Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 86: Phiên ngoại -- Tên hay
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
“Sao vậy? Nghĩ về người trong lòng của ngươi?”
“Người đó ở ngay trước mặt, không cần nghĩ.”
Chương 82: Phiên ngoại —— Tên hay
Mùa đông năm Khải Thịnh thứ 21, Yến Đế băng hà. Thái Tử Ân Thừa Hạo kế vị, sửa niên hiệu thành Vĩnh An.
Tấn Vương phạm thượng, ý đồ mưu phản. Theo đúng luật hắn sẽ bị tru, nhưng tân đế ân xá chỉ biếm hắn thành thứ dân. Gia quyến cùng tham gia đều bị sung quân đến Lĩnh Nam, cả đời không được hồi kinh.
Chưa đầy một tháng sau, tân đế lại ban chỉ sửa lại vụ án Tạ thị mưu nghịch năm đó. Con cháu Tạ thị được sửa lại giấy tờ, nếu ở tù thì được thả ra, nếu bị sung quân thì được quay về. Hộ quốc Tướng quân quá cố Tạ Bích được sách tặng lăng mộ gia tộc, phong thành Lang Xuyên đô đốc, thụy hào “Trung Dũng”, được lập mộ chôn di vật.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Lại là một năm tuyết trắng trời, từ đường xá đến mái ngói đều được phủ một màu trắng tinh. Gió lạnh thấu xương thổi lên mặt như muốn thổi mất một tầng da. Bá tánh mặc áo bông đi lại vội vàng, vừa cúi đầu thở ra hơi lạnh vừa oán giận năm này tuyết vừa đến trễ vừa lạnh quá.
Lúc này Sở Hi Niên không ở phủ Tướng quân mà là ở... thanh lâu.
Ôn Hương Lâu là chốn ăn chơi náo nhiệt nhất kinh thành, dù bên ngoài có là ngày đông giá rét thì bên trong cũng ấm áp như xuân. Loại than ngân ti tốt nhất được đặt trong góc phòng, vừa mang lại hơi ấm nhẹ nhàng vừa có thêm mùi hương.
Lầu hai là nhã gian, lầu một là xướng đài, phía dưới là hơn mười bàn yến tiệc, khung cảnh rực rỡ phồn hoa. Sở Hi Niên khoác áo choàng trắng được làm từ loại da hồ ly tốt nhất, bên hông thắt dây trang trí bằng ngọc. Hắn cởi áo ra rồi đặt trên ghế, vì mặc được một lúc nên chiếc áo làm hắn thấy hơn nóng. Dung nhan đoan chính cùng cử chỉ có lễ của Sở Hi Niên làm hắn khác biệt hẳn so với những vị khách háo sắc hạ lưu thường tới nơi này.
Một tay Sở Hi Niên cầm giấy, tay còn lại là một chiếc bút than. Hắn vừa ghi chú vừa hỏi: “Cô nương vào thanh lâu từ nhỏ?”
Đối diện hắn là một phụ nữ trung niên vẫn còn phong vận nữ tử đang ngồi ngay ngắn. Thấy sự nghiêm trang của Sở Hi Niên, bà cảm thấy hồi hộp, vì không dám mời rượu nên chỉ có thể lắp bắp: “Nô gia... Nô gia được gọi là Nguyệt Cô. Khoảng... khoảng chừng mười tuổi thì vào Ôn Hương Lâu.”
Vị khách này thật kỳ lạ, không cần bồi rượu cũng không cần hầu hạ, chỉ muốn hỏi thăm về cuộc đời những tỷ muội lớn tuổi sống trong Ôn Hương Lâu, nói rằng để chuẩn bị ngày sau viết sách.
Viết sách? Viết sách gì?
Có người sẽ thay kỹ nữ viết sách?
Nguyệt Cô cảm thấy hoang đường, nhưng nói chuyện phiếm vài câu không mất gì, hơn nữa còn được trả bạc: “Không phải nô gia tự nguyện đến đây, năm ấy mất mùa nên bị người nhà bán vào. Tuy sống chẳng vẻ vang, còn bôi nhọ tổ tông, nhưng vẫn là sống sót.”
Sở Hi Niên thở dài: “Thế đạo gian nan, việc này không thể trách cô nương. Vậy người nhà của cô nương đâu?”
Nguyệt Cô vốn đang cắn hạt dưa bỗng dừng tay một chút, sau đó cắn tiếp như không có việc gì. Son phấn trên mặt bà rất dày, sắc đỏ trên môi hơi chói mắt: “Đã sớm chết đói. Hai lão nhân đi đường còn không xong, chút bạc bán thân của ta có thể dùng để làm gì? Lúc đấy ta còn nhỏ chưa thể tiếp khách nên cũng không kiếm được bạc, là mụ mụ trong lâu hỗ trợ hạ táng thi thể.”
Sở Hi Niên gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Cô nương đã suy nghĩ ngày sau sẽ làm gì chưa?”
“Làm gì?” Nguyệt Cô cười cười, trong giọng lại mang theo lo lắng, “Có thể làm gì? Chỉ có thể tích cóp chút tiền để chuộc khế bán thân, sau đó tìm nơi nào không ai quen biết rồi chờ kiếp sau.”
Sở Hi Niên vẫn rất thích viết sách, thích đi khắp nơi tìm tư liệu sống. Tuy thế giới này hình thành dưới ngòi bút của hắn, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện hắn không biết. Trên có quan lại, có đại tộc thế gia, dưới có bá tánh bình dân, có những người bình thường.
Vì có Hoàng Thượng và Tạ Kính Uyên chống lưng, mỗi lần Sở Hi Niên đến phỏng vấn quan to đều vô cùng thuận lợi. Chỉ có thanh lâu là hơi phiền phức, Tạ Kính Uyên không muốn để hắn đi.
Hôm nay Ân Thừa Hạo cải trang rời cung đến phủ Tướng quân tìm Tạ Kính Uyên uống rượu. Sở Hi Niên thừa cơ hội này lén chạy ra ngoài. Hắn nhìn xấp giấy dày trên tay, thấy sắc trời không còn sớm thì đặt một thỏi bạc lên bàn: “Hôm nay làm phiền cô nương.”
Hắn nói với Nguyệt Cô: “Người đời thường nói không còn sắc thì không còn tình, người chốn phong nguyệt khó tìm được phu quân. Nếu niên hoa không còn, chẳng phải không có nổi chút vốn liếng để an cư lạc nghiệp? Năm đó vì thế đạo gian nan nên cô nương mới lầm đường lạc lối, nhưng không nên bị chốn ăn chơi vinh hoa giả dối này bào mòn. Nếu cô nương học thêm tay nghề, ngày sau sẽ càng nắm chắc chuyện chuộc thân.”
Hắn nói bằng giọng ôn hòa và ánh mắt bình đẳng, khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.
Nguyệt Cô do dự nắm lấy thỏi bạc, một lúc sau mới dùng tay áo lau lau đôi mắt ửng đỏ. Bà đứng dậy hành lễ với Sở Hi Niên: “Hôm nay... hôm nay khiến công tử tốn nhiều rồi... Nô gia chưa làm gì mà được một thỏi bạc lớn như vậy...”
Sở Hi Niên nói: “Cô nương an tâm nhận đi, ta đã nghe xong câu chuyện của cô nương. Tiền này xem như dùng để mua câu chuyện đó.”
Hắn thu thập đồ đạc rồi đứng dậy rời đi, vừa quay lại thì thấy một khuôn mặt đang kề sát. Hai mắt hắn rụt lại, theo bản năng dùng xấp giấy trong tay tấn công.
“A!”
Ân Thừa Hạo che mặt kêu thảm thiết. Y bi phẫn chỉ về phía Sở Hi Niên: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi không những lén Tạ Kính Uyên đi dạo thanh lâu mà còn dám đánh ta!”
Sở Hi Niên nhíu mày. Hắn nhớ Ân Thừa Hạo đang uống rượu cùng Tạ Kính Uyên trong phủ Tướng quân, sao lại xuất hiện ở nơi này? Hắn liếc nhìn sau lưng y: “Sao ngài lại ở đây? Tướng quân đâu?”
Hắn chưa hỏi còn tốt, vừa hỏi thì Ân Thừa Hạo liền đắc ý: “Tửu lượng của y không bằng ta, uống hai ly đã gục rồi. Ta thấy ngươi lén ra khỏi phủ thì lén đi theo. Không ngờ ngươi dám đi dạo thanh lâu. Có tin ta nói cho Kính Uyên hay không?!”
Tất nhiên Sở Hi Niên sẽ không để mình nằm trong tay người khác. Hắn cười cười, thong thả mặc lại áo choàng: “Ta có thể dạo thanh lâu nhưng ngài không thể. Ngài nên lo lắng mình bị phát hiện thì hơn, không cần để ý loại tiểu nhân vật không quan trọng như ta.”
Sau khi Ân Thừa Hạo lên ngôi Hoàng đế, y chẳng tiến bộ bao nhiêu, vẫn hành xử có phần vô lại như trước. Sở Hi Niên tưởng rằng y sẽ ổn trọng và chín chắn hơn, nhưng tất cả chỉ là hắn nghĩ nhiều.
Nhưng vậy cũng tốt. Rất nhiều người nắm quyền lực trong tay sẽ dần thay đổi theo thời gian mà chính họ cũng không hay biết. Ân Thừa Hạo có thể bảo vệ sơ tâm của mình chưa chắc là chuyện xấu.
Ân Thừa Hạo không hiểu ý hắn: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi có ý gì?”
Sở Hi Niên cuộn lại xấp giấy trong tay, tận tình chỉ về phía cửa: “Ngài thấy không? Ngự sử Trương đại nhân đã chạy đến cửa rồi. Ngài nên mau chóng rời đi thôi. Nếu để ông ấy nhìn thấy thì buổi lâm triều ngày mai sẽ diễn ra một hồi phong ba.”
Quan ngự sử phụ trách giám sát lời nói và việc làm của những vị quan khác. Vị Trương đại nhân của Đô Sát Viện này có tiếng là đã để ý ai sẽ không bao giờ buông tha người đó, dùng mạng để can gián người khác không ít lần. Cứ hở ra là vị này sẽ lượn một vòng quanh các thanh lâu lớn, không phải vì đi chơi gái là vì muốn bắt quan viên phẩm hạnh bất chính.
Nếu ông nhìn thấy đương kim Thánh Thượng ở chỗ này... có tám cái miệng cũng không giải thích được.
Ân Thừa Hạo cũng rất sợ ông. Thấy Trương đại nhân sắp bước qua cửa, y gấp gáp chạy lên lầu. Ân Thừa Hạo chẳng những vô tình tông vào ngực một người trong lâu mà còn bị người đó dùng khăn tay đánh lên mặt: “Hứ! Không thèm nhìn đường mà dám nhào vào ngực cô nãi nãi! Muốn ăn đậu hủ cũng phải có mắt chứ!”
Sở Hi Niên thấy Ân Thừa Hạo bị mắng thì đứng dưới lầu cười không ngừng. Thấy sắc trời không còn sớm, hắn lắc đầu rồi xoay người bước ra cửa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tửu lượng của Tạ Kính Uyên vốn không tệ, nhưng chẳng hiểu sao vừa uống hai ly với Ân Thừa Hạo y đã cảm thấy buồn ngủ, chốc lát sau liền hoàn toàn mất tri giác.
Y mơ thấy một giấc mộng thật dài...
Tạ Kính Uyên mơ thấy mình đang ở trong một đia lao không thấy ánh mặt trời, hai tay hai chân y đều bị khóa lại bằng xiềng xích. Đầu gối của y bị một mũi tên cắm xuyên qua, miệng vết thương chưa lành nên máu tươi không ngừng rỉ ra nhuộm đỏ rơm rạ trên mặt đất.
Nhà lao đầy bụi và tràn ngập mùi thối rữa.
Tạ Kính Uyên cảm giác mình đã bị nhốt trong nhà lao này rất lâu rồi, lâu đến mức y đã quen với bóng tối vô tận và đau đớn. Y thử cử động chân tay, chỉ cần hơi cử động là xiềng xích sẽ xoắn vào nhau, siết cho gân cốt y đứt đoạn.
Y rên lên vì đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trên người y không chỗ nào là không đau, không chỗ nào là không khó chịu.
“Sở... Hi Niên......?”
Cổ họng Tạ Kính Uyên khô đến mức y không thể phát ra nổi một âm thanh. Nhưng khi ở một mình, bản năng của y là tìm kiếm Sở Hi Niên.
Địa lao trống trải, không người đáp lời.
Tạ Kính Uyên lại cất cao giọng rồi vì bị thương ở nội tạng mà hộc ra một ngụm máu. Chút máu ấy không những không khiến cổ họng khô cằn của y dễ chịu mà còn khiến y đau như bị thiêu đốt.
Tạ Kính Uyên siết chặt tay, cố gắng không phát ra âm thanh. Đến khi gian ngoài vang lên tiếng khóa cửa như thể có người tới, y mới ngẩng đầu nhìn lên ——
Y không biết ngoại hình của mình bây giờ trông đáng sợ đến mức nào, người không ra người mà quỷ không ra quỷ. Mắt y đen đặc và hung ác như ác quỷ mới từ địa ngục bò ra đang muốn tìm người để cắn nuốt.
Nhìn thấy y, nha dịch đến đây để báo tin sợ đến mức lùi về sau một bước. Nhớ đến mệnh lệnh của cấp trên, hắn lấy hết dũng khí: “Bệ hạ nói tốt xấu gì ngươi và Thái Tử đã từng quen biết. Y chết rồi thì cũng nên báo tin cho ngươi hay.”
Tạ Kính Uyên không nhúc nhích mà nhìn người nọ chằm chằm. Y yên tĩnh như một vũng nước lặng, hai mắt híp lại như muốn nghe rõ ai đã chết.
Giọng nói không có cảm xúc của nha dịch lại vang lên: “Phế Thái Tử Thừa Hạo phạm thượng tác loạn, có ý mưu phản, vốn nên bị tru. Nhưng Tiên đế nhân từ, chỉ giam cầm y trong Đông Cung. Thế mà phế Thái Tử không biết ăn năn hối cải, trong lúc bị giam cầm nói năng điên khùng nên được ban thắt cổ tự vẫn, táng ở hoàng lăng.”
Một sự im lặng chết chóc. Tạ Kính Uyên không có phản ứng gì.
Nha dịch đành phải lặp lại: “Phế Thái Tử Thừa Hạo đã chết, hẳn là thi thể đang được nâng ra khỏi Đông Cung.”
Tạ Kính Uyên vẫn cúi đầu không có phản ứng. Điều này khiến nha dịch hoài nghi có phải y đã chết rồi hay không. Hắn mất kiên nhẫn muốn rời đi, nhưng vừa xoay người thì đằng sau vang lên một giọng nói khàn đặc: “Ngươi nói ai đã chết?”
Nha dịch dừng bước rồi cười khẩy: “Phế Thái Tử, chính là người mưu phản với ngươi.”
Xích sắc vang lên leng keng. Tạ Kính Uyên chậm rãi ngẩng đầu hỏi thêm một câu, hai mắt đỏ như máu: “Sở Hi Niên đâu?”
Y hỏi bằng giọng lạnh băng: “Sở Hi Niên đâu...?”
Một nửa gương mặt của Tạ Kính Uyên đã bị hủy hoại, những vết sẹo ngang dọc đan xen. Trước khi bỏ tù y, đám người kia chẳng giữ cho y chút thể diện nào, nhất định phải vứt mặt nạ của y đi mất. Hiện giờ chỉ có thể mơ hồ nhìn được một chút phong tư của y từ nửa gương mặt bên trái.
Nha dịch là người mới, không quá hiểu chuyện bên ngoài, cũng không nhớ được mặt của tất cả quyền quý. Hắn chỉ biết vị công tử vinh quang nhất của Sở thị tên là Sở Tiêu Bình. Còn “Sở Hi Niên” nghe có hơi quen tai nhưng hắn lại không nhớ rõ.
Vì thế hắn trả lời một cách thiếu kiên nhẫn: “Ai biết? Hẳn là đã chết giống Thái Tử đi?”
Nói rồi người nọ rời khỏi địa lao, một lần nữa khóa lại cánh cửa dày được làm từ sắt. Một âm thanh đục ngầu vang lên, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Tạ Kính Uyên bắt đầu dùng sức giãy giụa, xích sắt nặng nề không ngừng rung lên. Một sự tuyệt vọng sâu sắc dâng lên trong lòng y. Mắt Tạ Kính Uyên đỏ lên, ngọn lửa hận thù bùng cháy. Dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ y làm y không thở được, nhưng cũng khiến y cảm thấy thù hận ngập trời.
Đó là cảm xúc của y sao?
Không, không thể nào...
Yến Đế đã băng hà, Chu Ôn Thần tự sát, Tấn Vương bị sung quân đến Lĩnh Nam, Ân Thừa Hạo đăng cơ thành Hoàng đế, Sở Hi Niên ở bên bầu bạn...
Vì sao y lại phẫn hận thế này?
Còn Ân Thừa Hạo... Sao Ân Thừa Hạo lại chết..? Sao Sở Hi Niên lại chết...?
Gân xanh trên trán Tạ Kính Uyên nổi lên. Y cảm thấy giấc mộng khiến y không thể hô hấp này thật đáng sợ. Kết cục không nên như thế này. Tạ Kính Uyên mặc kệ việc xiềng xích đang xoắn chặt lấy tay chân của mình, thương thế trên người vì y cử động mạnh nên lại nứt ra. Đến khi âm thanh của xương gãy vang lên, y mới ngừng cử động ——
Xích sắt trên bụng Tạ Kính Uyên siết chặt đến cực hạn. Xương sườn của y bị siết gãy, nội tạng bị đâm thủng. Chốc lát sau y hộc ra một ngụm máu to.
Tạ Kính Uyên cúi đầu không cử động, máu tuôn không ngừng rồi rơi trên nền đất. Y vất vả thở dốc, dùng hết sức lực để ngẩng đầu nhìn về phía lỗ thông khí chỉ to bằng một bàn tay trên trần địa lao.
Bên ngoài, tuyết bay đầy trời.
Rất lạnh, rất rất lạnh. Tạ Kính Uyên không nhìn thấy tường son ngói lưu ly của hoàng cung, cũng nhìn không thấy tuyết trắng trời che khuất sơn hà. Gió lạnh thấu xương thổi vào địa lao, mang theo vài bông tuyết li ti. Chúng dừng trên mặt Tạ Kính Uyên rồi nhanh chóng tan ra hòa cùng với máu.
Vài cung nhân nhân đang nâng một người được che bằng vải bố ra khỏi Đông Cung. Nhìn từ xa, trông họ như hòa làm một vào trời tuyết. Một cánh tay ốm yếu rơi ra khỏi vải bố. Tay áo được làm từ vải lụa màu vàng nhưng nay đã cũ nát bạc màu.
Một tiểu thái giám mới đến không biết người họ đang nâng là ai, cũng không dám hỏi ngay. Chờ đến khi đi xa cậu mới hỏi một thái giám lớn tuổi: “Sư phụ, người chúng ta đang nâng là ai? Trời lạnh quá, làm khó chúng ta quá rồi.”
Thái giám già thở dài: “Đừng hỏi nhiều, lúc còn sống có thân phận cao quý thế nào thì sau khi chết cũng là người chết mà thôi.”
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, che lấp miệng mũi cùng che lấp cả đất trời. Tạ Kính Uyên không thở được. Y hít sâu một hơi, cả người run lên rồi tỉnh lại trên bàn tiệc.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Vì Tạ Kính Uyên thức dậy quá đột ngột nên ly cốc trên bàn rơi xuống vỡ toang. Người hầu đợi ở bên ngoài tưởng có chuyện gì xảy ra nên vội vàng vén rèm vọt vào: “Tướng quân?!”
Tạ Kính Uyên vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc ban nãy. Y thất thần nhìn những món ăn quý giá đã nguội từ lâu trên bàn, sau đó nhìn quanh một vòng mới nhận ra mình đang ở phủ Tướng quân chứ không phải địa lao quỷ quái kia.
Y nhắm mặt lau mặt, nhớ ra một chuyện bèn lập tức hỏi người hầu: “Sở Hi Niên đâu?”
Người hầu lắp bắp: “Sở công tử... A... Sở công tử...”
Đi thanh lâu......
Người nọ còn đang suy nghĩ có nên nói ra hay không thì mành cửa bị một người bên ngoài vén lên. Một công tử mặc bạch y khoác áo choàng lông hồ ly bước vào.
Trên áo khoác của Sở Hi Niên còn vương chút tuyết. Hắn liếc người hầu, ra hiệu cho người nọ ra ngoài, rồi đi về phía Tạ Kính Uyên, sờ khuôn mặt tái nhợt của y: “Ngài cảm lạnh sao? Sao mặt lại trắng như vậy?”
Tạ Kính Uyên cảm thấy bên má ấm lên bèn nắm lấy tay Sở Hi Niên theo bản năng. Y siết chặt đến mức hắn cảm giác tay mình sắp gãy. Sở Hi Niên không giãy ra, chỉ nhíu nhíu mày: “Tướng quân?”
Lúc này Tạ Kính Uyên mới hoàn hồn rồi hơi buông tay ra. Thấy Sở Hi Niên vẫn còn sống và đang đứng trước mặt mình, sức lực trên người y như bị rút cạn. Y gắng sức duỗi tay ôm hắn.
“Sở Hi Niên...” Giọng Tạ Kính Uyên run nhè nhẹ.
Sở Hi Niên không hiểu nguyên do nhưng vẫn ôm chặt y đáp lại: “Sao vậy?”
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ngươi nói xem, nếu lúc trước chúng ta khởi binh thất bại, hiện giờ sẽ gặp phải kết cục gì?”
Thái Tử Ân Thừa Hạo bị ép thắt cổ tự vẫn, táng ở hoàng lăng.
Tạ Kính Uyên y bị giam cầm đến chết. Sau khi chết, xương cốt bị vùi trong đất bùn, không được lập bia.
Từng hình ảnh đều khiến Tạ Kính Uyên run sợ khó mà bình tĩnh được.
Sở Hi Niên lại cười rồi thở dài: “Nhất định là chết chung với nhau, có gì đáng sợ?”
“Nếu Thái Tử chết, y sẽ không hối hận. Có trung thần như Tướng quân làm bạn, y có chết cũng không hối hận. Nếu ta chết, cũng không hối hận.”
“Tướng quân, phần lớn người đời không sợ chết. Bọn họ chỉ sợ chết không đáng, cũng sợ chết vì người không đáng...”
Trong nguyên tác, Tạ Kính Uyên và Ân Thừa Hạo đã có kết cục bi thảm. Nhưng Sở Hi Niên tin tưởng, nếu thời gian có thể quay lại, nếu hai người họ biết trước kết cục của mình, họ vẫn sẽ không oán không hối đi trên con đường đó.
Không sợ cái chết, chỉ mong không phụ người.
Tạ Kính Uyên dần dần bình tĩnh lại. Y nhìn Sở Hi Niên, ấm ách hỏi: “Thái Tử đâu?”
Bọn họ không thay đổi được thói quen này, dù Ân Thừa Hạo đã đăng cơ nhưng họ vẫn thích gọi y là Thái Tử.
Sở Hi Niên cảm thấy dường như Tạ Kính Uyên đã biết điều gì đó. Nhìn biểu cảm trên mặt y, hắn kéo y đứng lên, phủ áo choàng lên người y rồi kéo y ra cửa: “Đi thôi. Hôm nay rảnh rỗi, ta dẫn Tướng quân đi dạo một vòng, sẵn tiện đi xem kịch vui của Thái Tử.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Cửu Dung đang canh gác. Thấy hai người họ định đi ra ngoài, hắn muốn đi theo bảo hộ nhưng lại bị Tạ Kính Uyên phân phó ở lại phủ Tướng quân.
Đêm đến, Cửu Kiêu – một thân tín khác của Tạ Kính Uyên – dẫn theo cấp dưới tới đổi ca thì nghe Cửu Dung nói: “Không cần, tối nay ta sẽ canh gác.”
Cửu Kiêu cảm thấy Cửu Dung hành xử rất kỳ quái, chắc không phải đang thích ai đó mà là do nửa đêm không ngủ được: “Được, vậy sáng mai ta tới đổi ca với ngươi.”
Cửu Dung là người ít nói nên chỉ gật đầu, sau đó tiếp tục đi qua đi lại tuần tra. Đúng lúc này, ngọn cây nơi xa rung lên xào xạc. Cửu Dung nhăn mày, đang chuẩn bị dùng đá ném về hướng đó thì thấy một con chim sẻ rơi xuống đất. Hắn dừng tay, đoán chừng chim sẻ bị thương vì trời quá lạnh.
Binh lính tiến lên kiểm tra: “Đại nhân, chỉ là một con chim sẻ bình thường.”
Cửu Dung cúi người nhặt chim sẻ lên, phát hiện ra nó vẫn còn thở, chỉ là cánh bị thương nên không bay được.
Ngoài trời rất lạnh, hắn thấy trong phòng đang đốt than thì do dự trong một giây, sau đó vén rèm lên ném chim sẻ vào.
Bên trong vang lên tiếng la tức giận và sợ hãi: “A! Ai ném đồ bậy bạ?!”
Cửu Dung cứng người.
Vân Tước đang sắp xếp chăn nệm. Chú chim nhỏ đột ngột xuất hiện trên thảm lông bên chân khiến nàng giật hết cả mình. Vân Tước cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện chỉ là một chú chim nhỏ bị thương.
“A, thật đáng thương.”
Vân Tước ôm chú chim trong tay rồi vén rèm nhìn ra ngoài. Thấy Cửu Dung đang đứng cứng ngắc như một khúc gỗ, nàng nhăn mi “hừ” một tiếng: “Ngươi ném vào sao?”
Cửu Dung: “......”
Khúc gỗ đáng ghét.
Vân Tước buông rèm, không để ý tới hắn nữa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Đối diện Ôn Hương Lâu là một tửu lâu. Sở Hi Niên không dám dẫn Tạ Kính Uyên đến thanh lâu nên dẫn y lên tửu lâu, tìm một phòng riêng có cửa sổ, gọi chút đồ ăn rồi mở cửa sổ ra: “Tướng quân nhìn xem, Thái Tử ở đằng kia kìa.”
Cuối cùng Ân Thừa Hạo vẫn bị Trương ngự sử phát hiện. Tin rằng chỉ cần đánh chết không nhận thì sẽ không bị ai nhìn ra, y dùng tay áo che mặt rồi vội vã chạy ra khỏi Ôn Hương Lâu, chuẩn bị tìm một chỗ để trốn.
Đằng sau, Trương ngự sử đuổi theo không bỏ. Ông giữ chặt tay y, nhìn lên nhìn xuống rồi nhìn trái nhìn phải, thấy y quen quen thì tỏ vẻ nghi ngờ: “Ngươi... Ngươi...”
Ân Thừa Hạo nhất quyết dùng tay áo che mặt, tức giận đẩy ông ra: “Ngươi lầm người rồi! Tránh ra tránh ra!”
Trương ngự sử nói: “Lão phu không tin! Ngươi bỏ tay áo xuống để lão phu nhìn xem!”
Ân Thừa Hạo giữ chặt tay áo, làm mặt quỷ với ông: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói ngươi nhìn lầm người rồi. Tránh ra tránh ra! Ta mắc bệnh hủi, đừng có chạm vào ta!”
Thị lực của Tạ Kính Uyên rất tốt. Y lập tức nhận ra Trương Thiết Chủy – quan ngự sử nổi tiếng khó tính: “Sao hai người họ lại cùng ở đây?”
Sở Hi Niên cong môi: “Vua của một nước dạo thanh lâu, sao Trương ngự sử có thể nhìn thấy rồi mặc kệ?”
Tạ Kính Uyên không đáp lời ngay. Đã gần cuối năm, y bỗng cảm thấy phồn hoa bên ngoài thật rộn ràng. Việc Sở Hi Niên ngồi ngay đối diện khiến y cảm thấy ấm áp. Tạ Kính Uyên nhìn hắn rồi thấp giọng: “Cho dù nằm mơ, ta cũng không tưởng tượng được mình có ngày hôm nay...”
Sở Hi Niên nắm lấy tay y: “Những ngày như hôm nay sẽ kéo dài mãi mãi. Chúng ta sẽ sống thật vui vẻ dù qua bao năm rộng tháng dài.”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, ánh lửa rọi sáng từng góc phố. Tiếng pháo làm át đi lời diễn xướng của diễn viên mà chưởng quầy mời tới, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được vài câu:
“Người dạy ta kiềm lại những oán hận dư thừa, không tức giận nữa, dạy ta sửa chữa lỗi lầm để bắt đầu cuộc sống mới, dạy ta thay đổi tính tình, dạy ta yêu dòng nước chảy, dạy ta quay đầu khỏi biển khổ để gặp lại người thương...”
Tạ Kính Uyên nhắm mắt lắng nghe rồi nói với Sở Hi Niên: “Là Tỏa Lân Nang.”
Y chăm chú nhìn Sở Hi Niên, trong mắt là tình cảm lắng đọng còn rực rỡ hơn muôn ngàn ánh đèn.
Sở Hi Niên ngượng ngùng nên nghiêng đầu nhìn nơi khác: “Ngài nhìn ta làm gì?”
Tạ Kính Uyên lắc đầu: “Không có gì. Bản tướng quân chỉ đang suy nghĩ... sao ngươi lại biết Thái Tử đang đi dạo thanh lâu?”
Sở Hi Niên siết chén trà trong tay, nhìn vào đôi mắt cười như không cười của Tạ Kính Uyên. Hắn muốn giải thích một chút: “Ta......”
Tạ Kính Uyên đã đoán được nguyên nhân nên khẽ cười ngắt lời hắn: “Đừng có nghĩ cách nói dối bản tướng quân. Lão già thối Mai Phụng Thần tìm đủ mọi cách để ngươi gia nhập Minh Kính Ti, ngươi lại không thèm quan tâm mà muốn đi viết đống sách bỏ kia. Nếu ông ta biết chẳng phải sẽ tức muốn chết?”
Sở Hi Niên cười rộ lên: “Tướng quân không biết rằng văn chương là chuyện ngàn năm, càng viết càng thấy thú vị.”
Tạ Kính Uyên nhướng mày hỏi lại: “Ví dụ như?”
Sở Hi Niên: “Ví dụ như? Ví dụ như nếu ta viết tự thuật đời mình, chắc chắn ta sẽ viết về Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên nghiêng người sang một cách hứng thú: “Viết như thế nào?”
Tất nhiên là viết ngài cùng ta đi hết quãng đời còn lại.....
Sở Hi Niên không nói ra. Hắn thấy pháo hoa rộn ràng thì kéo Tạ Kính Uyên đi xuống lầu cùng tham gia cuộc vui. Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng hệ thống vang lên sát bên tai.
[Tinh! Mời ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 0%. Chúc mừng ngài thành công hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một cơ hội sống lại.]
Sở Hi Niên dừng chân, nhìn lên viên kim cương đã hiện ra trước mặt. Nó lấp lánh hơn bất cứ ánh đèn nào xung quanh.
Lúc trước, độ hắc hóa của Tạ Kính Uyên còn 20%.
Sau khi Yến Đế chết, giảm còn 10%.
Chu Ôn Thần tự sát, giảm còn 2%.
Giờ đây, 2% ấy hoàn toàn biến mất.
Đã có bài học từ thế giới trước, hệ thống không tự ý dịch chuyển Sở Hi Niên trở về mà hỏi một cách không tình nguyện: [Ký chủ thân mến, chúc mừng anh đạt được một cơ hội sống lại. Anh có thể chọn ở lại thế giới này, hoặc chọn quay về thế giới hiện thực. Mời anh chọn.]
Sở Hi Niên đã tự hỏi vấn đề này thật lâu. Hắn vốn không phải người hay do dự, nhưng lần này lại khó có thể quyết đoán một câu trả lời.
Hắn nhớ trước đây ông nội đã từng nói với hắn một câu.
Cháu không cần để bản thân mình bị vật ngoài thân trói buộc. Cháu chỉ cần là chính mình. Tất nhiên không thể bỏ rơi người thân, nhưng nguyện vọng của bọn ông sẽ không bao giờ thay đổi. Cháu hạnh phúc thì bọn ông mới có thể hạnh phúc.
Rất nhiều năm về trước, ông nội Sở đã từng tính cho Sở Hi Niên một quẻ. Quẻ bói nói rằng đời hắn có một kiếp nạn lớn, tựa sinh không sinh, tựa tử không tử, là quẻ tượng rơi vào đường cùng lại tìm thấy đường ra.
Sở Hi Niên không quá tin tưởng, nhưng nếu có tin thì hắn cũng sẽ thản nhiên nghênh đón tử vong, cố gắng làm nhiều chuyện ý nghĩa trong khoảng thời gian hữu hạn của mình.
“Tao...”
Sở Hi nhắm mắt lặng im hồi lâu, chậm rãi nói ra hai chữ:
“Ở lại...”
Hắn vẫn không yên tâm. Không yên tâm về Tạ Kính Uyên, cũng không yên tâm về Ân Thừa Hạo. Kết cục của cuốn sách này đã được viết lại, nhưng hắn muốn tiếp tục che chở hai người họ bình an đi hết một đời.
Ông nội Sở là người phóng khoáng, hẳn sẽ không để ý chuyện hắn không quay về. Ông có vài người học trò hiếu thuận có thể giúp ông dưỡng lão, hắn không cần quá lo lắng.
Hệ thống không ngạc nhiên vì lựa chọn của hắn. Nó bay đến cạnh Sở Hi Niên rồi cọ nhẹ vào hắn như nói lời tạm biệt, buồn lòng vì số điểm nó nhận được sẽ bị giảm một nửa:
[Độ hắc hóa của phản diện đã về 0. Chúc mừng anh cứu vớt thành công.]
[Hệ thống đã thành công cởi trói. Chúc anh một đời vui vẻ. Hệ thống Tiểu Kim Cương rất vui lòng phục vụ~]
Sở Hi Niên khựng người: “Tiểu... Kim Cương?”
Á! Tiêu rồi! Bị lộ tên rồi!
Hệ thống hốt hoảng, vội vàng phủ nhận: [Không không không, không không không, anh nghe lầm.]
Sở Hi Niên hỏi một cách nghi hoặc: “Mày tên Tiểu Kim Cương?”
Hệ thống đã cuốn gói chuẩn bị bay mất nhưng lại nghe Sở Hi Niên nói chậm rãi: “Tên này... rất được, có phúc khí.”
Cũng khá buồn cười.
Hệ thống nghe ra ý ngầm trong lời của hắn, “hừ”một tiếng: [Cho anh phần phúc khí này, anh có muốn lấy hay không?”
Sở 38!
Sở Hi Niên không biết hệ thống đang thầm chửi hắn, nếu không sẽ không chỉ đường cho nó: “Có phải mày đang muốn tìm ký chủ tiếp theo không? Tao đề cử cho mày một người.”
Hệ thống lập tức thò lại gần: [Kể tui nghe với.]
Sở Hi Niên hạ giọng nói vài câu, cuối cùng kết luận: [Tên đó thiếu một đống nợ. Nếu mày có thể đưa anh ta đến một thế giới khác, anh ta nhất định sẽ rất biết ơn mày.]
Hệ thống cảm động đến nước mắt lưng tròng: [Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt. Tui đi nộp lên cho quan chấp hành liền đây. Tạm biệt ký chủ thân mến!]
Nói rồi hệ thống xoay người bay đi, cơ thể sáng chói biến mất nơi cuối trời. Tia sáng hướng về phía ngoài thành, đi ngang qua một tấm bia đá được phủ đầy tuyết. Trên đó khắc một cái tên rất được chú ý, đó là tên húy của đương kim thiên tử. Ngoài ra còn có tên húy của chiến thần Đại Yến.
Một cái tên khác thuộc về kẻ vốn không thuộc về triều đại này, nhưng trời xui đất khiến lại để cho hắn lưu lại dấu vết mình từng đến đây.
Tạ Kính Uyên, Ân Thừa Hạo, Sở Hi Niên......
Hệ thống thổi bay tuyết đọng trên bia, cúi người nhìn nửa ngày, “hứ” một tiếng rồi bay đi. Không có tên ai dễ nghe bằng tên nó hết!
Sở Hi Niên nắm tay Tạ Kính Uyên đi trên đường, đột ngột có cảm giác nên quay người nhìn về phía cửa thành một lúc lâu. Thấy thế, Tạ Kính Uyên hỏi một cách cố ý: “Sao vậy? Nghĩ về người trong lòng của ngươi?”
“Người đó ở ngay trước mặt, không cần nghĩ.”
Sở Hi Niên cười rộ lên: “Ta đang nghĩ hai chữ Lan Đình thật là tốt, vừa nghe đã biết là tên hay.”
Tạ Kính Uyên “hừ” khẽ để ngăn ý cười bên môi: “Xem như ngươi tinh mắt.”
“Người đó ở ngay trước mặt, không cần nghĩ.”
Chương 82: Phiên ngoại —— Tên hay
Mùa đông năm Khải Thịnh thứ 21, Yến Đế băng hà. Thái Tử Ân Thừa Hạo kế vị, sửa niên hiệu thành Vĩnh An.
Tấn Vương phạm thượng, ý đồ mưu phản. Theo đúng luật hắn sẽ bị tru, nhưng tân đế ân xá chỉ biếm hắn thành thứ dân. Gia quyến cùng tham gia đều bị sung quân đến Lĩnh Nam, cả đời không được hồi kinh.
Chưa đầy một tháng sau, tân đế lại ban chỉ sửa lại vụ án Tạ thị mưu nghịch năm đó. Con cháu Tạ thị được sửa lại giấy tờ, nếu ở tù thì được thả ra, nếu bị sung quân thì được quay về. Hộ quốc Tướng quân quá cố Tạ Bích được sách tặng lăng mộ gia tộc, phong thành Lang Xuyên đô đốc, thụy hào “Trung Dũng”, được lập mộ chôn di vật.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Lại là một năm tuyết trắng trời, từ đường xá đến mái ngói đều được phủ một màu trắng tinh. Gió lạnh thấu xương thổi lên mặt như muốn thổi mất một tầng da. Bá tánh mặc áo bông đi lại vội vàng, vừa cúi đầu thở ra hơi lạnh vừa oán giận năm này tuyết vừa đến trễ vừa lạnh quá.
Lúc này Sở Hi Niên không ở phủ Tướng quân mà là ở... thanh lâu.
Ôn Hương Lâu là chốn ăn chơi náo nhiệt nhất kinh thành, dù bên ngoài có là ngày đông giá rét thì bên trong cũng ấm áp như xuân. Loại than ngân ti tốt nhất được đặt trong góc phòng, vừa mang lại hơi ấm nhẹ nhàng vừa có thêm mùi hương.
Lầu hai là nhã gian, lầu một là xướng đài, phía dưới là hơn mười bàn yến tiệc, khung cảnh rực rỡ phồn hoa. Sở Hi Niên khoác áo choàng trắng được làm từ loại da hồ ly tốt nhất, bên hông thắt dây trang trí bằng ngọc. Hắn cởi áo ra rồi đặt trên ghế, vì mặc được một lúc nên chiếc áo làm hắn thấy hơn nóng. Dung nhan đoan chính cùng cử chỉ có lễ của Sở Hi Niên làm hắn khác biệt hẳn so với những vị khách háo sắc hạ lưu thường tới nơi này.
Một tay Sở Hi Niên cầm giấy, tay còn lại là một chiếc bút than. Hắn vừa ghi chú vừa hỏi: “Cô nương vào thanh lâu từ nhỏ?”
Đối diện hắn là một phụ nữ trung niên vẫn còn phong vận nữ tử đang ngồi ngay ngắn. Thấy sự nghiêm trang của Sở Hi Niên, bà cảm thấy hồi hộp, vì không dám mời rượu nên chỉ có thể lắp bắp: “Nô gia... Nô gia được gọi là Nguyệt Cô. Khoảng... khoảng chừng mười tuổi thì vào Ôn Hương Lâu.”
Vị khách này thật kỳ lạ, không cần bồi rượu cũng không cần hầu hạ, chỉ muốn hỏi thăm về cuộc đời những tỷ muội lớn tuổi sống trong Ôn Hương Lâu, nói rằng để chuẩn bị ngày sau viết sách.
Viết sách? Viết sách gì?
Có người sẽ thay kỹ nữ viết sách?
Nguyệt Cô cảm thấy hoang đường, nhưng nói chuyện phiếm vài câu không mất gì, hơn nữa còn được trả bạc: “Không phải nô gia tự nguyện đến đây, năm ấy mất mùa nên bị người nhà bán vào. Tuy sống chẳng vẻ vang, còn bôi nhọ tổ tông, nhưng vẫn là sống sót.”
Sở Hi Niên thở dài: “Thế đạo gian nan, việc này không thể trách cô nương. Vậy người nhà của cô nương đâu?”
Nguyệt Cô vốn đang cắn hạt dưa bỗng dừng tay một chút, sau đó cắn tiếp như không có việc gì. Son phấn trên mặt bà rất dày, sắc đỏ trên môi hơi chói mắt: “Đã sớm chết đói. Hai lão nhân đi đường còn không xong, chút bạc bán thân của ta có thể dùng để làm gì? Lúc đấy ta còn nhỏ chưa thể tiếp khách nên cũng không kiếm được bạc, là mụ mụ trong lâu hỗ trợ hạ táng thi thể.”
Sở Hi Niên gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Cô nương đã suy nghĩ ngày sau sẽ làm gì chưa?”
“Làm gì?” Nguyệt Cô cười cười, trong giọng lại mang theo lo lắng, “Có thể làm gì? Chỉ có thể tích cóp chút tiền để chuộc khế bán thân, sau đó tìm nơi nào không ai quen biết rồi chờ kiếp sau.”
Sở Hi Niên vẫn rất thích viết sách, thích đi khắp nơi tìm tư liệu sống. Tuy thế giới này hình thành dưới ngòi bút của hắn, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện hắn không biết. Trên có quan lại, có đại tộc thế gia, dưới có bá tánh bình dân, có những người bình thường.
Vì có Hoàng Thượng và Tạ Kính Uyên chống lưng, mỗi lần Sở Hi Niên đến phỏng vấn quan to đều vô cùng thuận lợi. Chỉ có thanh lâu là hơi phiền phức, Tạ Kính Uyên không muốn để hắn đi.
Hôm nay Ân Thừa Hạo cải trang rời cung đến phủ Tướng quân tìm Tạ Kính Uyên uống rượu. Sở Hi Niên thừa cơ hội này lén chạy ra ngoài. Hắn nhìn xấp giấy dày trên tay, thấy sắc trời không còn sớm thì đặt một thỏi bạc lên bàn: “Hôm nay làm phiền cô nương.”
Hắn nói với Nguyệt Cô: “Người đời thường nói không còn sắc thì không còn tình, người chốn phong nguyệt khó tìm được phu quân. Nếu niên hoa không còn, chẳng phải không có nổi chút vốn liếng để an cư lạc nghiệp? Năm đó vì thế đạo gian nan nên cô nương mới lầm đường lạc lối, nhưng không nên bị chốn ăn chơi vinh hoa giả dối này bào mòn. Nếu cô nương học thêm tay nghề, ngày sau sẽ càng nắm chắc chuyện chuộc thân.”
Hắn nói bằng giọng ôn hòa và ánh mắt bình đẳng, khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.
Nguyệt Cô do dự nắm lấy thỏi bạc, một lúc sau mới dùng tay áo lau lau đôi mắt ửng đỏ. Bà đứng dậy hành lễ với Sở Hi Niên: “Hôm nay... hôm nay khiến công tử tốn nhiều rồi... Nô gia chưa làm gì mà được một thỏi bạc lớn như vậy...”
Sở Hi Niên nói: “Cô nương an tâm nhận đi, ta đã nghe xong câu chuyện của cô nương. Tiền này xem như dùng để mua câu chuyện đó.”
Hắn thu thập đồ đạc rồi đứng dậy rời đi, vừa quay lại thì thấy một khuôn mặt đang kề sát. Hai mắt hắn rụt lại, theo bản năng dùng xấp giấy trong tay tấn công.
“A!”
Ân Thừa Hạo che mặt kêu thảm thiết. Y bi phẫn chỉ về phía Sở Hi Niên: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi không những lén Tạ Kính Uyên đi dạo thanh lâu mà còn dám đánh ta!”
Sở Hi Niên nhíu mày. Hắn nhớ Ân Thừa Hạo đang uống rượu cùng Tạ Kính Uyên trong phủ Tướng quân, sao lại xuất hiện ở nơi này? Hắn liếc nhìn sau lưng y: “Sao ngài lại ở đây? Tướng quân đâu?”
Hắn chưa hỏi còn tốt, vừa hỏi thì Ân Thừa Hạo liền đắc ý: “Tửu lượng của y không bằng ta, uống hai ly đã gục rồi. Ta thấy ngươi lén ra khỏi phủ thì lén đi theo. Không ngờ ngươi dám đi dạo thanh lâu. Có tin ta nói cho Kính Uyên hay không?!”
Tất nhiên Sở Hi Niên sẽ không để mình nằm trong tay người khác. Hắn cười cười, thong thả mặc lại áo choàng: “Ta có thể dạo thanh lâu nhưng ngài không thể. Ngài nên lo lắng mình bị phát hiện thì hơn, không cần để ý loại tiểu nhân vật không quan trọng như ta.”
Sau khi Ân Thừa Hạo lên ngôi Hoàng đế, y chẳng tiến bộ bao nhiêu, vẫn hành xử có phần vô lại như trước. Sở Hi Niên tưởng rằng y sẽ ổn trọng và chín chắn hơn, nhưng tất cả chỉ là hắn nghĩ nhiều.
Nhưng vậy cũng tốt. Rất nhiều người nắm quyền lực trong tay sẽ dần thay đổi theo thời gian mà chính họ cũng không hay biết. Ân Thừa Hạo có thể bảo vệ sơ tâm của mình chưa chắc là chuyện xấu.
Ân Thừa Hạo không hiểu ý hắn: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi có ý gì?”
Sở Hi Niên cuộn lại xấp giấy trong tay, tận tình chỉ về phía cửa: “Ngài thấy không? Ngự sử Trương đại nhân đã chạy đến cửa rồi. Ngài nên mau chóng rời đi thôi. Nếu để ông ấy nhìn thấy thì buổi lâm triều ngày mai sẽ diễn ra một hồi phong ba.”
Quan ngự sử phụ trách giám sát lời nói và việc làm của những vị quan khác. Vị Trương đại nhân của Đô Sát Viện này có tiếng là đã để ý ai sẽ không bao giờ buông tha người đó, dùng mạng để can gián người khác không ít lần. Cứ hở ra là vị này sẽ lượn một vòng quanh các thanh lâu lớn, không phải vì đi chơi gái là vì muốn bắt quan viên phẩm hạnh bất chính.
Nếu ông nhìn thấy đương kim Thánh Thượng ở chỗ này... có tám cái miệng cũng không giải thích được.
Ân Thừa Hạo cũng rất sợ ông. Thấy Trương đại nhân sắp bước qua cửa, y gấp gáp chạy lên lầu. Ân Thừa Hạo chẳng những vô tình tông vào ngực một người trong lâu mà còn bị người đó dùng khăn tay đánh lên mặt: “Hứ! Không thèm nhìn đường mà dám nhào vào ngực cô nãi nãi! Muốn ăn đậu hủ cũng phải có mắt chứ!”
Sở Hi Niên thấy Ân Thừa Hạo bị mắng thì đứng dưới lầu cười không ngừng. Thấy sắc trời không còn sớm, hắn lắc đầu rồi xoay người bước ra cửa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tửu lượng của Tạ Kính Uyên vốn không tệ, nhưng chẳng hiểu sao vừa uống hai ly với Ân Thừa Hạo y đã cảm thấy buồn ngủ, chốc lát sau liền hoàn toàn mất tri giác.
Y mơ thấy một giấc mộng thật dài...
Tạ Kính Uyên mơ thấy mình đang ở trong một đia lao không thấy ánh mặt trời, hai tay hai chân y đều bị khóa lại bằng xiềng xích. Đầu gối của y bị một mũi tên cắm xuyên qua, miệng vết thương chưa lành nên máu tươi không ngừng rỉ ra nhuộm đỏ rơm rạ trên mặt đất.
Nhà lao đầy bụi và tràn ngập mùi thối rữa.
Tạ Kính Uyên cảm giác mình đã bị nhốt trong nhà lao này rất lâu rồi, lâu đến mức y đã quen với bóng tối vô tận và đau đớn. Y thử cử động chân tay, chỉ cần hơi cử động là xiềng xích sẽ xoắn vào nhau, siết cho gân cốt y đứt đoạn.
Y rên lên vì đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trên người y không chỗ nào là không đau, không chỗ nào là không khó chịu.
“Sở... Hi Niên......?”
Cổ họng Tạ Kính Uyên khô đến mức y không thể phát ra nổi một âm thanh. Nhưng khi ở một mình, bản năng của y là tìm kiếm Sở Hi Niên.
Địa lao trống trải, không người đáp lời.
Tạ Kính Uyên lại cất cao giọng rồi vì bị thương ở nội tạng mà hộc ra một ngụm máu. Chút máu ấy không những không khiến cổ họng khô cằn của y dễ chịu mà còn khiến y đau như bị thiêu đốt.
Tạ Kính Uyên siết chặt tay, cố gắng không phát ra âm thanh. Đến khi gian ngoài vang lên tiếng khóa cửa như thể có người tới, y mới ngẩng đầu nhìn lên ——
Y không biết ngoại hình của mình bây giờ trông đáng sợ đến mức nào, người không ra người mà quỷ không ra quỷ. Mắt y đen đặc và hung ác như ác quỷ mới từ địa ngục bò ra đang muốn tìm người để cắn nuốt.
Nhìn thấy y, nha dịch đến đây để báo tin sợ đến mức lùi về sau một bước. Nhớ đến mệnh lệnh của cấp trên, hắn lấy hết dũng khí: “Bệ hạ nói tốt xấu gì ngươi và Thái Tử đã từng quen biết. Y chết rồi thì cũng nên báo tin cho ngươi hay.”
Tạ Kính Uyên không nhúc nhích mà nhìn người nọ chằm chằm. Y yên tĩnh như một vũng nước lặng, hai mắt híp lại như muốn nghe rõ ai đã chết.
Giọng nói không có cảm xúc của nha dịch lại vang lên: “Phế Thái Tử Thừa Hạo phạm thượng tác loạn, có ý mưu phản, vốn nên bị tru. Nhưng Tiên đế nhân từ, chỉ giam cầm y trong Đông Cung. Thế mà phế Thái Tử không biết ăn năn hối cải, trong lúc bị giam cầm nói năng điên khùng nên được ban thắt cổ tự vẫn, táng ở hoàng lăng.”
Một sự im lặng chết chóc. Tạ Kính Uyên không có phản ứng gì.
Nha dịch đành phải lặp lại: “Phế Thái Tử Thừa Hạo đã chết, hẳn là thi thể đang được nâng ra khỏi Đông Cung.”
Tạ Kính Uyên vẫn cúi đầu không có phản ứng. Điều này khiến nha dịch hoài nghi có phải y đã chết rồi hay không. Hắn mất kiên nhẫn muốn rời đi, nhưng vừa xoay người thì đằng sau vang lên một giọng nói khàn đặc: “Ngươi nói ai đã chết?”
Nha dịch dừng bước rồi cười khẩy: “Phế Thái Tử, chính là người mưu phản với ngươi.”
Xích sắc vang lên leng keng. Tạ Kính Uyên chậm rãi ngẩng đầu hỏi thêm một câu, hai mắt đỏ như máu: “Sở Hi Niên đâu?”
Y hỏi bằng giọng lạnh băng: “Sở Hi Niên đâu...?”
Một nửa gương mặt của Tạ Kính Uyên đã bị hủy hoại, những vết sẹo ngang dọc đan xen. Trước khi bỏ tù y, đám người kia chẳng giữ cho y chút thể diện nào, nhất định phải vứt mặt nạ của y đi mất. Hiện giờ chỉ có thể mơ hồ nhìn được một chút phong tư của y từ nửa gương mặt bên trái.
Nha dịch là người mới, không quá hiểu chuyện bên ngoài, cũng không nhớ được mặt của tất cả quyền quý. Hắn chỉ biết vị công tử vinh quang nhất của Sở thị tên là Sở Tiêu Bình. Còn “Sở Hi Niên” nghe có hơi quen tai nhưng hắn lại không nhớ rõ.
Vì thế hắn trả lời một cách thiếu kiên nhẫn: “Ai biết? Hẳn là đã chết giống Thái Tử đi?”
Nói rồi người nọ rời khỏi địa lao, một lần nữa khóa lại cánh cửa dày được làm từ sắt. Một âm thanh đục ngầu vang lên, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Tạ Kính Uyên bắt đầu dùng sức giãy giụa, xích sắt nặng nề không ngừng rung lên. Một sự tuyệt vọng sâu sắc dâng lên trong lòng y. Mắt Tạ Kính Uyên đỏ lên, ngọn lửa hận thù bùng cháy. Dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ y làm y không thở được, nhưng cũng khiến y cảm thấy thù hận ngập trời.
Đó là cảm xúc của y sao?
Không, không thể nào...
Yến Đế đã băng hà, Chu Ôn Thần tự sát, Tấn Vương bị sung quân đến Lĩnh Nam, Ân Thừa Hạo đăng cơ thành Hoàng đế, Sở Hi Niên ở bên bầu bạn...
Vì sao y lại phẫn hận thế này?
Còn Ân Thừa Hạo... Sao Ân Thừa Hạo lại chết..? Sao Sở Hi Niên lại chết...?
Gân xanh trên trán Tạ Kính Uyên nổi lên. Y cảm thấy giấc mộng khiến y không thể hô hấp này thật đáng sợ. Kết cục không nên như thế này. Tạ Kính Uyên mặc kệ việc xiềng xích đang xoắn chặt lấy tay chân của mình, thương thế trên người vì y cử động mạnh nên lại nứt ra. Đến khi âm thanh của xương gãy vang lên, y mới ngừng cử động ——
Xích sắt trên bụng Tạ Kính Uyên siết chặt đến cực hạn. Xương sườn của y bị siết gãy, nội tạng bị đâm thủng. Chốc lát sau y hộc ra một ngụm máu to.
Tạ Kính Uyên cúi đầu không cử động, máu tuôn không ngừng rồi rơi trên nền đất. Y vất vả thở dốc, dùng hết sức lực để ngẩng đầu nhìn về phía lỗ thông khí chỉ to bằng một bàn tay trên trần địa lao.
Bên ngoài, tuyết bay đầy trời.
Rất lạnh, rất rất lạnh. Tạ Kính Uyên không nhìn thấy tường son ngói lưu ly của hoàng cung, cũng nhìn không thấy tuyết trắng trời che khuất sơn hà. Gió lạnh thấu xương thổi vào địa lao, mang theo vài bông tuyết li ti. Chúng dừng trên mặt Tạ Kính Uyên rồi nhanh chóng tan ra hòa cùng với máu.
Vài cung nhân nhân đang nâng một người được che bằng vải bố ra khỏi Đông Cung. Nhìn từ xa, trông họ như hòa làm một vào trời tuyết. Một cánh tay ốm yếu rơi ra khỏi vải bố. Tay áo được làm từ vải lụa màu vàng nhưng nay đã cũ nát bạc màu.
Một tiểu thái giám mới đến không biết người họ đang nâng là ai, cũng không dám hỏi ngay. Chờ đến khi đi xa cậu mới hỏi một thái giám lớn tuổi: “Sư phụ, người chúng ta đang nâng là ai? Trời lạnh quá, làm khó chúng ta quá rồi.”
Thái giám già thở dài: “Đừng hỏi nhiều, lúc còn sống có thân phận cao quý thế nào thì sau khi chết cũng là người chết mà thôi.”
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, che lấp miệng mũi cùng che lấp cả đất trời. Tạ Kính Uyên không thở được. Y hít sâu một hơi, cả người run lên rồi tỉnh lại trên bàn tiệc.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Vì Tạ Kính Uyên thức dậy quá đột ngột nên ly cốc trên bàn rơi xuống vỡ toang. Người hầu đợi ở bên ngoài tưởng có chuyện gì xảy ra nên vội vàng vén rèm vọt vào: “Tướng quân?!”
Tạ Kính Uyên vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc ban nãy. Y thất thần nhìn những món ăn quý giá đã nguội từ lâu trên bàn, sau đó nhìn quanh một vòng mới nhận ra mình đang ở phủ Tướng quân chứ không phải địa lao quỷ quái kia.
Y nhắm mặt lau mặt, nhớ ra một chuyện bèn lập tức hỏi người hầu: “Sở Hi Niên đâu?”
Người hầu lắp bắp: “Sở công tử... A... Sở công tử...”
Đi thanh lâu......
Người nọ còn đang suy nghĩ có nên nói ra hay không thì mành cửa bị một người bên ngoài vén lên. Một công tử mặc bạch y khoác áo choàng lông hồ ly bước vào.
Trên áo khoác của Sở Hi Niên còn vương chút tuyết. Hắn liếc người hầu, ra hiệu cho người nọ ra ngoài, rồi đi về phía Tạ Kính Uyên, sờ khuôn mặt tái nhợt của y: “Ngài cảm lạnh sao? Sao mặt lại trắng như vậy?”
Tạ Kính Uyên cảm thấy bên má ấm lên bèn nắm lấy tay Sở Hi Niên theo bản năng. Y siết chặt đến mức hắn cảm giác tay mình sắp gãy. Sở Hi Niên không giãy ra, chỉ nhíu nhíu mày: “Tướng quân?”
Lúc này Tạ Kính Uyên mới hoàn hồn rồi hơi buông tay ra. Thấy Sở Hi Niên vẫn còn sống và đang đứng trước mặt mình, sức lực trên người y như bị rút cạn. Y gắng sức duỗi tay ôm hắn.
“Sở Hi Niên...” Giọng Tạ Kính Uyên run nhè nhẹ.
Sở Hi Niên không hiểu nguyên do nhưng vẫn ôm chặt y đáp lại: “Sao vậy?”
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ngươi nói xem, nếu lúc trước chúng ta khởi binh thất bại, hiện giờ sẽ gặp phải kết cục gì?”
Thái Tử Ân Thừa Hạo bị ép thắt cổ tự vẫn, táng ở hoàng lăng.
Tạ Kính Uyên y bị giam cầm đến chết. Sau khi chết, xương cốt bị vùi trong đất bùn, không được lập bia.
Từng hình ảnh đều khiến Tạ Kính Uyên run sợ khó mà bình tĩnh được.
Sở Hi Niên lại cười rồi thở dài: “Nhất định là chết chung với nhau, có gì đáng sợ?”
“Nếu Thái Tử chết, y sẽ không hối hận. Có trung thần như Tướng quân làm bạn, y có chết cũng không hối hận. Nếu ta chết, cũng không hối hận.”
“Tướng quân, phần lớn người đời không sợ chết. Bọn họ chỉ sợ chết không đáng, cũng sợ chết vì người không đáng...”
Trong nguyên tác, Tạ Kính Uyên và Ân Thừa Hạo đã có kết cục bi thảm. Nhưng Sở Hi Niên tin tưởng, nếu thời gian có thể quay lại, nếu hai người họ biết trước kết cục của mình, họ vẫn sẽ không oán không hối đi trên con đường đó.
Không sợ cái chết, chỉ mong không phụ người.
Tạ Kính Uyên dần dần bình tĩnh lại. Y nhìn Sở Hi Niên, ấm ách hỏi: “Thái Tử đâu?”
Bọn họ không thay đổi được thói quen này, dù Ân Thừa Hạo đã đăng cơ nhưng họ vẫn thích gọi y là Thái Tử.
Sở Hi Niên cảm thấy dường như Tạ Kính Uyên đã biết điều gì đó. Nhìn biểu cảm trên mặt y, hắn kéo y đứng lên, phủ áo choàng lên người y rồi kéo y ra cửa: “Đi thôi. Hôm nay rảnh rỗi, ta dẫn Tướng quân đi dạo một vòng, sẵn tiện đi xem kịch vui của Thái Tử.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Cửu Dung đang canh gác. Thấy hai người họ định đi ra ngoài, hắn muốn đi theo bảo hộ nhưng lại bị Tạ Kính Uyên phân phó ở lại phủ Tướng quân.
Đêm đến, Cửu Kiêu – một thân tín khác của Tạ Kính Uyên – dẫn theo cấp dưới tới đổi ca thì nghe Cửu Dung nói: “Không cần, tối nay ta sẽ canh gác.”
Cửu Kiêu cảm thấy Cửu Dung hành xử rất kỳ quái, chắc không phải đang thích ai đó mà là do nửa đêm không ngủ được: “Được, vậy sáng mai ta tới đổi ca với ngươi.”
Cửu Dung là người ít nói nên chỉ gật đầu, sau đó tiếp tục đi qua đi lại tuần tra. Đúng lúc này, ngọn cây nơi xa rung lên xào xạc. Cửu Dung nhăn mày, đang chuẩn bị dùng đá ném về hướng đó thì thấy một con chim sẻ rơi xuống đất. Hắn dừng tay, đoán chừng chim sẻ bị thương vì trời quá lạnh.
Binh lính tiến lên kiểm tra: “Đại nhân, chỉ là một con chim sẻ bình thường.”
Cửu Dung cúi người nhặt chim sẻ lên, phát hiện ra nó vẫn còn thở, chỉ là cánh bị thương nên không bay được.
Ngoài trời rất lạnh, hắn thấy trong phòng đang đốt than thì do dự trong một giây, sau đó vén rèm lên ném chim sẻ vào.
Bên trong vang lên tiếng la tức giận và sợ hãi: “A! Ai ném đồ bậy bạ?!”
Cửu Dung cứng người.
Vân Tước đang sắp xếp chăn nệm. Chú chim nhỏ đột ngột xuất hiện trên thảm lông bên chân khiến nàng giật hết cả mình. Vân Tước cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện chỉ là một chú chim nhỏ bị thương.
“A, thật đáng thương.”
Vân Tước ôm chú chim trong tay rồi vén rèm nhìn ra ngoài. Thấy Cửu Dung đang đứng cứng ngắc như một khúc gỗ, nàng nhăn mi “hừ” một tiếng: “Ngươi ném vào sao?”
Cửu Dung: “......”
Khúc gỗ đáng ghét.
Vân Tước buông rèm, không để ý tới hắn nữa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Đối diện Ôn Hương Lâu là một tửu lâu. Sở Hi Niên không dám dẫn Tạ Kính Uyên đến thanh lâu nên dẫn y lên tửu lâu, tìm một phòng riêng có cửa sổ, gọi chút đồ ăn rồi mở cửa sổ ra: “Tướng quân nhìn xem, Thái Tử ở đằng kia kìa.”
Cuối cùng Ân Thừa Hạo vẫn bị Trương ngự sử phát hiện. Tin rằng chỉ cần đánh chết không nhận thì sẽ không bị ai nhìn ra, y dùng tay áo che mặt rồi vội vã chạy ra khỏi Ôn Hương Lâu, chuẩn bị tìm một chỗ để trốn.
Đằng sau, Trương ngự sử đuổi theo không bỏ. Ông giữ chặt tay y, nhìn lên nhìn xuống rồi nhìn trái nhìn phải, thấy y quen quen thì tỏ vẻ nghi ngờ: “Ngươi... Ngươi...”
Ân Thừa Hạo nhất quyết dùng tay áo che mặt, tức giận đẩy ông ra: “Ngươi lầm người rồi! Tránh ra tránh ra!”
Trương ngự sử nói: “Lão phu không tin! Ngươi bỏ tay áo xuống để lão phu nhìn xem!”
Ân Thừa Hạo giữ chặt tay áo, làm mặt quỷ với ông: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói ngươi nhìn lầm người rồi. Tránh ra tránh ra! Ta mắc bệnh hủi, đừng có chạm vào ta!”
Thị lực của Tạ Kính Uyên rất tốt. Y lập tức nhận ra Trương Thiết Chủy – quan ngự sử nổi tiếng khó tính: “Sao hai người họ lại cùng ở đây?”
Sở Hi Niên cong môi: “Vua của một nước dạo thanh lâu, sao Trương ngự sử có thể nhìn thấy rồi mặc kệ?”
Tạ Kính Uyên không đáp lời ngay. Đã gần cuối năm, y bỗng cảm thấy phồn hoa bên ngoài thật rộn ràng. Việc Sở Hi Niên ngồi ngay đối diện khiến y cảm thấy ấm áp. Tạ Kính Uyên nhìn hắn rồi thấp giọng: “Cho dù nằm mơ, ta cũng không tưởng tượng được mình có ngày hôm nay...”
Sở Hi Niên nắm lấy tay y: “Những ngày như hôm nay sẽ kéo dài mãi mãi. Chúng ta sẽ sống thật vui vẻ dù qua bao năm rộng tháng dài.”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, ánh lửa rọi sáng từng góc phố. Tiếng pháo làm át đi lời diễn xướng của diễn viên mà chưởng quầy mời tới, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được vài câu:
“Người dạy ta kiềm lại những oán hận dư thừa, không tức giận nữa, dạy ta sửa chữa lỗi lầm để bắt đầu cuộc sống mới, dạy ta thay đổi tính tình, dạy ta yêu dòng nước chảy, dạy ta quay đầu khỏi biển khổ để gặp lại người thương...”
Tạ Kính Uyên nhắm mắt lắng nghe rồi nói với Sở Hi Niên: “Là Tỏa Lân Nang.”
Y chăm chú nhìn Sở Hi Niên, trong mắt là tình cảm lắng đọng còn rực rỡ hơn muôn ngàn ánh đèn.
Sở Hi Niên ngượng ngùng nên nghiêng đầu nhìn nơi khác: “Ngài nhìn ta làm gì?”
Tạ Kính Uyên lắc đầu: “Không có gì. Bản tướng quân chỉ đang suy nghĩ... sao ngươi lại biết Thái Tử đang đi dạo thanh lâu?”
Sở Hi Niên siết chén trà trong tay, nhìn vào đôi mắt cười như không cười của Tạ Kính Uyên. Hắn muốn giải thích một chút: “Ta......”
Tạ Kính Uyên đã đoán được nguyên nhân nên khẽ cười ngắt lời hắn: “Đừng có nghĩ cách nói dối bản tướng quân. Lão già thối Mai Phụng Thần tìm đủ mọi cách để ngươi gia nhập Minh Kính Ti, ngươi lại không thèm quan tâm mà muốn đi viết đống sách bỏ kia. Nếu ông ta biết chẳng phải sẽ tức muốn chết?”
Sở Hi Niên cười rộ lên: “Tướng quân không biết rằng văn chương là chuyện ngàn năm, càng viết càng thấy thú vị.”
Tạ Kính Uyên nhướng mày hỏi lại: “Ví dụ như?”
Sở Hi Niên: “Ví dụ như? Ví dụ như nếu ta viết tự thuật đời mình, chắc chắn ta sẽ viết về Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên nghiêng người sang một cách hứng thú: “Viết như thế nào?”
Tất nhiên là viết ngài cùng ta đi hết quãng đời còn lại.....
Sở Hi Niên không nói ra. Hắn thấy pháo hoa rộn ràng thì kéo Tạ Kính Uyên đi xuống lầu cùng tham gia cuộc vui. Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng hệ thống vang lên sát bên tai.
[Tinh! Mời ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 0%. Chúc mừng ngài thành công hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một cơ hội sống lại.]
Sở Hi Niên dừng chân, nhìn lên viên kim cương đã hiện ra trước mặt. Nó lấp lánh hơn bất cứ ánh đèn nào xung quanh.
Lúc trước, độ hắc hóa của Tạ Kính Uyên còn 20%.
Sau khi Yến Đế chết, giảm còn 10%.
Chu Ôn Thần tự sát, giảm còn 2%.
Giờ đây, 2% ấy hoàn toàn biến mất.
Đã có bài học từ thế giới trước, hệ thống không tự ý dịch chuyển Sở Hi Niên trở về mà hỏi một cách không tình nguyện: [Ký chủ thân mến, chúc mừng anh đạt được một cơ hội sống lại. Anh có thể chọn ở lại thế giới này, hoặc chọn quay về thế giới hiện thực. Mời anh chọn.]
Sở Hi Niên đã tự hỏi vấn đề này thật lâu. Hắn vốn không phải người hay do dự, nhưng lần này lại khó có thể quyết đoán một câu trả lời.
Hắn nhớ trước đây ông nội đã từng nói với hắn một câu.
Cháu không cần để bản thân mình bị vật ngoài thân trói buộc. Cháu chỉ cần là chính mình. Tất nhiên không thể bỏ rơi người thân, nhưng nguyện vọng của bọn ông sẽ không bao giờ thay đổi. Cháu hạnh phúc thì bọn ông mới có thể hạnh phúc.
Rất nhiều năm về trước, ông nội Sở đã từng tính cho Sở Hi Niên một quẻ. Quẻ bói nói rằng đời hắn có một kiếp nạn lớn, tựa sinh không sinh, tựa tử không tử, là quẻ tượng rơi vào đường cùng lại tìm thấy đường ra.
Sở Hi Niên không quá tin tưởng, nhưng nếu có tin thì hắn cũng sẽ thản nhiên nghênh đón tử vong, cố gắng làm nhiều chuyện ý nghĩa trong khoảng thời gian hữu hạn của mình.
“Tao...”
Sở Hi nhắm mắt lặng im hồi lâu, chậm rãi nói ra hai chữ:
“Ở lại...”
Hắn vẫn không yên tâm. Không yên tâm về Tạ Kính Uyên, cũng không yên tâm về Ân Thừa Hạo. Kết cục của cuốn sách này đã được viết lại, nhưng hắn muốn tiếp tục che chở hai người họ bình an đi hết một đời.
Ông nội Sở là người phóng khoáng, hẳn sẽ không để ý chuyện hắn không quay về. Ông có vài người học trò hiếu thuận có thể giúp ông dưỡng lão, hắn không cần quá lo lắng.
Hệ thống không ngạc nhiên vì lựa chọn của hắn. Nó bay đến cạnh Sở Hi Niên rồi cọ nhẹ vào hắn như nói lời tạm biệt, buồn lòng vì số điểm nó nhận được sẽ bị giảm một nửa:
[Độ hắc hóa của phản diện đã về 0. Chúc mừng anh cứu vớt thành công.]
[Hệ thống đã thành công cởi trói. Chúc anh một đời vui vẻ. Hệ thống Tiểu Kim Cương rất vui lòng phục vụ~]
Sở Hi Niên khựng người: “Tiểu... Kim Cương?”
Á! Tiêu rồi! Bị lộ tên rồi!
Hệ thống hốt hoảng, vội vàng phủ nhận: [Không không không, không không không, anh nghe lầm.]
Sở Hi Niên hỏi một cách nghi hoặc: “Mày tên Tiểu Kim Cương?”
Hệ thống đã cuốn gói chuẩn bị bay mất nhưng lại nghe Sở Hi Niên nói chậm rãi: “Tên này... rất được, có phúc khí.”
Cũng khá buồn cười.
Hệ thống nghe ra ý ngầm trong lời của hắn, “hừ”một tiếng: [Cho anh phần phúc khí này, anh có muốn lấy hay không?”
Sở 38!
Sở Hi Niên không biết hệ thống đang thầm chửi hắn, nếu không sẽ không chỉ đường cho nó: “Có phải mày đang muốn tìm ký chủ tiếp theo không? Tao đề cử cho mày một người.”
Hệ thống lập tức thò lại gần: [Kể tui nghe với.]
Sở Hi Niên hạ giọng nói vài câu, cuối cùng kết luận: [Tên đó thiếu một đống nợ. Nếu mày có thể đưa anh ta đến một thế giới khác, anh ta nhất định sẽ rất biết ơn mày.]
Hệ thống cảm động đến nước mắt lưng tròng: [Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt. Tui đi nộp lên cho quan chấp hành liền đây. Tạm biệt ký chủ thân mến!]
Nói rồi hệ thống xoay người bay đi, cơ thể sáng chói biến mất nơi cuối trời. Tia sáng hướng về phía ngoài thành, đi ngang qua một tấm bia đá được phủ đầy tuyết. Trên đó khắc một cái tên rất được chú ý, đó là tên húy của đương kim thiên tử. Ngoài ra còn có tên húy của chiến thần Đại Yến.
Một cái tên khác thuộc về kẻ vốn không thuộc về triều đại này, nhưng trời xui đất khiến lại để cho hắn lưu lại dấu vết mình từng đến đây.
Tạ Kính Uyên, Ân Thừa Hạo, Sở Hi Niên......
Hệ thống thổi bay tuyết đọng trên bia, cúi người nhìn nửa ngày, “hứ” một tiếng rồi bay đi. Không có tên ai dễ nghe bằng tên nó hết!
Sở Hi Niên nắm tay Tạ Kính Uyên đi trên đường, đột ngột có cảm giác nên quay người nhìn về phía cửa thành một lúc lâu. Thấy thế, Tạ Kính Uyên hỏi một cách cố ý: “Sao vậy? Nghĩ về người trong lòng của ngươi?”
“Người đó ở ngay trước mặt, không cần nghĩ.”
Sở Hi Niên cười rộ lên: “Ta đang nghĩ hai chữ Lan Đình thật là tốt, vừa nghe đã biết là tên hay.”
Tạ Kính Uyên “hừ” khẽ để ngăn ý cười bên môi: “Xem như ngươi tinh mắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.