Chương 632: Tổ hợp ba người.
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
- Chiến đấu của chúng ta, còn chưa kết thúc... Thực lực của ngươi, không chút thua kém Tử Tiêu Quốc Sư, hy vọng có thể trở thành đá mài đao tiếp theo của ta.
Nhiếp Hàn tay cầm Thiên Hạt Ma Kiếm, trong đôi mắt lờ mờ lạnh như băng nổi lên một tia kiếm ý trong suốt nhạt hắc.
- Đá mài đao? Ngươi còn không phải đối thủ của ta!
Mộ Dung Thường đồng tử ngưng tụ, thiết thương Xích kim sắc trong tay mãnh liệt chấn động.
Ông PHỐC PHỐC PHỐC...
Trong hư không vô số thương ảnh đỏ thẫm huyễn động, đan vào thành một viêm hỏa chi hải thiên la địa võng, tiếng nổ vang không dứt bên tai, mỗi một đạo tiếng vang, đại biểu một lần thiết thương xuất kích, chấn nhiếp mây xanh, khí diễm đâm rít gào, nổ như oanh lôi, công kích cường hoành đến mức tận cùng.
Như thế trong nháy mắt điểm ra trăm ngàn thương, rất có vô cùng đại thế quét ngang ngôi sao đầy trời, bễ nghễ bá đạo, đồ thần diệt ma, khinh thường muôn dân trăm họ.
Nhiếp Hàn sắc mặt ngưng tụ, võ đạo thần thông Mộ Dung Thường tận lực bày ra lúc này lực phá hoại kinh Thiên địa quỷ thần, chỉ sợ mấy người ở đây không ai có thể vượt qua được.
- Công kích thật cường đại!
Hỏa chi tâm trong cơ thể Từ Huyền lần nữa nhảy nhanh hơn.
Đối phương thân là võ tu, tu luyện chính là võ đạo bí kỹ viêm thuộc tính, dùng công kích am hiểu, ở giai đoạn nhất định đạt đến tình trạng đăng phong tạo cực.
Dưới ưu thế tu vị cảnh giới, viêm lực trong cơ thể Mộ Dung Thường so với từ Từ Huyền cao hơn một cấp độ, khí mạch trầm sâu, võ đạo bí kỹ, thâm ảo bao la.
Đơn thuần công kích, đối phương còn trên cả Tử Tiêu Quốc Sư Nguyên Đan trung kỳ.
- Mộ Dung Thường, thực lực, thiên phú, thủ đoạn của ngươi đều là số một, phóng mắt khắp các nước quanh thân trong thời gian ngắn có cơ hội siêu việt Tử Tiêu Quốc Sư nhất, khinh thường xưng hùng, trở thành một phương bá chủ ở khu vực đông hoang Tam Dương Cảnh. Chỉ tiếc, ngươi tâm cao khí ngạo, hảo thắng tâm cát...
Sở Đông hơi tiếc hận nói, quạt lông trong tay nhẹ nhàng vỗ.
Từ Huyền thu hồi ánh mắt, thần sắc bình tĩnh:
- Nhiếp sư huynh, một trận chiến này, tạm gác lại ngày sau a... Chúng ta còn phải chạy đi.
Nhiếp Hàn nhẹ gật đầu, lưu luyến thu hồi Thiên Hạt Ma Kiếm.
Trong mắt hắn, thực lực Mộ Dung Thường hơn phân nửa còn hơn c mình, nhưng càng là cường giả như vậy mới thích hợp để làm đá mài đao.
Chúng ta còn phải chạy đi...
Đây là câu nói sau cùng Mộ Dung Thường nghe được, sau đó hắn trơ mắt nhìn qua ba người kia rời đi, trong lòng còn hung hăng run rẩy nữa.
Vào cuối cùng nhất, hắn mới phát hiện, trong ba người kia, chính thức có được địa vị chủ đạo chính là Từ Huyền.
- Từ Huyền, Tinh Phong quốc đệ nhất nhân chính thức...
Mộ Dung Thường thể xác và tinh thần cứng ngắc, tay cầm Xích kim sắc thiết thương, ẩn ẩn run rẩy thoáng một phát.
Ánh mắt của hắn hơi tối, trong lòng có một loại cảm giác thất bại không hiểu, Nhiếp Hàn mà mình vừa giao thủ chưa chắc là người có thực lực mạnh nhất Tinh Phong quốc.
Càng vi diệu chính là thái độ Từ Huyền, từ đầu đến cuối, cũng chưa từng lộ ra hứng thú gì với hắn hết/.
Mà ngay cả cuối cùng lúc rời đi, cũng không mặn không nhạt mà nói: •••••• chúng ta còn phải rời đi. "
Loại phản ứng này, cơ hồ là không để mắt đến Mộ Dung Thường, vị nhân vật kinh diễm có tiềm lực trở thành bá chủ Đông Hoang biên vực này.
Nhưng mà, sự thật thật sự là như thế sao?
Thân ảnh ba người Từ Huyền rất nhanh nhạt nhòa trong phạm vị thần thức của Mộ Dung Thường.
Mấy người tiếp tục chạy đi, tiến về Bát Hoang Sa Mạc.
- Mộ Dung Thường này ngược lại lợi hại, chính diện đơn đả độc đấu, ba người chúng ta, có lẽ không có người nào là đối thủ.
Từ Huyền mặt không biểu tình mà nói.
Sở Đông gật đầu đồng ý, Nhiếp Hàn cũng không có phản đối.
Đương nhiên, Từ Huyền tu vị bị ngã xuống một lần cũng như thế.
Nhưng Từ Huyền nghĩ thầm, Yêu Ngư công chúa nắm giữ một kiện Di Lạc Côi Bảo nguyên vẹn, có lẽ có nhất định được phần thắng, ít nhất cũng có thể dựng ở thế bất bại.
Thân ảnh ba người xuyên thẳng qua tầng mây, chiến đấu của Tử Tiêu Quốc và hai đại địch quốc bên dưới vẫn còn tiếp tục.
Bất quá nhìn qua thì ưu thế của Hỏa Vân Quốc và Lam Phong Quốc đang suy yếu lại.
Nghĩ đến, chém giết Hỏa Vân Quốc lưỡng đại Nguyên đan, đủ để cho thực lực của hai nước liên minh suy yếu một phần:
- Như vậy cũng tốt, nếu như Tử Tiêu Quốc bị bại quá nhanh, đối với chúng ta cũng bất lợi.
Sở Đông hơi vui vẻ nói.
XIU.... XIU... Vèo --
Thân ảnh ba người xuyên thẳng qua trên thiên không, vẫn như trước xuyên qua các khu vực chiến trường.
Nếu như là một người thì cũng thôi, duy nhất một lần ba đại cường giả cấp Nguyên đan, có thể nào khiến người bỏ qua được?
Trong một tòa linh thành nào đó của Tử Tiêu Quốc.
- Báo tông chủ, có ba vị đan đạo cường giả không rõ thân phận khí tức đáng sợ, xuyên thẳng qua chiến trường, đang đi qua nơi này.
Một tu giả trinh sát nửa quỳ trên mặt đất nói.
- Lẽ nào lại như vậy, cường giả của Hỏa Vân Quốc đã cuồng ngạo đến mức dám tùy ý xuyên thẳng qua trong cảnh nội Tử Tiêu Quốc ta sao. Một thanh âm nữ tử tuyệt lạnh quanh quẩn trong đại điện, khí tức cường đại của Nguyên Đan kỳ khiến lòng người băng lạnh.
Bá XIU.... XIU... --
Một vị mỹ nhân áo đen mang theo hai ba vị cường giả Ngưng Đan nghênh hướng khu vực trên không trung.
Chỉ chốc lát, xa xa truyền đến tiếng xé gió, có ba đạo thân ảnh bay vụt mà đến.
- Hạ tông chủ, bọn hắn đã đến, xem tình hình đều là cường giả cấp bậc Ngưng Đan đỉnh phong.
Bên cạnh một vị đan đạo cường giả, thanh âm hơi có vẻ hưng phấn.
- Là hắn...
Mà Hạ tông chủ trong miệng hắn hoa dung thất sắc, thân thể mềm mại run rẩy, đồng tử ngưng co lại, bị cực độ sợ hãi lan tràn, rung giọng nói:
- Lui lại! Toàn bộ lui lại! Mấy người kia, tuyệt không phải chúng ta có thể ứng phó
XÍU... UU! Bá bá...
Mỹ nhân áo đen kia lập tức dẫn đầu mấy đại Ngưng Đan, hoả tốc rút lui rời hiện trường.
Mỹ nhân áo đen lòng sinh sợ hãi này, tự nhiên là Hạ Nghiên tông chủ ban đầu trong linh hồ đại chiến suýt nữa bị Từ Huyền đuổi giết đến chết.
Mấy người vừa vừa rời đi, ba thanh niên thần bí, phá không mà đến, xuyên thẳng qua giữa tầng mây, căn bản không để ý tới tung tích bọn người Hạ Nghiên tông chủ rời đi.
Sau một lát Hạ Nghiên tông chủ, phản hồi linh thành, ngưng mắt nhìn phương hướng bọn người Từ Huyền rời đi p, không khỏi thở phào một hơi:
- Hi vọng bọn hắn không phải đến rèn sắt khi còn nóng.
Bất quá ba người Từ Huyền rõ ràng cũng phát giác được tung tích của mình, lại bỏ mặc, tự hồ chỉ là ở đơn thuần chạy đi thôi.
Sau nửa canh giờ, lại có trinh sát báo lại:
- Báo tông chủ, tin tức tốt! Theo tin tức xác thật từ tiền tuyến thì lưỡng Đại Nguyên đan cường giả của Hỏa Vân Quốc bị ba thanh niên thần bí đi ngang qua bổn quốc diệt sát.
- Lại có việc này!
Hạ nghiên tông chủ đại hỉ, trong lòng ẩn ẩn đã có suy đoán, gấp giọng nói:
- Nói tình huống cụ thể.
- Lúc ấy, Nguyên Đan cường giả Hỏa Vân Quốc ra tay ngăn trở ba thanh niên thần bí xuyên thẳng qua bổn quốc, cùng nhau tham dự vào còn có Hỏa Vân Chiến Thần Mộ Dung Thường, cuối cùng nhất, trải qua giao phong ngắn ngủi, Hỏa Vân Quốc lưỡng đại Nguyên Đan vẫn lạc, Mộ Dung Thường kia cũng không công mà lui.
Nhiếp Hàn tay cầm Thiên Hạt Ma Kiếm, trong đôi mắt lờ mờ lạnh như băng nổi lên một tia kiếm ý trong suốt nhạt hắc.
- Đá mài đao? Ngươi còn không phải đối thủ của ta!
Mộ Dung Thường đồng tử ngưng tụ, thiết thương Xích kim sắc trong tay mãnh liệt chấn động.
Ông PHỐC PHỐC PHỐC...
Trong hư không vô số thương ảnh đỏ thẫm huyễn động, đan vào thành một viêm hỏa chi hải thiên la địa võng, tiếng nổ vang không dứt bên tai, mỗi một đạo tiếng vang, đại biểu một lần thiết thương xuất kích, chấn nhiếp mây xanh, khí diễm đâm rít gào, nổ như oanh lôi, công kích cường hoành đến mức tận cùng.
Như thế trong nháy mắt điểm ra trăm ngàn thương, rất có vô cùng đại thế quét ngang ngôi sao đầy trời, bễ nghễ bá đạo, đồ thần diệt ma, khinh thường muôn dân trăm họ.
Nhiếp Hàn sắc mặt ngưng tụ, võ đạo thần thông Mộ Dung Thường tận lực bày ra lúc này lực phá hoại kinh Thiên địa quỷ thần, chỉ sợ mấy người ở đây không ai có thể vượt qua được.
- Công kích thật cường đại!
Hỏa chi tâm trong cơ thể Từ Huyền lần nữa nhảy nhanh hơn.
Đối phương thân là võ tu, tu luyện chính là võ đạo bí kỹ viêm thuộc tính, dùng công kích am hiểu, ở giai đoạn nhất định đạt đến tình trạng đăng phong tạo cực.
Dưới ưu thế tu vị cảnh giới, viêm lực trong cơ thể Mộ Dung Thường so với từ Từ Huyền cao hơn một cấp độ, khí mạch trầm sâu, võ đạo bí kỹ, thâm ảo bao la.
Đơn thuần công kích, đối phương còn trên cả Tử Tiêu Quốc Sư Nguyên Đan trung kỳ.
- Mộ Dung Thường, thực lực, thiên phú, thủ đoạn của ngươi đều là số một, phóng mắt khắp các nước quanh thân trong thời gian ngắn có cơ hội siêu việt Tử Tiêu Quốc Sư nhất, khinh thường xưng hùng, trở thành một phương bá chủ ở khu vực đông hoang Tam Dương Cảnh. Chỉ tiếc, ngươi tâm cao khí ngạo, hảo thắng tâm cát...
Sở Đông hơi tiếc hận nói, quạt lông trong tay nhẹ nhàng vỗ.
Từ Huyền thu hồi ánh mắt, thần sắc bình tĩnh:
- Nhiếp sư huynh, một trận chiến này, tạm gác lại ngày sau a... Chúng ta còn phải chạy đi.
Nhiếp Hàn nhẹ gật đầu, lưu luyến thu hồi Thiên Hạt Ma Kiếm.
Trong mắt hắn, thực lực Mộ Dung Thường hơn phân nửa còn hơn c mình, nhưng càng là cường giả như vậy mới thích hợp để làm đá mài đao.
Chúng ta còn phải chạy đi...
Đây là câu nói sau cùng Mộ Dung Thường nghe được, sau đó hắn trơ mắt nhìn qua ba người kia rời đi, trong lòng còn hung hăng run rẩy nữa.
Vào cuối cùng nhất, hắn mới phát hiện, trong ba người kia, chính thức có được địa vị chủ đạo chính là Từ Huyền.
- Từ Huyền, Tinh Phong quốc đệ nhất nhân chính thức...
Mộ Dung Thường thể xác và tinh thần cứng ngắc, tay cầm Xích kim sắc thiết thương, ẩn ẩn run rẩy thoáng một phát.
Ánh mắt của hắn hơi tối, trong lòng có một loại cảm giác thất bại không hiểu, Nhiếp Hàn mà mình vừa giao thủ chưa chắc là người có thực lực mạnh nhất Tinh Phong quốc.
Càng vi diệu chính là thái độ Từ Huyền, từ đầu đến cuối, cũng chưa từng lộ ra hứng thú gì với hắn hết/.
Mà ngay cả cuối cùng lúc rời đi, cũng không mặn không nhạt mà nói: •••••• chúng ta còn phải rời đi. "
Loại phản ứng này, cơ hồ là không để mắt đến Mộ Dung Thường, vị nhân vật kinh diễm có tiềm lực trở thành bá chủ Đông Hoang biên vực này.
Nhưng mà, sự thật thật sự là như thế sao?
Thân ảnh ba người Từ Huyền rất nhanh nhạt nhòa trong phạm vị thần thức của Mộ Dung Thường.
Mấy người tiếp tục chạy đi, tiến về Bát Hoang Sa Mạc.
- Mộ Dung Thường này ngược lại lợi hại, chính diện đơn đả độc đấu, ba người chúng ta, có lẽ không có người nào là đối thủ.
Từ Huyền mặt không biểu tình mà nói.
Sở Đông gật đầu đồng ý, Nhiếp Hàn cũng không có phản đối.
Đương nhiên, Từ Huyền tu vị bị ngã xuống một lần cũng như thế.
Nhưng Từ Huyền nghĩ thầm, Yêu Ngư công chúa nắm giữ một kiện Di Lạc Côi Bảo nguyên vẹn, có lẽ có nhất định được phần thắng, ít nhất cũng có thể dựng ở thế bất bại.
Thân ảnh ba người xuyên thẳng qua tầng mây, chiến đấu của Tử Tiêu Quốc và hai đại địch quốc bên dưới vẫn còn tiếp tục.
Bất quá nhìn qua thì ưu thế của Hỏa Vân Quốc và Lam Phong Quốc đang suy yếu lại.
Nghĩ đến, chém giết Hỏa Vân Quốc lưỡng đại Nguyên đan, đủ để cho thực lực của hai nước liên minh suy yếu một phần:
- Như vậy cũng tốt, nếu như Tử Tiêu Quốc bị bại quá nhanh, đối với chúng ta cũng bất lợi.
Sở Đông hơi vui vẻ nói.
XIU.... XIU... Vèo --
Thân ảnh ba người xuyên thẳng qua trên thiên không, vẫn như trước xuyên qua các khu vực chiến trường.
Nếu như là một người thì cũng thôi, duy nhất một lần ba đại cường giả cấp Nguyên đan, có thể nào khiến người bỏ qua được?
Trong một tòa linh thành nào đó của Tử Tiêu Quốc.
- Báo tông chủ, có ba vị đan đạo cường giả không rõ thân phận khí tức đáng sợ, xuyên thẳng qua chiến trường, đang đi qua nơi này.
Một tu giả trinh sát nửa quỳ trên mặt đất nói.
- Lẽ nào lại như vậy, cường giả của Hỏa Vân Quốc đã cuồng ngạo đến mức dám tùy ý xuyên thẳng qua trong cảnh nội Tử Tiêu Quốc ta sao. Một thanh âm nữ tử tuyệt lạnh quanh quẩn trong đại điện, khí tức cường đại của Nguyên Đan kỳ khiến lòng người băng lạnh.
Bá XIU.... XIU... --
Một vị mỹ nhân áo đen mang theo hai ba vị cường giả Ngưng Đan nghênh hướng khu vực trên không trung.
Chỉ chốc lát, xa xa truyền đến tiếng xé gió, có ba đạo thân ảnh bay vụt mà đến.
- Hạ tông chủ, bọn hắn đã đến, xem tình hình đều là cường giả cấp bậc Ngưng Đan đỉnh phong.
Bên cạnh một vị đan đạo cường giả, thanh âm hơi có vẻ hưng phấn.
- Là hắn...
Mà Hạ tông chủ trong miệng hắn hoa dung thất sắc, thân thể mềm mại run rẩy, đồng tử ngưng co lại, bị cực độ sợ hãi lan tràn, rung giọng nói:
- Lui lại! Toàn bộ lui lại! Mấy người kia, tuyệt không phải chúng ta có thể ứng phó
XÍU... UU! Bá bá...
Mỹ nhân áo đen kia lập tức dẫn đầu mấy đại Ngưng Đan, hoả tốc rút lui rời hiện trường.
Mỹ nhân áo đen lòng sinh sợ hãi này, tự nhiên là Hạ Nghiên tông chủ ban đầu trong linh hồ đại chiến suýt nữa bị Từ Huyền đuổi giết đến chết.
Mấy người vừa vừa rời đi, ba thanh niên thần bí, phá không mà đến, xuyên thẳng qua giữa tầng mây, căn bản không để ý tới tung tích bọn người Hạ Nghiên tông chủ rời đi.
Sau một lát Hạ Nghiên tông chủ, phản hồi linh thành, ngưng mắt nhìn phương hướng bọn người Từ Huyền rời đi p, không khỏi thở phào một hơi:
- Hi vọng bọn hắn không phải đến rèn sắt khi còn nóng.
Bất quá ba người Từ Huyền rõ ràng cũng phát giác được tung tích của mình, lại bỏ mặc, tự hồ chỉ là ở đơn thuần chạy đi thôi.
Sau nửa canh giờ, lại có trinh sát báo lại:
- Báo tông chủ, tin tức tốt! Theo tin tức xác thật từ tiền tuyến thì lưỡng Đại Nguyên đan cường giả của Hỏa Vân Quốc bị ba thanh niên thần bí đi ngang qua bổn quốc diệt sát.
- Lại có việc này!
Hạ nghiên tông chủ đại hỉ, trong lòng ẩn ẩn đã có suy đoán, gấp giọng nói:
- Nói tình huống cụ thể.
- Lúc ấy, Nguyên Đan cường giả Hỏa Vân Quốc ra tay ngăn trở ba thanh niên thần bí xuyên thẳng qua bổn quốc, cùng nhau tham dự vào còn có Hỏa Vân Chiến Thần Mộ Dung Thường, cuối cùng nhất, trải qua giao phong ngắn ngủi, Hỏa Vân Quốc lưỡng đại Nguyên Đan vẫn lạc, Mộ Dung Thường kia cũng không công mà lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.