Chương 77: Tinh vũ quần tụ (2)
Khoái Xan Điếm
21/09/2013
Mặc dù trên miệng nàng nói như vậy, nhưng thủ hạ không lưu tình chút nào, ánh sáng màu lam trên người lóe lên, từ phía sau lưng lăng không một chưởng.
- BA~!
Lam vụ trong lòng bàn tay rung rung, một cổ sương mù màu xanh da trời bắn đi, ngăn trở đường lui của Nhạc Phong.
- Không tốt!
Thân hình Nhạc Phong cứng đờ, vẻ băng lạnh kia làm cho tốc độ hắn trì trệ, bên kia Tào lão đại đã bổ tới một đao lăng lệ ác liệt.
Hắn muốn tránh cũng không được, cũng bất chấp thương thế, hai tay ngưng tụ ra một màn sáng thanh sắc.
Bành két…
Đao mang huyết sắc oanh kích lên màn sáng, trong khoảnh khắc sụp đổ tan rã, "PHỐC" Nhạc Phong phun ra một búng máu, thương thế lại tăng thêm lần nữa, cả người nằm rạp trên mặt đất, toàn thân vô lực.
- Nhanh đi cứu Nhạc sư huynh!
Đệ tử Tiên môn kinh hoảng thất sắc.
Trong nội tâm Từ Huyền cũng "Lộp bộp" một tiếng, một khi Nhạc Phong bị giết, một phương Phong Vũ Môn này, sẽ gặp phải một hồi tàn sát, đến lúc đó tỷ lệ hắn chạy trốn cũng chỉ có hai ba thành.
- Tên mặt trắng này lưu cho ta hưởng dụng. . .
Hắc y nữ nhân lại ngăn trở độc nhãn lão đại ra tay, một chưởng đánh Nhạc Phong bất tỉnh, trong mắt lóe ra tham lam chi sắc.
- Lão Nhị, người này chỉ sợ là tiên môn chân truyền đệ tử, thiết yếu nhanh chóng giải quyết."
Thần sắc Độc nhãn Tào lão đại lạnh như băng, làm cho Hắc y nữ nhân một hồi do dự cùng không muốn, âm tình bất định.
Tình hình như thế, làm cho Từ Huyền kinh ngạc, nghĩ thầm: hiện tại đúng là thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Thân thể của hắn kéo căng, thời điểm mới vừa quan sát lộ tuyến, cùng với tính toán có nên chạy trốn hay không, ánh mắt lại bị vài đạo thân ảnh phía trước hấp dẫn.
Sưu sưu sưu…
Cửa vào hạp cốc, ba thân ảnh phiêu dật đang hướng bên này chạy đến.
Một người nam tử trong đó, anh tuấn phiêu dật, lưng đeo bảo kiếm, cách thật xa, liền phát ra một tiếng cười lạnh:
- Một đám đám ô hợp!
Bên trong thanh âm lạnh như băng kia, lộ ra khinh thường trần trụi.
Song phương đang đứng ở thời khắc giao chiến mấu chốt, bỗng nhiên yên tĩnh.
Đám ô hợp?
Khẩu khí thật lớn!
Chẳng khác gì là một câu, đều đắc tội hai phe giao chiến.
- Người nào!
Tâm thần Độc nhãn Tào lão đại rùng mình không hiểu, cùng hai người Hắc y nữ nhân, đều cảm nhận được một cổ khí tức lăng lệ ác liệt, thân thể cứng ngắc.
Ba người vừa đến kia, đều là mặc pháp y Thâm Lam, thuần một sắc lưng đeo bảo kiếm, hai đầu lông mày lộ ra khí tức lăng lệ ác liệt, giống như kiếm ra khỏi vỏ.
Vụt!
Nam tử cầm đầu cao lớn hùng vĩ, đã phi thân đến phụ cận.
Tập trung nhìn vào, hình dáng nam tử này rõ ràng, góc cạnh lãnh khốc như đá cẩm thạch, một đôi con ngươi lăng lệ ác liệt, khí tức bá đạo.
Lãnh khốc, bá đạo, bao quát chúng sinh!
