Chương 2: Lôi Thôi Đạo Nhân (2)
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
23/12/2022
Hai nữ tử áo trắng này, người lớn tuổi có lông mày hoạ vào tóc mai, mắt phượng hàm uy, vòng eo thon thả treo một mệnh kiếm ngắn. Lúc nói chuyện với Lâm Tiểu Liên thì vui vẻ hoà nhã, nhưng trên người lại có một khí thế khiến bọn lưu manh trong trấn không dám tuỳ tiện lại gần.
Người trẻ tuổi thì trên mặt lộ ra một tia uể oải, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, ánh mắt lại lộ ra nét sáng ngời khó tin. Tiêu Phi vừa nhìn thoáng qua đã hơi run sợ, mắt ả còn sáng hơn ngôi sao trên bầu trời đêm.
Tiêu Phi vốn không muốn tiếp cận hai nữ tử này, nhưng y không xin lỗi, Lâm Tiểu Liên dọa sẽ nói lại với phụ mẫu y.
Y đành bất đắc dĩ đến gần ba người họ, y không nhìn hai nữ tử đó mà chỉ nói với Lâm Tiểu Liên: “Lâm tiểu muội, vừa rồi ta đuổi theo lão đạo sĩ kia, nhỡ đụng phải muội, mong muội đừng trách móc. Trên người muội còn đau chỗ nào không? Cần ta đi mua rượu thuốc, nhờ dì Lâm bôi giùm?"
Lâm Tiểu Liên cảm thấy Tiêu Phi cứ đưa ánh mắt tà gian nhìn khắp người mình, chẳng rõ thế nào, lòng nàng lại hoảng sợ, nét mặt hơi ửng đỏ.
Đầu óc nàng hoàn toàn không tập trung vào chuyện vừa rồi Tiêu Phi đụng phải mình, mà quay thẳng về chuyện đêm qua.
Cô Lục là một bà mai nổi tiếng trong trấn, đêm qua bà ta chạy đến nhà nàng và bàn chuyện hôn nhân với mẫu thân nàng.
Người đến cầu hôn lại là mẹ của Tiêu Phi. Lúc đó mẫu thân nhất mực đồng ý, còn nàng thì ngại đỏ mặt, chỉ dám trốn trong phòng nghe lén. Tiêu Phi thông minh lanh lợi, đó giờ danh tiếng không tệ, Lâm Tiểu Liên cũng phần nào bằng lòng.
Hôm nay ngẫu nhiên gặp được Tiêu Phi khiến Lâm Tiểu Liên không khỏi ngại ngùng, ả nghĩ thầm trong bụng: "Không biết Tiêu thẩm thẩm đã nói lại chuyện đề thân với huynh ấy chưa. Hôm nay huynh ấy cố ý đụng phải ta, hay là có ý đồ gì khác? Không lẽ chưa hài lòng với ngoại hình của ta?"
Lâm Tiểu Liên tâm trí bay bổng, lời của Tiêu Phi, nàng nghe không lọt tai, chỉ thờ ơ vâng dạ hai tiếng.
Hai nữ tử trẻ đang nói chuyện với Lâm Tiểu Liên, thấy Tiêu Phi đến gần, thần sắc của họ trở nên cổ quái. Nghe nói Tiêu Phi đang đuổi theo tên đạo nhân lôi thôi, họ liền khẩn trương lên.
Ả nữ tử niên trưởng không nhịn được mà nói: "Chàng trai trẻ, ngươi biết vừa rồi nguy hiểm lắm không. Lão đạo sĩ đó là..."
Ả chưa nói xong thì cô nữ tử niên thiếu chạm nhẹ vào ả, ả chợt sực tỉnh, kịp thời ngậm miệng.
Lâm Tiểu Liên thường ngày miệng mồm nhanh lợi, nay dồn hết mọi tâm tư lên người Tiêu Phi nên không nhận thấy thái độ khác thường của hai nữ tử này.
Còn Tiêu Phi từ lâu đã cảm thấy lai lịch của họ không tầm thường. Nghe xong câu nói đó, y càng khẳng định họ là người chung đường với lão đạo sĩ lôi thôi đó.
Ngọn lửa trong lòng y bỗng cháy lên, tiện thể dò hỏi: "Không biết hai vị tỷ tỷ có việc gì cần làm, nếu Lâm muội muội không tiện, ta có thể giúp đỡ. Nếu hai vị muốn hỏi đường, trên Bạch Thạch Trấn này không nơi nào ta không quen biết."
Ả thiếu nữ đó khẽ nhếch môi cười: "Hai ta là nữ tu hành để tóc, vị này là sư tỷ ta - Việt Khinh Hàn, còn tiểu nữ tên Mạnh Điền Trúc. Sư tỷ muội ta trên đường đến Trường An, nay đi ngang nơi này, muốn hỏi hai vị, trên trấn có nơi nào dừng chân không?”
Tiêu Phi mau mau đáp trả:" Bạch Thạch Trấn có một khách điếm, phòng trọ quanh năm không khách. Nếu hai vị không ngại thì ta có thể dẫn hai vị đến đó. Lâm muội muội, muội có việc bận thì về trước đi."
Tiêu Phi thấy Lâm Tiểu Liên im lặng không lên tiếng, sợ ả sẽ sinh sự hiềm khích, khiến y khó đáp trả. Y vội vàng nhận việc để mượn cớ rời đi trước.
Mạnh Điền Trúc thấy Tiêu Phi thông minh lanh lợi, hỏi gì đáp nấy, nàng nói bóng nói gió vài câu rồi hỏi qua chuyện của lão đạo sĩ nhếch nhác.
Tiêu Phi nói rõ cho họ nghe từ việc ném đá không trúng đến dị trạng đi như bay, dù cố gắng đến mấy cũng không thể đến gần lão.
Việt Khinh Hàn nghe vài câu liền biết Tiêu Phi và tên đạo sĩ kia chỉ là tình cờ gặp mặt, nên không quan tâm nhiều nữa. Nhưng Mạnh Điền Trúc lại lộ ra ý cười.
Tiêu Phi dẫn họ đến khách quán trên thị trấn, Mạnh Điền Trúc muốn khai hai gian phòng thượng hạng, thấy Tiêu Phi đứng yên không đi theo, nàng liền vẫy vẫy tay ra hiệu. Tiêu Phi vui mừng khôn xiết, mau đi theo họ lên phòng khách.
Việt Khinh Hàn hơi khó hiểu, nhưng cô ấy luôn tin tưởng vào trí thông minh của Mạnh Điền Trúc, nên cũng không nhiều lời can thiệp.
__
Trong phòng, Mạnh Điền Trúc cười cười nói nói với y: “Tiêu Phi tiểu ca, ngươi quả thật thông minh, có thể nhìn ra đạo nhân kia bất phàm, hiển nhiên cũng có thể nhìn ra tỷ muội ta không phải người tầm thường. Hai ta là nữ đệ tử của Lệ Giang Kiếm Phái, những gì bọn ta tu luyện là xuất thế đạo thuật. Chuyến đi này có thể nói là mang trọng trách trên người, mong ngươi đừng tiết lộ hành tung của bọn ta."
Lúc này Tiêu Phi có phép tắc hẳn, thường ngày y đọc sách, biết rõ tiên đạo khó cầu, ngay cả tiền triều hoàng đế bỏ ra vô hạn tâm tư cũng không được tiên nhân thương hại.
Y khó khăn lắm mới gặp được họ trong cùng một ngày, sao có thể dễ dàng bỏ lỡ.
Bụp một tiếng, Tiêu Phi quỳ sụp xuống đất, kiên quyết bái sư: "Tiểu tử đọc qua vài quyển sách, rất ngưỡng mộ những người tiêu dao tại ngoại, cầu mong hai vị tỷ tỷ dẫn theo ta tu hành, ta chịu khổ rất giỏi, tuyệt đối không bỏ cuộc nửa chừng."
Việt Khinh Hàn định từ chối thì Mạnh Điền Trúc lén lắc lắc tay, ôn hòa nói: "Bọn ta mới vào sư môn nên không thể thu nhận đệ tử. Nhưng Lệ Giang Kiếm Phái có vài vị sư huynh đạo hạnh cao thâm, tuyệt đối không thua kém các vị tiền bối. Nếu có cơ hội, ta sẽ mở lời giúp ngươi, có điều, thành công hay thất bại thì phải xem cơ may của ngươi."
Mặc dù lời nói của Mạnh Điền Trúc khá nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Phi lại vô cùng thất vọng, y nghĩ chắc do bản thân không đủ tiên cốt nên họ mới không đồng ý.
Y có chút chán nản, thầm nghĩ: “Nghe nói người tu đạo mà không có tiên cốt, tiên căn, hoặc là căn cơ kiếp trước, thường là tốn công vô ích. Tu đạo chi nhân ai cũng thích nhận đệ tử có thiên phú hơn người, ta đọc được vài câu chữ liền tự cho bản thân thông minh. Chỉ không biết căn cốt tu tiên là xuất sắc hay tầm thường mà thôi."
Mạnh Điền Trúc an ủi Tiêu Phi vài câu rồi mời y đi về. Tiêu Phi sợ tiếp tục dây dưa sẽ đắc tội họ, chỉ còn cách bất mãn rời đi.
___
Về đến nhà, trong lòng y có chút buồn bực, phụ mẫu rất ít hỏi thăm chuyện học hành của y, chỉ bảo y ăn cơm sớm rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Thường ngày Tiêu Phi không ngủ sớm sẽ đọc sách giải trí. Chẳng qua, đêm nay thiếu niên này đột nhiên tâm tình phiền muộn, cầm trong tay quyển "Vũ Đỉnh Chí" đọc được ba trang liền đọc hết nổi.
Quyển "Vũ Đỉnh Chí" được viết bởi Ngô Thừa n, một học giả sa sút trong triều.
Quyển sách viết về các câu chuyện thần thoại Đại Vũ Trị Thủy (trận thắng lợi đại hồng thủy, đẩy lùi lũ lụt), các giai thoại trộn lẫn với nhau viết nên những câu chuyện kỳ lạ. Văn phong thưa thớt nhưng nội dung ly kỳ thú vị, Tiêu Phi thích đến không thể rời tay.
Hôm nay không tài nào đọc sách nổi, Tiêu Phi bèn thổi tắt đèn dầu, hai tay ôm gối, nằm nghĩ ngợi lung tung.
Khác với thiếu niên đồng trang lứa, Tiêu Phi bẩm sinh vô cùng hiếu kỳ. Lúc nhỏ mơ mơ hồ hồ thì không nói, về sau đi học được mở mang kiến thức, không những không giải quyết được những nghi ngờ đó, mà ngày càng nhiều vấn đề ùn ùn kéo đến, khiến y càng thêm rối bời.
Người trẻ tuổi thì trên mặt lộ ra một tia uể oải, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, ánh mắt lại lộ ra nét sáng ngời khó tin. Tiêu Phi vừa nhìn thoáng qua đã hơi run sợ, mắt ả còn sáng hơn ngôi sao trên bầu trời đêm.
Tiêu Phi vốn không muốn tiếp cận hai nữ tử này, nhưng y không xin lỗi, Lâm Tiểu Liên dọa sẽ nói lại với phụ mẫu y.
Y đành bất đắc dĩ đến gần ba người họ, y không nhìn hai nữ tử đó mà chỉ nói với Lâm Tiểu Liên: “Lâm tiểu muội, vừa rồi ta đuổi theo lão đạo sĩ kia, nhỡ đụng phải muội, mong muội đừng trách móc. Trên người muội còn đau chỗ nào không? Cần ta đi mua rượu thuốc, nhờ dì Lâm bôi giùm?"
Lâm Tiểu Liên cảm thấy Tiêu Phi cứ đưa ánh mắt tà gian nhìn khắp người mình, chẳng rõ thế nào, lòng nàng lại hoảng sợ, nét mặt hơi ửng đỏ.
Đầu óc nàng hoàn toàn không tập trung vào chuyện vừa rồi Tiêu Phi đụng phải mình, mà quay thẳng về chuyện đêm qua.
Cô Lục là một bà mai nổi tiếng trong trấn, đêm qua bà ta chạy đến nhà nàng và bàn chuyện hôn nhân với mẫu thân nàng.
Người đến cầu hôn lại là mẹ của Tiêu Phi. Lúc đó mẫu thân nhất mực đồng ý, còn nàng thì ngại đỏ mặt, chỉ dám trốn trong phòng nghe lén. Tiêu Phi thông minh lanh lợi, đó giờ danh tiếng không tệ, Lâm Tiểu Liên cũng phần nào bằng lòng.
Hôm nay ngẫu nhiên gặp được Tiêu Phi khiến Lâm Tiểu Liên không khỏi ngại ngùng, ả nghĩ thầm trong bụng: "Không biết Tiêu thẩm thẩm đã nói lại chuyện đề thân với huynh ấy chưa. Hôm nay huynh ấy cố ý đụng phải ta, hay là có ý đồ gì khác? Không lẽ chưa hài lòng với ngoại hình của ta?"
Lâm Tiểu Liên tâm trí bay bổng, lời của Tiêu Phi, nàng nghe không lọt tai, chỉ thờ ơ vâng dạ hai tiếng.
Hai nữ tử trẻ đang nói chuyện với Lâm Tiểu Liên, thấy Tiêu Phi đến gần, thần sắc của họ trở nên cổ quái. Nghe nói Tiêu Phi đang đuổi theo tên đạo nhân lôi thôi, họ liền khẩn trương lên.
Ả nữ tử niên trưởng không nhịn được mà nói: "Chàng trai trẻ, ngươi biết vừa rồi nguy hiểm lắm không. Lão đạo sĩ đó là..."
Ả chưa nói xong thì cô nữ tử niên thiếu chạm nhẹ vào ả, ả chợt sực tỉnh, kịp thời ngậm miệng.
Lâm Tiểu Liên thường ngày miệng mồm nhanh lợi, nay dồn hết mọi tâm tư lên người Tiêu Phi nên không nhận thấy thái độ khác thường của hai nữ tử này.
Còn Tiêu Phi từ lâu đã cảm thấy lai lịch của họ không tầm thường. Nghe xong câu nói đó, y càng khẳng định họ là người chung đường với lão đạo sĩ lôi thôi đó.
Ngọn lửa trong lòng y bỗng cháy lên, tiện thể dò hỏi: "Không biết hai vị tỷ tỷ có việc gì cần làm, nếu Lâm muội muội không tiện, ta có thể giúp đỡ. Nếu hai vị muốn hỏi đường, trên Bạch Thạch Trấn này không nơi nào ta không quen biết."
Ả thiếu nữ đó khẽ nhếch môi cười: "Hai ta là nữ tu hành để tóc, vị này là sư tỷ ta - Việt Khinh Hàn, còn tiểu nữ tên Mạnh Điền Trúc. Sư tỷ muội ta trên đường đến Trường An, nay đi ngang nơi này, muốn hỏi hai vị, trên trấn có nơi nào dừng chân không?”
Tiêu Phi mau mau đáp trả:" Bạch Thạch Trấn có một khách điếm, phòng trọ quanh năm không khách. Nếu hai vị không ngại thì ta có thể dẫn hai vị đến đó. Lâm muội muội, muội có việc bận thì về trước đi."
Tiêu Phi thấy Lâm Tiểu Liên im lặng không lên tiếng, sợ ả sẽ sinh sự hiềm khích, khiến y khó đáp trả. Y vội vàng nhận việc để mượn cớ rời đi trước.
Mạnh Điền Trúc thấy Tiêu Phi thông minh lanh lợi, hỏi gì đáp nấy, nàng nói bóng nói gió vài câu rồi hỏi qua chuyện của lão đạo sĩ nhếch nhác.
Tiêu Phi nói rõ cho họ nghe từ việc ném đá không trúng đến dị trạng đi như bay, dù cố gắng đến mấy cũng không thể đến gần lão.
Việt Khinh Hàn nghe vài câu liền biết Tiêu Phi và tên đạo sĩ kia chỉ là tình cờ gặp mặt, nên không quan tâm nhiều nữa. Nhưng Mạnh Điền Trúc lại lộ ra ý cười.
Tiêu Phi dẫn họ đến khách quán trên thị trấn, Mạnh Điền Trúc muốn khai hai gian phòng thượng hạng, thấy Tiêu Phi đứng yên không đi theo, nàng liền vẫy vẫy tay ra hiệu. Tiêu Phi vui mừng khôn xiết, mau đi theo họ lên phòng khách.
Việt Khinh Hàn hơi khó hiểu, nhưng cô ấy luôn tin tưởng vào trí thông minh của Mạnh Điền Trúc, nên cũng không nhiều lời can thiệp.
__
Trong phòng, Mạnh Điền Trúc cười cười nói nói với y: “Tiêu Phi tiểu ca, ngươi quả thật thông minh, có thể nhìn ra đạo nhân kia bất phàm, hiển nhiên cũng có thể nhìn ra tỷ muội ta không phải người tầm thường. Hai ta là nữ đệ tử của Lệ Giang Kiếm Phái, những gì bọn ta tu luyện là xuất thế đạo thuật. Chuyến đi này có thể nói là mang trọng trách trên người, mong ngươi đừng tiết lộ hành tung của bọn ta."
Lúc này Tiêu Phi có phép tắc hẳn, thường ngày y đọc sách, biết rõ tiên đạo khó cầu, ngay cả tiền triều hoàng đế bỏ ra vô hạn tâm tư cũng không được tiên nhân thương hại.
Y khó khăn lắm mới gặp được họ trong cùng một ngày, sao có thể dễ dàng bỏ lỡ.
Bụp một tiếng, Tiêu Phi quỳ sụp xuống đất, kiên quyết bái sư: "Tiểu tử đọc qua vài quyển sách, rất ngưỡng mộ những người tiêu dao tại ngoại, cầu mong hai vị tỷ tỷ dẫn theo ta tu hành, ta chịu khổ rất giỏi, tuyệt đối không bỏ cuộc nửa chừng."
Việt Khinh Hàn định từ chối thì Mạnh Điền Trúc lén lắc lắc tay, ôn hòa nói: "Bọn ta mới vào sư môn nên không thể thu nhận đệ tử. Nhưng Lệ Giang Kiếm Phái có vài vị sư huynh đạo hạnh cao thâm, tuyệt đối không thua kém các vị tiền bối. Nếu có cơ hội, ta sẽ mở lời giúp ngươi, có điều, thành công hay thất bại thì phải xem cơ may của ngươi."
Mặc dù lời nói của Mạnh Điền Trúc khá nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Phi lại vô cùng thất vọng, y nghĩ chắc do bản thân không đủ tiên cốt nên họ mới không đồng ý.
Y có chút chán nản, thầm nghĩ: “Nghe nói người tu đạo mà không có tiên cốt, tiên căn, hoặc là căn cơ kiếp trước, thường là tốn công vô ích. Tu đạo chi nhân ai cũng thích nhận đệ tử có thiên phú hơn người, ta đọc được vài câu chữ liền tự cho bản thân thông minh. Chỉ không biết căn cốt tu tiên là xuất sắc hay tầm thường mà thôi."
Mạnh Điền Trúc an ủi Tiêu Phi vài câu rồi mời y đi về. Tiêu Phi sợ tiếp tục dây dưa sẽ đắc tội họ, chỉ còn cách bất mãn rời đi.
___
Về đến nhà, trong lòng y có chút buồn bực, phụ mẫu rất ít hỏi thăm chuyện học hành của y, chỉ bảo y ăn cơm sớm rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Thường ngày Tiêu Phi không ngủ sớm sẽ đọc sách giải trí. Chẳng qua, đêm nay thiếu niên này đột nhiên tâm tình phiền muộn, cầm trong tay quyển "Vũ Đỉnh Chí" đọc được ba trang liền đọc hết nổi.
Quyển "Vũ Đỉnh Chí" được viết bởi Ngô Thừa n, một học giả sa sút trong triều.
Quyển sách viết về các câu chuyện thần thoại Đại Vũ Trị Thủy (trận thắng lợi đại hồng thủy, đẩy lùi lũ lụt), các giai thoại trộn lẫn với nhau viết nên những câu chuyện kỳ lạ. Văn phong thưa thớt nhưng nội dung ly kỳ thú vị, Tiêu Phi thích đến không thể rời tay.
Hôm nay không tài nào đọc sách nổi, Tiêu Phi bèn thổi tắt đèn dầu, hai tay ôm gối, nằm nghĩ ngợi lung tung.
Khác với thiếu niên đồng trang lứa, Tiêu Phi bẩm sinh vô cùng hiếu kỳ. Lúc nhỏ mơ mơ hồ hồ thì không nói, về sau đi học được mở mang kiến thức, không những không giải quyết được những nghi ngờ đó, mà ngày càng nhiều vấn đề ùn ùn kéo đến, khiến y càng thêm rối bời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.