Chương 345: Tước điểu sào.
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
Bọn hắn có thể không tin, một thiếu niên luyện thần lục trọng có thể có biểu hiện kinh thế hãi tục gì.
Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người này cũng không phải hòa thuận như biểu hiện ra ngoài? Nhất định là như vậy.
Chu Ngọc đại định trong nội tâm, trong quá trình tới trước không ngừng tiếp cận Yên Mi, tìm chủ đề nói chuyện khách sáo lấy lòng.
Thế nhưng Yên Mi vẫn theo sát Từ Huyền, một tấc cũng không rời.
Chu Ngọc không có cơ hội ở cùng một chỗ với Yên Mi, cũng không cam lòng nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn vui vẻ, giảng thuật tình huống thần hoang đại địa.
- Sau khi Viễn Cổ cửu tộc bị diệt vong, nhân loại từ từ quật khởi, đả bại quân đoàn dị tộc còn sót lại, trở thành bá chủ thần hoang đại địa, có được Trung Thổ Thánh Vực ưu việt giàu có nhất, thế lực giữa nhân loại nhiều như sao đầy trời, chủ yếu là hai đại trận doanh Khai Nguyên vương triều cùng Thiên Mục Thảo Viên có lúc tranh chấp với nhau...
Trong lúc Chu Ngọc giảng thuật, Từ Huyền đại khái hiểu được bố cục của Thần Hoang đại địa.
Khu vực Thần hoang đại địa cực kỳ quảng đại, so với Côn Vân Quốc ít nhất phải lớn hơn gấp trăm lần, có thể đánh đồng với Tam Dương Cảnh vô cùng mênh mông.
Vùng đất cổ đại này chủ yếu có ba vùng lớn: Trung Thổ Thánh Vực, U Ám đại cổ vực, Ác Thiên Hoang.
Trong đó nhân loại có được Trung Thổ Thánh Vực tốt nhất, hoàn cảnh ưu việt, khí hậu tốt nhất, nhân khẩu khổng lồ, thế lực mạnh nhất.
Chút ít dị tộc thời kỳ viễn cổ kia bị loại người lưu đày đến vùng đất có hoàn cảnh ác liệt nhất, Ác Thiên Hoang, tình huống cụ thể không rõ.
Về phần U Ám đại cổ vực, là khu vực hỗn loạn giữa nhân loại và dị tộc, cực kỳ bao la, ở giữa có rất nhiều yêu thú, vô luận là nhân loại hay là dị tộc đều vô lực thống trị khối Đại cổ vực này.
Cái gọi là dị tộc, là chỉ những tồn tại cùng loại yêu tộc, có bộ phận là hậu duệ Viễn cổ cửu tộc.
- Ha ha, chúng ta bây giờ đang ở trong U ám cổ lâm tiếng tăm lừng lẫy trong đại cổ vực, nơi này chính là đại bản doanh yêu tộc, chúng ta cũng chỉ có thể săn giết một ít yêu thú cấp thấp ở ngoại vi, không dám xâm nhập vào sâu trong quốc gia Yêu tộc.
Lúc Chu Ngọc đề cập đến đủ loại sự vật trong thần hoang đại địa, có một loại cảm giác ưu việt không hiểu.
Từ Huyền cũng không xen vào, khách quan mà nói thì Côn Vân Quốc, Tử Tiêu Quốc quả thật không cách nào đánh đồng cùng với Thần hoang đại địa, về phần tình huống địa phương khác tại Tam Dương Cảnh thì Từ Huyền không rõ ràng lắm, không thể đánh giá.
Lúc Yên Mi mang vẻ mặt chờ mong, hướng Chu Ngọc hỏi thăm về sự tích Di Lạc Cửu Thành, Chu Ngọc trầm mặc một lát, ra vẻ thần bí nói:
- Di Lạc Cửu Thành, phân tán các nơi thần hoang đại địa, tục truyền đương thời có bốn tòa, trong đó tu giả nhân loại cường đại nhất là Tam đại bất hủ chí tôn, là chủ nhân ba Di lạc côi bảo.
Nghe thấy lời ấy, Từ Huyền và Yên Mi hai mặt nhìn nhau, giật mình không nhẹ.
Không nghĩ tới Di Lạc Cửu Thành vậy mà thành công mở 4 tòa, trong đó có ba kiện di lạc côi bảo, còn đại biểu cho Tam Đại Bất Hủ Chí Tôn đỉnh phong nhất nhân loại.
Bất hủ, tức là Bất hủ kim đan, thần hồn diệt mà thân thể bất hủ vạn năm, đó là đan đạo cảnh giới đại thành đỉnh phong.
Bất Hủ Chí Tôn!
Vậy thì càng không thể tưởng tượng nổi tồn tại cường hoành, có được di lạc côi bảo của bọn hắn thì tất nhiên nắm giữ được thần thông hủy thiên diệt địa.
Ít nhất lúc ở Côn Vân Quốc thì Từ Huyền còn chưa từng nghe nói qua ai đạt đến cấp độ Bất hủ kim đan, càng không có pháp bảo thần thoại kinh thiên động địa như di lạc côi bảo này.
Thần hoang đại địa, lại thành công mở ra bốn toa Di lạc Cổ thành!
Hai người Từ Huyền giật mình, bọn hắn may mắn tiến vào Thiên Cơ thành cổ, mắt thấy hình dáng của Di lạc côi bảo.
- Tốt rồi, mau đi thôi.
Một thanh niên Liệp Yêu giả cầm trong tay đồ chạm đất, chỉ vào một gốc cây cao trăm trượng ở sâu trong Cổ Lâm, chính là một đại thụ đỏ sậm che trời.
Đại thụ che trời kia, hơn mười người cũng khó mà ôm hết, phát ra một cỗ khí tức khô nóng áp lực.
- Chư vị chuẩn bị cho tốt, theo tin tức thì trên đại thụ che trời này là một Phượng Tước điểu sắp trưởng thành, mấy người chúng ta liên thủ lại, tiến vào Phượng Tước Sào, cướp đi trứng chim phượng tước hoặc là phượng tước ấu điểu.
Trung niên áo bào tím thấp giọng nói.
Cho tới lúc này, Từ Huyền mới hiểu được mục tiêu chuyến đi này của bốn người, kinh tâm không thôi.
Mục đích của bọn hắn chính là Phượng Tước sào.
Phượng tước điểu, tục truyền là một yêu thú có huyết thống Thái cổ phượng hoàng, tại Thần hoang đại địa thì chỉ sợ đẳng cấp gần với Thần Long.
Trong sách cổ ghi lại, phong tước điểu có tiềm lực rất lớn, lực công kích đáng sợ, có thể nói là khinh thường những đẳng cấp cùng giai.
Một trứng chim phượng tước hoặc là một phượng tước con có giá trị tuyệt đối vượt quá một kiện bảo khí bình thường, coi như là cao nhân Ngưng đan cũng đều động tâm không thôi.
Giờ phút này, trong quá trình tiếp cận Phượng Tước sào, áp lực từ cỗ lửa nóng kia khiến mọi người vô cùng kinh hãi bất an.
Trong đó, Cam thúc và Chu Ngọc lại mang vẻ mặt trấn định, bộ dạng như nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Vụt vụt!
Cam thúc cùng Chu Ngọc vọt người nhảy thẳng đến chỗ đại thụ che trời.
Vừa tiếp cận, trên đỉnh hỏa mộc che trời kia truyền đến một tiếng chim phượng bén nhọn, chấn nhiếp tâm hồn.
Một cỗ khí tức ẩn ẩn vượt qua cấp độ Đan đạo, cũng nương theo một cỗ uy áp thần thức ngăn chặn thần hồn.
