Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 79: Quyên bạc

Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)

13/07/2024

Sở Hi Niên đứng ở trà lâu đối diện. Thấy canh giờ đã đến, hắn ra hiệu với Tạ Kính Uyên đứng đằng xa rằng có thể gọi binh lính quay về doanh trại.

Chương 75: Quyên bạc

“Bổn vương xem nhẹ Thái Tử rồi. Vì quyên tiền mà y có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.”

Tấn Vương ngồi trong thư phòng, nhắm mắt nắm lấy tay ghế, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo những quý tộc thế gia lại chạy đến Đông Cung đưa bạc, cự phú kinh thương thì bắt đầu gom góp tiền để được nhận bảng hiệu Thái Tử ban cho, gân xanh trên thái dương hắn giật không ngừng.

Tất cả phụ tá, bao gồm Sở Tiêu Bình, sau khi biết việc này thì mặt ủ mày chau.

Tiêu Đạt phất tay áo thật mạnh, vữa phẫn hận vừa bất đắc dĩ: “Hiện giờ phố Chu Tước đầy người muốn đưa bạc cho Thái Tử. Bốn nhà Bùi, Vi, Tiêu, Trịnh vì muốn tranh hạng trên bia công đức nên đang phái người quyên góp không ngừng. Thật sự đáng giận!”

Tấn Vương nhắm mắt không nói nhưng sắc mặt nặng nề. Sau một lúc lâu, hắn nhìn Sở Tiêu Bình: “Tiêu Bình, ngươi xưa nay đa mưu túc trí. Ngươi xem việc này nên làm thế nào cho phải?”

Sở Tiêu Bình nhíu mày: “Thái Tử đã chiếm tiên cơ. Nếu chúng ta vắt cổ chày ra nước sẽ làm tổn hại thanh danh của mình. Gặp phải kế này, không mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi. Điện hạ ra sức quyên bạc, cần phải có được hạng đầu tiên trên bia công bức.”

Sắc mặt Tấn Vương khó coi: “Ý của ngươi là bổn vương không chỉ không được quyên ít mà còn phải táng gia bại sản đưa bạc cho Đông Cung, tạo mỹ danh cho Thái Tử?!”

Tấn Vương không thích làm chuyện có hại cho mình có lợi cho người khác, nhất là khi bên được lợi là Thái Tử. Hắn không phải thần tài chuyển thế. Bổng lộc để giao hảo với quan viên vốn đã là phí tổn không nhỏ.

Tiêu Đạt là người đầu tiên phản đối: “Không thể! Mộ lương càng nhiều, Thái Tử càng được bệ hạ yêu thích. Sở Tiêu Bình, sao người có thể khuyên Tấn Vương dùng tiền của mình dát vàng lên mặt Thái Tử?!”

Tuy đều là môn hạ của Tấn Vương nhưng bọn họ cũng không hòa bình với nhau, tranh đấu gay gắt là chuyện bình thường. Bọn họ thường âm thầm đấu đá với nhau hệt như Thái Tử và Tấn Vương thường hãm hại lẫn nhau.

Mặt Sở Tiêu Bình lạnh xuống: “Tiêu đại nhân có ý gì? Người khác quyên tiền quyên lương, tên được đứng đầu bảng. Tấn Vương đáng giá ngàn vàng, là bậc vương tước tôn sư, chẳng lẽ chỉ quyên 500 lượng bạc giống như ngươi?”

Mỗi khi Tiêu Đạt nghe thấy 500 lượng đều cảm thấy có người đang mắng mình. Ông chỉ vào Sở Tiêu Bình, trên mặt đau rát: “Lão phu lòng son dạ sắt với Tấn Vương. Không có thanh danh cũng được. Ta thà mang trên lưng bêu danh vắt chày ra nước cũng không muốn thành toàn cho người ở Đông Cung!”

Tấn Vương thấy bọn họ tranh chấp không thôi thì đập mạnh xuống bàn, trầm giọng: “Không cần nói tiếp nữa!”

Tấn Vương rất ít khi tức giận. Việc hắn lạnh giọng ra lệnh khiến những người trong phòng run sợ. Tiêu Đạt nhất thời im bặt.

Tấn Vương nói một cách chậm rãi: “Từ giờ đến khi Thái Tử kết thúc nhận mộ lương vẫn còn một khoảng thời gian. Để bổn vương cẩn thận suy nghĩ. Đến lúc đó mới đưa bạc cũng không muộn.”

Nghe vậy, sự lo lắng trong lòng Sở Tiêu Bình không những không giảm mà còn tăng cao. Hắn đành khuyên nhủ: “Điện hạ, chậm trễ dễ có biến số. Đông Cung sẽ không dễ dàng để chúng ta quyên đủ bạc. Càng kéo dài càng bất lợi.”

Tấn Vương vẫn do dự. Tiền trong tư khố của hắn không phải hít thở là có, đột nhiên chuyển mấy vạn ra ngoài sẽ khiến nguyên khí của hắn đại thương, dù sao căn cơ của hắn cũng không thể so với thế gia đã tồn tại trăm năm.

Hơn nữa, tiền sẽ được đưa cho Thái Tử. Thật sự tốn công vô ích.

Tấn Vương cảm thấy đau đầu, phất tay với người hầu: “Ngươi phái người tiến cung gửi tin cho mẫu phi, hỏi xem trong tay người còn bao nhiêu bạc. Tuy chưa chắc sẽ dùng tới nhưng thêm vào cho chắc.”

Người hầu nhận lệnh, lập tức đi về phía hoàng cung.

Sở Tiêu Bình thấy Tấn Vương không nghe lời hắn khuyên thì trong lòng trầm xuống. Hắn bắt đầu suy nghĩ về những chuyện diễn ra gần đây. Dường như có một bàn tay vô hình đang âm thầm quạt gió thêm củi đằng sau từng sự kiện, nhưng hắn điều tra mãi vẫn không tìm ra ai.

Hắn muốn nói lại thôi: “Điện hạ......”

Tấn Vương giơ tay chặn lại: “Bổn vương biết ngươi muốn nói gì. Từ giờ đến khi mộ lương kết thúc vẫn còn thời gian, ngươi để bổn vương cẩn thận suy nghĩ lại.”

Nói rồi Tấn Vương rời khỏi thư phòng, muốn tìm nơi thanh tĩnh suy nghĩ một lát.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Có một số người khi do dự sẽ muốn tìm sự trợ giúp từ người khác để tìm ra phương hướng. Khi Tấn Vương đi về phía hậu viện, hắn thấy Huyền Nghiệp Bình đang đả tọa tu luyện trên một hòn đá. Hắn dừng một lát rồi quyết định đi qua: “Huyền đạo trưởng.”

Huyền Nghiệp Bình chậm rãi mở mắt ra, gật đầu thi lễ với Tấn Vương: “Bần đạo bái kiến Tấn Vương điện hạ.”

Tấn Vương giơ tay: “Đạo trưởng không cần đa lễ. Gần đây bổn vương có một chuyện không rõ, không biết đạo trưởng có thể giải đáp giúp hay không?”

Từ khi vào phủ Tấn Vương, Huyền Nghiệp Bình đã bị bỏ sang bên một thời gian nên âm thầm cảm thấy gấp gáp. Thấy Tấn Vương cuối cùng cũng tìm mình nói chuyện, ông kiềm chế niềm vui trong lòng, nhắm mắt niệm đạo hào: “Mời điện hạ nói ra chuyện khiến ngài băn khoăn, biết đâu bần đạo có thể giúp ngài thoát khỏi mê lộ.”

Tấn Vương nói một cách ba phải: “Bổn vương muốn làm một chuyện, nhưng chuyện này chỉ nhận được chút thanh danh bé nhỏ. Không những làm cho mình nguyên khí đại thương mà còn giúp kẻ thù đi lên càng cao. Ngươi nói xem bổn vương có nên làm hay không?”

Cách dùng câu từ của hắn đã vô tình để lộ thái độ. Huyền Nghiệp Bình hành tẩu giang hồ nhiều năm, tất nhiên có khả năng nhìn người. Ông phất cây phất trần, cười cười rồi nói: “Nếu đúng như điện hạ nói thì tất nhiên không nên làm. Thanh danh là mây khói thoảng qua. Hà tất tổn hại nguyên khí của mình để đuổi theo những thứ hư vô?”

Những lời này khớp với suy nghĩ của Tấn Vương nên hắn cảm thấy êm tai hơn những lời khó nghe của Sở Tiêu Bình nhiều. Tuy chưa chắc hắn sẽ nghe lời ông nhưng trong lòng thoải mái không ít: “Lần đầu đạo trưởng nhìn thấy bổn vương đã nói rằng bổn vương có mệnh chân long. Không biết có thể giải thích chi tiết hơn hay không?”



Hôm ấy, sau khi được Sở Hi Niên chỉ điểm, Huyền Nghiệp Bình ngồi chờ dưới chân núi Thiên Phong một lúc lâu. Thấy một chiếc xe ngựa dành riêng cho vương hầu được rất nhiều người hầu hộ giá, ông đoán người trong xe không giàu thì cũng có thân phận cao quý, hẳn chính là “Kim lân nào phải vật trong ao, thuận theo chiều gió đạp mây lên trời“. Ông lựa lời bịa chuyện, không nghĩ đến nhờ thế mà vào được phủ Tấn Vương.

Huyền Nghiệp Bình thấy Tấn Vương truy hỏi thì suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Vào đêm trước khi gặp được điện hạ, bần đạo thường đứng trên núi tính toán phương hướng của sao tử vi. Thấy ẩn long sắp xuất thế nên bần đạo muốn tìm hiểu một phen. Không ngờ lại gặp điện hạ. Xem ra mọi việc đều là ý trời.”

Nói rồi ông thở dài: “Điện hạ đừng hỏi lại, xem trộm thiên cơ không phải là chuyện tốt. Tu vi của bần đạo không cao, không phải chuyện gì cũng xem rõ được.”

Huyền Nghiệp Bình cố ý ra vẻ cao thâm khó đoán nhưng lại khiến trái tim đang thấp thỏm của Tấn Vương yên lòng: “Đa tạ đạo trưởng giải thích nghi hoặc.”

Huyền Nghiệp Bình chỉ về phía ao nhỏ trong đình viện. Một con cá chép nhỏ bỗng nhảy khỏi mặt nước, sóng gợn lăn tăn: “Kim lân nào phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hóa rồng. Điện hạ có hiểu không?”

Tấn Vương thấy Huyền Nghiệp Bình tùy tay chỉ về phía hồ mà cá chép lập tức nhảy lên thì kinh ngạc cảm thán: “Đạo trưởng quả thật là người có thần thông. Bổn vương suýt nữa tin lời người khác xem ngài như bọn bịp bợm giang hồ.”

Hắn thật sự nghĩ Huyền Nghiệp Bình là cao nhân đắc đạo mà không biết rằng khi trời sắp mưa, áp suất trên mặt nước giảm xuống, trong nước sẽ bị thiếu oxy nên cá phải nhảy khỏi mặt nước.

Huyền Nghiệp Bình chậm rãi vuốt râu, âm thầm dò hỏi: “Đêm qua bần đạo xem thiên văn thấy sao âm sát sáng rực. Ngôi sao này đại diện cho tiểu nhân và thị phi. Bần đạo đoán bên cạnh điện hạ có kẻ tiểu nhân nham hiểm. Không biết những lời vừa rồi là người phương nào nói?”

Tấn Vương vẫn khá tin tưởng Sở Tiêu Bình: “Đạo trưởng quá lo lắng, Sở huynh có quan hệ huyết thống với mẫu gia của bổn vương. Hắn là người trung thành và tận tâm, không phải là kẻ tiểu nhân nham hiểm.”

Sở huynh?

Huyền Nghiệp Bình tới đây nhiều ngày như vậy cũng không ở không, những gì cần hỏi đều đã hỏi thăm khá nhiều. Dưới trướng của Tấn Vương có nhiều phụ tá nhưng chỉ có một người họ Sở, không lẽ là Sở Tiêu Bình?

Huyền Nghiệp Bình là người lòng dạ hẹp hòi. Nghe Sở Tiêu Bình nói bậy về mình, ông ghim một bút nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Bần đạo chỉ sợ điện hạ nhân từ, tin nhầm lời dèm pha của tiểu nhân nên mới nhắc nhở.”

Tấn Vương là người nhiều tâm tư nên cũng dễ nghĩ nhiều. Hắn âm thầm nhìn Huyền Nghiệp Bình rồi chậm rãi gật đầu: “Bổn vương hiểu rồi, sau này sẽ cẩn thận hơn.”

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Sở Hi Niên nhìn người rất chuẩn. Hắn nói Huyền Nghiệp Bình là ngôi sao chổi, ông cũng bắt đầu gây mưa gây gió trong phủ Tấn Vương.

Thời hạn mộ lương của Ân Thừa Hạo là ba ngày. Nghe lời Sở Hi Niên, mỗi ngày y đều làm mới danh sách xếp hạng trên bia công đức rồi phái người đưa đi khắp nơi.

Nếu những vị quan lớn hiển quý thấy tên mình xếp hạng cao thì sẽ đắc chí, còn nếu thấy tên mình xếp hạng sau thì lập tức phái người đến Đông Cung đưa bạc để đẩy tên của mình lên. Trong nhất thời quan viên chốn kinh thành bị cuốn vào một cuộc đua, trở nên tích cực chưa từng có.

Tấn Vương vốn không muốn tham gia nhưng nhìn thấy tên mình đứng gần cuối trên danh sách của Thái Tử – xếp cạnh những quan viên không quan trọng trên triều – thì cảm thấy vô cùng bực bội.

Mai quý phi cũng đang chú ý việc này. Bà thấy Tấn Vương không có động tĩnh gì thì phái người ra khỏi cung thúc giục, muốn hắn trở thành người đứng đầu trong các hoàng tử. Bà thậm chí còn lấy ra số bạc mà mình cất giấu nhiều năm.

Ma ma bên người Mai quý phi tự mình mang một tráp ngân phiếu đến phủ Tấn Vương. Mái tóc bà được chăm chút tỉ mỉ nhưng trên mặt không giấu được nếp nhăn: “Nương nương có lời muốn công đạo điện hạ, bệ hạ vô cùng coi trọng việc này. Tất cả chư hoàng tử đã quyên bạc, điện hạ không thể hành động theo cảm tính để mình rơi xuống hạ phong vào lúc này.”

“...Bổn vương đã biết, làm phiền ma ma đi một chuyến này.” Tấn Vương nghiến răng rồi hỏi người hầu bên cạnh: “Đang là giờ nào?”

Người hầu nói: “Hồi điện hạ, sắp đến giờ Dậu. Hộ Bộ đang kiểm kê lương bạc, khoảng chừng nửa canh giờ nữa sẽ đóng kho.”

Tấn Vương cảm thấy lòng mình chảy máu: “Đi, gọi một đội nhân mã mang tất cả bạc trong kho qua đó.”

Duỗi đầu là một đao, co đầu cũng là một đao. Không thể mãi giữ bạc trong tay, sớm muộn gì cũng phải đưa ra ngoài. Đạo lý này ai cũng hiểu nhưng không phải ai cũng làm được.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Người hầu nghe lệnh, lập tức dẫn một đội nhân mã chạy về phía Hộ Bộ. Nhưng đoàn người vừa đi qua phố Chu Tước thì thấy một đoàn lính hành quân đang tiến về phía ngoài thành. Đường phố bỗng trở nên chật chội như nêm cối.

Người hầu lập tức nóng lòng muốn phái người đi hỏi chuyện gì đang diễn ra. Đúng lúc này, một nam tử không nhanh không chậm cưỡi ngựa đi đến. Người này mặc cẩm y huyền sắc, trên eo đeo ngọc bội, khí lạnh bức người. Đến khi y đến gần, người hầu mới thấy rõ hoa văn trên trang phục là mãng phục của ngự tứ nhất phẩm.

Người này trông rực rỡ đến lóa mắt. Khuôn mặt âm nhu, khóe miệng hơi cong lên như nhìn thấy chuyện gì thú vị. Nửa bên mặt còn lại của y được che giấu dưới một chiếc mặt nạ màu bạc khiến ý cười có vài phần không rõ ràng.

Y giỏi cưỡi ngựa, chẳng thèm nắm dây cương mà tùy ý để con ngựa tự do tản bộ, trông kinh diễm hơn thế gia công tử dạo phố ngắm hoa.

Tạ Kính Uyên?!

Người hầu sợ tới mức suýt nữa rớt từ trên lưng ngựa xuống đất. Không phải Tạ Kính Uyên bệnh đến mức sắp chết nên phải ở lì trong phủ Tướng quân không thể bước ra ngoài sao? Sao hôm nay lại ra đây?

Hắn xoa mồ hôi lạnh trên trán, phân phó với người đằng sau: “Mau mau mau, chúng ta đường vòng, từ phố Sư Tử đi Hộ Bộ.”

Xa phu phụ trách áp giải ngân lượng nói một cách đau khổ: “Đoàn xe dài quá, sợ là không quay đầu được. Ngài nhìn đi, những binh lính đó chiếm hết đường đi, đến con ngựa này của ta còn không biết đặt chân ở đâu.”



Người hầu khổ không thể tả. Hắn không muốn đắc tội vị Diêm Vương sống Tạ Kính Uyên này. Nhớ tới phân phó của Tấn Vương, lại nhìn sắc trời mờ dần, hắn chỉ có thể căng da đầu leo xuống ngựa chắp tay thi lễ: “Tiểu nhân bái kiến Tướng quân. Xin hỏi Tướng quân muốn ra khỏi thành sao?”

Tạ Kính Uyên rũ mắt, không chút để ý liếc hắn: “Ngươi là người phương nào?”

Giọng y không nhanh không chậm nhưng khiến người hầu lòng như lửa đốt: “Tiểu nhân là môn hạ của Tấn Vương, phụng mệnh áp giải xe lương. Xin hỏi Tướng quân đang làm gì?”

Tạ Kính Uyên cười như không cười: “À, hóa ra là môn hạ của Tấn Vương. Cũng không phải việc gì lớn. Có rất nhiều tân binh vừa đến Võ Đức doanh, bản tướng quân đang dẫn họ ra khỏi thành thao luyện mà thôi.”

Người hầu nghe thấy là luyện binh bình thường liền thầm thở ra một hơi, cười cười đáp lại: “Không biết Tướng quân có tiện để xe lương của Tấn Vương đi qua hay không. Nếu đến trễ, Hộ Bộ sẽ đóng cửa.”

“Hừm...”

Tạ Kính Uyên trầm tư, sau một lúc lâu vẫn chưa trả lời.

Người hầu gấp như kiến bò trên chảo nóng, hận mình không có một đôi cánh để bay đến Hộ Bộ, nhưng chỉ có thể tươi cười: “Tướng quân, ngài nhìn xem. Ở bắc địa xảy ra nạn châu chấu, Tấn Vương cũng muốn góp một phần lực. Ngài là người đại nghĩa, không bằng giơ cao đánh khẽ, để xe ngựa của tiểu nhân đi qua trước.”

Tạ Kính Uyên liếc đoàn xe thật dài kia: “Thì ra là thế. Sao ngươi lại không nói sớm? Nói sớm bản tướng quân sẽ để cho các ngươi đi qua.”

Tuy y nói thế nhưng vẫn bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa như cũ, không có động tác thừa nào.

Người hầu hận đến mức sắp cắn gãy răng, cố gắng duy trì nụ cười: “Ngài xem, có thể để binh lính của ngài nhường đường một chút được không?”

“Nhường đường như thế nào?”

Tạ Kính Uyên lắc lắc roi ngựa trong tay, chỉ vào đội ngũ binh lính đang bước đi chỉnh tề rồi hỏi một cách hứng thú: “Người nhìn xem, nếu bọn họ nhường đường, không phải những người đi sau sẽ rối loạn sao?”

Người hầu đã khó nén được sự nôn nóng: “Nhưng xe lương của tiểu nhân...”

Giọng Tạ Kính Uyên trở nên lười nhác, mỗi chữ y nói đều như cố ý kéo dài: “Không vội, Võ Đức doanh chỉ có chừng này người. Ngươi chờ thêm nửa chén trà là họ sẽ đi qua.”

Người hầu nghe vậy đành lùi sang một bên, cố gắng kiềm chế sự gấp gáp của mình. Nhưng hết một chén trà, hết hai chén trà rồi hết nửa canh giờ, số lượng binh lính ra khỏi thành vẫn không ngừng tăng lên.

Người hầu lại phải một lần nữa bước về phía trước, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tạ tướng quân, xin hỏi Võ Đức doanh của ngài có bao nhiêu người?”

Tạ Kính Uyên không trừng phạt sự vô lễ của hắn, ngữ khí thong dong: “À, không có bao nhiêu người, chỉ có 3000 người thôi. Bất quá bản tướng quân quên nói cho ngươi, nghe nói Võ Đức doanh muốn ra khỏi thành luyện binh, Bình Tương doanh, Tuyên Hổ doanh cũng muốn đi theo. Ba doanh cộng lại...”

Tạ Kính Uyên giơ ngón tay tính tính: “Ừm, thật ra cũng không bao nhiêu người, nhưng bản tướng quân tính không chính xác lắm.”

Người hầu nhận ra y đang cố ý chắn đường, sợ tiếp tục trì hoãn làm lỡ chuyện của Tấn Vương thì sẽ bị phạt nên không tiếp tục so đo. Hắn xoay người phân phó những người khác: “Mau mau mau, không cần xe ngựa. Để lại mấy người bảo vệ, những người còn lại cùng ta nâng bạc đến Hộ Bộ.”

Ngân lượng được cất trong rương gỗ, còn lương thực được chất trong xe. Người của phủ Tấn Vương ba chân bốn cẳng nâng chúng xuống xe, vòng qua nhóm binh lính rồi chạy về hướng Hộ Bộ như sợ không kịp đầu thai.

Sở Hi Niên đứng ở trà lâu đối diện. Thấy canh giờ đã đến, hắn ra hiệu với Tạ Kính Uyên đứng đằng xa rằng có thể gọi binh lính quay về doanh trại.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Mái ngói dưới ánh tà dương như sáng lên màu kim quang lấp lánh. Sắc trời ám lam cắn nuốt ráng màu. Đến khi trời tối mịt, nhóm người hầu mới kịp chạy đến Hộ Bộ.

Quan viên Hộ Bộ đã kiểm tra xong ngân lượng và hoàn thành danh sách, hiện đang chuẩn bị khóa cửa ra về. Vừa bước ra ngoài đường liền thấy một nhóm người vạm vỡ đang nâng rương chạy về phía này, người dẫn đầu hoảng sợ đến mức lui về sau một bước: “Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi là người phương nào?!”

Người hầu của Tấn Vương thở hồng hộc, lấy một tờ danh sách tiền bạc ra đập vào ngực quan viên: “Đây là... Đây là phủ Tấn Vương quyên... quyên ngân lượng...... Mau... Mau mau đăng ký nhập kho......”

Quan viên Hộ Bộ hiểu ra, ý vị không rõ “a” một tiếng rồi âm thầm lùi về sau: “Hóa ra là phủ Tấn Vương. Nhưng đã quá canh giờ, mộ bạc đã sớm kết thúc.”

Người hầu giận đến phát ngốc, tóm lấy cổ áo của quan viên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại cho ta xem?!”

Hắn thu thập không được Tạ Kính Uyên, còn thu thập không được một thư lại nho nhỏ của Hộ Bộ sao?!

Quan viên Hộ Bộ không sợ hãi, giật tay hắn ra rồi nói một cách kiêu căng ngạo mạn: “Tại hạ chỉ là phụng lệnh của Thái Tử điện hạ, thật sự bất lực. Canh giờ đã qua, quá hạn không chờ.”

Người hầu cắn răng: “Ngươi dám không để Tấn Vương điện hạ vào mắt?”

Quan viên Hộ Bộ “hừ” một tiếng: “Dù Tấn Vương điện hạ là người tôn quý cũng cần biết thứ tự lớn nhỏ trước sau. Như thế nào? Lời của Tấn Vương là lời nói còn lời của Thái Tử là chó đánh rắm sao?”

Nói xong người nọ tiếp tục khóa cửa, chỉ vào những cái rương bên ngoài: “Các ngươi mau chóng nâng về đi, đừng có che trước cửa. Nếu không nâng đi, ta sẽ tìm người ném sang chỗ khác.”

Người hầu nghe thì hai mắt tối sầm. Ngạc nhiên và tức giận đan xen khiến hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook