Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 32: Viết lại kết cục
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
Sở Hi Niên là công của thế giới 2. Trong 8 công chỉ có 2 cặp Thẩm Lương – Sở Hi Niên và Giang Vị Miên – Tang Phi Vãn (công 7 – 8) có nhiều tương tác (* ° ▽ ° *)
Anh sợ bóng tối, tối đến là không ngủ được. Mình đi rồi anh ấy phải làm sao đây?
Chương 31: Viết lại kết cục
Đại não Thẩm Lương đang lâm vào hỗn loạn, vì thế hắn theo thói quen xem nhẹ âm thanh của hệ thống. Dưới tác dụng của cồn, hắn hôn thật sâu, trong men say mạnh mẽ chế trụ tay của Thiệu Khâm Hàn rồi ấn anh xuống giường.
Thở dốc, thở dốc.
Ôm, hôn môi.
Hắn cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ thấy rất nhiều thứ kỳ quái, cuối cùng mọi thứ đều tĩnh lặng. Hắn ôm lấy người bên cạnh ngủ thật trầm, vừa ấm áp lại vừa hòa hợp.
Trên tường, kim giây của đồng hồ lặng lẽ nhích, tượng trưng cho thời gian trôi.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
“Rầm rầm rầm ——”
Sáng sớm, Thẩm Lương bị một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, người bên ngoài gọi hắn như Vô Thường đang đòi mạng. Hắn còn buồn ngủ, mắt mở không nổi, nhíu mày mơ mơ màng màng trở mình: “Ai vậy......”
Dì Trương đã lớn tuổi, tính tình ôn hòa, trước giờ không rõ cửa rầm rầm như vậy.
Thẩm Lương không muốn cử động, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên càng to: “Thẩm Lương! Mày không mở cửa ra là tao báo cảnh sát đấy!”
Báo cảnh...
Sao lại báo cảnh sát?
Thẩm Lương nghe thấy hai chữ này, đầu óc rốt cuộc thanh tỉnh một chút. Hắn gắng sức mở mắt ngồi dậy, bực bội hất chăn xuống giường, muốn đi xem tên vương bát đản nào dám phá giấc ngủ của hắn. Nhưng chưa đi được hai bước, hắn vô tình vấp phải chân bàn trà, thịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất ——
“Ui......”
Đù mẹ nó chứ.
Thẩm Lương che đầu gối, không nhịn được hít hà một hơi, nghĩ thầm cái thứ quái quỷ gì làm hắn ngã. Nhưng vừa thấy chân mình không sao, hắn phát hiện thứ vướng chân làm mình ngã là một bàn trà màu trắng. Cả người hắn như bị sét đánh, hắn sững người ngay tại chỗ, huyết sắc trên mặt nháy mắt rút đi.
Đây không phải phòng của hắn...
Nói đúng hơn, đây không phải căn phòng mà hắn ở cùng Thiệu Khâm Hàn, mà là phòng của hắn trong hiện thực.
Nhưng sao có thể...
Sao có thể?
Thẩm Lương theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng sức lực cả người như bị rút mất, lại ngã ngồi trở xuống.
Tiếng đập cửa trong phòng càng dồn dập: “Thẩm Lương! Mày có ở trong phòng không vậy?!”
Sao có thể?
Sao hắn lại trở về thế giới hiện thực?
Mặt mày Thẩm Lương trắng bệch. Hắn lảo đảo đứng dậy, sờ sờ góc cạnh lạnh băng của bàn trà, lại sờ giường nệm mềm mại, trên mặt vẫn là biểu tình không thể tin. Cuối cùng hắn nhào đến trước gương, đột nhiên tát mình một cái.
Một tiếng “chát” giòn vang, toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng.
Đầu của Thẩm Lương muốn trật qua một bên, trên sườn mặt của hắn hiện lên dấu một bàn tay đỏ tươi. Hai tai hắn rè đi, duy trì tư thế kia, hồi lâu vẫn chưa cử động.
Người ngoài cửa thông báo lần cuối cùng: “Mày không mở ra là tao đạp cửa ——”
Lời của người nọ còn chưa dứt, một tiếng cùm cụp nhỏ vang lên, cửa mở. Thẩm Lương sắc mặt tái nhợt đứng đằng sau cửa, trước mắt tối đen, cả người như bị mất hồn.
Người đàn ông đứng ngoài cửa thấy thế hơi nhướng mày, chậm nửa nhịp thu hồi bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa. Hắn thân cao tựa ngọc, dung mạo ưu nhã, tuy nhiên không khớp với vẻ ngoài ấy, lời nói của hắn lại vô cùng độc miệng: “Ui trời, tao tưởng mày bị đột quỵ rồi chứ.”
Nói xong nhẹ nhàng lắc lắc bàn tay đỏ lên vì gõ cửa của mình.
Hiện giờ não của Thẩm Lương đang trống rỗng, hắn không có cách nào trả lời bất kỳ vấn đề gì. Thấy người đến là Sở Hi Niên, hắn chậm nửa nhịp hỏi: “Sao mày lại tới đây?”
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Sở Hi Niên và Thẩm Lương là tác giả của cùng một trang web văn học, ngoài đời cũng coi như bạn bè, quan hệ quen thuộc, chỉ là phần lớn thời gian toàn nói chuyện trên mạng.
Nghe vậy Sở Hi Niên lập tức đi vào nhà, ngồi xuống sô pha rồi bắt chéo chân. Sau đó hắn lấy một xấp bản thảo ra, lời ít ý nhiều: “Giao lưu học thuật.”
Khi nói những lời này, biểu tình của hắn có chút vi diệu, thoạt nhìn như không tình nguyện.
Nghe vậy Thẩm Lương khựng lại, lẳng lặng nhìn Sở Hi Niên: “...Đầu óc mày có bệnh hả?”
Sở Hi Niên là tác giả chính kịch, từng câu từng chữ viết ra đều nghiêm cẩn như viết báo cáo nghiên cứu. Trước đây Thẩm Lương đã từng đọc qua mấy chương, cứ có cảm giác buồn ngủ như đang ngồi học lịch sử, cuối dùng dứt khoát bỏ cuộc.
Thẩm Lương cảm thấy văn của Sở Hi Niên là thứ cổ lổ sĩ, cổ hơn cả những bà lão bó chân.
Sở Hi Niên cảm thấy văn của Thẩm Lương là một xô máu chó, là thứ bại hoại của văn đàn.
Nói ngắn gọn, cùng là chó chê mèo lắm lông.
Hôm nay không hiểu sao Sở Hi Niên lại chạy tới nhà hắn để tiến hành “giao lưu học thuật”, đúng là chuyện lạ đó đây.
“Tao cũng không muốn, nhưng biên tập nói truyện của tao thiếu yếu tố tạo nhiệt, kêu tao tìm mày... học hỏi.”
Nhờ tự thân tu dưỡng, Sở Hi Niên nhịn xuống được xúc động muốn trợn trắng mắt. Hắn đặt một quyển bản thảo thật dày lên bàn, ý tứ rõ ràng muốn nhờ Thẩm Lương giúp đỡ.
Hiện Thẩm Lương không có tinh thần, chậm chạp lên tiếng: “Ờ, mày để đó đi. Lát tao coi cho mày.”
Sở Hi Niên cầm ly nước trên bàn lên, thấy bên trên có dính bụi liền đặt xuống trở lại. Hắn nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dặn dò: “Cuốn này tao viết tận 5 năm. Mày xem cho cẩn thận.”
Khác với Thẩm Lương là loại hình tác giả vô tâm vô phế, Sở Hi Niên vô cùng nghiêm túc với mỗi người mỗi vật trong sách của mình, nghiêm túc đến độ có thể dùng tận 5 năm chỉnh sửa không ngừng mới viết ra được một cuốn bản thảo.
Thẩm Lương lười đi đến sô pha nên trực tiếp ngồi xuống thảm. Hắn cầm lấy bản thảo của Sở Hi Niên, thấy trên bìa viết bốn chữ mạnh mẽ hữu lực ——
[Thiên Thu Phong Hầu].
Thẩm Lương nhếch miệng: “Ha, đúng là phong cách của mày.”
Hắn vốn là người thích cười, hiện tại ý cười lại vô cùng miễn cưỡng.
Sở Hi Niên nhìn hắn rồi nghiêng đầu: “Ngủ hai ngày hai đêm, cảm giác thế nào?”
Thẩm Lương sửng sốt, theo bản năng tìm di động của mình rồi mở màn hình lên nhìn thời gian, kết quả phát hiện mình thật sự ngủ hai ngày hai đêm: “Sao mày biết?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt trả lời: “Có gì khó đâu, hai ngày nay không thấy mày cãi tay đôi với độc giả.”
Truyện của Thẩm Lương đặc biệt dễ ăn chửi, chính con người hắn cũng không đỡ ăn chửi hơn là bao, nhưng Thẩm Lương rất thích khẩu nghiệp với độc giả. Hắn xem hành vi này là lạc thú, ngày nào cũng battle với người đọc vài trận không ngại nắng mưa.
Mỗi khi Sở Hi Niên nhàm chán sẽ đến phần bình luận của Thẩm Lương xem một chút, cảm nhận sắc màu của cuộc sống.
Thẩm Lương biết Sở Hi Niên là thứ miệng chó không phun được ngà voi, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Tao không muốn cãi không được sao?”
“Được chứ,“ Sở Hi Niên thay đổi dáng ngồi, chỉ về hướng thùng rác, “Nhưng rác nhà mày chất đống hai ngày rồi chưa đổ.”
Mùi trong phòng rất nồng.
Thẩm Lương lau mặt: “Mày tới đây để nhắc tao đi đổ rác?”
Sở Hi Niên cười cười: “Đương nhiên không phải. Tao tới kiểm tra xem mày còn sống hay không, dù sao bị đột quỵ chết tại nhà mà không ai biết khá là tội nghiệp.”
Đây là thời đại của những con người cô độc. Một người vừa không có người thân vừa không thích xã giao, nếu một ngày nào đó lặng yên chết trong nhà, có khi đến lúc thi thể bốc mùi vẫn chưa ai hay biết.
Đây chính là ý nghĩa tồn tại của hai chữ “xã giao”, không phải để giúp giải tỏa nỗi cô đơn, mà biết đâu có thể giúp phát hiện ra cái chết của người khác.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Cơ thể Thẩm Lương khựng lại, không biết nhớ đến ai mà ngực hắn phập phồng, một lúc lâu sâu vẫn chưa tiếp tục nói chuyện. Mái tóc lộn xộn che dấu biểu tình trong mắt hắn, cũng che khuất ký ức về một thế giới xa xôi.
Từ khi vào cửa Sở Hi Niên đã nhận ra cảm xúc khác thường của Thẩm Lương nhưng nghĩ không ra nguyên nhân là gì. Nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, Sở Hi Niên đoán chuyện có liên quan đến cuốn tiểu thuyết “Tình chóng tan, yêu chóng tàn” vừa kết thúc ——
Hình như có rất nhiều độc giả la hét ầm ĩ trong phần bình luận yêu cầu Thẩm Lương viết lại kết cục cho một nhân vật phản diện trong sách.
Nhưng theo hiểu biết của Sở Hi Niên về Thẩm Lương, không có khả năng Thẩm Lương sẽ sửa lại: “Mày còn đang suy nghĩ về nhân vật phản diện đó sao?”
Thẩm Lương rốt cuộc có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hi Niên: “......Ai?”
Một từ nói ra vừa khô khốc vừa chua xót, mang theo một tia run rẩy khó phát hiện.
Sở Hi Niên không đọc thứ văn học cẩu huyết của Thẩm Lương, hắn chỉ hứng thú nhìn Thẩm Lương và độc giả đại chiến vài trăm hiệp. Nhưng may mà trí nhớ của Sở Hi Niên khá tốt, hắn suy nghĩ một lát, nhớ đến cái tên mà độc giả thường hay nhắc đến, nhíu nhíu mày, có chút không xác định:
“Thiệu...... Khâm Hàn?”
Thiệu, Khâm, Hàn......
Thẩm Lương chậm rãi đọc ba chữ này thành tiếng, không hiểu sao bỗng có cảm giác đã qua mấy đời. Hắn thậm chí không rõ liệu người này có thật sự tồn tại hay chỉ là hắn vừa mơ một giấc mơ.
Thẩm Lương chớp chớp mắt rồi thở hổn hển, muốn trả lời Sở Hi Niên, nhưng cổ họng hắn như bị thứ gì đó dính cứng lại, một chữ cũng nói không ra: “......”
Hắn nên nói gì?
Thẩm Lương không khống chế được nắm chặt tay. Hắn nên nói chính mình vừa mơ một giấc mộng hoang đường, hay nói rằng mình đã thật sự đặt chân đến thế giới ấy?
Nhưng khi hắn rời đi không kịp nói một câu nào cho Thiệu Khâm Hàn, hệ thống cũng đột nhiên biến mất, cứ như bọn họ chưa từng xuất hiện.
Không có bất kỳ chứng cứ gì có thể chứng minh sự tồn tại của bọn họ...
Thẩm Lương không muốn khóc trước mặt tên độc miệng Sở Hi Niên này, quá mất mặt. Hắn giấu mặt trong lòng bàn tay, khàn khàn nói ra câu từ không rõ: “Ừm, chắc vậy...”
Sở Hi Niên đứng lên khỏi sô pha, nhíu nhíu mày, tầm mắt chú ý vào sườn mặt lộ ra sau ngón tay của Thẩm Lương, có chút lo lắng nói: “Thẩm Lương, hôm nay mày hơi lạ đó.”
Thẩm Lương không phản bác, chậm rãi giấu mặt vào sau khuỷu tay, thanh âm trầm thấp: “Chắc vậy....”
Nhưng hắn vẫn muốn nói gì đó, muốn tìm kiếm một tia đồng tình.
“Hình như tao xuyên vào chính tiểu thuyết của mình.....”
Đề tài thay đổi quá nhanh nhưng Sở Hi Niên vẫn bắt kịp, hắn cười như không cười hỏi: “Xuyên? Tư liệu mới cho tác phẩm kế tiếp của mày?”
Thẩm Lương chậm rãi ngẩng đầu. Sở Hi Niên phát hiện hốc mắt của Thẩm Lương đỏ lên, bên trong dường như cất giấu chuyện gì không muốn người khác biết, nhìn qua liền khiến người khác có cảm giác nặng nề.
“Tao vừa xuyên vào chính tiểu thuyết của mình. Mày có tin không?”
Sở Hi Niên: “Không tin.”
Hắn còn nhân tiện khinh thường trí não của Thẩm Lương, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn quanh huyệt thái dương của mình: “Ngủ quá lâu sẽ làm cho tư duy ở đại não đình trệ. Có lẽ mày vừa mơ một giấc mơ tương đối chân thật. Về sau đừng nói chuyện như mê sảng như vậy, tao sẽ nghĩ là mày không chịu đọc sách.”
Thẩm Lương tức giận đến độ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút té lăng quay ra đất, may mà vừa kịp vịn bàn trà.
Thằng khốn Sở Hi Niên này!
Thằng Khốn giơ tay sửa sửa góc áo, chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Hai ngày nữa có buổi giao lưu, bữa đó đi ăn với tao. Đừng quên nghiêm túc đọc truyện của tao đó.”
Hắn nói xong liền rời đi, còn tri kỷ thuận tay khóa cửa lại.
Cánh cửa vang lên một tiếng cùm cụp nho nhỏ, rồi trong phòng hoàn toàn an tĩnh.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Thẩm Lương ngồi một mình trên sàn nhà, không để tâm đến chuyện Sở Hi Niên rời đi. Hắn chậm rãi ngửa đầu nhìn trần nhà, tựa hồ chờ đợi điều gì đó, nhưng thẳng đến khi tê mỏi cổ cũng không nhìn thấy người hắn muốn nhìn.
“Hệ thống...?”
Thẩm Lương nhẹ nhàng cất tiếng, âm cuối dần tan vào không khí, nhưng không có ai trả lời hắn.
“Hệ thống ——”
Giọng của Thẩm Lương cất cao, ẩn chứa một tia bất lực và khủng hoảng chính hắn chưa nhận rõ, nhưng vẫn không ai đáp lời.
“Hệ thống!”
Mắt Thẩm Lương đỏ rực, gân xanh trên thái dương nổi lên. Hắn đánh mạnh vào bàn, khàn cả giọng gào lên với không khí: “Mày con mẹ nó ra đây mau!”
“Ra đây mau!”
Ít nhất nói với hắn tất cả không phải một giấc mơ. Thiệu Khâm Hàn thật sự tồn tại, thật sự tồn tại......
Khi hắn xuyên đến không có dấu hiệu trước, khi rời đi cũng không ai báo hiệu gì. Ít nhất để hắn lưu lại cho Thiệu Khâm Hàn một câu, dặn dò anh một chút. Người kia vất vả lắm mới thoát khỏi nhân sinh vốn có chẳng ra gì, lỡ như anh lại bước lên đường cũ thì phải làm sao đây?
Vất vả lắm Thiệu Khâm Hàn mới cai được thuốc, lỡ như anh lại phụ thuộc vào chúng thì phải làm sao đây?
Anh sợ bóng tối, tối đến là không ngủ được. Mình đi rồi anh ấy phải làm sao đây?
Thẩm Lương lấy hai tay ôm đầu. Hắn thậm chí không dám tự hỏi sau khi mình đi rồi thế giới kia sẽ điên đảo thành cái dạng gì. Một giọt nước mắt trào khỏi khóe mi rơi xuống sàn nhà, thấm ướt một mảng nhỏ bé trên tấm thảm.
Cả người Thẩm Lương run rẩy. Hắn bắt đầu hoài nghi mấy tháng ngắn ngủi kia chỉ là hắn mơ một giấc mơ. Thiệu Khâm Hàn là giả, hệ thống là giả, chuyện giữa họ cũng là giả.
Những người tồn tại một cách chân thật và rõ ràng ấy chỉ sống trong trí nhớ của hắn.
Chẳng lẽ thật sự là mơ sao?
Ý nghĩ này khiến trong nháy mắt rút cạn sức lực của Thẩm Lương. Hắn thống khổ nhắm mắt, không thể tiếp thu đáp án này. Thẳng đến khi nhìn thấy máy tính trên bàn, hắn mới lảo đảo bò dậy, ngón tay run run mở ra trang web tiểu thuyết.
Đã hai ngày liền hắn chưa đăng nhập, có rất nhiều thông báo chưa đọc tại khu bình luận, nhưng nội dung đa số đều giống nhau, hết tin này đến tin khác nhảy lên.
[Huyết thư yêu cầu sửa kết cục của Thiệu Khâm Hàn! Tự khiến mình thê thảm như vậy vì loại tiểu bạch hoa như Thẩm Viêm đáng giá sao?!]
[Tuy biết cẩu huyết là thương hiệu của tác giả, nhưng thế này quá cẩu huyết rồi.]
[Nếu tác giả chó không chịu thay đổi kết cục, tôi nguyền rủa anh mỗi lần ăn mì gói đều không có gói gia vị.]
[Huyết thư yêu cầu sửa kết cục +10000! Tác giả đừng giả ngu coi như không thấy!
[Hai ngày rồi không online, không biết ổng đi ăn chơi ở nơi nào rồi. Kết cục như này gây ức chế quá mà.]
Thẩm Lương đọc từng câu bình luận, ngồi trước máy tính một lúc lâu vẫn chưa cử động. Hắn điều khiển con chuột, nhấp mở vào chương cuối cùng: phiên ngoại về Thiệu Khâm Hàn. Một đoạn văn không thể quen thuộc hơn chậm rãi hiện lên ——
“Lần cuối Thẩm Viêm nhìn thấy Thiệu Khâm Hàn là ở bệnh viện. Cậu đứng ngoài hành lang, cách cửa sổ nhìn vào, phát hiện người đàn ông từng một tay che trời ở thành phố Z lúc này đang thu mình trong góc. Hắn không nhúc nhích, tay ôm lấy đầu gối.”
“Thiệu Khâm Hàn không chết cũng không ngốc, đơn giản là hắn điên rồi.”
“Từ nhiều năm trước hắn đã điên, sau này gặp được Thẩm Viêm thì điên hoàn toàn.”
Đây là kết cục của Thiệu Khâm Hàn.
Đây là... kết cục Thẩm Lương dành cho anh......
Vài nét bút ít ỏi viết hết những tháng năm đau khổ của Thiệu Khâm Hàn.
Thẩm Lương ngồi trước màn hình, tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Hắn cúi đầu, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, gân xanh nổi đầy hai bên thái dương. Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt đỏ bừng, rơi xuống những chữ cái trên bàn phím.
“Thiệu Khâm Hàn......”
Cổ họng nghẹn ngào, bả vai run rẩy,
“Thực xin lỗi...”
Thực xin lỗi......
Hắn muốn cứu anh khỏi vực sâu, cũng muốn mang đến cho anh một kết cục viên mãn khiến người người hâm mộ. Nhưng hắn chưa kịp động bút, câu chuyện này đã kết thúc rồi. Thiệu Khâm Hàn đã không thể chờ đến kết cục của mình.
Thẩm Lương đặt tay lên bàn phim, hai tay run rẩy xóa đi từng câu từng chữ một về cái kết của Thiệu Khâm Hàn. Hắn gần như chết lặng lặp đi lặp lại động tác này, nhưng khi chỉ còn dư lại đúng một chữ, hắn lại không hạ thủ được.
Hắn thích Thiệu Khâm Hàn như vậy, thích đến không đành lòng thay đổi anh nửa phần, đến một con chữ một cái dấu chấm câu hắn cũng không muốn xóa đi. Hắn muốn xóa bỏ những bi kịch kia, để lại một Thiệu Khâm Hàn sạch sẽ.
Nhưng chính những bi kịch ấy đắp nặn nên con người Thiệu Khâm Hàn.
Một nhân vật được dựng nên từ những âm u khổ sở...
Hắn nên dùng bao nhiêu từ ngữ để viết từ đầu đến cuối về người hắn trao trọn trái tim......?
Ở đầu bên kia, người đọc như cũ cảm thấy bất mãn vì cái kết của Thiệu Khâm Hàn. Ở đầu bên này, Thẩm Lương bắt đầu viết lại.
Hắn cảm thấy kết cục lần này của mình hẳn sẽ khiến độc giả hài lòng.
Nhưng Thẩm Lương ngồi hết nửa ngày vẫn chưa thể hạ bút.
Trang giấy trống trơn, cái gì cũng không có, trống rỗng mịt mờ như chính trái tim hắn lúc này.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Trời mỗi lúc một tối, những chiếc bóng đổ trên sàn biến ảo. Người đàn ông ngồi lặng im bên bàn làm việc rốt cuộc ý thức được thời gian trôi đi. Hắn cử động thân hình đã cứng đờ, giơ tay tắt máy tính, chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt.
Hắn xóa bỏ tất cả, lại chẳng thể viết thêm được nửa chữ.
Thẩm Lương ăn bậy bạ vài thứ để lót bụng. Khi tiến vào phòng tắm, trong đầu hắn vẫn lung tung rối loạn. Hắn đứng trước gương cởi quần áo, nghĩ thầm về sau không nên tiếp tục thức khuya, cũng không tiếp tục mơ những giấc mơ hoang đường nữa.......
Nước từ vòi sen chảy xuống, khí nóng dâng lên khắp phòng, trên mặt gương nhanh chóng đọng một lớp sương mờ.
Thẩm Lương theo thói quen lấy tay lau vài lần đến khi gương sáng trở lại. Khi tầm mắt lơ đãng nhìn thấy vai phải của mình, hắn phát hiện trên vai có một dấu răng nhợt nhạt. Hắn bỗng nhiên ngơ ngẩn, biểu tình kinh ngạc.
“......”
Thẩm Lương thậm chí hoài nghi mình đang bị hoa mắt. Hắn vuốt ve vai của mình, không rõ vì sao vết thương do Thiệu Khâm Hàn cắn lên lại xuất hiện trên người hắn trong thế giới hiện thực.
Thời gian trôi qua, Thẩm Lương không khống chế được, hốc mắt lại phiếm đỏ.
Đó không phải là mơ...
Hắn không có nằm mơ......
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Mị còn quay về á, mọi người đón chờ nha.
Anh sợ bóng tối, tối đến là không ngủ được. Mình đi rồi anh ấy phải làm sao đây?
Chương 31: Viết lại kết cục
Đại não Thẩm Lương đang lâm vào hỗn loạn, vì thế hắn theo thói quen xem nhẹ âm thanh của hệ thống. Dưới tác dụng của cồn, hắn hôn thật sâu, trong men say mạnh mẽ chế trụ tay của Thiệu Khâm Hàn rồi ấn anh xuống giường.
Thở dốc, thở dốc.
Ôm, hôn môi.
Hắn cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ thấy rất nhiều thứ kỳ quái, cuối cùng mọi thứ đều tĩnh lặng. Hắn ôm lấy người bên cạnh ngủ thật trầm, vừa ấm áp lại vừa hòa hợp.
Trên tường, kim giây của đồng hồ lặng lẽ nhích, tượng trưng cho thời gian trôi.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
“Rầm rầm rầm ——”
Sáng sớm, Thẩm Lương bị một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, người bên ngoài gọi hắn như Vô Thường đang đòi mạng. Hắn còn buồn ngủ, mắt mở không nổi, nhíu mày mơ mơ màng màng trở mình: “Ai vậy......”
Dì Trương đã lớn tuổi, tính tình ôn hòa, trước giờ không rõ cửa rầm rầm như vậy.
Thẩm Lương không muốn cử động, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên càng to: “Thẩm Lương! Mày không mở cửa ra là tao báo cảnh sát đấy!”
Báo cảnh...
Sao lại báo cảnh sát?
Thẩm Lương nghe thấy hai chữ này, đầu óc rốt cuộc thanh tỉnh một chút. Hắn gắng sức mở mắt ngồi dậy, bực bội hất chăn xuống giường, muốn đi xem tên vương bát đản nào dám phá giấc ngủ của hắn. Nhưng chưa đi được hai bước, hắn vô tình vấp phải chân bàn trà, thịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất ——
“Ui......”
Đù mẹ nó chứ.
Thẩm Lương che đầu gối, không nhịn được hít hà một hơi, nghĩ thầm cái thứ quái quỷ gì làm hắn ngã. Nhưng vừa thấy chân mình không sao, hắn phát hiện thứ vướng chân làm mình ngã là một bàn trà màu trắng. Cả người hắn như bị sét đánh, hắn sững người ngay tại chỗ, huyết sắc trên mặt nháy mắt rút đi.
Đây không phải phòng của hắn...
Nói đúng hơn, đây không phải căn phòng mà hắn ở cùng Thiệu Khâm Hàn, mà là phòng của hắn trong hiện thực.
Nhưng sao có thể...
Sao có thể?
Thẩm Lương theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng sức lực cả người như bị rút mất, lại ngã ngồi trở xuống.
Tiếng đập cửa trong phòng càng dồn dập: “Thẩm Lương! Mày có ở trong phòng không vậy?!”
Sao có thể?
Sao hắn lại trở về thế giới hiện thực?
Mặt mày Thẩm Lương trắng bệch. Hắn lảo đảo đứng dậy, sờ sờ góc cạnh lạnh băng của bàn trà, lại sờ giường nệm mềm mại, trên mặt vẫn là biểu tình không thể tin. Cuối cùng hắn nhào đến trước gương, đột nhiên tát mình một cái.
Một tiếng “chát” giòn vang, toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng.
Đầu của Thẩm Lương muốn trật qua một bên, trên sườn mặt của hắn hiện lên dấu một bàn tay đỏ tươi. Hai tai hắn rè đi, duy trì tư thế kia, hồi lâu vẫn chưa cử động.
Người ngoài cửa thông báo lần cuối cùng: “Mày không mở ra là tao đạp cửa ——”
Lời của người nọ còn chưa dứt, một tiếng cùm cụp nhỏ vang lên, cửa mở. Thẩm Lương sắc mặt tái nhợt đứng đằng sau cửa, trước mắt tối đen, cả người như bị mất hồn.
Người đàn ông đứng ngoài cửa thấy thế hơi nhướng mày, chậm nửa nhịp thu hồi bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa. Hắn thân cao tựa ngọc, dung mạo ưu nhã, tuy nhiên không khớp với vẻ ngoài ấy, lời nói của hắn lại vô cùng độc miệng: “Ui trời, tao tưởng mày bị đột quỵ rồi chứ.”
Nói xong nhẹ nhàng lắc lắc bàn tay đỏ lên vì gõ cửa của mình.
Hiện giờ não của Thẩm Lương đang trống rỗng, hắn không có cách nào trả lời bất kỳ vấn đề gì. Thấy người đến là Sở Hi Niên, hắn chậm nửa nhịp hỏi: “Sao mày lại tới đây?”
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Sở Hi Niên và Thẩm Lương là tác giả của cùng một trang web văn học, ngoài đời cũng coi như bạn bè, quan hệ quen thuộc, chỉ là phần lớn thời gian toàn nói chuyện trên mạng.
Nghe vậy Sở Hi Niên lập tức đi vào nhà, ngồi xuống sô pha rồi bắt chéo chân. Sau đó hắn lấy một xấp bản thảo ra, lời ít ý nhiều: “Giao lưu học thuật.”
Khi nói những lời này, biểu tình của hắn có chút vi diệu, thoạt nhìn như không tình nguyện.
Nghe vậy Thẩm Lương khựng lại, lẳng lặng nhìn Sở Hi Niên: “...Đầu óc mày có bệnh hả?”
Sở Hi Niên là tác giả chính kịch, từng câu từng chữ viết ra đều nghiêm cẩn như viết báo cáo nghiên cứu. Trước đây Thẩm Lương đã từng đọc qua mấy chương, cứ có cảm giác buồn ngủ như đang ngồi học lịch sử, cuối dùng dứt khoát bỏ cuộc.
Thẩm Lương cảm thấy văn của Sở Hi Niên là thứ cổ lổ sĩ, cổ hơn cả những bà lão bó chân.
Sở Hi Niên cảm thấy văn của Thẩm Lương là một xô máu chó, là thứ bại hoại của văn đàn.
Nói ngắn gọn, cùng là chó chê mèo lắm lông.
Hôm nay không hiểu sao Sở Hi Niên lại chạy tới nhà hắn để tiến hành “giao lưu học thuật”, đúng là chuyện lạ đó đây.
“Tao cũng không muốn, nhưng biên tập nói truyện của tao thiếu yếu tố tạo nhiệt, kêu tao tìm mày... học hỏi.”
Nhờ tự thân tu dưỡng, Sở Hi Niên nhịn xuống được xúc động muốn trợn trắng mắt. Hắn đặt một quyển bản thảo thật dày lên bàn, ý tứ rõ ràng muốn nhờ Thẩm Lương giúp đỡ.
Hiện Thẩm Lương không có tinh thần, chậm chạp lên tiếng: “Ờ, mày để đó đi. Lát tao coi cho mày.”
Sở Hi Niên cầm ly nước trên bàn lên, thấy bên trên có dính bụi liền đặt xuống trở lại. Hắn nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dặn dò: “Cuốn này tao viết tận 5 năm. Mày xem cho cẩn thận.”
Khác với Thẩm Lương là loại hình tác giả vô tâm vô phế, Sở Hi Niên vô cùng nghiêm túc với mỗi người mỗi vật trong sách của mình, nghiêm túc đến độ có thể dùng tận 5 năm chỉnh sửa không ngừng mới viết ra được một cuốn bản thảo.
Thẩm Lương lười đi đến sô pha nên trực tiếp ngồi xuống thảm. Hắn cầm lấy bản thảo của Sở Hi Niên, thấy trên bìa viết bốn chữ mạnh mẽ hữu lực ——
[Thiên Thu Phong Hầu].
Thẩm Lương nhếch miệng: “Ha, đúng là phong cách của mày.”
Hắn vốn là người thích cười, hiện tại ý cười lại vô cùng miễn cưỡng.
Sở Hi Niên nhìn hắn rồi nghiêng đầu: “Ngủ hai ngày hai đêm, cảm giác thế nào?”
Thẩm Lương sửng sốt, theo bản năng tìm di động của mình rồi mở màn hình lên nhìn thời gian, kết quả phát hiện mình thật sự ngủ hai ngày hai đêm: “Sao mày biết?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt trả lời: “Có gì khó đâu, hai ngày nay không thấy mày cãi tay đôi với độc giả.”
Truyện của Thẩm Lương đặc biệt dễ ăn chửi, chính con người hắn cũng không đỡ ăn chửi hơn là bao, nhưng Thẩm Lương rất thích khẩu nghiệp với độc giả. Hắn xem hành vi này là lạc thú, ngày nào cũng battle với người đọc vài trận không ngại nắng mưa.
Mỗi khi Sở Hi Niên nhàm chán sẽ đến phần bình luận của Thẩm Lương xem một chút, cảm nhận sắc màu của cuộc sống.
Thẩm Lương biết Sở Hi Niên là thứ miệng chó không phun được ngà voi, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Tao không muốn cãi không được sao?”
“Được chứ,“ Sở Hi Niên thay đổi dáng ngồi, chỉ về hướng thùng rác, “Nhưng rác nhà mày chất đống hai ngày rồi chưa đổ.”
Mùi trong phòng rất nồng.
Thẩm Lương lau mặt: “Mày tới đây để nhắc tao đi đổ rác?”
Sở Hi Niên cười cười: “Đương nhiên không phải. Tao tới kiểm tra xem mày còn sống hay không, dù sao bị đột quỵ chết tại nhà mà không ai biết khá là tội nghiệp.”
Đây là thời đại của những con người cô độc. Một người vừa không có người thân vừa không thích xã giao, nếu một ngày nào đó lặng yên chết trong nhà, có khi đến lúc thi thể bốc mùi vẫn chưa ai hay biết.
Đây chính là ý nghĩa tồn tại của hai chữ “xã giao”, không phải để giúp giải tỏa nỗi cô đơn, mà biết đâu có thể giúp phát hiện ra cái chết của người khác.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Cơ thể Thẩm Lương khựng lại, không biết nhớ đến ai mà ngực hắn phập phồng, một lúc lâu sâu vẫn chưa tiếp tục nói chuyện. Mái tóc lộn xộn che dấu biểu tình trong mắt hắn, cũng che khuất ký ức về một thế giới xa xôi.
Từ khi vào cửa Sở Hi Niên đã nhận ra cảm xúc khác thường của Thẩm Lương nhưng nghĩ không ra nguyên nhân là gì. Nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, Sở Hi Niên đoán chuyện có liên quan đến cuốn tiểu thuyết “Tình chóng tan, yêu chóng tàn” vừa kết thúc ——
Hình như có rất nhiều độc giả la hét ầm ĩ trong phần bình luận yêu cầu Thẩm Lương viết lại kết cục cho một nhân vật phản diện trong sách.
Nhưng theo hiểu biết của Sở Hi Niên về Thẩm Lương, không có khả năng Thẩm Lương sẽ sửa lại: “Mày còn đang suy nghĩ về nhân vật phản diện đó sao?”
Thẩm Lương rốt cuộc có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hi Niên: “......Ai?”
Một từ nói ra vừa khô khốc vừa chua xót, mang theo một tia run rẩy khó phát hiện.
Sở Hi Niên không đọc thứ văn học cẩu huyết của Thẩm Lương, hắn chỉ hứng thú nhìn Thẩm Lương và độc giả đại chiến vài trăm hiệp. Nhưng may mà trí nhớ của Sở Hi Niên khá tốt, hắn suy nghĩ một lát, nhớ đến cái tên mà độc giả thường hay nhắc đến, nhíu nhíu mày, có chút không xác định:
“Thiệu...... Khâm Hàn?”
Thiệu, Khâm, Hàn......
Thẩm Lương chậm rãi đọc ba chữ này thành tiếng, không hiểu sao bỗng có cảm giác đã qua mấy đời. Hắn thậm chí không rõ liệu người này có thật sự tồn tại hay chỉ là hắn vừa mơ một giấc mơ.
Thẩm Lương chớp chớp mắt rồi thở hổn hển, muốn trả lời Sở Hi Niên, nhưng cổ họng hắn như bị thứ gì đó dính cứng lại, một chữ cũng nói không ra: “......”
Hắn nên nói gì?
Thẩm Lương không khống chế được nắm chặt tay. Hắn nên nói chính mình vừa mơ một giấc mộng hoang đường, hay nói rằng mình đã thật sự đặt chân đến thế giới ấy?
Nhưng khi hắn rời đi không kịp nói một câu nào cho Thiệu Khâm Hàn, hệ thống cũng đột nhiên biến mất, cứ như bọn họ chưa từng xuất hiện.
Không có bất kỳ chứng cứ gì có thể chứng minh sự tồn tại của bọn họ...
Thẩm Lương không muốn khóc trước mặt tên độc miệng Sở Hi Niên này, quá mất mặt. Hắn giấu mặt trong lòng bàn tay, khàn khàn nói ra câu từ không rõ: “Ừm, chắc vậy...”
Sở Hi Niên đứng lên khỏi sô pha, nhíu nhíu mày, tầm mắt chú ý vào sườn mặt lộ ra sau ngón tay của Thẩm Lương, có chút lo lắng nói: “Thẩm Lương, hôm nay mày hơi lạ đó.”
Thẩm Lương không phản bác, chậm rãi giấu mặt vào sau khuỷu tay, thanh âm trầm thấp: “Chắc vậy....”
Nhưng hắn vẫn muốn nói gì đó, muốn tìm kiếm một tia đồng tình.
“Hình như tao xuyên vào chính tiểu thuyết của mình.....”
Đề tài thay đổi quá nhanh nhưng Sở Hi Niên vẫn bắt kịp, hắn cười như không cười hỏi: “Xuyên? Tư liệu mới cho tác phẩm kế tiếp của mày?”
Thẩm Lương chậm rãi ngẩng đầu. Sở Hi Niên phát hiện hốc mắt của Thẩm Lương đỏ lên, bên trong dường như cất giấu chuyện gì không muốn người khác biết, nhìn qua liền khiến người khác có cảm giác nặng nề.
“Tao vừa xuyên vào chính tiểu thuyết của mình. Mày có tin không?”
Sở Hi Niên: “Không tin.”
Hắn còn nhân tiện khinh thường trí não của Thẩm Lương, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn quanh huyệt thái dương của mình: “Ngủ quá lâu sẽ làm cho tư duy ở đại não đình trệ. Có lẽ mày vừa mơ một giấc mơ tương đối chân thật. Về sau đừng nói chuyện như mê sảng như vậy, tao sẽ nghĩ là mày không chịu đọc sách.”
Thẩm Lương tức giận đến độ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút té lăng quay ra đất, may mà vừa kịp vịn bàn trà.
Thằng khốn Sở Hi Niên này!
Thằng Khốn giơ tay sửa sửa góc áo, chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Hai ngày nữa có buổi giao lưu, bữa đó đi ăn với tao. Đừng quên nghiêm túc đọc truyện của tao đó.”
Hắn nói xong liền rời đi, còn tri kỷ thuận tay khóa cửa lại.
Cánh cửa vang lên một tiếng cùm cụp nho nhỏ, rồi trong phòng hoàn toàn an tĩnh.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Thẩm Lương ngồi một mình trên sàn nhà, không để tâm đến chuyện Sở Hi Niên rời đi. Hắn chậm rãi ngửa đầu nhìn trần nhà, tựa hồ chờ đợi điều gì đó, nhưng thẳng đến khi tê mỏi cổ cũng không nhìn thấy người hắn muốn nhìn.
“Hệ thống...?”
Thẩm Lương nhẹ nhàng cất tiếng, âm cuối dần tan vào không khí, nhưng không có ai trả lời hắn.
“Hệ thống ——”
Giọng của Thẩm Lương cất cao, ẩn chứa một tia bất lực và khủng hoảng chính hắn chưa nhận rõ, nhưng vẫn không ai đáp lời.
“Hệ thống!”
Mắt Thẩm Lương đỏ rực, gân xanh trên thái dương nổi lên. Hắn đánh mạnh vào bàn, khàn cả giọng gào lên với không khí: “Mày con mẹ nó ra đây mau!”
“Ra đây mau!”
Ít nhất nói với hắn tất cả không phải một giấc mơ. Thiệu Khâm Hàn thật sự tồn tại, thật sự tồn tại......
Khi hắn xuyên đến không có dấu hiệu trước, khi rời đi cũng không ai báo hiệu gì. Ít nhất để hắn lưu lại cho Thiệu Khâm Hàn một câu, dặn dò anh một chút. Người kia vất vả lắm mới thoát khỏi nhân sinh vốn có chẳng ra gì, lỡ như anh lại bước lên đường cũ thì phải làm sao đây?
Vất vả lắm Thiệu Khâm Hàn mới cai được thuốc, lỡ như anh lại phụ thuộc vào chúng thì phải làm sao đây?
Anh sợ bóng tối, tối đến là không ngủ được. Mình đi rồi anh ấy phải làm sao đây?
Thẩm Lương lấy hai tay ôm đầu. Hắn thậm chí không dám tự hỏi sau khi mình đi rồi thế giới kia sẽ điên đảo thành cái dạng gì. Một giọt nước mắt trào khỏi khóe mi rơi xuống sàn nhà, thấm ướt một mảng nhỏ bé trên tấm thảm.
Cả người Thẩm Lương run rẩy. Hắn bắt đầu hoài nghi mấy tháng ngắn ngủi kia chỉ là hắn mơ một giấc mơ. Thiệu Khâm Hàn là giả, hệ thống là giả, chuyện giữa họ cũng là giả.
Những người tồn tại một cách chân thật và rõ ràng ấy chỉ sống trong trí nhớ của hắn.
Chẳng lẽ thật sự là mơ sao?
Ý nghĩ này khiến trong nháy mắt rút cạn sức lực của Thẩm Lương. Hắn thống khổ nhắm mắt, không thể tiếp thu đáp án này. Thẳng đến khi nhìn thấy máy tính trên bàn, hắn mới lảo đảo bò dậy, ngón tay run run mở ra trang web tiểu thuyết.
Đã hai ngày liền hắn chưa đăng nhập, có rất nhiều thông báo chưa đọc tại khu bình luận, nhưng nội dung đa số đều giống nhau, hết tin này đến tin khác nhảy lên.
[Huyết thư yêu cầu sửa kết cục của Thiệu Khâm Hàn! Tự khiến mình thê thảm như vậy vì loại tiểu bạch hoa như Thẩm Viêm đáng giá sao?!]
[Tuy biết cẩu huyết là thương hiệu của tác giả, nhưng thế này quá cẩu huyết rồi.]
[Nếu tác giả chó không chịu thay đổi kết cục, tôi nguyền rủa anh mỗi lần ăn mì gói đều không có gói gia vị.]
[Huyết thư yêu cầu sửa kết cục +10000! Tác giả đừng giả ngu coi như không thấy!
[Hai ngày rồi không online, không biết ổng đi ăn chơi ở nơi nào rồi. Kết cục như này gây ức chế quá mà.]
Thẩm Lương đọc từng câu bình luận, ngồi trước máy tính một lúc lâu vẫn chưa cử động. Hắn điều khiển con chuột, nhấp mở vào chương cuối cùng: phiên ngoại về Thiệu Khâm Hàn. Một đoạn văn không thể quen thuộc hơn chậm rãi hiện lên ——
“Lần cuối Thẩm Viêm nhìn thấy Thiệu Khâm Hàn là ở bệnh viện. Cậu đứng ngoài hành lang, cách cửa sổ nhìn vào, phát hiện người đàn ông từng một tay che trời ở thành phố Z lúc này đang thu mình trong góc. Hắn không nhúc nhích, tay ôm lấy đầu gối.”
“Thiệu Khâm Hàn không chết cũng không ngốc, đơn giản là hắn điên rồi.”
“Từ nhiều năm trước hắn đã điên, sau này gặp được Thẩm Viêm thì điên hoàn toàn.”
Đây là kết cục của Thiệu Khâm Hàn.
Đây là... kết cục Thẩm Lương dành cho anh......
Vài nét bút ít ỏi viết hết những tháng năm đau khổ của Thiệu Khâm Hàn.
Thẩm Lương ngồi trước màn hình, tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Hắn cúi đầu, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, gân xanh nổi đầy hai bên thái dương. Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt đỏ bừng, rơi xuống những chữ cái trên bàn phím.
“Thiệu Khâm Hàn......”
Cổ họng nghẹn ngào, bả vai run rẩy,
“Thực xin lỗi...”
Thực xin lỗi......
Hắn muốn cứu anh khỏi vực sâu, cũng muốn mang đến cho anh một kết cục viên mãn khiến người người hâm mộ. Nhưng hắn chưa kịp động bút, câu chuyện này đã kết thúc rồi. Thiệu Khâm Hàn đã không thể chờ đến kết cục của mình.
Thẩm Lương đặt tay lên bàn phim, hai tay run rẩy xóa đi từng câu từng chữ một về cái kết của Thiệu Khâm Hàn. Hắn gần như chết lặng lặp đi lặp lại động tác này, nhưng khi chỉ còn dư lại đúng một chữ, hắn lại không hạ thủ được.
Hắn thích Thiệu Khâm Hàn như vậy, thích đến không đành lòng thay đổi anh nửa phần, đến một con chữ một cái dấu chấm câu hắn cũng không muốn xóa đi. Hắn muốn xóa bỏ những bi kịch kia, để lại một Thiệu Khâm Hàn sạch sẽ.
Nhưng chính những bi kịch ấy đắp nặn nên con người Thiệu Khâm Hàn.
Một nhân vật được dựng nên từ những âm u khổ sở...
Hắn nên dùng bao nhiêu từ ngữ để viết từ đầu đến cuối về người hắn trao trọn trái tim......?
Ở đầu bên kia, người đọc như cũ cảm thấy bất mãn vì cái kết của Thiệu Khâm Hàn. Ở đầu bên này, Thẩm Lương bắt đầu viết lại.
Hắn cảm thấy kết cục lần này của mình hẳn sẽ khiến độc giả hài lòng.
Nhưng Thẩm Lương ngồi hết nửa ngày vẫn chưa thể hạ bút.
Trang giấy trống trơn, cái gì cũng không có, trống rỗng mịt mờ như chính trái tim hắn lúc này.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Trời mỗi lúc một tối, những chiếc bóng đổ trên sàn biến ảo. Người đàn ông ngồi lặng im bên bàn làm việc rốt cuộc ý thức được thời gian trôi đi. Hắn cử động thân hình đã cứng đờ, giơ tay tắt máy tính, chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt.
Hắn xóa bỏ tất cả, lại chẳng thể viết thêm được nửa chữ.
Thẩm Lương ăn bậy bạ vài thứ để lót bụng. Khi tiến vào phòng tắm, trong đầu hắn vẫn lung tung rối loạn. Hắn đứng trước gương cởi quần áo, nghĩ thầm về sau không nên tiếp tục thức khuya, cũng không tiếp tục mơ những giấc mơ hoang đường nữa.......
Nước từ vòi sen chảy xuống, khí nóng dâng lên khắp phòng, trên mặt gương nhanh chóng đọng một lớp sương mờ.
Thẩm Lương theo thói quen lấy tay lau vài lần đến khi gương sáng trở lại. Khi tầm mắt lơ đãng nhìn thấy vai phải của mình, hắn phát hiện trên vai có một dấu răng nhợt nhạt. Hắn bỗng nhiên ngơ ngẩn, biểu tình kinh ngạc.
“......”
Thẩm Lương thậm chí hoài nghi mình đang bị hoa mắt. Hắn vuốt ve vai của mình, không rõ vì sao vết thương do Thiệu Khâm Hàn cắn lên lại xuất hiện trên người hắn trong thế giới hiện thực.
Thời gian trôi qua, Thẩm Lương không khống chế được, hốc mắt lại phiếm đỏ.
Đó không phải là mơ...
Hắn không có nằm mơ......
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Mị còn quay về á, mọi người đón chờ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.