Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 61: Đàn Anh Yến (3)

Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)

13/07/2024

“Tướng quân yên tâm, ta nhất định không rời ngài một tấc.”

Chương 57: Đàn Anh Yến (3)

Cốt truyện này cũng không xuất hiện trong nguyên tác nhưng Sở Hi Niên không quá mức kinh ngạc, dù sao người chết không liên quan gì đến hắn. Bên cạnh, Tạ Kính Uyên vẫn an ổn ngồi.

Đàn Anh Yến hôm nay, chỉ sợ vào dễ khó ra.

Ân Thừa Hạo rất thông minh, ngay lập tức ngồi cạnh Tạ Kính Uyên. Mọi người ở đây đều là thư sinh trói gà không chặt. Nếu thật sự đánh nhau, ở cạnh Tạ Kính Uyên là an toàn nhất.

Ân Thừa Hạo nhắc nhở: “Tạ Kính Uyên, ngươi đừng quên hộ giá đấy.”

Ánh mắt Tạ Kính Uyên trầm xuống. Vừa rồi y chỉ lo nói chuyện với Sở Hi Niên, không phát hiện ra chết người lúc nào, đúng là chuyện nhục nhã. Nhưng nghĩ nghĩ một chút, y cảm thấy ở đây hóng chuyện cũng không tồi.

Tạ Kính Uyên nắm lấy tay của Sở Hi Niên ở dưới bàn, cong môi cười lạnh: “Đừng đi lung tung. Nếu ngươi cũng bị người ta đâm như Kim công tử, ta sẽ không giúp ngươi nhặt xác.”

Ân Thừa Hạo còn tưởng Tạ Kính Uyên đang nói chuyện với mình, nghiêm túc gật đầu: “Ngươi yên tâm, cô nhất định không đi lung tung.”

“......”

Tạ Kính Uyên đen mặt.

Sở Hi Niên bật cười, nhưng phát hiện không thích hợp nên ho nhẹ để che ý cười bên khóe miệng, giọng nói trầm thấp: “Tướng quân yên tâm, ta nhất định không rời ngài một tấc.”

Hắn nắm ngược lại tay của Tạ Kính Uyên, vỗ nhẹ hai cái.

Kim Lân Các đã loạn thành một nồi cháo. Trong đầu Ân Văn Bình chỉ còn bức họa mà hắn yêu như mạng kia. Hắn tức đến đấm ngực dậm chân, không rảnh lo cho người chết. Ngay lúc nguy cấp, Nhan Khanh Hà với mái tóc trắng xóa bước ra để ổn định cục diện, giọng nói nghiêm túc:

“Chư vị đừng hoảng loạn, trước tiên chờ người của quan phủ đến đây. Nếu có ai muốn rời Kim Lân Các, không phải vô duyên vô cớ tự để nước bẩn dính lên người, khiến người khác hoài nghi? Chúng ta bình tĩnh chờ ở đây, ai cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Lập tức có người phụ họa: “Nhan đại gia nói có lý, ai cũng không được chạm vào thi thể của Kim công tử. Nên chờ nha môn tới kiểm tra.”

Nghe vậy Ân Văn Bình bình tĩnh lại, hắn cố gắng lấy lại tinh thần để khống chế cục diện: “Truyền lệnh ta, mau chóng gọi hộ vệ đến đây bảo hộ Kim Lân Các. Không được để bất luận kẻ nào ra khỏi phủ.”

Sở Hi Niên nhìn Ân Thừa Hạo: “Hay là điện hạ rời đi trước?”

Thái Tử là người có thân phận tôn quý, địa vị không tầm thường. Sẽ không ai ở đây hoài nghi Ân Thừa Hạo giết người, mà y cũng không có động cơ giết người. Dù Ân Thừa Hạo rời khỏi đây, sẽ không ai có ý kiến.

Ân Thừa Hạo một lòng muốn hóng chuyện nhưng cố gắng không biểu hiện việc ấy ra ngoài: “Vì sao?”

Sở Hi Niên nhìn mọi người trong sân, mỗi người đang mang một vẻ mặt khác nhau. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc chiếc ly trong tay: “Bởi vì hung thủ còn ở chỗ này, chưa rời đi......”

Bốn bề của Kim Lân Các là nước, chỉ có một đường đi lên bờ được canh gác cẩn thận. Thời gian từ khi Kim công tử tử vong đến khi bị phát hiện nhiều nhất không quá một chén trà (10-15 phút). Hung thủ nhất định vẫn chưa chạy xa, không những thế còn đang lẩn trốn giữa mọi người.

Ai khác chết không quan trọng, nhưng Thái Tử có mệnh hệ gì sẽ khiến triều đình chấn động. Vì thế việc quan trọng nhất hiện tại là bảo vệ Ân Thừa Hạo, nhanh chóng đưa y rời khỏi Quảng Bình vương phủ chứ không phải tìm kiếm thủ phạm.

Tạ Kính Uyên nhíu mày: “Đây không phải là nơi để hóng chuyện, ngài mong chóng rời đi đi.”

Ân Thừa Hạo nghe vậy im lặng nhìn Sở Hi Niên rồi lại nhìn Tạ Kính Uyên, một lát sau bỗng nhiên cười ra tiếng: “Các ngươi nhìn xem, những người đó còn chưa nói gì đâu. Mệt cho các ngươi lo lắng cho sự an toàn của cô.”

Nói rằng Thái Tử y đây chỉ có tiếng không có miếng cũng không sai. Khách khứa nơi đây hoặc kinh hoàng thất thố hoặc cau mày trầm tư, không ai để ý đến y.

“Các ngươi yên tâm, cô không sợ chết.”

Ân Thừa Hạo bỗng đập tay lên vai Sở Hi Niên, hạ giọng cười cười: “Sở Hi Niên, lưu truyền người có thể dùng năng lực của mình làm kinh sợ tứ phương ở Kim Lân Các ngày sau sẽ trở thành người phong vân thiên hạ. Ngươi là người tài trí song tuyệt, nếu hôm nay chỉ ngồi xem diễn từ xa không phải rất đáng tiếc sao?”

Tuy Ân Thừa Hạo đang cười nhưng Sở Hi Niên nhìn ra thứ gì đó trong mắt y. Hắn không rõ đó là gì nhưng cảm thấy y không có nông cạn như mọi khi thường biểu hiện.

Sở Hi Niên lắc lắc quạt xếp, khí chất xuất trần trên người càng thêm rõ ràng. Hắn nói một câu làm người nghe không hiểu: “...Ta vốn là người ngoài xem diễn.”

Ân Thừa Hạo còn muốn nói gì tiếp thì bị Tạ Kính Uyên nắm lấy. Tạ Kính Uyên hất tay của Ân Thừa Hạo trên vai Sở Hi Niên xuống: “Điện hạ, lễ nghi trong cung học suông thôi sao?”

Thái Tử xoa tay, căm tức nhìn Tạ Kính Uyên: “Cô còn thấy các ngươi lén nắm tay dưới bàn. Vì sao cô vỗ vai một cái thì không được?!”

Sở Hi Niên ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt sang chỗ khác. Tạ Kính Uyên liếc Ân Thừa Hạo, chỉ muốn dán miệng y lại.

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)



Giữa sân, mọi người đang tranh luận vì một chuyện khác.

Bọn họ không có quyền tra xét chuyện chết người, nhưng vẫn có thể hỏi đến chuyện bức tranh bị mất. Nhan Khanh Hà thấy Ân Văn Bình thất hồn lạc phách, chậm rãi vuốt râu rồi nhíu mày: “Xin hỏi quận vương, rốt cuộc bức “Trần Vương yến tiệc đồ” kia là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ thật sự là tranh giả?”

Ông ngừng một lát rồi như suy tư gì đấy nhìn về phía Sở Hi Niên. Nếu ông nhớ không nhầm, vừa rồi người trẻ tuổi này là người đầu tiên nói ra chân tướng.

“Đúng vậy. Chẳng lẽ đúng như Sở Hi Niên nói, bức họa kia là giả?”

“Sao quận vương lại lấy một bức tranh giả tới lừa gạt chúng ta? Chẳng lẽ có ý làm nhục chúng ta sao?!”

Miệng của văn nhân là vũ khí sắc bén. Người xung quanh ta một câu ngươi một câu, càng nói càng không ra gì. Ân Văn Bình đành hổ thẹn đứng dậy, thi lễ đối với mọi người xung quanh: “Việc này nói ra thật xấu hổ. Tiểu vương xin bồi tội với mọi người. Bức họa kia... đúng như lời Sở công tử nói, là giả...”

Giọng nói của hắn như một viên đá rơi khiến mặt hồ dậy sóng. Mọi người nhìn nhau, không ngờ rằng bức tranh thật sự là giả. Nhớ đến cảnh thi nhau khen không dứt miệng khi nãy, ai nấy đều đỏ mặt.

Ân Văn Bình đến trước mặt Sở Hi Niên, nửa thán phục nửa hổ thẹn. Hắn thi lễ: “Sở công tử tuệ nhãn như đuốc, chỉ liếc một cái đã nhìn ra huyền cơ của bức họa này. Tiểu vương bái phục.”

Sở Hi Niên đứng dậy đáp lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Quận vương là người yêu họa, có hành động này không có gì lạ. Là tại hạ lỗ mãng, làm hỏng kế hoạch của quận vương.”

Lời của họ khiến mọi người cảm thấy như lạc trong sương mù. Sắc mặt của lão phu tử làm khó Sở Hi Niên ban nãy đã biến thành màu gan heo. Ông lắp bắp truy vấn: “Tiểu quận vương... Đây... Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Quảng Bình tiểu quận vương đành nói ra sự thật: “Ngày ấy tiểu vương thu được thư của đạo tặc, trong lòng bất an sợ không giữ được bức họa này. Để lừa hắn, ta tìm cao thủ đến làm giả một bức. Nhưng thời gian cấp bách, sợ là có lỗ hổng nên mới bị Sở công tử nhìn thấu.”

Hắn nhìn Sở Hi Niên, do dự hỏi: “Không phải tiểu vương quá lời, nhưng bút pháp của cao thủ kia đã đạt đến trình độ của Mạnh Khê Đình, đủ khả năng lấy giả đánh tráo. Không biết vì sao Sở công tử có thể nhìn ra đây là một bức tranh giả, xin giải thích nghi hoặc giúp tiểu vương.”

Mọi người cùng nhìn Sở Hi Niên. Hắn dừng một chút rồi nói ra những lỗ hổng mình phát hiện được: “Họa kỹ của vị cao thủ kia thật sự xuất chúng, chỉ là tiểu quận vương cẩn thận đến đâu cũng có sai sót. Giấy mà bức họa giả sử dụng là lụa yên chỉ, hoa văn trên trục ngà voi là hoa văn loan thước của triều ta, không khớp với triều đại của bức họa thật.”

Tài năng hội họa của Mạnh Khê Đình nổi danh khắp chốn, nhưng trải qua chiến loạn của vài triều đại, các tác phẩm của ông đã sớm thất truyền, không được mấy người từng nhìn qua bút tích thật. Hơn nữa không ai dám hoài nghi bức tranh do Quảng Bình tiểu quận vương lấy ra là giả.

Ân Văn Bình lắc đầu thở dài: “Kỹ thuật làm lụa thanh tương đã thất truyền, rất khó tìm được trong lúc gấp gáp. Là tiểu vương tự cho mình là thông minh. Sở công tử thông tuệ hơn người, tiểu vương bội phục.”

Sở Hi Niên gật đầu: “Quận vương quá khen.”

Đã đến nước này, mọi người mới hiểu rõ là một trò lừa. Lão phu tử vừa làm khó dễ đám người Sở Hi Niên đỏ mặt xin lỗi: “Là lão phu ngu dốt mới mở miệng chế nhạo, mong Sở công tử chớ trách.”

Kim Lân Các có kẻ sĩ giả mạo trà trộn vào mà cũng có văn nhân khí khái chân chính. Ông đã lớn tuổi nhưng vẫn chịu cúi đầu tạ lỗi, xem như không dễ dàng.

Sở Hi Niên duỗi tay nâng ông dậy: “Tiên sinh nói quá lời. Ta chỉ là lung tung suy đoán, không ngờ lại là thật.”

Phủ Khúc Dương Hầu có một Sở Tiêu Bình đã chiếm hết thanh danh trong kinh thành, vì thế người ta thường quên mất Sở Tiêu Bình còn một đệ đệ. Mọi người vốn tưởng rằng Sở Hi Niên là phường bao cỏ, không nghĩ tới hắn là một công tử nhẹ nhàng có di thế phong tư. Không những thế hắn còn là người thận trọng, tiến thối có độ, vừa hiểu lễ nghĩa vừa là kẻ thức thời. Nhất thời Sở Hi Niên lấn át ánh sáng của Sở Tiêu Bình.

Có người thầm thở dài. Qua hôm nay, chỉ sợ bảng xếp hạng công tử thế gia lại xuất hiện thêm một người tài.

