Chương 10: Hắc Thủy Chân Pháp (6)
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
26/12/2022
Nhìn thấy xác chết của con sói đen nằm dưới đất, Tiêu Phi hơi cau mày: “Dù sao Đại Bằng Minh Vương Tháp cũng là tư sản của Nghiêm thượng thư, không thể đặt thứ này ở đây được. Có điều, con sói đen này lớn quá, làm sao khiêng ra đây?"
Sau khi Thiết Bối Thương Lang Vương Đạo Duyên chết, đạo bào trên người hắn không mặc được nữa.
Tô Hoàn vươn tay tháo chiếc túi da thú treo bên hông Vương Đạo Duyên, giọng điệu đầy cay đắng: “Việc này huynh không cần lo lắng, đệ tử của Hoà Sơn Đạo luôn mang theo túi Ngũ Âm bên người. Đây là một bảo bối khá lợi hại, có thể cất giữ pháp bảo và vật dụng tùy thân, còn có thể làm tan chảy máu thịt."
Tô Hoàn lắc lắc chiếc túi da thú, nó liền nhả ra một luồng khí nửa đỏ nửa đen, nuốt chửng thi thể của Thiết Bối Thương Lang, dọn sạch cả vết máu trên mặt đất.
Nàng nhét chiếc túi vào tay Tiêu Phi, nói thẳng: “Tuy Vương Đạo Duyên đầu nhập Hoà Sơn Đạo, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân dị loại, không được truyền lại thượng thừng môn pháp. Chỉ luyện mỗi Hỗn Thiên Phán và túi Ngũ Âm. Ta lấy cờ, còn chiếc túi này thuộc về huynh."
Tiêu Phi đang định từ chối, nào ngờ Tô Hoán cười tủm tỉm nói: "Khi nãy trông huynh ngốc nghếch, không ngờ lại lanh lợi như vậy, chỉ một chiêu đã khiến tên Vương Đạo Duyên bại trận thương vong. Sau khi chết hắn sẽ đến Địa Tạng Vương Bồ Tát báo đáo, bị một luồng hơi nước đánh bại, ta nghĩ hắn có chết cũng không cam lòng."
Nàng hỏi tiếp: "Huynh đã theo ai học pháp thuật vậy? Vừa rồi ta chỉ thấy người huynh mơ mơ hồ hồ, ngay cả lai lịch cũng nhìn không ra. Thế nên ta mới đẩy huynh ngã xuống, không ngờ lần nghịch ngợm này lại có phúc khí không nhỏ."
Nàng dở khóc dở cười, thành thật thú nhận vừa rồi đã cố ý xô ngã y.
Tính nàng thẳng thắn, ngược lại khiến Tiêu Phi càng thêm yêu thích, y không nhịn được cười nói: “Ta không tiện tiết lộ danh tính của sư phụ. Có điều, ta mới tu luyện vài ngày, pháp lực thực tại nông cạn, chỉ sợ Tô cô nương chê cười thôi."
Khi Tô Hoàn chuyển chủ đề, Tiêu Phi do dự một lúc, y khá tò mò về pháp lực của túi Ngũ Âm nên tiện tay cất nó vào trong người.
Tô Hoàn dịu dàng cất thanh "Hoà Sơn Đạo là một trong ba môn phái lợi hại nhất Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn. Pháp bảo của họ đều được tế luyện bằng linh hồn, máu thịt của người và thú. Tế luyện Hỗn Thiên Phán cần thu thập 666 cặp linh thú đực và cái, hoặc linh hồn của đồng nam đồng nữ. Còn túi Ngũ Âm được luyện bằng máu của sinh linh. Nếu hai pháp bảo này tế luyện thành công, pháp khí của đạo nhân tầm thường chạm vào nó sẽ lập tức bị vấy bẩn. Trừ phi luyện thành Cang Sát khí, có thể bảo vệ pháp khí của chính mình. Đạo hạnh của ta còn kém lắm, cũng may ta khổ luyện Tốn Phong roi pháp, linh hoạt biến hóa, không để hắc khí trên Hỗn Thiên Phán chạm vào. Chống đỡ tầm mười mấy phát là cùng, suýt chút thì bị hắn phế đi Roi Bạch Lân mà ta đã cực khổ luyện thành."
(**Pháp khí của Tô Hoàn là Roi Bạch Lân, được làm bằng vảy rắn, có màu trắng óng ánh và tinh khiết.)
Tiêu Phi từng nghe sư phụ nói về thủ đoạn tế luyện pháp bảo của các môn phái khác nhau. Có vẻ cái sư phụ sùng bái nhất là bản lĩnh tế luyện pháp bảo của Đại Hoang Phái, còn những môn phái khác, ông vốn không để trong mắt.
Lam Lê đạo nhân cũng chưa từng đề cập đến tên Hoà Sơn Đạo, nên Tiêu Phi không biết hai pháp bảo này có uy lực ra sao. Sau khi nghe Tô Hoàn giải thích, Tiêu Phi âm thầm dùng Hắc Thủy Chân Pháp hoá ra một luồng tinh khí, sau đó đánh vào túi Ngũ Âm. Nó phát ra tiếng răng rắc nhỏ, một luồng hắc khí cuộn lên, tạo thành một vòng xoáy lớn xuất hiện trước mặt y.
Dường như có một lối vào ẩn giấu trong vòng xoáy đen kịt này. Tiêu Phi liếc nhìn kỹ, phát hiện trong túi Ngũ Âm có vài chiếc đạo bào, một số vật phẩm làm bằng vàng bạc, cây mồi lửa, dây thừng, mạng che mặt, một túi bánh lương khô và nhiều đồ lặt vặt khác.
Xác chết của Thiết Bối Thương Lang bị đám hắc khí bao vây, như đang ăn mòn hắn. Một lúc sau, chúng đã tiêu hóa được hai phần ba thể xác của Thiết Bối Thương Lang.
Nhiều nhất nửa canh giờ, chúng sẽ tiêu hoá con quái vật ba trăm năm này thành một vũng tinh huyết, tẩm bổ cho túi Ngũ Âm.
Tiêu Phi thầm nghĩ: "Túi Ngũ Âm này thật kỳ dị, giống như quái thú có thể ăn tươi nuốt sống, hấp thu tiêu hoá. Lúc quay về ta sẽ hỏi sư phụ về lai lịch của Hoà Sơn Đạo…"
Tô Hoàn hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Phi có thể tùy ý thả ra hắc khí trong túi Ngũ Âm, qua đó nàng càng thêm nghi ngờ về lai lịch của y.
Hoà Sơn Đạo là môn phái lớn ở Miêu Cương, phương pháp tế luyện pháp khí vô cùng quỷ dị.
Tô Hoàn lấy được Hỗn Thiên Phán, phải tốn thời gian tế luyện mới miễn cưỡng sử dụng được.
Một cơ may ngẫu nhiên giúp nàng biết được vài đạo khẩu quyết của Hoà Sơn Đạo, không thì rất khó điều khiển Hỗn Thiên Phán.
Trông Tiêu Phi không có pháp lực gì, lại có thể thoải mái vận dụng túi Ngũ Âm, như tự luyện pháp khí của mình vậy. Tiêu Phi thì không phát hiện bản thân có gì quái lạ, tiện tay cất chiếc túi vào người.
Y thấy Tô Hoàn thỉnh thoảng nhìn xuống Lô Tịch Đấu Pháp dưới đường Chu Tước, y nghĩ đi nghĩ lại, đành từ biệt lần nữa.
Tiêu Phi nói: "Tô cô nương, Diêu Khai Sơn không phải kẻ mà hai ta có thể đối phó, hay là ta quay về cầu xin sư phụ, xem thầy có chịu ra tay giúp đỡ không. Cơ hội cứu được lệnh tỷ sẽ cao hơn so với việc cô mãi lén lút theo sau hắn."
Lúc này, Lô Tịch Đấu Pháp đã đến cao trào, hơn chục người được triệu vào cung. Trên đài ngày càng nhiều kỳ nhân dị sĩ xuất hiện, pháp thuật mà họ sử dụng cũng ngày càng quái lạ.
Tên ăn mày độc ác Diêu Khai Sơn vẫn khoanh tay bất động, rõ ràng là hắn tự cao tự đại, nhiều người được triệu vào cung thì đã sao, hắn vốn không coi họ ra gì.
Nhưng Tiêu Phi không muốn hóng náo nhiệt nữa. Y coi như hiểu rõ, những người được gọi là kỳ nhân dị sĩ, chính vì trường sinh vô vọng, vấn đạo vô môn, nên họ mới tìm đến vinh hoa phú quý ở nhân gian. Tuy trong đám người này cũng có kẻ sở hữu pháp lực xuất chúng, nhưng họ lại nhận thấy con đường học đạo của mình đã đi đến bước đường cùng.
Họ và Tiêu Phi không cùng một phe, tuy Tiêu Phi vào môn hạ của Lam Lê sư phụ chỉ được một tháng mấy, nhưng y cảm thấy sư phụ và đám kỳ tài dị năng này không giống nhau. Y tin chắc, chỉ cần sư phụ nguyện ý, ông nhất định có thể giải cứu tỷ tỷ của Tô Hoàn.
Tô Hoàn khẽ hé môi, hiển nhiên bị lời nói của Tiêu Phi làm rung động.
Nàng khác với một thiếu niên mới bước vào con đường tu luyện như Tiêu Phi, bởi nàng và tỷ tỷ đều là hai con xà tinh tu luyện ở Thập Vạn Đại Sơn. Đó là lý do tại sao nàng nói mình là hàng xóm lân cận của Thiết Bối Thương Lang.
Có điều, tỷ muội Tô Hoàn một lòng học đạo trường sinh, không làm hại con người và thú vật, nên họ không chịu đầu nhập vào các môn phái ở Miêu Cương.
Các môn phái ở Miêu Cương, bao gồm Hoà Sơn Đạo, không luyện tà thuật thì chơi cổ độc. Thứ pháp thuật này phải gây hại vô số sinh linh mới có thể tu luyện thành công.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Phi trên đường Chu Tước, nàng biết cậu thiếu niên này khác hẳn người thường, chỉ là không nhìn ra lai lịch nên mới cố ý đẩy y một phát, với tu vi của Tô Hoàn mà không bê nổi vài lát gạch sao?
-----
(Dịch giả: Một Đoá Mây Nhỏ
Bản dịch này chỉ đăng ở web Đọc Truyện Online dtruyen.com)
Sau khi Thiết Bối Thương Lang Vương Đạo Duyên chết, đạo bào trên người hắn không mặc được nữa.
Tô Hoàn vươn tay tháo chiếc túi da thú treo bên hông Vương Đạo Duyên, giọng điệu đầy cay đắng: “Việc này huynh không cần lo lắng, đệ tử của Hoà Sơn Đạo luôn mang theo túi Ngũ Âm bên người. Đây là một bảo bối khá lợi hại, có thể cất giữ pháp bảo và vật dụng tùy thân, còn có thể làm tan chảy máu thịt."
Tô Hoàn lắc lắc chiếc túi da thú, nó liền nhả ra một luồng khí nửa đỏ nửa đen, nuốt chửng thi thể của Thiết Bối Thương Lang, dọn sạch cả vết máu trên mặt đất.
Nàng nhét chiếc túi vào tay Tiêu Phi, nói thẳng: “Tuy Vương Đạo Duyên đầu nhập Hoà Sơn Đạo, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân dị loại, không được truyền lại thượng thừng môn pháp. Chỉ luyện mỗi Hỗn Thiên Phán và túi Ngũ Âm. Ta lấy cờ, còn chiếc túi này thuộc về huynh."
Tiêu Phi đang định từ chối, nào ngờ Tô Hoán cười tủm tỉm nói: "Khi nãy trông huynh ngốc nghếch, không ngờ lại lanh lợi như vậy, chỉ một chiêu đã khiến tên Vương Đạo Duyên bại trận thương vong. Sau khi chết hắn sẽ đến Địa Tạng Vương Bồ Tát báo đáo, bị một luồng hơi nước đánh bại, ta nghĩ hắn có chết cũng không cam lòng."
Nàng hỏi tiếp: "Huynh đã theo ai học pháp thuật vậy? Vừa rồi ta chỉ thấy người huynh mơ mơ hồ hồ, ngay cả lai lịch cũng nhìn không ra. Thế nên ta mới đẩy huynh ngã xuống, không ngờ lần nghịch ngợm này lại có phúc khí không nhỏ."
Nàng dở khóc dở cười, thành thật thú nhận vừa rồi đã cố ý xô ngã y.
Tính nàng thẳng thắn, ngược lại khiến Tiêu Phi càng thêm yêu thích, y không nhịn được cười nói: “Ta không tiện tiết lộ danh tính của sư phụ. Có điều, ta mới tu luyện vài ngày, pháp lực thực tại nông cạn, chỉ sợ Tô cô nương chê cười thôi."
Khi Tô Hoàn chuyển chủ đề, Tiêu Phi do dự một lúc, y khá tò mò về pháp lực của túi Ngũ Âm nên tiện tay cất nó vào trong người.
Tô Hoàn dịu dàng cất thanh "Hoà Sơn Đạo là một trong ba môn phái lợi hại nhất Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn. Pháp bảo của họ đều được tế luyện bằng linh hồn, máu thịt của người và thú. Tế luyện Hỗn Thiên Phán cần thu thập 666 cặp linh thú đực và cái, hoặc linh hồn của đồng nam đồng nữ. Còn túi Ngũ Âm được luyện bằng máu của sinh linh. Nếu hai pháp bảo này tế luyện thành công, pháp khí của đạo nhân tầm thường chạm vào nó sẽ lập tức bị vấy bẩn. Trừ phi luyện thành Cang Sát khí, có thể bảo vệ pháp khí của chính mình. Đạo hạnh của ta còn kém lắm, cũng may ta khổ luyện Tốn Phong roi pháp, linh hoạt biến hóa, không để hắc khí trên Hỗn Thiên Phán chạm vào. Chống đỡ tầm mười mấy phát là cùng, suýt chút thì bị hắn phế đi Roi Bạch Lân mà ta đã cực khổ luyện thành."
(**Pháp khí của Tô Hoàn là Roi Bạch Lân, được làm bằng vảy rắn, có màu trắng óng ánh và tinh khiết.)
Tiêu Phi từng nghe sư phụ nói về thủ đoạn tế luyện pháp bảo của các môn phái khác nhau. Có vẻ cái sư phụ sùng bái nhất là bản lĩnh tế luyện pháp bảo của Đại Hoang Phái, còn những môn phái khác, ông vốn không để trong mắt.
Lam Lê đạo nhân cũng chưa từng đề cập đến tên Hoà Sơn Đạo, nên Tiêu Phi không biết hai pháp bảo này có uy lực ra sao. Sau khi nghe Tô Hoàn giải thích, Tiêu Phi âm thầm dùng Hắc Thủy Chân Pháp hoá ra một luồng tinh khí, sau đó đánh vào túi Ngũ Âm. Nó phát ra tiếng răng rắc nhỏ, một luồng hắc khí cuộn lên, tạo thành một vòng xoáy lớn xuất hiện trước mặt y.
Dường như có một lối vào ẩn giấu trong vòng xoáy đen kịt này. Tiêu Phi liếc nhìn kỹ, phát hiện trong túi Ngũ Âm có vài chiếc đạo bào, một số vật phẩm làm bằng vàng bạc, cây mồi lửa, dây thừng, mạng che mặt, một túi bánh lương khô và nhiều đồ lặt vặt khác.
Xác chết của Thiết Bối Thương Lang bị đám hắc khí bao vây, như đang ăn mòn hắn. Một lúc sau, chúng đã tiêu hóa được hai phần ba thể xác của Thiết Bối Thương Lang.
Nhiều nhất nửa canh giờ, chúng sẽ tiêu hoá con quái vật ba trăm năm này thành một vũng tinh huyết, tẩm bổ cho túi Ngũ Âm.
Tiêu Phi thầm nghĩ: "Túi Ngũ Âm này thật kỳ dị, giống như quái thú có thể ăn tươi nuốt sống, hấp thu tiêu hoá. Lúc quay về ta sẽ hỏi sư phụ về lai lịch của Hoà Sơn Đạo…"
Tô Hoàn hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Phi có thể tùy ý thả ra hắc khí trong túi Ngũ Âm, qua đó nàng càng thêm nghi ngờ về lai lịch của y.
Hoà Sơn Đạo là môn phái lớn ở Miêu Cương, phương pháp tế luyện pháp khí vô cùng quỷ dị.
Tô Hoàn lấy được Hỗn Thiên Phán, phải tốn thời gian tế luyện mới miễn cưỡng sử dụng được.
Một cơ may ngẫu nhiên giúp nàng biết được vài đạo khẩu quyết của Hoà Sơn Đạo, không thì rất khó điều khiển Hỗn Thiên Phán.
Trông Tiêu Phi không có pháp lực gì, lại có thể thoải mái vận dụng túi Ngũ Âm, như tự luyện pháp khí của mình vậy. Tiêu Phi thì không phát hiện bản thân có gì quái lạ, tiện tay cất chiếc túi vào người.
Y thấy Tô Hoàn thỉnh thoảng nhìn xuống Lô Tịch Đấu Pháp dưới đường Chu Tước, y nghĩ đi nghĩ lại, đành từ biệt lần nữa.
Tiêu Phi nói: "Tô cô nương, Diêu Khai Sơn không phải kẻ mà hai ta có thể đối phó, hay là ta quay về cầu xin sư phụ, xem thầy có chịu ra tay giúp đỡ không. Cơ hội cứu được lệnh tỷ sẽ cao hơn so với việc cô mãi lén lút theo sau hắn."
Lúc này, Lô Tịch Đấu Pháp đã đến cao trào, hơn chục người được triệu vào cung. Trên đài ngày càng nhiều kỳ nhân dị sĩ xuất hiện, pháp thuật mà họ sử dụng cũng ngày càng quái lạ.
Tên ăn mày độc ác Diêu Khai Sơn vẫn khoanh tay bất động, rõ ràng là hắn tự cao tự đại, nhiều người được triệu vào cung thì đã sao, hắn vốn không coi họ ra gì.
Nhưng Tiêu Phi không muốn hóng náo nhiệt nữa. Y coi như hiểu rõ, những người được gọi là kỳ nhân dị sĩ, chính vì trường sinh vô vọng, vấn đạo vô môn, nên họ mới tìm đến vinh hoa phú quý ở nhân gian. Tuy trong đám người này cũng có kẻ sở hữu pháp lực xuất chúng, nhưng họ lại nhận thấy con đường học đạo của mình đã đi đến bước đường cùng.
Họ và Tiêu Phi không cùng một phe, tuy Tiêu Phi vào môn hạ của Lam Lê sư phụ chỉ được một tháng mấy, nhưng y cảm thấy sư phụ và đám kỳ tài dị năng này không giống nhau. Y tin chắc, chỉ cần sư phụ nguyện ý, ông nhất định có thể giải cứu tỷ tỷ của Tô Hoàn.
Tô Hoàn khẽ hé môi, hiển nhiên bị lời nói của Tiêu Phi làm rung động.
Nàng khác với một thiếu niên mới bước vào con đường tu luyện như Tiêu Phi, bởi nàng và tỷ tỷ đều là hai con xà tinh tu luyện ở Thập Vạn Đại Sơn. Đó là lý do tại sao nàng nói mình là hàng xóm lân cận của Thiết Bối Thương Lang.
Có điều, tỷ muội Tô Hoàn một lòng học đạo trường sinh, không làm hại con người và thú vật, nên họ không chịu đầu nhập vào các môn phái ở Miêu Cương.
Các môn phái ở Miêu Cương, bao gồm Hoà Sơn Đạo, không luyện tà thuật thì chơi cổ độc. Thứ pháp thuật này phải gây hại vô số sinh linh mới có thể tu luyện thành công.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Phi trên đường Chu Tước, nàng biết cậu thiếu niên này khác hẳn người thường, chỉ là không nhìn ra lai lịch nên mới cố ý đẩy y một phát, với tu vi của Tô Hoàn mà không bê nổi vài lát gạch sao?
-----
(Dịch giả: Một Đoá Mây Nhỏ
Bản dịch này chỉ đăng ở web Đọc Truyện Online dtruyen.com)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.