Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 53: Chung gối
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
“Lên đây nằm, cùng nhau ngủ.”
Chương 49: Chung gối
Sở Hi Niên thấy Sở Tiêu Bình đi về phía mình liền dừng chân. Hắn đoán được hành động vừa rồi của mình khiến Sở Tiêu Bình hoài nghi, nhưng hắn không chủ động mở miệng mà bình tĩnh chờ Sở Tiêu Bình đặt câu hỏi.
“Nhị đệ, ngươi... sau khi mất trí nhớ, thật sự thay đổi rất nhiều.” Trong lòng Sở Tiêu Bình có quá nhiều nghi vấn, vì thế không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, chỉ có thể nói ra một câu cảm xúc phức tạp như vậy.
Sở Hi Niên lặng im một chốc rồi mới nói: “Vậy sao? Thật ra ta nhớ không quá rõ chuyện trước đây.”
Vì đây là phủ của Tạ Kính Uyên nên Sở Tiêu Bình muốn tránh người khác nghi ngờ, không cùng Sở Hi Niên nói quá nhiều: “Mẫu thân rất lo lắng cho ngươi. Chứng minh việc này không quan hệ với ngươi là tốt rồi. Ngươi ở phủ Tướng quân thế nào?”
Trải qua như thế nào?
Người không thể chọc của cả phủ Tướng quân này chính là Tạ Kính Uyên, nhưng y không chủ động tìm việc, phần lớn thời gian đều ốm yếu ngồi trong phòng. Vì thế, mỗi ngày của Sở Hi Niên đều trôi qua không tồi.
Nhưng không thể nói với Sở Tiêu Bình như vậy.
Sở Hi Niên cười cười, đưa ra một câu trả lời vô thưởng vô phạt: “Tạ Kính Uyên có vài phần tín nhiệm với ta...”
Cho nên,
“Tấn Vương bên kia không cần phái sát thủ đến, đồ vật để ta lấy là được.”
Đương nhiên hắn đang ám chỉ danh sách quân bộ.
Tấn Vương là đối tượng mà vai chính nguyện trung thành, dưới trướng nhất định sẽ có nhiều kỳ nhân dị sĩ. Ba gã mật thám bị giết hôm qua kỳ thật chỉ được phái đến đi tiền trạm, cao thủ chân chính vẫn còn ở phía sau.
Phủ Tướng quân tuy kín như tường đồng giáp sắt, nhưng chưa chắc ngăn được tất cả.
Chi bằng Sở Hi Niên chủ động đưa một phần danh sách giả lừa gạt cho bọn họ để tránh đi một ít phiền toái.
Sở Tiêu Bình khẽ nhíu mày, có chút lo lắng hạ giọng: “Ngươi thật sự có thể lấy được danh sách?”
Sở Hi Niên gật đầu: “Đêm nay huynh trưởng chờ tin của ta là được.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Vì hôm qua Sở Hi Niên nhắc đến muốn dọn chỗ ở, Tạ Kính Uyên cho người mang tất cả đồ vật đến Dư Ngân Các. Diện tích và thiết kế nơi này không kém tiểu viện trước kia, khác biệt duy nhất là có thư phòng với nhiều thư tín cơ mật.
Sở Hi Niên chỉ nhìn một cái liền bình tĩnh thu hồi tầm mắt. Hắn tắm rửa xong, trên người mặc một kiện bạch sam nhạt màu, khoanh chân ngồi ở cuối giường chậm rãi mở ra một hộp ngân châm, nói với chất giọng ôn hòa: “Tướng quân, hôm nay vẫn để ta thay ngài thi châm đi.”
Sở Hi Niên không thay y châm cứu cũng không được. Hôm qua tiểu dược đồng béo lùn kia đã bị dọa khóc, nói gì cũng không chịu tới. Vạn Tế Mạc còn đang nghiên cứu giải dược, ở trong dược lư đóng cửa không ra. Ông chuyên tâm đến độ mất ăn mất ngủ, nào còn tâm tư bớt thời gian đến đây thi châm.
Tạ Kính Uyên khoanh chân ngồi ở mép giường, ngay cạnh bên kiếm Lạc Uyên của y. Bảo kiếm cần được chà lau thường xuyên, không thể để đóng bụi quá nhiều. Dường như y rất thích lau chùi các loại binh khí, không những kiếm mà còn có cung hoặc chủy thủ.
Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên: “Ngươi hôm nay hết sờ lại xoa thi thể kia còn muốn đến châm cứu cho ta?”
Đúng là oan cho hắn. Sờ thì có sờ chứ xoa là như thế nào? Hắn đi nghiệm thi chứ không phải đi làm gì khác.
Sở Hi Niên nghe vậy cúi đầu, nghiêm trang nhìn tay của mình, hỏi ngược lại: “Như thế nào? Tướng quân sợ ta cũng làm như vậy với ngài, hửm?
Một chữ sau cuối là giọng mũi, mang theo âm sắc trầm thấp từ tính có thể khiến cho tai người nghe phát ngứa, trái tim nóng lên.
Tạ Kính Uyên không đeo mặt nạ. Y nhìn Sở Hi Niên, trong đôi mắt hẹp dài là ánh lửa với ý vị không rõ. Sườn mặt bên phải của y tuy khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng vô tình khiến người khác tò mò vết thương này xuất hiện như thế nào.
“A......”
Dường như không dọa được Sở Hi Niên nhảy dựng, Tạ Kính Uyên sẽ không bỏ qua. Y cúi người tới gần Sở Hi Niên, lạnh lùng nói nhỏ bên tai đối phương như rắn độc đang phun ra nuốt vào lưỡi của mình, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.
Tạ Kính Uyên hỏi từng câu từng chữ: “Ngươi dám sao?”
Sở Hi Niên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tạ Kính Uyên, cảm thấy khóe môi y hơi cong lên nhưng đang trào phúng chuyện gì. Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa má phải bị thương của Tạ Kính Uyên, cười cười bằng chất giọng trầm thấp rồi hỏi ngược lại: “Có gì không dám?”
