Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 46: Thái Tử Thừa Hạo
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
“Tướng quân đã gả cho ta, chúng ta tất nhiên là một thể, vô luận làm gì đều nên làm cùng nhau.”
Chương 43: Thái Tử Thừa Hạo
Từ ngày Cát ma ma hồi cung phục mệnh, bên phía Mai quý phi không truyền đến động tĩnh gì. Mai thị trộm phái người tới phủ Tướng quân tìm hiểu tin tức, biết Sở Hi Niên còn mạnh khỏe thì mới yên tâm.
Kỳ thật Sở Hi Niên không chỉ đơn giản là mạnh khỏe, hắn lăn lộn trong phủ Tướng quân như cá gặp nước. Bởi gì Tạ Kính Uyên không thể quản sự vụ, chỉ cần Sở Hi Niên không nháo ra chuyện gì lớn, bất kể hắn làm chuyện kỳ quái cỡ nào y đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt —
Ví dụ như... bắt một hộp đầy kiến?
Hiện tại thời tiết chưa chuyển ấm, kiến chưa ra khỏi tổ hoạt động nhiều. Sở Hi Niên dùng kha khá đường mới bắt được mấy chục con. Đành chịu thôi, hắn không tìm được nơi nào có thể bắt được chuột bạch cả.
Tạ Kính Uyên sợ lạnh, không ra khỏi phòng như mọi khi. Y đang nằm trên giường xem binh thư thì loáng thoáng thấy Sở Hi Niên đang lén lút làm gì đó ở gần cửa sổ.
Y vốn không quan tâm nhưng chợt cảm thấy hứng thú, liền đặt sách xuống lén quan sát hắn.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên chấm bút lông vào mật rồi vẽ một đường trên cửa sổ hướng vào phòng, sau đó đặt năm con kiến xuống. Bọn chúng choáng váng một lúc rồi bắt đầu chậm rãi bò theo đường vẽ vào phòng. Khi sắp bò vào phòng, chúng lại thay đổi phương hướng trốn sang hướng khác.
Động vật nhỏ trời sinh xúc giác nhạy bén, dường như chúng nó biết trong phòng cực kỳ nguy hiểm.
Sở Hi Niên đi vào phòng, dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Kính Uyên bỏ huân hương cầu lấy ở đầu giường vào trong tay áo, sau đó lệnh cho gia đinh đến từ phủ Khúc Dương Hầu đem lư hương và bình cắm hoa ra bên ngoài. Trong nháy mắt, trong phòng chợt trở nên trống trải.
Tạ Kính Uyên nhướng mày: “Sở Hi Niên, ngươi muốn tạo phản?”
Sở Hi Niên đứng cạnh cửa sổ, cúi đầu chọc chọc hộp kiến, rũ mắt cười cười: “Hôm nay trời đẹp. Những đồ vật đó đều ẩm ướt, phơi một chút cũng không tồi.”
Hơn nữa, người muốn tạo phản là Tạ Kính Uyên y chứ không phải Sở Hi Niên hắn.
Tạ Kính Uyên ném sách, cười nhiệt tình một cách giả tạo: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói ra đi, bản tướng quân có thể giúp ngươi.”
Đang là ban ngày nhưng y vẫn đeo mặt nạ lên. Nửa khuôn mặt còn lại dường như không được tiếp xúc ánh sáng. Cả người y che kín mít.
Sở Hi Niên là người cẩn thận. Nếu suy đoán của hắn chưa được chứng thực, hắn sẽ không nói lung tung. Hắn đang chờ cho khí vị trong phòng tan hết: “Phơi nắng chút thôi.”
Sở Hi Niên đứng bên cửa sổ, đắm mình trong ánh dương, từ xa như một vị trích tiên với cơ thể được tạc nên từ ngọc thạch. Không hiểu sao một nhân vật thế này lại bị người trên phố truyền thành bao cỏ.
Vân Tước lặng lẽ tiến lên, giả vờ đứng một bên hầu hạ, thừa dịp châm trà hạ giọng nói với Sở Hi Niên: “Công tử, đều tìm hiểu rõ ràng.”
Nàng giặt xiêm y giúp Vương đại nương chuyên giặt đồ sau hậu viện vài ngày khiến bà cười đến không thấy mắt, thiếu điều nhận nàng làm con gái nuôi. Trong lúc nói chuyện với bà nàng cũng tìm hiểu được không ít mật tân trong phủ.
Sở Hi Niên tiếp nhận chung trà nàng đưa qua, lén nhìn Tạ Kính Uyên: “Nói.”
Vân Tước thấp giọng: “Thật ra Tạ tướng quân vốn không ở nơi này mà ở Dư Ngân Các phía nam viện, bên trong có một gian thư phòng được Cửu Dung và một phó tướng khác thay phiên canh gác nghiêm mật. Nhưng nửa năm trước, không biết vì sao Tướng quân dọn ra khỏi nơi đó.”
Sở Hi Niên thầm nghĩ phỏng chừng Tạ Kính Uyên phát hiện mình trúng độc nên thay đổi chỗ ở, chỉ tiếc dọn ra ngoài vẫn bị người hạ độc. Hắn đưa chung trà cho Vân Tước, ý bảo mình đã hiểu, nàng có thể lui ra.
Danh sách quân bộ hẳn là được cất giấu trong Dư Ngân Các.
Dư Ngân, dư hận...... (2 từ này đồng âm)
Sở Hi Niên lặp đi lặp lại hai chữ này, phẩm ra một ý vị khác. Thấy không khí trong phòng đã trở nên thoáng hơn, hắn lại thả ba con kiến vào. Lần này chúng theo vết đường bò vào trong phòng.
Chẳng biết từ lúc nào Tạ Kính Uyên đã đứng bên cửa sổ. Y khoác một chiếc áo khoác đen, thỉnh thoảng lại ho một trận. Y cứ tưởng Sở Hi Niên đang chơi thứ gì hay, ai ngờ chỉ đang chọc con kiến.
“Hóa ra tính trẻ con của ngươi chưa hết.” Tạ Kính Uyên cười như không cười, vừa tựa như đang khen vừa tựa như châm biếm.
Những lời này đồng nghĩa với đang mắng chửi hắn là đồ ấu trĩ.
Sở Hi Niên thấy mấy con kiến tha đường rồi chạy đi, không hiểu sao nhớ đến chuyện Tạ Kính Uyên dọn chỗ ở Vân Tước vừa nói. Hắn cười khẽ, chợt phát hiện không nên rồi lại ráng kiềm chế, nhưng ý cười trong mắt vẫn thật sâu.
Khóe miệng Tạ Kính Uyên cứng đờ: “Ngươi cười cái gì?”
Y là võ tướng, ghét nhất những tên văn thần một bụng đầy tâm nhãn. Thoạt nhìn lòng dạ của Sở Hi Niên còn sâu hơn đám văn thần ấy, một chút hành động tùy ý cũng khiến y cảnh giác.
Sở Hi Niên thấy tất cả kiến đều bò vào phòng, cười một tiếng: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy những con kiến này rất thú vị, nhưng hơi ngốc một chút.”
Hiện tại hắn đã có thể xác định nguyên nhân gây độc là một đồ vật có mùi hương nhưng vẫn chưa biết là thứ nào, chỉ khi tìm được nguồn gốc mới có thể tra được hung thủ.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên không có hứng thú với kiến. Y thấy một con bò đến cạnh giày của mình liền lấy chân chậm rãi nghiền chết rồi cười với Sở Hi Niên: “Chơi thế này có ý nghĩa gì? Năm xưa ta từng thấy một người thương tích đầy mình bị xối mật đường lên người, bị trói trước mặt vạn quân rồi bị kiến ăn dần đến chết. So với đám kiến này của ngươi thú vị hơn nhiều.”
Y đang cố ý dọa người, thế mà Sở Hi Niên lại nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt đồng ý: “Xác thật thú vị.”
Hắn chưa từng thấy một người sống sờ sờ bị kiến gặm thành khung xương, khi nào có cơ hội phải nghiên cứu mới được.
Tạ Kính Uyên: “......”
Tạ Kính Uyên phát hiện kỹ xảo bình thường không dọa được Sở Hi Niên. Trong mắt y hiện lên một mạt hứng thú không dễ phát hiện. Y không nói một lời xoay người quay trở lại giường tiếp tục đọc binh thư.
Sở Hi Niên tiếp tục làm thực nghiệm của mình. Hắn lấy huân hương cầu khỏi tay áo, sai người bỏ vào phòng, lại để kiến lên cửa sổ, thấy chúng nó bò theo vệt đường.
Cùng phương pháp đó, Sở Hi Niên lấy huân hương cầu ra, thay bằng lư hương, kiến vẫn bò vào phòng.
Cuối cùng chỉ còn bình cắm hoa.
Nhưng bình cắm hoa có thể có vấn đề gì?
Lần thực nghiệm cuối cùng, trong phòng chỉ có bình cắm hoa, kiến vẫn bò vào như cũ.
Từ thực nghiệm có thể thấy được khi có từ hai đến ba vật tồn tại, có độc. Khi chỉ có một vật, không độc.
Là hỗn độc sao?
Sở Hi Niên kinh ngạc, không nghĩ rằng thời cổ đại có loại độc cao cấp như thế. Khi hắn cố nhớ lại bản thảo nghiên cứu của mình về triều đại này, đang chuẩn bị tiến hành thực nghiệm bài trừ lần hai, một gia tướng thủ vệ vội vàng vọt vào trong phòng, quỳ một gối xuống đất thông báo cho Tạ Kính Uyên: “Bẩm Tướng quân, Thái Tử đến ——”
Nghe vậy, đồng tử của Sở Hi Niên co rụt lại. Thái Tử?!
Từ xưa Đế vương có nhiều con, đương kim Thánh Thượng cũng không ngoại lệ, nhưng người có năng lực cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thái Tử Ân Thừa Hạo do tiên Hoàng hậu sinh ra, vừa là đích tử vừa là trưởng tử, vốn là người có lợi nhất trong cuộc chiến giành ngôi vị. Tuy nhiên từ sau khi Hoàng hậu qua đời, y hành sự càng ngày càng lỗ mãng, thiên tư chỉ thường thường, không được Đế tâm.
Về sau Ân Thừa Hạo tạo phản thất bại, bị giam cầm ở Đông cung. Ngày tân đế đăng cơ, y được ban thắt cổ tự vẫn rồi được hạ táng theo lễ Hoàng tử.
Trước khi Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên thành hôn, người của Thái Tử làm việc bất lợi, y bị phạt cấm túc ba tháng. Sở Hi Niên nhẩm tính ngày, thấy hôm nay đúng là Thái Tử được thả ra, không ngờ đối phương trực tiếp chạy đến phủ Tướng quân.
Lúc này không phải thời điểm thích hợp...
(“thời điểm không thích hợp” vì Thái Tử không nên chạy đến ngay khi được thả ra, chứ không phải Thái Tử cắt ngang hai người nhé)
Hiển nhiên Tạ Kính Uyên suy nghĩ giống Sở Hi Niên. Y nhíu mày, đặt binh thư xuống rồi đứng dậy: “Dẫn Thái Tử điện hạ đi Dư Ngân Các, ta sẽ đến ngay.”
Sở Hi Niên tạm gác thực nghiệm của mình lại, dưới nụ cười vô hại là lòng đầy mưu tính: “Trữ quân đích thân đến, ta đi nghênh đón Thái Tử điện hạ cùng Tướng quân.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Xuyên đến thời Thịnh Đường sao có thể không đi xem tư thế oai hùng của Thái Tông, đi nghe thơ Lý Bạch? Xuyên đến Đại Tần sao có thể không đi nhìn hùng tâm của Thủy Hoàng Đế, đi xem sự nham hiểm của Triệu Cao? Tuy triều Đại Yến này là thế giới hư cấu dưới ngòi bút của Sở Hi Niên, nhưng đối với từng nhân vật hắn đều ngập tràn hứng thú. Nếu có thể, hắn muốn gặp mỗi người một lần, nghiên cứu nghiên cứu.
Tạ Kính Uyên khựng lại, híp mắt nhìn Sở Hi Niên: “Vì sao phải đi?”
Sở Hi Niên trả lời một cách đương nhiên: “Tất nhiên là làm tròn lễ nghĩa của thần tử.”
Thái Tử và Tấn Vương là tử địch, Sở Hi Niên lại hành xử hồn nhiên như thể không biết thân phận của mình có bao nhiêu mẫn cảm. Hắn không tránh Thái Tử thì thôi, còn cố tình muốn gặp y cho bằng được.
Tạ Kính Uyên nhớ đến tính tình lỗ mãng của Thái Tử, nhíu mày: “Dựa vào cái gì ta phải mang ngươi đi?”
Sở Hi Niên luôn có thể tìm ra lý do khiến người khác không phản bác được. Hắn rũ mi cười nhạt: “Tướng quân đã gả cho ta, chúng ta tất nhiên là một thể, vô luận làm gì đều nên làm cùng nhau.”
Bị gả làm nam thê tuyệt đối là nỗi nhục của Tạ Kính Uyên. Vốn y nên sinh khí, nhưng y không những không giận mà còn bật cười. Tạ Kính Uyên bóp chặt yết hầu của Sở Hi Niên rồi ấn hắn vào tường, mặt nạ lạnh băng áp sát vào tai hắn như một lưỡi đao đang lướt trên da: “Theo ý của người, nếu một ngày nào đó ta thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục, ta cũng nên kéo ngươi đi cùng có phải không? Hửm?”
Tạ Kính Uyên bật cười, bệnh tình của y khiến đôi mắt sau lớp mặt nạ trông càng thêm nham hiểm như ác quỷ bò ra từ địa ngục đang muốn ăn người.
“Tất nhiên là vậy.”
Sở Hi Niên nhẹ nhàng đồng ý khiến ý cười trên khóe môi Tạ Kính Uyên cứng đờ. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh băng đang đặt lên cổ mình của Tạ Kính Uyên rồi từ từ kéo ra không chút hoang mang: “Nếu ngày nào đó Tướng quân vạn kiếp bất phục, muốn kéo ta cùng đi, Hi Niên tự nhiên phụng bồi.”
Nói dối không làm mất miếng thịt nào. Những lời này là thật hay giả không quan trọng, quan trọng là......
“Tướng quân, đi thôi. Đừng để Thái Tử điện hạ sốt ruột.”
“......”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn chằm chằm, một lát sau mới chậm rãi thu hồi tay của mình. Y xoay người đi ra khỏi phòng, bỏ lại một câu: “Đi theo ta.”
Hai người vừa bước ra khỏi phòng liền nghênh đón một cơn gió lạnh, mặt trời cũng không khiến không khí bớt lạnh hơn. Tạ Kính Uyên lại không nhịn được ho khan hai tiếng, bỗng trên vai y nhiều thêm một kiện áo khoác, bên tai vang lên giọng của Sở Hi Niên: “Còn vài tháng nữa thôi trời sẽ ấm lên.”
Hắn đặt áo lên vai Tạ Kính Uyên sau đó thu tay lại.
Tạ Kính Uyên nhìn hắn nhưng không nói lời nào rồi lập tức bước về hướng Dư Ngân Các.
Hệ thống “Tinh!” một tiếng: [Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 97%]
Sau đó bổ sung: [Thành tích hơi kém, tốc độ hơi chậm, mời anh tiếp tục nỗ lực.]
Sở Hi Niên: “......”
Thật ra đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu độ hắc hóa là gì và nguyên nhân giảm xuống là do đâu, nhưng hắn có thể xác định lời nói của hệ thống vừa khó nghe vừa vô dụng.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên không nhanh không chậm theo phía sau Tạ Kính Uyên, vừa đi vừa quan sát đường đi nước bước trong phủ, kết quả phát hiện cách năm bước có người đứng canh, cách mười bước có một trạm canh gác, chẳng trách Sở Tiêu Bình bó tay không lấy được danh sách quân bộ.
Dư Ngân Các nằm ở Nam Uyển. Khi Tạ Kính Uyên đến, Thái Tử đang chờ trong phòng. Y bước lên bậc thang, quay đầu liếc Sở Hi Niên, thanh âm lạnh lạnh: “Nếu ngươi chọc giận Thái Tử, ta sẽ không cầu tình.”
Những lời này của y lộ ra rất nhiều tin tức, ví dụ như Thái Tử ghét ai sẽ ghét cả tông chi họ hàng người đó. Thái Tử không có hảo cảm với bất kỳ người nào trong Tấn Vương đảng, tất nhiên bao gồm cả Sở Hi Niên.
“Vậy ta chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.” Thoạt nhìn Sở Hi Niên một chút cũng không hoảng hốt.
[Thái Tử Ân Thừa Hạo do tiên Hoàng hậu Liễu thị sinh, là đích trưởng tử của Yến Đế. Y lỗ mãng, dễ xúc động, càng lớn lại càng ngang bướng, không phân rõ trung ngu, trầm mê những thứ tạp kỹ khuyển mã thanh sắc.
(khuyển mã: thấp kém, thanh sắc: màu mè, ý là trầm mê vào những việc giải trí, không màng đến chính sự)
Năm Khải Thịnh thứ 28, Thái Tử tụ tập kết đảng, mưu hại thủ túc, hưng binh tạo phản, ý đồ mưu phản soán vị, bị Tấn Vương bắt ở trước Thái An Môn. Yến Đế giận dữ, phế đi vị trí Thái Tử của y, giam giữ y ở Đông Cung.
Mùa đông năm Khải Thịnh thứ 35, Yến Đế băng hà, tân đế lên ngồi, ban cho phế Thái Tử Thừa Hạo thắt cổ tự vẫn, táng ở hoàng lăng.]
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Khi Sở Hi Niên thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của nam tử mặc mãng bào màu vàng ngồi trong thư phòng, trong đầu hắn hiện ra kết cục của người này trong nguyên tác. Đến khi phản ứng lại, hắn phất tay áo, cùng hành lễ với Tạ Kính Uyên: “Bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Thái Tử Ân Thừa Hạo xúc động dễ giận, trong mắt người ngoài cũng là hạng ăn chơi trác táng không phân cao thấp với Sở Hi Niên.
Hôm nay y đến thăm Tạ Kính Uyên, một là vì thăm bệnh, hai là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Thấy Tạ Kính Uyên, y muốn nói chuyện theo bản năng, ai ngờ đằng sau Tạ Kính Uyên còn một bạch y công tử khí chất bất phàm khiến y không khỏi khựng lại.
Ân Thừa Hạo chưa từng thấy Sở Hi Niên liền đứng dậy theo bản năng, tưởng Tạ Kính Uyên mang đến một thế ngoại cao nhân muốn giới thiệu cho mình làm mưu thần như Gia Cát Lượng. Hắn miễn cưỡng đứng thẳng người, ngăn chặn sự kích động trong lòng, nhìn về hướng Tạ Kính Uyên đầy nghi hoặc: “Vị này chính là...?”
Tạ Kính Uyên nói không nên lời. Y cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ giới thiệu đây là người thành thân với ta?
Sở Hi Niên nhìn chằm chằm Thái Tử, phát hiện đối phương giống y hệt trong sách, không bị vỡ thiết lập liền cảm thấy yên tâm. Hắn hào phóng giới thiệu: “Khúc Dương Hầu nhị tử Sở Hi Niên, bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Nghe vậy tâm tình kích động của Ân Thừa Hạo như bị đổ một bồn nước lạnh, nháy mắt tắt lửa. Hóa ra người này không phải thế ngoại cao nhân mà là tử địch của y. Thần sắc của Ân Thừa Hạo lập tức trở nên khó coi. Y một lần nữa ngồi xuống, ngữ khí hồ nghi: “Ngươi chính là Sở Hi Niên?”
Người của Tấn Vương?
Sở Hi Niên ngẩng đầu lên: “Đúng vậy.”
Ân Thừa Hạo nghĩ thầm Sở Hi Niên không phải một tên ăn chơi sao, sao lại nhìn không giống? Giọng của y từ từ trầm xuống: “Cô nghe nói vào ngày đại hôn ngươi bỏ trốn cùng một kỹ nữ thanh lâu không màng đến Tạ Tướng quân. Việc này có thật hay không?”
Thái Tử đang muốn xuất đầu thay cho thủ hạ?
Sở Hi Niên liếc Tạ Kính Uyên.
Tạ Kính Uyên đã sớm ngồi xuống, lười nhác ngẩng đầu như đang xem kịch vui.
Sở Hi Niên bình tĩnh tự nhiên: “Tất nhiên không phải. Ngày đại hôn Hi Niên bị kẻ xấu bắt cóc nên không thể có mặt. Thật sự không phải cố ý.”
Ân Thừa Hạo ghét bỏ xua tay: “Ngươi cố ý hay vô tình đều không quan hệ với cô. Đợi chút cô tiến cung thỉnh phụ hoàng triệt mối hôn sự này, ngươi có thể quay về phủ Khúc Dương Hầu của ngươi.”
Tạ Kính Uyên nghe vậy ngẩng người.
Ân Thừa Hạo sớm biết Mai quý phi không có ý tốt. Bà ta cố tình nhân lúc y bị cấm túc liền thổi gió bên gối khiến Thánh Thượng tứ hôn cho Tạ Kính Uyên, rõ ràng là muốn chặt cánh tay phải của y đây mà. Y nhất định không thể để mối hôn sự này thành.
Sở Hi Niên nghĩ thầm Ân Thừa Hạo quả nhiên là bao cỏ lỗ mãng, loại lời nói thế này cũng dám tùy ý nói ra. Sợ rằng y chưa kịp suy nghĩ đã thuận miệng nói, chẳng trách đấu không lại Tấn Vương.
Thỉnh Hoàng đế triệt mối hôn sự này nhất định sẽ thất bại.
Bởi vì hôn nhân của hắn và Tạ Kính Uyên không chỉ là Mai quý phi tính kế mà còn có Hoàng đế tính kế.
So với hướng đi có trong nguyên tác, thiết lập của vị Thái Tử này còn giữ nguyên. Sau khi xác nhận điều này, Sở Hi Niên đạt được mục đích của mình liền nói tiếp: “Thái Tử điện hạ nói có lý, Hi Niên xin cáo lui trước.”
Ân Thừa Hạo rất vừa lòng với sự thức thời của hắn, hóa ra bên Tấn Vương có người không đáng ghét như đám còn lại: “Đi đi.”
Sở Hi Niên rời khỏi phòng, khi lơ đãng quay đầu nhìn lại vô tình trông thấy Tạ Kính Uyên đang nhìn mình chằm chằm. Hắn không nghĩ nhiều, tùy tay đóng cửa phòng.
Đình viện xanh um tươi tốt, lá cây bích ngạnh theo gió tung bay, trái cây màu đen rơi đầy đất. Sở Hi Niên bước xuống bậc thang, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương, híp híp mắt nghĩ thầm vì sao Tạ Kính Uyên trong tay nắm binh quyền lại chọn trung thành với một Thái Tử bao cỏ?
Hẳn là vì năm xưa họ Tạ bị tru, quan văn quan võ cả triều tránh còn không kịp, chỉ có mỗi Thái Tử Ân Thừa Hạo cầu tình...
