Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 65: Kẻ cắp
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
“Sở Hi Niên, một mình ta rất lạnh...”
Chương 61: Kẻ cắp
Có một câu thế này: Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô nghĩa.
Sở Hi Niên giỏi nhìn thấu lòng người. Hắn quen ở đứng trong bóng tối đánh giá kẻ thù, rũ mi cười nhạt rồi âm thầm tính kế người khác. Tranh đấu trực diện không phải phong cách của hắn.
Nhưng nụ hôn đột ngột kia của Tạ Kính Uyên giống như một kẻ địch mạnh mẽ đánh hắn một kích mất mạng. Một bụng đầy quỷ kế của Sở Hi Niên chưa kịp nói ra đều chết non trong lòng.
Sở Hi Niên không hiểu vì sao Tạ Kính Uyên làm như thế, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Hắn không nhúc nhích, ngồi lặng yên trên giường thật lâu, đến khi Vân Tước nhịn không cất tiếng gọi, hắn mới hoàn hồn.
“Công tử,“ Vân Tước đi vào phòng rồi quỳ xuống trước mặt hắn, sắc mặt trắng bệch: “Hôm nay nô tỳ phạm sai lầm, thỉnh công tử trách phạt.”
Sở Hi Niên đoán được nàng đang muốn kể chuyện gì. Hắn chậm chạp nhặt quần áo bên chân lên rồi phủi phủi bụi trên đó. Lý trí vừa đi lạc mất của hắn cuối cùng cũng tìm được đường về. Hắn nói bằng giọng điệu bình thường: “Sáng nay xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta.”
Hôm nay Vân Tước sợ hãi không thôi. Nàng lén nhìn hắn rồi mới áy náy kể lại những gì đã diễn ra: “...Nô tỳ đều không cố ý. Vì lo lắng cho công tử nên mới mạo phạm Tướng quân, cũng không muốn liên luỵ tới Cửu Dung......”
Sở Hi Niên còn tưởng nàng nghe thấy cơ mật gì, không ngờ là chuyện như vậy. Nghe thấy Vân Tước kể lại hình như nàng thấy Tạ Kính Uyên hôn hắn, Sở Hi Niên khẽ cứng người, giọng nói không thể hiện cảm xúc: “Lần sau không được tái phạm. Ta biết trước đây ngươi là người hầu được mẫu thân tín nhiệm, nhưng phủ Tướng quân khác với phủ Khúc Dương Hầu. Nơi đây rất nghiêm, bước sai một bước có thể sẽ mất mạng.”
Lần này Tạ Kính Uyên niệm tình Sở Hi Niên nên không trực tiếp động thủ. Nếu đổi thành người khác, sợ rằng Vân Tước khó giữ được mạng.
Vân Tước nghẹn ngào dập đầu: “Nô tỳ biết sai rồi, thỉnh công tử trách phạt.”
Sở Hi Niên thấy nàng thành tâm ăn năn cũng không phạt nặng: “Nếu vậy phạt ngươi ba tháng tiền, sau này chỉ cần làm tốt việc trong bổn phận, không cần làm chuyện dư thừa.”
Mắt Vân Tước đỏ lên: “Công tử, Cửu Dung...”
Sở Hi Niên biết nàng đang nghĩ gì: “Hắn đi theo Tạ Kính Uyên nhiều năm, tất nhiên không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hắn lĩnh phạt tức có việc hắn làm sai, ngươi không cần quan tâm.”
Vân Tước cảm thấy công tử nói gì cũng đúng nên đè lo lắng trong lòng xuống, đứng dậy hầu hạ Sở Hi Niên mặc quần áo. Khi nhìn thấy trên cổ hắn có một khối ngọc bội chưa từng thấy qua, nàng không dám hỏi nhiều, tiếp tục cúi đầu giúp hắn mặc đai lưng.
Sở Hi Niên im lặng một lát rồi hỏi: “Tướng quân đâu?”
Vân Tước lắc đầu: “Nô tỳ không biết. Sau khi ngài ấy rời khỏi đây vào sáng nay, nô tỳ không nhìn thấy nữa. Công tử tìm tướng quân có việc sao?”
Sở Hi Niên sờ mặt của mình: “Không có gì.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Hắn chỉnh sửa quần áo rồi đi đến nơi giam giữ tên trộm hôm qua. Qua ô cửa sổ, hắn thấy nàng đang ngồi trên mép giường gặm đùi gà, trên bàn là bát đĩa không. Trông nàng có chút vui đến quên trời quên đất.
Hộ vệ canh giữ thấy là Sở Hi Niên thì không ngăn lại, trực tiếp mở cửa để hắn đi vào. Hẳn là trước đó Tạ Kính Uyên đã từng ra lệnh.
“Đêm qua cô nương thấy ở đây như thế nào?”
Thiên Thiên đang ăn đùi gà, nghe thấy một giọng nói trong trẻo quen tai thì ngước lên. Thấy người đến là bạch y công tử đã ra lệnh bắt mình, đùi gà trong tay nàng rơi xuống đất.
“Còn... Còn tốt......”
Thiên Thiên dùng tay áo lau miệng rồi đứng dậy khỏi giường. Hôm qua nàng sợ trong đồ ăn có độc nên không dám ăn, nhưng đến sáng lại đói quá cho nên đã ăn gần sạch.
Sở Hi Niên tìm một chỗ ngồi xuống, thấy đồ ăn trên bàn đã nguội bèn cười cười hỏi Thiên Thiên: “Cô nương ăn no chứ? Ăn món lạnh không tốt cho dạ dày. Hay là ta cho người mang một phần cơm nóng tới?”
Hắn nói vừa có lý có tình vừa dịu dàng đoan chính khiến Thiên Thiên không biết làm sao. Nàng miễn cưỡng giả vờ kiên cường: “Không... Không cần vòng vo. Ngươi bắt ta tới vì cái gì? Hẳn là không phải muốn mời ta tới phủ Tướng quân làm khách. Có chuyện gì xin mời nói thẳng.”
Một câu đi thẳng vào vấn đề.
Sở Hi Niên không nhanh không chậm giơ tay lên ra hiệu nàng ngồi xuống: “Cô nương không cần gấp gáp. Tại hạ nghe nói gần đây trong kinh có một tên trộm có ngàn khuôn mặt, khinh công xuất thần nhập hóa, ra tay nhanh như gió. Trên đời này không có gì người đó không trộm được, cho nên ta muốn học hỏi một chút.”
Một mặt, Thiên Thiên vì được hắn khen mà cảm thấy lâng lâng, mặt khác lại cảm thấy mâu thuẫn vì nàng bị bắt như bắt ba ba trong rọ. Nàng cứng miệng đáp lời: “Tất nhiên. Ta đây muốn lấy trộm thứ gì đều dễ như lấy trộm đồ trong túi. Cơ quan và mật thất nơi nhà cao cửa rộng đều là thứ cơ quan bình thường.”
Không ngờ Sở Hi Niên khẽ cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không tán đồng: “Không dám giấu giếm, trước khi thấy cô nương ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm qua mới biết tên trộm nổi danh trong truyền thuyết chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Lời của hắn như kích hoạt một quả bom. Thiên Thiên nhất thời quên mất mình đang bị giam giữ, căm tức nhìn Sở Hi Niên: “Ngươi nói cái gì?!”
Người muốn sống cần có mặt, cây muốn sống cần vỏ cây, người trong giang hồ cần nhất là thanh danh. Năng lực của Thiên Thiên vượt xa những tên trộm bình thường, trong tay có không ít đồ xa xỉ. Nàng nhiều lần ra tay ở kinh thành chỉ vì muốn mình được nổi danh, không ngờ lại lật thuyền trong tay Sở Hi Niên. Trong lòng nàng rất khó chấp nhận.
Sở Hi Niên nhẹ nhàng phe phẩy quạt: “Khả năng ăn trộm của cô nương không theo kịp danh tiếng. Tại hạ vốn còn muốn học hỏi một chút, hiện giờ đành phải từ bỏ ý định. Hôm qua giam cô nương ở đây là tại hạ chiêu đãi không chu toàn, hiện cô nương có thể rời đi.”
Nói xong hắn xếp quạt lại, dùng quạt chỉ vào cửa.
Thiên Thiên không định dĩ hòa vi quý. Nàng cảm thấy thanh danh của mình bị vấy bẩn, nhất định phải đòi lại cho bằng được: “Nếu không phải hôm qua ngươi gây rối, bức “Trần Vương yến tiệc đồ” kia đã sớm rơi vào trong tay ta!”
Sở Hi Niên nhàn nhạt rũ mắt, nụ cười trên môi vẫn thế: “Kỹ không bằng người chính là kỹ không bằng người, cô nương cần gì tìm lý do. Nếu người trộm bức tranh kia là ta, ta nhất định sẽ mang được bút tích thật của Mạnh Khê Đình ra khỏi phủ Quảng Bình vương.”
“Ngươi? Dựa vào ngươi?” Thiên Thiên vẫn là tiểu cô nương, bất tri bất giác bị cuốn theo lời của hắn. Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi cười khinh miệt: “Ngươi vai không thể gánh, tay không thể khiêng, dám nói mình sẽ ăn trộm?”
Sở Hi Niên: “Cô nương không tin thì thôi. Muốn trộm đồ không cần võ công mà cần đầu óc.”
Thiên Thiên cảm thấy hắn đang mắng mình: “Ý ngươi là đầu óc ta không tốt?”
Sở Hi Niên vờ như không muốn tiếp tục tranh luận với nàng. Hắn phủi ống tay áo, đứng dậy rời đi rồi cố ý nói với thủ vệ: “Tên trộm này võ công thường thường, bắt trở về không có gì thú vị. Làm khó hai ngươi canh gác một đêm rồi. Đi tìm quản sự lãnh thưởng đi.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
“Họ Sở, ngươi đứng lại!”
Nghe vậy, Thiên Thiên bước nhanh đến ngăn cản hắn. Dưới tình thế cấp bách, nàng không kịp suy nghĩ kỹ: “Ngươi nói ta chỉ có hư danh, vậy có dám đấu với ta một lần hay không?!”
Sở Hi Niên dừng bước, khe khẽ cười nhưng giọng nói lại tỏ ra thiếu hứng thú: “Cô nương vẫn nên rời đi đi. Ngày sau đừng làm ăn trộm nữa. Nếu bị người khác bắt, người đó có thể không dễ nói chuyện như ta.”