Màn lụa nửa trong suốt rũ xuống, nến đỏ lay động tỏa ra ánh vàng ấm áp. Từ gian ngoài nhìn vào chỉ có thể thấp thoáng thấy hai bóng người dường như đang tan vào nhau, chìm trong bầu không khí kiều diễm.
Tạ Kính Uyên theo bản năng quay đầu giấu đi vết thương kia. Trên cổ y đeo một khối ngọc bội được buộc tơ hồng, lúc này vô ý lộ ra. Sở Hi Niên thấy trên ngọc bội có khắc hai chữ ——
Lan Đình.
“Là tự của ngài sao?” Sở Hi Niên duỗi tay nắm khối ngọc kia, đoán chỉ có một cách giải thích này.
Tạ Lan Đình, một cái tên vô cùng dễ nghe.
Tạ Kính Uyên không nghĩ tới hắn sẽ chú ý khối ngọc này. Y giơ tay muốn đoạt lại nhưng tay vừa giơ lên liền cứng đờ rồi chậm rãi hạ xuống. Đó là một động tác vừa muốn ngăn trở vừa định từ bỏ đầy mâu thuẫn.
“......”
Tạ Kính Uyên không trả lời. Y vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận. Chờ Sở Hi Niên xem đủ rồi, y mới nhét ngọc bội vào cổ áo, lần này giấu thật kỹ sau lớp vải.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên như đang suy tư liền sợ hãi hắn đoán được cái gì. Y cười lạnh một tiếng, híp mắt uy hiếp: “Ngươi có biết những người nhìn qua khối ngọc bội này đều phải chết?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Nếu khối ngọc bội này không nên để người khác nhìn thấy, vì sao Tướng quân lại mang trên người?”
“......”
Tạ Kính Uyên nghe vậy cứng lại. Y nhìn chằm chằm Sở Hi Niên, nửa ngày cũng không nói một câu, cuối cùng xoay người đưa lưng về phía Sở Hi Niên rồi nhanh chóng cởi quần áo, nói bằng giọng nghe không rõ cảm xúc: “Châm cứu.”
Không biết câu hỏi của Sở Hi Niên chạm được đến nơi nào mà cả người Tạ Kính Uyên căng chặt.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên không lập tức thi châm mà dùng tay nhẹ nhàng xoa vai của Tạ Kính Uyên. Y nhắm hai mắt, không biết suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới hỏi: “Ngươi biết nghiệm thi?”
Sở Hi Niên cười cười: “Tất nhiên là không.”
Một công tử nhà giàu biết văn biết võ không hiếm, nhưng biết nghiệm thi thì rất khó giải thích, cho nên hắn không thừa nhận.
Tạ Kính Uyên giương mắt, ánh mắt âm u nhìn về nơi xa, cong khóe môi: “Vậy làm sao ngươi biết được người giết Cửu Nương là cao thủ?”
“34 vết thương có độ sâu giống nhau, chẳng lẽ không phải cao thủ sao? Hoặc hắn là kiếm khách nổi tiếng, hoặc hắn là đầu bếp nổi tiếng.” Sở Hi Niên đùa một câu vô thưởng vô phạt.
Hôm nay Tạ Kính Uyên đứng nhìn thi thể từ xa. Hắn là người thạo binh khí, cười như không cười bổ sung: “Nói không chừng là một người dùng song kiếm nổi tiếng.”
Nghe vậy Sở Hi Niên dừng động tác, từ phía sau tới gần y, cười nói: “Thế mà Tướng quân cũng suy nghĩ giống như ta.”
Động tác này của hắn như ôm lấy Tạ Kính Uyên vào lồng ngực từ phía sau, bả vai dựa sát vào lưng y truyền đến một chút ấm áp.
Tạ Kính Uyên rũ mắt, ngón tay giật giật, trong nháy mắt muốn giãy giụa nhưng chậm rãi an tĩnh lại. Y ngầm đồng ý động tác làm càn của Sở Hi Niên, khẽ cười: “Hóa ra người tự dát vàng lên mặt mình đến vậy. Thế nào? Đoán ra hung thủ là ai?”
Sở Hi Niên xác thật có chút tự tin.
Vừa nãy khi suy luận về hung thủ, hắn nhớ đến một vai phụ từng xuất hiện trong “Thiên Thu Phong Hầu“. Tuy nhiên cốt truyện đã thay đổi quá nhiều, hắn không quá chắc chắn.
Sở Hi Niên nói: “Có lẽ. Ngày mai ta muốn đi ra ngoại ô kinh thành thử xem.”
Tạ Kính Uyên khựng người, liếc hắn rồi nói một cách khô khan: “Sao? Ngươi không muốn sống nữa?”
Người phía sau màn rõ ràng đang nhắm về phía Sở Hi Niên, hắn tùy tiện đến nơi xảy ra chuyện, không phải tìm chết thì là gì? Kinh thành đông người như vậy, chỉ cần hắn bước ra khỏi phủ Tướng quân một bước sẽ lập tức bị theo dõi.
Giọng của Tạ Kính Uyên trở nên lạnh lùng: “Nếu thật vậy ngươi đúng là thông minh.”
Ý tứ là: Ngươi ngu muốn chết.
Tạ Kính Uyên không nói nữa, cơ thể chậm rãi thả lỏng. Sở Hi Niên vừa thi châm cho y vừa nói: “Việc này chưa chắc là nhắm vào ta.”
Tạ Kính Uyên cử động ngón tay: “Không phải nhắm vào ngươi, chẳng lẽ là nhắm vào ta?”
Sở Hi Niên lại nói: “Tám, chín phần mười.”
Tuy rằng từng việc đều chỉ về phía Sở Hi Niên, nhưng hắn không để ý sự giả dối ở mặt ngoài, chỉ xem lợi hại của những mối quan hệ đằng sau. Sở Hi Niên là một tên ăn chơi trác táng, nhắm vào hắn có lợi ích gì? Chỉ có khả năng là có người muốn dùng hắn để tác động đến thế lực phía sau.
Sở Hi Niên bị người có tâm dụ dỗ đào hôn, người mất mặt là Tạ Kính Uyên.
Tạ Kính Uyên nhíu mày thật chặt, không biết đang suy nghĩ gì.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Hai người họ mỗi người mang một tâm sự riêng. Sở Hi Niên thấy thời gian đã đủ thì xuống giường bắt đầu rút châm. Nhìn lư hương trong góc phòng, hắn suy nghĩ một lát rồi dừng bước nói với Tạ Kính Uyên: “Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên đang mặc quần áo, nghe vậy nhìn về phía hắn: “Nói.”
Sở Hi Niên lấy một khối hương liệu màu nâu từ tráp hương kế bên, rũ mắt nói: “Hôm nay nhìn thấy thi thể kia, trong lòng ta thật bất an, sợ sẽ thức trắng đêm khó ngủ. Ta có thể đốt một chút hương an thần giúp ngủ ngon hơn?”
Sau khi rõ chuyện hạ độc, Tạ Kính Uyên rất để ý đến hương liệu. Y nhìn Sở Hi Niên, lông mày hơi nhướng: “Sao? Ngươi sợ đến mức ngủ không được?”
Sao y không nhìn sa Sở Hi Niên sợ hãi chỗ nào?
Sở Hi Niên lắc đầu, cười cười: “Không sợ, chỉ là trong lòng có chút loạn. Nếu Tướng quân không thích thì đành thôi.”
Hắn vừa nói vừa trả khối hương về chỗ cũ, bỗng nghe Tạ Kính Uyên nói: “Tùy ngươi.”
Sở Hi Niên quay đầu nhìn lại thì thấy Tạ Kính Uyên đã nằm xuống nghỉ ngơi. Màn lụa nhẹ nhàng đong đưa, hắn không nhìn ra gì khác ngoài một bóng người mơ hồ.
Sở Hi Niên vốn tưởng sẽ mất nhiều công phu miệng lưỡi, không ngờ y đáp ứng dễ dàng như vậy. Hắn mở nắp lư hương lên, cho khối hương an thần vào. Thấy khói lượn lờ bay lên, hắn thấp giọng lầu bầu: “Tướng quân, kỳ thật mềm lòng không phải chuyện tốt......”
Hắn phát hiện thật ra Tạ Kính Uyên là một người rất dễ mềm lòng. Liệu đây có phải là nguyên nhân chủ yếu khiến y thất bại thảm hại?
Tạ Kính Uyên không trả lời. Y không cảm thấy Sở Hi Niên đang nói chuyện với mình, dù sao hai chữ “mềm lòng” không có bất kỳ liên quan gì đến y.
Một sợi khói nhạt chậm rãi bốc lên từ lư hương rồi tan đi trong không khí. Bên ngoài tối đen như mực, hộ vệ đeo bội kiếm đi qua đi lại tuần tra. Lân giáp của họ chạm vào nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Sở Hi Niên ngồi một mình ở cạnh giường, dùng khăn che miệng và mũi. Thứ hắn châm không phải hương an thần mà là hương mê hồn do Vân Tước nghĩ cách làm ra. Để Tạ Kính Uyên không hoài nghi, hắn chỉ đốt một chút, nhưng chỉ cần ngửi thấy sẽ lâm vào hôn mê.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trong phòng lặng yên như tờ. Qua chừng nửa chén trà nhỏ, Sở Hi Niên đoán Tạ Kính Uyên đã ngủ rồi liền chậm rãi đứng dậy, thổi tắt ngọn nến.
Ánh nến chợt tắt, toát ra một luồng khói nhẹ. Cả phòng lập tức chìm trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật trang trí nhớ ánh trăng ngoài cửa sổ.
Sở Hi Niên yên lặng đi đến thư phòng sau đó cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng phát hiện trên kệ có một chiếc bình hai quai có dính một chút ánh huỳnh quang. Hắn sờ sờ, xác định là bột phấn huỳnh quang hắn lén lút làm rơi lên cổ tay áo của Tạ Kính Uyên.
Bình hoa này có gì đặc biệt?
Sở Hi Niên thử cầm lên, chiếc bình như bị cố định, không thể nhấc lên được. Hắn nhướng mày, nhẹ nhàng xoay một chút. “Răng rắc” một tiếng, dưới án thư có gì đó chuyển động.
“......”
Sở Hi Niên sợ Tạ Kính Uyên phát hiện, giữ nguyên tư thế một lúc lâu không cử động. Thấy người nằm bên trong không có động tĩnh, hắn mới chậm rãi cúi người, phát hiện có một khối gạch bị lún xuống.
Cơ quan của người cổ đại không nhiều lắm, về cơ bản xoay xoay bình hoa là có thể mở được mật thất. Người đời sau có thể cảm thấy biện pháp này không an toàn, nhưng trong thời đại không có công cụ hiện đại hỗ trợ đã là vô cùng khéo léo.
Sở Hi Niên nhấc gạch lên, phát hiện bên trong là một xấp danh sách. Hắn lật từng tờ, mực đen hiện rõ dưới ánh trăng. Trên giấy có chừng ba mươi tờ, từ quan tứ phẩm trở lên có tổng cộng sáu người.
Về sau, những người này là tâm phúc hiệp trợ Tạ Kính Uyên giúp Thái Tử tạo phản.
Sở Hi Niên chọn nhớ vài cái tên râu ria nhưng rồi cảm thấy không có tên một quan nhân cấp cao sẽ làm giảm độ đáng tin. Khi hắn đang buồn bực không biết làm thế nào thì vô tình trông thấy ba chữ “Vũ Tịch Lương“.
Từ xưa đến nay dưới trướng người quyền cao chức trọng là vô số người đi theo, khó tránh khỏi xuất hiện vài kẻ phản đồ. Tạ Kính Uyên cũng không ngoại lệ. Trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu”, sau khi y tạo phản, có một bộ hạ lén phản bội đầu nhập vào dưới trướng Tấn Vương, đồng thời tiết lộ việc y có tư binh. Vị tứ phẩm trung lang này chính là Vũ Tịch Lương.
Nhân vật này xem ra còn giữ nguyên thiết lập.
Sở Hi Niên cười cười, cất trả đồ vật lại như cũ, sau đó lau đi dấu vết của bột huỳnh quang. Hắn rút tờ giấy đã chuẩn bị sẵn trên bàn, nhanh chóng viết xuống vài cái tên, bao gồm Vũ Tịch Lương, rồi xếp thành trang giấy nhỏ nhét vào trong tay áo.
Làm xong hết thảy, hắn thổi tắt mê hồn hương trong lư hương rồi mặc áo khoác đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Cửu Dung đang tuần tra trong viện, thấy thế dừng bước dùng ánh mắt sắc như ưng nhìn sang. Dù Sở Hi Niên chưa nói gì nhưng hiển nhiên Cửu Dung đang nghi ngờ Sở Hi Niên có hành động đáng ngờ.
Vân Tước thấy Sở Hi Niên đi ra, nhớ tới lời dặn của hắn, cố ý tiến lên một bước, hỏi: “Công tử, ngài có gì cần phân phó?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Ngày mai ta có việc cần ra khỏi thành, ngươi nhớ chuẩn bị trước xe ngựa.”
Vân Tước gật đầu dạ vâng, không biết nhớ đến điều gì mà biểu tình trở nên khó xử: “Công tử, nô tỳ... Nô tỳ cảm thấy không khỏe, muốn đi xem đại phu.”
Sở Hi Niên rất dễ nói chuyện. Hắn xoay người vào nhà lấy một túi bạc vụn, không dấu vết nhét trang giấy nhỏ vào rồi buộc chặt túi tiền, sau đó đưa cho Vân Tước: “Đi nhanh đi, đừng làm lỡ việc của ta.”
“Tạ công tử.”
Vân Tước thu bạc rồi xoay người về hướng bên ngoài, nhưng chưa đi được hai bước đã bị người khác ngăn cản. Nàng nhìn lên liền trông thấy Cửu Dung.
Trong mắt Cửu Dung là hoài nghi không chút che giấu: “Ngươi đi ra ngoài làm gì?”
Vân Tước tức giận đến âm thầm cắn răng, trên mặt chỉ hơi nhíu mày, che bả vai lại rồi giả vờ đau đớn khó chịu: “Bả vai của ta đau, muốn đi ra ngoài nhìn đại phu một cái. Sao? Như vậy cũng không được?”
Giọng của Cửu Dung lãnh khốc: “Không lẽ ngươi không biết quy củ của phủ Tướng quân. Một khi trời tối, nô bộc không thể tự tiện rời phủ.”
Vân Tước tức giận dựng ngược chân mày. Nàng trợn mắt, giậm chân một cái, trực tiếp đẩy Cửu Dung ra: “Đó là quy củ của phủ Tướng quân của các ngươi. Ta là người của phủ Khúc Dương Hầu, ngươi quản không được! Lần trước đánh ta một chưởng còn ngại chưa đủ sao? Có bản lĩnh thì một kiếm giết ta đi!”
Mỗi ngày chỉ biết khi dễ nữ nhân, sao dám nhận là anh hùng hảo hán?
Vân Tước nói xong không quay đầu lại mà bước thẳng ra bên ngoài, bóng hình nàng dần dần khuất sau đường mòn. Thấy thế Cửu Dung nắm lấy kiếm thật chặt, do dự nhiều lần nhưng cuối cùng không đuổi theo ngăn người lại. Hắn nhíu mày, tiếp tục tuần tra.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên đứng bên cửa sổ, thấy Vân Tước thành công rời đi mới thu hồi tầm mắt. Hắn nhìn về phía phòng trong, không biết có phải ảo giác hay không mà lòng hắn chợt hoảng hốt. Hắn lặng im vén rèm lên tiến vào.
Tạ Kính Uyên sẽ không tỉnh rồi chứ?
Sở Hi Niên lặng im đi đến mép giường, định duỗi tay thử một chút. Ngón tay vừa đụng đến Tạ Kính Uyên liền bị người nắm lấy ——
“Ngươi làm cái gì?”
Thanh âm lạnh lùng vang lên trong đêm, mang theo vài phần lười biếng và ngái ngủ.
Sở Hi Niên căng thẳng nhưng vẫn tỏ ra không có việc gì: “Ta không ngủ được.”
Tạ Kính Uyên chậm rãi buông hắn ra.
Tay của Sở Hi Niên có thể cử động lại. Hắn tìm được mồi lửa trên bàn rồi thắp nến. Ánh đèn sáng lên soi rọi mọi ngóc ngách trong phòng.
Tạ Kính Uyên trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi vào đây làm gì?”
Sở Hi Niên không xác định được y tỉnh từ lúc nào. Hắn ngồi xuống bên mép giường, tùy tiện tìm lý do: “Một mình ta ở gian ngoài có hơi không ngủ được.”
Tạ Kính Uyên mới vừa tỉnh, nghe vậy nhíu mày: “Ngươi sợ?”
Thi thể vừa nhìn thấy hôm nay xác thật dọa người.
Sở Hi Niên lắc đầu. Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn trông càng tuấn tú: “Ngủ không được thôi.”
Tạ Kính Uyên nghĩ thầm đó chẳng phải sợ hãi hay sao? Y thấy Sở Hi Niên nửa đêm không ngủ được thì nhìn nóc giường tự hỏi một lát, sau đó nhíu mày xoay người, nhích vào nằm ở bên trong.
Sở Hi Niên không rõ nguyên do: “Tướng quân?”
Tạ Kính Uyên nhíu mày càng chặt: “Lên đây nằm, cùng nhau ngủ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Kính Uyên: Tới đây tới đây, ta bảo hộ ngươi~
Chương 49: Chung gối
Sở Hi Niên thấy Sở Tiêu Bình đi về phía mình liền dừng chân. Hắn đoán được hành động vừa rồi của mình khiến Sở Tiêu Bình hoài nghi, nhưng hắn không chủ động mở miệng mà bình tĩnh chờ Sở Tiêu Bình đặt câu hỏi.
“Nhị đệ, ngươi... sau khi mất trí nhớ, thật sự thay đổi rất nhiều.” Trong lòng Sở Tiêu Bình có quá nhiều nghi vấn, vì thế không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, chỉ có thể nói ra một câu cảm xúc phức tạp như vậy.
Sở Hi Niên lặng im một chốc rồi mới nói: “Vậy sao? Thật ra ta nhớ không quá rõ chuyện trước đây.”
Vì đây là phủ của Tạ Kính Uyên nên Sở Tiêu Bình muốn tránh người khác nghi ngờ, không cùng Sở Hi Niên nói quá nhiều: “Mẫu thân rất lo lắng cho ngươi. Chứng minh việc này không quan hệ với ngươi là tốt rồi. Ngươi ở phủ Tướng quân thế nào?”
Trải qua như thế nào?
Người không thể chọc của cả phủ Tướng quân này chính là Tạ Kính Uyên, nhưng y không chủ động tìm việc, phần lớn thời gian đều ốm yếu ngồi trong phòng. Vì thế, mỗi ngày của Sở Hi Niên đều trôi qua không tồi.
Nhưng không thể nói với Sở Tiêu Bình như vậy.
Sở Hi Niên cười cười, đưa ra một câu trả lời vô thưởng vô phạt: “Tạ Kính Uyên có vài phần tín nhiệm với ta...”
Cho nên,
“Tấn Vương bên kia không cần phái sát thủ đến, đồ vật để ta lấy là được.”
Đương nhiên hắn đang ám chỉ danh sách quân bộ.
Tấn Vương là đối tượng mà vai chính nguyện trung thành, dưới trướng nhất định sẽ có nhiều kỳ nhân dị sĩ. Ba gã mật thám bị giết hôm qua kỳ thật chỉ được phái đến đi tiền trạm, cao thủ chân chính vẫn còn ở phía sau.
Phủ Tướng quân tuy kín như tường đồng giáp sắt, nhưng chưa chắc ngăn được tất cả.
Chi bằng Sở Hi Niên chủ động đưa một phần danh sách giả lừa gạt cho bọn họ để tránh đi một ít phiền toái.
Sở Tiêu Bình khẽ nhíu mày, có chút lo lắng hạ giọng: “Ngươi thật sự có thể lấy được danh sách?”
Sở Hi Niên gật đầu: “Đêm nay huynh trưởng chờ tin của ta là được.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Vì hôm qua Sở Hi Niên nhắc đến muốn dọn chỗ ở, Tạ Kính Uyên cho người mang tất cả đồ vật đến Dư Ngân Các. Diện tích và thiết kế nơi này không kém tiểu viện trước kia, khác biệt duy nhất là có thư phòng với nhiều thư tín cơ mật.
Sở Hi Niên chỉ nhìn một cái liền bình tĩnh thu hồi tầm mắt. Hắn tắm rửa xong, trên người mặc một kiện bạch sam nhạt màu, khoanh chân ngồi ở cuối giường chậm rãi mở ra một hộp ngân châm, nói với chất giọng ôn hòa: “Tướng quân, hôm nay vẫn để ta thay ngài thi châm đi.”
Sở Hi Niên không thay y châm cứu cũng không được. Hôm qua tiểu dược đồng béo lùn kia đã bị dọa khóc, nói gì cũng không chịu tới. Vạn Tế Mạc còn đang nghiên cứu giải dược, ở trong dược lư đóng cửa không ra. Ông chuyên tâm đến độ mất ăn mất ngủ, nào còn tâm tư bớt thời gian đến đây thi châm.
Tạ Kính Uyên khoanh chân ngồi ở mép giường, ngay cạnh bên kiếm Lạc Uyên của y. Bảo kiếm cần được chà lau thường xuyên, không thể để đóng bụi quá nhiều. Dường như y rất thích lau chùi các loại binh khí, không những kiếm mà còn có cung hoặc chủy thủ.
Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên: “Ngươi hôm nay hết sờ lại xoa thi thể kia còn muốn đến châm cứu cho ta?”
Đúng là oan cho hắn. Sờ thì có sờ chứ xoa là như thế nào? Hắn đi nghiệm thi chứ không phải đi làm gì khác.
Sở Hi Niên nghe vậy cúi đầu, nghiêm trang nhìn tay của mình, hỏi ngược lại: “Như thế nào? Tướng quân sợ ta cũng làm như vậy với ngài, hửm?
Một chữ sau cuối là giọng mũi, mang theo âm sắc trầm thấp từ tính có thể khiến cho tai người nghe phát ngứa, trái tim nóng lên.
Tạ Kính Uyên không đeo mặt nạ. Y nhìn Sở Hi Niên, trong đôi mắt hẹp dài là ánh lửa với ý vị không rõ. Sườn mặt bên phải của y tuy khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng vô tình khiến người khác tò mò vết thương này xuất hiện như thế nào.
“A......”
Dường như không dọa được Sở Hi Niên nhảy dựng, Tạ Kính Uyên sẽ không bỏ qua. Y cúi người tới gần Sở Hi Niên, lạnh lùng nói nhỏ bên tai đối phương như rắn độc đang phun ra nuốt vào lưỡi của mình, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.
Tạ Kính Uyên hỏi từng câu từng chữ: “Ngươi dám sao?”
Sở Hi Niên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tạ Kính Uyên, cảm thấy khóe môi y hơi cong lên nhưng đang trào phúng chuyện gì. Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa má phải bị thương của Tạ Kính Uyên, cười cười bằng chất giọng trầm thấp rồi hỏi ngược lại: “Có gì không dám?”
Màn lụa nửa trong suốt rũ xuống, nến đỏ lay động tỏa ra ánh vàng ấm áp. Từ gian ngoài nhìn vào chỉ có thể thấp thoáng thấy hai bóng người dường như đang tan vào nhau, chìm trong bầu không khí kiều diễm.
Tạ Kính Uyên theo bản năng quay đầu giấu đi vết thương kia. Trên cổ y đeo một khối ngọc bội được buộc tơ hồng, lúc này vô ý lộ ra. Sở Hi Niên thấy trên ngọc bội có khắc hai chữ ——
Lan Đình.
“Là tự của ngài sao?” Sở Hi Niên duỗi tay nắm khối ngọc kia, đoán chỉ có một cách giải thích này.
Tạ Lan Đình, một cái tên vô cùng dễ nghe.
Tạ Kính Uyên không nghĩ tới hắn sẽ chú ý khối ngọc này. Y giơ tay muốn đoạt lại nhưng tay vừa giơ lên liền cứng đờ rồi chậm rãi hạ xuống. Đó là một động tác vừa muốn ngăn trở vừa định từ bỏ đầy mâu thuẫn.
“......”
Tạ Kính Uyên không trả lời. Y vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận. Chờ Sở Hi Niên xem đủ rồi, y mới nhét ngọc bội vào cổ áo, lần này giấu thật kỹ sau lớp vải.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên như đang suy tư liền sợ hãi hắn đoán được cái gì. Y cười lạnh một tiếng, híp mắt uy hiếp: “Ngươi có biết những người nhìn qua khối ngọc bội này đều phải chết?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Nếu khối ngọc bội này không nên để người khác nhìn thấy, vì sao Tướng quân lại mang trên người?”
“......”
Tạ Kính Uyên nghe vậy cứng lại. Y nhìn chằm chằm Sở Hi Niên, nửa ngày cũng không nói một câu, cuối cùng xoay người đưa lưng về phía Sở Hi Niên rồi nhanh chóng cởi quần áo, nói bằng giọng nghe không rõ cảm xúc: “Châm cứu.”
Không biết câu hỏi của Sở Hi Niên chạm được đến nơi nào mà cả người Tạ Kính Uyên căng chặt.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên không lập tức thi châm mà dùng tay nhẹ nhàng xoa vai của Tạ Kính Uyên. Y nhắm hai mắt, không biết suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới hỏi: “Ngươi biết nghiệm thi?”
Sở Hi Niên cười cười: “Tất nhiên là không.”
Một công tử nhà giàu biết văn biết võ không hiếm, nhưng biết nghiệm thi thì rất khó giải thích, cho nên hắn không thừa nhận.
Tạ Kính Uyên giương mắt, ánh mắt âm u nhìn về nơi xa, cong khóe môi: “Vậy làm sao ngươi biết được người giết Cửu Nương là cao thủ?”
“34 vết thương có độ sâu giống nhau, chẳng lẽ không phải cao thủ sao? Hoặc hắn là kiếm khách nổi tiếng, hoặc hắn là đầu bếp nổi tiếng.” Sở Hi Niên đùa một câu vô thưởng vô phạt.
Hôm nay Tạ Kính Uyên đứng nhìn thi thể từ xa. Hắn là người thạo binh khí, cười như không cười bổ sung: “Nói không chừng là một người dùng song kiếm nổi tiếng.”
Nghe vậy Sở Hi Niên dừng động tác, từ phía sau tới gần y, cười nói: “Thế mà Tướng quân cũng suy nghĩ giống như ta.”
Động tác này của hắn như ôm lấy Tạ Kính Uyên vào lồng ngực từ phía sau, bả vai dựa sát vào lưng y truyền đến một chút ấm áp.
Tạ Kính Uyên rũ mắt, ngón tay giật giật, trong nháy mắt muốn giãy giụa nhưng chậm rãi an tĩnh lại. Y ngầm đồng ý động tác làm càn của Sở Hi Niên, khẽ cười: “Hóa ra người tự dát vàng lên mặt mình đến vậy. Thế nào? Đoán ra hung thủ là ai?”
Sở Hi Niên xác thật có chút tự tin.
Vừa nãy khi suy luận về hung thủ, hắn nhớ đến một vai phụ từng xuất hiện trong “Thiên Thu Phong Hầu“. Tuy nhiên cốt truyện đã thay đổi quá nhiều, hắn không quá chắc chắn.
Sở Hi Niên nói: “Có lẽ. Ngày mai ta muốn đi ra ngoại ô kinh thành thử xem.”
Tạ Kính Uyên khựng người, liếc hắn rồi nói một cách khô khan: “Sao? Ngươi không muốn sống nữa?”
Người phía sau màn rõ ràng đang nhắm về phía Sở Hi Niên, hắn tùy tiện đến nơi xảy ra chuyện, không phải tìm chết thì là gì? Kinh thành đông người như vậy, chỉ cần hắn bước ra khỏi phủ Tướng quân một bước sẽ lập tức bị theo dõi.
Giọng của Tạ Kính Uyên trở nên lạnh lùng: “Nếu thật vậy ngươi đúng là thông minh.”
Ý tứ là: Ngươi ngu muốn chết.
Tạ Kính Uyên không nói nữa, cơ thể chậm rãi thả lỏng. Sở Hi Niên vừa thi châm cho y vừa nói: “Việc này chưa chắc là nhắm vào ta.”
Tạ Kính Uyên cử động ngón tay: “Không phải nhắm vào ngươi, chẳng lẽ là nhắm vào ta?”
Sở Hi Niên lại nói: “Tám, chín phần mười.”
Tuy rằng từng việc đều chỉ về phía Sở Hi Niên, nhưng hắn không để ý sự giả dối ở mặt ngoài, chỉ xem lợi hại của những mối quan hệ đằng sau. Sở Hi Niên là một tên ăn chơi trác táng, nhắm vào hắn có lợi ích gì? Chỉ có khả năng là có người muốn dùng hắn để tác động đến thế lực phía sau.
Sở Hi Niên bị người có tâm dụ dỗ đào hôn, người mất mặt là Tạ Kính Uyên.
Tạ Kính Uyên nhíu mày thật chặt, không biết đang suy nghĩ gì.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Hai người họ mỗi người mang một tâm sự riêng. Sở Hi Niên thấy thời gian đã đủ thì xuống giường bắt đầu rút châm. Nhìn lư hương trong góc phòng, hắn suy nghĩ một lát rồi dừng bước nói với Tạ Kính Uyên: “Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên đang mặc quần áo, nghe vậy nhìn về phía hắn: “Nói.”
Sở Hi Niên lấy một khối hương liệu màu nâu từ tráp hương kế bên, rũ mắt nói: “Hôm nay nhìn thấy thi thể kia, trong lòng ta thật bất an, sợ sẽ thức trắng đêm khó ngủ. Ta có thể đốt một chút hương an thần giúp ngủ ngon hơn?”
Sau khi rõ chuyện hạ độc, Tạ Kính Uyên rất để ý đến hương liệu. Y nhìn Sở Hi Niên, lông mày hơi nhướng: “Sao? Ngươi sợ đến mức ngủ không được?”
Sao y không nhìn sa Sở Hi Niên sợ hãi chỗ nào?
Sở Hi Niên lắc đầu, cười cười: “Không sợ, chỉ là trong lòng có chút loạn. Nếu Tướng quân không thích thì đành thôi.”
Hắn vừa nói vừa trả khối hương về chỗ cũ, bỗng nghe Tạ Kính Uyên nói: “Tùy ngươi.”
Sở Hi Niên quay đầu nhìn lại thì thấy Tạ Kính Uyên đã nằm xuống nghỉ ngơi. Màn lụa nhẹ nhàng đong đưa, hắn không nhìn ra gì khác ngoài một bóng người mơ hồ.
Sở Hi Niên vốn tưởng sẽ mất nhiều công phu miệng lưỡi, không ngờ y đáp ứng dễ dàng như vậy. Hắn mở nắp lư hương lên, cho khối hương an thần vào. Thấy khói lượn lờ bay lên, hắn thấp giọng lầu bầu: “Tướng quân, kỳ thật mềm lòng không phải chuyện tốt......”
Hắn phát hiện thật ra Tạ Kính Uyên là một người rất dễ mềm lòng. Liệu đây có phải là nguyên nhân chủ yếu khiến y thất bại thảm hại?
Tạ Kính Uyên không trả lời. Y không cảm thấy Sở Hi Niên đang nói chuyện với mình, dù sao hai chữ “mềm lòng” không có bất kỳ liên quan gì đến y.
Một sợi khói nhạt chậm rãi bốc lên từ lư hương rồi tan đi trong không khí. Bên ngoài tối đen như mực, hộ vệ đeo bội kiếm đi qua đi lại tuần tra. Lân giáp của họ chạm vào nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Sở Hi Niên ngồi một mình ở cạnh giường, dùng khăn che miệng và mũi. Thứ hắn châm không phải hương an thần mà là hương mê hồn do Vân Tước nghĩ cách làm ra. Để Tạ Kính Uyên không hoài nghi, hắn chỉ đốt một chút, nhưng chỉ cần ngửi thấy sẽ lâm vào hôn mê.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trong phòng lặng yên như tờ. Qua chừng nửa chén trà nhỏ, Sở Hi Niên đoán Tạ Kính Uyên đã ngủ rồi liền chậm rãi đứng dậy, thổi tắt ngọn nến.
Ánh nến chợt tắt, toát ra một luồng khói nhẹ. Cả phòng lập tức chìm trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật trang trí nhớ ánh trăng ngoài cửa sổ.
Sở Hi Niên yên lặng đi đến thư phòng sau đó cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng phát hiện trên kệ có một chiếc bình hai quai có dính một chút ánh huỳnh quang. Hắn sờ sờ, xác định là bột phấn huỳnh quang hắn lén lút làm rơi lên cổ tay áo của Tạ Kính Uyên.
Bình hoa này có gì đặc biệt?
Sở Hi Niên thử cầm lên, chiếc bình như bị cố định, không thể nhấc lên được. Hắn nhướng mày, nhẹ nhàng xoay một chút. “Răng rắc” một tiếng, dưới án thư có gì đó chuyển động.
“......”
Sở Hi Niên sợ Tạ Kính Uyên phát hiện, giữ nguyên tư thế một lúc lâu không cử động. Thấy người nằm bên trong không có động tĩnh, hắn mới chậm rãi cúi người, phát hiện có một khối gạch bị lún xuống.
Cơ quan của người cổ đại không nhiều lắm, về cơ bản xoay xoay bình hoa là có thể mở được mật thất. Người đời sau có thể cảm thấy biện pháp này không an toàn, nhưng trong thời đại không có công cụ hiện đại hỗ trợ đã là vô cùng khéo léo.
Sở Hi Niên nhấc gạch lên, phát hiện bên trong là một xấp danh sách. Hắn lật từng tờ, mực đen hiện rõ dưới ánh trăng. Trên giấy có chừng ba mươi tờ, từ quan tứ phẩm trở lên có tổng cộng sáu người.
Về sau, những người này là tâm phúc hiệp trợ Tạ Kính Uyên giúp Thái Tử tạo phản.
Sở Hi Niên chọn nhớ vài cái tên râu ria nhưng rồi cảm thấy không có tên một quan nhân cấp cao sẽ làm giảm độ đáng tin. Khi hắn đang buồn bực không biết làm thế nào thì vô tình trông thấy ba chữ “Vũ Tịch Lương“.
Từ xưa đến nay dưới trướng người quyền cao chức trọng là vô số người đi theo, khó tránh khỏi xuất hiện vài kẻ phản đồ. Tạ Kính Uyên cũng không ngoại lệ. Trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu”, sau khi y tạo phản, có một bộ hạ lén phản bội đầu nhập vào dưới trướng Tấn Vương, đồng thời tiết lộ việc y có tư binh. Vị tứ phẩm trung lang này chính là Vũ Tịch Lương.
Nhân vật này xem ra còn giữ nguyên thiết lập.
Sở Hi Niên cười cười, cất trả đồ vật lại như cũ, sau đó lau đi dấu vết của bột huỳnh quang. Hắn rút tờ giấy đã chuẩn bị sẵn trên bàn, nhanh chóng viết xuống vài cái tên, bao gồm Vũ Tịch Lương, rồi xếp thành trang giấy nhỏ nhét vào trong tay áo.
Làm xong hết thảy, hắn thổi tắt mê hồn hương trong lư hương rồi mặc áo khoác đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Cửu Dung đang tuần tra trong viện, thấy thế dừng bước dùng ánh mắt sắc như ưng nhìn sang. Dù Sở Hi Niên chưa nói gì nhưng hiển nhiên Cửu Dung đang nghi ngờ Sở Hi Niên có hành động đáng ngờ.
Vân Tước thấy Sở Hi Niên đi ra, nhớ tới lời dặn của hắn, cố ý tiến lên một bước, hỏi: “Công tử, ngài có gì cần phân phó?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Ngày mai ta có việc cần ra khỏi thành, ngươi nhớ chuẩn bị trước xe ngựa.”
Vân Tước gật đầu dạ vâng, không biết nhớ đến điều gì mà biểu tình trở nên khó xử: “Công tử, nô tỳ... Nô tỳ cảm thấy không khỏe, muốn đi xem đại phu.”
Sở Hi Niên rất dễ nói chuyện. Hắn xoay người vào nhà lấy một túi bạc vụn, không dấu vết nhét trang giấy nhỏ vào rồi buộc chặt túi tiền, sau đó đưa cho Vân Tước: “Đi nhanh đi, đừng làm lỡ việc của ta.”
“Tạ công tử.”
Vân Tước thu bạc rồi xoay người về hướng bên ngoài, nhưng chưa đi được hai bước đã bị người khác ngăn cản. Nàng nhìn lên liền trông thấy Cửu Dung.
Trong mắt Cửu Dung là hoài nghi không chút che giấu: “Ngươi đi ra ngoài làm gì?”
Vân Tước tức giận đến âm thầm cắn răng, trên mặt chỉ hơi nhíu mày, che bả vai lại rồi giả vờ đau đớn khó chịu: “Bả vai của ta đau, muốn đi ra ngoài nhìn đại phu một cái. Sao? Như vậy cũng không được?”
Giọng của Cửu Dung lãnh khốc: “Không lẽ ngươi không biết quy củ của phủ Tướng quân. Một khi trời tối, nô bộc không thể tự tiện rời phủ.”
Vân Tước tức giận dựng ngược chân mày. Nàng trợn mắt, giậm chân một cái, trực tiếp đẩy Cửu Dung ra: “Đó là quy củ của phủ Tướng quân của các ngươi. Ta là người của phủ Khúc Dương Hầu, ngươi quản không được! Lần trước đánh ta một chưởng còn ngại chưa đủ sao? Có bản lĩnh thì một kiếm giết ta đi!”
Mỗi ngày chỉ biết khi dễ nữ nhân, sao dám nhận là anh hùng hảo hán?
Vân Tước nói xong không quay đầu lại mà bước thẳng ra bên ngoài, bóng hình nàng dần dần khuất sau đường mòn. Thấy thế Cửu Dung nắm lấy kiếm thật chặt, do dự nhiều lần nhưng cuối cùng không đuổi theo ngăn người lại. Hắn nhíu mày, tiếp tục tuần tra.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên đứng bên cửa sổ, thấy Vân Tước thành công rời đi mới thu hồi tầm mắt. Hắn nhìn về phía phòng trong, không biết có phải ảo giác hay không mà lòng hắn chợt hoảng hốt. Hắn lặng im vén rèm lên tiến vào.
Tạ Kính Uyên sẽ không tỉnh rồi chứ?
Sở Hi Niên lặng im đi đến mép giường, định duỗi tay thử một chút. Ngón tay vừa đụng đến Tạ Kính Uyên liền bị người nắm lấy ——
“Ngươi làm cái gì?”
Thanh âm lạnh lùng vang lên trong đêm, mang theo vài phần lười biếng và ngái ngủ.
Sở Hi Niên căng thẳng nhưng vẫn tỏ ra không có việc gì: “Ta không ngủ được.”
Tạ Kính Uyên chậm rãi buông hắn ra.
Tay của Sở Hi Niên có thể cử động lại. Hắn tìm được mồi lửa trên bàn rồi thắp nến. Ánh đèn sáng lên soi rọi mọi ngóc ngách trong phòng.
Tạ Kính Uyên trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi vào đây làm gì?”
Sở Hi Niên không xác định được y tỉnh từ lúc nào. Hắn ngồi xuống bên mép giường, tùy tiện tìm lý do: “Một mình ta ở gian ngoài có hơi không ngủ được.”
Tạ Kính Uyên mới vừa tỉnh, nghe vậy nhíu mày: “Ngươi sợ?”
Thi thể vừa nhìn thấy hôm nay xác thật dọa người.
Sở Hi Niên lắc đầu. Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn trông càng tuấn tú: “Ngủ không được thôi.”
Tạ Kính Uyên nghĩ thầm đó chẳng phải sợ hãi hay sao? Y thấy Sở Hi Niên nửa đêm không ngủ được thì nhìn nóc giường tự hỏi một lát, sau đó nhíu mày xoay người, nhích vào nằm ở bên trong.
Sở Hi Niên không rõ nguyên do: “Tướng quân?”
Tạ Kính Uyên nhíu mày càng chặt: “Lên đây nằm, cùng nhau ngủ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Kính Uyên: Tới đây tới đây, ta bảo hộ ngươi~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.