Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 42: Đánh vào bên trong
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
Đây là tên ăn chơi trác táng đại danh đỉnh đỉnh của phủ Khúc Dương Hầu?
Sao nhìn thế nào cũng thấy giống đứa ngốc?
Chương 39: Đánh vào bên trong
Hiện tại là Khải Thịnh năm thứ 21. Nếu có thể, Sở Hi Niên sẽ gọi nó là năm tuyệt cảnh đầu tiên trong cuộc đời của Tạ Kính Uyên.
Trong một năm này, nhờ sự trợ giúp của vai chính Sở Tiêu Bình, Tấn Vương từ từ biểu lộ sự tài giỏi của mình, mà mẹ hắn Mai quý phi cũng trở thành sủng quan lục cung.
Đảng của Thái tử thì tương phản, nhân mã dưới trướng y hoặc bị biếm truất hoặc bị trách cứ. Người duy nhất nắm thực quyền là Tạ Kính Uyên lại liên tục triền miên trên giường bệnh, khó có thể cầm binh.
Nếu đoạn cốt truyện tiếp theo không bị sửa, vài tháng tới nhờ quét sạch phản quân ở phương bắc, Tấn Vương sẽ lập đại công. Thánh Thượng long nhan đại duyệt, dùng bệnh tình của Tạ Kính Uyên làm cớ để thu hồi quân quyền của y, chuyển giao cho Tấn Vương tạm quản.
(long nhan: Hoàng đế, đại duyệt: vui vẻ, vừa lòng)
Một tướng quân không có binh quyền có khác gì một con rắn độc bị rút răng?
Chỉ có thể mặc người xoa nắn thôi.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sở Hi Niên ngồi ở hạ thủ (ghế ở bên trái ghế chủ tọa), giương mắt nhìn nam tử bị bệnh tật quấn thân ở đối diện. Tầm mắt hắn dừng trên phím môi tím tái của y trong chốc lát, không biết suy nghĩ gì mà đến lời của Mai thị cũng không cẩn thận lắng nghe.
“Nói đến thật là oan nghiệt, Hi Nhi làm người tùy tiện, đắc tội với ai cũng không biết, nêm tân hôn bị kẻ xấu bắt cóc ra khỏi thành.....”
“May mà hộ vệ trong phủ tìm kiếm khắp nơi mới cứu được người về. Hôn sự bị quấy nhiễu, thỉnh Tướng quân đừng trách.....”
Mai thị là trưởng bối, ngồi ở thượng thủ. Bà đã sớm soạn sẵn lý do thoái thác, tuy người sáng suốt đều nghe ra mấy lời này có chút giả dối —
Không phải thổ phỉ xuống núi bắt áp trại phu nhân, đang êm đang đẹp đi bắt Sở Hi Niên một công tử làm gì. Hắn vừa không chăm chỉ vừa không biết phân biệt ngũ cốc, bắt về chỉ biết ăn nhậu chơi gái cờ bạc.
Tạ Kính Uyên từ đầu tới đuôi không nói một lời. Y hơi cúi mặt nên người khác nhìn không rõ biểu tình. Chiếc mặt nạ trên mặt y ánh lên màu sắc lạnh băng. Một lúc sau, y khụ một tiếng rồi mới nói: “Tự nhiên sẽ không......”
Giọng y khàn khàn suy yếu, khiến người ta cảm thấy y là một tên ma ốm dễ khi dễ, chỉ cần dùng dăm ba câu che lấp chuyện vô cùng nhục nhã đêm đó, y nhất định sẽ bỏ qua.
Sở Hi Niên chú ý tới khi Tạ Kính Uyên nói những lời này, môi y cong thành một độ cung quỷ dị, chỉ một thoáng rồi khôi phục bình thường.
Nử tử nơi nhà cao cửa rộng không ngu ngốc, Mai thị tất nhiên không khinh thường Tạ Kính Uyên. Lão hổ không răng vẫn là lão hổ, không thể trêu chọc. Hiện bà chỉ muốn nhanh nhanh tiến cung để thương nghị biện pháp với Mai quý phi.
Từ hôn cũng được, chuyện khác cũng được. Tóm lại bà phải tìm được cách kéo Sở Hi Niên khỏi đầm rồng hang hổ này.
Tưởng tượng như vậy, Mai thị cũng không ngồi yên. Bà từ từ đứng dậy khỏi vị trí của mình, hàn huyên vội vàng với Tạ Kính Uyên vài câu rồi cáo từ rời đi. Lúc gần đi bà ném cho Sở Hi Niên một ánh mắt, ý bảo hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.
Nhi tử ngoan, nương sẽ nghĩ cách cứu ngươi, nhưng ngàn vạn đừng làm hỏng việc.
Sở Hi Niên hiểu được ánh mắt của bà, bàn tay bưng chung trà dừng một chút, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Hắn chỉ có thể đứng dậy rồi nhìn theo Mai thị rời đi.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Mai thị vừa đi, đại sảnh tức khắc có vẻ trống trải. Trừ bỏ hạ nhân, chỉ còn hai người chủ tử Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên không tiếng động rũ mắt như đang suy tư gì. Hắn biết rõ nếu mình biểu hiện quá mức khôn khéo sẽ khiến cho Tạ Kính Uyên kiêng kị, vì thế hắn dứt khoát giả bộ vô hại ôn hòa.
“Tướng quân.”
Mọi người nghe thấy Sở Hi Niên bỗng nhiên mở miệng, thanh âm như ngọc, cũng thấy hắn thi lễ với Tạ Kính Uyên.
“Ngày đại hôn khiến Tướng quân uổng công chờ đợi một đêm khi đang mang bệnh nặng thế này... Ngày sau Hi Niên nhất định sẽ thật tình đối đãi ngài, không rời không bỏ. Mong ngài không trách tội.”
Không ai dự đoán được hắn sẽ nói như thế, tất cả đều không khỏi kinh ngạc.
Ai ở kinh thành mà không biết thanh danh bất hảo của Sở Hi Niên. Loại người như hắn cả gan dẫn nữ tử thanh lâu bỏ trốn cũng không có gì kỳ quái.
Dù sao Tạ Kính Uyên nay đã khác xưa. Nô bộc trong phủ Tướng quân vốn còn lo lắng Sở Hi Niên sẽ ỷ vào sự chống lưng của Mai quý phi mà vênh mặt hất hàm làm khó dễ bọn họ. Thế nhưng người này thật sự đến đây để bồi tội?
Tạ Kính Uyên không nói gì, mặt vô biểu tình đánh giá bạch y nam tử trước mặt.
Y chinh chiến từ thuở thiếu thời, khác với con cháu thế gia kinh thành, nên sẽ không có gút mắt gì với loại người như Sở Hi Niên. Nói đi nói lại, đây là lần đầu tiên Tạ Kính Uyên chính thức gặp mặt Sở Hi Niên. Trước đó, y chỉ thông qua thám tử biết đến vài thông tin về đối phương.
Dính đủ ăn nhậu cờ bạc chơi gái, lại giỏi hãm hại lừa gạt. Trên người là cẩm tú hoa y, trong bụng chỉ có một nhúm cỏ. Cả người chỉ được mỗi túi da, không khác gì món đồ được mạ vàng, đẹp nhưng không dùng được.
Có thể do ánh mắt của Tạ Kính Uyên quá rõ ràng, Sở Hi Niên cảm giác được nên ngẩng đầu nhìn về phía y, không những không sợ hãi mà còn mang theo ý cười.
Sở Hi Niên rất giỏi giả vờ. Hắn có bề ngoài vô hại, nhưng nếu cắt ra nhìn vào sẽ thấy bên trong hắn đen đến không thể đen hơn.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Tạ Kính Uyên nhìn hắn chằm chằm: “Ngày đại hôn, vì sao không tới?”
Y chỉ hỏi bảy chữ này.
Dường như y không hề nghe thấy lời Mai thị lấy cớ giải thích khi nãy. Thực tế, vừa rồi Tạ Kính Uyên không hề nghiêm túc lắng nghe.
Nghe vậy thân hình Sở Hi Niên hơi khựng lại, thầm nghĩ Tạ Kính Uyên đúng là không phải người dễ sống chung. Nhưng nếu trả lời sự thật, nói rằng hắn bỏ trốn với người khác, điều đó không chỉ đánh mặt Tạ Kính Uyên và còn đánh mặt của Mai thị.
Sở Hi Niên: “Trước đây khinh cuồng, chọc phải kẻ thù, bị kẻ xấu bắt cóc.”
Tạ Kính Uyên “a” một tiếng không rõ cảm xúc: “Đã bắt được kẻ xấu kia rồi chứ?”
Sở Hi Niên cười cười: “Hộ vệ vô dụng, để kẻ xấu kia trốn thoát. Bất quá bình an trở về đã là vạn hạnh, không dám cầu những chuyện khác.”
Tạ Kính Uyên chậm rãi đứng dậy, động tác này khiến y ho thêm một trận. Y đi đến trước mặt Sở Hi Niên, trên người thoang thoảng mùi thuốc đắng chát. Y nở nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng, đôi mắt nheo lại như một loài động vật máu lạnh: “Thì ra là thế......”
Y gằn từng câu từng chữ như đang ám chỉ: “Kẻ xấu kia to gan lớn mật, không chỉ dám bắt người của phủ Tướng quân, còn làm hỏng hôn sự của Tạ Kính Uyên ta đây. Ta đã điều binh mã ra khỏi thành điều tra, muốn tên đó bầm thây vạn đoạn ——”
Y nói bốn từ cuối bằng một chất giọng vân đạm phong kinh nhưng khiến những người trong phòng lạnh cả người. Người khác nói “bầm thây vạn đoạn” chỉ là muốn hư trương thanh thế, còn Tạ Kính Uyên thì nói được làm được.
Nói là bầm thây vạn đoạn, y thật sự sẽ cho người chặt người ta thành một vạn khúc, một khúc không thừa, một khúc không thiếu. Cuối cùng có bị chém thành thịt vụn hay không cũng khó mà nói.
Sở Hi Niên ngửi thấy mùi thuốc trên người y, nghe lời y nói không những không hoảng sợ mà còn thi lễ thêm lần nữa: “Vậy xin cảm tạ Tướng quân.”
Ngữ khí của hắn chân thành, cười rộ lên thì trông văn nhã tuấn tú, tựa như thật sự cảm ơn Tạ Kính Uyên thay hắn báo thù.
Điều này khiến Tạ Kính Uyên vốn cho rằng Sở Hi Niên sẽ sợ đến tè ra quần không khỏi thất vọng. Y nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy ý cười của Sở Hi Niên hồi lâu, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị. Y nghiên đầu, dời tầm mắt.
Đây là tên ăn chơi trác táng đại danh đỉnh đỉnh của phủ Khúc Dương Hầu?
Sao nhìn thế nào cũng thấy giống đứa ngốc?
Mai thị dù sao cũng là phu nhân nhà cao cửa rộng có thủ đoạn, sao lại nuôi ra một nhi tử đơn thuần không rõ sự đời?
Nhưng cũng tốt... Nếu người đến không phải đèn cạn dầu, người chịu tội sẽ là Tạ Kính Uyên y.
Bọn họ mỗi người ôm một tâm sự riêng, nhưng tổng thể mà nói lần đầu tiên gặp mặt xem như ôn hòa, không tinh phong huyết vũ như trong tưởng tượng.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Khi Sở Hi Niên đến đây, Mai thị cho hắn mang theo mười mấy tên gia đinh cùng nha hoàn Vân Tước để hắn sai sử hàng ngày.
Vì sao chỉ có một nha hoàn? Đương nhiên là vì nam nhân có thể đánh nhau. Lỡ như tên hỗn trướng Sở Hi Niên này không cẩn thận chọc Tạ Kính Uyên, ít nhất những gia đinh này có thể che cho hắn.
Không những thế, Vân Tước cũng có chút công phu. Nhưng khi hai người họ đang làm quen với phủ Tướng quân, nàng nói cho Sở Hi Niên một chuyện: “Nhị thiếu gia, toàn bộ người trong phủ này đều là cao thủ.”
Sở Hi Niên không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại có chút nghi ngờ hai chữ “đều là“. Hắn nhìn lão quản gia đang chỉ huy nha hoàn giúp họ trang trí phòng: “Kể cả ông ấy?”
Lão quản gia còng lưng, đi đường run run rẩy rẩy, nhìn thế nào cũng không giống cao thủ.
Sắc mặt của Vân Tước trầm xuống, nàng hạ giọng: “Công tử, nô tỳ nhìn không thấu công phu của ông ấy, nhưng người này khá nguy hiểm. Ngài cần phải cẩn thận.”
Đây là trực giác của người học võ. Vân Tước không biết công phu của quản gia sâu cạn thế nào, nhưng huyệt thái dương của ông ấy gồ lên, đôi mắt sáng rõ, chắc chắn là nội gia cao thủ (cao thủ ở trong nhà, giữ nhà,...).
Sở Hi Niên “ừ” một tiếng, hỏi thêm một vấn đề: “Ngươi đánh thắng được bao nhiêu người trong phủ này?”
Vân Tước: “......”
Vấn đề xấu hổ này khiến không khí im lặng trong chớp mắt. Vân Tước không dám nói bậy, chỉ có thể căng da đầu ăn ngay nói thật: “Một người cũng đánh không lại......”
Sở Hi Niên nghe vậy khựng lại, không nghĩ thực lực hai bên địch-ta cách xa đến thế: “Còn Tạ Kính Uyên thì sao?”
Hẳn là đánh thắng được ma ốm Tạ Kính Uyên kia chứ?
Vân Tước tiếp tục lắc đầu, sắc mặt khó coi: “Công tử, nô tỳ chỉ luyện công phu tự vệ, còn Tạ Kính Uyên luyện kỹ thuật giết người trên chiến trường.”
Công phu của Tạ Kính Uyên có lẽ không bằng ngày trước, nhưng khi bị đôi mắt u ám của y nhìn chằm chằm, Vân Tước vẫn có cảm giác lông tóc cả người dựng đứng. Chưa so chiêu đã cảm thấy yếu thế, nói gì đến chuyện thắng thua.
“......”
Sở Hi Niên lần đầu tiên nhận thức được độ khó của nhiệm vụ hình như có hơi cao.
Vân Tước kết luận: “Công tử, chúng ta cần hành sự cẩn thận. Phu nhân có dặn, ngài nhất định không thể làm những chuyện như hồi trước.”
Ý ngoài lời là nơi này chúng ta một người cũng đánh không lại, phải kẹp chặt đuôi làm người.
Sở Hi Niên híp mắt: “Ta đều có đúng mực.”
Cảm xúc hai người chủ tớ lâm vào đê mê.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sau khi sắp xếp xong phòng ở, thấy bọn họ đang đứng một bên trò chuyện, quản gia vui vẻ đi đến: “Công tử, phòng ở đã chuẩn bị xong rồi. Đây là gian nhà sáng sủa nhất đông viện. Ngài xem thử xem có cần thêm yêu cầu gì không.”
Vừa rồi Sở Hi Niên chỉ lo suy nghĩ, chưa chú ý đến phòng ở, giương mắt nhìn qua liền nhận thấy không thích hợp: “Tướng quân không ở nơi này sao?”
Hắn không có ý tưởng gì với Tạ Kính Uyên, nhưng nếu ở cùng một phòng với y thì thám thính tin tức dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa, chứng bệnh trên người y có chút kỳ quặc.
Quản gia sửng sốt. Mặt của Tướng quân nhà họ đã bị hủy thành bộ dáng kia, người bình thường thấy mà không chạy là tốt lắm rồi. Sở Hi Niên này thế mà còn vội vội vàng vàng: “A... Theo quy củ vốn nên ở chung một phòng. Nhưng Tướng quân bệnh nặng, chỉ sợ lây bệnh sang cho ngài......”
Sở Hi Niên cười cười, tỏ vẻ không ngại: “Từ nhỏ cơ thể ta đã khoẻ mạnh, vô bệnh vô tai.”
Quản gia thầm nghĩ hiện tại hắn còn khỏe mạnh nhưng đi đến đó rồi thì chưa chắc, nên đành uyển chuyển khuyên nhủ: “Tướng quân biết dung mạo của mình khiến người ta sợ hãi. Nếu khiến công tử hoảng sợ còn không phải là mang tội....”
Này càng không cần lo. Sở Hi Niên từng mổ thi thể, vài vết sẹo trên mặt Tạ Kính Uyên có là gì: “Túi da mà thôi, mây khói thoảng qua.”
Quản gia: “Tướng quân...... Tướng quân buổi sáng bị nhiễm lạnh, bệnh cũ tái phát, đang châm cứu ở phòng, sợ là không tiện......”
Vẻ mặt Sở Hi Niên trở nên lo lắng: “Vậy ta càng nên ở bên chiếu cố. Tướng quân ở nơi nào? Làm phiền quản gia dẫn đường.”
Quản gia: “......”
Quản gia không tìm ra lý do để từ chối. Tuy vào thời điểm Sở Hi Niên chưa tới ông đã thầm hy vọng hắn không phải kẻ ngang ngược khinh cuồng, nhưng hắn bình dị gần gũi quá cũng khiến ông lo lắng.
Vân Tước ở bên cạnh xem đến choáng váng. Người này còn là thiếu gia bao cỏ nhà bọn họ sao?
Quản gia bất đắc dĩ, đành dẫn Sở Hi Niên đi đến sân cách vách.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Ông không nói dối, Tạ Kính Uyên đang được châm cứu. Y mặc lý y màu trắng, nằm trên giường sau một tầng trướng màn, đứng bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng y ho.
Một lão giả mặc cát y (áo dệt từ tơ và dây gai) đang châm cứu cho y. Kim tiêm bén nhọn đâm vào đầu ngón tay, máu trào ra đều có màu đen. Trong phòng ngập tràn mùi thuốc, hun đến độ hít thở không thông.
Sở Hi Niên vừa lơ đi mùi hương đó vừa không dấu vết quan sát Tạ Kính Uyên, phát hiện y không giống sinh bệnh mà giống như trúng độc hơn.
Lão quản gia lặng lẽ tiếng lên, cúi đầu bên tai Tạ Kính Uyên nói gì đó, liếc nhìn Sở Hi Niên một cái rồi mới lui sang một bên.
Cơ thể của Tạ Kính Uyên vốn không tệ đến mức đó, nhưng ngày Sở Hi Niên đào hôn là một ngày trời rét đậm, y không ngủ chờ hết một đêm nên bệnh cũ mới tái phát.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên đến thì khẽ nhíu mày, giơ tay lên ra hiệu cho đại phu lui. Y ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của quản gia rồi lại ho khan một trận tê tâm liệt phế.
Y chưa kịp nói chuyện, Sở Hi Niên đã tự ý tiến vào rồi ngồi ở cạnh giường. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tạ Kính Uyên, ngữ khí lo lắng: “Tướng quân bị bệnh gì?”
Hắn bắt lấy cổ tay của Tạ Kính Uyên rồi âm thầm tìm gân mạch. Mắt hắn đảo qua, nhìn thấy phần dưới của ngón tay của Tạ Kính Uyên có màu xanh lá không bình thường.
Động tác bất thình lình này khiến Tạ Kính Uyên sửng sốt, y cảm thấy ngón tay mình truyền đến một chút cảm giác nóng bỏng. Tạ Kính Uyên hoảng hốt, động nhiên ý thức được đã thật lâu nhiệt độ cơ thể của y không hề ở mức bình thường.
“......”
Tạ Kính Uyên nhíu mày, muốn rút tay ra, lại bị đối phương nắm chặt.
Sở Hi Niên là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, trên tay hắn một vết chai mỏng cũng không có, hoàn toàn đối lập với đôi tay thô ráp do thường xuyên cầm trường kiếm của y.
Tạ Kính Uyên không khỏi nhớ đến trước đây mẫu thân y rất yêu thích một chiếc bình sứ bằng bạch ngọc. Vật ấy trong sáng trong suốt, đẹp không sao tả xiết. Khi còn bé y cảm thấy nó rất đẹp, trộm thưởng thức một một hai lần, nhưng không biết trân bảo cần bảo vệ kỹ lưỡng nên lỡ tay làm vỡ.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sở Hi Niên thấy Tạ Kính Uyên không đáp lời nên hỏi lại một lần: “Tướng quân không ngại chứ?”
Nhìn từ khoảng cách gần, mặt của hắn càng thêm thu hút nhân tâm, hắc bạch thuần túy như tranh thủy mặc. So với nữ tử nhiều ba phần anh khí, so với lãnh ngạnh hán tử thiếu ba phần lỗ mãng, hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa.
Tạ Kính Uyên hoàn hồn, dùng sức rút tay mình ra, vì kịch liệt ho khan mà giọng y khàn đặc. Y liếc hắn bằng đôi mắt vừa hẹp dài vừa u ám: “Ngươi ở sân cách vách.”
Một câu, lời ít ý nhiều.
Sở Hi Niên nắm lấy tay trái của y thêm một lần nữa như nghe không hiểu lời y: “Tướng quân sợ lây bệnh cho ta sao? Kỳ thật không ngại, ta có thể ngủ ở gian ngoài.”
Tay trái ứng với tâm, gan, thận, tay phải ứng với phổi, tì, mệnh môn. Sở Hi Niên nắm chặt Tạ Kính Uyên tay rồi không dấu vết dò xét mạch tượng của y, phát hiện ngũ tạng của y đều có vấn đề.
Loại người như Sở Hi Niên là khó xử trí nhất.
Nếu hắn ngang ngược kiêu ngạo, Tạ Kính Uyên chỉ cần lơ đi là xong. Nhưng hắn nhẹ nhàng quan tâm thế này, ngược lại khiến người khác không biết nên làm như thế nào cho phải.
Đánh, tự nhiên đánh không được. Mắng, cũng mắng không được.
Chỉ cần Tạ Kính Uyên hành động thiếu suy nghĩ, tin tức sẽ truyền đến tai Hoàng đế. Chỉ cần Mai quý phi thổi gió bên gối, nói y không hài lòng mối hôn sự này, trong lòng Hoàng đế sẽ bất mãn.
Còn chuyện Sở Hi Niên đào hôn... Hắn vốn là một tên hỗn trướng vô lại, làm gì cũng không kỳ quái, Hoàng đế lười so đo với hắn.
Tạ Kính Uyên ẩn ẩn cảm thấy người trước mặt là nan đề khó giải quyết: “Không cần.”
Y cố ý sai người nâng một thi thể ra khỏi sảnh chính vào lúc Sở Hi Niên vừa bước chân vào phủ Tướng quân. Tạ Kính Uyên tưởng đối phương sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán, trốn trong phủ Khúc Dương Hầu không ra ngoài nữa, không nghĩ đến Sở Hi Niên không những không trốn tránh mà còn xông về phía trước.
Rốt cuộc hắn khờ thật hay đang giả ngu?
Tạ Kính Uyên vô thức sờ chiếc mặt nạ màu bạc bên phải mặt của mình. Vật ấy lạnh như một khối băng, che giấu vết thương xấu xí nhất thế gian. Y hơi hơi câu môi, cười đến quỷ dị, bỗng nhiên sửa lại lời của mình: “......Bất quá ngươi nếu thật muốn ở với ta, vậy thì dọn đến đây đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Tước: Một người tui cũng đánh không lại, tui rất thương tâm QAQ
Thế giới này edit khó hơn hẳn thế giới 1. Chắc do cách nói chuyện thời xưa nên nhiều câu chủ ngữ-vị ngữ không rõ ràng, mà đại từ nhân xưng bên mình lại phức tạp làm mình không biết nên xưng hô thế nào ;_; Cũng có nhiều từ không có từ đồng nghĩa nữa ;_;
Sao nhìn thế nào cũng thấy giống đứa ngốc?
Chương 39: Đánh vào bên trong
Hiện tại là Khải Thịnh năm thứ 21. Nếu có thể, Sở Hi Niên sẽ gọi nó là năm tuyệt cảnh đầu tiên trong cuộc đời của Tạ Kính Uyên.
Trong một năm này, nhờ sự trợ giúp của vai chính Sở Tiêu Bình, Tấn Vương từ từ biểu lộ sự tài giỏi của mình, mà mẹ hắn Mai quý phi cũng trở thành sủng quan lục cung.
Đảng của Thái tử thì tương phản, nhân mã dưới trướng y hoặc bị biếm truất hoặc bị trách cứ. Người duy nhất nắm thực quyền là Tạ Kính Uyên lại liên tục triền miên trên giường bệnh, khó có thể cầm binh.
Nếu đoạn cốt truyện tiếp theo không bị sửa, vài tháng tới nhờ quét sạch phản quân ở phương bắc, Tấn Vương sẽ lập đại công. Thánh Thượng long nhan đại duyệt, dùng bệnh tình của Tạ Kính Uyên làm cớ để thu hồi quân quyền của y, chuyển giao cho Tấn Vương tạm quản.
(long nhan: Hoàng đế, đại duyệt: vui vẻ, vừa lòng)
Một tướng quân không có binh quyền có khác gì một con rắn độc bị rút răng?
Chỉ có thể mặc người xoa nắn thôi.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sở Hi Niên ngồi ở hạ thủ (ghế ở bên trái ghế chủ tọa), giương mắt nhìn nam tử bị bệnh tật quấn thân ở đối diện. Tầm mắt hắn dừng trên phím môi tím tái của y trong chốc lát, không biết suy nghĩ gì mà đến lời của Mai thị cũng không cẩn thận lắng nghe.
“Nói đến thật là oan nghiệt, Hi Nhi làm người tùy tiện, đắc tội với ai cũng không biết, nêm tân hôn bị kẻ xấu bắt cóc ra khỏi thành.....”
“May mà hộ vệ trong phủ tìm kiếm khắp nơi mới cứu được người về. Hôn sự bị quấy nhiễu, thỉnh Tướng quân đừng trách.....”
Mai thị là trưởng bối, ngồi ở thượng thủ. Bà đã sớm soạn sẵn lý do thoái thác, tuy người sáng suốt đều nghe ra mấy lời này có chút giả dối —
Không phải thổ phỉ xuống núi bắt áp trại phu nhân, đang êm đang đẹp đi bắt Sở Hi Niên một công tử làm gì. Hắn vừa không chăm chỉ vừa không biết phân biệt ngũ cốc, bắt về chỉ biết ăn nhậu chơi gái cờ bạc.
Tạ Kính Uyên từ đầu tới đuôi không nói một lời. Y hơi cúi mặt nên người khác nhìn không rõ biểu tình. Chiếc mặt nạ trên mặt y ánh lên màu sắc lạnh băng. Một lúc sau, y khụ một tiếng rồi mới nói: “Tự nhiên sẽ không......”
Giọng y khàn khàn suy yếu, khiến người ta cảm thấy y là một tên ma ốm dễ khi dễ, chỉ cần dùng dăm ba câu che lấp chuyện vô cùng nhục nhã đêm đó, y nhất định sẽ bỏ qua.
Sở Hi Niên chú ý tới khi Tạ Kính Uyên nói những lời này, môi y cong thành một độ cung quỷ dị, chỉ một thoáng rồi khôi phục bình thường.
Nử tử nơi nhà cao cửa rộng không ngu ngốc, Mai thị tất nhiên không khinh thường Tạ Kính Uyên. Lão hổ không răng vẫn là lão hổ, không thể trêu chọc. Hiện bà chỉ muốn nhanh nhanh tiến cung để thương nghị biện pháp với Mai quý phi.
Từ hôn cũng được, chuyện khác cũng được. Tóm lại bà phải tìm được cách kéo Sở Hi Niên khỏi đầm rồng hang hổ này.
Tưởng tượng như vậy, Mai thị cũng không ngồi yên. Bà từ từ đứng dậy khỏi vị trí của mình, hàn huyên vội vàng với Tạ Kính Uyên vài câu rồi cáo từ rời đi. Lúc gần đi bà ném cho Sở Hi Niên một ánh mắt, ý bảo hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.
Nhi tử ngoan, nương sẽ nghĩ cách cứu ngươi, nhưng ngàn vạn đừng làm hỏng việc.
Sở Hi Niên hiểu được ánh mắt của bà, bàn tay bưng chung trà dừng một chút, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Hắn chỉ có thể đứng dậy rồi nhìn theo Mai thị rời đi.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Mai thị vừa đi, đại sảnh tức khắc có vẻ trống trải. Trừ bỏ hạ nhân, chỉ còn hai người chủ tử Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên không tiếng động rũ mắt như đang suy tư gì. Hắn biết rõ nếu mình biểu hiện quá mức khôn khéo sẽ khiến cho Tạ Kính Uyên kiêng kị, vì thế hắn dứt khoát giả bộ vô hại ôn hòa.
“Tướng quân.”
Mọi người nghe thấy Sở Hi Niên bỗng nhiên mở miệng, thanh âm như ngọc, cũng thấy hắn thi lễ với Tạ Kính Uyên.
“Ngày đại hôn khiến Tướng quân uổng công chờ đợi một đêm khi đang mang bệnh nặng thế này... Ngày sau Hi Niên nhất định sẽ thật tình đối đãi ngài, không rời không bỏ. Mong ngài không trách tội.”
Không ai dự đoán được hắn sẽ nói như thế, tất cả đều không khỏi kinh ngạc.
Ai ở kinh thành mà không biết thanh danh bất hảo của Sở Hi Niên. Loại người như hắn cả gan dẫn nữ tử thanh lâu bỏ trốn cũng không có gì kỳ quái.
Dù sao Tạ Kính Uyên nay đã khác xưa. Nô bộc trong phủ Tướng quân vốn còn lo lắng Sở Hi Niên sẽ ỷ vào sự chống lưng của Mai quý phi mà vênh mặt hất hàm làm khó dễ bọn họ. Thế nhưng người này thật sự đến đây để bồi tội?
Tạ Kính Uyên không nói gì, mặt vô biểu tình đánh giá bạch y nam tử trước mặt.
Y chinh chiến từ thuở thiếu thời, khác với con cháu thế gia kinh thành, nên sẽ không có gút mắt gì với loại người như Sở Hi Niên. Nói đi nói lại, đây là lần đầu tiên Tạ Kính Uyên chính thức gặp mặt Sở Hi Niên. Trước đó, y chỉ thông qua thám tử biết đến vài thông tin về đối phương.
Dính đủ ăn nhậu cờ bạc chơi gái, lại giỏi hãm hại lừa gạt. Trên người là cẩm tú hoa y, trong bụng chỉ có một nhúm cỏ. Cả người chỉ được mỗi túi da, không khác gì món đồ được mạ vàng, đẹp nhưng không dùng được.
Có thể do ánh mắt của Tạ Kính Uyên quá rõ ràng, Sở Hi Niên cảm giác được nên ngẩng đầu nhìn về phía y, không những không sợ hãi mà còn mang theo ý cười.
Sở Hi Niên rất giỏi giả vờ. Hắn có bề ngoài vô hại, nhưng nếu cắt ra nhìn vào sẽ thấy bên trong hắn đen đến không thể đen hơn.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Tạ Kính Uyên nhìn hắn chằm chằm: “Ngày đại hôn, vì sao không tới?”
Y chỉ hỏi bảy chữ này.
Dường như y không hề nghe thấy lời Mai thị lấy cớ giải thích khi nãy. Thực tế, vừa rồi Tạ Kính Uyên không hề nghiêm túc lắng nghe.
Nghe vậy thân hình Sở Hi Niên hơi khựng lại, thầm nghĩ Tạ Kính Uyên đúng là không phải người dễ sống chung. Nhưng nếu trả lời sự thật, nói rằng hắn bỏ trốn với người khác, điều đó không chỉ đánh mặt Tạ Kính Uyên và còn đánh mặt của Mai thị.
Sở Hi Niên: “Trước đây khinh cuồng, chọc phải kẻ thù, bị kẻ xấu bắt cóc.”
Tạ Kính Uyên “a” một tiếng không rõ cảm xúc: “Đã bắt được kẻ xấu kia rồi chứ?”
Sở Hi Niên cười cười: “Hộ vệ vô dụng, để kẻ xấu kia trốn thoát. Bất quá bình an trở về đã là vạn hạnh, không dám cầu những chuyện khác.”
Tạ Kính Uyên chậm rãi đứng dậy, động tác này khiến y ho thêm một trận. Y đi đến trước mặt Sở Hi Niên, trên người thoang thoảng mùi thuốc đắng chát. Y nở nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng, đôi mắt nheo lại như một loài động vật máu lạnh: “Thì ra là thế......”
Y gằn từng câu từng chữ như đang ám chỉ: “Kẻ xấu kia to gan lớn mật, không chỉ dám bắt người của phủ Tướng quân, còn làm hỏng hôn sự của Tạ Kính Uyên ta đây. Ta đã điều binh mã ra khỏi thành điều tra, muốn tên đó bầm thây vạn đoạn ——”
Y nói bốn từ cuối bằng một chất giọng vân đạm phong kinh nhưng khiến những người trong phòng lạnh cả người. Người khác nói “bầm thây vạn đoạn” chỉ là muốn hư trương thanh thế, còn Tạ Kính Uyên thì nói được làm được.
Nói là bầm thây vạn đoạn, y thật sự sẽ cho người chặt người ta thành một vạn khúc, một khúc không thừa, một khúc không thiếu. Cuối cùng có bị chém thành thịt vụn hay không cũng khó mà nói.
Sở Hi Niên ngửi thấy mùi thuốc trên người y, nghe lời y nói không những không hoảng sợ mà còn thi lễ thêm lần nữa: “Vậy xin cảm tạ Tướng quân.”
Ngữ khí của hắn chân thành, cười rộ lên thì trông văn nhã tuấn tú, tựa như thật sự cảm ơn Tạ Kính Uyên thay hắn báo thù.
Điều này khiến Tạ Kính Uyên vốn cho rằng Sở Hi Niên sẽ sợ đến tè ra quần không khỏi thất vọng. Y nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy ý cười của Sở Hi Niên hồi lâu, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị. Y nghiên đầu, dời tầm mắt.
Đây là tên ăn chơi trác táng đại danh đỉnh đỉnh của phủ Khúc Dương Hầu?
Sao nhìn thế nào cũng thấy giống đứa ngốc?
Mai thị dù sao cũng là phu nhân nhà cao cửa rộng có thủ đoạn, sao lại nuôi ra một nhi tử đơn thuần không rõ sự đời?
Nhưng cũng tốt... Nếu người đến không phải đèn cạn dầu, người chịu tội sẽ là Tạ Kính Uyên y.
Bọn họ mỗi người ôm một tâm sự riêng, nhưng tổng thể mà nói lần đầu tiên gặp mặt xem như ôn hòa, không tinh phong huyết vũ như trong tưởng tượng.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Khi Sở Hi Niên đến đây, Mai thị cho hắn mang theo mười mấy tên gia đinh cùng nha hoàn Vân Tước để hắn sai sử hàng ngày.
Vì sao chỉ có một nha hoàn? Đương nhiên là vì nam nhân có thể đánh nhau. Lỡ như tên hỗn trướng Sở Hi Niên này không cẩn thận chọc Tạ Kính Uyên, ít nhất những gia đinh này có thể che cho hắn.
Không những thế, Vân Tước cũng có chút công phu. Nhưng khi hai người họ đang làm quen với phủ Tướng quân, nàng nói cho Sở Hi Niên một chuyện: “Nhị thiếu gia, toàn bộ người trong phủ này đều là cao thủ.”
Sở Hi Niên không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại có chút nghi ngờ hai chữ “đều là“. Hắn nhìn lão quản gia đang chỉ huy nha hoàn giúp họ trang trí phòng: “Kể cả ông ấy?”
Lão quản gia còng lưng, đi đường run run rẩy rẩy, nhìn thế nào cũng không giống cao thủ.
Sắc mặt của Vân Tước trầm xuống, nàng hạ giọng: “Công tử, nô tỳ nhìn không thấu công phu của ông ấy, nhưng người này khá nguy hiểm. Ngài cần phải cẩn thận.”
Đây là trực giác của người học võ. Vân Tước không biết công phu của quản gia sâu cạn thế nào, nhưng huyệt thái dương của ông ấy gồ lên, đôi mắt sáng rõ, chắc chắn là nội gia cao thủ (cao thủ ở trong nhà, giữ nhà,...).
Sở Hi Niên “ừ” một tiếng, hỏi thêm một vấn đề: “Ngươi đánh thắng được bao nhiêu người trong phủ này?”
Vân Tước: “......”
Vấn đề xấu hổ này khiến không khí im lặng trong chớp mắt. Vân Tước không dám nói bậy, chỉ có thể căng da đầu ăn ngay nói thật: “Một người cũng đánh không lại......”
Sở Hi Niên nghe vậy khựng lại, không nghĩ thực lực hai bên địch-ta cách xa đến thế: “Còn Tạ Kính Uyên thì sao?”
Hẳn là đánh thắng được ma ốm Tạ Kính Uyên kia chứ?
Vân Tước tiếp tục lắc đầu, sắc mặt khó coi: “Công tử, nô tỳ chỉ luyện công phu tự vệ, còn Tạ Kính Uyên luyện kỹ thuật giết người trên chiến trường.”
Công phu của Tạ Kính Uyên có lẽ không bằng ngày trước, nhưng khi bị đôi mắt u ám của y nhìn chằm chằm, Vân Tước vẫn có cảm giác lông tóc cả người dựng đứng. Chưa so chiêu đã cảm thấy yếu thế, nói gì đến chuyện thắng thua.
“......”
Sở Hi Niên lần đầu tiên nhận thức được độ khó của nhiệm vụ hình như có hơi cao.
Vân Tước kết luận: “Công tử, chúng ta cần hành sự cẩn thận. Phu nhân có dặn, ngài nhất định không thể làm những chuyện như hồi trước.”
Ý ngoài lời là nơi này chúng ta một người cũng đánh không lại, phải kẹp chặt đuôi làm người.
Sở Hi Niên híp mắt: “Ta đều có đúng mực.”
Cảm xúc hai người chủ tớ lâm vào đê mê.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sau khi sắp xếp xong phòng ở, thấy bọn họ đang đứng một bên trò chuyện, quản gia vui vẻ đi đến: “Công tử, phòng ở đã chuẩn bị xong rồi. Đây là gian nhà sáng sủa nhất đông viện. Ngài xem thử xem có cần thêm yêu cầu gì không.”
Vừa rồi Sở Hi Niên chỉ lo suy nghĩ, chưa chú ý đến phòng ở, giương mắt nhìn qua liền nhận thấy không thích hợp: “Tướng quân không ở nơi này sao?”
Hắn không có ý tưởng gì với Tạ Kính Uyên, nhưng nếu ở cùng một phòng với y thì thám thính tin tức dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa, chứng bệnh trên người y có chút kỳ quặc.
Quản gia sửng sốt. Mặt của Tướng quân nhà họ đã bị hủy thành bộ dáng kia, người bình thường thấy mà không chạy là tốt lắm rồi. Sở Hi Niên này thế mà còn vội vội vàng vàng: “A... Theo quy củ vốn nên ở chung một phòng. Nhưng Tướng quân bệnh nặng, chỉ sợ lây bệnh sang cho ngài......”
Sở Hi Niên cười cười, tỏ vẻ không ngại: “Từ nhỏ cơ thể ta đã khoẻ mạnh, vô bệnh vô tai.”
Quản gia thầm nghĩ hiện tại hắn còn khỏe mạnh nhưng đi đến đó rồi thì chưa chắc, nên đành uyển chuyển khuyên nhủ: “Tướng quân biết dung mạo của mình khiến người ta sợ hãi. Nếu khiến công tử hoảng sợ còn không phải là mang tội....”
Này càng không cần lo. Sở Hi Niên từng mổ thi thể, vài vết sẹo trên mặt Tạ Kính Uyên có là gì: “Túi da mà thôi, mây khói thoảng qua.”
Quản gia: “Tướng quân...... Tướng quân buổi sáng bị nhiễm lạnh, bệnh cũ tái phát, đang châm cứu ở phòng, sợ là không tiện......”
Vẻ mặt Sở Hi Niên trở nên lo lắng: “Vậy ta càng nên ở bên chiếu cố. Tướng quân ở nơi nào? Làm phiền quản gia dẫn đường.”
Quản gia: “......”
Quản gia không tìm ra lý do để từ chối. Tuy vào thời điểm Sở Hi Niên chưa tới ông đã thầm hy vọng hắn không phải kẻ ngang ngược khinh cuồng, nhưng hắn bình dị gần gũi quá cũng khiến ông lo lắng.
Vân Tước ở bên cạnh xem đến choáng váng. Người này còn là thiếu gia bao cỏ nhà bọn họ sao?
Quản gia bất đắc dĩ, đành dẫn Sở Hi Niên đi đến sân cách vách.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Ông không nói dối, Tạ Kính Uyên đang được châm cứu. Y mặc lý y màu trắng, nằm trên giường sau một tầng trướng màn, đứng bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng y ho.
Một lão giả mặc cát y (áo dệt từ tơ và dây gai) đang châm cứu cho y. Kim tiêm bén nhọn đâm vào đầu ngón tay, máu trào ra đều có màu đen. Trong phòng ngập tràn mùi thuốc, hun đến độ hít thở không thông.
Sở Hi Niên vừa lơ đi mùi hương đó vừa không dấu vết quan sát Tạ Kính Uyên, phát hiện y không giống sinh bệnh mà giống như trúng độc hơn.
Lão quản gia lặng lẽ tiếng lên, cúi đầu bên tai Tạ Kính Uyên nói gì đó, liếc nhìn Sở Hi Niên một cái rồi mới lui sang một bên.
Cơ thể của Tạ Kính Uyên vốn không tệ đến mức đó, nhưng ngày Sở Hi Niên đào hôn là một ngày trời rét đậm, y không ngủ chờ hết một đêm nên bệnh cũ mới tái phát.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên đến thì khẽ nhíu mày, giơ tay lên ra hiệu cho đại phu lui. Y ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của quản gia rồi lại ho khan một trận tê tâm liệt phế.
Y chưa kịp nói chuyện, Sở Hi Niên đã tự ý tiến vào rồi ngồi ở cạnh giường. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tạ Kính Uyên, ngữ khí lo lắng: “Tướng quân bị bệnh gì?”
Hắn bắt lấy cổ tay của Tạ Kính Uyên rồi âm thầm tìm gân mạch. Mắt hắn đảo qua, nhìn thấy phần dưới của ngón tay của Tạ Kính Uyên có màu xanh lá không bình thường.
Động tác bất thình lình này khiến Tạ Kính Uyên sửng sốt, y cảm thấy ngón tay mình truyền đến một chút cảm giác nóng bỏng. Tạ Kính Uyên hoảng hốt, động nhiên ý thức được đã thật lâu nhiệt độ cơ thể của y không hề ở mức bình thường.
“......”
Tạ Kính Uyên nhíu mày, muốn rút tay ra, lại bị đối phương nắm chặt.
Sở Hi Niên là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, trên tay hắn một vết chai mỏng cũng không có, hoàn toàn đối lập với đôi tay thô ráp do thường xuyên cầm trường kiếm của y.
Tạ Kính Uyên không khỏi nhớ đến trước đây mẫu thân y rất yêu thích một chiếc bình sứ bằng bạch ngọc. Vật ấy trong sáng trong suốt, đẹp không sao tả xiết. Khi còn bé y cảm thấy nó rất đẹp, trộm thưởng thức một một hai lần, nhưng không biết trân bảo cần bảo vệ kỹ lưỡng nên lỡ tay làm vỡ.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sở Hi Niên thấy Tạ Kính Uyên không đáp lời nên hỏi lại một lần: “Tướng quân không ngại chứ?”
Nhìn từ khoảng cách gần, mặt của hắn càng thêm thu hút nhân tâm, hắc bạch thuần túy như tranh thủy mặc. So với nữ tử nhiều ba phần anh khí, so với lãnh ngạnh hán tử thiếu ba phần lỗ mãng, hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa.
Tạ Kính Uyên hoàn hồn, dùng sức rút tay mình ra, vì kịch liệt ho khan mà giọng y khàn đặc. Y liếc hắn bằng đôi mắt vừa hẹp dài vừa u ám: “Ngươi ở sân cách vách.”
Một câu, lời ít ý nhiều.
Sở Hi Niên nắm lấy tay trái của y thêm một lần nữa như nghe không hiểu lời y: “Tướng quân sợ lây bệnh cho ta sao? Kỳ thật không ngại, ta có thể ngủ ở gian ngoài.”
Tay trái ứng với tâm, gan, thận, tay phải ứng với phổi, tì, mệnh môn. Sở Hi Niên nắm chặt Tạ Kính Uyên tay rồi không dấu vết dò xét mạch tượng của y, phát hiện ngũ tạng của y đều có vấn đề.
Loại người như Sở Hi Niên là khó xử trí nhất.
Nếu hắn ngang ngược kiêu ngạo, Tạ Kính Uyên chỉ cần lơ đi là xong. Nhưng hắn nhẹ nhàng quan tâm thế này, ngược lại khiến người khác không biết nên làm như thế nào cho phải.
Đánh, tự nhiên đánh không được. Mắng, cũng mắng không được.
Chỉ cần Tạ Kính Uyên hành động thiếu suy nghĩ, tin tức sẽ truyền đến tai Hoàng đế. Chỉ cần Mai quý phi thổi gió bên gối, nói y không hài lòng mối hôn sự này, trong lòng Hoàng đế sẽ bất mãn.
Còn chuyện Sở Hi Niên đào hôn... Hắn vốn là một tên hỗn trướng vô lại, làm gì cũng không kỳ quái, Hoàng đế lười so đo với hắn.
Tạ Kính Uyên ẩn ẩn cảm thấy người trước mặt là nan đề khó giải quyết: “Không cần.”
Y cố ý sai người nâng một thi thể ra khỏi sảnh chính vào lúc Sở Hi Niên vừa bước chân vào phủ Tướng quân. Tạ Kính Uyên tưởng đối phương sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán, trốn trong phủ Khúc Dương Hầu không ra ngoài nữa, không nghĩ đến Sở Hi Niên không những không trốn tránh mà còn xông về phía trước.
Rốt cuộc hắn khờ thật hay đang giả ngu?
Tạ Kính Uyên vô thức sờ chiếc mặt nạ màu bạc bên phải mặt của mình. Vật ấy lạnh như một khối băng, che giấu vết thương xấu xí nhất thế gian. Y hơi hơi câu môi, cười đến quỷ dị, bỗng nhiên sửa lại lời của mình: “......Bất quá ngươi nếu thật muốn ở với ta, vậy thì dọn đến đây đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Tước: Một người tui cũng đánh không lại, tui rất thương tâm QAQ
Thế giới này edit khó hơn hẳn thế giới 1. Chắc do cách nói chuyện thời xưa nên nhiều câu chủ ngữ-vị ngữ không rõ ràng, mà đại từ nhân xưng bên mình lại phức tạp làm mình không biết nên xưng hô thế nào ;_; Cũng có nhiều từ không có từ đồng nghĩa nữa ;_;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.