Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 69: Hoàn thành việc dang dở đêm qua

Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)

13/07/2024

“Tướng quân sẽ đưa nửa cái mạng cho ta như thế nào?”

Chương 65: Hoàn thành việc dang dở đêm qua

Yến Đế là kẻ thắng cuộc trong cuộc chiến tranh giành quyền vị. Năm ấy thiên hạ đại loạn, khói bụi mịt mù, ông cùng tiên đế chặt cây làm vũ khí, dựng Chu Ôn Thần treo cờ, tiếp nối cơ nghiệp trăm năm của Đại Yến. Người như vậy hiển nhiên không phải người đơn giản.

Nhưng sau khi đăng cơ làm Hoàng đế, nhiệt huyết của ông bị tuổi tác bào mòn. Giờ đây Yến Đế chỉ còn là một đế vương đa nghi mẫn cảm thường nghi kỵ trước sau.

Khi Yến Đế đi vào nội điện, chúng thần đồng loại đứng dậy hành lễ và hô to vạn tuế. Giọng hô chấn vang cả cung điện, có khí thế vạn dặm sơn hà, hồi lâu sau vẫn còn vang vọng.

Sở Hi Niên nhìn về phía cửa, trông thấy một nam tử trung niên mang miện phục đế vương ngồi xuống long ỷ, xung quanh là vô số cung nữ. Miện quan với những chuỗi ngọc rực rỡ che khuất mắt Yến Đế, làm người khác khó có thể đoán được cảm xúc của ông ta.

Giọng Yến Đế trầm thấp và uy nghiêm: Các khanh miễn lễ.”

“Tạ bệ hạ ——”

Mọi người thu lễ rồi từ từ ngồi xuống. Sở Hi Niên thấy bên cạnh Yến Đế là một người mặc lân giáp màu bạc trông như một vị tướng quân, thân hình bất động như núi, khí chất thâm trầm như vực sâu biển rộng. Hắn đoán đó là thủ lĩnh cấm quân Chu Ôn Thần.

Chỉ nhìn bề ngoài của người này thì không phát hiện lỗ hổng gì.

Sở Hi Niên một lần nữa nhìn về phía Tạ Kính Uyên, ngón tay gõ gõ mặc bàn ra hiệu tiếp tục đề tài vừa rồi. Hắn hạ thấp giọng: “Ta nên diệt trừ ai mới có thể khiến Tướng quân đưa nửa cái mạng còn lại cho ta?”

Tạ Kính Uyên cong môi hỏi lại: “Ngươi muốn mạng của ta đến vậy sao?”

Sở Hi Niên nghiêm túc nhìn y: “So với việc Tướng quân dễ dàng dâng tính mạng lên cho người khác, chi bằng ngài giao nó cho ta. Tướng quân nói xem có đúng hay không?”

Khi nói những lời này, hắn nắm chặt tay của Tạ Kính Uyên ở dưới bàn.

Tim Tạ Kính Uyên bỗng đập lỡ một nhịp. Y thoáng phản kháng nhưng bị hắn nắm lấy chặt hơn. Lúc này mắt Yến Đế đang lướt về phía quan viên. Thấy Tạ Kính Uyên cũng tới dự tiệc, ông hỏi:

“Tạ khanh bệnh đã lâu, hôm nay đến dự tiệc, bệnh khí trên người khanh đã giảm bớt. Xem ra Thái sử lệnh bấm đốt tay không lầm. Hãy nhớ luôn tự thân bảo trọng. Khanh là rường cột của Đại Yến, ngày sau trẫm còn nhiều việc cần nhờ khanh.”

Dưới mắt người ngoài, dù đã lâu Tạ Kính Uyên không thượng triều, y vẫn nhận được hậu đãi của thánh quyến, được Thiên tử quan tâm dò hỏi. Tuy nhiên Sở Hi Niên lại nghe ra từ trong giọng Yến Đế vài phần kiêng kị. Hắn cử động môi, nói với y bốn chữ: “Giấu mình chờ thời.”

Ân Thừa Hạo cũng có ý ấy. Y lén nhìn Tạ Kính Uyên rồi khẽ lắc đầu, ý bảo Tạ Kính Uyên tiếp tục giả làm người bệnh.

Tạ Kính Uyên đứng dậy tạ lễ Yến Đế, rũ mắt che khuất biểu cảm thật sự. Y dùng khăn che miệng, giọng nói khàn khàn, sắc mặt tái nhợt như có thể mất mạng bất cứ lúc nào: “Thần đa tạ bệ hạ quan tâm......”