Hai gã thanh niên Liệp Yêu Giả liếc nhìn nhau, ánh mắt cực nóng, nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Từ Huyền và Yên Mi thì đi ở sau cùng.
- Ở chỗ này!
Rất nhanh, Cam thúc và Chu Ngọc liền phát hiện một sào huyệt có thể so với cung điện ở trên đỉnh đại thụ che trời này, liền phi thân vào.
Ngay sau đó, một thanh âm băng hàn bén nhọn xẹt qua bên trên Cổ lâm.
- XÍU!
Nơi bí ẩn trên đỉnh đại thụ che trời có một đoàn ánh sáng màu đỏ nhìn thấy, đánh về phía sào huyệt.
Ánh sáng màu đỏ kia quanh quẩn trận trận ánh xanh rực rỡ, bên trong mơ hồ có thể thấy được một phượng tước điểu lớn hai ba trượng, trên người có vài chỗ tiêu ngấn, bên trên mỏ của nó còn sót lại vài vết máu.
Hiển nhiên vì cưỡng ép trùng kích Đan đạo cảnh giới nên giờ phút này Phượng tước điểu này đã bị thương, hiện giờ ôm hận hướng thẳng về phía Phượng tước sào kia, nhất định phải xé nát những người kia thành từng mảnh nhỏ.
- Đợi một chút!
Từ Huyền khẽ vươn tay, đặt trên vai của Yên Mi, bộ pháp tiến vào Phượng tước sào của hai người liền dừng lại.
Ngược lại hai gã thanh niên Liệp Yêu giả đuổi đến phụ cận Phượng tước sào kia sợ tới mức hồn phi phách tán, một vòng ánh sáng màu xanh hồng vượt qua.
- A!
Một gã thanh niên trong đó kêu thảm một tiếng, hóa thành một đống tro tàn.
Cường giả luyện thần bát trọng, lại bị một kích giết chết.
Mà đồng bạn của hắn, một gã cường giả luyện thần thất trọng khác chậm hơn một bước, bị dư âm vòng ánh sáng xanh hồng còn lại xẹt qua, đứt gãy một cánh tay, kêu thảm một tiếng, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người này cũng không phải hòa thuận như biểu hiện ra ngoài? Nhất định là như vậy.
Chu Ngọc đại định trong nội tâm, trong quá trình tới trước không ngừng tiếp cận Yên Mi, tìm chủ đề nói chuyện khách sáo lấy lòng.
Thế nhưng Yên Mi vẫn theo sát Từ Huyền, một tấc cũng không rời.
Chu Ngọc không có cơ hội ở cùng một chỗ với Yên Mi, cũng không cam lòng nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn vui vẻ, giảng thuật tình huống thần hoang đại địa.
- Sau khi Viễn Cổ cửu tộc bị diệt vong, nhân loại từ từ quật khởi, đả bại quân đoàn dị tộc còn sót lại, trở thành bá chủ thần hoang đại địa, có được Trung Thổ Thánh Vực ưu việt giàu có nhất, thế lực giữa nhân loại nhiều như sao đầy trời, chủ yếu là hai đại trận doanh Khai Nguyên vương triều cùng Thiên Mục Thảo Viên có lúc tranh chấp với nhau...
Trong lúc Chu Ngọc giảng thuật, Từ Huyền đại khái hiểu được bố cục của Thần Hoang đại địa.
Khu vực Thần hoang đại địa cực kỳ quảng đại, so với Côn Vân Quốc ít nhất phải lớn hơn gấp trăm lần, có thể đánh đồng với Tam Dương Cảnh vô cùng mênh mông.
Vùng đất cổ đại này chủ yếu có ba vùng lớn: Trung Thổ Thánh Vực, U Ám đại cổ vực, Ác Thiên Hoang.
Trong đó nhân loại có được Trung Thổ Thánh Vực tốt nhất, hoàn cảnh ưu việt, khí hậu tốt nhất, nhân khẩu khổng lồ, thế lực mạnh nhất.
