[Tiên Hiệp] Ngôn Xuất Pháp Tùy: Ta Bị Nhận Thành Thiên Đạo Chi Tử

Chương 8: Tàng Tiên Phong

Bát Cước Đại Nga

21/02/2024

Nhóm Dịch: 1 0 2

Những lời này đối với người phàm có lẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với những người đại năng như họ thì chẳng khác gì sấm sét bên tai!

Ngay cả tâm cảnh cũng có một chút thăng hoa!

Yến Táng ngơ ngác nhìn Lý Trường Sinh trước mặt, hắn chỉ muốn khảo nghiệm lòng thành của đứa trẻ này đối với tu tiên, không ngờ lại nghe được lời phát biểu chấn động lòng người như vậy.

Nữ tử đeo mạng che mặt kinh ngạc nhìn Lý Trường Sinh trước mặt, trong mắt lóe lên một tia sáng lạ.

"Trường Sinh..." Ánh mắt Thẩm Thiên Vũ trở nên có chút trống rỗng, một luồng khí thế từ trên người hắn ngưng tụ lại.

"Ừm?" Cảm nhận được sự khác thường bên cạnh, Yến Táng hoàn hồn, nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thiên Vũ, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.

Đây là biểu hiện của việc đột phá tâm cảnh!

Sau khi Lý Trường Sinh nói xong, vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hai tay chắp sau lưng, giống như một cao nhân tuyệt thế.

Trong lòng thì đang thắc mắc, sao không ai nói gì thế? Đều bị ta chấn kinh rồi sao? Nhưng như vậy thì ta mệt quá, không được, đã ra vẻ rồi thì không thể dừng lại, nếu không thì công cốc mất!

Một lát sau, ánh mắt Thẩm Thiên Vũ lấy lại vẻ sáng ngời, đối với bóng lưng Lý Trường Sinh chắp tay.

"Đa tạ sư đệ chỉ điểm!"

Nghe vậy, sắc mặt Lý Trường Sinh mừng rỡ, vội vàng quay lại nói:

"Sư huynh quá lời rồi, tại hạ chỉ nói ra một số kiến giải của mình thôi."

"Nhờ có sư đệ, sư huynh mới có thể đột phá tâm cảnh nhanh như vậy, một lạy này là nên làm."

Cái gì (⊙o⊙)??

Đột phá? Đột phá cái gì? Đột phá gì cơ?

Lý Trường Sinh có chút ngơ ngác, ta chỉ nói bừa một hồi mà ngươi đã đột phá rồi?



Đệt!

Thảo nào các ngươi không ai lên tiếng, nhưng thiên phú này cũng quá cao rồi chứ?

"Á?! Ha ha, vặt vãnh không đáng kể, không sao không sao." Lý Trường Sinh khoát tay cười nói.

Yến Táng nhìn Lý Trường Sinh trước mặt cũng gật đầu.

Tuy không nhìn thấu hắn, nhưng đệ tử có tâm tính như vậy thì tuyệt đối không thể bị chôn vùi.

Thật lòng hướng thiện, chắc hẳn cũng là một hạt giống tốt không thể bỏ qua.

"Lý Trường Sinh, ngươi có nguyện ý gia nhập Tàng Tiên Phong của ta không?"

Vương Quý đầy vẻ kích động và ngưỡng mộ nhìn Lý Trường Sinh, quả nhiên tên nhóc này được Yến phong chủ để mắt tới!

Lần này đúng là một bước lên mây!

Kỷ Trần trong đại điện cũng đột nhiên kêu lên: "Chết tiệt! Sư đệ không biết chơi đẹp?!"

"Lão phu còn muốn nhận hắn làm đệ tử chân truyền cơ mà! Hắn đây là cướp người à! Rõ ràng là lão phu phát hiện ra hắn trước!"

Bình thường, sau khi kết thúc khảo hạch, các trưởng lão sẽ giới thiệu sơ qua về sự khác biệt giữa các phong, sau đó mới do đệ tử tự lựa chọn, Yến Táng đây là vượt quyền rồi! Với sự kiêu ngạo của phong chủ, rất ít khi chủ động tranh giành người, tuy không có gì không ổn, nhưng Lý Trường Sinh vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường, đệ tử như vậy, những người có mặt ở đây đều muốn thu nhận vào môn hạ.

Triệu Vô Cực vỗ vai Kỷ Trần, giọng điệu cũng đầy tiếc nuối:

"Thôi, bản tọa cũng muốn lắm, nhưng Tàng Tiên Phong vốn đã ít người, mà tính cách của Yến sư đệ lại rất ít khi chủ động tranh giành, thôi thôi."

Vương Chấn cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Liễu Tuyết Mai lại nhìn chằm chằm vào Yến Táng trong màn hình, mắt rực sáng.

"Không ngờ sư huynh cũng có lúc chủ động tranh giành, còn tưởng huynh ấy lúc nào cũng như khúc gỗ."



Lý Trường Sinh không do dự, hắn đã đoán trước được tình huống này, hắc hắc! Mục đích của việc ra vẻ không phải là vì lúc này sao!

"Vãn bối nguyện ý!"

Tàng Tiên Phong, Tàng Tiên Phong, nghe cái tên này thôi đã thấy không tầm thường rồi! Có phải là cất giấu một vị tiên không nhỉ?

Yến Táng gật đầu, sau đó từ trong ống tay áo quăng ra một lệnh bài bay đến tay Lý Trường Sinh.

"Đây là lệnh bài chỉ dành riêng cho Tàng Tiên Phong chúng ta, ngươi hãy cất giữ cẩn thận."

Sau đó Yến Táng nhìn về phía Thẩm Thiên Vũ nói: "Thiên Vũ, sau khi khảo hạch kết thúc thì dẫn Trường Sinh đến Tàng Tiên Điện tìm ta."

"Vâng."

Nghe Thẩm Thiên Vũ trả lời, bóng dáng Yến Táng lập tức biến mất tại chỗ.

Lý Trường Sinh nhìn lệnh bài trong tay mà vui mừng khôn xiết.

"Ta đây là được định sẵn rồi à! Ha ha ha ha!"

Vương Quý nhìn Lý Trường Sinh với vẻ ghen tị, không ngờ tên thanh niên mà hắn khinh thường lại có cơ duyên như vậy.

"Sau này xin Lý sư huynh nâng đỡ nhiều hơn." Vương Quý đối với Lý Trường Sinh thay đổi hẳn thái độ trước đó, cung kính chắp tay.

"Không sao không sao, Vương sư đệ không cần câu nệ." Khóe miệng Lý Trường Sinh toàn là ý cười, rõ ràng đã bày ra dáng vẻ của một sư huynh.

"Tên nhóc này, đúng là thú vị." Liễu Tuyết Mai nhìn thấy dáng vẻ của Lý Trường Sinh thì lắc đầu bật cười.

Lúc này Lý Trường Sinh nhìn về phía nữ tử thanh lãnh đeo mạng che mặt kia.

Trước đó hắn vẫn luôn tò mò về danh tính của đối phương, dù sao thì người ta cũng có thiên phú siêu cao, hơn nữa còn chẳng thèm để ý đến Vương Quý, hắn vẫn luôn không muốn đụng chạm.

Nhưng giờ hắn cũng có chút tự tin rồi, sau đó hắng giọng hỏi:

"Vị sư muội này, sư huynh thấy sư muội cốt cách bất phàm, tính tình thanh lãnh, chắc hẳn cũng có tín niệm kiên định giống sư huynh, không biết sư muội xưng hô thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Tiên Hiệp] Ngôn Xuất Pháp Tùy: Ta Bị Nhận Thành Thiên Đạo Chi Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook