Chương 309: Thiên Cơ lâu thần bí
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
Thần cảm chính là con mắt cường đại nhất của Thể Tu, so với thần thức của tu giả bình thường càng tiếp cận bản chất hơn.
Trong bất tri bất giác, thần cảm của Từ Huyền lan tràn ra cả gian phòng, sinh ra một loại cảm giác hư không mịt mù, biến hóa vô cùng
Bố cục của gian phòng này lại lớn như vậy, trong cảm giác của hán giống như là một vũ trụ hạo miểu vô cùng biến hóa, vô cùng rộng lớn vậy.
- Thực kỳ diệu.
Ngay lúc Từ Huyền tán thưởng thì Nguyệt Quang Bí Châu trong thể nội run rẩy thoáng một phát.
Đột nhiên, một bản sách cổ trên bàn sách theo đó nhoáng một cái.
Từ Huyền bắt lấy xem xét thì thấy trên đó có mấy chữ cổ triển không hiểu thấu.
Yên Mi đi tới thì thầm:
- Độn khứ đích nhất.
Bản sách cổ này có tên gọi là "Độn khứ đích nhất" .
Từ Huyền cảm giác rất cổ quái, nhưng có thể xác định một điểm, quyển sách này chính là thứ trọng yếu nhất trong phòng.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, quyển sách này đối với hắn chưa chắc là hữu dụng nhất.
- Đại Diễn số lượng 50, người dùng bốn mươi có chín, ở đây lại là tầng thứ 50, chính là đốn khứ đích nhất. Nhưng tiếc ta cũng không phải là tiên diễn sư, chỉ có thể biết được một chút như vậy thôi.
Yên Mi trầm tư nói.
- Tiên diễn sư?
Từ Huyền đột nhiên nghĩ đến Sở Động.
Lần thứ nhất gặp mặt Sở Đông thì đối phương từng lộ ra cũng không xem trọng Trương gia, khích lệ mình rời xa khỏi Hoàng Long thành. Về sau, nghe Trương Phong nói, bởi vì vi nguyên nhân do mình mà Sở Đông mới ở lại Hoàng Long thành. Hôm nay xem ra hắn biết rõ trước gì đó nên mới cam nguyện lưu lại.
Sau khi Hoàng Long chinh chiến bị thua thì Sở Đông đã sớm đi đầu một bước, an trí thân nhân Từ Huyền thỏa đáng. Cuối cùng, thậm chí còn chỉ dẫn cho hắn con đường đến cửu thành Thần Hoang nữa.
- Tốt, Sở Đông, ta thiếu ngươi một nhân tình.
Từ Huyền hít sâu một hơi, vươn tay cầm lấy độn khứ đích nhất kia thu vào trong ký ức tinh hải.
Trong nháy mắt khi quyển Độn khứ đích nhất kia bị thu vào trong tinh hả, trong phòng trời đất liền quay cuồng.
Bá bá!
Từ Huyền và Yên Mi bị truyền tống ra ngoài, có một loại cảm giác như mơ vậy.
Yên Mi vung cánh tay trắng nõn lên, bức tranh sơn thủy kia liền hiện trên tay, vui vẻ nói:
- Cái này quả thật là một kiện bảo vật.
Sau đó lại khó hiểu mà nói:
- Từ đạo hữu sao lại chọn trúng quyển sách kia thế?
Bản "Độn khứ đích nhất" kia có thể nói là hạch tâm của cả gian phòng, lại bị Từ Huyền liếc nhìn trúng.
- Chỉ là bằng cảm giác thôi.
Từ Huyền bất động thanh sắc mà nói.
Tất cả chuyện này đều là do tác dụng của Nguyệt Quang Bí Châu cả.
Phải nói là tất cả pháp bảo trên tay Từ Huyền, thần bí nhất chính là Nguyệt Quang Bí Châu này. Vật ấy đến từ "Tiên hòa lão điếm" thần bí, là một trong mười hai kiện truyền gia chi bảo của lão giả lưng còng kia, đã đưa ra ngoài mười kiện, không biết hai kiện còn lại, sẽ rơi xuống vào trong tay người có duyên nào nữa? Từ Huyền kiện bảo vật thứ mười, như vậy chủ nhân của chín kiện bảo vật trước, lại là nhân vật kinh thiên động địa cỡ nào nữa?
Ngoại trừ Nguyệt Quang Bí Châu, tiếp theo chính là Thất Linh Đồng Tước, lai lịch cũng rất thần bí, nghe nói là một kiện bảo vật từ mấy trăm năm trước lưu lạc ra từ trong cửu thành Thần Hoang, vẫn một mực chưa tìm được chủ nhân chân chính.
Khanh khanh! Khanh khanh!
Chính vào lúc này, ở phụ cận cách Thiên Cơ lâu trăm trượng, truyền đến tiếng vang kỳ dị.
- Đi!
Từ Huyền mang theo Yên Mi bay qua, phát giác đám Uông Thủy, đang bị mấy cái cơ giới khôi lỗi cao tới mấy trượng đuổi đánh.
Những cơ giới khôi lỗi kia hình thái khác nhau, có hình người, cũng có trùng loại thú, trên mặt đất và giữa không trung đều có, ước chừng mười cái.
Bọn người Uông Thủy vừa đánh vừa lui, chật vật không chịu nổi, thoạt nhìn thì những cơ giới khôi lỗi kia ít nhất cũng có được thực lực luyện thần kỳ.
- Đây là có chuyện gì?
Từ Huyền hỏi.
- Nhanh cứu chúng ta, những cơ giới khôi lỗi này trấn thủ một trọng địa trong nội thành, chúng ta vô ý xông vào liền bị bọn chúng đuổi giết thế này đây.
Uông Thủy chật vật không chịu nổi mà nói.
Những cơ giới khôi lỗi kia, trong quá trình đuổi giết, còn vài cỗ vậy mà lại thi triển cả tiên pháp.
Từ Huyền tấc tắc kêu kỳ lạ, cơ giới khôi lỗi này thuộc về vật thể không có tánh mạng, nhưng lại biết sử dụng tiên pháp, cái này cũng thật bất khả tư nghị.
Vèo xuyến!
Thân hình Từ Huyền nhoáng một cái liền xông lên, vung hai đấm "Bang bang" đánh nát hai cổ phi trùng đang đuổi giết Uông Thủy.
Oanh!
Trong đó một cơ giới phi trùng dài hơn một trượng bạo liệt giữa không trung.
Còn có một con khác thì vỡ vụn trên mặt đất, lưu lại một khỏa tinh cầu màu trắng lớn bằng nắm đấm, cùng với một khối tinh thể màu xanh hình vuông hơi mờ.
Từ Huyền kêu nhẹ một tiếng, phi tốc xuống, nhặt lên tinh cầu màu trắng, cảm nhận được một cổ năng lượng chấn động.
Mà trong tinh thể hình vuông kia lại truyền đến một đám linh hồn lực lượng, khiến trong lòng Từ Huyền giật nảy lên.
Tinh thể hình vuông kia hơi mờ, hiện ra quang mang kỳ dị mỹ lệ, khiến người chạm đến sự cộng minh về tâm linh, cực kỳ hấp dẫn.
Từ Huyền lập tức đoán được, vật ấy là trân bảo thuộc về loại linh hồn, đúng là đồ vật lúc ở Côn Vân Quốc mình từng trăm phương ngàn kế tìm kiếm, nhưng không ngờ lúc này lại ngẫu nhiên đạt được.
Về phần một khối tinh thể màu trắng khác lại ẩn chứa lực lượng cùng loại với linh khí, nhưng lại có chút khác nhau,
Nghĩ đến nó là hạch tâm năng lượng của cơ giới khôi lỗi kia thì giá trị tất nhiên sẽ không quá thấp.
- Từ huynh đệ, chạy nhanh lên !
Uông Thủy kinh hô một tiếng, mấy người khác cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Sau khi Từ Huyền đánh chết hai cái phi trùng khôi lỗi lại còn rãnh rỗi đi đào móc chiến lợi phẩm nữa?
Khanh khanh! Khanh khanh!
Đằng sau một ít thiết giáp khôi lỗi hình người tay cầm Cự Kiếm, bay nhanh đánh tới bọn người Từ Huyền.
Mấy cơ giới khôi lỗi đuổi theo chí ít có hơn mười đầu, tu vị có thể so với ngoài luyệnthần tứ trọng, thậm chí còn có con có thể so với luyện thần thất nữa.
Nếu như chạy chậm một chút, một khi lâm vào lớp lớp vòng vây thì sẽ phải gặp nguy hiểm đến tánh mạng mất.
Đây cũng là vấn đề mà bọn người Uông Thủy lo lắng.
- Hồn tinh kia hình như ở phần đầu khôi lỗi.