Hắn vừa mới dừng chân, giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí lạnh lùng, dĩ nhiên tản mát ra đi, thẳng thúc tâm thần.
- Bọn họ là đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông, người cầm đầu chỉ sợ là tân tú mới quật khởi…Nhiếp Hàn.
Vạn Phúc Sơn liếc nhận ra lai lịch ba người này, trên mặt nửa vui nửa buồn.
Đề cập tới Tinh Vẫn Kiếm Tông này, vẫn là lão hàng xóm cùng Phong Vũ Môn, hai tông cùng tồn tại ở Tinh Vũ Sơn, chỉ cách một cái vực sâu, bình thường cực kỳ ít xuất hiện.
- Ha ha ha. . . tân tú mới quật khởi của Phong Vũ Môn, cũng không gì hơn cái này.
Nhiếp Hàn lăng lệ ác liệt nhìn aunh, rơi xuống Nhạc Phong bị Hắc y nữ nhân nắm bắt, trong giọng nói lộ ra vài tia trào phúng.
Chúng đệ tử Phong Vũ Môn nghe vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
- Nghe đồn tam đại thủ lĩnh Huyết Linh Đạo thực lực bất phàm, lần này chúng ta đến, một là báo thù cho một vị sư đệ chết đi, hai là lấy các ngươi làm đá mài đao cho Nhiếp mỗ ta trùng kích Luyện Khí tam trọng!
Nhiếp Hàn một tay chậm rãi phóng lên chuôi kiếm ở sau lưng.
Đá mài đao!
Độc nhãn lão đại, Hắc y nữ nhân, thiết tháp đại hán, sắc mặt tam đại thủ lĩnh tái nhợt.
- Cuồng vọng tiểu nhi, chỉ là kiếm tu Luyện Khí nhị trọng, cũng dám cuồng vọng. . . Muốn chết!
Hắc y nữ nhân giận dữ, thân hình nhoáng một cái, bắn ra một mảnh hàn tinh màu xanh da trời, nhanh chóng bao trùm tới.
- Chết!
Thanh âm lạnh như băng, ở trên hư không vang lên, khiến cho tâm thần mọi người run lên.
BOANG...
Một đạo hàn quang xẹt qua hơn mười mét hư không, mảnh hàn tinh màu xanh da trời kia, trong khoảnh khắc hóa thành nát bấy.
Thân hình Hắc y nữ nhân run lên, đứng thẳng bất động tại chỗ, thần sắc ngưng trệ, bờ môi kiệt lực muốn động, lại một thanh âm cũng phát không ra.
Trên trán của nàng, một vết máu từ trên xuống dưới, cả người một phân thành hai.
- Bịch!
Hắc y nữ nhân chia làm hai nửa thi thể, chết trong vũng máu, tình cảnh thê thảm đập vào mắt. . .
Chỉ một thoáng, toàn bộ trong tiểu cốc liền tĩnh mịch.
Tất cả mọi người nhịn không được, ngược lại hít một hơi.
Run sợ lan tràn trong lòng tất cả mọi người Huyết Linh Đạo, trong mắt lộ ra sợ hãi cực hạn, thân hình run rẩy.
Độc nhãn lão đại cùng thiết tháp đại hán, thân thể cứng ngắc, tiếp theo trong mắt dâng lên hỏa diễm cừu hận rung rung.
Trong đầu Từ Huyền truyền đến tàn hồn kiếp trước than thở:
- Rất lâu rồi không có chứng kiến hạt giống kiếm tu tốt như vậy. . .
- Kiếm tu?
Từ Huyền thu liễm khiếp sợ trong lòng, cẩn thận dò xét Nhiếp Hàn và hai gã đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông.
Đây là lần đầu Từ Huyền chứng kiến kiếm tu chính thức của Tu chân giới.
Trí nhớ ở kiếp trước, làm cho hắn đối với kiếm tu tồn tại, có chỗ hiểu rõ, cũng sinh lòng kiêng kị.
- Kiếm tu. . . Dùng kiếm nhập đạo, là một phương thức tu hành vô cùng cực đoan.
Trong giọng nói tàn hồn kiếp trước, lộ ra một tia nhớ lại:
- Một đạo này, trong nội tâm chỉ có kiếm, truy cầu công kích chí cường. Luận lực công kích, khinh thường quần hùng, càng là chú ý một kiếm phá vạn pháp. Tinh anh bên trong Kiếm tu, bộc phát ra công kích, thường thường có thể miểu sát cùng giai, thậm chí vượt cấp chém giết. . . Trước mắt người này, chính là loại người kia, ngươi phải cẩn thận một chút.
Miểu sát cùng giai! Vượt cấp chém giết!
Trong lòng Từ Huyền khẽ run lên, thần sắc nhìn về phía Nhiếp Hàn kia, càng thêm ngưng trọng cùng kiêng kị.
Đều là Luyện Khí nhị trọng, nhưng vừa rồi hắn chỉ dùng một chiêu liền chém Hắc y nữ nhân kia thành hai đoạn, lãnh khốc, bá đạo, sát phạt quyết đoán như thế.
Lúc này, Nhiếp Hàn một kiếm chi uy, chấn nhiếp toàn trường.
Vô luận là thiết tháp đại hán Tào lão Nhị thô bạo tàn nhẫn, hay là Luyện Khí tam trọng độc nhãn Tào lão đại, đều cảm thấy run sợ.
Dù là tu vi của độc nhãn Tào lão đại, cao hơn Nhiếp Hàn một bậc, trong nội tâm cũng hàn ý lan tràn. Người này đáng sợ, chỉ sợ là kỳ tài kiếm đạo trăm năm khó gặp!
- Nhiếp Hàn này gia nhập Tinh Vẫn Kiếm Tông chỉ có nửa năm, tu vi từ Luyện Thể ngũ trọng, đột phá tới Luyện Khí nhị trọng bây giờ. Từng nghe nói trước kia hắn là một kiếm khách thế tục, nhưng thiên phú cùng ngộ tính đều rất tốt, sau khi tiến vào Kiếm Tông, từng dùng tu vi Luyện Khí nhất trọng, đã đánh bại đồng môn Luyện Khí nhị trọng. . .
- BA~!
Lam vụ trong lòng bàn tay rung rung, một cổ sương mù màu xanh da trời bắn đi, ngăn trở đường lui của Nhạc Phong.
- Không tốt!
Thân hình Nhạc Phong cứng đờ, vẻ băng lạnh kia làm cho tốc độ hắn trì trệ, bên kia Tào lão đại đã bổ tới một đao lăng lệ ác liệt.
Hắn muốn tránh cũng không được, cũng bất chấp thương thế, hai tay ngưng tụ ra một màn sáng thanh sắc.
Bành két…
Đao mang huyết sắc oanh kích lên màn sáng, trong khoảnh khắc sụp đổ tan rã, "PHỐC" Nhạc Phong phun ra một búng máu, thương thế lại tăng thêm lần nữa, cả người nằm rạp trên mặt đất, toàn thân vô lực.
- Nhanh đi cứu Nhạc sư huynh!
Đệ tử Tiên môn kinh hoảng thất sắc.
Trong nội tâm Từ Huyền cũng "Lộp bộp" một tiếng, một khi Nhạc Phong bị giết, một phương Phong Vũ Môn này, sẽ gặp phải một hồi tàn sát, đến lúc đó tỷ lệ hắn chạy trốn cũng chỉ có hai ba thành.
- Tên mặt trắng này lưu cho ta hưởng dụng. . .
Hắc y nữ nhân lại ngăn trở độc nhãn lão đại ra tay, một chưởng đánh Nhạc Phong bất tỉnh, trong mắt lóe ra tham lam chi sắc.
- Lão Nhị, người này chỉ sợ là tiên môn chân truyền đệ tử, thiết yếu nhanh chóng giải quyết."
Thần sắc Độc nhãn Tào lão đại lạnh như băng, làm cho Hắc y nữ nhân một hồi do dự cùng không muốn, âm tình bất định.
Tình hình như thế, làm cho Từ Huyền kinh ngạc, nghĩ thầm: hiện tại đúng là thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Thân thể của hắn kéo căng, thời điểm mới vừa quan sát lộ tuyến, cùng với tính toán có nên chạy trốn hay không, ánh mắt lại bị vài đạo thân ảnh phía trước hấp dẫn.
Sưu sưu sưu…
Cửa vào hạp cốc, ba thân ảnh phiêu dật đang hướng bên này chạy đến.
Một người nam tử trong đó, anh tuấn phiêu dật, lưng đeo bảo kiếm, cách thật xa, liền phát ra một tiếng cười lạnh:
- Một đám đám ô hợp!
Bên trong thanh âm lạnh như băng kia, lộ ra khinh thường trần trụi.
Song phương đang đứng ở thời khắc giao chiến mấu chốt, bỗng nhiên yên tĩnh.
Đám ô hợp?
Khẩu khí thật lớn!
Chẳng khác gì là một câu, đều đắc tội hai phe giao chiến.
- Người nào!
Tâm thần Độc nhãn Tào lão đại rùng mình không hiểu, cùng hai người Hắc y nữ nhân, đều cảm nhận được một cổ khí tức lăng lệ ác liệt, thân thể cứng ngắc.
Ba người vừa đến kia, đều là mặc pháp y Thâm Lam, thuần một sắc lưng đeo bảo kiếm, hai đầu lông mày lộ ra khí tức lăng lệ ác liệt, giống như kiếm ra khỏi vỏ.
Vụt!
Nam tử cầm đầu cao lớn hùng vĩ, đã phi thân đến phụ cận.
Tập trung nhìn vào, hình dáng nam tử này rõ ràng, góc cạnh lãnh khốc như đá cẩm thạch, một đôi con ngươi lăng lệ ác liệt, khí tức bá đạo.
Lãnh khốc, bá đạo, bao quát chúng sinh!
Hắn vừa mới dừng chân, giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí lạnh lùng, dĩ nhiên tản mát ra đi, thẳng thúc tâm thần.
- Bọn họ là đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông, người cầm đầu chỉ sợ là tân tú mới quật khởi…Nhiếp Hàn.
Vạn Phúc Sơn liếc nhận ra lai lịch ba người này, trên mặt nửa vui nửa buồn.
Đề cập tới Tinh Vẫn Kiếm Tông này, vẫn là lão hàng xóm cùng Phong Vũ Môn, hai tông cùng tồn tại ở Tinh Vũ Sơn, chỉ cách một cái vực sâu, bình thường cực kỳ ít xuất hiện.
- Ha ha ha. . . tân tú mới quật khởi của Phong Vũ Môn, cũng không gì hơn cái này.
Nhiếp Hàn lăng lệ ác liệt nhìn aunh, rơi xuống Nhạc Phong bị Hắc y nữ nhân nắm bắt, trong giọng nói lộ ra vài tia trào phúng.
Chúng đệ tử Phong Vũ Môn nghe vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
- Nghe đồn tam đại thủ lĩnh Huyết Linh Đạo thực lực bất phàm, lần này chúng ta đến, một là báo thù cho một vị sư đệ chết đi, hai là lấy các ngươi làm đá mài đao cho Nhiếp mỗ ta trùng kích Luyện Khí tam trọng!
Nhiếp Hàn một tay chậm rãi phóng lên chuôi kiếm ở sau lưng.
Đá mài đao!
Độc nhãn lão đại, Hắc y nữ nhân, thiết tháp đại hán, sắc mặt tam đại thủ lĩnh tái nhợt.
- Cuồng vọng tiểu nhi, chỉ là kiếm tu Luyện Khí nhị trọng, cũng dám cuồng vọng. . . Muốn chết!
Hắc y nữ nhân giận dữ, thân hình nhoáng một cái, bắn ra một mảnh hàn tinh màu xanh da trời, nhanh chóng bao trùm tới.
- Chết!
Thanh âm lạnh như băng, ở trên hư không vang lên, khiến cho tâm thần mọi người run lên.
BOANG...
Một đạo hàn quang xẹt qua hơn mười mét hư không, mảnh hàn tinh màu xanh da trời kia, trong khoảnh khắc hóa thành nát bấy.
Thân hình Hắc y nữ nhân run lên, đứng thẳng bất động tại chỗ, thần sắc ngưng trệ, bờ môi kiệt lực muốn động, lại một thanh âm cũng phát không ra.
Trên trán của nàng, một vết máu từ trên xuống dưới, cả người một phân thành hai.
- Bịch!
Hắc y nữ nhân chia làm hai nửa thi thể, chết trong vũng máu, tình cảnh thê thảm đập vào mắt. . .
Chỉ một thoáng, toàn bộ trong tiểu cốc liền tĩnh mịch.
Tất cả mọi người nhịn không được, ngược lại hít một hơi.
Run sợ lan tràn trong lòng tất cả mọi người Huyết Linh Đạo, trong mắt lộ ra sợ hãi cực hạn, thân hình run rẩy.
Độc nhãn lão đại cùng thiết tháp đại hán, thân thể cứng ngắc, tiếp theo trong mắt dâng lên hỏa diễm cừu hận rung rung.
Trong đầu Từ Huyền truyền đến tàn hồn kiếp trước than thở:
- Rất lâu rồi không có chứng kiến hạt giống kiếm tu tốt như vậy. . .
- Kiếm tu?
Từ Huyền thu liễm khiếp sợ trong lòng, cẩn thận dò xét Nhiếp Hàn và hai gã đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông.
Đây là lần đầu Từ Huyền chứng kiến kiếm tu chính thức của Tu chân giới.
Trí nhớ ở kiếp trước, làm cho hắn đối với kiếm tu tồn tại, có chỗ hiểu rõ, cũng sinh lòng kiêng kị.
- Kiếm tu. . . Dùng kiếm nhập đạo, là một phương thức tu hành vô cùng cực đoan.
Trong giọng nói tàn hồn kiếp trước, lộ ra một tia nhớ lại:
- Một đạo này, trong nội tâm chỉ có kiếm, truy cầu công kích chí cường. Luận lực công kích, khinh thường quần hùng, càng là chú ý một kiếm phá vạn pháp. Tinh anh bên trong Kiếm tu, bộc phát ra công kích, thường thường có thể miểu sát cùng giai, thậm chí vượt cấp chém giết. . . Trước mắt người này, chính là loại người kia, ngươi phải cẩn thận một chút.
Miểu sát cùng giai! Vượt cấp chém giết!
Trong lòng Từ Huyền khẽ run lên, thần sắc nhìn về phía Nhiếp Hàn kia, càng thêm ngưng trọng cùng kiêng kị.
Đều là Luyện Khí nhị trọng, nhưng vừa rồi hắn chỉ dùng một chiêu liền chém Hắc y nữ nhân kia thành hai đoạn, lãnh khốc, bá đạo, sát phạt quyết đoán như thế.
Lúc này, Nhiếp Hàn một kiếm chi uy, chấn nhiếp toàn trường.
Vô luận là thiết tháp đại hán Tào lão Nhị thô bạo tàn nhẫn, hay là Luyện Khí tam trọng độc nhãn Tào lão đại, đều cảm thấy run sợ.
Dù là tu vi của độc nhãn Tào lão đại, cao hơn Nhiếp Hàn một bậc, trong nội tâm cũng hàn ý lan tràn. Người này đáng sợ, chỉ sợ là kỳ tài kiếm đạo trăm năm khó gặp!
- Nhiếp Hàn này gia nhập Tinh Vẫn Kiếm Tông chỉ có nửa năm, tu vi từ Luyện Thể ngũ trọng, đột phá tới Luyện Khí nhị trọng bây giờ. Từng nghe nói trước kia hắn là một kiếm khách thế tục, nhưng thiên phú cùng ngộ tính đều rất tốt, sau khi tiến vào Kiếm Tông, từng dùng tu vi Luyện Khí nhất trọng, đã đánh bại đồng môn Luyện Khí nhị trọng. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.