Thiên Thiên: “Hôm qua là ta thất thủ mà thôi. Ngươi đã nói năng lực của ta chỉ thường thường, vì sao không dám đấu với ta? Chẳng lẽ là ngươi sợ ta?”
Sở Hi Niên xoay người nhìn nàng, ra vẻ như bị kích thích. Hắn ra hiệu cho hộ vệ lùi ra xa rồi cười: “Vì sao ta phải sợ ngươi? Cô nương muốn đấu gì? Trộm đồ sao?”
Thiên Thiên “hừ” một tiếng: “Ta là trộm. Không đấu ăn trộm thì đấu cái gì?”
Sở Hi Niên lại mở quạt, phe phẩy một cách suy tư: “Nhưng nhà giàu trong kinh thành này đều đã bị ngươi trộm. Nếu chọn đại một nhà ngươi quen thuộc địa hình hơn ta, thi đấu với nhau chẳng phải là bất công?”
Thiên Thiên cẩn thận nghĩ: “Ai nói nhà nào ta cũng trộm? Hoàng cung ta chưa trộm.”
Sở Hi Niên cười khẽ: “Đại nội cao thủ trong Hoàng cung nhiều như mây, bên người Thánh Thượng đều là ngọa hổ tàng long, cô nương không nên mạo hiểm thì hơn. Cả ngươi và ta đều chưa từng trộm nhà vương công đại thần. Chọn một nhà trong đó, thế nào?”
Thiên Thiên nói: “Vậy phủ công chúa Bình Sương.”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Công chúa Bình Sương dung túng thuộc hạ làm người khác bị thương, bị bệ hạ cưỡng chế đến chùa miếu tu hành ba tháng, đến nay vẫn chưa về. Phủ Công chúa trống không, tên trộm nhỏ nào cũng có thể đi vào, rất không thú vị.”
Thiên Thiên khẽ nhíu mày: “Vậy phủ Thái Tử.”
Sở Hi Niên ho nhẹ: “Thái Tử xưa nay ngu dốt, trong phủ có thể có thứ gì tốt chứ? Sợ là chỉ có vài thứ vàng thau lẫn lộn, bị người dùng tranh giả lừa y cũng không biết.”
Nghe vậy, Thiên Thiên cảm thấy khổ sở. Nhà cấp thấp nàng không thèm trộm, nhà cao cửa rộng nàng đã đi trộm gần hết, đếm tới đếm lui đúng thật còn không được mấy nhà: “Ta biết một nhà, nhưng ngươi dám đi sao?”
Sở Hi Niên hơi mỉm cười: “Cô nương cứ nói, đừng ngại.”
Thiên Thiên hạ giọng nói năm chữ: “Phủ Binh Bộ thượng thư.”
Nàng thấy Sở Hi Niên không nói gì liền cho rằng hắn sợ nên chống nạnh: “Ta từng thử vào phủ của Tần Đạo Viêm. Nói không dễ nghe, thủ vệ trong phủ của ông ta chỉ sợ không thua kém gì phủ Tướng quân của các ngươi. Nghĩa tử nghĩa nữ của ông ta đều là cao thủ, người bình thường rất khó lẻn vào.”
Sở Hi Niên tỏ ra hứng thú rồi ra vẻ ý vị thâm trường: “Hóa ra là Tần đại nhân. Ông ấy là Binh Bộ thượng thư, nhận được hậu đãi của thánh quyến, trong nhà tất nhiên có nhiều bảo bối. Ta nghe nói dưới gối đầu trong phòng ngủ của ông ấy có một hộp cơ quan cất giấu bảo vật hiếm thấy. Không bằng ta và ngươi đánh cược thứ này, nhìn xem ai có thể trộm được món bảo bối ấy?”
Thiên Thiên không suy nghĩ gì liền đáp ứng: “Nếu thua, ngươi phải viết chữ “phục” cho ta. Ngươi phải thừa nhận kỹ năng ăn trộm của ta là thiên hạ đệ nhất.”
Sở Hi Niên vui vẻ đáp ứng: “Nếu cô nương thua thì trả những món bảo bối đã ăn trộm về, được chứ?”
Thiên Thiên hồ nghi nhìn hắn: “Chỉ vậy thôi?”
Sở Hi Niên cười cười phe phẩy cây quạt trong tay, tỏ vẻ hào sảng: “Cô nương có tài năng quý giá, dùng ở nơi nào đều tốt, cớ gì không chọn đường ngay? Phải biết sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên.”
Hắn ngừng lại rồi nhìn sắc trời: “Hiện giờ là giờ Tỵ, hạn định là rạng sáng ngày mai. Xem thử xem kỹ năng giữa ngươi và ta ai cao hơn ai.”
Trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu”, Tần Đạo Viêm từng tư thông với ngoại bang bán thông tin trong nước, mật tin liên lạc được giấu trong hộp dưới gối. Sau khi kỳ nhân dị sĩ dưới trướng Tấn Vương lấy được chiếc hộp ấy rồi bẩm báo cho Yến Đế, Tần Đạo Viêm bị phán chém đầu.
Cốt truyện hiện tại đã khác xa nguyên tác, Sở Hi Niên không nắm chắc một trăm phần trăm rằng mật tin còn giấu ở chỗ cũ, nhưng phái người đi tìm hiểu một chút cũng không sao, dù sao cũng không mất gì.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Cả một ngày hôm nay Tạ Kính Uyên không ở trong phủ, đến tối y mới trở về. Sở Hi Niên vốn còn sợ hai người gặp mặt sẽ xấu hổ, hiện giờ lại thấy mình đã lo xa. Hắn tắm gội thay quần áo xong liền nằm xuống ở gian ngoài.
Tạ Kính Uyên đang chờ Sở Hi Niên đến chỗ y làm ấm giường, kết quả đợi nửa ngày không có một động tĩnh. Y nhịn không được nhấc màn giường lên nhìn thì thấy hắn đang nằm ở bên ngoài đọc sách.
Tạ Kính Uyên kêu một tiếng nghe không ra cảm xúc: “Sở Hi Niên.”
Thật ra Sở Hi Niên không có tâm tư đọc sách, đầu óc hoàn toàn trống trơn. Nghe tiếng y, hắn ngừng lật sách nhưng không quay đầu lại: “Tướng quân có việc?”
Tạ Kính Uyên: “Nghe nói ngươi thả nữ tặc kia?”
Sở Hi Niên: “Ừm.”
Tạ Kính Uyên: “Ngươi chắc chắn nàng sẽ ngoan ngoãn trở về?”
Sở Hi Niên: “Ừm.”
Tạ Kính Uyên: “Bản tướng quân lạnh, ngươi lại đây.”
Sở Hi Niên suýt nữa “ừm” theo phản xạ, phản ứng kịp nên mới nuốt ngược trở vào. Hắn siết quyển sách trong tay, vì dùng lực quá mạnh mà trang sách nhăn lại: “Hôm nay ta lỡ nhiễm phong hàn, sợ sẽ lây bệnh cho Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên tỏ ra quan tâm: “Phong hàn? Uống dược chưa?”
Sở Hi Niên gật đầu.
Tạ Kính Uyên trực tiếp bước xuống giường, đi tới chỗ Sở Hi Niên rồi nhấc chăn lên chen lên giường hắn: “Đã uống dược thì không sợ.”
Nói xong còn cọ cọ vào trong ngực Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên không đoán được hành động của y. Hắn rũ mắt nhìn người trong lòng ngực, nhất thời không biết nên nói gì cho phải: “Tướng quân......”
Hắn muốn nói cho dù uống dược vẫn có thể lây nhiễm phong hàn.
Và...
Vì sao ngài lại muốn hôn ta....?
Có lẽ Sở Hi Niên đoán được đáp án, nhưng hắn không đoán. Đứng trước mặt chuyện chưa từng trải qua trong đời, con người ai cũng chần chờ.
Tạ Kính Uyên không biết suy nghĩ trong lòng Sở Hi Niên. Y kiểm tra khối ngọc trên cổ hắn, xác nhận hắn vẫn còn đeo nó trên người rồi mới nhắm mắt ngủ.
Nến tắt, trong phòng trở nên tối tăm.
Sở Hi Niên đặt quyển sách trong tay sang một bên, một chữ đọc cũng không vô. Hắn tự hỏi một lát rồi mới nói với Tạ Kính Uyên: “Giường chật như vậy, hay là Tướng quân quay về giường ngủ đi.”
Nghe vậy, Tạ Kính Uyên mở mắt, con ngươi dường như sáng lên: “Ngươi ngủ với ta sao?”
Sở Hi Niên lắc đầu.
Tạ Kính Uyên nói: “Bản tướng quân lạnh.”
Nói xong y lại chui vào lòng ngực Sở Hi Niên. Cơ thể lạnh băng dựa sát vào người hắn, giọng nói mơ hồ không rõ: “Sở Hi Niên, một mình ta rất lạnh...”
“......”
Hầu kết của Sở Hi Niên giật giật nhưng hắn không nói được chữ nào. Hắn nhìn vào mắt Tạ Kính Uyên, lát sau mới nói được một câu:
“Được, vậy...”
“...Vậy cùng nhau ngủ đi......”
Trong lời nói tựa hồ thỏa hiệp điều gì.
Vầng trăng vằng vặc giữa trời, phủ những tia sáng vụn lên mái ngói lưu ly. Vạn vật chỉ còn là bóng đen như những khối hình cắt.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Cửu Dung lãnh phạt hai mươi roi. Tới tối hắn vẫn mặc khôi giáp đứng canh gác bên ngoài như cũ, không màng thương thế chưa lành. Thẳng đến khi một tà áo hồng xuất hiện trước mắt hắn, Cửu Dung mới tạm ngừng việc đi xung quanh tuần tra. Hắn nhìn Vân Tước, ánh mắt lãnh khốc.
Vân Tước không nói gì. Nàng không trợn mắt như mọi khi mà chỉ im lặng, thoạt nhìn nhã nhặn nhu mỹ. Vân Tước do dự một lúc rồi cúi người đặt một lọ thuốc trị thương ở bậc thang, sau đó xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, phủ Binh bộ Thượng thư nghênh đón một vị nữ tặc khinh công siêu tuyệt, ý chí chiến đấu sục sôi.
Chương 61: Kẻ cắp
Có một câu thế này: Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô nghĩa.
Sở Hi Niên giỏi nhìn thấu lòng người. Hắn quen ở đứng trong bóng tối đánh giá kẻ thù, rũ mi cười nhạt rồi âm thầm tính kế người khác. Tranh đấu trực diện không phải phong cách của hắn.
Nhưng nụ hôn đột ngột kia của Tạ Kính Uyên giống như một kẻ địch mạnh mẽ đánh hắn một kích mất mạng. Một bụng đầy quỷ kế của Sở Hi Niên chưa kịp nói ra đều chết non trong lòng.
Sở Hi Niên không hiểu vì sao Tạ Kính Uyên làm như thế, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Hắn không nhúc nhích, ngồi lặng yên trên giường thật lâu, đến khi Vân Tước nhịn không cất tiếng gọi, hắn mới hoàn hồn.
“Công tử,“ Vân Tước đi vào phòng rồi quỳ xuống trước mặt hắn, sắc mặt trắng bệch: “Hôm nay nô tỳ phạm sai lầm, thỉnh công tử trách phạt.”
Sở Hi Niên đoán được nàng đang muốn kể chuyện gì. Hắn chậm chạp nhặt quần áo bên chân lên rồi phủi phủi bụi trên đó. Lý trí vừa đi lạc mất của hắn cuối cùng cũng tìm được đường về. Hắn nói bằng giọng điệu bình thường: “Sáng nay xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta.”
Hôm nay Vân Tước sợ hãi không thôi. Nàng lén nhìn hắn rồi mới áy náy kể lại những gì đã diễn ra: “...Nô tỳ đều không cố ý. Vì lo lắng cho công tử nên mới mạo phạm Tướng quân, cũng không muốn liên luỵ tới Cửu Dung......”
Sở Hi Niên còn tưởng nàng nghe thấy cơ mật gì, không ngờ là chuyện như vậy. Nghe thấy Vân Tước kể lại hình như nàng thấy Tạ Kính Uyên hôn hắn, Sở Hi Niên khẽ cứng người, giọng nói không thể hiện cảm xúc: “Lần sau không được tái phạm. Ta biết trước đây ngươi là người hầu được mẫu thân tín nhiệm, nhưng phủ Tướng quân khác với phủ Khúc Dương Hầu. Nơi đây rất nghiêm, bước sai một bước có thể sẽ mất mạng.”
Lần này Tạ Kính Uyên niệm tình Sở Hi Niên nên không trực tiếp động thủ. Nếu đổi thành người khác, sợ rằng Vân Tước khó giữ được mạng.
Vân Tước nghẹn ngào dập đầu: “Nô tỳ biết sai rồi, thỉnh công tử trách phạt.”
Sở Hi Niên thấy nàng thành tâm ăn năn cũng không phạt nặng: “Nếu vậy phạt ngươi ba tháng tiền, sau này chỉ cần làm tốt việc trong bổn phận, không cần làm chuyện dư thừa.”
Mắt Vân Tước đỏ lên: “Công tử, Cửu Dung...”
Sở Hi Niên biết nàng đang nghĩ gì: “Hắn đi theo Tạ Kính Uyên nhiều năm, tất nhiên không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hắn lĩnh phạt tức có việc hắn làm sai, ngươi không cần quan tâm.”
Vân Tước cảm thấy công tử nói gì cũng đúng nên đè lo lắng trong lòng xuống, đứng dậy hầu hạ Sở Hi Niên mặc quần áo. Khi nhìn thấy trên cổ hắn có một khối ngọc bội chưa từng thấy qua, nàng không dám hỏi nhiều, tiếp tục cúi đầu giúp hắn mặc đai lưng.
Sở Hi Niên im lặng một lát rồi hỏi: “Tướng quân đâu?”
Vân Tước lắc đầu: “Nô tỳ không biết. Sau khi ngài ấy rời khỏi đây vào sáng nay, nô tỳ không nhìn thấy nữa. Công tử tìm tướng quân có việc sao?”
Sở Hi Niên sờ mặt của mình: “Không có gì.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Hắn chỉnh sửa quần áo rồi đi đến nơi giam giữ tên trộm hôm qua. Qua ô cửa sổ, hắn thấy nàng đang ngồi trên mép giường gặm đùi gà, trên bàn là bát đĩa không. Trông nàng có chút vui đến quên trời quên đất.
Hộ vệ canh giữ thấy là Sở Hi Niên thì không ngăn lại, trực tiếp mở cửa để hắn đi vào. Hẳn là trước đó Tạ Kính Uyên đã từng ra lệnh.
“Đêm qua cô nương thấy ở đây như thế nào?”
Thiên Thiên đang ăn đùi gà, nghe thấy một giọng nói trong trẻo quen tai thì ngước lên. Thấy người đến là bạch y công tử đã ra lệnh bắt mình, đùi gà trong tay nàng rơi xuống đất.
“Còn... Còn tốt......”
Thiên Thiên dùng tay áo lau miệng rồi đứng dậy khỏi giường. Hôm qua nàng sợ trong đồ ăn có độc nên không dám ăn, nhưng đến sáng lại đói quá cho nên đã ăn gần sạch.
Sở Hi Niên tìm một chỗ ngồi xuống, thấy đồ ăn trên bàn đã nguội bèn cười cười hỏi Thiên Thiên: “Cô nương ăn no chứ? Ăn món lạnh không tốt cho dạ dày. Hay là ta cho người mang một phần cơm nóng tới?”
Hắn nói vừa có lý có tình vừa dịu dàng đoan chính khiến Thiên Thiên không biết làm sao. Nàng miễn cưỡng giả vờ kiên cường: “Không... Không cần vòng vo. Ngươi bắt ta tới vì cái gì? Hẳn là không phải muốn mời ta tới phủ Tướng quân làm khách. Có chuyện gì xin mời nói thẳng.”
Một câu đi thẳng vào vấn đề.
Sở Hi Niên không nhanh không chậm giơ tay lên ra hiệu nàng ngồi xuống: “Cô nương không cần gấp gáp. Tại hạ nghe nói gần đây trong kinh có một tên trộm có ngàn khuôn mặt, khinh công xuất thần nhập hóa, ra tay nhanh như gió. Trên đời này không có gì người đó không trộm được, cho nên ta muốn học hỏi một chút.”
Một mặt, Thiên Thiên vì được hắn khen mà cảm thấy lâng lâng, mặt khác lại cảm thấy mâu thuẫn vì nàng bị bắt như bắt ba ba trong rọ. Nàng cứng miệng đáp lời: “Tất nhiên. Ta đây muốn lấy trộm thứ gì đều dễ như lấy trộm đồ trong túi. Cơ quan và mật thất nơi nhà cao cửa rộng đều là thứ cơ quan bình thường.”
Không ngờ Sở Hi Niên khẽ cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không tán đồng: “Không dám giấu giếm, trước khi thấy cô nương ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm qua mới biết tên trộm nổi danh trong truyền thuyết chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Lời của hắn như kích hoạt một quả bom. Thiên Thiên nhất thời quên mất mình đang bị giam giữ, căm tức nhìn Sở Hi Niên: “Ngươi nói cái gì?!”
Người muốn sống cần có mặt, cây muốn sống cần vỏ cây, người trong giang hồ cần nhất là thanh danh. Năng lực của Thiên Thiên vượt xa những tên trộm bình thường, trong tay có không ít đồ xa xỉ. Nàng nhiều lần ra tay ở kinh thành chỉ vì muốn mình được nổi danh, không ngờ lại lật thuyền trong tay Sở Hi Niên. Trong lòng nàng rất khó chấp nhận.
Sở Hi Niên nhẹ nhàng phe phẩy quạt: “Khả năng ăn trộm của cô nương không theo kịp danh tiếng. Tại hạ vốn còn muốn học hỏi một chút, hiện giờ đành phải từ bỏ ý định. Hôm qua giam cô nương ở đây là tại hạ chiêu đãi không chu toàn, hiện cô nương có thể rời đi.”
Nói xong hắn xếp quạt lại, dùng quạt chỉ vào cửa.
Thiên Thiên không định dĩ hòa vi quý. Nàng cảm thấy thanh danh của mình bị vấy bẩn, nhất định phải đòi lại cho bằng được: “Nếu không phải hôm qua ngươi gây rối, bức “Trần Vương yến tiệc đồ” kia đã sớm rơi vào trong tay ta!”
Sở Hi Niên nhàn nhạt rũ mắt, nụ cười trên môi vẫn thế: “Kỹ không bằng người chính là kỹ không bằng người, cô nương cần gì tìm lý do. Nếu người trộm bức tranh kia là ta, ta nhất định sẽ mang được bút tích thật của Mạnh Khê Đình ra khỏi phủ Quảng Bình vương.”
“Ngươi? Dựa vào ngươi?” Thiên Thiên vẫn là tiểu cô nương, bất tri bất giác bị cuốn theo lời của hắn. Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi cười khinh miệt: “Ngươi vai không thể gánh, tay không thể khiêng, dám nói mình sẽ ăn trộm?”
Sở Hi Niên: “Cô nương không tin thì thôi. Muốn trộm đồ không cần võ công mà cần đầu óc.”
Thiên Thiên cảm thấy hắn đang mắng mình: “Ý ngươi là đầu óc ta không tốt?”
Sở Hi Niên vờ như không muốn tiếp tục tranh luận với nàng. Hắn phủi ống tay áo, đứng dậy rời đi rồi cố ý nói với thủ vệ: “Tên trộm này võ công thường thường, bắt trở về không có gì thú vị. Làm khó hai ngươi canh gác một đêm rồi. Đi tìm quản sự lãnh thưởng đi.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
“Họ Sở, ngươi đứng lại!”
Nghe vậy, Thiên Thiên bước nhanh đến ngăn cản hắn. Dưới tình thế cấp bách, nàng không kịp suy nghĩ kỹ: “Ngươi nói ta chỉ có hư danh, vậy có dám đấu với ta một lần hay không?!”
Sở Hi Niên dừng bước, khe khẽ cười nhưng giọng nói lại tỏ ra thiếu hứng thú: “Cô nương vẫn nên rời đi đi. Ngày sau đừng làm ăn trộm nữa. Nếu bị người khác bắt, người đó có thể không dễ nói chuyện như ta.”
Thiên Thiên: “Hôm qua là ta thất thủ mà thôi. Ngươi đã nói năng lực của ta chỉ thường thường, vì sao không dám đấu với ta? Chẳng lẽ là ngươi sợ ta?”
Sở Hi Niên xoay người nhìn nàng, ra vẻ như bị kích thích. Hắn ra hiệu cho hộ vệ lùi ra xa rồi cười: “Vì sao ta phải sợ ngươi? Cô nương muốn đấu gì? Trộm đồ sao?”
Thiên Thiên “hừ” một tiếng: “Ta là trộm. Không đấu ăn trộm thì đấu cái gì?”
Sở Hi Niên lại mở quạt, phe phẩy một cách suy tư: “Nhưng nhà giàu trong kinh thành này đều đã bị ngươi trộm. Nếu chọn đại một nhà ngươi quen thuộc địa hình hơn ta, thi đấu với nhau chẳng phải là bất công?”
Thiên Thiên cẩn thận nghĩ: “Ai nói nhà nào ta cũng trộm? Hoàng cung ta chưa trộm.”
Sở Hi Niên cười khẽ: “Đại nội cao thủ trong Hoàng cung nhiều như mây, bên người Thánh Thượng đều là ngọa hổ tàng long, cô nương không nên mạo hiểm thì hơn. Cả ngươi và ta đều chưa từng trộm nhà vương công đại thần. Chọn một nhà trong đó, thế nào?”
Thiên Thiên nói: “Vậy phủ công chúa Bình Sương.”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Công chúa Bình Sương dung túng thuộc hạ làm người khác bị thương, bị bệ hạ cưỡng chế đến chùa miếu tu hành ba tháng, đến nay vẫn chưa về. Phủ Công chúa trống không, tên trộm nhỏ nào cũng có thể đi vào, rất không thú vị.”
Thiên Thiên khẽ nhíu mày: “Vậy phủ Thái Tử.”
Sở Hi Niên ho nhẹ: “Thái Tử xưa nay ngu dốt, trong phủ có thể có thứ gì tốt chứ? Sợ là chỉ có vài thứ vàng thau lẫn lộn, bị người dùng tranh giả lừa y cũng không biết.”
Nghe vậy, Thiên Thiên cảm thấy khổ sở. Nhà cấp thấp nàng không thèm trộm, nhà cao cửa rộng nàng đã đi trộm gần hết, đếm tới đếm lui đúng thật còn không được mấy nhà: “Ta biết một nhà, nhưng ngươi dám đi sao?”
Sở Hi Niên hơi mỉm cười: “Cô nương cứ nói, đừng ngại.”
Thiên Thiên hạ giọng nói năm chữ: “Phủ Binh Bộ thượng thư.”
Nàng thấy Sở Hi Niên không nói gì liền cho rằng hắn sợ nên chống nạnh: “Ta từng thử vào phủ của Tần Đạo Viêm. Nói không dễ nghe, thủ vệ trong phủ của ông ta chỉ sợ không thua kém gì phủ Tướng quân của các ngươi. Nghĩa tử nghĩa nữ của ông ta đều là cao thủ, người bình thường rất khó lẻn vào.”
Sở Hi Niên tỏ ra hứng thú rồi ra vẻ ý vị thâm trường: “Hóa ra là Tần đại nhân. Ông ấy là Binh Bộ thượng thư, nhận được hậu đãi của thánh quyến, trong nhà tất nhiên có nhiều bảo bối. Ta nghe nói dưới gối đầu trong phòng ngủ của ông ấy có một hộp cơ quan cất giấu bảo vật hiếm thấy. Không bằng ta và ngươi đánh cược thứ này, nhìn xem ai có thể trộm được món bảo bối ấy?”
Thiên Thiên không suy nghĩ gì liền đáp ứng: “Nếu thua, ngươi phải viết chữ “phục” cho ta. Ngươi phải thừa nhận kỹ năng ăn trộm của ta là thiên hạ đệ nhất.”
Sở Hi Niên vui vẻ đáp ứng: “Nếu cô nương thua thì trả những món bảo bối đã ăn trộm về, được chứ?”
Thiên Thiên hồ nghi nhìn hắn: “Chỉ vậy thôi?”
Sở Hi Niên cười cười phe phẩy cây quạt trong tay, tỏ vẻ hào sảng: “Cô nương có tài năng quý giá, dùng ở nơi nào đều tốt, cớ gì không chọn đường ngay? Phải biết sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên.”
Hắn ngừng lại rồi nhìn sắc trời: “Hiện giờ là giờ Tỵ, hạn định là rạng sáng ngày mai. Xem thử xem kỹ năng giữa ngươi và ta ai cao hơn ai.”
Trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu”, Tần Đạo Viêm từng tư thông với ngoại bang bán thông tin trong nước, mật tin liên lạc được giấu trong hộp dưới gối. Sau khi kỳ nhân dị sĩ dưới trướng Tấn Vương lấy được chiếc hộp ấy rồi bẩm báo cho Yến Đế, Tần Đạo Viêm bị phán chém đầu.
Cốt truyện hiện tại đã khác xa nguyên tác, Sở Hi Niên không nắm chắc một trăm phần trăm rằng mật tin còn giấu ở chỗ cũ, nhưng phái người đi tìm hiểu một chút cũng không sao, dù sao cũng không mất gì.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Cả một ngày hôm nay Tạ Kính Uyên không ở trong phủ, đến tối y mới trở về. Sở Hi Niên vốn còn sợ hai người gặp mặt sẽ xấu hổ, hiện giờ lại thấy mình đã lo xa. Hắn tắm gội thay quần áo xong liền nằm xuống ở gian ngoài.
Tạ Kính Uyên đang chờ Sở Hi Niên đến chỗ y làm ấm giường, kết quả đợi nửa ngày không có một động tĩnh. Y nhịn không được nhấc màn giường lên nhìn thì thấy hắn đang nằm ở bên ngoài đọc sách.
Tạ Kính Uyên kêu một tiếng nghe không ra cảm xúc: “Sở Hi Niên.”
Thật ra Sở Hi Niên không có tâm tư đọc sách, đầu óc hoàn toàn trống trơn. Nghe tiếng y, hắn ngừng lật sách nhưng không quay đầu lại: “Tướng quân có việc?”
Tạ Kính Uyên: “Nghe nói ngươi thả nữ tặc kia?”
Sở Hi Niên: “Ừm.”
Tạ Kính Uyên: “Ngươi chắc chắn nàng sẽ ngoan ngoãn trở về?”
Sở Hi Niên: “Ừm.”
Tạ Kính Uyên: “Bản tướng quân lạnh, ngươi lại đây.”
Sở Hi Niên suýt nữa “ừm” theo phản xạ, phản ứng kịp nên mới nuốt ngược trở vào. Hắn siết quyển sách trong tay, vì dùng lực quá mạnh mà trang sách nhăn lại: “Hôm nay ta lỡ nhiễm phong hàn, sợ sẽ lây bệnh cho Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên tỏ ra quan tâm: “Phong hàn? Uống dược chưa?”
Sở Hi Niên gật đầu.
Tạ Kính Uyên trực tiếp bước xuống giường, đi tới chỗ Sở Hi Niên rồi nhấc chăn lên chen lên giường hắn: “Đã uống dược thì không sợ.”
Nói xong còn cọ cọ vào trong ngực Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên không đoán được hành động của y. Hắn rũ mắt nhìn người trong lòng ngực, nhất thời không biết nên nói gì cho phải: “Tướng quân......”
Hắn muốn nói cho dù uống dược vẫn có thể lây nhiễm phong hàn.
Và...
Vì sao ngài lại muốn hôn ta....?
Có lẽ Sở Hi Niên đoán được đáp án, nhưng hắn không đoán. Đứng trước mặt chuyện chưa từng trải qua trong đời, con người ai cũng chần chờ.
Tạ Kính Uyên không biết suy nghĩ trong lòng Sở Hi Niên. Y kiểm tra khối ngọc trên cổ hắn, xác nhận hắn vẫn còn đeo nó trên người rồi mới nhắm mắt ngủ.
Nến tắt, trong phòng trở nên tối tăm.
Sở Hi Niên đặt quyển sách trong tay sang một bên, một chữ đọc cũng không vô. Hắn tự hỏi một lát rồi mới nói với Tạ Kính Uyên: “Giường chật như vậy, hay là Tướng quân quay về giường ngủ đi.”
Nghe vậy, Tạ Kính Uyên mở mắt, con ngươi dường như sáng lên: “Ngươi ngủ với ta sao?”
Sở Hi Niên lắc đầu.
Tạ Kính Uyên nói: “Bản tướng quân lạnh.”
Nói xong y lại chui vào lòng ngực Sở Hi Niên. Cơ thể lạnh băng dựa sát vào người hắn, giọng nói mơ hồ không rõ: “Sở Hi Niên, một mình ta rất lạnh...”
“......”
Hầu kết của Sở Hi Niên giật giật nhưng hắn không nói được chữ nào. Hắn nhìn vào mắt Tạ Kính Uyên, lát sau mới nói được một câu:
“Được, vậy...”
“...Vậy cùng nhau ngủ đi......”
Trong lời nói tựa hồ thỏa hiệp điều gì.
Vầng trăng vằng vặc giữa trời, phủ những tia sáng vụn lên mái ngói lưu ly. Vạn vật chỉ còn là bóng đen như những khối hình cắt.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Cửu Dung lãnh phạt hai mươi roi. Tới tối hắn vẫn mặc khôi giáp đứng canh gác bên ngoài như cũ, không màng thương thế chưa lành. Thẳng đến khi một tà áo hồng xuất hiện trước mắt hắn, Cửu Dung mới tạm ngừng việc đi xung quanh tuần tra. Hắn nhìn Vân Tước, ánh mắt lãnh khốc.
Vân Tước không nói gì. Nàng không trợn mắt như mọi khi mà chỉ im lặng, thoạt nhìn nhã nhặn nhu mỹ. Vân Tước do dự một lúc rồi cúi người đặt một lọ thuốc trị thương ở bậc thang, sau đó xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, phủ Binh bộ Thượng thư nghênh đón một vị nữ tặc khinh công siêu tuyệt, ý chí chiến đấu sục sôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.