Chương 183: Tất thắng chi tâm. (3)
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
- Cái gì! Luyện thể cửu trọng?
Đông Phương Bá mặt lộ kinh dung, giận dữ nói:
- Tình huống này, sao ngươi không nói với ta trước?
Ba!
Một cái tát vang lên, mặt Khương sư huynh bị tát lệch, trên mặt vẫn còn lưu lại vết bàn tay nhìn thấy mà giật mình, đấy là Đông Phương Bá còn lưu thủ, nếu dùng luyện thần kì võ tu thực lực, có thể đập nát tinh thiết.
- Luyện thể cửu trọng? Không ngờ Từ huynh đệ có căn cơ thậm hậu như vậy, đến hậu bối xuất thân đại gia tộc như ta, cũng không có hy vọng ấy.
Trương Phong mừng rỡ, quay sang nhìn muội muội Trương Vũ Hàm, cả hai cùng kinh ngạc.
Từ Huyền xuất thân bình thường, căn cố cố thể, còn sâu hơn hai người xuất thân đại gia tộc!
Cái này chứng mình điều gì?
Cái này đủ chứng minh, Từ Huyền căn cốt cực tốt, cũng là tuyệt thế kì tài võ tu, đợi một thời gian nữa, thậm chí có cơ hội vượt qua Đông Phương Bá.
Đông Phương Bá kìm nén nộ hỏa, hít một hơi thật sâu, miệng lẩm bẩm:
- Không sợ, Quỷ Phong chiếm cứ ưu thế trên tu vi cảnh giới, khí mạch trầm sâu, tiểu tử kia sẽ không kiên trì được bao lâu. Quan trọng hơn là, tốc độ chênh lệch tuyệt đối.
Tốc độ chênh lệch tuyệt đối!
Ước định của Đông Phương Bá, chẳng khác ước định của tàn hồn kiếp trước là bao.
Khoảng cách lớn nhất giữa Từ Huyền và Quỷ Phong chính là tốc độ, cái này không chỉ vì chênh lệch tu vi, mà còn vì Quỷ Phong công pháp đặc định, tốc độ là sở trường của hắn, thậm chí khinh thường đồng giai, nhưng tương ứng điểm yếu của hắn là cường độ chân lực.
Tăng tăng!
Hai người trên đại lại nhanh chóng áp sát nhau.
Bởi vì nhược điểm tốc độ thân pháp, Từ Huyền không dám chủ động, chỉ có thể lấy tĩnh chế động, né tránh bằng đủ loại động tác không thể tưởng tượng, đồng thời cùng Quỷ Phong giao kích, cả quá trình đương nhiên là kinh tâm động phách, khiến chúng nhân dưới đài lo lắng không thôi.
- Tiểu tử này rốt cuộc luyện bí kíp võ tu gì, sao động tác lại kì cục đến vậy!
Đông Phương Bá rủa thầm.
Nhờ có chuỗi động tác cổ quái dị thường đó, khiến Từ Huyền mặc dù yếu hơn về mặt tốc độ, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác tránh khỏi tuyệt sát của Quỷ Phong.
- Hiệp thứ hai mươi... Hiếp thứ hai mươi mốt... Hiệp thứ hai mươi lăm.
Lão giả áo cà sa làm chứng, ánh mắt lấp lánh, tựa hồ nín thở, đếm số hiệp giao phong.
Đại khái ở hiệp thứ ba mươi.
Chát chát
Từ Huyền và Quỷ Phong một lần nữa đối chiến hai đòn, nặng nề kinh hồn, kình phóng nổi lên bốn phía, hai người đồng loạt lùi ra sau.
Lúc này trên trán Quỷ Phong đã lấm tấm mồ hôi, đối thủ cường hoành và khó chơi hơn hắn tưởng tượng.
Hô!
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, bề mặt cơ thể nổi lên một tầng khí tức đỏ nhạt.
Quỷ Phong cảm thấy có chút không đúng.
Đúng lúc này, trong mắt Từ Huyền nổi lên ánh sáng màu đỏ, bốn phía mơ hồ truyền đến một tiếng gầm trầm thấp kinh tâm, tựa hồ nộ tức uy hiếp của hoang cổ thiên long.
Một tầng tinh thần áp bách vô hình vô chất, mang theo khí tức nóng bỏng cuồn cuộn như viêm hỏa, như một loại đại thế, trùng tiến tinh thần Quỷ Phong.
- Không ổn, đây là ý chí võ đạo! Ý chí võ đạo của một luyện khí kì cỏn con, sao lại mạnh như vậy, có gì đó không đúng...
Đông Phương Bá dưới đài, kinh hô biến sắc.
- Rất tốt, ngươi đã dần dần nắm bắt được "thế" của viễn cổ thể tu, đủ thấy, ở đạo này, ngươi đúng là có chút thiên phú.
Trong não hải truyền đến giọng nói tán thưởng của tàn hồn kiếp trước.
Tinh thần chi uy mà Từ Huyền lĩnh ngộ, không phải là ý chí võ tu võ đạo, cũng không phải kiếm ý kiếm tu, mà là một loại "thế" chất phác nguyên thủy.
Cái gì là thế?
Trong thiên địa có một luồng thế, khiến nhiều loại sinh linh, vô số tu giả kính sợ, đó là thiên địa chi uy!
Mà viễn cổ thể tu, tồn tại song song với trời, với đất, vừa cô lập bản thân, đồng thời cũng có loại "thế" này.
Thiên địa có thế, "người" cùng tồn tại với thiên, với địa cũng có thế!
Loại thế này, không mượn thiên địa, chỉ tin bản ngã. Trong khi, sức mạnh tinh thần của võ tu, lại dựa vào thiên địa ngoại vật, truy cầu thiên nhân hợp nhất chí lý.
Ai hơn ai kém, giai đoạn đầu khó có thể thấy được, nhưng Từ Huyền kiếp trước, sau khi bước lên đỉnh phong, đã hoàn toàn tỉnh ngộ, bên trong có bí mật gì?
Lúc này, trong cơ thể Từ Huyền đang dần dần nổi lên một luồng thế, có thể cùng thiên địa cách cách bất nhập, cố lập như vậy nhưng vẫn tán phát ra một luồng như viễn cổ nhân loại không ngừng vươn lên, bất khuất không chịu từ bỏ!
Chúng nhân dưới đấu pháp đài, cảm ứng không mãnh liệt, nhưng Quỷ Phong thân là đối thủ của Từ Huyền, lại sản sinh cảm giác nóng nực khó hiểu, tâm trạng bất an.
Đấy là hắn, tu vi cảnh giới còn áp đảo Từ Huyền hai bậc, chịu ảnh hưởng tương đối yếu, giả dụ đổi thành đồng giai, e rằng đến sức lực phản kháng cũng không có.
Vụt!
Trong lòng hắn bồn bồn bất an, cắn răng xông lên lần nữa.
Chát chát! Binh binh...
Chiến đấu tiếp theo, Từ Huyền bình tĩnh trấn định, mỗi một chưởng mỗi một quyền, đều ẩn hàm một luồng đại thế như lửa giận gào thét.
Trong khi, Quỷ Phong lại triệt để hoảng loạn, bị luồng đại thế viêm nhiệt kia ảnh hưởng.
Thậm chí trong lúc giao phong, ưu thế cảnh giới tu vi của hắn, không phát huy được chút tác dụng nào.
Nếu không có ưu thế tốc độ, Quỷ Phong e rằng không phải đối thủ Từ Huyền.
- Cái... cái này là chuyện gì vậy?
Khương sư huynh trán đổ mồ hôi lạnh, vết bàn tay bị tát trên mặt, vẫn còn hiện rõ, cả người rơi vào sợ hãi khó hiểu.
- Đáng ghét!
Đông Phương Bá thở hổn hển, mặt âm tình bất định, càng thêm ghen ghét:
- Xem ra võ đạo ý chí mà tiểu tử này lĩnh ngộ cực kì đặc biệt, cho nên uy lực càng cường đại, thậm chí có thể ảnh hưởng đến người có tu vi cao hơn hắn.
Ở cấp độ luyện khí kì, có thể lĩnh ngộ võ đạo ý chí, đã là kì tài có một không hai, võ tu bình thường căn bản không dám hi vọng.
Nhưng Đông Phương Bá thấy, Từ Huyền không những lĩnh ngộ võ đạo ý chí ở cấp độ luyện khí kì, mà còn lĩnh ngộ một loại đặc biệt lợi hại hơn.
Đương nhiên với nhãn giới của hắn, không thể phân biệt được "thế" thể tu, với võ đạo ý chí, bởi vì hai thứ bản thân cực kì giống nhau, khó có thể phân biệt.
- Vũ Hàm, muội nói không sai, hắn thực sự sáng tạo kì tích.
Trương Phong kinh hỉ đan xen, kích động đến nói năng lộn xộn.
- Là muội đích thân nói?
Trương Vũ Hàm - người được gọi là Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ bên cạnh, khóe miệng nổi lên một tia chua chát, đối mắt vốn dĩ tĩnh lặng trong trẻo như thơ, lúc này đang gợn dị sắc, vẻ đẹp ấy, như chim yến lướt qua mặt hồ, dưới ánh mặt trời chói lọi...
Dưới thể tu thế Quỷ Phong đã triệt để loạn trận cước, toàn thân trên dưới khó chịu vô cùng, tựa như có một luồng viêm nhiệt vô hình, từ trên người Từ Huyền trùng kích linh hồn và huyết nhục hắn.
- Hiệp thứ năm mươi... Hiệp thứ năm mươi hai... Hiệp thứ năm mươi lăm...
Lão giả áo cà sa con ngươi như muốn rơi ra ngoài, cố gắng trấn định, đếm số hiệp giao đấu.
Nhìn xu thế này, Từ Huyền kiên trì một trăm hiệp, tuyệt đối không thành vấn đề, thậm chí còn có thể khiến Quỷ Phong suy sụp trước.
Đông Phương Bá mặt lộ kinh dung, giận dữ nói:
- Tình huống này, sao ngươi không nói với ta trước?
Ba!
Một cái tát vang lên, mặt Khương sư huynh bị tát lệch, trên mặt vẫn còn lưu lại vết bàn tay nhìn thấy mà giật mình, đấy là Đông Phương Bá còn lưu thủ, nếu dùng luyện thần kì võ tu thực lực, có thể đập nát tinh thiết.
- Luyện thể cửu trọng? Không ngờ Từ huynh đệ có căn cơ thậm hậu như vậy, đến hậu bối xuất thân đại gia tộc như ta, cũng không có hy vọng ấy.
Trương Phong mừng rỡ, quay sang nhìn muội muội Trương Vũ Hàm, cả hai cùng kinh ngạc.
Từ Huyền xuất thân bình thường, căn cố cố thể, còn sâu hơn hai người xuất thân đại gia tộc!
Cái này chứng mình điều gì?
Cái này đủ chứng minh, Từ Huyền căn cốt cực tốt, cũng là tuyệt thế kì tài võ tu, đợi một thời gian nữa, thậm chí có cơ hội vượt qua Đông Phương Bá.
Đông Phương Bá kìm nén nộ hỏa, hít một hơi thật sâu, miệng lẩm bẩm:
- Không sợ, Quỷ Phong chiếm cứ ưu thế trên tu vi cảnh giới, khí mạch trầm sâu, tiểu tử kia sẽ không kiên trì được bao lâu. Quan trọng hơn là, tốc độ chênh lệch tuyệt đối.
Tốc độ chênh lệch tuyệt đối!
Ước định của Đông Phương Bá, chẳng khác ước định của tàn hồn kiếp trước là bao.
Khoảng cách lớn nhất giữa Từ Huyền và Quỷ Phong chính là tốc độ, cái này không chỉ vì chênh lệch tu vi, mà còn vì Quỷ Phong công pháp đặc định, tốc độ là sở trường của hắn, thậm chí khinh thường đồng giai, nhưng tương ứng điểm yếu của hắn là cường độ chân lực.
Tăng tăng!
Hai người trên đại lại nhanh chóng áp sát nhau.
Bởi vì nhược điểm tốc độ thân pháp, Từ Huyền không dám chủ động, chỉ có thể lấy tĩnh chế động, né tránh bằng đủ loại động tác không thể tưởng tượng, đồng thời cùng Quỷ Phong giao kích, cả quá trình đương nhiên là kinh tâm động phách, khiến chúng nhân dưới đài lo lắng không thôi.
- Tiểu tử này rốt cuộc luyện bí kíp võ tu gì, sao động tác lại kì cục đến vậy!
Đông Phương Bá rủa thầm.
Nhờ có chuỗi động tác cổ quái dị thường đó, khiến Từ Huyền mặc dù yếu hơn về mặt tốc độ, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác tránh khỏi tuyệt sát của Quỷ Phong.
- Hiệp thứ hai mươi... Hiếp thứ hai mươi mốt... Hiệp thứ hai mươi lăm.
Lão giả áo cà sa làm chứng, ánh mắt lấp lánh, tựa hồ nín thở, đếm số hiệp giao phong.
Đại khái ở hiệp thứ ba mươi.
Chát chát
Từ Huyền và Quỷ Phong một lần nữa đối chiến hai đòn, nặng nề kinh hồn, kình phóng nổi lên bốn phía, hai người đồng loạt lùi ra sau.
Lúc này trên trán Quỷ Phong đã lấm tấm mồ hôi, đối thủ cường hoành và khó chơi hơn hắn tưởng tượng.
Hô!
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, bề mặt cơ thể nổi lên một tầng khí tức đỏ nhạt.
Quỷ Phong cảm thấy có chút không đúng.
Đúng lúc này, trong mắt Từ Huyền nổi lên ánh sáng màu đỏ, bốn phía mơ hồ truyền đến một tiếng gầm trầm thấp kinh tâm, tựa hồ nộ tức uy hiếp của hoang cổ thiên long.
Một tầng tinh thần áp bách vô hình vô chất, mang theo khí tức nóng bỏng cuồn cuộn như viêm hỏa, như một loại đại thế, trùng tiến tinh thần Quỷ Phong.
- Không ổn, đây là ý chí võ đạo! Ý chí võ đạo của một luyện khí kì cỏn con, sao lại mạnh như vậy, có gì đó không đúng...
Đông Phương Bá dưới đài, kinh hô biến sắc.
- Rất tốt, ngươi đã dần dần nắm bắt được "thế" của viễn cổ thể tu, đủ thấy, ở đạo này, ngươi đúng là có chút thiên phú.
Trong não hải truyền đến giọng nói tán thưởng của tàn hồn kiếp trước.
Tinh thần chi uy mà Từ Huyền lĩnh ngộ, không phải là ý chí võ tu võ đạo, cũng không phải kiếm ý kiếm tu, mà là một loại "thế" chất phác nguyên thủy.
Cái gì là thế?
Trong thiên địa có một luồng thế, khiến nhiều loại sinh linh, vô số tu giả kính sợ, đó là thiên địa chi uy!
Mà viễn cổ thể tu, tồn tại song song với trời, với đất, vừa cô lập bản thân, đồng thời cũng có loại "thế" này.
Thiên địa có thế, "người" cùng tồn tại với thiên, với địa cũng có thế!
Loại thế này, không mượn thiên địa, chỉ tin bản ngã. Trong khi, sức mạnh tinh thần của võ tu, lại dựa vào thiên địa ngoại vật, truy cầu thiên nhân hợp nhất chí lý.
Ai hơn ai kém, giai đoạn đầu khó có thể thấy được, nhưng Từ Huyền kiếp trước, sau khi bước lên đỉnh phong, đã hoàn toàn tỉnh ngộ, bên trong có bí mật gì?
Lúc này, trong cơ thể Từ Huyền đang dần dần nổi lên một luồng thế, có thể cùng thiên địa cách cách bất nhập, cố lập như vậy nhưng vẫn tán phát ra một luồng như viễn cổ nhân loại không ngừng vươn lên, bất khuất không chịu từ bỏ!
Chúng nhân dưới đấu pháp đài, cảm ứng không mãnh liệt, nhưng Quỷ Phong thân là đối thủ của Từ Huyền, lại sản sinh cảm giác nóng nực khó hiểu, tâm trạng bất an.
Đấy là hắn, tu vi cảnh giới còn áp đảo Từ Huyền hai bậc, chịu ảnh hưởng tương đối yếu, giả dụ đổi thành đồng giai, e rằng đến sức lực phản kháng cũng không có.
Vụt!
Trong lòng hắn bồn bồn bất an, cắn răng xông lên lần nữa.
Chát chát! Binh binh...
Chiến đấu tiếp theo, Từ Huyền bình tĩnh trấn định, mỗi một chưởng mỗi một quyền, đều ẩn hàm một luồng đại thế như lửa giận gào thét.
Trong khi, Quỷ Phong lại triệt để hoảng loạn, bị luồng đại thế viêm nhiệt kia ảnh hưởng.
Thậm chí trong lúc giao phong, ưu thế cảnh giới tu vi của hắn, không phát huy được chút tác dụng nào.
Nếu không có ưu thế tốc độ, Quỷ Phong e rằng không phải đối thủ Từ Huyền.
- Cái... cái này là chuyện gì vậy?
Khương sư huynh trán đổ mồ hôi lạnh, vết bàn tay bị tát trên mặt, vẫn còn hiện rõ, cả người rơi vào sợ hãi khó hiểu.
- Đáng ghét!
Đông Phương Bá thở hổn hển, mặt âm tình bất định, càng thêm ghen ghét:
- Xem ra võ đạo ý chí mà tiểu tử này lĩnh ngộ cực kì đặc biệt, cho nên uy lực càng cường đại, thậm chí có thể ảnh hưởng đến người có tu vi cao hơn hắn.
Ở cấp độ luyện khí kì, có thể lĩnh ngộ võ đạo ý chí, đã là kì tài có một không hai, võ tu bình thường căn bản không dám hi vọng.
Nhưng Đông Phương Bá thấy, Từ Huyền không những lĩnh ngộ võ đạo ý chí ở cấp độ luyện khí kì, mà còn lĩnh ngộ một loại đặc biệt lợi hại hơn.
Đương nhiên với nhãn giới của hắn, không thể phân biệt được "thế" thể tu, với võ đạo ý chí, bởi vì hai thứ bản thân cực kì giống nhau, khó có thể phân biệt.
- Vũ Hàm, muội nói không sai, hắn thực sự sáng tạo kì tích.
Trương Phong kinh hỉ đan xen, kích động đến nói năng lộn xộn.
- Là muội đích thân nói?
Trương Vũ Hàm - người được gọi là Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ bên cạnh, khóe miệng nổi lên một tia chua chát, đối mắt vốn dĩ tĩnh lặng trong trẻo như thơ, lúc này đang gợn dị sắc, vẻ đẹp ấy, như chim yến lướt qua mặt hồ, dưới ánh mặt trời chói lọi...
Dưới thể tu thế Quỷ Phong đã triệt để loạn trận cước, toàn thân trên dưới khó chịu vô cùng, tựa như có một luồng viêm nhiệt vô hình, từ trên người Từ Huyền trùng kích linh hồn và huyết nhục hắn.
- Hiệp thứ năm mươi... Hiệp thứ năm mươi hai... Hiệp thứ năm mươi lăm...
Lão giả áo cà sa con ngươi như muốn rơi ra ngoài, cố gắng trấn định, đếm số hiệp giao đấu.
Nhìn xu thế này, Từ Huyền kiên trì một trăm hiệp, tuyệt đối không thành vấn đề, thậm chí còn có thể khiến Quỷ Phong suy sụp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.