Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 59: Đàn Anh Yến (1)
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
“Lại đây.”
“Tướng quân có việc?”
“Lại đây, bản tướng quân lạnh.”
Chương 55: Đàn Anh Yến (1)
Xưa nay Quảng Bình vương phủ không tham dự việc triều đình, tiểu quận vương Ân Văn Bình không có yêu thích nào đặc biệt, chỉ thích chữ nghĩa thư pháp, kết giao vài người bạn chí cốt, sau đó cũng gầy dựng được chút tên chút tuổi. Văn nhân thi nhân trong kinh đều xem việc nhận được thiếp mời của Đàn Anh Yến là vinh dự.
Đương nhiên, ngoại trừ Tạ Kính Uyên.
Y là võ tướng, không có hứng thú với mấy thứ văn vở. Thấy một đám thư sinh cổ hủ bàn luận ngút trời, y chỉ muốn rút kiếm đâm mỗi người một nhát.
Sở Hi Niên cảm thấy hứng thú nhưng hắn lại không có thiếp mời. Sau khi Ân Thừa Hạo rời đi, hắn theo Tạ Kính Uyên về phòng: “Thường ngày Tướng quân vẫn luôn ở nhà, giờ là lúc nên ra ngoài để hít thở không khí. Hơn nữa Đàn Anh Yến long ngư hỗn tạp, biết đâu có thể thám thính ra vài tin tức.”
Tạ Kính Uyên cười nhạo: “Ta nói không đi là không đi.”
Dù Sở Hi Niên nói gì, y đều sẽ không nghe.
Sở Hi Niên gật đầu, không hề bối rối: “Được, vậy ta đi cùng Thái Tử.”
Tạ Kính Uyên: “......”
Tạ Kính Uyên thật sự không rõ vì sao Sở Hi Niên nhất định phải đi, trông hắn không giống người thích hóng chuyện. Đến loại người như Ân Thừa Hạo mà Đàn Anh Yến còn mời, sao có thể là nơi có phẩm cách?
Nhưng Tạ Kính Uyên không biết việc Sở Hi Niên thích làm nhất là đi hóng chuyện. Để thu hoạch tư liệu viết sách và thỏa mãn sự tò mò của mình, đến Diêm La Điện hắn còn dám đi, nói chi đến một toà phủ bé nhỏ của Quảng Bình quận vương.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Trời tối mịt, bên trong địa lao yên ắng.
Tần Song nằm trên cỏ nhìn chằm chằm vách tường như một người đã chết. Một ngày đã trôi qua, hắn vẫn chưa nói bất cứ điều gì.
Người trông coi hắn mang đến một phần thức ăn thô sơ, ném màn thầu quan khe hở của song sắt liền xem như hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó người nọ ngồi dựa vào chấn song rồi cởi hồ lô bên hông ra, nốc một miệng đầy rượu.
“Mẹ nó, đây đúng không phải nơi dành cho con người. Đến rượu ngon còn thiếu ba phần tư vị.”
Người nọ lắc đầu oán giận không gian ẩm ướt tối tăm trong địa lao. Bầu rượu hồ lô nhanh chóng thấy đáy, người nọ nghiêng đầu ngủ rồi ngáy khò khè. Bên hông người nọ treo một xâu chìa khóa, trong đó có một chìa có thể mở phòng giam này.
Tần Song cắn răng, vất vả cử động rồi lao vào vách tường. Rắc một tiếng, khớp vai hắn quay về vị trí cũ. Hắn đau đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng lại tiếp tục làm vậy để chỉnh lại khớp xương, sau đó mới run run đứng dậy khỏi mặt đất.
Tần Song vươn tay qua chấn song rồi không lưu tình đánh ngất người trông coi, sau đó dùng chìa khóa bên hông người nọ để mở cửa lao, lấy thêm bội đao của người nọ rồi thất tha thất thểu đi ra ngoài.
“Tần Song đào tẩu?”
Tạ Kính Uyên nghe Cửu Dung bẩm báo, nhướng mày rồi xua tay bảo hắn lui ra, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Sở Hi Niên đang nằm trên giường đọc sách, nghe vậy nâng người dậy, cười như có như không: “Tướng quân thả hắn ra?”
Tạ Kính Uyên cảm thấy hắn đang hỏi một câu vô nghĩa. Y lười nhác nhìn sang: “Không phải bản tướng quân thả hắn ra, chẳng lẽ hắn tự chạy?”
Nếu không phải Tạ Kính Uyên cố ý, một người sắp chết đến nơi muốn chạy khỏi địa lao được trông coi nghiêm ngặt của phủ Tướng quân là khó như lên trời.
Sở Hi Niên lật sách rồi lại nằm xuống, chậm rãi hỏi: “Tướng quân nghe lời ta như vậy, không sợ ta là gian tế do Tấn Vương phái tới?”
“Tấn Vương?” Tạ Kính Uyên khinh thường cười khẽ, cong môi nói: “Một người sắp chết. Đến hắn ta còn không sợ, còn sợ gian tế do hắn phái tới sao?”
Hôm qua Tấn Vương đã suất quân đi đến phương Bắc, thế lực khắp nơi đang ngo ngoe rục rịch, tất nhiên bao gồm cả Thái Tử. Trước đây Sở Hi Niên có đưa cho Ân Thừa Hạo một lời khuyên, không biết y có hiểu ý hắn hay không.
Nếu bọn họ nhất định phải diệt trừ Tấn Vương, xác suất thành công không cao.
Sở Hi Niên tiếp tục chậm rãi lật sách: “Tướng quân muốn phủng sát hay ám sát?”
Tạ Kính Uyên không nói cho hắn: “Tự đoán đi.”
(phủng sát: nâng một người lên rất cao để hại người đó)
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Trời đã tối, đến giờ tắt đèn đi ngủ. Sở Hi Niên nhớ đến ngày mai còn cần cùng Ân Thừa Hạo đi tham dự Đàn Anh Yến, vừa chuẩn bị thổi tắt nến thì bên tai vang lên tiếng của Tạ Kính Uyên: “Sở Hi Niên.”
Sở Hi Niên dừng lại, tưởng rằng y có việc: “Hưm?”
Cách một lớp màn, hắn không thấy rõ biểu tình của Tạ Kính Uyên, chỉ thấy y nghiêng đầu: “Lại đây.”
Sở Hi Niên hơi cong môi: “Tướng quân có việc?”
“......”
Tạ Kính Uyên lặng im một lát rồi nói: “Lại đây, bản tướng quân lạnh.”
Sở Hi Niên không biết Tạ Kính Uyên đang có biểu tình gì khi nói những lời này, nhưng giọng của y nghe như thế y đang nói điều gì rất hợp tình hợp lý. Hắn dùng một thanh kim loại nhỏ chọt chọt bấc đèn, ánh nến nhanh chóng bùng lên. Gian phòng u tối ngập tràn sắc màu ấm áp của lửa.
“...Được.”
Sở Hi Niên chậm chạp lên tiếng. Hắn thổi tắt nến, sau đó dưới ánh sáng dần tắt đi về hướng nội thất, chậm rãi cởi bỏ bạch y đang mặc.
Quần áo im lặng rơi xuống đất.
Sở Hi Niên leo lên giường rồi kéo chăn ra, lúc này mới phát hiện Tạ Kính Uyên vẫn còn mặc quần áo. Hắn nhướng mày, cái gì cũng chưa nói: “Ngủ đi.”
Thật ra Tạ Kính Uyên không tự tin như những gì mình thể hiện, y vốn còn đang thấp thỏm phân vân, chờ Sở Hi Niên thật sự đến bên cạnh giường mới chậm rãi thở ra một hơi. Y cảm nhận được nguồn nhiệt bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi dứt khoát cởi bỏ quần áo, ném chúng xuống đất.
Trong đêm tối, không rõ là ai ôm ai trước. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, một lạnh một nóng, vô cùng mâu thuẫn nhưng cũng vô cùng phù hợp.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, âm thầm thở dài trong lòng. Người sống đúng là có chỗ tốt của người sống. Nếu lúc trước y giết Sở Hi Niên, sao có thể có được cảm giác ấm áp hôm nay?
Y hỏi Sở Hi Niên: “Ngươi nhất định phải đi Đàn Anh Yến?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt híp mắt, ôm y vào lòng ngực: “Đến nhìn một cái là được.”
Tạ Kính Uyên nghẹn một hơi, hầu kết trượt lên trượt xuống nửa ngày mới khó coi nói một câu: “Không được đi cùng Thái Tử.”
Sở Hi Niên thầm nghĩ mấy lời này sao vô lý quá: “Vậy ta đi với ai?”
Đêm tối khiến Tạ Kính Uyên nhìn không rõ có phải hắn đang cười hay không: “...Tất nhiên là đi cùng bản tướng quân.”
Sở Hi Niên ý vị thâm trường “a” một tiếng. Hắn nghiêng đầu sờ má phải của Tạ Kính Uyên theo thói quen rồi nói bằng giọng trầm thấp: “Ta đây cảm tạ Tướng quân trước.”
Tạ Kính Uyên không nói tiếp. Y phát hiện mình lại một lần nữa phá lệ vì Sở Hi Niên, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác hoảng loạn không dễ phát hiện. Dù sao những gì không thể khống chế là những thứ cần phải cẩn thận nhất.
“Ngủ,“ Tạ Kính Uyên ra lệnh, “Không được nói nữa.”
Sở Hi Niên thuận theo ý y, nhắm mắt nghỉ ngơi.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Đàn Anh Yến được tổ chức tại Kim Lân Các trong Quảng Bình vương phủ. Khách khứa đến đây hoặc quyền cao chức trọng, hoặc thông kim bác cổ. Tuấn kiệt chốn kinh thành nhiều như mây, đến người hầu bưng trà rót nước cũng biết cười cười đối đáp một hai câu vè.
Quân nhã bạch y thân, hà tu độc tự liên
Nhất bộ đạp kim lân, bán bộ dược long đình
Thập niên khổ hàn song, mãn phúc bão kinh luân
Nhất triều anh hùng thức, thành danh thiên hạ tri.
(Tạm dịch:
Nếu người đã mặc bạch y, không cần tự thương xót chính mình
Một bước đạp kim lân, nửa bước nhảy lên long đình
Mười năm chịu khổ sau khung cửa sổ, một bụng đầy kinh luân
Đến khi anh hùng thức dậy, vang danh khắp thiên hạ.)
Bao năm qua Đàn Anh Yến luôn tổ chức ở Kim Lân Các, ý muốn nói “Kim lân khởi trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long” (Kim lân nào có phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hóa rồng). Ở đây, văn nhân nghèo khó nhưng có chí tìm được bậc thang để tấn thân, còn vương tộc huân quý cầu hiền như khát thì tìm được Ngọa Long Phượng Sồ. Một Kim Lân Các nho nhỏ tụ tập hơn phân nửa anh tài kinh đô, không thể nói là không náo nhiệt.
(Ngọa Long Phượng Sồ: Gia Cát Lượng và Bàng Thống, hai vị mưu sĩ trong Tam Quốc Chí)
Nhưng Tạ Kính Uyên vẫn cảm thấy loại này yến hội không thú vị. Y lười nhác dựa vào thành xe ngựa, nâng mắt nhìn nam tử mặc bạch y khí độ bất phàm ngồi đối diện: “Ngươi biết làm thơ?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt lắc đầu: “Không biết.”
Tạ Kính Uyên: “Ngươi thiện thi họa?”
Sở Hi Niên lắc đầu như cũ: “Không thiện.”
Tạ Kính Uyên nghiêng đầu, chậm rãi vuốt ve mặt nạ của mình, suy nghĩ nửa ngày rồi đưa ra một kết luận vớ vẩn: “Ngươi muốn đi hóng chuyện?”
Đoán đúng rồi.
Sở Hi Niên gật đầu, xem như thừa nhận.
Tạ Kính Uyên cười nhạo: “Có chuyện gì để hóng chứ?”
Sở Hi Niên nghĩ thầm dù không có chuyện để xem thì đi nhìn cảnh đời cũng tốt. Đàn Anh Yến có chút giống mấy buổi tuyển dụng nhân tài số lượng lớn. Dưới trướng Ân Thừa Hạo khan hiếm môn khách và phụ tá, nhân cơ hội này có thể tìm được vài tài năng chưa xuất thế.
Trong nguyên tác, trong lúc Tấn Vương đi bình định ở phương Bắc, Sở Tiêu Bình giúp Tấn Vương chiêu mộ được không ít người mới tại Đàn Anh Yến, thiết lập nên cơ sở để ngày sau Tấn Vương bước lên ngôi vị hoàng đế.
Ân Văn Bình – Quảng Bình tiểu quận vương – là một người rất thích chiêu hiền đãi sĩ. Hắn tự mình đứng ở cửa đón khách, khí chất văn nhân nho nhã khiến người ta sinh lòng hảo cảm. Dù là thư sinh áo vải hay người đã thành danh, hắn đều đối xử bình đẳng. Thấy xe ngựa của phủ quân hầu từ đằng xa, hắn thoáng sửng sốt rồi ngay lập tức bước xuống bậc thang, thầm nghĩ không phải Tạ Tướng quân cáo ốm đã lâu sao? Vì sao hôm nay lại đến đây?
Người đầu tiên xuống xe ngựa là Sở Hi Niên. Hắn mặc một thân bạch y, trên eo là quạt xếp, mắt sáng mày ngài, có di thế phong tư hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh.
Ân Văn Bình nhận nhầm Sở Hi Niên thành Sở Tiêu Bình, vừa định gọi “Tiêu Bình huynh” mới kịp phản ứng đây là xe ngựa của phủ Tướng quân nên đành nuốt ngược lời muốn nói trở về.
“Là... nhị công tử của phủ Khúc Dương Hầu sao?” Ân Văn Bình thử hỏi, nghi ngờ mình đã nhận sai người.
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười, gật đầu chào hỏi: “Gặp qua quận vương.”
Khi họ đang nói chuyện, Tạ Kính Uyên bước xuống xe ngựa. Y khoác áo choàng như mọi khi, dù không bệnh vẫn cần phải giả bệnh. Tạ Kính Uyên dùng khăn che lại đôi môi tái nhợt rồi ho khan, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo. Chỉ cần bị đôi mắt này theo dõi, đến một ngày nắng đẹp cũng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo hơn.
Sở Hi Niên duỗi tay đỡ y theo bản năng: “Tướng quân cẩn thận.”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn: “Không sao.”
Trong mắt người ngoài, hai người vô cùng cầm sắt hòa minh.
Tiểu quận vương lấy lại tinh thần, hào phóng tiếp đãi bọn họ: “Lâu nay nghe nói Tướng quân ốm nhẹ, có thể tới cửa dự tiệc thật là vinh hạnh của tiểu vương. Hôm nay, tài tử trong kinh thành đều đến đây. Tiểu vương còn có một bức danh họa tuyệt thế muốn mọi người cùng thưởng thức. Ta đã chuẩn bị một vị trí tốt cho Tướng quân.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tạ Kính Uyên không có giao tình gì với phủ Quảng Bình Vương, nghe lời của Ân Văn Bình chỉ không mặn không nhạt đối đáp vào câu. Còn Sở Hi Niên dường như trời sinh đã là người khôn khéo, hắn trò chuyện với Ân Văn Bình vô cùng vui vẻ khiến người xung quanh không khỏi lau mắt mà nhìn.
Đàn Anh Yến lần này rất có sức nặng. Không chỉ có văn học tông sư Nhan Khanh Hà, đan thanh diệu thủ Liễu Như Mặc, Xương Vương, Bình Vương, còn có nhất phẩm quân hầu Tạ Kính Uyên lâu ngày không bước ra khỏi phủ...
Còn có đương kim Thái Tử.
Vào thời điểm Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên vừa đi qua cửa đã nghe thấy giọng nói chói tai của thái giám từ đằng xa: “Thái Tử điện hạ đến ——”
Mọi người cùng quay sang nhìn, một cỗ kiệu màu vàng chậm rãi dừng trước cửa phủ Quảng Bình quận vương. Thái giám mở đường, cung nữ xòe quạt, vốn nên khí phái mười phần nhưng không hiểu sao lại mang lại cảm giác ngang tàng như một con cua khổng lồ đang giương nanh múa vuốt.
Mành kiệu được vén lên, Ân Thừa Hạo từ bên trong bước xuống. Ân Văn Bình vội vàng tiến lên chào hỏi, cố gắng nở một nụ cười tươi: “Thì ra là Thái Tử điện hạ, tiểu vương thất nghinh (xin lỗi không hầu chuyện được), mong điện hạ thứ lỗi.”
Ân Thừa Hạo vỗ vỗ vai hắn: “Đều là huynh đệ nhà mình, sợ cái gì? Đúng rồi, nhan sắc của ca cơ hôm nay như thế nào? Nếu không xinh đẹp, cô phải đập vỡ chiêu bài Đàn Anh Yến của ngươi.”
Y biến buổi tuyển dụng nhân tài số lượng lớn thành một cuộc dạo chơi thanh lâu.
Tác giả có lời muốn nói: Thái Tử: #dùng sức của một mình mình kéo thấp trình độ của Đàn Anh Yến#
Thơ với thành ngữ nhiều quá ‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)‧º·˚
“Tướng quân có việc?”
“Lại đây, bản tướng quân lạnh.”
Chương 55: Đàn Anh Yến (1)
Xưa nay Quảng Bình vương phủ không tham dự việc triều đình, tiểu quận vương Ân Văn Bình không có yêu thích nào đặc biệt, chỉ thích chữ nghĩa thư pháp, kết giao vài người bạn chí cốt, sau đó cũng gầy dựng được chút tên chút tuổi. Văn nhân thi nhân trong kinh đều xem việc nhận được thiếp mời của Đàn Anh Yến là vinh dự.
Đương nhiên, ngoại trừ Tạ Kính Uyên.
Y là võ tướng, không có hứng thú với mấy thứ văn vở. Thấy một đám thư sinh cổ hủ bàn luận ngút trời, y chỉ muốn rút kiếm đâm mỗi người một nhát.
Sở Hi Niên cảm thấy hứng thú nhưng hắn lại không có thiếp mời. Sau khi Ân Thừa Hạo rời đi, hắn theo Tạ Kính Uyên về phòng: “Thường ngày Tướng quân vẫn luôn ở nhà, giờ là lúc nên ra ngoài để hít thở không khí. Hơn nữa Đàn Anh Yến long ngư hỗn tạp, biết đâu có thể thám thính ra vài tin tức.”
Tạ Kính Uyên cười nhạo: “Ta nói không đi là không đi.”
Dù Sở Hi Niên nói gì, y đều sẽ không nghe.
Sở Hi Niên gật đầu, không hề bối rối: “Được, vậy ta đi cùng Thái Tử.”
Tạ Kính Uyên: “......”
Tạ Kính Uyên thật sự không rõ vì sao Sở Hi Niên nhất định phải đi, trông hắn không giống người thích hóng chuyện. Đến loại người như Ân Thừa Hạo mà Đàn Anh Yến còn mời, sao có thể là nơi có phẩm cách?
Nhưng Tạ Kính Uyên không biết việc Sở Hi Niên thích làm nhất là đi hóng chuyện. Để thu hoạch tư liệu viết sách và thỏa mãn sự tò mò của mình, đến Diêm La Điện hắn còn dám đi, nói chi đến một toà phủ bé nhỏ của Quảng Bình quận vương.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Trời tối mịt, bên trong địa lao yên ắng.
Tần Song nằm trên cỏ nhìn chằm chằm vách tường như một người đã chết. Một ngày đã trôi qua, hắn vẫn chưa nói bất cứ điều gì.
Người trông coi hắn mang đến một phần thức ăn thô sơ, ném màn thầu quan khe hở của song sắt liền xem như hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó người nọ ngồi dựa vào chấn song rồi cởi hồ lô bên hông ra, nốc một miệng đầy rượu.
“Mẹ nó, đây đúng không phải nơi dành cho con người. Đến rượu ngon còn thiếu ba phần tư vị.”
Người nọ lắc đầu oán giận không gian ẩm ướt tối tăm trong địa lao. Bầu rượu hồ lô nhanh chóng thấy đáy, người nọ nghiêng đầu ngủ rồi ngáy khò khè. Bên hông người nọ treo một xâu chìa khóa, trong đó có một chìa có thể mở phòng giam này.
Tần Song cắn răng, vất vả cử động rồi lao vào vách tường. Rắc một tiếng, khớp vai hắn quay về vị trí cũ. Hắn đau đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng lại tiếp tục làm vậy để chỉnh lại khớp xương, sau đó mới run run đứng dậy khỏi mặt đất.
Tần Song vươn tay qua chấn song rồi không lưu tình đánh ngất người trông coi, sau đó dùng chìa khóa bên hông người nọ để mở cửa lao, lấy thêm bội đao của người nọ rồi thất tha thất thểu đi ra ngoài.
“Tần Song đào tẩu?”
Tạ Kính Uyên nghe Cửu Dung bẩm báo, nhướng mày rồi xua tay bảo hắn lui ra, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Sở Hi Niên đang nằm trên giường đọc sách, nghe vậy nâng người dậy, cười như có như không: “Tướng quân thả hắn ra?”
Tạ Kính Uyên cảm thấy hắn đang hỏi một câu vô nghĩa. Y lười nhác nhìn sang: “Không phải bản tướng quân thả hắn ra, chẳng lẽ hắn tự chạy?”
Nếu không phải Tạ Kính Uyên cố ý, một người sắp chết đến nơi muốn chạy khỏi địa lao được trông coi nghiêm ngặt của phủ Tướng quân là khó như lên trời.
Sở Hi Niên lật sách rồi lại nằm xuống, chậm rãi hỏi: “Tướng quân nghe lời ta như vậy, không sợ ta là gian tế do Tấn Vương phái tới?”
“Tấn Vương?” Tạ Kính Uyên khinh thường cười khẽ, cong môi nói: “Một người sắp chết. Đến hắn ta còn không sợ, còn sợ gian tế do hắn phái tới sao?”
Hôm qua Tấn Vương đã suất quân đi đến phương Bắc, thế lực khắp nơi đang ngo ngoe rục rịch, tất nhiên bao gồm cả Thái Tử. Trước đây Sở Hi Niên có đưa cho Ân Thừa Hạo một lời khuyên, không biết y có hiểu ý hắn hay không.
Nếu bọn họ nhất định phải diệt trừ Tấn Vương, xác suất thành công không cao.
Sở Hi Niên tiếp tục chậm rãi lật sách: “Tướng quân muốn phủng sát hay ám sát?”
Tạ Kính Uyên không nói cho hắn: “Tự đoán đi.”
(phủng sát: nâng một người lên rất cao để hại người đó)
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Trời đã tối, đến giờ tắt đèn đi ngủ. Sở Hi Niên nhớ đến ngày mai còn cần cùng Ân Thừa Hạo đi tham dự Đàn Anh Yến, vừa chuẩn bị thổi tắt nến thì bên tai vang lên tiếng của Tạ Kính Uyên: “Sở Hi Niên.”
Sở Hi Niên dừng lại, tưởng rằng y có việc: “Hưm?”
Cách một lớp màn, hắn không thấy rõ biểu tình của Tạ Kính Uyên, chỉ thấy y nghiêng đầu: “Lại đây.”
Sở Hi Niên hơi cong môi: “Tướng quân có việc?”
“......”
Tạ Kính Uyên lặng im một lát rồi nói: “Lại đây, bản tướng quân lạnh.”
Sở Hi Niên không biết Tạ Kính Uyên đang có biểu tình gì khi nói những lời này, nhưng giọng của y nghe như thế y đang nói điều gì rất hợp tình hợp lý. Hắn dùng một thanh kim loại nhỏ chọt chọt bấc đèn, ánh nến nhanh chóng bùng lên. Gian phòng u tối ngập tràn sắc màu ấm áp của lửa.
“...Được.”
Sở Hi Niên chậm chạp lên tiếng. Hắn thổi tắt nến, sau đó dưới ánh sáng dần tắt đi về hướng nội thất, chậm rãi cởi bỏ bạch y đang mặc.
Quần áo im lặng rơi xuống đất.
Sở Hi Niên leo lên giường rồi kéo chăn ra, lúc này mới phát hiện Tạ Kính Uyên vẫn còn mặc quần áo. Hắn nhướng mày, cái gì cũng chưa nói: “Ngủ đi.”
Thật ra Tạ Kính Uyên không tự tin như những gì mình thể hiện, y vốn còn đang thấp thỏm phân vân, chờ Sở Hi Niên thật sự đến bên cạnh giường mới chậm rãi thở ra một hơi. Y cảm nhận được nguồn nhiệt bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi dứt khoát cởi bỏ quần áo, ném chúng xuống đất.
Trong đêm tối, không rõ là ai ôm ai trước. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, một lạnh một nóng, vô cùng mâu thuẫn nhưng cũng vô cùng phù hợp.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, âm thầm thở dài trong lòng. Người sống đúng là có chỗ tốt của người sống. Nếu lúc trước y giết Sở Hi Niên, sao có thể có được cảm giác ấm áp hôm nay?
Y hỏi Sở Hi Niên: “Ngươi nhất định phải đi Đàn Anh Yến?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt híp mắt, ôm y vào lòng ngực: “Đến nhìn một cái là được.”
Tạ Kính Uyên nghẹn một hơi, hầu kết trượt lên trượt xuống nửa ngày mới khó coi nói một câu: “Không được đi cùng Thái Tử.”
Sở Hi Niên thầm nghĩ mấy lời này sao vô lý quá: “Vậy ta đi với ai?”
Đêm tối khiến Tạ Kính Uyên nhìn không rõ có phải hắn đang cười hay không: “...Tất nhiên là đi cùng bản tướng quân.”
Sở Hi Niên ý vị thâm trường “a” một tiếng. Hắn nghiêng đầu sờ má phải của Tạ Kính Uyên theo thói quen rồi nói bằng giọng trầm thấp: “Ta đây cảm tạ Tướng quân trước.”
Tạ Kính Uyên không nói tiếp. Y phát hiện mình lại một lần nữa phá lệ vì Sở Hi Niên, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác hoảng loạn không dễ phát hiện. Dù sao những gì không thể khống chế là những thứ cần phải cẩn thận nhất.
“Ngủ,“ Tạ Kính Uyên ra lệnh, “Không được nói nữa.”
Sở Hi Niên thuận theo ý y, nhắm mắt nghỉ ngơi.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Đàn Anh Yến được tổ chức tại Kim Lân Các trong Quảng Bình vương phủ. Khách khứa đến đây hoặc quyền cao chức trọng, hoặc thông kim bác cổ. Tuấn kiệt chốn kinh thành nhiều như mây, đến người hầu bưng trà rót nước cũng biết cười cười đối đáp một hai câu vè.
Quân nhã bạch y thân, hà tu độc tự liên
Nhất bộ đạp kim lân, bán bộ dược long đình
Thập niên khổ hàn song, mãn phúc bão kinh luân
Nhất triều anh hùng thức, thành danh thiên hạ tri.
(Tạm dịch:
Nếu người đã mặc bạch y, không cần tự thương xót chính mình
Một bước đạp kim lân, nửa bước nhảy lên long đình
Mười năm chịu khổ sau khung cửa sổ, một bụng đầy kinh luân
Đến khi anh hùng thức dậy, vang danh khắp thiên hạ.)
Bao năm qua Đàn Anh Yến luôn tổ chức ở Kim Lân Các, ý muốn nói “Kim lân khởi trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long” (Kim lân nào có phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hóa rồng). Ở đây, văn nhân nghèo khó nhưng có chí tìm được bậc thang để tấn thân, còn vương tộc huân quý cầu hiền như khát thì tìm được Ngọa Long Phượng Sồ. Một Kim Lân Các nho nhỏ tụ tập hơn phân nửa anh tài kinh đô, không thể nói là không náo nhiệt.
(Ngọa Long Phượng Sồ: Gia Cát Lượng và Bàng Thống, hai vị mưu sĩ trong Tam Quốc Chí)
Nhưng Tạ Kính Uyên vẫn cảm thấy loại này yến hội không thú vị. Y lười nhác dựa vào thành xe ngựa, nâng mắt nhìn nam tử mặc bạch y khí độ bất phàm ngồi đối diện: “Ngươi biết làm thơ?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt lắc đầu: “Không biết.”
Tạ Kính Uyên: “Ngươi thiện thi họa?”
Sở Hi Niên lắc đầu như cũ: “Không thiện.”
Tạ Kính Uyên nghiêng đầu, chậm rãi vuốt ve mặt nạ của mình, suy nghĩ nửa ngày rồi đưa ra một kết luận vớ vẩn: “Ngươi muốn đi hóng chuyện?”
Đoán đúng rồi.
Sở Hi Niên gật đầu, xem như thừa nhận.
Tạ Kính Uyên cười nhạo: “Có chuyện gì để hóng chứ?”
Sở Hi Niên nghĩ thầm dù không có chuyện để xem thì đi nhìn cảnh đời cũng tốt. Đàn Anh Yến có chút giống mấy buổi tuyển dụng nhân tài số lượng lớn. Dưới trướng Ân Thừa Hạo khan hiếm môn khách và phụ tá, nhân cơ hội này có thể tìm được vài tài năng chưa xuất thế.
Trong nguyên tác, trong lúc Tấn Vương đi bình định ở phương Bắc, Sở Tiêu Bình giúp Tấn Vương chiêu mộ được không ít người mới tại Đàn Anh Yến, thiết lập nên cơ sở để ngày sau Tấn Vương bước lên ngôi vị hoàng đế.
Ân Văn Bình – Quảng Bình tiểu quận vương – là một người rất thích chiêu hiền đãi sĩ. Hắn tự mình đứng ở cửa đón khách, khí chất văn nhân nho nhã khiến người ta sinh lòng hảo cảm. Dù là thư sinh áo vải hay người đã thành danh, hắn đều đối xử bình đẳng. Thấy xe ngựa của phủ quân hầu từ đằng xa, hắn thoáng sửng sốt rồi ngay lập tức bước xuống bậc thang, thầm nghĩ không phải Tạ Tướng quân cáo ốm đã lâu sao? Vì sao hôm nay lại đến đây?
Người đầu tiên xuống xe ngựa là Sở Hi Niên. Hắn mặc một thân bạch y, trên eo là quạt xếp, mắt sáng mày ngài, có di thế phong tư hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh.
Ân Văn Bình nhận nhầm Sở Hi Niên thành Sở Tiêu Bình, vừa định gọi “Tiêu Bình huynh” mới kịp phản ứng đây là xe ngựa của phủ Tướng quân nên đành nuốt ngược lời muốn nói trở về.
“Là... nhị công tử của phủ Khúc Dương Hầu sao?” Ân Văn Bình thử hỏi, nghi ngờ mình đã nhận sai người.
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười, gật đầu chào hỏi: “Gặp qua quận vương.”
Khi họ đang nói chuyện, Tạ Kính Uyên bước xuống xe ngựa. Y khoác áo choàng như mọi khi, dù không bệnh vẫn cần phải giả bệnh. Tạ Kính Uyên dùng khăn che lại đôi môi tái nhợt rồi ho khan, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo. Chỉ cần bị đôi mắt này theo dõi, đến một ngày nắng đẹp cũng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo hơn.
Sở Hi Niên duỗi tay đỡ y theo bản năng: “Tướng quân cẩn thận.”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn: “Không sao.”
Trong mắt người ngoài, hai người vô cùng cầm sắt hòa minh.
Tiểu quận vương lấy lại tinh thần, hào phóng tiếp đãi bọn họ: “Lâu nay nghe nói Tướng quân ốm nhẹ, có thể tới cửa dự tiệc thật là vinh hạnh của tiểu vương. Hôm nay, tài tử trong kinh thành đều đến đây. Tiểu vương còn có một bức danh họa tuyệt thế muốn mọi người cùng thưởng thức. Ta đã chuẩn bị một vị trí tốt cho Tướng quân.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tạ Kính Uyên không có giao tình gì với phủ Quảng Bình Vương, nghe lời của Ân Văn Bình chỉ không mặn không nhạt đối đáp vào câu. Còn Sở Hi Niên dường như trời sinh đã là người khôn khéo, hắn trò chuyện với Ân Văn Bình vô cùng vui vẻ khiến người xung quanh không khỏi lau mắt mà nhìn.
Đàn Anh Yến lần này rất có sức nặng. Không chỉ có văn học tông sư Nhan Khanh Hà, đan thanh diệu thủ Liễu Như Mặc, Xương Vương, Bình Vương, còn có nhất phẩm quân hầu Tạ Kính Uyên lâu ngày không bước ra khỏi phủ...
Còn có đương kim Thái Tử.
Vào thời điểm Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên vừa đi qua cửa đã nghe thấy giọng nói chói tai của thái giám từ đằng xa: “Thái Tử điện hạ đến ——”
Mọi người cùng quay sang nhìn, một cỗ kiệu màu vàng chậm rãi dừng trước cửa phủ Quảng Bình quận vương. Thái giám mở đường, cung nữ xòe quạt, vốn nên khí phái mười phần nhưng không hiểu sao lại mang lại cảm giác ngang tàng như một con cua khổng lồ đang giương nanh múa vuốt.
Mành kiệu được vén lên, Ân Thừa Hạo từ bên trong bước xuống. Ân Văn Bình vội vàng tiến lên chào hỏi, cố gắng nở một nụ cười tươi: “Thì ra là Thái Tử điện hạ, tiểu vương thất nghinh (xin lỗi không hầu chuyện được), mong điện hạ thứ lỗi.”
Ân Thừa Hạo vỗ vỗ vai hắn: “Đều là huynh đệ nhà mình, sợ cái gì? Đúng rồi, nhan sắc của ca cơ hôm nay như thế nào? Nếu không xinh đẹp, cô phải đập vỡ chiêu bài Đàn Anh Yến của ngươi.”
Y biến buổi tuyển dụng nhân tài số lượng lớn thành một cuộc dạo chơi thanh lâu.
Tác giả có lời muốn nói: Thái Tử: #dùng sức của một mình mình kéo thấp trình độ của Đàn Anh Yến#
Thơ với thành ngữ nhiều quá ‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)‧º·˚
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.