Chút ít dị tộc thời kỳ viễn cổ kia bị loại người lưu đày đến vùng đất có hoàn cảnh ác liệt nhất, Ác Thiên Hoang, tình huống cụ thể không rõ.
Về phần U Ám đại cổ vực, là khu vực hỗn loạn giữa nhân loại và dị tộc, cực kỳ bao la, ở giữa có rất nhiều yêu thú, vô luận là nhân loại hay là dị tộc đều vô lực thống trị khối Đại cổ vực này.
Cái gọi là dị tộc, là chỉ những tồn tại cùng loại yêu tộc, có bộ phận là hậu duệ Viễn cổ cửu tộc.
- Ha ha, chúng ta bây giờ đang ở trong U ám cổ lâm tiếng tăm lừng lẫy trong đại cổ vực, nơi này chính là đại bản doanh yêu tộc, chúng ta cũng chỉ có thể săn giết một ít yêu thú cấp thấp ở ngoại vi, không dám xâm nhập vào sâu trong quốc gia Yêu tộc.
Lúc Chu Ngọc đề cập đến đủ loại sự vật trong thần hoang đại địa, có một loại cảm giác ưu việt không hiểu.
Từ Huyền cũng không xen vào, khách quan mà nói thì Côn Vân Quốc, Tử Tiêu Quốc quả thật không cách nào đánh đồng cùng với Thần hoang đại địa, về phần tình huống địa phương khác tại Tam Dương Cảnh thì Từ Huyền không rõ ràng lắm, không thể đánh giá.
Lúc Yên Mi mang vẻ mặt chờ mong, hướng Chu Ngọc hỏi thăm về sự tích Di Lạc Cửu Thành, Chu Ngọc trầm mặc một lát, ra vẻ thần bí nói:
- Di Lạc Cửu Thành, phân tán các nơi thần hoang đại địa, tục truyền đương thời có bốn tòa, trong đó tu giả nhân loại cường đại nhất là Tam đại bất hủ chí tôn, là chủ nhân ba Di lạc côi bảo.
Nghe thấy lời ấy, Từ Huyền và Yên Mi hai mặt nhìn nhau, giật mình không nhẹ.
Không nghĩ tới Di Lạc Cửu Thành vậy mà thành công mở 4 tòa, trong đó có ba kiện di lạc côi bảo, còn đại biểu cho Tam Đại Bất Hủ Chí Tôn đỉnh phong nhất nhân loại.
Bất hủ, tức là Bất hủ kim đan, thần hồn diệt mà thân thể bất hủ vạn năm, đó là đan đạo cảnh giới đại thành đỉnh phong.
Bất Hủ Chí Tôn!
Vậy thì càng không thể tưởng tượng nổi tồn tại cường hoành, có được di lạc côi bảo của bọn hắn thì tất nhiên nắm giữ được thần thông hủy thiên diệt địa.
Ít nhất lúc ở Côn Vân Quốc thì Từ Huyền còn chưa từng nghe nói qua ai đạt đến cấp độ Bất hủ kim đan, càng không có pháp bảo thần thoại kinh thiên động địa như di lạc côi bảo này.
Thần hoang đại địa, lại thành công mở ra bốn toa Di lạc Cổ thành!
Hai người Từ Huyền giật mình, bọn hắn may mắn tiến vào Thiên Cơ thành cổ, mắt thấy hình dáng của Di lạc côi bảo.
- Tốt rồi, mau đi thôi.
Một thanh niên Liệp Yêu giả cầm trong tay đồ chạm đất, chỉ vào một gốc cây cao trăm trượng ở sâu trong Cổ Lâm, chính là một đại thụ đỏ sậm che trời.
Đại thụ che trời kia, hơn mười người cũng khó mà ôm hết, phát ra một cỗ khí tức khô nóng áp lực.
- Chư vị chuẩn bị cho tốt, theo tin tức thì trên đại thụ che trời này là một Phượng Tước điểu sắp trưởng thành, mấy người chúng ta liên thủ lại, tiến vào Phượng Tước Sào, cướp đi trứng chim phượng tước hoặc là phượng tước ấu điểu.
Trung niên áo bào tím thấp giọng nói.
Cho tới lúc này, Từ Huyền mới hiểu được mục tiêu chuyến đi này của bốn người, kinh tâm không thôi.
Mục đích của bọn hắn chính là Phượng Tước sào.
Phượng tước điểu, tục truyền là một yêu thú có huyết thống Thái cổ phượng hoàng, tại Thần hoang đại địa thì chỉ sợ đẳng cấp gần với Thần Long.
Trong sách cổ ghi lại, phong tước điểu có tiềm lực rất lớn, lực công kích đáng sợ, có thể nói là khinh thường những đẳng cấp cùng giai.
Một trứng chim phượng tước hoặc là một phượng tước con có giá trị tuyệt đối vượt quá một kiện bảo khí bình thường, coi như là cao nhân Ngưng đan cũng đều động tâm không thôi.
Giờ phút này, trong quá trình tiếp cận Phượng Tước sào, áp lực từ cỗ lửa nóng kia khiến mọi người vô cùng kinh hãi bất an.
Trong đó, Cam thúc và Chu Ngọc lại mang vẻ mặt trấn định, bộ dạng như nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Vụt vụt!
Cam thúc cùng Chu Ngọc vọt người nhảy thẳng đến chỗ đại thụ che trời.
Vừa tiếp cận, trên đỉnh hỏa mộc che trời kia truyền đến một tiếng chim phượng bén nhọn, chấn nhiếp tâm hồn.
Một cỗ khí tức ẩn ẩn vượt qua cấp độ Đan đạo, cũng nương theo một cỗ uy áp thần thức ngăn chặn thần hồn.
Hai gã thanh niên Liệp Yêu Giả liếc nhìn nhau, ánh mắt cực nóng, nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Từ Huyền và Yên Mi thì đi ở sau cùng.
- Ở chỗ này!
Rất nhanh, Cam thúc và Chu Ngọc liền phát hiện một sào huyệt có thể so với cung điện ở trên đỉnh đại thụ che trời này, liền phi thân vào.
Ngay sau đó, một thanh âm băng hàn bén nhọn xẹt qua bên trên Cổ lâm.
- XÍU!
Nơi bí ẩn trên đỉnh đại thụ che trời có một đoàn ánh sáng màu đỏ nhìn thấy, đánh về phía sào huyệt.
Ánh sáng màu đỏ kia quanh quẩn trận trận ánh xanh rực rỡ, bên trong mơ hồ có thể thấy được một phượng tước điểu lớn hai ba trượng, trên người có vài chỗ tiêu ngấn, bên trên mỏ của nó còn sót lại vài vết máu.
Hiển nhiên vì cưỡng ép trùng kích Đan đạo cảnh giới nên giờ phút này Phượng tước điểu này đã bị thương, hiện giờ ôm hận hướng thẳng về phía Phượng tước sào kia, nhất định phải xé nát những người kia thành từng mảnh nhỏ.
- Đợi một chút!
Từ Huyền khẽ vươn tay, đặt trên vai của Yên Mi, bộ pháp tiến vào Phượng tước sào của hai người liền dừng lại.
Ngược lại hai gã thanh niên Liệp Yêu giả đuổi đến phụ cận Phượng tước sào kia sợ tới mức hồn phi phách tán, một vòng ánh sáng màu xanh hồng vượt qua.
- A!
Một gã thanh niên trong đó kêu thảm một tiếng, hóa thành một đống tro tàn.
Cường giả luyện thần bát trọng, lại bị một kích giết chết.
Mà đồng bạn của hắn, một gã cường giả luyện thần thất trọng khác chậm hơn một bước, bị dư âm vòng ánh sáng xanh hồng còn lại xẹt qua, đứt gãy một cánh tay, kêu thảm một tiếng, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.