Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 63: Túi tiền
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
Tay y điểm nhẹ lên ngực Sở Hi Niên, chậm rãi khoanh một vòng tròn ở vị trí trái tim. “Nếu ngươi ngại lấy không thì cắt một miếng thịt trên người xuống cho ta, thế nào?”
Chương 59: Túi tiền
Nếu tên trộm kia chưa kịp mang tranh ra khỏi Kim Lân Các thì chính hắn cũng sẽ chưa rời đi. Ban ngày ban mặt, hắn khó có thể dùng khinh công trèo tường nên chỉ có thể lén rời đi từ cửa sau.
Vừa rồi khi mọi người xòe lòng bàn tay ra, Sở Hi Niên nhìn kỹ từng nha hoàn. Trừ Tình Lam là hung thủ tỏ ra hoảng loạn, có một nha hoàn khác rất đặc biệt.
Không, không thể nói là đặc biệt, chỉ có thể nói là bình thường. Gương mặt đó bình thường đến mức nhìn bao nhiêu lần vẫn khó mà nhớ rõ được.
Mi mỏng, mắt không lớn không nhỏ, mũi không thấp không cao, môi không dày không mỏng. Nha hoàn đó nhưng một bức tranh mực nước nhạt màu chỉ có thể thấy được hình dáng mông lung chứ chẳng thể tập trung vào từng chi tiết.
Sở Hi Niên nhớ rõ Ân Văn Bình nói tên trộm ngàn mặt kia rất giỏi dịch dung, mà gương mặt bình thường đến bất thường kia trông rất giống một gương mặt cố ý hóa trang.
Hắn thầm chú ý nha hoàn ấy, vô tình nghe được nàng nói với quản sự rằng nàng muốn ra khỏi phủ để mua vải thêu thùa. Vì thế hắn ra lệnh cho xa phu lái xe đến cửa sau, ôm cây đợi thỏ.
Tạ Kính Uyên không rõ vì sao Sở Hi Niên khăng khăng muốn bắt một trên trộm. Vì chuyện túi tiền, y khó tránh khỏi nói bóng nói gió: “Sở Hi Niên, ngươi phá án nghiện rồi? Một tên trộm tranh bé nhỏ cũng đáng để ngươi bắt?”
Sở Hi Niên nói: “Chẳng lẽ Tướng quân không biết tài năng không hỏi xuất thân? Tuy nàng là trộm nhưng có năng lực người thường không có được, chúng ta có thể lợi dụng điều đó.”
Tạ Kính Uyên chưa suy nghĩ cẩn thận thâm ý trong lời hắn đã thấy một nha hoàn mặc váy hồng đi ra từ cửa sau của Quảng Bình vương phủ. Nàng chừng 15-16 tuổi, có một khuôn mặt nhạt nhòa, trắng trắng tròn tròn phổ thông. Điểm nhấn có sắc thái duy nhất là đôi mắt đen láy.
Tạ Kính Uyên nhíu mày, phát hiện nàng ta đi đường không gây nên tiếng động. Cước bộ nhẹ nhàng thế kia chỉ có thể là một cao thủ khinh công.
Sở Hi Niên cười cười: “Tướng quân, cá đến rồi. Ngài có bắt được nàng không?”
Tạ Kính Uyên híp mắt tức giận: “Ngươi muốn bản tướng quân giúp ngươi bắt nữ nhân?”
Y phát hiện gần đây Sở Hi Niên không an phận chút nào, gây nợ đào hoa hơi nhiều. Hiện giờ hắn càng quá đáng, vậy mà muốn y giúp hắn bắt nữ nhân.
Sở Hi Niên đè tay y lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Người này có thể dùng, xem như Tướng quân đang giúp ta đi.”
Tạ Kính Uyên: “......”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tên trộm Thiên Thiên nổi tiếng khắp kinh thành cảm thấy hôm nay thật không may mắn. Nàng chẳng những không trộm được tranh mà còn được chứng kiến một vụ án giết người.
Tâm lý của nàng có thể chia làm hai giai đoạn:
#Mẹ ơi, chỗ giấu tranh bị tìm thấy rồi#
#Mẹ ơi, nha hoàn bên cạnh tui là thủ phạm giết người#
Tóm lại, nàng thấy Quảng Bình vương phủ chẳng phải nơi tốt lành gì. Kinh nghiệm trộm cắp và chạy trốn lâu năm nói cho nàng biết tẩu vi thượng sách, ở lại nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Vì có án mạng, Quảng Bình vương phủ đã loạn thành một nồi cháo, ai nấy ốc không mang nổi mình ốc. Thiên Thiên trộm đi ra từ cửa sau định vỗ mông chạy lấy người, kết quả vừa đi đến ngã rẽ thì eo đã tê rần. Nàng bị người ta điểm huyệt đạo, sau đó đầu óc choáng váng bị ném vào một chiếc xe ngựa.
“Người ngươi muốn.”
Tạ Kính Uyên ném nha hoàn đến trước mặt Sở Hi Niên, nhíu mày dùng khăn xoa xoa tay. Một tên trộm nhỏ khinh công cao nhưng đánh nhau không ra gì, chỉ một chiêu đã có thể bị bắt lấy.
Sở Hi Niên không nghĩ Tạ Kính Uyên sẽ ra tay nhanh như vậy, hơi kinh ngạc nhướng mày. Hắn ra lệnh cho xa phu lái xe quay về phủ, sau đó tầm mắt chậm rãi dừng trên người nha hoàn kia.
Thiên Thiên có ấn tượng mạnh về Sở Hi Niên. Đây không phải là người đã tìm ra bức họa sao?! Nàng âm thầm than khổ, trong lòng cảnh giác không thôi. Đi đêm nhiều năm như vậy, cuối cùng có ngày nàng gặp ma rồi.
Thiên Thiên giả ngu không biết: “Xin hỏi Sở công tử bắt nô tỳ làm gì? Nô tỳ là nha hoàn bên người Quảng Bình quận vương, không biết đã đắc tội công tử như thế nào.”
Xe ngựa lắc lư chạy về hướng phủ Tướng quân.
Sở Hi Niên vẫn mang tư thái thanh phong minh nguyệt như mọi khi. Hắn chậm rãi nhìn nàng, không bực không giận, chỉ cười nói một câu: “Người đẹp như ngươi sao lại làm trộm?”
Trong lòng Thiên Thiên khẽ run: “Công tử nói gì? Nô tỳ nghe không hiểu.”
Sở Hi Niên chỉ vào tay áo căng phồng của nàng: “Trên người cô nương có không ít thứ tốt. Nếu đưa chúng đến trước mặt quận vương, cô đoán sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ăn trộm sẽ không đi không. Nàng không trộm được tranh của Mạnh Khê Đình tất nhiên sẽ muốn trộm thứ khác bù vào, ví dụ như châu báu trang sức gì đó.
Thiên Thiên che tay áo lại theo bản năng, biết rõ mình đã đá trúng tấm ván sắt. Nàng thầm nghĩ đến việc chạy trốn nhưng nam tử đeo mặt nạ đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt mãnh liệt khiến cả người nàng lạnh run.
Thiên Thiên cắn răng: “Hẳn công tử bắt ta không phải để hiến cho tiểu quận vương. Công tử cần gì xin mời nói thẳng.”
Sở Hi Niên chỉ đáp: “Về phủ rồi nói.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Kính Uyên quét Thiên Thiên từ đầu đến chân khiến sống lưng nàng lạnh buốt. Y cong môi cười khẽ: “Hắn muốn mang người về làm tiểu thiếp thứ mười ba.”
Sở Hi Niên lập tức nhìn sang: “Tướng quân đừng nói bậy.”
Tạ Kính Uyên nhướng mày hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”
Sở Hi Niên: “Tất nhiên không phải.”
Không phải? Vậy thì tốt.
Cuối cùng Tạ Kính Uyên cũng thu lại ánh mắc sắc như đao của mình, nhưng Thiên Thiên không cảm thấy dễ chịu hơn là bao. Đợi đến khi xe ngựa dừng trước phủ Tướng quân, nàng bị đưa đến một gian phòng cho khách.
Trang trí trong phòng không đẹp không xấu nhưng ít nhất vẫn tốt hơn so với địa lao. Bên ngoài có vài thị vệ võ công cao cường trấn giữ, nàng có chắp cánh cũng không thể bay ra ngoài.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên không gấp gáp thẩm vấn nàng, trước hết nhốt nàng một đêm để mài bớt tính tình rồi tính tiếp. Sau khi được nha hoàn giúp thay y phục, hắn nhắm mắt nằm trên giường nghỉ ngơi. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn có chút mệt mỏi.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên ngủ rồi thì đi đến đằng sau bình phong lục lọi trong quần áo của hắn. Nhưng y tìm khắp mọi nơi mà không tìm được thứ mình muốn nên cảm thấy rất bực bội.
“Tướng quân đang tìm vật này?”
Một tay Sở Hi Niên gối sau đầu, một tay lắc lắc một túi tiền nhỏ tinh xảo, trong giọng nói mang theo ý cười.
Tạ Kính Uyên bị bắt quả tang nên không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ. Thấy Sở Hi Niên còn giữ túi tiền kia, y thầm cắn răng rồi ngồi xuống bên giường: “Thế nào? Sở công tử động tâm muốn cưới cô nương xinh đẹp ấy về nhà?”
Đôi mắt hẹp dài của y nhìn chằm chằm Sở Hi Niên, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên mặt hắn.
Tạ Kính Uyên hỏi một đằng nhưng Sở Hi Niên trả lời một nẻo. Hắn sửa lại lời y: “Tướng quân, trong nhà Hi Niên đứng thứ hai, là Sở nhị công tử.”
Tạ Kính Uyên không để ý, trực tiếp giật lấy túi tiền, nhưng Sở Hi Niên không chịu buông tay. Một người kéo qua một người giữ lại, hai người âm thầm đọ sức.
Sở Hi Niên mở mắt, cười như không cười thấp giọng: “Tướng quân đã quên? Ta nói rồi, nếu ngài muốn túi tiền, có thể lấy vật khác tới đổi.”
Tạ Kính Uyên có thể giật lấy túi tiền, dù sao Sở Hi Niên cũng yếu hơn y, nhưng không biết sao y cảm thấy giật lấy không có ý nghĩa, đổi vật khác cũng không ý nghĩa. Sở Hi Niên cam tâm tình nguyện đưa y mới tốt.
Tạ Kính Uyên lạnh lùng nhướng mày, càng cảm thấy tức giận: “Nếu ta không đổi ngươi sẽ làm gì?”
Nụ cười của Sở Hi Niên càng sâu: “Nếu Tướng quân không đổi, đương nhiên túi tiền thuộc về ta.”
Nói xong hắn hơi kéo túi tiền về phía mình rồi mở ra trước mặt Tạ Kính Uyên, hỏi một cách hứng thú: “Tướng quân đoán xem bên trong có giấu một bức thư hay không?”
Nữ tử thường dùng trâm và túi thêu để bày tỏ tình yêu, trong túi thêu không thể thiếu thư tình.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên mở túi tiền ra thì cảm thấy căng thẳng, nhưng ngoài miệng lại khinh thường châm chọc: “Giấu thư thì sao? Một túi tiền nát và một lá thư nhăn nheo mà thôi. Ngươi động tâm?”
“Có lẽ Tướng quân không biết, thứ quý trọng không phải vật phẩm mà là tâm ý người gửi.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên chẳng ngờ rằng mình thật sự tìm thấy một lá thư, vừa định mở ra thì thấy có gì đó được ném vào trong ngực mình. Hắn chưa kịp nhìn kỹ thì Tạ Kính Uyên đã vươn tay ra, giọng nói lạnh lùng: “Đưa túi tiền đây, ta dùng ngọc bội đổi lấy. Ngươi vừa lòng rồi chứ?”
Sở Hi Niên đưa túi tiền cho y.
Tạ Kính Uyên cầm túi tiền liền định ném vào bếp lò, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy làm vậy không có ý nghĩa. Y không nói lời nào, đi vào gian trong rồi lên giường nhắm mắt ngủ.
Màn giường rơi xuống che đi cơ thể của y.
Lúc này Sở Hi Niên mới thấy rõ vật trong lòng ngực: khối ngọc bội khắc hai chữ “Lan Đình” mà Tạ Kính Uyên thường đeo bên người. Hắn nhớ rõ lần trước mình chỉ nhìn lâu một chút mà y đã không vui, gằn giọng đe dọa hắn mấy lần.
Sở Hi Niên không biết đằng sau khối ngọc bội này có bí mật gì, hay chính nó đại diện cho điều gì, nhưng hắn có thể đoán được nó rất quan trọng với Tạ Kính Uyên.
Kết quả y đưa hắn đơn giản như thế?
Chỉ vì một túi tiền có thể có có thể không?
Sở Hi Niên nắm lấy khối ngọc bội còn vương hơi ấm kia, thất thần hồi lâu rồi mới nhìn người đang nằm ở gian trong, sau đó yên lặng đi đến.
“Tướng quân?”
Giọng của hắn vừa trầm thấp vừa chậm chạp nhẹ nhàng như con người hắn vậy, tựa hồ không vội vã bao giờ. Hắn ngồi xuống mép giường, thấy Tạ Kính Uyên đưa lưng về phía mình thì hỏi: “Tướng quân ngủ sao?”
“......”
Tạ Kính Uyên nhắm mắt không nói gì. Túi tiền kia bị y ném một cách tùy ý cạnh gối đầu.
Sở Hi Niên thấy y không để ý mình thì cười cười. Hắn dứt khoát cởi y phục rồi chui vào trong chăn giúp y sưởi ấm như mọi khi, từ đằng sau kéo y vào trong ngực.
Tạ Kính Uyên nhíu mày, vừa định đẩy hắn ra thì Sở Hi Niên đã vươn tay ra trước mặt y. Trên ngón tay hắn móc một sợi dây mảnh màu đỏ, cuối sợi dây là một khối ngọc bội loại tốt khắc hai chữ “Lan Đình“.
“Lan... Đình......”
Nghe Sở Hi Niên chậm rãi đọc hai chữ ấy, Tạ Kính Uyên bỗng cứng đờ. Y nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Sợ rằng vật ấy rất quan trọng với Tướng quân, ngài nên lấy về đi thôi. Vừa nãy ta chỉ thuận miệng ra điều kiện, không cần tin là thật.”
Tạ Kính Uyên không nhúc nhích.
Sở Hi Niên nghĩ y còn đang giận liền nhặt túi tiền bên gối rồi ném vào bếp lò. Một làn khói nhẹ bay lên, túi tiền bị thiêu thành tro bụi.
Sở Hi Niên giải thích: “Vốn ta cũng không muốn nhận, nhưng không thể tùy tiện vứt đồ vật người khác tặng đi.”
Rốt cuộc Tạ Kính Uyên chịu mở miệng. Y liếc hắn: “Vậy ngươi còn ném vào lò?”
Sở Hi Niên cười cười nhìn y: “Ta sợ Tướng quân không vui.”
Sau đó hắn lắc lắc khối ngọc trước mặt Tạ Kính Uyên: “Tướng quân lấy lại đi thôi.”
Lưng của Tạ Kính Uyên kề sát lòng ngực của Sở Hi Niên, trong thoáng chốc y cảm thấy độ nóng này có chút cao. Y nghe Sở Hi Niên giải thích, rũ mi che đi biểu tình trong mắt, giọng nói lạnh băng: “Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy. Đồ vật ta cho đi chưa bao giờ lấy lại.”
Sở Hi Niên nhìn ngọc bội trong tay, vẫn còn do dự: “Nhưng...”
“Ta nói gì thì là đó.”
Tạ Kính Uyên rốt cuộc xoay người nhìn về phía hắn, ánh mắt không mang ý tốt. Tay y điểm nhẹ lên ngực Sở Hi Niên, chậm rãi khoanh một vòng tròn ở vị trí trái tim. Y cong môi nói bằng giọng nham hiểm: “Nếu ngươi ngại lấy không thì cắt một miếng thịt trên người xuống cho ta, thế nào?”
Sở Hi Niên cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp. Hắn đè tay Tạ Kính Uyên lại, cũng đè lại cơn râm ran trong lòng: “...Tướng quân muốn thịt của ta làm gì? Ta không phải Đường Tăng, ai ăn vào có thể trường sinh bất lão.”
Khối ngọc va vào nơi tay họ chạm nhau.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, không trả lời hắn mà chỉ nhìn khối ngọc kia: “Đeo vào, không được ta cho phép thì không thể gỡ xuống.”
Không biết vì sao Sở Hi Niên làm theo ngay lập tức.
Tạ Kính Uyên: “Còn nữa, về sau không được nhận túi tiền của nữ tử, bất luận nữ tử nào.”
Sở Hi Niên cười cười, cảm thấy những lời này thật không có lý: “Nếu các nàng khăng khăng muốn ném cho ta thì sao?”
Tạ Kính Uyên cười lạnh: “Ngươi không biết ném ngược lại sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Hi Niên: Dữ quá đi QДQ
Chương 59: Túi tiền
Nếu tên trộm kia chưa kịp mang tranh ra khỏi Kim Lân Các thì chính hắn cũng sẽ chưa rời đi. Ban ngày ban mặt, hắn khó có thể dùng khinh công trèo tường nên chỉ có thể lén rời đi từ cửa sau.
Vừa rồi khi mọi người xòe lòng bàn tay ra, Sở Hi Niên nhìn kỹ từng nha hoàn. Trừ Tình Lam là hung thủ tỏ ra hoảng loạn, có một nha hoàn khác rất đặc biệt.
Không, không thể nói là đặc biệt, chỉ có thể nói là bình thường. Gương mặt đó bình thường đến mức nhìn bao nhiêu lần vẫn khó mà nhớ rõ được.
Mi mỏng, mắt không lớn không nhỏ, mũi không thấp không cao, môi không dày không mỏng. Nha hoàn đó nhưng một bức tranh mực nước nhạt màu chỉ có thể thấy được hình dáng mông lung chứ chẳng thể tập trung vào từng chi tiết.
Sở Hi Niên nhớ rõ Ân Văn Bình nói tên trộm ngàn mặt kia rất giỏi dịch dung, mà gương mặt bình thường đến bất thường kia trông rất giống một gương mặt cố ý hóa trang.
Hắn thầm chú ý nha hoàn ấy, vô tình nghe được nàng nói với quản sự rằng nàng muốn ra khỏi phủ để mua vải thêu thùa. Vì thế hắn ra lệnh cho xa phu lái xe đến cửa sau, ôm cây đợi thỏ.
Tạ Kính Uyên không rõ vì sao Sở Hi Niên khăng khăng muốn bắt một trên trộm. Vì chuyện túi tiền, y khó tránh khỏi nói bóng nói gió: “Sở Hi Niên, ngươi phá án nghiện rồi? Một tên trộm tranh bé nhỏ cũng đáng để ngươi bắt?”
Sở Hi Niên nói: “Chẳng lẽ Tướng quân không biết tài năng không hỏi xuất thân? Tuy nàng là trộm nhưng có năng lực người thường không có được, chúng ta có thể lợi dụng điều đó.”
Tạ Kính Uyên chưa suy nghĩ cẩn thận thâm ý trong lời hắn đã thấy một nha hoàn mặc váy hồng đi ra từ cửa sau của Quảng Bình vương phủ. Nàng chừng 15-16 tuổi, có một khuôn mặt nhạt nhòa, trắng trắng tròn tròn phổ thông. Điểm nhấn có sắc thái duy nhất là đôi mắt đen láy.
Tạ Kính Uyên nhíu mày, phát hiện nàng ta đi đường không gây nên tiếng động. Cước bộ nhẹ nhàng thế kia chỉ có thể là một cao thủ khinh công.
Sở Hi Niên cười cười: “Tướng quân, cá đến rồi. Ngài có bắt được nàng không?”
Tạ Kính Uyên híp mắt tức giận: “Ngươi muốn bản tướng quân giúp ngươi bắt nữ nhân?”
Y phát hiện gần đây Sở Hi Niên không an phận chút nào, gây nợ đào hoa hơi nhiều. Hiện giờ hắn càng quá đáng, vậy mà muốn y giúp hắn bắt nữ nhân.
Sở Hi Niên đè tay y lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Người này có thể dùng, xem như Tướng quân đang giúp ta đi.”
Tạ Kính Uyên: “......”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tên trộm Thiên Thiên nổi tiếng khắp kinh thành cảm thấy hôm nay thật không may mắn. Nàng chẳng những không trộm được tranh mà còn được chứng kiến một vụ án giết người.
Tâm lý của nàng có thể chia làm hai giai đoạn:
#Mẹ ơi, chỗ giấu tranh bị tìm thấy rồi#
#Mẹ ơi, nha hoàn bên cạnh tui là thủ phạm giết người#
Tóm lại, nàng thấy Quảng Bình vương phủ chẳng phải nơi tốt lành gì. Kinh nghiệm trộm cắp và chạy trốn lâu năm nói cho nàng biết tẩu vi thượng sách, ở lại nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Vì có án mạng, Quảng Bình vương phủ đã loạn thành một nồi cháo, ai nấy ốc không mang nổi mình ốc. Thiên Thiên trộm đi ra từ cửa sau định vỗ mông chạy lấy người, kết quả vừa đi đến ngã rẽ thì eo đã tê rần. Nàng bị người ta điểm huyệt đạo, sau đó đầu óc choáng váng bị ném vào một chiếc xe ngựa.
“Người ngươi muốn.”
Tạ Kính Uyên ném nha hoàn đến trước mặt Sở Hi Niên, nhíu mày dùng khăn xoa xoa tay. Một tên trộm nhỏ khinh công cao nhưng đánh nhau không ra gì, chỉ một chiêu đã có thể bị bắt lấy.
Sở Hi Niên không nghĩ Tạ Kính Uyên sẽ ra tay nhanh như vậy, hơi kinh ngạc nhướng mày. Hắn ra lệnh cho xa phu lái xe quay về phủ, sau đó tầm mắt chậm rãi dừng trên người nha hoàn kia.
Thiên Thiên có ấn tượng mạnh về Sở Hi Niên. Đây không phải là người đã tìm ra bức họa sao?! Nàng âm thầm than khổ, trong lòng cảnh giác không thôi. Đi đêm nhiều năm như vậy, cuối cùng có ngày nàng gặp ma rồi.
Thiên Thiên giả ngu không biết: “Xin hỏi Sở công tử bắt nô tỳ làm gì? Nô tỳ là nha hoàn bên người Quảng Bình quận vương, không biết đã đắc tội công tử như thế nào.”
Xe ngựa lắc lư chạy về hướng phủ Tướng quân.
Sở Hi Niên vẫn mang tư thái thanh phong minh nguyệt như mọi khi. Hắn chậm rãi nhìn nàng, không bực không giận, chỉ cười nói một câu: “Người đẹp như ngươi sao lại làm trộm?”
Trong lòng Thiên Thiên khẽ run: “Công tử nói gì? Nô tỳ nghe không hiểu.”
Sở Hi Niên chỉ vào tay áo căng phồng của nàng: “Trên người cô nương có không ít thứ tốt. Nếu đưa chúng đến trước mặt quận vương, cô đoán sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ăn trộm sẽ không đi không. Nàng không trộm được tranh của Mạnh Khê Đình tất nhiên sẽ muốn trộm thứ khác bù vào, ví dụ như châu báu trang sức gì đó.
Thiên Thiên che tay áo lại theo bản năng, biết rõ mình đã đá trúng tấm ván sắt. Nàng thầm nghĩ đến việc chạy trốn nhưng nam tử đeo mặt nạ đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt mãnh liệt khiến cả người nàng lạnh run.
Thiên Thiên cắn răng: “Hẳn công tử bắt ta không phải để hiến cho tiểu quận vương. Công tử cần gì xin mời nói thẳng.”
Sở Hi Niên chỉ đáp: “Về phủ rồi nói.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Kính Uyên quét Thiên Thiên từ đầu đến chân khiến sống lưng nàng lạnh buốt. Y cong môi cười khẽ: “Hắn muốn mang người về làm tiểu thiếp thứ mười ba.”
Sở Hi Niên lập tức nhìn sang: “Tướng quân đừng nói bậy.”
Tạ Kính Uyên nhướng mày hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”
Sở Hi Niên: “Tất nhiên không phải.”
Không phải? Vậy thì tốt.
Cuối cùng Tạ Kính Uyên cũng thu lại ánh mắc sắc như đao của mình, nhưng Thiên Thiên không cảm thấy dễ chịu hơn là bao. Đợi đến khi xe ngựa dừng trước phủ Tướng quân, nàng bị đưa đến một gian phòng cho khách.
Trang trí trong phòng không đẹp không xấu nhưng ít nhất vẫn tốt hơn so với địa lao. Bên ngoài có vài thị vệ võ công cao cường trấn giữ, nàng có chắp cánh cũng không thể bay ra ngoài.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên không gấp gáp thẩm vấn nàng, trước hết nhốt nàng một đêm để mài bớt tính tình rồi tính tiếp. Sau khi được nha hoàn giúp thay y phục, hắn nhắm mắt nằm trên giường nghỉ ngơi. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn có chút mệt mỏi.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên ngủ rồi thì đi đến đằng sau bình phong lục lọi trong quần áo của hắn. Nhưng y tìm khắp mọi nơi mà không tìm được thứ mình muốn nên cảm thấy rất bực bội.