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)

Nhan Khanh Hà nhíu mày vuốt râu, khó tin được tiểu quận vương sẽ nghĩ ra mưu kế hồ đồ như vậy. Trong giọng nói già nua của ông khó nén được tiếc nuối: “Vốn tưởng rằng đời này có thể nhìn thấy tuyệt tích của Mạnh Khê Đình, không nghĩ tới vẫn rơi vào tay trộm cướp, thật là minh chu ám đầu (vật quý không được coi trọng).”

Nhắc đến chuyện này, Ân Văn Bình đau lòng không thôi. Hắn chỉ vào người hầu nọ: “Ngươi nói rõ cho ta, bức họa kia mất như thế nào?!”

Người hầu sợ hãi, quỳ xuống đất dập đầu liên tục: “Quận vương thứ tội, quận vương thứ tội. Nô tài mang tráp ra cửa, còn chưa đi được hai bước liền vô ý té ngã, ngăn mật bị rơi ra, bên trong rỗng tuếch. Lúc này nô tài mới phát hiện bức họa đã không còn!”

Hóa ra Ân Văn Bình còn có kế phụ, không chỉ cho làm tranh giả mà còn đặt hai bức tranh trong cùng một tráp. Bức tranh giả đặt ở tầng trên, còn bức tranh thật giấu dưới ngăn bí mật.

Sau khi xé bức tranh giả, hắn cho rằng đã lừa gạt được kẻ trộm liền ra lệnh cho người hầu mang tráp đi. Không ngờ người hầu vô ý vấp chân, trời xui đất khiến phát hiện ra tranh thật đã mất.

Nghe vậy Ân Văn Bình như bị mất hết sức lực ngã ngồi trở về, sắc mặt như nhà có tang. Hắn đã xem nhẹ tên trộm kia, ngồi một mình lẩm bẩm: “Xem ra không thể tìm về bức họa rồi...”

Những công tử quý nữ nơi đây cũng che mặt than thở, chỉ có Sở Hi Niên che mặt lắc quạt xếp: “Vậy thì chưa chắc......”

Ân Văn Bình sửng sốt, sau đó hai mắt sáng ngời kích động kéo tay hắn: “Chẳng lẽ Sở công tử có biện pháp tìm ra?!”

Tạ Kính Uyên ngồi một bên thầm nghiến răng, nghĩ thầm mặt đẹp đúng là thứ câu dẫn người khác. Hết tên này đến tên khác chạy đến kề sát vào người Sở Hi Niên.

Sở Hi Niên suy đoán mà thôi. Hắn nhìn người hầu đang quỳ trên mặt đất, thấy người nọ đã dập đầu đến chảy máu, hẳn những gì vừa nói đều là thật. Hắn hỏi: “Lần đầu tiên ngươi mang tráp đến Kim Lân Các, bức tranh thật vẫn còn?”

Người hầu chưa kịp trả lời, Ân Văn Bình vội vàng nói: “Còn! Còn! Lúc tiểu vương mở tráp cố ý nhìn một cái, lúc đó tranh thật vẫn còn bên trong!”

Sở Hi Niên gật đầu, lại hỏi người hầu: “Ngươi phát hiện bức tranh thật bị mất ở đâu?”

Người hầu chỉ vào gian ngoài – nơi chỉ cách Kim Lân Các vài bước chân – run rẩy nói: “Hồi... Hồi công tử, nô tài vừa mới ra khỏi cửa Kim Lân Các, còn chưa kịp tới hành lang gấp khúc đã vấp ngã. Đó là lúc nô tài phát hiện tranh thật bị trộm.”



Sở Hi Niên suy tư lắc lắc cây quạt: “Chứng tỏ tranh bị trộm trong Kim Lân Các. Sau khi khai yến, có ai từng rời khỏi Kim Lân Các?”

Ân Văn Bình vội vàng cho hộ vệ đi hỏi, đáp án là không có.

“Bức tranh thật còn ở trong Kim Lân Các.”

Sở Hi Niên nhìn khắp bốn phía, lưu ý vào từng góc khuất. Cổ họa quý báu, không thể dính nước, nên tên trộm kia sẽ không giấu nó dưới nước. Không có khả năng giấu nó trên người vì khi lục soát sẽ bị phát hiện. Cùng lý do đó, cũng không thể giấu dưới đất...

Vậy chỉ còn ở trên.

Sở Hi Niên lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu quan sát xà nhà của Kim Lân Các, cuối cùng phát hiện ánh phản quang màu trắng ở một góc mái nghiêng khá khuất. Hắn nhìn Tạ Kính Uyên rồi chỉ chỉ nơi đó: “Tướng quân có thể lên nhìn một chút không?”

Tạ Kính Uyên dùng khăn che miệng ho khan hai tiếng, nghĩ thầm lúc này Sở Hi Niên mới nhớ tới y. Y nhàn nhạt híp mắt, dùng giọng lạnh tanh hỏi ngược lại: “Vì sao ta phải lên đó?”

Sở Hi Niên cười cười như đang dỗ trẻ nhỏ, hạ giọng: “Nếu Tướng quân chịu lên nhìn một cái, ta đáp ứng làm một chuyện Tướng quân muốn. Được chứ?”

Hiếm thấy loại người cẩn thận không để mình chịu thiệt như hắn đưa ra điều kiện thế này. Tuy Tạ Kính Uyên chưa nghĩ ra Sở Hi Niên muốn làm gì, nhưng giao dịch hời như vậy không thể không làm. Y miễn cưỡng đáp ứng.

Tạ Kính Uyên không trực tiếp nhảy lên mà cầm lấy một trái táo từ mâm đựng trái cây, sau đó dùng sức ném về phía góc mái đó. “Cạch” một tiếng, một quyển trục màu trắng từ xà nhà rơi xuống, rơi trúng ngay ngực của một sĩ tử mặc thanh y ——

Khi nãy, thứ phản quang là cuốn trục bằng bạch ngọc của bức họa.

Thanh y sĩ tử bị dọa sốc. Người nọ chưa kịp phản ứng thì bức họa trong ngực đã bị Ân Văn Bình lấy đi. Ân Văn Bình run rẩy mở tranh ra, sau đó mừng rỡ như điên: “Là bút tích thật! Là bút tích thật! Là bút tích thật của Mạnh Khê Đình!”

Mọi người lập tức vây quanh hắn muốn chiêm ngưỡng phong thái của danh họa. Ân Văn Bình nhanh tay lẹ mắt cuộn bức tranh lại, ôm vào ngực không cho ai chạm vào. Hắn bước nhanh đến trước mặt Sở Hi Niên, tràn đầy cảm kích thi lễ: “Thật đa tạ Sở công tử. Tiểu vương có thể tìm về vật yêu quý ít nhiều nhờ ngươi ra tay tương trợ.”

Sở Hi Niên đáp lễ: “May mắn của nhân sinh là mất đi mà tìm lại được. Quận vương có thể tìm về vật mình yêu thích là chuyện không thể tốt hơn.”

Tạ Kính Uyên giật mắt, nghĩ thầm có gì đáng vui? Trộm còn chưa bị bắt, bị trộm lần một có thể bị trộm tiếp lần hai. Quảng Bình tiểu quận vương có vẻ vui hơi sớm.

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)

Khi mọi người đang trò chuyện, bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ. Một nam tử trung niên mặc áo màu đỏ tươi vội vàng lao vào Kim Lân Các. Ông nhìn quanh một vòng, phát hiện Kim công tử đã chết từ lâu thì sắc mặt xám ngắt. Ông vừa chạy về hướng đó vừa gào thê lương: “Con ta ——!”

Người này là phụ thân của Kim công tử, giám sát sử Kim Như Hải. Phẩm cấp của ông không cao nhưng ông là người quản lý việc mua bán khắp cả nước, là người mà mọi vương gia muốn mượn sức. Khi hạ triều, ông vừa nghe con trai độc đinh trong nhà gặp chuyện không may liền vung roi thúc ngựa chạy đến đây, không ngờ nhi tử bảo bối thật sự xảy ra chuyện.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cảm xúc mất khống chế là chuyện bình thường. Mọi người sợ ông phá hư hiện trường, vô vàng giữ ông lại thật chặt: “Kim đại nhân, Kim đại nhân, không được! Không được!”

“Quan phủ sắp tới rồi. Lúc này không thể động vào Kim công tử. Nếu có vấn đề gì không thể tra ra hung thủ, chẳng phải khiến hắn chịu oan ức nơi cửu tuyền?”

“Kim đại nhân nén bi thương!”

Kim Như Hải giận đến mức hai mắt biến thành màu đỏ, vất vả lắm mọi người mới kéo ông ra được. Ông vừa khóc vừa chất vấn Ân Văn Bình: “Xin hỏi quận vương, con ta tới đây dự tiệc, vì sao chết không minh bạch ở nơi này?! Hôm nay vô luận thế nào ngài cũng phải cho lão phu một lời giải thích!”

Ân Văn Bình không biết nên nói gì. Chuyện này hắn phải chịu một phần trách nhiệm, nhưng trước khi quan phủ tới không ai dám đứng ra định đoạt. Hắn chỉ có thể trấn an: “Kim đại nhân, tiểu vương nhất định sẽ cho ông một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng hiện tại xin ngài nén bi thương, chờ người Minh Kính Ti tới...”

Kim Như Hải lạnh lùng phất tay áo, trực tiếp cắt lời: “Hừ, Minh Kính Ti?! Án tử nữ thi ở ngoại ô kinh thành lần trước họ còn chưa điều tra xong, sao có thể trông cậy vào họ trả lại sự trong sạch cho nhi tử của ta. Lão phu không tin bọn họ! Thỉnh quận vương kể lại chi tiết những chuyện diễn ra hôm nay cho lão phu, lão phu sẽ vào cung tấu thỉnh Thánh Thượng tự mình điều tra!”

Đôi mắt đỏ sậm của ông đảo qua mọi người như xem họ là hung thủ. Dường như chỉ cần Ân Văn Bình kể lại những gì vừa diễn ra ông sẽ lập tức tra hỏi từng người một.

Ân Văn Bình đành kể lại chi tiết từng sự việc: “...Sự việc là như vậy. Nhưng mà Kim đại nhân, trong triều mỗi vị quan đảm nhiệm một chúc vụ. Án mạng của quyền quý đều do Minh Kính Ti lo liệu. Ngài không nhúng tay vào sẽ thỏa đáng hơn.”

Ai mà biết một người phụ thân bị lửa giận thiêu cháy lý trí có thể tra ra chuyện gì. Ân Văn Bình không muốn nhìn thấy người vô tội bị vu oan. Dù sao Minh Kính Ti cũng là bộ phận giải quyết án mạng, ít nhiều có năng lực hơn một quan viên chỉ biết quản lý tiền bạc.

Kim Như Hải nghe ra ý sâu xa trong lời của hắn thì tức đến nổ phổi. Thấy Thái Tử cũng ở đây, ông nhấc vạt áo lên, quỳ thật mạnh trước mặt Ân Thừa Hạo: “Thỉnh Thái Tử làm chủ cho lão thần!”

Ân Thừa Hạo sửng sốt. Y vừa định nâng Kim Như Hải dậy thì ông đã ôm chân y không buông, thất thanh khóc rống: “Trong nhà lão thần chỉ có một người con trai độc nhất. Giờ nó uổng mạng không minh bạch, muốn điều tra chân tướng thì bị ngăn trở đủ đường. Thái Tử nhất định phải làm chủ cho Kim gia chúng ta!”

Quần của Ân Thừa Hạo sắp bị Kim Như Hải kéo xuống. Y luống cuống kéo ông ra rồi trấn an: “Kim đại nhân, ngươi là trung thần của triều ta. Hiện con trai độc nhất của người gặp chuyện, cô tất nhiên sẽ thay ngươi làm chủ. Nếu ngươi không tin được đám ngu xuẩn Minh Kính Ti kia, không bằng...”

Trong đầu Ân Thừa Hạo lóe lên một ý tưởng. Y duỗi tay chỉ Sở Hi Niên đang đứng một bên, cười nói: “Không bằng để Sở Hi Niên giúp Kim công tử điều tra rõ chân tướng. Hắn nhạy bén vô song, xử án như thần, nhất định có thể tìm lại sự trong sạch cho lệnh công tử.”

Ân Thừa Hạo cũng giống Tạ Kính Uyên, xem thường những thư sinh cũ kỹ ở đây. Thay vì để những tên ngu xuẩn đó nổi danh còn không bằng nhường cơ hội cho Sở Hi Niên. Ít nhất trong bụng của Sở Hi Niên còn có thực học.

Nghe vậy sắc mặt của Kim Như Hải cứng đờ. Ông trăm triệu lần không nghĩ Thái Tử sẽ đưa ra biện pháp như vậy: “Này... Này này này......”

Nhan Khanh Hà vừa là người lớn tuổi nhất vừa đức cao vọng trọng. Nghe vậy, ông nhíu mày: “Hồ nháo! Xử án là việc của quan phủ. Cho dù Sở công tử là người thông minh, chỉ sợ cũng không giỏi những việc này. Mạng người lớn như trời, điện hạ trăm triệu không thể coi đây là trò đùa!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook