Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 84: Binh biến
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
“Tướng quân chỉ cần nhớ kỹ một câu... Ta vì ngài mà đến nơi này...”
Chương 80: Binh biến
Đây là lần đầu tiên Sở Tiêu Bình để lộ cảm xúc phẫn nộ ra ngoài. Hắn không ngờ đệ đệ của mình thật sự gia nhập phe của Thái Tử. Sở Tiêu Bình đập mạnh cốc trà xuống bàn rồi mắng: “Đệ cho rằng chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế là trò chơi sao? Ai cho đệ tham gia?!”
Tạ Kính Uyên lo lắng nhìn sang bên thì thấy Sở Hi Niên trả lời không hề hoang mang: “Chẳng lẽ huynh trưởng không biết? Vào khoảnh khắc huynh tham gia vào môn hạ của Tấn Vương, phủ Khúc Dương Hầu đã không còn cách thoát thân. Nếu nghiệp lớn thành, mãn phủ vinh quang. Nhưng nếu chọn sai minh chủ, cả phủ chúng ta sẽ chôn cùng người đó.”
Hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra kết cục khiến Sở Tiêu Bình sợ nhất. Không khí trong phòng càng lúc càng căng chặt.
Sở Tiêu Bình đứng bật dậy rồi đi qua đi lại, sau đó đập mạnh lên bàn chất vấn Sở Hi Niên: “Cho dù Tấn Vương không phải minh chủ, Thái Tử có thể hơn được chỗ nào?! Đệ vì Thái Tử liền không màng đến trăm năm giao hảo giữa hai nhà Mai – Sở sao?!”
Sở Hi Niên đáp: “Ngài ấy sẽ là một vị hoàng đế tốt.”
Hắn đáp: “Thái Tử sẽ là một vị hoàng đế tốt......”
Sở Tiêu Bình bỗng bình tĩnh lại. Sắc mặt hắn thay đổi nhiều lần như không biết nói gì, cuối cùng hắn nói bằng giọng châm chọc: “Không kế không mưu, không tài không trí, tuỳ tiện lỗ mãng, chơi bời lêu lổng... Đó là vị hoàng đế tốt như lời đệ nói?”
Sở Hi Niên bỗng cảm thấy Sở Tiêu Bình giống hệt như chính hắn trước đây, giống hệt như những bá tánh bình thường đứng dưới chân tháp ngà.
Những người đứng bên dưới chỉ thấy Kim Lăng ngọc điện và Tần Hoài thủy tạ mà không thấy mái ngói rêu xanh, năm mươi năm hưng thịnh suy vong.
“Thái Tử tuy ngốc nghếch nhưng chân thành, tuy ngang bướng nhưng có nghĩa. Nếu y là người đầy mưu kế thì còn cần thần tử làm gì? Người làm Hoàng đế chỉ cần có khả năng dùng người và một trái tim không hại người là đủ.”
Muốn mưu kế, có thần tử. Muốn thơ từ, có Trạng Nguyên.
Nếu cái gì Hoàng đế cũng biết vậy cả triều văn võ sẽ trở thành vô dụng.
Sở Tiêu Bình lạnh lùng nói: “Đệ đang ngụy biện!”
Đúng là Sở Hi Niên đang ngụy biện, nhưng bọn họ vốn chẳng cần Ân Thừa Hạo có thể sánh vai với Tam Hoàng Ngũ Đế. Y chỉ cần là một hoàng đế bình thường không công không tội là được: “Huynh trưởng nghĩ rằng lời của đệ không đúng?”
Sở Tiêu Bình chậm rãi nắm chặt tay: “Thái Tử cho đệ uống bùa mê thuốc lú gì?”
“Đệ không phải vì Thái Tử.”
Sở Hi Niên chậm rãi rũ mắt. Áo bào trắng như sáng lên dưới ánh nến khiến hắn trông giống như một vị tiên giáng trần. Ánh mắt hắn trở nên xa xăm như đang nhớ tới người nào đó.
Vậy đệ đang vì ai?
Những lời này Sở Tiêu Bình không hỏi, Sở Hi Niên cũng không nói ra.
Chỉ có người nào đó đang nằm nghe lén trên nóc nhà chợt ngồi dậy. Tạ Kính Uyên mặc quần áo màu đen như muốn hòa làm một với bầu trời đêm. Gió đêm thổi qua khiến áo choàng của y phấp phới. Nếu có người nhìn thấy, hẳn người đó sẽ nghĩ y là một vị hiệp khách vô tung vô ảnh, chỉ cần giây tiếp theo liền biến mất theo làn gió.
Tạ Kính Uyên chậm rãi tháo mặt nạ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve phần cạnh bên của mặt nạ rồi khẽ cười nhìn vào lỗ hổng trên mái ngói.
Còn có thể là vì ai? Tất nhiên là vì bản tướng quân.
Tạ Kính Uyên bắt chéo chân, lười nhác dựa vào nóc nhà. Khóe miệng y cong lên một cách đắc ý và vui sướng.
Sở Tiêu Bình không dễ bị thuyết phục như vậy: “Đệ không cần nhiều lời. Huynh tuyệt đối không phản chiến chuyển sang giúp Thái Tử.”
Gia nô hai họ sao có thể có kết cục tốt? Ai dám tin tưởng người từng phản bội chủ cũ? Hắn hiểu rất rõ những điều này.
Sở Hi Niên cười cười: “Ta không cần huynh trưởng phản chiến. Ngược lại, ta đến đây để giúp huynh trưởng.”
Nói rồi hắn hạ giọng, tỏ vẻ mình đang có lòng giúp đỡ: “Nếu một ngày nào đó Tấn Vương muốn tạo phản, hẳn ngài ấy không có đủ binh lực. Huynh trưởng nhớ kỹ, Chu Ôn Thần có một tình nhân ở phường Thanh Bình. Bà ấy và ông ta đã có hài tử, đứa bé ấy là huyết mạch duy nhất của Chu gia.”
Sau đó hắn nở nụ cười rồi đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ để lại Sở Tiêu Bình một mình ngây ngốc.
Tấn Vương... tạo phản?
Thật sự có khả năng sao......?
Sở Tiêu Bình lảo đảo lui về phía sau rồi ngã ngồi lên ghế, hoàn toàn thất hồn lạc phách.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Khi Sở Hi Niên bước ra khỏi viện, Tạ Kính Uyên đã đặt mảnh ngói về chỗ cũ rồi lặng lẽ nhảy xuống nóc nhà, đi một con đường khác để quay về chỗ ở.
Vì thế, khi Sở Hi Niên quay lại phòng, Tạ Kính Uyên đang dựa vào giường buồn chán lau chùi thanh chủy thủ trong tay.
Sở Hi Niên đi đến ngồi cạnh y, rút thanh chủy thủ ra, tra nó vào vỏ rồi gác sang bên: “Tướng quân ở đây từ nãy đến giờ?”
Tạ Kính Uyên nhướng mày: “Không ở đây thì ở đâu?”
Sở Hi Niên vỗ vỗ bụi và lá cây khỏi vạt áo của y, thở dài: “Lần sau Tướng quân đừng ngồi trên nóc nhà. Bẩn quần áo là chuyện nhỏ, bị kiến cắn là chuyện lớn.”
Lúc này Tạ Kính Uyên mới phát hiện ra trên áo mình dính bụi. Y hơi xấu hổ: “Bản tướng quân chỉ muốn tốt cho ngươi. Nếu vị huynh trưởng kia của ngươi nóng lên rồi đánh ngươi một trận thì làm sao bây giờ? Bản tướng quân chỉ đang lo cho sự an toàn của ngươi.”
Y vừa dứt lời liền bị Sở Hi Niên đè giường trong tư thế quỳ. Cổ họng Tạ Kính Uyên giật giật một cách lo lắng: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
Sở Hi Niên ôm chặt y từ phía sau. Không biết hắn tìm từ đâu một dải lụa để trói hai tay y lại.
Tạ Kính Uyên cảm thấy thứ đang trói mình có hơi quen mắt. Y nghiêng đầu nhìn sang, nhận ra đó là đai lưng của y. Tạ Kính Uyên chẳng buồn giãy giụa, chỉ khẽ cười một tiếng: “Ngươi nhanh tay đấy.”
Không đi làm ăn trộm thật đáng tiếc.
Giọng cười trầm ấm của Sở Hi Niên vang lên bên tai y: “Không nhanh mồm dẻo miệng bằng Tướng quân.”
Hắn cởi quần áo ra rồi tùy tiện ném xuống đất.
Tạ Kính Uyên đang định nói mình cảm thấy lạnh thì bị Sở Hi Niên che miệng. Y không kịp hỏi nguyên nhân đã phải trợn to mắt. Cơn đau đột ngột khiến y cứng người, phải hít một hơi thật sâu.
Đột ngột... Đột ngột quá.
Hai chân của Tạ Kính Uyên run lên, suýt không quỳ nổi nữa. Y quay đầu lại, thấy trên mặt Sở Hi Niên vẫn là nụ cười ôn hòa như một chính nhân quân tử.
Sở Hi Niên cắn lên tai Tạ Kính Uyên, cười như không cười: “Tướng quân muốn nuôi trai lơ?”
Lúc này Tạ Kính Uyên mới nhớ ra hồi sáng y càn rỡ nói những lời không nên nói trước mặt Ân Thừa Hạo. Y thở dốc, vừa cố gắng lấy hơi vừa hùa theo Sở Hi Niên: “Dĩ nhiên là không muốn...”
Ân Thừa Hạo nói rất đúng, bên trong Sở Hi Niên chỉ có một màu đen. Hắn thật sự muốn xử lý y.
Sở Hi Niên giả vờ như không nghe thấy. Hắn vừa cười vừa chậm rãi lặp lại những lời Tạ Kính Uyên nói ban sáng: “Tướng quân muốn nuôi bao nhiêu người thì nuôi bấy nhiêu người. Ta đâu dám nói gì.”
“Nuôi mấy người cũng không bằng ngươi.”
Tạ Kính Uyên vừa đau vừa sướng. Y nghiêng đầu hôn Sở Hi Niên, thầm nghĩ người này đã đủ tốt rồi. Trên thế gian này không ai tốt bằng hắn cả.
Sở Hi Niên nâng cằm y lên, nhẹ nhàng hôn lên môi y như đang quyến rũ nhưng nhất quyết không đưa lưỡi vào. Tiếng thở dốc của Tạ Kính Uyên vang lên không ngừng.
Sở Hi Niên lau sợi chỉ bạc ái muội trên môi Tạ Kính Uyên: “Tướng quân không nuôi thử thì làm sao biết bọn họ không bằng ta?”
Tạ Kính Uyên đã hối hận vì những lời ban sáng, y khổ đến không nói nên lời. Tạ Kính Uyên chẳng thể giữ nguyên tử thế được nữa, nhưng mỗi lần y ngã xuống giường lại bị Sở Hi Niên ôm eo kéo ngược lên.
Hắn đã quyết tâm trừng phạt y cho bằng được.
Tạ Kính Uyên thở dốc: “Dĩ nhiên là không bằng ngươi... kém hơn ngươi...”
Sở Hi Niên bắt được lỗ hổng trong lời của y: “Vậy nếu họ bằng ta thì Tướng quân sẽ muốn nuôi sao?”
Tạ Kính Uyên chẳng còn sức để nói nữa. Y lắc lắc đầu, vì kích thích sinh lý mà hai mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu chảy xuống. Y cởi đai lưng đang trói hai tay mình ra rồi kéo Sở Hi Niên lại gần, sau đó hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Tạ Kính Uyên thở dốc bên cạnh Sở Hi Niên: “Không nuôi... Không nuôi... Ngươi cứ coi như ban sáng bản tướng quân nổi cơn mê sảng...”
Sở Hi Niên giữ lấy vai Tạ Kính Uyên rồi ấn y xuống, làm cho y rên rỉ không ngừng. Sau đó hắn dùng đai lưng để bịt mắt Tạ Kính Uyên rồi mới hơi hài lòng hôn y.
“Sau này Tướng quân không được nói dối.”
Tạ Kính Uyên gật đầu liên tục. Trước mắt y chỉ có một màu đen, cảm quan từ những giác quan khác tăng lên nhiều lần. Y tìm kiếm môi của Sở Hi Niên, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Màn giường rơi xuống, bên trong là sóng tình cuồn cuộn. Đến khi trời tờ mờ sáng, cả hai mới từ từ ngừng lại.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên nằm trên giường, trên mặt ngập tràn thỏa mãn. Hắn vuốt mặt Tạ Kính Uyên, nói bằng giọng lười biếng: “Ngủ đi, vẫn còn sớm.”
Tạ Kính Uyên lại gắng gượng bò dậy mặc quần áo, thấy Sở Hi Niên không cử động thì đẩy đẩy hắn: “Trời sắp sáng, về phủ Tướng quân ngủ.”
Sở Hi Niên chưa hiểu “trời sáng” và “về phủ” có quan hệ gì với nhau: “Vì sao?”
Tạ Kính Uyên nhặt quần áo của Sở Hi Niên lên ném cho hắn: “Lát nữa cha mẹ ngươi tỉnh thì làm sao bây giờ?”
Sở Hi Niên hiểu ngay Tạ Kính Uyên đang ngại. Hắn ngồi dậy chậm chạp mặc quần áo, muốn nói với Tạ Kính Uyên rằng y không cần sợ ai, người khác không sợ y là tốt rồi.
“Sao vậy? Tướng quân sợ bọn họ ăn ngài?”
Cũng không đúng. Tạ Kính Uyên buộc chặt đai lưng, quay đầu nhìn Sở Hi Niên rồi cúi người hôn lên mặt hắn: “Nếu bản tướng quân còn giữ bộ dáng thời niên thiếu, tất nhiên sẽ vẻ vang đến đây bái phỏng.”
Nhưng y không phải.
Tạ gia từng quyền khuynh triều dã, từng vinh hoa phú quý chỉ còn sót lại một mình y.
Tạ Lan Đình trời quang trăng sáng, dung mạo tuyệt thể chỉ còn sống trong trí nhớ người đã khuất.
Dư lại một Tạ Kính Uyên người không ra người quỷ không ra quỷ.
Y cảm thấy mình không đủ tốt, chưa thể đứng trước mặt Khúc Dương Hầu.
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên, đoán được suy nghĩ trong lòng y nên duỗi tay kéo y vào trong ngực, sau đó đè y lên giường hôn một lúc.
“Tướng quân chỉ cần nhớ kỹ một câu......”
Sở Hi Niên thở dốc, nửa thật nửa giả nói: “Ta vì ngài mà đến nơi này...”
Tạ Kính Uyên nghe không hiểu lắm nhưng có thể cảm thấy Sở Hi Niên thích mình. Y chống tay lên vai hắn, im lặng gật đầu.
Âm thanh của hệ thống bỗng vang lên: [Tinh! Thỉnh ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 20%]
Nó vẫn chói mắt như cũ, chói sáng còn hơn cả ánh mặt trời. Nếu có thể cắt một miếng trên người nó xuống bán lấy tiền, nhất định có thể phất nhanh sau một đêm. Nhưng nó lấp la lấp lánh như thế này chỉ trông giống một cái bóng đèn cỡ lớn.
Chỉ còn 20%...
Hận trong lòng Tạ Kính Uyên không còn nhiều lắm...
Trong 20% kia, một phần thuộc về Yến Đế, một phần thuộc về Chu Ôn Thần.
Sở Hi Niên đã có tính toán.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Một tháng sau, Ân Thừa Hạo vừa giám quốc với cận thần vừa hầu bệnh tẫn hiếu bên Yến Đế, nhận được rất nhiều lời khen ngợi trên triều đình. Cơ thể của Yến Đế ngày một yếu, đến ăn cơm còn gặp khó khăn.
Mai quý phi nóng lòng mượn sức chúng thần trong triều để lót đường cho Tấn Vương, nhưng tất cả chỉ là uổng phí. Đến khi biết Yến Đế đã âm thầm ra lệnh cho nội phủ viết chiếu thư truyền ngôi cho Thái Tử, bà tức giận đến mức hộc ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
Nếu Thái Tử đăng cơ, mẹ con bà còn đường sống sao?!
Sở Hi Niên vẫn chú ý đến động tĩnh ở phủ Tấn Vương. Với thời cuộc hiện tại, Tấn Vương không còn con đường nào khác ngoài tạo phản. Hy vọng Sở Tiêu Bình ra sức một chút, đồng ý nói cho Tấn Vương nhược điểm của Chu Ôn Thần.
Tạ Kính Uyên hơi lo lắng: “Nếu hắn giấu không nói thì nên làm gì?”
Sở Hi Niên vẫy vẫy một lá thư không có lạc khoản: “Nếu huynh ấy không nói, chúng ta có rất nhiều biện pháp lén nói cho Tấn Vương.”
Tạ Kính Uyên nghiêng đầu thầm đánh giá Sở Hi Niên, không hiểu sao hắn luôn có vẻ chắc chắn với mọi thứ như vậy: “Ngươi không sợ Sở Tiêu Bình bán ngươi cho Tấn Vương?”
Sở Hi Niên nói: “Huynh ấy sẽ không.”
Sở Tiêu Bình sẽ không lấy mạng người của Khúc Dương Hầu phủ ra đánh cuộc, huống chi hắn và Sở Hi Niên có một chút tình huynh đệ.
Sở Tiêu Bình không muốn vứt bỏ Tấn Vương vì Tấn Vương vẫn chưa lâm vào đường cùng. Sở Tiêu Bình là người thông minh. Khi thời cơ đến, dù trong lòng có muốn hay không, hắn vẫn sẽ nhanh chóng đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tháng 9, năm Khải Thịnh thứ 21, bệnh tình của Yến Đế trở nên nguy kịch, Thái Tử hầu bệnh ngày đêm. Yến Đế ban chiếu thư truyền ngôi, nếu ông băng hà thì ngôi đế sẽ do Thái Tử Thừa Hạo kế vị.
Tấn Vương muốn tạo phản, tiếc rằng quân đội trong tay rất ít nên mãi chần chừ. Sở Tiêu Bình hiến kế bắt thê tử của Chu Ôn Thần để khống chế cấm quân. Chu Ôn Thần giả vờ đồng ý, sau đó lén bẩm báo cho Yến Đế, kể lại chi tiết âm mưu tạo phản của Tấn Vương.
Đêm đến, Yến Đế truyền thống lĩnh của Võ Đức doanh và Bình Tương doanh vào cung, nói chuyện một lúc lâu mới để họ đi.
“Bẩm Tướng quân, giờ Tý đêm này Tấn Vương sẽ phát động cung biến. Trung lang tướng Thường Tông Bình sẽ dẫn binh từ Chu Tước Môn tiến vào hoàng cung, trong ngoài tiếp ứng cho Chu Ôn Thần.”
Sau khi ra khỏi hoàng cung, thống lĩnh của Võ Đức doanh và Bình Tương doanh liền bí mật đến phủ của Tạ Kính Uyên để bẩm báo.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, thở ra một hơi rồi cười lạnh: “Tấn Vương nhịn hai tháng đã không nhịn được nữa rồi. Hoàng Thượng nói với các ngươi những gì?”
Thống lĩnh Võ Đức doanh nói: “Bệ hạ không biết chúng ta là người của Tướng quân, ra lệnh cho chúng ta chờ ở ngoài Thái An Môn. Đến khi Chu Ôn Thần giao chiến với Thường Tông Bình, Chu Ôn Thần sẽ bắn pháo hoa ra hiệu cho chúng ta dẫn binh đến viện trợ.”
Tạ Kính Uyên chậm rãi gật đầu: “Các ngươi làm theo lời ông ta đi, sau khi ra khỏi phủ lập tức tập hợp binh mã ngoài Thái An Môn. Bản Tướng quân sẽ đến ngay sau đó.”
“Rõ!”
Hai vị thống lĩnh nhận lệnh rồi vội vàng rời khỏi phủ Tướng quân.
Sở Hi Niên trốn sau bình phong, thấy bọn họ rời đi mới bước ra: “Thái Tử đâu?”
Tạ Kính Uyên đáp: “Y bị Hoàng Thượng giữ lại trong cung, khó có thể làm gì. Hôm qua y có lén truyền tin đến đây, quả thật đúng như hai người kia vừa nói. Bản tướng quân xem nhẹ Chu Ôn Thần rồi. Ông ta không hề quan tâm đến tính mạng của con trai ruột. Đúng là một con chó trung thành.”
“Chưa chắc là chó mà là vô tâm vô tình. Loại người này khó có thể chết già.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Một đêm không trăng. Có lẽ chính vầng trăng chẳng đành lòng chứng kiến một trận chém giết sắp diễn ra. Sở Hi Niên đi về phía cửa, nhìn về hướng Thái Cực Điện, tà áo bay theo gió: “Tướng quân muốn đi Thái An Môn? Ta giả làm thân binh đi cùng Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn: “Ngươi không sợ chết?”
Y hỏi xong thì không đợi Sở Hi Niên trả lời mà cong môi: “Ừm, cũng được, bản tướng quân chưa nhìn thấy ngươi sợ ai bao giờ. Ta vốn không muốn dẫn ngươi theo, nhưng ngươi ở ngay dưới mí mắt ta thì ta mới cảm thấy an tâm. Vậy ngươi lập tức đi với ta đi.”
Sở Hi Niên nhìn y thật lâu rồi chậm rãi cười: “Ai nói ta không sợ? Nếu ta thật sự không sợ, cần gì đi theo Tướng quân một tấc không rời?”
Hắn sợ rằng Tạ Kính Uyên sẽ chết.
Kết cục đã sửa đến bước này, dù thế nào hắn cũng muốn giữ mạng cho Tạ Kính Uyên.
Dường như Tạ Kính Uyên nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Sở Hi Niên nên hạ giọng: “Hi Niên, ta sẽ không đi con đường cũ của phụ thân. Năm đó ông ấy oan mạng tại Thái An Môn thì tối nay ta càng muốn dẫn binh vào Thái Cực Điện kéo người kia xuống khỏi ngai vàng.”
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Tạ Kính Uyên gọi Tạ Bích là phụ thân.
Hóa ra có một số việc chỉ chôn sâu dưới đáy lòng chứ không phải là quên mất. Có lẽ khi đêm nay kết thúc, Tạ Kính Uyên mới có thể lần nữa ngắm nhìn ánh mặt trời, tồn tại một cách quang minh chính đại.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tiếng trống báo hiệu vang lên, kinh thành trở nên yên tĩnh. Một đội binh mã giơ đuốc chạy ra từ phủ Tấn Vương. Bọn họ xuyên qua đường phố, hướng thẳng về phía hoàng cung. Vó ngựa phi nhanh trên những con đường lót đá, phát ra tiếng lộc cộc vang dội.
Tấn Vương và Thường Tông Bình dẫn binh về phía Chu Tước Môn.
Chu Ôn Thần ngồi trên lưng ngựa, mấy vạn cấm quân sau lưng lặng như tờ. Ông nhìn ánh lửa tận trời đằng xa. Ở nơi đó, người của Tuyên Hổ doanh đang cưỡi ngựa xông đến.
Chu Ôn Thần không tiếp ứng Tấn Vương giống như kế hoạch. Ông chậm rãi rút kiếm ra trước ánh mắt khiếp sợ của Tấn Vương, chĩa kiếm về phía trước rồi nói: “Giết cho ta ——!”
Tạ Kính Uyên mặc ngân giáp đứng ở ngoài Thái An Môn cùng Võ Đức doanh và Bình Tương doanh. Y siết chặt dây cương, nhạy bén gửi được mùi máu tươi thoang thoảng. Hai tai y khẽ giật giật như nghe thấy tiếng chém giết rung trời.
Sở Hi Niên mặc khôi giáp, trông cũng ra hình ra dạng. Hắn nhìn ánh lửa ở Chu Tước Môn, cười cười: “Nhân mã của Chu Ôn Thần và Tấn Vương đánh nhau rồi.”
Hắn vừa dứt lời liền nhìn thấy một quả pháo tín hiệu bay thẳng lên không trung rồi nổ tung ——
Đó là tín hiệu cầu cứu của Chu Ôn Thần.
Tạ Kính Uyên cười một cách gian tà: “Sở Hi Niên, bản tướng quân chưa dẫn ngươi đi xem pháo hoa bao giờ. Dù sao bây giờ cũng không có gì làm, chậm rãi thưởng thức đi.”
Sở Hi Niên “a” một tiếng rồi bình luận: “Chu tướng quân ném pháo hoa thật là đẹp.”
Bọn họ thong thả xem kịch vui, dù Chu Ôn Thần phóng tín hiệu như thế nào thì vẫn tiếp tục án binh bất động. Hết quả pháo này đến quả pháo khác được ném lên không trung. Người không hiểu chuyện gì còn tưởng bọn họ đang mừng năm mới.
Chu Ôn Thần ném tổng cộng 22 quả pháo tín hiệu. Sau đó, không biết có phải ông từ bỏ tìm kiếm viện trợ hay không mà không còn động tĩnh gì nữa. Thẳng để khi trời tờ mờ sáng, thám tử đi thám thính tin tức mới trở về.
“Hồi Tướng quân, bảy vạn nhân mã của Tuyên Hổ doanh đã bị cấm quân của Chu Ôn Thần bắt giữ!”
Tạ Kính Uyên nhìn người nọ: “Thương vong của cấm quân ra sao?”
Thám tử đáp: “Thương vong thảm trọng!”
Tuy Chu Ôn Thần có mười vạn cấm quân, nhưng vì cần một đội nhân mã ở lại để bảo vệ hoàng cung, cấm quân của của ông đánh với Tuyên Hổ doanh rất cố sức. Kết quả của cuộc chiến này là lưỡng bại câu thương.
Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên, sau đó ra lệnh cho quân lính đi về phía hoàng cung.
Chương 80: Binh biến
Đây là lần đầu tiên Sở Tiêu Bình để lộ cảm xúc phẫn nộ ra ngoài. Hắn không ngờ đệ đệ của mình thật sự gia nhập phe của Thái Tử. Sở Tiêu Bình đập mạnh cốc trà xuống bàn rồi mắng: “Đệ cho rằng chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế là trò chơi sao? Ai cho đệ tham gia?!”
Tạ Kính Uyên lo lắng nhìn sang bên thì thấy Sở Hi Niên trả lời không hề hoang mang: “Chẳng lẽ huynh trưởng không biết? Vào khoảnh khắc huynh tham gia vào môn hạ của Tấn Vương, phủ Khúc Dương Hầu đã không còn cách thoát thân. Nếu nghiệp lớn thành, mãn phủ vinh quang. Nhưng nếu chọn sai minh chủ, cả phủ chúng ta sẽ chôn cùng người đó.”
Hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra kết cục khiến Sở Tiêu Bình sợ nhất. Không khí trong phòng càng lúc càng căng chặt.
Sở Tiêu Bình đứng bật dậy rồi đi qua đi lại, sau đó đập mạnh lên bàn chất vấn Sở Hi Niên: “Cho dù Tấn Vương không phải minh chủ, Thái Tử có thể hơn được chỗ nào?! Đệ vì Thái Tử liền không màng đến trăm năm giao hảo giữa hai nhà Mai – Sở sao?!”
Sở Hi Niên đáp: “Ngài ấy sẽ là một vị hoàng đế tốt.”
Hắn đáp: “Thái Tử sẽ là một vị hoàng đế tốt......”
Sở Tiêu Bình bỗng bình tĩnh lại. Sắc mặt hắn thay đổi nhiều lần như không biết nói gì, cuối cùng hắn nói bằng giọng châm chọc: “Không kế không mưu, không tài không trí, tuỳ tiện lỗ mãng, chơi bời lêu lổng... Đó là vị hoàng đế tốt như lời đệ nói?”
Sở Hi Niên bỗng cảm thấy Sở Tiêu Bình giống hệt như chính hắn trước đây, giống hệt như những bá tánh bình thường đứng dưới chân tháp ngà.
Những người đứng bên dưới chỉ thấy Kim Lăng ngọc điện và Tần Hoài thủy tạ mà không thấy mái ngói rêu xanh, năm mươi năm hưng thịnh suy vong.
“Thái Tử tuy ngốc nghếch nhưng chân thành, tuy ngang bướng nhưng có nghĩa. Nếu y là người đầy mưu kế thì còn cần thần tử làm gì? Người làm Hoàng đế chỉ cần có khả năng dùng người và một trái tim không hại người là đủ.”
Muốn mưu kế, có thần tử. Muốn thơ từ, có Trạng Nguyên.
Nếu cái gì Hoàng đế cũng biết vậy cả triều văn võ sẽ trở thành vô dụng.
Sở Tiêu Bình lạnh lùng nói: “Đệ đang ngụy biện!”
Đúng là Sở Hi Niên đang ngụy biện, nhưng bọn họ vốn chẳng cần Ân Thừa Hạo có thể sánh vai với Tam Hoàng Ngũ Đế. Y chỉ cần là một hoàng đế bình thường không công không tội là được: “Huynh trưởng nghĩ rằng lời của đệ không đúng?”
Sở Tiêu Bình chậm rãi nắm chặt tay: “Thái Tử cho đệ uống bùa mê thuốc lú gì?”
“Đệ không phải vì Thái Tử.”
Sở Hi Niên chậm rãi rũ mắt. Áo bào trắng như sáng lên dưới ánh nến khiến hắn trông giống như một vị tiên giáng trần. Ánh mắt hắn trở nên xa xăm như đang nhớ tới người nào đó.
Vậy đệ đang vì ai?
Những lời này Sở Tiêu Bình không hỏi, Sở Hi Niên cũng không nói ra.
Chỉ có người nào đó đang nằm nghe lén trên nóc nhà chợt ngồi dậy. Tạ Kính Uyên mặc quần áo màu đen như muốn hòa làm một với bầu trời đêm. Gió đêm thổi qua khiến áo choàng của y phấp phới. Nếu có người nhìn thấy, hẳn người đó sẽ nghĩ y là một vị hiệp khách vô tung vô ảnh, chỉ cần giây tiếp theo liền biến mất theo làn gió.
Tạ Kính Uyên chậm rãi tháo mặt nạ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve phần cạnh bên của mặt nạ rồi khẽ cười nhìn vào lỗ hổng trên mái ngói.
Còn có thể là vì ai? Tất nhiên là vì bản tướng quân.
Tạ Kính Uyên bắt chéo chân, lười nhác dựa vào nóc nhà. Khóe miệng y cong lên một cách đắc ý và vui sướng.
Sở Tiêu Bình không dễ bị thuyết phục như vậy: “Đệ không cần nhiều lời. Huynh tuyệt đối không phản chiến chuyển sang giúp Thái Tử.”
Gia nô hai họ sao có thể có kết cục tốt? Ai dám tin tưởng người từng phản bội chủ cũ? Hắn hiểu rất rõ những điều này.
Sở Hi Niên cười cười: “Ta không cần huynh trưởng phản chiến. Ngược lại, ta đến đây để giúp huynh trưởng.”
Nói rồi hắn hạ giọng, tỏ vẻ mình đang có lòng giúp đỡ: “Nếu một ngày nào đó Tấn Vương muốn tạo phản, hẳn ngài ấy không có đủ binh lực. Huynh trưởng nhớ kỹ, Chu Ôn Thần có một tình nhân ở phường Thanh Bình. Bà ấy và ông ta đã có hài tử, đứa bé ấy là huyết mạch duy nhất của Chu gia.”
Sau đó hắn nở nụ cười rồi đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ để lại Sở Tiêu Bình một mình ngây ngốc.
Tấn Vương... tạo phản?
Thật sự có khả năng sao......?
Sở Tiêu Bình lảo đảo lui về phía sau rồi ngã ngồi lên ghế, hoàn toàn thất hồn lạc phách.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Khi Sở Hi Niên bước ra khỏi viện, Tạ Kính Uyên đã đặt mảnh ngói về chỗ cũ rồi lặng lẽ nhảy xuống nóc nhà, đi một con đường khác để quay về chỗ ở.
Vì thế, khi Sở Hi Niên quay lại phòng, Tạ Kính Uyên đang dựa vào giường buồn chán lau chùi thanh chủy thủ trong tay.
Sở Hi Niên đi đến ngồi cạnh y, rút thanh chủy thủ ra, tra nó vào vỏ rồi gác sang bên: “Tướng quân ở đây từ nãy đến giờ?”
Tạ Kính Uyên nhướng mày: “Không ở đây thì ở đâu?”
Sở Hi Niên vỗ vỗ bụi và lá cây khỏi vạt áo của y, thở dài: “Lần sau Tướng quân đừng ngồi trên nóc nhà. Bẩn quần áo là chuyện nhỏ, bị kiến cắn là chuyện lớn.”
Lúc này Tạ Kính Uyên mới phát hiện ra trên áo mình dính bụi. Y hơi xấu hổ: “Bản tướng quân chỉ muốn tốt cho ngươi. Nếu vị huynh trưởng kia của ngươi nóng lên rồi đánh ngươi một trận thì làm sao bây giờ? Bản tướng quân chỉ đang lo cho sự an toàn của ngươi.”
Y vừa dứt lời liền bị Sở Hi Niên đè giường trong tư thế quỳ. Cổ họng Tạ Kính Uyên giật giật một cách lo lắng: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
Sở Hi Niên ôm chặt y từ phía sau. Không biết hắn tìm từ đâu một dải lụa để trói hai tay y lại.
Tạ Kính Uyên cảm thấy thứ đang trói mình có hơi quen mắt. Y nghiêng đầu nhìn sang, nhận ra đó là đai lưng của y. Tạ Kính Uyên chẳng buồn giãy giụa, chỉ khẽ cười một tiếng: “Ngươi nhanh tay đấy.”
Không đi làm ăn trộm thật đáng tiếc.
Giọng cười trầm ấm của Sở Hi Niên vang lên bên tai y: “Không nhanh mồm dẻo miệng bằng Tướng quân.”
Hắn cởi quần áo ra rồi tùy tiện ném xuống đất.
Tạ Kính Uyên đang định nói mình cảm thấy lạnh thì bị Sở Hi Niên che miệng. Y không kịp hỏi nguyên nhân đã phải trợn to mắt. Cơn đau đột ngột khiến y cứng người, phải hít một hơi thật sâu.
Đột ngột... Đột ngột quá.
Hai chân của Tạ Kính Uyên run lên, suýt không quỳ nổi nữa. Y quay đầu lại, thấy trên mặt Sở Hi Niên vẫn là nụ cười ôn hòa như một chính nhân quân tử.
Sở Hi Niên cắn lên tai Tạ Kính Uyên, cười như không cười: “Tướng quân muốn nuôi trai lơ?”
Lúc này Tạ Kính Uyên mới nhớ ra hồi sáng y càn rỡ nói những lời không nên nói trước mặt Ân Thừa Hạo. Y thở dốc, vừa cố gắng lấy hơi vừa hùa theo Sở Hi Niên: “Dĩ nhiên là không muốn...”
Ân Thừa Hạo nói rất đúng, bên trong Sở Hi Niên chỉ có một màu đen. Hắn thật sự muốn xử lý y.
Sở Hi Niên giả vờ như không nghe thấy. Hắn vừa cười vừa chậm rãi lặp lại những lời Tạ Kính Uyên nói ban sáng: “Tướng quân muốn nuôi bao nhiêu người thì nuôi bấy nhiêu người. Ta đâu dám nói gì.”
“Nuôi mấy người cũng không bằng ngươi.”
Tạ Kính Uyên vừa đau vừa sướng. Y nghiêng đầu hôn Sở Hi Niên, thầm nghĩ người này đã đủ tốt rồi. Trên thế gian này không ai tốt bằng hắn cả.
Sở Hi Niên nâng cằm y lên, nhẹ nhàng hôn lên môi y như đang quyến rũ nhưng nhất quyết không đưa lưỡi vào. Tiếng thở dốc của Tạ Kính Uyên vang lên không ngừng.
Sở Hi Niên lau sợi chỉ bạc ái muội trên môi Tạ Kính Uyên: “Tướng quân không nuôi thử thì làm sao biết bọn họ không bằng ta?”
Tạ Kính Uyên đã hối hận vì những lời ban sáng, y khổ đến không nói nên lời. Tạ Kính Uyên chẳng thể giữ nguyên tử thế được nữa, nhưng mỗi lần y ngã xuống giường lại bị Sở Hi Niên ôm eo kéo ngược lên.
Hắn đã quyết tâm trừng phạt y cho bằng được.
Tạ Kính Uyên thở dốc: “Dĩ nhiên là không bằng ngươi... kém hơn ngươi...”
Sở Hi Niên bắt được lỗ hổng trong lời của y: “Vậy nếu họ bằng ta thì Tướng quân sẽ muốn nuôi sao?”
Tạ Kính Uyên chẳng còn sức để nói nữa. Y lắc lắc đầu, vì kích thích sinh lý mà hai mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu chảy xuống. Y cởi đai lưng đang trói hai tay mình ra rồi kéo Sở Hi Niên lại gần, sau đó hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Tạ Kính Uyên thở dốc bên cạnh Sở Hi Niên: “Không nuôi... Không nuôi... Ngươi cứ coi như ban sáng bản tướng quân nổi cơn mê sảng...”
Sở Hi Niên giữ lấy vai Tạ Kính Uyên rồi ấn y xuống, làm cho y rên rỉ không ngừng. Sau đó hắn dùng đai lưng để bịt mắt Tạ Kính Uyên rồi mới hơi hài lòng hôn y.
“Sau này Tướng quân không được nói dối.”
Tạ Kính Uyên gật đầu liên tục. Trước mắt y chỉ có một màu đen, cảm quan từ những giác quan khác tăng lên nhiều lần. Y tìm kiếm môi của Sở Hi Niên, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Màn giường rơi xuống, bên trong là sóng tình cuồn cuộn. Đến khi trời tờ mờ sáng, cả hai mới từ từ ngừng lại.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên nằm trên giường, trên mặt ngập tràn thỏa mãn. Hắn vuốt mặt Tạ Kính Uyên, nói bằng giọng lười biếng: “Ngủ đi, vẫn còn sớm.”
Tạ Kính Uyên lại gắng gượng bò dậy mặc quần áo, thấy Sở Hi Niên không cử động thì đẩy đẩy hắn: “Trời sắp sáng, về phủ Tướng quân ngủ.”
Sở Hi Niên chưa hiểu “trời sáng” và “về phủ” có quan hệ gì với nhau: “Vì sao?”
Tạ Kính Uyên nhặt quần áo của Sở Hi Niên lên ném cho hắn: “Lát nữa cha mẹ ngươi tỉnh thì làm sao bây giờ?”
Sở Hi Niên hiểu ngay Tạ Kính Uyên đang ngại. Hắn ngồi dậy chậm chạp mặc quần áo, muốn nói với Tạ Kính Uyên rằng y không cần sợ ai, người khác không sợ y là tốt rồi.
“Sao vậy? Tướng quân sợ bọn họ ăn ngài?”
Cũng không đúng. Tạ Kính Uyên buộc chặt đai lưng, quay đầu nhìn Sở Hi Niên rồi cúi người hôn lên mặt hắn: “Nếu bản tướng quân còn giữ bộ dáng thời niên thiếu, tất nhiên sẽ vẻ vang đến đây bái phỏng.”
Nhưng y không phải.
Tạ gia từng quyền khuynh triều dã, từng vinh hoa phú quý chỉ còn sót lại một mình y.
Tạ Lan Đình trời quang trăng sáng, dung mạo tuyệt thể chỉ còn sống trong trí nhớ người đã khuất.
Dư lại một Tạ Kính Uyên người không ra người quỷ không ra quỷ.
Y cảm thấy mình không đủ tốt, chưa thể đứng trước mặt Khúc Dương Hầu.
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên, đoán được suy nghĩ trong lòng y nên duỗi tay kéo y vào trong ngực, sau đó đè y lên giường hôn một lúc.
“Tướng quân chỉ cần nhớ kỹ một câu......”
Sở Hi Niên thở dốc, nửa thật nửa giả nói: “Ta vì ngài mà đến nơi này...”
Tạ Kính Uyên nghe không hiểu lắm nhưng có thể cảm thấy Sở Hi Niên thích mình. Y chống tay lên vai hắn, im lặng gật đầu.
Âm thanh của hệ thống bỗng vang lên: [Tinh! Thỉnh ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 20%]
Nó vẫn chói mắt như cũ, chói sáng còn hơn cả ánh mặt trời. Nếu có thể cắt một miếng trên người nó xuống bán lấy tiền, nhất định có thể phất nhanh sau một đêm. Nhưng nó lấp la lấp lánh như thế này chỉ trông giống một cái bóng đèn cỡ lớn.
Chỉ còn 20%...
Hận trong lòng Tạ Kính Uyên không còn nhiều lắm...
Trong 20% kia, một phần thuộc về Yến Đế, một phần thuộc về Chu Ôn Thần.
Sở Hi Niên đã có tính toán.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Một tháng sau, Ân Thừa Hạo vừa giám quốc với cận thần vừa hầu bệnh tẫn hiếu bên Yến Đế, nhận được rất nhiều lời khen ngợi trên triều đình. Cơ thể của Yến Đế ngày một yếu, đến ăn cơm còn gặp khó khăn.
Mai quý phi nóng lòng mượn sức chúng thần trong triều để lót đường cho Tấn Vương, nhưng tất cả chỉ là uổng phí. Đến khi biết Yến Đế đã âm thầm ra lệnh cho nội phủ viết chiếu thư truyền ngôi cho Thái Tử, bà tức giận đến mức hộc ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
Nếu Thái Tử đăng cơ, mẹ con bà còn đường sống sao?!
Sở Hi Niên vẫn chú ý đến động tĩnh ở phủ Tấn Vương. Với thời cuộc hiện tại, Tấn Vương không còn con đường nào khác ngoài tạo phản. Hy vọng Sở Tiêu Bình ra sức một chút, đồng ý nói cho Tấn Vương nhược điểm của Chu Ôn Thần.
Tạ Kính Uyên hơi lo lắng: “Nếu hắn giấu không nói thì nên làm gì?”
Sở Hi Niên vẫy vẫy một lá thư không có lạc khoản: “Nếu huynh ấy không nói, chúng ta có rất nhiều biện pháp lén nói cho Tấn Vương.”
Tạ Kính Uyên nghiêng đầu thầm đánh giá Sở Hi Niên, không hiểu sao hắn luôn có vẻ chắc chắn với mọi thứ như vậy: “Ngươi không sợ Sở Tiêu Bình bán ngươi cho Tấn Vương?”
Sở Hi Niên nói: “Huynh ấy sẽ không.”
Sở Tiêu Bình sẽ không lấy mạng người của Khúc Dương Hầu phủ ra đánh cuộc, huống chi hắn và Sở Hi Niên có một chút tình huynh đệ.
Sở Tiêu Bình không muốn vứt bỏ Tấn Vương vì Tấn Vương vẫn chưa lâm vào đường cùng. Sở Tiêu Bình là người thông minh. Khi thời cơ đến, dù trong lòng có muốn hay không, hắn vẫn sẽ nhanh chóng đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tháng 9, năm Khải Thịnh thứ 21, bệnh tình của Yến Đế trở nên nguy kịch, Thái Tử hầu bệnh ngày đêm. Yến Đế ban chiếu thư truyền ngôi, nếu ông băng hà thì ngôi đế sẽ do Thái Tử Thừa Hạo kế vị.
Tấn Vương muốn tạo phản, tiếc rằng quân đội trong tay rất ít nên mãi chần chừ. Sở Tiêu Bình hiến kế bắt thê tử của Chu Ôn Thần để khống chế cấm quân. Chu Ôn Thần giả vờ đồng ý, sau đó lén bẩm báo cho Yến Đế, kể lại chi tiết âm mưu tạo phản của Tấn Vương.
Đêm đến, Yến Đế truyền thống lĩnh của Võ Đức doanh và Bình Tương doanh vào cung, nói chuyện một lúc lâu mới để họ đi.
“Bẩm Tướng quân, giờ Tý đêm này Tấn Vương sẽ phát động cung biến. Trung lang tướng Thường Tông Bình sẽ dẫn binh từ Chu Tước Môn tiến vào hoàng cung, trong ngoài tiếp ứng cho Chu Ôn Thần.”
Sau khi ra khỏi hoàng cung, thống lĩnh của Võ Đức doanh và Bình Tương doanh liền bí mật đến phủ của Tạ Kính Uyên để bẩm báo.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, thở ra một hơi rồi cười lạnh: “Tấn Vương nhịn hai tháng đã không nhịn được nữa rồi. Hoàng Thượng nói với các ngươi những gì?”
Thống lĩnh Võ Đức doanh nói: “Bệ hạ không biết chúng ta là người của Tướng quân, ra lệnh cho chúng ta chờ ở ngoài Thái An Môn. Đến khi Chu Ôn Thần giao chiến với Thường Tông Bình, Chu Ôn Thần sẽ bắn pháo hoa ra hiệu cho chúng ta dẫn binh đến viện trợ.”
Tạ Kính Uyên chậm rãi gật đầu: “Các ngươi làm theo lời ông ta đi, sau khi ra khỏi phủ lập tức tập hợp binh mã ngoài Thái An Môn. Bản Tướng quân sẽ đến ngay sau đó.”
“Rõ!”
Hai vị thống lĩnh nhận lệnh rồi vội vàng rời khỏi phủ Tướng quân.
Sở Hi Niên trốn sau bình phong, thấy bọn họ rời đi mới bước ra: “Thái Tử đâu?”
Tạ Kính Uyên đáp: “Y bị Hoàng Thượng giữ lại trong cung, khó có thể làm gì. Hôm qua y có lén truyền tin đến đây, quả thật đúng như hai người kia vừa nói. Bản tướng quân xem nhẹ Chu Ôn Thần rồi. Ông ta không hề quan tâm đến tính mạng của con trai ruột. Đúng là một con chó trung thành.”
“Chưa chắc là chó mà là vô tâm vô tình. Loại người này khó có thể chết già.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Một đêm không trăng. Có lẽ chính vầng trăng chẳng đành lòng chứng kiến một trận chém giết sắp diễn ra. Sở Hi Niên đi về phía cửa, nhìn về hướng Thái Cực Điện, tà áo bay theo gió: “Tướng quân muốn đi Thái An Môn? Ta giả làm thân binh đi cùng Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn: “Ngươi không sợ chết?”
Y hỏi xong thì không đợi Sở Hi Niên trả lời mà cong môi: “Ừm, cũng được, bản tướng quân chưa nhìn thấy ngươi sợ ai bao giờ. Ta vốn không muốn dẫn ngươi theo, nhưng ngươi ở ngay dưới mí mắt ta thì ta mới cảm thấy an tâm. Vậy ngươi lập tức đi với ta đi.”
Sở Hi Niên nhìn y thật lâu rồi chậm rãi cười: “Ai nói ta không sợ? Nếu ta thật sự không sợ, cần gì đi theo Tướng quân một tấc không rời?”
Hắn sợ rằng Tạ Kính Uyên sẽ chết.
Kết cục đã sửa đến bước này, dù thế nào hắn cũng muốn giữ mạng cho Tạ Kính Uyên.
Dường như Tạ Kính Uyên nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Sở Hi Niên nên hạ giọng: “Hi Niên, ta sẽ không đi con đường cũ của phụ thân. Năm đó ông ấy oan mạng tại Thái An Môn thì tối nay ta càng muốn dẫn binh vào Thái Cực Điện kéo người kia xuống khỏi ngai vàng.”
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Tạ Kính Uyên gọi Tạ Bích là phụ thân.
Hóa ra có một số việc chỉ chôn sâu dưới đáy lòng chứ không phải là quên mất. Có lẽ khi đêm nay kết thúc, Tạ Kính Uyên mới có thể lần nữa ngắm nhìn ánh mặt trời, tồn tại một cách quang minh chính đại.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tiếng trống báo hiệu vang lên, kinh thành trở nên yên tĩnh. Một đội binh mã giơ đuốc chạy ra từ phủ Tấn Vương. Bọn họ xuyên qua đường phố, hướng thẳng về phía hoàng cung. Vó ngựa phi nhanh trên những con đường lót đá, phát ra tiếng lộc cộc vang dội.
Tấn Vương và Thường Tông Bình dẫn binh về phía Chu Tước Môn.
Chu Ôn Thần ngồi trên lưng ngựa, mấy vạn cấm quân sau lưng lặng như tờ. Ông nhìn ánh lửa tận trời đằng xa. Ở nơi đó, người của Tuyên Hổ doanh đang cưỡi ngựa xông đến.
Chu Ôn Thần không tiếp ứng Tấn Vương giống như kế hoạch. Ông chậm rãi rút kiếm ra trước ánh mắt khiếp sợ của Tấn Vương, chĩa kiếm về phía trước rồi nói: “Giết cho ta ——!”
Tạ Kính Uyên mặc ngân giáp đứng ở ngoài Thái An Môn cùng Võ Đức doanh và Bình Tương doanh. Y siết chặt dây cương, nhạy bén gửi được mùi máu tươi thoang thoảng. Hai tai y khẽ giật giật như nghe thấy tiếng chém giết rung trời.
Sở Hi Niên mặc khôi giáp, trông cũng ra hình ra dạng. Hắn nhìn ánh lửa ở Chu Tước Môn, cười cười: “Nhân mã của Chu Ôn Thần và Tấn Vương đánh nhau rồi.”
Hắn vừa dứt lời liền nhìn thấy một quả pháo tín hiệu bay thẳng lên không trung rồi nổ tung ——
Đó là tín hiệu cầu cứu của Chu Ôn Thần.
Tạ Kính Uyên cười một cách gian tà: “Sở Hi Niên, bản tướng quân chưa dẫn ngươi đi xem pháo hoa bao giờ. Dù sao bây giờ cũng không có gì làm, chậm rãi thưởng thức đi.”
Sở Hi Niên “a” một tiếng rồi bình luận: “Chu tướng quân ném pháo hoa thật là đẹp.”
Bọn họ thong thả xem kịch vui, dù Chu Ôn Thần phóng tín hiệu như thế nào thì vẫn tiếp tục án binh bất động. Hết quả pháo này đến quả pháo khác được ném lên không trung. Người không hiểu chuyện gì còn tưởng bọn họ đang mừng năm mới.
Chu Ôn Thần ném tổng cộng 22 quả pháo tín hiệu. Sau đó, không biết có phải ông từ bỏ tìm kiếm viện trợ hay không mà không còn động tĩnh gì nữa. Thẳng để khi trời tờ mờ sáng, thám tử đi thám thính tin tức mới trở về.
“Hồi Tướng quân, bảy vạn nhân mã của Tuyên Hổ doanh đã bị cấm quân của Chu Ôn Thần bắt giữ!”
Tạ Kính Uyên nhìn người nọ: “Thương vong của cấm quân ra sao?”
Thám tử đáp: “Thương vong thảm trọng!”
Tuy Chu Ôn Thần có mười vạn cấm quân, nhưng vì cần một đội nhân mã ở lại để bảo vệ hoàng cung, cấm quân của của ông đánh với Tuyên Hổ doanh rất cố sức. Kết quả của cuộc chiến này là lưỡng bại câu thương.
Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên, sau đó ra lệnh cho quân lính đi về phía hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.