“Tướng quân đang tìm vật này?”
Một tay Sở Hi Niên gối sau đầu, một tay lắc lắc một túi tiền nhỏ tinh xảo, trong giọng nói mang theo ý cười.
Tạ Kính Uyên bị bắt quả tang nên không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ. Thấy Sở Hi Niên còn giữ túi tiền kia, y thầm cắn răng rồi ngồi xuống bên giường: “Thế nào? Sở công tử động tâm muốn cưới cô nương xinh đẹp ấy về nhà?”
Đôi mắt hẹp dài của y nhìn chằm chằm Sở Hi Niên, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên mặt hắn.
Tạ Kính Uyên hỏi một đằng nhưng Sở Hi Niên trả lời một nẻo. Hắn sửa lại lời y: “Tướng quân, trong nhà Hi Niên đứng thứ hai, là Sở nhị công tử.”
Tạ Kính Uyên không để ý, trực tiếp giật lấy túi tiền, nhưng Sở Hi Niên không chịu buông tay. Một người kéo qua một người giữ lại, hai người âm thầm đọ sức.
Sở Hi Niên mở mắt, cười như không cười thấp giọng: “Tướng quân đã quên? Ta nói rồi, nếu ngài muốn túi tiền, có thể lấy vật khác tới đổi.”
Tạ Kính Uyên có thể giật lấy túi tiền, dù sao Sở Hi Niên cũng yếu hơn y, nhưng không biết sao y cảm thấy giật lấy không có ý nghĩa, đổi vật khác cũng không ý nghĩa. Sở Hi Niên cam tâm tình nguyện đưa y mới tốt.
Tạ Kính Uyên lạnh lùng nhướng mày, càng cảm thấy tức giận: “Nếu ta không đổi ngươi sẽ làm gì?”
Nụ cười của Sở Hi Niên càng sâu: “Nếu Tướng quân không đổi, đương nhiên túi tiền thuộc về ta.”
Nói xong hắn hơi kéo túi tiền về phía mình rồi mở ra trước mặt Tạ Kính Uyên, hỏi một cách hứng thú: “Tướng quân đoán xem bên trong có giấu một bức thư hay không?”
Nữ tử thường dùng trâm và túi thêu để bày tỏ tình yêu, trong túi thêu không thể thiếu thư tình.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên mở túi tiền ra thì cảm thấy căng thẳng, nhưng ngoài miệng lại khinh thường châm chọc: “Giấu thư thì sao? Một túi tiền nát và một lá thư nhăn nheo mà thôi. Ngươi động tâm?”
“Có lẽ Tướng quân không biết, thứ quý trọng không phải vật phẩm mà là tâm ý người gửi.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên chẳng ngờ rằng mình thật sự tìm thấy một lá thư, vừa định mở ra thì thấy có gì đó được ném vào trong ngực mình. Hắn chưa kịp nhìn kỹ thì Tạ Kính Uyên đã vươn tay ra, giọng nói lạnh lùng: “Đưa túi tiền đây, ta dùng ngọc bội đổi lấy. Ngươi vừa lòng rồi chứ?”
Sở Hi Niên đưa túi tiền cho y.
Tạ Kính Uyên cầm túi tiền liền định ném vào bếp lò, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy làm vậy không có ý nghĩa. Y không nói lời nào, đi vào gian trong rồi lên giường nhắm mắt ngủ.
Màn giường rơi xuống che đi cơ thể của y.
Lúc này Sở Hi Niên mới thấy rõ vật trong lòng ngực: khối ngọc bội khắc hai chữ “Lan Đình” mà Tạ Kính Uyên thường đeo bên người. Hắn nhớ rõ lần trước mình chỉ nhìn lâu một chút mà y đã không vui, gằn giọng đe dọa hắn mấy lần.
Sở Hi Niên không biết đằng sau khối ngọc bội này có bí mật gì, hay chính nó đại diện cho điều gì, nhưng hắn có thể đoán được nó rất quan trọng với Tạ Kính Uyên.
Kết quả y đưa hắn đơn giản như thế?
Chỉ vì một túi tiền có thể có có thể không?
Sở Hi Niên nắm lấy khối ngọc bội còn vương hơi ấm kia, thất thần hồi lâu rồi mới nhìn người đang nằm ở gian trong, sau đó yên lặng đi đến.
“Tướng quân?”
Giọng của hắn vừa trầm thấp vừa chậm chạp nhẹ nhàng như con người hắn vậy, tựa hồ không vội vã bao giờ. Hắn ngồi xuống mép giường, thấy Tạ Kính Uyên đưa lưng về phía mình thì hỏi: “Tướng quân ngủ sao?”
“......”
Tạ Kính Uyên nhắm mắt không nói gì. Túi tiền kia bị y ném một cách tùy ý cạnh gối đầu.
Sở Hi Niên thấy y không để ý mình thì cười cười. Hắn dứt khoát cởi y phục rồi chui vào trong chăn giúp y sưởi ấm như mọi khi, từ đằng sau kéo y vào trong ngực.
Tạ Kính Uyên nhíu mày, vừa định đẩy hắn ra thì Sở Hi Niên đã vươn tay ra trước mặt y. Trên ngón tay hắn móc một sợi dây mảnh màu đỏ, cuối sợi dây là một khối ngọc bội loại tốt khắc hai chữ “Lan Đình“.
“Lan... Đình......”
Nghe Sở Hi Niên chậm rãi đọc hai chữ ấy, Tạ Kính Uyên bỗng cứng đờ. Y nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Sợ rằng vật ấy rất quan trọng với Tướng quân, ngài nên lấy về đi thôi. Vừa nãy ta chỉ thuận miệng ra điều kiện, không cần tin là thật.”
Tạ Kính Uyên không nhúc nhích.
Sở Hi Niên nghĩ y còn đang giận liền nhặt túi tiền bên gối rồi ném vào bếp lò. Một làn khói nhẹ bay lên, túi tiền bị thiêu thành tro bụi.
Sở Hi Niên giải thích: “Vốn ta cũng không muốn nhận, nhưng không thể tùy tiện vứt đồ vật người khác tặng đi.”
Rốt cuộc Tạ Kính Uyên chịu mở miệng. Y liếc hắn: “Vậy ngươi còn ném vào lò?”
Sở Hi Niên cười cười nhìn y: “Ta sợ Tướng quân không vui.”
Sau đó hắn lắc lắc khối ngọc trước mặt Tạ Kính Uyên: “Tướng quân lấy lại đi thôi.”
Lưng của Tạ Kính Uyên kề sát lòng ngực của Sở Hi Niên, trong thoáng chốc y cảm thấy độ nóng này có chút cao. Y nghe Sở Hi Niên giải thích, rũ mi che đi biểu tình trong mắt, giọng nói lạnh băng: “Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy. Đồ vật ta cho đi chưa bao giờ lấy lại.”
Sở Hi Niên nhìn ngọc bội trong tay, vẫn còn do dự: “Nhưng...”
“Ta nói gì thì là đó.”
Tạ Kính Uyên rốt cuộc xoay người nhìn về phía hắn, ánh mắt không mang ý tốt. Tay y điểm nhẹ lên ngực Sở Hi Niên, chậm rãi khoanh một vòng tròn ở vị trí trái tim. Y cong môi nói bằng giọng nham hiểm: “Nếu ngươi ngại lấy không thì cắt một miếng thịt trên người xuống cho ta, thế nào?”
Sở Hi Niên cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp. Hắn đè tay Tạ Kính Uyên lại, cũng đè lại cơn râm ran trong lòng: “...Tướng quân muốn thịt của ta làm gì? Ta không phải Đường Tăng, ai ăn vào có thể trường sinh bất lão.”
Khối ngọc va vào nơi tay họ chạm nhau.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, không trả lời hắn mà chỉ nhìn khối ngọc kia: “Đeo vào, không được ta cho phép thì không thể gỡ xuống.”
Không biết vì sao Sở Hi Niên làm theo ngay lập tức.
Tạ Kính Uyên: “Còn nữa, về sau không được nhận túi tiền của nữ tử, bất luận nữ tử nào.”
Sở Hi Niên cười cười, cảm thấy những lời này thật không có lý: “Nếu các nàng khăng khăng muốn ném cho ta thì sao?”
Tạ Kính Uyên cười lạnh: “Ngươi không biết ném ngược lại sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Hi Niên: Dữ quá đi QДQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.