Từ Huyền bất vi sở động, hai mắt bắn ra quang mang, nỉ non tự nói.
Vèo!
Thân hình hắn đột nhiên nhoáng một cái, bay thẳng về phía một hai con thiết giáp thị vệ ở gần mình, hai đấm vung lên, ánh lửa bắn ra, đánh về phía cái cổ của chúng.
Thiết giáp ở mặt ngoài các thiết giáp thị vệ kia cực kỳ cứng rắn, nhưng dưới sự oanh kích của Từ Huyền, lại tầng tầng vỡ vụn, chỉ một hai quyền liền bị thiếu chân hụt tay.
Rầm rầm rầm!
Từ Huyền mỗi một quyền mỗi một chưởng công kích đều bộc phát ra tiếng vang chấn nhiếp tâm hồn.
Bọn người Uông Thủy chạy ở phía trước nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm.
Phải biết lúc trước kia bọn hắn dùng pháp bảo công kích, chỉ có thể lưu lại chút dấu vết trên thân những thiết giáp khôi lỗi này, về phần pháp thuật bình thường thì căn bản không thể tổn thương được chút nào cả.
Nói cách khác, những khôi lỗi loại thiết giáp thị vệ này để lực phòng ngự lực tăng trưởng nên lực đạo vô cùng, coi như là võ tu bình thường cũng không dễ gì dám tiếp cận chúng.
Nhưng Từ Huyền là người ra sao vậy. Quản ngươi là thiết hay thép, ở trước mặt ta đều phải biến thành đống sắt vụn thôi.
Bang bang oanh!
Bọn hắn thậm chí còn thấy Từ Huyền dùng quyền cước đối chiến với cự kiếm của những thiết giáp thị vệ kia nữa.
- Lực lượng cơ thể này cũng quá kinh khủng rồi, võ tu cũng không có mạnh như vậy a?
Mấy tên võ giả Uông Thủy đều trợn mắt há hốc mồm.
Từ Huyền quả thực quả thật chính là một cự thú hình người, thân thể và lực lượng lại cường hoành như vậy, có thể đối chiến với cả thiết giáp thị vệ.
- Hắn không giống võ tu, chẳng lẽ là Thể Tu? Nhưng Thể Tu bình thường trên người sẽ có linh khí chấn động, là mượn Thiên địa linh khí để Luyện Thể, nhưng trên người hắn lại không có a!
Trong bất tri bất giác, thần cảm của Từ Huyền lan tràn ra cả gian phòng, sinh ra một loại cảm giác hư không mịt mù, biến hóa vô cùng
Bố cục của gian phòng này lại lớn như vậy, trong cảm giác của hán giống như là một vũ trụ hạo miểu vô cùng biến hóa, vô cùng rộng lớn vậy.
- Thực kỳ diệu.
Ngay lúc Từ Huyền tán thưởng thì Nguyệt Quang Bí Châu trong thể nội run rẩy thoáng một phát.
Đột nhiên, một bản sách cổ trên bàn sách theo đó nhoáng một cái.
Từ Huyền bắt lấy xem xét thì thấy trên đó có mấy chữ cổ triển không hiểu thấu.
Yên Mi đi tới thì thầm:
- Độn khứ đích nhất.
Bản sách cổ này có tên gọi là "Độn khứ đích nhất" .
Từ Huyền cảm giác rất cổ quái, nhưng có thể xác định một điểm, quyển sách này chính là thứ trọng yếu nhất trong phòng.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, quyển sách này đối với hắn chưa chắc là hữu dụng nhất.
- Đại Diễn số lượng 50, người dùng bốn mươi có chín, ở đây lại là tầng thứ 50, chính là đốn khứ đích nhất. Nhưng tiếc ta cũng không phải là tiên diễn sư, chỉ có thể biết được một chút như vậy thôi.
Yên Mi trầm tư nói.
- Tiên diễn sư?
Từ Huyền đột nhiên nghĩ đến Sở Động.
Lần thứ nhất gặp mặt Sở Đông thì đối phương từng lộ ra cũng không xem trọng Trương gia, khích lệ mình rời xa khỏi Hoàng Long thành. Về sau, nghe Trương Phong nói, bởi vì vi nguyên nhân do mình mà Sở Đông mới ở lại Hoàng Long thành. Hôm nay xem ra hắn biết rõ trước gì đó nên mới cam nguyện lưu lại.
Sau khi Hoàng Long chinh chiến bị thua thì Sở Đông đã sớm đi đầu một bước, an trí thân nhân Từ Huyền thỏa đáng. Cuối cùng, thậm chí còn chỉ dẫn cho hắn con đường đến cửu thành Thần Hoang nữa.
- Tốt, Sở Đông, ta thiếu ngươi một nhân tình.
Từ Huyền hít sâu một hơi, vươn tay cầm lấy độn khứ đích nhất kia thu vào trong ký ức tinh hải.
Trong nháy mắt khi quyển Độn khứ đích nhất kia bị thu vào trong tinh hả, trong phòng trời đất liền quay cuồng.
Bá bá!
Từ Huyền và Yên Mi bị truyền tống ra ngoài, có một loại cảm giác như mơ vậy.
Yên Mi vung cánh tay trắng nõn lên, bức tranh sơn thủy kia liền hiện trên tay, vui vẻ nói:
- Cái này quả thật là một kiện bảo vật.
Sau đó lại khó hiểu mà nói:
- Từ đạo hữu sao lại chọn trúng quyển sách kia thế?
Bản "Độn khứ đích nhất" kia có thể nói là hạch tâm của cả gian phòng, lại bị Từ Huyền liếc nhìn trúng.
- Chỉ là bằng cảm giác thôi.
Từ Huyền bất động thanh sắc mà nói.
Tất cả chuyện này đều là do tác dụng của Nguyệt Quang Bí Châu cả.
Phải nói là tất cả pháp bảo trên tay Từ Huyền, thần bí nhất chính là Nguyệt Quang Bí Châu này. Vật ấy đến từ "Tiên hòa lão điếm" thần bí, là một trong mười hai kiện truyền gia chi bảo của lão giả lưng còng kia, đã đưa ra ngoài mười kiện, không biết hai kiện còn lại, sẽ rơi xuống vào trong tay người có duyên nào nữa? Từ Huyền kiện bảo vật thứ mười, như vậy chủ nhân của chín kiện bảo vật trước, lại là nhân vật kinh thiên động địa cỡ nào nữa?
Ngoại trừ Nguyệt Quang Bí Châu, tiếp theo chính là Thất Linh Đồng Tước, lai lịch cũng rất thần bí, nghe nói là một kiện bảo vật từ mấy trăm năm trước lưu lạc ra từ trong cửu thành Thần Hoang, vẫn một mực chưa tìm được chủ nhân chân chính.
Khanh khanh! Khanh khanh!
Chính vào lúc này, ở phụ cận cách Thiên Cơ lâu trăm trượng, truyền đến tiếng vang kỳ dị.
- Đi!
Từ Huyền mang theo Yên Mi bay qua, phát giác đám Uông Thủy, đang bị mấy cái cơ giới khôi lỗi cao tới mấy trượng đuổi đánh.
Những cơ giới khôi lỗi kia hình thái khác nhau, có hình người, cũng có trùng loại thú, trên mặt đất và giữa không trung đều có, ước chừng mười cái.
Bọn người Uông Thủy vừa đánh vừa lui, chật vật không chịu nổi, thoạt nhìn thì những cơ giới khôi lỗi kia ít nhất cũng có được thực lực luyện thần kỳ.
- Đây là có chuyện gì?
Từ Huyền hỏi.
- Nhanh cứu chúng ta, những cơ giới khôi lỗi này trấn thủ một trọng địa trong nội thành, chúng ta vô ý xông vào liền bị bọn chúng đuổi giết thế này đây.
Uông Thủy chật vật không chịu nổi mà nói.
Những cơ giới khôi lỗi kia, trong quá trình đuổi giết, còn vài cỗ vậy mà lại thi triển cả tiên pháp.
Từ Huyền tấc tắc kêu kỳ lạ, cơ giới khôi lỗi này thuộc về vật thể không có tánh mạng, nhưng lại biết sử dụng tiên pháp, cái này cũng thật bất khả tư nghị.
Vèo xuyến!
Thân hình Từ Huyền nhoáng một cái liền xông lên, vung hai đấm "Bang bang" đánh nát hai cổ phi trùng đang đuổi giết Uông Thủy.
Oanh!
Trong đó một cơ giới phi trùng dài hơn một trượng bạo liệt giữa không trung.
Còn có một con khác thì vỡ vụn trên mặt đất, lưu lại một khỏa tinh cầu màu trắng lớn bằng nắm đấm, cùng với một khối tinh thể màu xanh hình vuông hơi mờ.
Từ Huyền kêu nhẹ một tiếng, phi tốc xuống, nhặt lên tinh cầu màu trắng, cảm nhận được một cổ năng lượng chấn động.
Mà trong tinh thể hình vuông kia lại truyền đến một đám linh hồn lực lượng, khiến trong lòng Từ Huyền giật nảy lên.
Tinh thể hình vuông kia hơi mờ, hiện ra quang mang kỳ dị mỹ lệ, khiến người chạm đến sự cộng minh về tâm linh, cực kỳ hấp dẫn.
Từ Huyền lập tức đoán được, vật ấy là trân bảo thuộc về loại linh hồn, đúng là đồ vật lúc ở Côn Vân Quốc mình từng trăm phương ngàn kế tìm kiếm, nhưng không ngờ lúc này lại ngẫu nhiên đạt được.
Về phần một khối tinh thể màu trắng khác lại ẩn chứa lực lượng cùng loại với linh khí, nhưng lại có chút khác nhau,
Nghĩ đến nó là hạch tâm năng lượng của cơ giới khôi lỗi kia thì giá trị tất nhiên sẽ không quá thấp.
- Từ huynh đệ, chạy nhanh lên !
Uông Thủy kinh hô một tiếng, mấy người khác cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Sau khi Từ Huyền đánh chết hai cái phi trùng khôi lỗi lại còn rãnh rỗi đi đào móc chiến lợi phẩm nữa?
Khanh khanh! Khanh khanh!
Đằng sau một ít thiết giáp khôi lỗi hình người tay cầm Cự Kiếm, bay nhanh đánh tới bọn người Từ Huyền.
Mấy cơ giới khôi lỗi đuổi theo chí ít có hơn mười đầu, tu vị có thể so với ngoài luyệnthần tứ trọng, thậm chí còn có con có thể so với luyện thần thất nữa.
Nếu như chạy chậm một chút, một khi lâm vào lớp lớp vòng vây thì sẽ phải gặp nguy hiểm đến tánh mạng mất.
Đây cũng là vấn đề mà bọn người Uông Thủy lo lắng.
- Hồn tinh kia hình như ở phần đầu khôi lỗi.
Từ Huyền bất vi sở động, hai mắt bắn ra quang mang, nỉ non tự nói.
Vèo!
Thân hình hắn đột nhiên nhoáng một cái, bay thẳng về phía một hai con thiết giáp thị vệ ở gần mình, hai đấm vung lên, ánh lửa bắn ra, đánh về phía cái cổ của chúng.
Thiết giáp ở mặt ngoài các thiết giáp thị vệ kia cực kỳ cứng rắn, nhưng dưới sự oanh kích của Từ Huyền, lại tầng tầng vỡ vụn, chỉ một hai quyền liền bị thiếu chân hụt tay.
Rầm rầm rầm!
Từ Huyền mỗi một quyền mỗi một chưởng công kích đều bộc phát ra tiếng vang chấn nhiếp tâm hồn.
Bọn người Uông Thủy chạy ở phía trước nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm.
Phải biết lúc trước kia bọn hắn dùng pháp bảo công kích, chỉ có thể lưu lại chút dấu vết trên thân những thiết giáp khôi lỗi này, về phần pháp thuật bình thường thì căn bản không thể tổn thương được chút nào cả.
Nói cách khác, những khôi lỗi loại thiết giáp thị vệ này để lực phòng ngự lực tăng trưởng nên lực đạo vô cùng, coi như là võ tu bình thường cũng không dễ gì dám tiếp cận chúng.
Nhưng Từ Huyền là người ra sao vậy. Quản ngươi là thiết hay thép, ở trước mặt ta đều phải biến thành đống sắt vụn thôi.
Bang bang oanh!
Bọn hắn thậm chí còn thấy Từ Huyền dùng quyền cước đối chiến với cự kiếm của những thiết giáp thị vệ kia nữa.
- Lực lượng cơ thể này cũng quá kinh khủng rồi, võ tu cũng không có mạnh như vậy a?
Mấy tên võ giả Uông Thủy đều trợn mắt há hốc mồm.
Từ Huyền quả thực quả thật chính là một cự thú hình người, thân thể và lực lượng lại cường hoành như vậy, có thể đối chiến với cả thiết giáp thị vệ.
- Hắn không giống võ tu, chẳng lẽ là Thể Tu? Nhưng Thể Tu bình thường trên người sẽ có linh khí chấn động, là mượn Thiên địa linh khí để Luyện Thể, nhưng trên người hắn lại không có a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.