(“tru” trong “tru di”, khi nhà họ Tạ bị diệt tộc)
Chương 43: Thái Tử Thừa Hạo
Từ ngày Cát ma ma hồi cung phục mệnh, bên phía Mai quý phi không truyền đến động tĩnh gì. Mai thị trộm phái người tới phủ Tướng quân tìm hiểu tin tức, biết Sở Hi Niên còn mạnh khỏe thì mới yên tâm.
Kỳ thật Sở Hi Niên không chỉ đơn giản là mạnh khỏe, hắn lăn lộn trong phủ Tướng quân như cá gặp nước. Bởi gì Tạ Kính Uyên không thể quản sự vụ, chỉ cần Sở Hi Niên không nháo ra chuyện gì lớn, bất kể hắn làm chuyện kỳ quái cỡ nào y đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt —
Ví dụ như... bắt một hộp đầy kiến?
Hiện tại thời tiết chưa chuyển ấm, kiến chưa ra khỏi tổ hoạt động nhiều. Sở Hi Niên dùng kha khá đường mới bắt được mấy chục con. Đành chịu thôi, hắn không tìm được nơi nào có thể bắt được chuột bạch cả.
Tạ Kính Uyên sợ lạnh, không ra khỏi phòng như mọi khi. Y đang nằm trên giường xem binh thư thì loáng thoáng thấy Sở Hi Niên đang lén lút làm gì đó ở gần cửa sổ.
Y vốn không quan tâm nhưng chợt cảm thấy hứng thú, liền đặt sách xuống lén quan sát hắn.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên chấm bút lông vào mật rồi vẽ một đường trên cửa sổ hướng vào phòng, sau đó đặt năm con kiến xuống. Bọn chúng choáng váng một lúc rồi bắt đầu chậm rãi bò theo đường vẽ vào phòng. Khi sắp bò vào phòng, chúng lại thay đổi phương hướng trốn sang hướng khác.
Động vật nhỏ trời sinh xúc giác nhạy bén, dường như chúng nó biết trong phòng cực kỳ nguy hiểm.
Sở Hi Niên đi vào phòng, dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Kính Uyên bỏ huân hương cầu lấy ở đầu giường vào trong tay áo, sau đó lệnh cho gia đinh đến từ phủ Khúc Dương Hầu đem lư hương và bình cắm hoa ra bên ngoài. Trong nháy mắt, trong phòng chợt trở nên trống trải.
Tạ Kính Uyên nhướng mày: “Sở Hi Niên, ngươi muốn tạo phản?”
Sở Hi Niên đứng cạnh cửa sổ, cúi đầu chọc chọc hộp kiến, rũ mắt cười cười: “Hôm nay trời đẹp. Những đồ vật đó đều ẩm ướt, phơi một chút cũng không tồi.”
Hơn nữa, người muốn tạo phản là Tạ Kính Uyên y chứ không phải Sở Hi Niên hắn.
Tạ Kính Uyên ném sách, cười nhiệt tình một cách giả tạo: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói ra đi, bản tướng quân có thể giúp ngươi.”
Đang là ban ngày nhưng y vẫn đeo mặt nạ lên. Nửa khuôn mặt còn lại dường như không được tiếp xúc ánh sáng. Cả người y che kín mít.
Sở Hi Niên là người cẩn thận. Nếu suy đoán của hắn chưa được chứng thực, hắn sẽ không nói lung tung. Hắn đang chờ cho khí vị trong phòng tan hết: “Phơi nắng chút thôi.”
Sở Hi Niên đứng bên cửa sổ, đắm mình trong ánh dương, từ xa như một vị trích tiên với cơ thể được tạc nên từ ngọc thạch. Không hiểu sao một nhân vật thế này lại bị người trên phố truyền thành bao cỏ.
Vân Tước lặng lẽ tiến lên, giả vờ đứng một bên hầu hạ, thừa dịp châm trà hạ giọng nói với Sở Hi Niên: “Công tử, đều tìm hiểu rõ ràng.”
Nàng giặt xiêm y giúp Vương đại nương chuyên giặt đồ sau hậu viện vài ngày khiến bà cười đến không thấy mắt, thiếu điều nhận nàng làm con gái nuôi. Trong lúc nói chuyện với bà nàng cũng tìm hiểu được không ít mật tân trong phủ.
Sở Hi Niên tiếp nhận chung trà nàng đưa qua, lén nhìn Tạ Kính Uyên: “Nói.”
Vân Tước thấp giọng: “Thật ra Tạ tướng quân vốn không ở nơi này mà ở Dư Ngân Các phía nam viện, bên trong có một gian thư phòng được Cửu Dung và một phó tướng khác thay phiên canh gác nghiêm mật. Nhưng nửa năm trước, không biết vì sao Tướng quân dọn ra khỏi nơi đó.”
Sở Hi Niên thầm nghĩ phỏng chừng Tạ Kính Uyên phát hiện mình trúng độc nên thay đổi chỗ ở, chỉ tiếc dọn ra ngoài vẫn bị người hạ độc. Hắn đưa chung trà cho Vân Tước, ý bảo mình đã hiểu, nàng có thể lui ra.
Danh sách quân bộ hẳn là được cất giấu trong Dư Ngân Các.
Dư Ngân, dư hận...... (2 từ này đồng âm)
Sở Hi Niên lặp đi lặp lại hai chữ này, phẩm ra một ý vị khác. Thấy không khí trong phòng đã trở nên thoáng hơn, hắn lại thả ba con kiến vào. Lần này chúng theo vết đường bò vào trong phòng.
Chẳng biết từ lúc nào Tạ Kính Uyên đã đứng bên cửa sổ. Y khoác một chiếc áo khoác đen, thỉnh thoảng lại ho một trận. Y cứ tưởng Sở Hi Niên đang chơi thứ gì hay, ai ngờ chỉ đang chọc con kiến.
“Hóa ra tính trẻ con của ngươi chưa hết.” Tạ Kính Uyên cười như không cười, vừa tựa như đang khen vừa tựa như châm biếm.
Những lời này đồng nghĩa với đang mắng chửi hắn là đồ ấu trĩ.
Sở Hi Niên thấy mấy con kiến tha đường rồi chạy đi, không hiểu sao nhớ đến chuyện Tạ Kính Uyên dọn chỗ ở Vân Tước vừa nói. Hắn cười khẽ, chợt phát hiện không nên rồi lại ráng kiềm chế, nhưng ý cười trong mắt vẫn thật sâu.
Khóe miệng Tạ Kính Uyên cứng đờ: “Ngươi cười cái gì?”
Y là võ tướng, ghét nhất những tên văn thần một bụng đầy tâm nhãn. Thoạt nhìn lòng dạ của Sở Hi Niên còn sâu hơn đám văn thần ấy, một chút hành động tùy ý cũng khiến y cảnh giác.
Sở Hi Niên thấy tất cả kiến đều bò vào phòng, cười một tiếng: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy những con kiến này rất thú vị, nhưng hơi ngốc một chút.”
Hiện tại hắn đã có thể xác định nguyên nhân gây độc là một đồ vật có mùi hương nhưng vẫn chưa biết là thứ nào, chỉ khi tìm được nguồn gốc mới có thể tra được hung thủ.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên không có hứng thú với kiến. Y thấy một con bò đến cạnh giày của mình liền lấy chân chậm rãi nghiền chết rồi cười với Sở Hi Niên: “Chơi thế này có ý nghĩa gì? Năm xưa ta từng thấy một người thương tích đầy mình bị xối mật đường lên người, bị trói trước mặt vạn quân rồi bị kiến ăn dần đến chết. So với đám kiến này của ngươi thú vị hơn nhiều.”
Y đang cố ý dọa người, thế mà Sở Hi Niên lại nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt đồng ý: “Xác thật thú vị.”
Hắn chưa từng thấy một người sống sờ sờ bị kiến gặm thành khung xương, khi nào có cơ hội phải nghiên cứu mới được.
Tạ Kính Uyên: “......”
Tạ Kính Uyên phát hiện kỹ xảo bình thường không dọa được Sở Hi Niên. Trong mắt y hiện lên một mạt hứng thú không dễ phát hiện. Y không nói một lời xoay người quay trở lại giường tiếp tục đọc binh thư.
Sở Hi Niên tiếp tục làm thực nghiệm của mình. Hắn lấy huân hương cầu khỏi tay áo, sai người bỏ vào phòng, lại để kiến lên cửa sổ, thấy chúng nó bò theo vệt đường.
Cùng phương pháp đó, Sở Hi Niên lấy huân hương cầu ra, thay bằng lư hương, kiến vẫn bò vào phòng.
Cuối cùng chỉ còn bình cắm hoa.
Nhưng bình cắm hoa có thể có vấn đề gì?
Lần thực nghiệm cuối cùng, trong phòng chỉ có bình cắm hoa, kiến vẫn bò vào như cũ.
Từ thực nghiệm có thể thấy được khi có từ hai đến ba vật tồn tại, có độc. Khi chỉ có một vật, không độc.
Là hỗn độc sao?
Sở Hi Niên kinh ngạc, không nghĩ rằng thời cổ đại có loại độc cao cấp như thế. Khi hắn cố nhớ lại bản thảo nghiên cứu của mình về triều đại này, đang chuẩn bị tiến hành thực nghiệm bài trừ lần hai, một gia tướng thủ vệ vội vàng vọt vào trong phòng, quỳ một gối xuống đất thông báo cho Tạ Kính Uyên: “Bẩm Tướng quân, Thái Tử đến ——”
Nghe vậy, đồng tử của Sở Hi Niên co rụt lại. Thái Tử?!
Từ xưa Đế vương có nhiều con, đương kim Thánh Thượng cũng không ngoại lệ, nhưng người có năng lực cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thái Tử Ân Thừa Hạo do tiên Hoàng hậu sinh ra, vừa là đích tử vừa là trưởng tử, vốn là người có lợi nhất trong cuộc chiến giành ngôi vị. Tuy nhiên từ sau khi Hoàng hậu qua đời, y hành sự càng ngày càng lỗ mãng, thiên tư chỉ thường thường, không được Đế tâm.
Về sau Ân Thừa Hạo tạo phản thất bại, bị giam cầm ở Đông cung. Ngày tân đế đăng cơ, y được ban thắt cổ tự vẫn rồi được hạ táng theo lễ Hoàng tử.
Trước khi Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên thành hôn, người của Thái Tử làm việc bất lợi, y bị phạt cấm túc ba tháng. Sở Hi Niên nhẩm tính ngày, thấy hôm nay đúng là Thái Tử được thả ra, không ngờ đối phương trực tiếp chạy đến phủ Tướng quân.
Lúc này không phải thời điểm thích hợp...
(“thời điểm không thích hợp” vì Thái Tử không nên chạy đến ngay khi được thả ra, chứ không phải Thái Tử cắt ngang hai người nhé)
Hiển nhiên Tạ Kính Uyên suy nghĩ giống Sở Hi Niên. Y nhíu mày, đặt binh thư xuống rồi đứng dậy: “Dẫn Thái Tử điện hạ đi Dư Ngân Các, ta sẽ đến ngay.”
Sở Hi Niên tạm gác thực nghiệm của mình lại, dưới nụ cười vô hại là lòng đầy mưu tính: “Trữ quân đích thân đến, ta đi nghênh đón Thái Tử điện hạ cùng Tướng quân.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Xuyên đến thời Thịnh Đường sao có thể không đi xem tư thế oai hùng của Thái Tông, đi nghe thơ Lý Bạch? Xuyên đến Đại Tần sao có thể không đi nhìn hùng tâm của Thủy Hoàng Đế, đi xem sự nham hiểm của Triệu Cao? Tuy triều Đại Yến này là thế giới hư cấu dưới ngòi bút của Sở Hi Niên, nhưng đối với từng nhân vật hắn đều ngập tràn hứng thú. Nếu có thể, hắn muốn gặp mỗi người một lần, nghiên cứu nghiên cứu.
Tạ Kính Uyên khựng lại, híp mắt nhìn Sở Hi Niên: “Vì sao phải đi?”
Sở Hi Niên trả lời một cách đương nhiên: “Tất nhiên là làm tròn lễ nghĩa của thần tử.”
Thái Tử và Tấn Vương là tử địch, Sở Hi Niên lại hành xử hồn nhiên như thể không biết thân phận của mình có bao nhiêu mẫn cảm. Hắn không tránh Thái Tử thì thôi, còn cố tình muốn gặp y cho bằng được.
Tạ Kính Uyên nhớ đến tính tình lỗ mãng của Thái Tử, nhíu mày: “Dựa vào cái gì ta phải mang ngươi đi?”
Sở Hi Niên luôn có thể tìm ra lý do khiến người khác không phản bác được. Hắn rũ mi cười nhạt: “Tướng quân đã gả cho ta, chúng ta tất nhiên là một thể, vô luận làm gì đều nên làm cùng nhau.”
Bị gả làm nam thê tuyệt đối là nỗi nhục của Tạ Kính Uyên. Vốn y nên sinh khí, nhưng y không những không giận mà còn bật cười. Tạ Kính Uyên bóp chặt yết hầu của Sở Hi Niên rồi ấn hắn vào tường, mặt nạ lạnh băng áp sát vào tai hắn như một lưỡi đao đang lướt trên da: “Theo ý của người, nếu một ngày nào đó ta thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục, ta cũng nên kéo ngươi đi cùng có phải không? Hửm?”
Tạ Kính Uyên bật cười, bệnh tình của y khiến đôi mắt sau lớp mặt nạ trông càng thêm nham hiểm như ác quỷ bò ra từ địa ngục đang muốn ăn người.
“Tất nhiên là vậy.”
Sở Hi Niên nhẹ nhàng đồng ý khiến ý cười trên khóe môi Tạ Kính Uyên cứng đờ. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh băng đang đặt lên cổ mình của Tạ Kính Uyên rồi từ từ kéo ra không chút hoang mang: “Nếu ngày nào đó Tướng quân vạn kiếp bất phục, muốn kéo ta cùng đi, Hi Niên tự nhiên phụng bồi.”
Nói dối không làm mất miếng thịt nào. Những lời này là thật hay giả không quan trọng, quan trọng là......
“Tướng quân, đi thôi. Đừng để Thái Tử điện hạ sốt ruột.”
“......”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn chằm chằm, một lát sau mới chậm rãi thu hồi tay của mình. Y xoay người đi ra khỏi phòng, bỏ lại một câu: “Đi theo ta.”
Hai người vừa bước ra khỏi phòng liền nghênh đón một cơn gió lạnh, mặt trời cũng không khiến không khí bớt lạnh hơn. Tạ Kính Uyên lại không nhịn được ho khan hai tiếng, bỗng trên vai y nhiều thêm một kiện áo khoác, bên tai vang lên giọng của Sở Hi Niên: “Còn vài tháng nữa thôi trời sẽ ấm lên.”
Hắn đặt áo lên vai Tạ Kính Uyên sau đó thu tay lại.
Tạ Kính Uyên nhìn hắn nhưng không nói lời nào rồi lập tức bước về hướng Dư Ngân Các.
Hệ thống “Tinh!” một tiếng: [Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 97%]
Sau đó bổ sung: [Thành tích hơi kém, tốc độ hơi chậm, mời anh tiếp tục nỗ lực.]
Sở Hi Niên: “......”
Thật ra đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu độ hắc hóa là gì và nguyên nhân giảm xuống là do đâu, nhưng hắn có thể xác định lời nói của hệ thống vừa khó nghe vừa vô dụng.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên không nhanh không chậm theo phía sau Tạ Kính Uyên, vừa đi vừa quan sát đường đi nước bước trong phủ, kết quả phát hiện cách năm bước có người đứng canh, cách mười bước có một trạm canh gác, chẳng trách Sở Tiêu Bình bó tay không lấy được danh sách quân bộ.
Dư Ngân Các nằm ở Nam Uyển. Khi Tạ Kính Uyên đến, Thái Tử đang chờ trong phòng. Y bước lên bậc thang, quay đầu liếc Sở Hi Niên, thanh âm lạnh lạnh: “Nếu ngươi chọc giận Thái Tử, ta sẽ không cầu tình.”
Những lời này của y lộ ra rất nhiều tin tức, ví dụ như Thái Tử ghét ai sẽ ghét cả tông chi họ hàng người đó. Thái Tử không có hảo cảm với bất kỳ người nào trong Tấn Vương đảng, tất nhiên bao gồm cả Sở Hi Niên.
“Vậy ta chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.” Thoạt nhìn Sở Hi Niên một chút cũng không hoảng hốt.
[Thái Tử Ân Thừa Hạo do tiên Hoàng hậu Liễu thị sinh, là đích trưởng tử của Yến Đế. Y lỗ mãng, dễ xúc động, càng lớn lại càng ngang bướng, không phân rõ trung ngu, trầm mê những thứ tạp kỹ khuyển mã thanh sắc.
(khuyển mã: thấp kém, thanh sắc: màu mè, ý là trầm mê vào những việc giải trí, không màng đến chính sự)
Năm Khải Thịnh thứ 28, Thái Tử tụ tập kết đảng, mưu hại thủ túc, hưng binh tạo phản, ý đồ mưu phản soán vị, bị Tấn Vương bắt ở trước Thái An Môn. Yến Đế giận dữ, phế đi vị trí Thái Tử của y, giam giữ y ở Đông Cung.
Mùa đông năm Khải Thịnh thứ 35, Yến Đế băng hà, tân đế lên ngồi, ban cho phế Thái Tử Thừa Hạo thắt cổ tự vẫn, táng ở hoàng lăng.]
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Khi Sở Hi Niên thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của nam tử mặc mãng bào màu vàng ngồi trong thư phòng, trong đầu hắn hiện ra kết cục của người này trong nguyên tác. Đến khi phản ứng lại, hắn phất tay áo, cùng hành lễ với Tạ Kính Uyên: “Bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Thái Tử Ân Thừa Hạo xúc động dễ giận, trong mắt người ngoài cũng là hạng ăn chơi trác táng không phân cao thấp với Sở Hi Niên.
Hôm nay y đến thăm Tạ Kính Uyên, một là vì thăm bệnh, hai là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Thấy Tạ Kính Uyên, y muốn nói chuyện theo bản năng, ai ngờ đằng sau Tạ Kính Uyên còn một bạch y công tử khí chất bất phàm khiến y không khỏi khựng lại.
Ân Thừa Hạo chưa từng thấy Sở Hi Niên liền đứng dậy theo bản năng, tưởng Tạ Kính Uyên mang đến một thế ngoại cao nhân muốn giới thiệu cho mình làm mưu thần như Gia Cát Lượng. Hắn miễn cưỡng đứng thẳng người, ngăn chặn sự kích động trong lòng, nhìn về hướng Tạ Kính Uyên đầy nghi hoặc: “Vị này chính là...?”
Tạ Kính Uyên nói không nên lời. Y cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ giới thiệu đây là người thành thân với ta?
Sở Hi Niên nhìn chằm chằm Thái Tử, phát hiện đối phương giống y hệt trong sách, không bị vỡ thiết lập liền cảm thấy yên tâm. Hắn hào phóng giới thiệu: “Khúc Dương Hầu nhị tử Sở Hi Niên, bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Nghe vậy tâm tình kích động của Ân Thừa Hạo như bị đổ một bồn nước lạnh, nháy mắt tắt lửa. Hóa ra người này không phải thế ngoại cao nhân mà là tử địch của y. Thần sắc của Ân Thừa Hạo lập tức trở nên khó coi. Y một lần nữa ngồi xuống, ngữ khí hồ nghi: “Ngươi chính là Sở Hi Niên?”
Người của Tấn Vương?
Sở Hi Niên ngẩng đầu lên: “Đúng vậy.”
Ân Thừa Hạo nghĩ thầm Sở Hi Niên không phải một tên ăn chơi sao, sao lại nhìn không giống? Giọng của y từ từ trầm xuống: “Cô nghe nói vào ngày đại hôn ngươi bỏ trốn cùng một kỹ nữ thanh lâu không màng đến Tạ Tướng quân. Việc này có thật hay không?”
Thái Tử đang muốn xuất đầu thay cho thủ hạ?
Sở Hi Niên liếc Tạ Kính Uyên.
Tạ Kính Uyên đã sớm ngồi xuống, lười nhác ngẩng đầu như đang xem kịch vui.
Sở Hi Niên bình tĩnh tự nhiên: “Tất nhiên không phải. Ngày đại hôn Hi Niên bị kẻ xấu bắt cóc nên không thể có mặt. Thật sự không phải cố ý.”
Ân Thừa Hạo ghét bỏ xua tay: “Ngươi cố ý hay vô tình đều không quan hệ với cô. Đợi chút cô tiến cung thỉnh phụ hoàng triệt mối hôn sự này, ngươi có thể quay về phủ Khúc Dương Hầu của ngươi.”
Tạ Kính Uyên nghe vậy ngẩng người.
Ân Thừa Hạo sớm biết Mai quý phi không có ý tốt. Bà ta cố tình nhân lúc y bị cấm túc liền thổi gió bên gối khiến Thánh Thượng tứ hôn cho Tạ Kính Uyên, rõ ràng là muốn chặt cánh tay phải của y đây mà. Y nhất định không thể để mối hôn sự này thành.
Sở Hi Niên nghĩ thầm Ân Thừa Hạo quả nhiên là bao cỏ lỗ mãng, loại lời nói thế này cũng dám tùy ý nói ra. Sợ rằng y chưa kịp suy nghĩ đã thuận miệng nói, chẳng trách đấu không lại Tấn Vương.
Thỉnh Hoàng đế triệt mối hôn sự này nhất định sẽ thất bại.
Bởi vì hôn nhân của hắn và Tạ Kính Uyên không chỉ là Mai quý phi tính kế mà còn có Hoàng đế tính kế.
So với hướng đi có trong nguyên tác, thiết lập của vị Thái Tử này còn giữ nguyên. Sau khi xác nhận điều này, Sở Hi Niên đạt được mục đích của mình liền nói tiếp: “Thái Tử điện hạ nói có lý, Hi Niên xin cáo lui trước.”
Ân Thừa Hạo rất vừa lòng với sự thức thời của hắn, hóa ra bên Tấn Vương có người không đáng ghét như đám còn lại: “Đi đi.”
Sở Hi Niên rời khỏi phòng, khi lơ đãng quay đầu nhìn lại vô tình trông thấy Tạ Kính Uyên đang nhìn mình chằm chằm. Hắn không nghĩ nhiều, tùy tay đóng cửa phòng.
Đình viện xanh um tươi tốt, lá cây bích ngạnh theo gió tung bay, trái cây màu đen rơi đầy đất. Sở Hi Niên bước xuống bậc thang, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương, híp híp mắt nghĩ thầm vì sao Tạ Kính Uyên trong tay nắm binh quyền lại chọn trung thành với một Thái Tử bao cỏ?
Hẳn là vì năm xưa họ Tạ bị tru, quan văn quan võ cả triều tránh còn không kịp, chỉ có mỗi Thái Tử Ân Thừa Hạo cầu tình...
(“tru” trong “tru di”, khi nhà họ Tạ bị diệt tộc)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.