Chúng thần lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, thầm nghĩ Tạ Kính Uyên bệnh nặng như vậy, không biết bệ hạ có định tìm người tiếp nhận binh quyền trong tay y hay không. Nghe nói Tấn Vương liên tiếp giành được thắng lợi ở phương Bắc, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bình định được phỉ loạn. Tin tức truyền về trong kinh khiến lời đồn nổi lên khắp nơi. Có đại thần nói Tấn Vương văn võ toàn tài, vô cùng có phong phạm của một vị hoàng tử.

Nếu Tấn Vương có phong phạm của một vị hoàng tử, vậy Thái Tử để đâu?

Một số hào môn đại tộc bắt đầu lung lay và suy nghĩ lại xem mình nên đứng về phía bên nào.

Yến Đế không biết tâm tư của chúng đại thần. Thấy ngồi bên cạnh Tạ Kính Uyên là một công tử vận bạch sam, mang đai ngọc áo gấm có khí chất vô cùng xuất chúng, ông cảm thấy hơi quen mặt nên thử hỏi: “Ngươi là nhị tử của Khúc Dương Hầu?”

Sở Hi Niên đứng dậy và hào phóng thừa nhận: “Hồi bệ hạ, đúng là thảo dân.”

Yến Đế “à” một tiếng: “Trẫm nghe nói ngươi đã phá được kỳ án tại Đàn Anh Yến, quả thật là tuấn kiệt giữa vạn người. Hôm nay nhìn ngươi, quả nhiên thật không tầm thường, khí thế không thua gì đại ca ngươi. Khúc Dương Hầu sinh ra hai nhi tử giỏi. Ngồi xuống đi.”

Xem ra Yến Đế rất thưởng thức loại hậu bối xuất sắc nhưng không có tính uy hiếp gì như Sở Hi Niên, trong lời nói mang theo ý cười.

“Tạ bệ hạ khen.”

Sở Hi Niên không định tỏ ra nổi bật trước mặt vị Hoàng đế trời sinh đa nghi này. Hắn nhàn nhạt cười rồi ngồi xuống, ra vẻ không màng hơn thua.

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)

Trong bữa tiệc, thủ lĩnh của người Khương Mu Chakhar vẫn luôn âm thầm quan sát cảm xúc của Yến Đế. Thấy Yến Đế đang vui vẻ, Mu Chakhar thừa cơ đứng dậy nâng chén kính rượu: “Bệ hạ tôn kính, Mu Chakhar đến đây từ ngàn dặm xa xôi. Một đường này kiến thức được kinh thành phồn hoa, con dân hưng thịnh, thật là mở rộng tầm mắt.”

“Chỉ có vị quân vương tài giỏi nhất mới có thể lãnh đạo một đất nước phồn vinh như thế này. Xin cho phép Mu Chakhar kính ngài một ly!”

Yến Đế rất thích những lời nịnh nọt như thế này. Ông nâng chén về phía Mu Chakhar, thể hiện quốc lực cường thịnh của Đại Yến: “Ngươi và ta là hai nước lân bang hữu hảo. Nếu ngươi thích phong thổ kinh thành thì ở lâu một chút, đi khắp nơi thăm thú một phen.”

Bốn chữ “lân bang hữu hảo” này vô cùng vi diệu. Ở biên giới Đại Yến, người Khương nhiều lần xâm chiếm, đánh cướp đốt giết, không chuyện ác nào không làm. Nhưng họ có nhiều bộ lạc nhỏ nên khó có thể diệt cỏ tận gốc.

Mỗi lần đánh thua, người Khương lại nghị hòa, không lâu sau lại đánh cướp, rồi lại thua và nghị hòa. Có đại thần nhạy bén đã nhìn ra hôm nay có gì đó khác thường.

Yến hội qua được một nửa thời gian, Mu Chakhar liền thể hiện mục đích chuyến đi lần này: “Bệ hạ tôn kính, người Khương vẫn luôn sinh hoạt nơi thảo nguyên khổ hàn. Trận tuyết lớn năm ngoái làm vô số dê bò chết cóng, con dân đều đang chịu đói. Mu Chakhar khẩn cầu ngại đại phát từ bi, cho phép con dân tộc Khương có thể đi vào thành Bạch Nguyệt để cùng thương nhân Đại Yến giao dịch muối, sắt và vải bông. Mu Chakhar đây vô cùng cảm kích.”

Mu Chakhar vừa dứt lời, Tạ Kính Uyên đã lạnh lùng nheo mắt. Một người võ tướng được y sắp xếp trước lập tức đứng dậy chấp tay với Yến Đế: “Bệ hạ, tuyệt không thể đáp ứng việc này! Thành Bạch Nguyệt là pháo đài của chúng ta ở biên giới. Nếu cho phép dị tộc tùy ý tiến vào, hậu quả không thể tưởng tượng!”

Yến Đế không phải đồ ngốc. Ông nhíu mày nói với Mu Chakhar: “Tuy ngươi và ta là hai nước bạn, ranh giới quốc thổ lại được phân rõ ràng. Không cần vượt qua thì hơn.”

Mu Chakhar lập tức khom lưng làm đại lễ: “Bệ hạ tôn kính, thỉnh ngài tin tưởng thành tâm nghị hòa của tộc ta lần này. Ngày sau người Khương sẽ là đồng minh kiên cố nhất của Đại Yến, trọn đời thân thiết hữu hảo.”

Ân Thừa Hạo nói với Yến Đế: “Phụ hoàng, nhi thần không biết người Khương có thật tình nghị hòa hay không, chỉ biết vào lúc tiên đế tại vị họ đã một lần xé bỏ minh ước. Không nên tin tưởng dễ dàng. Thỉnh phụ hoàng suy nghĩ kỹ.”

Khai thông mậu dịch hai tộc sẽ làm người Khương mạnh lên nhưng không giúp gì cho Đại Yến. Địch nhân mạnh lên có nghĩa rằng mình sẽ gặp bất lợi, vì thế rất nhiều đại thần không đồng ý thỉnh cầu của Mu Chakhar.

Tần Đạo Viêm vẫn chưa nói gì. Thấy ánh mắt cầu cứu của Mu Chakhar, ông mới ra hiệu cho người nọ khoan nóng nảy rồi chậm rãi đứng dậy nói với Yến Đế: “Bệ hạ, thần có vài lời, không biết có nên nói hay không?”

Yến Đế: “Cứ nói đừng ngại.”

Tần Đạo Viêm: “Đại Yến và tộc Khương nằm cạnh nhau, là láng giềng hòa thuận hữu hảo. Giờ đây người Khương thành tâm nghị hòa, ta cần gì nhớ mãi chuyện cũ? Trong lòng bệ hạ mang thiên hạ, nhờ thế mà đại triều ta mới có phong phạm ngày hôm nay. Trợ giúp người Khương khai thông mậu dịch là chuyện trong tầm tay. Thứ nhất là tăng ân đức, thứ hai là thương lộ triều ta cũng có nhiều chỗ lợi.”



Ân Thừa Hạo đã sớm nhìn Tần Đạo Viêm không vừa mắt, nói bằng giọng âm dương quái khí: “Theo ý Tần Thượng thư, chúng ta nên mở rộng cửa nhà cho dị tộc tự do đi vào?”

“Vi thần không có ý này. Thành Bạch Nguyệt là pháo đài của chúng ta ở thảo nguyên, tất nhiên không thể để người tùy ý ra vào. Nhưng người Khương không thể đi vào không có nghĩa là chúng ta không thể đi ra. Chỉ cần bệ hạ hạ lệnh cho phép thương nhân đi vào vùng thảo nguyên giao dịch, mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.”

Tần Đạo Viêm là một con cáo già, chọn một biện pháp ở giữa để giải quyết vấn đề. Tuy nhiên nhiều đại thần vẫn không đồng ý. Nhất thời chúng quan viên nghị luận sôi nổi.

“Người Khương vẫn luôn cướp bóc thương đội vận chuyển ở thảo nguyên. Cho thương nhân mang hàng hóa đến giao dịch chẳng phải là thả dê vào miệng cọp? Không biết Tần đại nhân thu được bao nhiêu chỗ tốt từ người Khương mà suy nghĩ cho dị tộc như vậy.”

Người nói là Kim Như Hải. Lời nói sắc bén của ông khiến mọi người lặng thinh. Tần Đạo Viêm nhìn sang, không hiểu vì sao Kim Như Hải lại đột nhiên làm khó mình. Sắc mặt Tần Đạo Viêm trở nên âm trầm.

Yến Đế khá tin tưởng Tần Đạo Viêm nên mở miệng bình ổn cục diện: “Trẫm tin tưởng Tần Thượng thư không có ý đó. Kim đại nhân nói quá lời.”

Kim Như Hải đứng dậy rồi quỳ lạy đại lễ với Yến Đế: “Bệ hạ nhân từ, yêu quý thần tử. Vi thần không thể ngồi yên trơ mắt nhìn bệ hạ bị người ta lừa bịp!”

Yến Đế ghét nhất thần tử lừa trên gạt dưới. Lời của Kim Như Hải chọc trúng chỗ đau của ông. Mặt ông không khỏi trầm xuống: “Kim Như Hải, vì sao ngươi nói những lời này?!”

Tần Đạo Viêm nhớ đến chuyện vài ngày trước mình tặng không ít trân bảo cho Kim gia thì sắc mặt đại biến. Chẳng lẽ Kim Như Hải muốn bán đứng ông ta? Tần Đạo Viêm muốn mở miệng ngăn trở nhưng đã muộn.

“Vi thần muốn tham tấu Tần Đạo Viêm tư thu hối lộ của dị tộc, không xem quốc pháp ra gì. Vì giúp người Khương đả thông thương lộ mà ông ta cho người mang vàng bạc châu báu đến phủ của thần. Vi thần vừa sợ hãi vừa tức giận, muốn cự tuyệt ngay từ ngoài cửa, nhưng lại sợ bệ hạ không biết đến hành vi đáng xấu hổ này nên đành phải giả vờ nhận lấy để làm bằng chứng.“. Đam Mỹ Sắc

Tần Đạo Viêm bất chấp tất cả, bước ra khỏi hàng rồi nổi giận chỉ vào Kim Như Hải: “Kim Như Hải, ngươi chớ có nói bậy!”

Kim Như Hải thờ ơ: “Có phải nói bậy hay không thì chốc lát Tần đại nhân sẽ biết.”

Ông nói xong liền sai người nâng hai rương châu báu vào điện. Nắp rương vừa mở ra, ánh sáng bắn ra bốn phía. Trong rương có viên dạ minh châu to như nắm tay trẻ con, có đá quý đỏ tươi như máu, có đồ cổ đồ sứ được dùng để tiến cống. Từng món đều là trân bảo hiếm thấy.

“Ồn ào ——”

Thấy thế mọi người lập tức ồ lên. Sắc mặt Yến Đế trở nên vô cùng khó coi. Ông vỗ mạnh vào bàn khiến văn võ đại thần hoảng sợ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi giải thích rõ cho trẫm!”

Sở Hi Niên lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, dùng ly che khuất khóe môi đang nhếch lên.

Kim Như Hải nói một cách khí phách: “Hồi bẩm bệ hạ, Tần Đạo Viêm tư thu hối lộ của người Khương, không quan tâm đến lợi ích của Đại Yến. Thần khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị để răn đe cảnh cáo người khác!”

Tần Đạo Viêm quỳ xuống đất cãi lại: “Bệ hạ, thần tuyệt đối không làm như thế. Chẳng lẽ Kim đại nhân tùy ý mang một rương vàng bạc ra thì có thể xem là bằng chứng sao? Vi thần không phục.”

Mu Chakhar không nghĩ mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, vội vàng góp lời: “Hồi bẩm bệ hạ, Mu Chakhar có thể đảm bảo tuyệt đối không có việc này.”

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)

Ân Thừa Hạo đứng một bên quan sát. Thấy thời cơ đến, y bỗng nhiên đứng dậy: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu!”

Tần Đạo Viêm bỗng có dự cảm xấu.

Yến Đế thấy Ân Thừa Hạo nhảy vào thì càng giận dữ: “Thừa Hạo, ngươi có gì muốn nói?”

Ân Thừa Hạo nộp lên một quyển tấu chương đã chuẩn bị từ trước, sau đó rời khỏi chỗ ngồi rồi cúi đầu hành lễ: “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần muốn buộc tội Binh bộ Thượng thư Tần Đạo Viêm tư thông ngoại bang, hãm hại trung lương, oan uổng mạng người. Khẩn cầu phụ hoàng điều tra rõ!”

Nói xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tần Đạo Viêm, Ân Thừa Hạo từ từ kể lại từng việc một – bao gồm cái chết của Cửu Nương, mật tin dưới giếng, hành động ám sát của Tần Song – rồi trình lên ngọc bội và lá thư của Cửu Nương.

“Phụ hoàng, nếu không phải ngày ấy Tạ Tướng quân và Sở Hi Niên còn nghi ngờ về cái chết của Cửu Nương rồi ngồi chung xe ngựa với nhi thần ra khỏi thành điều tra, chỉ sợ không bao giờ phát hiện được việc này. Tần Đạo Viêm tư thu mấy trăm nghĩa tử nghĩa nữ, trên người mỗi người đều có một khối ngọc bội, đủ để chứng minh Cửu Nương là một trong số nghĩa nữ của ông ta. Do đó nội dung của bức thư cũng là thật.”

Ân Thừa Hạo giấu đi một ít chuyện, ba phần thật bảy phần giả trình chứng cứ lên, nhưng đủ để đẩy Tần Đạo Viêm vào chỗ chết.

Tần Đạo Viêm sợ đến mức mặt ông ta chuyển sang màu đất, cơ mặt run rẩy, nửa ngày sau vẫn chưa nói được một lời. Vậy mà chưa hết, Ân Thừa Hạo tiếp tục trình lên một chiếc tráp đen vô cùng quen mắt.

“Không biết phụ hoàng có nghe nói về tên trộm một ngàn khuôn mặt vừa xuất hiện trong kinh thành. Người này có khinh công tuyệt đỉnh, đến vô ảnh đi vô tung, tuy là một tên trộm nhưng lại có trái tim hiệp nghĩa. Nàng lẻn vào trong phủ Tần Đạo Viêm, vốn chỉ muốn lấy đi trần bảo, không ngờ trời xui đất khiến phát hiện ra bằng chứng ông ta thông đồng với địch bán nước nên ném chứng cứ vào trong phủ của nhi thần. Nhi thần không dám giấu diếm, hết thảy đều nghe theo định đoạt của phụ hoàng.”

Yến Đế không nói gì. Ông lật nhanh thư từ giữa Tần Đạo Viêm và ngoại bang, càng xem càng giận dữ. Đến lá thư cuối cùng, ông cười lạnh ra tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi: “Giỏi, giỏi, thật là giỏi! Đúng là thần tử giỏi giang của trẫm!”

Ông vung tay áo lên, tất cả ly chén đều rơi xuống đất. Mọi người sợ tới mức đồng thời cùng quỳ xuống thỉnh tội: “Bệ hạ bớt giận ——”

Sở Hi Niên liếc Tạ Kính Uyên, ý tứ rất rõ ràng: Hôm nay Tần Đạo Viêm chắc chắn phải chết, có mọc cánh cũng không thoát được. Hắn cười như không cười nói nhỏ: “Tướng quân sẽ đưa nửa cái mạng cho ta như thế nào?”

Thái độ của Sở Hi Niên hoàn toàn khác hẳn sự cự tuyệt của đêm qua. Tạ Kính Uyên cảm thấy hắn lúc nóng lúc lạnh như thế là để trêu chọc y. Y rũ mắt, ý vị không rõ nhếch môi: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì tự mình tới lấy.”

Nói rồi y nhìn về phía trung tâm của chính điện. Tần Đạo Viêm không ngừng run rẩy, mũ quan rơi xuống đất, trông chật vật như chó nhà có tang. Ông ta nhào về phía trước như muốn biện giải cái gì nhưng vấp té, sau đó bị Yến Đế sai người kéo xuống nhốt vào đại lao để nghiêm hình thẩm vấn.

Thủ lĩnh của người Khương Mu Chakhar nhất thời trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Ông thấy sắc mặt của Yến Đế tối sầm thì mồ hôi lạnh ứa ra, không biết nên nói gì cho phải.

Ân Thừa Hạo tiếp tục tấn công kẻ thù: “Phụ hoàng, vừa nãy người Khương luôn miệng thành tâm nghị hòa, rõ ràng là lòng muông dạ thú. Không những thế, họ còn thề son sắt không có việc này, nhưng chứng cứ vô cùng xác thật. Rõ ràng là mồm mép hồ ly. Tuyệt đối không thể khai thông thương lộ giữa hai tộc, cũng không nhất thiết nghị hòa!”

Nhìn là biết Tần Đạo Viêm sắp tiêu đời, lúc này ai đứng ra nói giúp người Khương là đồ không có đầu óc. Văn võ bá quan lập tức phụ họa Ân Thừa Hạo.

“Bệ hạ không thể đáp ứng!”

“Thỉnh bệ hạ trục xuất họ khỏi đại điện!”

Hiện giờ xảy ra chuyện thế này, còn hòa nhã gì nữa. Yến Đế phất tay áo ra lệnh cho cấm quân đuổi người Khương ra khỏi đại điện. Mấy chục dũng sĩ bộ lạc mà Mu Chakhar dẫn theo không hiểu Hán ngữ. Thấy cấm quân xua đuổi, họ trợn mắt tức giận. Một người cao lớn vạm vỡ đoạt lấy binh khí trong tay cấm quân, nói bằng tiếng Khương: “Hoàng đế Đại Yến, ngươi khinh người quá đáng. Thật sự cho rằng chúng ta sợ ngươi sao?!”

Mu Chakhar hoảng sợ, chưa kịp ngăn cản thì tranh đấu giữa hai bên đã nổ ra. Trong ngự tiền không được mang theo binh khí, người Khương giật lấy binh khí trong tay cấm quân rồi chém giết tứ phía.

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)



– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)

Cấm quân ở bên ngoài lập tức ùa vào, tiếng đao kiếm vang lên, một buổi yến hội lập tức biến thành chiến trường. Chúng quan viên lo sợ ngộ thương nên lần lượt lui về sau.

Sở Hi Niên kéo Tạ Kính Uyên ra sau lưng mình, cùng y rời xa chiến trường: “Tướng quân cẩn thận.”

Tạ Kính Uyên thấy hắn che trước mặt mình thì hơi khựng lại rồi bật cười: “Người phải cẩn thận là ngươi.”

Y vừa dứt lời thì bên tai vang lên tiếng xé gió. Một thanh trường kiếm bay thẳng về phía Sở Hi Niên.

Sau lưng họ là cột trụ, không thể tiếp tục lùi lại.

Sắc mặt Tạ Kính Uyên thay đổi. Y đẩy Sở Hi Niên ra, chuẩn bị dùng nội lực đánh văng thanh kiếm này. Bỗng phát hiện ánh mắt Chu Ôn Thần đang lạnh lùng đang quan sát mình từ chỗ tối, y bèn dừng tay, cắn răng đổi sang động tác tránh né. Thanh kiếm kia xẹt qua tay phải của y rồi cắm thẳng vào cột trụ.

“A ——”

Tạ Kính Uyên kêu lên một tiếng, khuôn mặt càng trở nên trắng bệch.

Y biết Chu Ôn Thần đang thử xem y có thật sự mắc bệnh nguy kịch hay không. Nếu y đánh văng thanh kiếm kia thì sẽ để lộ dấu vết nên chỉ có thể cứng đối cứng chịu đựng thanh kiếm này.

Mọi việc diễn ra trong một cái chớp mắt. Đến khi Sở Hi Niên kịp phản ứng đã thấy Tạ Kính Uyên che lại cánh tay phải, máu tươi không ngừng chảy qua kẽ tay. Mắt hắn co rút lại.

“Tướng quân!”

Sở Hi Niên vội vàng tiến lên kiểm tra, muốn biết thương thế của y có nặng hay không. Tạ Kính Uyên nhất quyết không cho hắn xem, nhíu mày nói bằng giọng khàn khàn: “Trong cung người nhiều, quay về phủ rồi nói.”

Sở Hi Niên lập tức hiểu ý Tạ Kính Uyên. Hắn nhanh chóng xé vạt áo để cầm máu vết thương của y, biểu tình ngưng trọng không nghe ra hỉ nộ: “Là người nào ra tay?”

“......”

Tạ Kính Uyên không đáp. Trước giờ y chưa từng thấy qua bộ dạng tức giận của Sở Hi Niên. Thấy hắn nhíu chặt chân mày, y không kìm được nhìn lâu hơn một chút. Lát sau đôi môi tái nhợt của y mới khẽ mấy máy: “Về rồi nói cho ngươi.”

Tạ Kính Uyên thầm nghĩ hóa ra cũng có chuyện Sở Hi Niên không biết.

Tuy dũng sĩ người Khương thiện chiến nhưng đánh không lại số đông, chẳng mấy chốc đã bị cấm quân chế phục. Mu Chakhar gấp muốn chết, trong lòng hối hận vì sao mình lại dẫn theo thuộc hạ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều. Ông quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu thỉnh tội.

“Thỉnh bệ hạ khoan thứ, thỉnh bệ hạ khoan thứ......”

Yến Đế không muốn nghe tiếp, giận dữ rời khỏi đại điện. Chu Ôn Thần ra lệnh cấm quân tạm giam giữ người Khương, chờ bệ hạ hết giận mới tiếp tục xử trí. Khi rời khỏi đại điện, ông ta lén liếc về phía Tạ Kính Uyên rồi mới bỏ đi.

Ân Thừa Hạo vẫn luôn chú ý hai người họ. Thấy Tạ Kính Uyên bị thương, y nhíu mày: “Thương có nghiêm trọng không?”

Biểu tình trên mặt Tạ Kính Uyên vẫn như cũ, y thậm chí còn cong môi cười: “Không chết được. Hôm nay được tận mắt thấy Tần Đạo Viêm ngã xuống bùn, chịu một nhát kiếm có làm sao?”

Ân Thừa Hạo thấy Tạ Kính Uyên không sao thì thở phào rồi nói với Sở Hi Niên: “Mau dẫn y về phủ tìm người chữa trị, thái y trong cung không đáng tin.”

Sở Hi Niên “ừm” một tiếng rồi dẫn Tạ Kính Uyên ra khỏi cung. Cửu Dung đánh xe thật nhanh về phủ. Bị xóc nảy, vết thương của Tạ Kính Uyên bắt đầu cầm máu không được. Máu tươi ướt sũng nửa bên ống tay áo.

“Tướng quân...”

Sở Hi Niên ôm chặt Tạ Kính Uyên, gấp gáp che vết thương của y lại. Hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Dường như Tạ Kính Uyên biết hắn nói gì nên khàn khàn “ừm” một tiếng: “Không chết được......”

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)

Vạn Tế Mạc nhận được tin rồi chạy đến phủ Tướng quân. Sau khi nhìn thấy thương thế của Tạ Kính Uyên, ông một lần nữa bùng nổ. Ông xử lý miệng vết thương, bôi thuốc quấn băng, vừa bận rộn vài canh giờ vừa tức muốn hộc máu: “Sau này gặp loại chuyện tương tự đừng tới tìm lão phu nữa!”

Tạ Kính Uyên cởi trần nằm trên giường, tay phải quấn đầy băng gạc. Mặt y tái nhợt vì mất máu quá nhiều. Nghe thấy lời của Vạn Tế Mạc, y cười nhạo ra tiếng: “Không tìm thì không tìm.”

Tạ Kính Uyên cũng là người cứng đầu không muốn thua ai.

Vạn Tế Mạc tức giận đến thổi râu trừng mắt, trực tiếp đạp cửa rời đi.

Sở Hi Niên cầm một chiếc khăn sạch sẽ giúp Tạ Kính Uyên lau vết máu trên người: “Tướng quân cũng biết là không nên đắc tội với người hành nghề y?”

Trong lúc xử lý vết thương, mặt nạ của Tạ Kính Uyên rơi mất từ lúc nào. Đến khi Sở Hi Niên đến gần, y mới nhìn thấy bộ dáng của chính mình phản chiếu trong con ngươi nhạt màu của hắn.

Tạ Kính Uyên nghiêng đầu theo bản năng, cảm xúc bắt đầu dao động. Giọng y trở nên hung ác: “Mặt nạ của ta đâu?”

Sở Hi Niên không cử động, chỉ lẳng lặng nhìn y.

Tạ Kính Uyên quyết định tự mình tìm. Y chống tay muốn ngồi dậy nhưng vô tình động đến vết thương nên sắc mặt lại trắng vài phần. Tạ Kính Uyên nhíu mày nhìn quanh thì thấy mặt nạ đang nằm bên gối, vừa vươn tay nhặt lên thì trên má bỗng trở nên ấm áp ——

Sở Hi Niên cúi người hôn lên những vết thương chằng chịt trên má Tạ Kính Uyên. Đôi môi ấm áp của hắn dừng trên mắt y, chậm rãi dời xuống má rồi cuối cùng là bên môi. Hắn hoàn thành những việc còn dang dở đêm qua, tiếp tục nụ hôn vừa triền miên vừa ái muội.

“......”

Tạ Kính Uyên run rẩy. Mặt nạ rơi khỏi tay.

Đếm ngược tỏ tình – 1

Ráng làm nhanh nhanh để hai người tỏ tình xong trong tuần =))) Mời mọi người đoán chương sau Sở Hi Niên nói gì =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook