Chương 879: Thật giả thánh vật. (1)
Khoái Xan Điếm
10/01/2014
Đột nhiên, một cỗ diễm khí lớn lao rực rỡ, ngưng kết trên bầu trời cổ thành, uy năng kinh thiên, đủ khiến Bất hủ Kim đan thay đổi sắc mặt, hiện ra uy thế của thần thông pháp bảo có công kích mạnh nhất trong ba mươi sáu kỳ bảo.
- Ồ!
Từ Huyền thất kinh, trong Khổng Tước tộc này, thậm chí có một pháp bảo giống cái của mình như đúc.
Thấy tình hình này, Từ Huyền hơi chuyển động ý nghĩ một chút, há mồm phun ra bản mệnh pháp bảo, Thất Linh đồng tước.
Ô vù ~
Chỉ một thoáng, một con Khổng Tước to lớn lay động ngũ sắc quang diễm, dẫn dắt một hồi diễm khí bão táp, sừng sững trên bầu trời Khổng Tước cổ thành.
Chân chính tiếp cận Khổng Tước cổ thành, không gian cùng linh khí phụ cận khu vực này, trái lại ổn định, có thể triển khai chiến đấu.
- Cái gì! Điều này sao có thể. . .
Khổng Tước tộc Đại trưởng lão, nhìn chằm chằm Thất Linh đồng tước của Từ Huyền.
Trên Khổng Tước cổ thành, một đám tộc nhân đều là trợn mắt ngoác mồm.
Thế gian này, làm sao có khả năng đồng thời xuất hiện hai truyền thuyết kỳ bảo giống nhau như đúc?
Trước mắt, hai Thất Linh đồng tước này, hình thái đại thể tương đương, thần thông khí tức cũng cực kỳ xấp xỉ.
- Tương truyền, Thất Linh đồng tước chỉ có ở trong tay Khổng Tước tộc, mới có thể phát huy uy năng chân chính. Từ Huyền kia chỉ là Nguyên đan hậu kỳ, cũng không phải là Khổng Tước tộc, Thất Linh đồng tước trong tay phát huy khí tức, tựa hồ so với Đại trưởng lão còn lợi hại hơn. . .
Khổng Tước lão bà nghi ngờ không thôi, ánh mắt nhìn vào hai quang diễm Khổng Tước ở giữa không trung.
- Chà chà, Khổng Tước tộc dĩ nhiên truyền lưu hai cái Thất Linh đồng tước.
Từ Huyền bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hắn dựa vào khí tức cảm ứng, phát hiện Thất Linh đồng tước trong tay Khổng Tước tộc Đại trưởng lão kia, cũng không kém hơn cái của mình.
- Không thể nào!
Khổng Tước tộc Đại trưởng lão gầm lên một tiếng, gần như rít gào nói:
- Dựa vào bổn tộc đời đời tương truyền, Thất Linh đồng tước chỉ có một kiện chính phẩm, ngược lại là ngày đó luyện chế, tài liệu có dư lại, liền luyện chế một thứ phẩm, thế nhưng so với chính phẩm, lại cách biệt rất lớn.
Lời vừa nói ra, mọi người trên sân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nguyên lai, Thất Linh đồng tước xác thực có hai cái, thế nhưng, chỉ có một kiện chính phẩm, một cái khác là hàng nhái.
Như vậy trước mắt hai kiện pháp bảo này, đến cùng cái nào mới là chính phẩm?
- Ha ha, như vậy tiện tay xem hư thực nào.
Từ Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Thất Linh đồng tước mang theo diễm quang che ngợp bầu trời, nhằm về phía di lạc cổ thành.
Khổng Tước tộc Đại trưởng lão cũng không yếu thế, Thất Linh đồng tước trong tay đến đón.
Nhất thời, hai Khổng Tước to lớn ở trong hư không đụng vào nhau, diễm quang rực rỡ bao phủ bốn phương tám hướng.
Từ Huyền phát hiện, pháp lực thần thông của Khổng Tước tộc trưởng lão kia, tựa hồ càng có thể phát huy uy lực Thất Linh đồng tước.
Bành oanh… tiếng nổ vang rung chuyển ở trong thiên địa.
Rất nhanh phân ra ưu khuyết!
Thất Linh đồng tước của Khổng Tước tộc trưởng lão ô minh rung động, ánh sáng ảm đạm hơn nửa, trở về trong tay.
Mặt khác một con Khổng Tước, hóa thành to bằng bàn tay, lượn lờ quanh thân Từ Huyền, trông rất sống động.
Bất luận thần thông uy năng, hay là linh tính pháp bảo, Thất Linh đồng tước trong tay Từ Huyền, đều thắng một phần.
- Tại sao lại như vậy! Khổng Tước tộc chính phẩm một mực truyền lưu, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm. . .
Sắc mặt Khổng Tước tộc Đại trưởng lão như tro tàn, trong lúc nhất thời càng nói năng lộn xộn.
Trên Khổng Tước cổ thành, một đám tộc nhân không nói gì ngưng yết.
Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, thánh vật Khổng Tước tộc, dĩ nhiên là một hàng nhái.
Cái kia chân chính thánh vật, chẳng biết lúc nào, lưu lạc đến ngoại giới.
Từ Huyền cười dài đứng ở trước Khổng Tước cổ thành.
Nhưng, một âm thanh thình lình, vang lên trong tinh hải:
- Chân chính hàng nhái, là cái của ngươi đó.
A. . .
Từ Huyền lập tức ngây ngẩn cả người.
Thanh âm kia, đến từ ký ức tàn hồn trong tinh hải.
- Ngươi có tính sai hay không, rõ ràng là cái này thủ thắng, huống hồ người kia còn là Khổng Tước tộc, có thể phát huy uy lực Thất Linh đồng tước lớn nhất.
Từ Huyền có chút không phục.
- Hừ, ngươi cẩn thận hồi tưởng lại đi, thời điểm vừa đạt được Thất Linh đồng tước, vật này là thế nào. Nếu như lấy phẩm chất cùng thần thông khi đó, ngươi có thể chiến thắng pháp bảo đối phương sao?
Tàn hồn kiếp trước cười lạnh nói.
Từ Huyền tâm thần hơi chấn động.
Nhưng cẩn thận hồi tưởng một thoáng, xác thực là như vậy.
Từ khi luyện hóa Thất Linh đồng tước thành bản mệnh pháp bảo, vẫn được chân hỏa của mình rèn luyện.
Ngoài ra, Nguyệt Quang Bí Châu vẫn luôn phân hoá ra một loại thanh lưu thần bí, quanh năm suốt tháng như vậy, Thất Linh đồng tước bất tri bất giác sinh ra lột xác to lớn, uy lực cùng linh tính, đều vượt qua chính phẩm.
- Uy lực cùng linh tính một hàng nhái, dĩ nhiên vượt qua chính phẩm. . .
Trong lòng Từ Huyền mạnh mẽ co giật một thoáng.
Mà hơn một nửa nguyên nhân, đều đến từ Nguyệt Quang Bí Châu, công hiệu này cũng quá nghịch thiên!
Nếu để cho Khổng Tước tộc biết được chân tướng sự thực, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Từ Huyền hít sâu một hơi, vận chuyển Mộng Hồi đại pháp, cảm ứng Nguyệt Quang Bí Châu tồn tại trong thân thể, thầm nói:
- Pháp bảo này, thực sự là thần bí khó lường, chẳng trách ngay cả cường giả ngoại giới, cũng không tiếc giết tới giới này. . .
Cũng may, Khổng Tước tộc trưởng kia, cũng không có hiềm nghi phương diện này.
Sự thực mang đến "chân tướng" , thậm chí làm cho Khổng Tước tộc trưởng hoài nghi, chẳng lẽ Thất Linh đồng tước trong tay mình mới là hàng nhái?
- Tiểu tử kia dĩ nhiên cướp đi thánh vật Khổng Tước tộc ta...
Trên thành lầu, những Khổng Tước tộc nhân kia, phẫn hận không cam lòng.
Quả thực lẽ nào có lí đó!
Thánh vật chính phẩm Khổng Tước tộc, bị người ngoài đạt được, mà hàng nhái, vẫn ở lại trong tộc.
Này nếu như truyền đi, Khổng Tước tộc còn gì là mặt mũi?
Trong lòng Từ Huyền vụng trộm cười tươi, tự nhiên không công bố chân tướng.
- Làm sao? Chư vị bằng hữu Khổng Tước tộc, không hoan nghênh ta tới sao?
Từ Huyền cười nhạt một tiếng, phi thân đến Khổng Tước cổ thành.
- Lưu lại hắn!
Trên Khổng Tước cổ thành, truyền đến một trận kinh sợ rít gào, chúng Khổng Tước tộc nhân, đối với Từ Huyền phát động công kích điên cuồng.
Chỉ có Thải Tước, mang theo do dự, không có ra tay.
Trên người Từ Huyền tản mát ra một cỗ khí tức kinh thiên hãi địa, một tầng quang văn màu bạc bao phủ toàn trường.
Trong phút chốc, hết thảy công kích tiếp cận của hắn, toàn bộ nổ tung ra, hoàn toàn không gần được đến hắn.
Từ Huyền quả thực như vào chỗ không người, tiến vào Khổng Tước cổ thành.
- Ngân Từ Nguyên Châu!
Thải Tước kinh hô thất sắc.
Từ Huyền sừng sững đến di lạc cổ thành, giống như Viễn cổ thần linh, không người nào có thể xúc phạm tới hắn.
Ngược lại là một đám cường giả Khổng Tước tộc, bị áp bách đến khó thở.
- Thực lực Từ Huyền này, hoàn toàn so với Bất hủ Kim đan!
Khổng Tước lão bà khiếp sợ không thôi.
Từ ngày xưa bị đuổi giết, lần thứ hai gặp lại, cấp độ Từ Huyền đã vượt qua tưởng tượng.
- Ồ!
Từ Huyền thất kinh, trong Khổng Tước tộc này, thậm chí có một pháp bảo giống cái của mình như đúc.
Thấy tình hình này, Từ Huyền hơi chuyển động ý nghĩ một chút, há mồm phun ra bản mệnh pháp bảo, Thất Linh đồng tước.
Ô vù ~
Chỉ một thoáng, một con Khổng Tước to lớn lay động ngũ sắc quang diễm, dẫn dắt một hồi diễm khí bão táp, sừng sững trên bầu trời Khổng Tước cổ thành.
Chân chính tiếp cận Khổng Tước cổ thành, không gian cùng linh khí phụ cận khu vực này, trái lại ổn định, có thể triển khai chiến đấu.
- Cái gì! Điều này sao có thể. . .
Khổng Tước tộc Đại trưởng lão, nhìn chằm chằm Thất Linh đồng tước của Từ Huyền.
Trên Khổng Tước cổ thành, một đám tộc nhân đều là trợn mắt ngoác mồm.
Thế gian này, làm sao có khả năng đồng thời xuất hiện hai truyền thuyết kỳ bảo giống nhau như đúc?
Trước mắt, hai Thất Linh đồng tước này, hình thái đại thể tương đương, thần thông khí tức cũng cực kỳ xấp xỉ.
- Tương truyền, Thất Linh đồng tước chỉ có ở trong tay Khổng Tước tộc, mới có thể phát huy uy năng chân chính. Từ Huyền kia chỉ là Nguyên đan hậu kỳ, cũng không phải là Khổng Tước tộc, Thất Linh đồng tước trong tay phát huy khí tức, tựa hồ so với Đại trưởng lão còn lợi hại hơn. . .
Khổng Tước lão bà nghi ngờ không thôi, ánh mắt nhìn vào hai quang diễm Khổng Tước ở giữa không trung.
- Chà chà, Khổng Tước tộc dĩ nhiên truyền lưu hai cái Thất Linh đồng tước.
Từ Huyền bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hắn dựa vào khí tức cảm ứng, phát hiện Thất Linh đồng tước trong tay Khổng Tước tộc Đại trưởng lão kia, cũng không kém hơn cái của mình.
- Không thể nào!
Khổng Tước tộc Đại trưởng lão gầm lên một tiếng, gần như rít gào nói:
- Dựa vào bổn tộc đời đời tương truyền, Thất Linh đồng tước chỉ có một kiện chính phẩm, ngược lại là ngày đó luyện chế, tài liệu có dư lại, liền luyện chế một thứ phẩm, thế nhưng so với chính phẩm, lại cách biệt rất lớn.
Lời vừa nói ra, mọi người trên sân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nguyên lai, Thất Linh đồng tước xác thực có hai cái, thế nhưng, chỉ có một kiện chính phẩm, một cái khác là hàng nhái.
Như vậy trước mắt hai kiện pháp bảo này, đến cùng cái nào mới là chính phẩm?
- Ha ha, như vậy tiện tay xem hư thực nào.
Từ Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Thất Linh đồng tước mang theo diễm quang che ngợp bầu trời, nhằm về phía di lạc cổ thành.
Khổng Tước tộc Đại trưởng lão cũng không yếu thế, Thất Linh đồng tước trong tay đến đón.
Nhất thời, hai Khổng Tước to lớn ở trong hư không đụng vào nhau, diễm quang rực rỡ bao phủ bốn phương tám hướng.
Từ Huyền phát hiện, pháp lực thần thông của Khổng Tước tộc trưởng lão kia, tựa hồ càng có thể phát huy uy lực Thất Linh đồng tước.
Bành oanh… tiếng nổ vang rung chuyển ở trong thiên địa.
Rất nhanh phân ra ưu khuyết!
Thất Linh đồng tước của Khổng Tước tộc trưởng lão ô minh rung động, ánh sáng ảm đạm hơn nửa, trở về trong tay.
Mặt khác một con Khổng Tước, hóa thành to bằng bàn tay, lượn lờ quanh thân Từ Huyền, trông rất sống động.
Bất luận thần thông uy năng, hay là linh tính pháp bảo, Thất Linh đồng tước trong tay Từ Huyền, đều thắng một phần.
- Tại sao lại như vậy! Khổng Tước tộc chính phẩm một mực truyền lưu, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm. . .
Sắc mặt Khổng Tước tộc Đại trưởng lão như tro tàn, trong lúc nhất thời càng nói năng lộn xộn.
Trên Khổng Tước cổ thành, một đám tộc nhân không nói gì ngưng yết.
Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, thánh vật Khổng Tước tộc, dĩ nhiên là một hàng nhái.
Cái kia chân chính thánh vật, chẳng biết lúc nào, lưu lạc đến ngoại giới.
Từ Huyền cười dài đứng ở trước Khổng Tước cổ thành.
Nhưng, một âm thanh thình lình, vang lên trong tinh hải:
- Chân chính hàng nhái, là cái của ngươi đó.
A. . .
Từ Huyền lập tức ngây ngẩn cả người.
Thanh âm kia, đến từ ký ức tàn hồn trong tinh hải.
- Ngươi có tính sai hay không, rõ ràng là cái này thủ thắng, huống hồ người kia còn là Khổng Tước tộc, có thể phát huy uy lực Thất Linh đồng tước lớn nhất.
Từ Huyền có chút không phục.
- Hừ, ngươi cẩn thận hồi tưởng lại đi, thời điểm vừa đạt được Thất Linh đồng tước, vật này là thế nào. Nếu như lấy phẩm chất cùng thần thông khi đó, ngươi có thể chiến thắng pháp bảo đối phương sao?
Tàn hồn kiếp trước cười lạnh nói.
Từ Huyền tâm thần hơi chấn động.
Nhưng cẩn thận hồi tưởng một thoáng, xác thực là như vậy.
Từ khi luyện hóa Thất Linh đồng tước thành bản mệnh pháp bảo, vẫn được chân hỏa của mình rèn luyện.
Ngoài ra, Nguyệt Quang Bí Châu vẫn luôn phân hoá ra một loại thanh lưu thần bí, quanh năm suốt tháng như vậy, Thất Linh đồng tước bất tri bất giác sinh ra lột xác to lớn, uy lực cùng linh tính, đều vượt qua chính phẩm.
- Uy lực cùng linh tính một hàng nhái, dĩ nhiên vượt qua chính phẩm. . .
Trong lòng Từ Huyền mạnh mẽ co giật một thoáng.
Mà hơn một nửa nguyên nhân, đều đến từ Nguyệt Quang Bí Châu, công hiệu này cũng quá nghịch thiên!
Nếu để cho Khổng Tước tộc biết được chân tướng sự thực, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Từ Huyền hít sâu một hơi, vận chuyển Mộng Hồi đại pháp, cảm ứng Nguyệt Quang Bí Châu tồn tại trong thân thể, thầm nói:
- Pháp bảo này, thực sự là thần bí khó lường, chẳng trách ngay cả cường giả ngoại giới, cũng không tiếc giết tới giới này. . .
Cũng may, Khổng Tước tộc trưởng kia, cũng không có hiềm nghi phương diện này.
Sự thực mang đến "chân tướng" , thậm chí làm cho Khổng Tước tộc trưởng hoài nghi, chẳng lẽ Thất Linh đồng tước trong tay mình mới là hàng nhái?
- Tiểu tử kia dĩ nhiên cướp đi thánh vật Khổng Tước tộc ta...
Trên thành lầu, những Khổng Tước tộc nhân kia, phẫn hận không cam lòng.
Quả thực lẽ nào có lí đó!
Thánh vật chính phẩm Khổng Tước tộc, bị người ngoài đạt được, mà hàng nhái, vẫn ở lại trong tộc.
Này nếu như truyền đi, Khổng Tước tộc còn gì là mặt mũi?
Trong lòng Từ Huyền vụng trộm cười tươi, tự nhiên không công bố chân tướng.
- Làm sao? Chư vị bằng hữu Khổng Tước tộc, không hoan nghênh ta tới sao?
Từ Huyền cười nhạt một tiếng, phi thân đến Khổng Tước cổ thành.
- Lưu lại hắn!
Trên Khổng Tước cổ thành, truyền đến một trận kinh sợ rít gào, chúng Khổng Tước tộc nhân, đối với Từ Huyền phát động công kích điên cuồng.
Chỉ có Thải Tước, mang theo do dự, không có ra tay.
Trên người Từ Huyền tản mát ra một cỗ khí tức kinh thiên hãi địa, một tầng quang văn màu bạc bao phủ toàn trường.
Trong phút chốc, hết thảy công kích tiếp cận của hắn, toàn bộ nổ tung ra, hoàn toàn không gần được đến hắn.
Từ Huyền quả thực như vào chỗ không người, tiến vào Khổng Tước cổ thành.
- Ngân Từ Nguyên Châu!
Thải Tước kinh hô thất sắc.
Từ Huyền sừng sững đến di lạc cổ thành, giống như Viễn cổ thần linh, không người nào có thể xúc phạm tới hắn.
Ngược lại là một đám cường giả Khổng Tước tộc, bị áp bách đến khó thở.
- Thực lực Từ Huyền này, hoàn toàn so với Bất hủ Kim đan!
Khổng Tước lão bà khiếp sợ không thôi.
Từ ngày xưa bị đuổi giết, lần thứ hai gặp lại, cấp độ Từ Huyền đã vượt qua tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.