Chương 28: Nguyên Thần Hà Vật (12)
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
02/05/2023
"Uổng công ta dạy ngươi mấy chục năm, ngay cả một tên bàng môn tà đạo cũng không bằng, người ngay trước mắt cũng bỏ qua được? Ngươi nói đi, ta dạy một đồ đệ ngu ngốc như ngươi có ích lợi gì?"
Mặc dù ngữ khí của đạo sĩ già rất đạm mạc, nhưng Dương Minh Hà lại sợ đến không dám ngẩng cao đầu, khác xa với vẻ ngang ngược khi tát Tiêu Phi.
Trong lòng Dương Minh Hà cũng tràn đầy lửa giận, gần trong gang tấc cũng bỏ lỡ người bên cạnh Lam Lê đạo nhân, hắn không tự suy xét bản thân cẩu thả sơ suất, trái lại trút giận lên người Tiêu Phi, nhẹ giọng nói: "Đệ tử biết tội, giờ đệ tử sẽ đi bắt tên tiểu tặc đó, để sư phụ từ từ tra hỏi."
"Haiz, ta cũng tài năng thật đấy, đường đường là đại trưởng lão của Long Hổ phái, luyện thành xích long nguyên thần, lại đi gây khó dễ một thiếu niên mới nhập môn. Ngươi không sợ mất mặt, nhưng sư phụ ta đây không có da mặt dày như vậy."
Bị sư phụ mắng mỏ, Dương Minh Hà không dám tỏ ra tức giận. Sư phụ Thích Long Tử của hắn nổi tiếng là người nóng nảy, lần này lão có việc gì vướng thân nên mới đến trễ một bước, để Lam Lê đạo nhân cướp mất Thuần Quân Hồ.
Đồ đệ bất cẩn này bỏ lỡ manh mối duy nhất mà Lam Lê đạo nhân để lại, sao có thể không buồn bực?
Thích Long Tử hì cười hai tiếng, nhìn thấy dung mạo của Tiêu Phi và Tô Hoàn trong chiếc gương Ly Hoả Giám, lão nhàn nhạt ra lệnh.
"Ngươi hãy theo sau hai kẻ này, không được để lộ hành tung, nếu phát hiện Lam Lê đạo nhân đến tìm tên thiếu niên đó, ngươi phải tín hoả báo tin, vi sư và các vị sư thúc, sư bá, sẽ dùng đại pháp thần thông đuổi đến. Chuyện này liên quan đến căn cơ ngàn năm sau này của Long Hổ phái chúng ta, ngươi không được nhắc với bất cứ ai, ngay cả sư huynh đệ bổn phái cũng không được nói, kể cả đám đồng đạo thường ngày ngươi kết giao."
"Nếu ngươi bất cẩn, làm hỏng chuyện, vi sư sẽ nhốt ngươi trong thạch động sau núi, tu thành Long Hổ Kim Đan mới thả ngươi ra ngoài."
Dương Minh Hà nhẹ giọng đáp trả: "Vâng."
Sau đó Thích Long Tử hất tay áo, thu lại Ly Hoả Giám có thể soi sáng sự việc trong vòng trăm dặm.
Con xích long trong ngọn lửa biến thành một đạo hồng quang, giống như cầu vồng kinh thiên chiếm đất, nó chợt loé lên tại chân trời, sau đó biến mất vô tăm tích.
Đây mới là đại cao thủ luyện thành nguyên thần của Huyền Môn Đạo Gia, thần thông cường đại, kinh thiên động địa.
Ánh mắt của Dương Minh Hà hiện lên vẻ oán hận, hắn nhìn về phía rừng cây, thầm nghĩ: “Chờ các vị sư phụ, sư thúc và sư bá giết chết Lam Lê đạo nhân, ta sẽ có biện pháp đối phó tên tiểu tử mặt vàng này. Ngươi dám làm ta mất mặt trước sư phụ, ta bắt ngươi sống không bằng chết, sau đó nghiền xương thành tro, trảm sát hồn phách, ngay cả luân hồi cũng không bỏ qua."
Tiêu Phi và Tô Hoàn chỉ biết muôn vàn khó khăn cuối cùng đã tiêu diệt đại địch, thoát một kiếp nạn, nhưng họ không biết rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn, còn có một nhân vật lợi hại hơn đang theo sau bọn họ.
Tiêu Phi tiện tay nhặt chiếc túi da báo và thanh kiếm rộng của gã hàng sam đại hán đánh rơi, cầm lên xem xét một phen.
Tên hàng sam đại hán này tuy xuất thân bàng môn tà đạo, nhưng pháp thuật mà gã tu luyện không giống Hòa Sơn Đạo.
Không phải bùa chú cùng pháp khí dung hợp để phát huy uy lực.
Trong túi da báo của gã cũng có vài ba món pháp khí, có bảy tám cái hồ lô da vàng, và một túi kim sa nặng trĩu.
Tiêu Phi thận trọng, y đã nhìn thấy quả hồ lô mà gã lấy ra từ túi da báo, nó có thể thả muỗi râu máu, nên y càng cẩn thận gấp bội.
Đầu tiên cất giữ pháp khí cùng túi da báo, chuẩn bị túi Ngũ âm, sau đó dùng phép vận chuyển mở miệng hồ lô vàng, lập tức có một con rết sáu đuôi chui ra.
Túi Ngũ âm phóng ra một vòng sáng màu đen, sau đó thu con rết sáu đuôi vào lại hồ lô, trong lòng y sợ hãi nói:
"Gã đại hán này có lai lịch gì mà nuôi một độc vật lợi hại như vậy, e là các hồ lô khác cũng là côn trùng có độc. May mà ban nãy ta đánh gã không kịp trở tay, nếu gã mà thả hết độc vật này ra, chỉ sợ kẻ chết là chúng ta."
Tô Hoàn cũng có chút sợ hãi: "Người này phải bắt sống công tử để hỏi tung tích của Lam Lê đạo trưởng, nếu lúc đầu gã dùng toàn lực, chúng ta làm sao mà chống cự nổi."
Tiêu Phi cũng gật đầu lia lịa, trong lòng càng cảm thấy kính nể con đường trường sinh bất lão.
“Tuy rằng thần thông vô biên, lại luyện thành trường sinh công pháp, chỉ vì nhất thời nóng giận mà cùng người khác tranh đấu, khiến thân tử đạo vẫn, hồn bay phách tán thì có lợi gì? Sau này ta nhất định phải cảnh giác hơn, không được hành động hấp tấp, không được tham lam, nhưng suy cho cùng cũng phải nghiêm túc luyện tập pháp lực, có những trận chiến không thể tránh khỏi, ta vẫn phải dựa vào bản lĩnh để tự bảo vệ chính mình."
"Không biết khi nào mới tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp đến tầng thứ mười ba. Thần Tông Ma Môn chúng ta, chỉ luyện được thể xác thượng cổ thần ma mới có thể sánh ngang với những người luyện thành nguyên thần của Huyền Môn Đạo Gia. Khi đạt đến cảnh giới đó, mới được xem là thoát khỏi trần thế hỗn loạn, thành tựu tiên gia vị nghiệp, trường sinh bất lão."
Tiêu Phi hút bảy tám hồ lô da vàng vào túi Ngũ âm, rồi cùng Tô Hoàn lên đường, lần này hai người cẩn thận hơn nhiều, không dám đi đại lộ, chỉ đi qua đường mòn hẻo lánh.
Thiên hạ bốn đại thuỷ hệ, Hoài hà, Tế thuỷ, Hắc thuỷ, Lan Thương giang.
Thuỷ lưu sông Hoài chảy qua châu phủ nhiều nhất, cũng là con sông lớn nhất trung thổ.
Trường An hùng cứ Hoài Hà, Tần Lĩnh chi trắc, tố vi thiên hạ hùng thành.
Mặc dù triều đại thay đổi, nhưng Trường An nhiều lần là thủ đô, vẫn là nơi có long khí thiên tử sâu nặng nhất thiên hạ.
Sông núi bao bọc, đất đai màu mỡ, tứ phương mở rộng, nhân khẩu phồn thịnh.
Từ đây xuất phát, rời khỏi Đồng Quan, đi thêm trăm dặm sẽ đến thiên hạ đệ nhất đại hà.
Tiêu Phi và Tô Hoàn không hề biết Dương Minh Hà đi theo sau, họ ban ngày tiềm phục ban đêm khởi hành, sau khi rời khỏi Đồng Quan, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đạo bào mà Tiêu Phi mua ở Trường An đã bẩn rồi, dọc đường cũng không rảnh giặt rửa.
Sau khi rời khỏi Đồng Quan, y thấy thoải mái hơn nhiều, y nhớ lúc theo Lam Lê sư phụ lên đường đến Trường An, y đã từng đi ngang con đường này, có một thị trấn nhỏ cách Đồng Quan không xa, tên là Ngư Phổ.
Những thương khách nhất lộ phong trần thường tạm nghỉ tại Ngư Phổ.
"Lát nữa chúng ta sẽ đến Ngọc Phố trấn, vừa hay nghỉ ngơi vài ngày, mua một chút nhu yếu phẩm thường dùng."
"Công tử nói đúng, chúng ta phải sinh sống và tu hành bên cạnh sông Hoài, ít nhất cũng phải mua vài tấm đệm da, quần áo, dụng cụ ăn uống, dầu cải, cả lương thực nữa..."
Tô Hoàn ở trong núi đã lâu, đồ dùng ăn uống đều phải tự mình chuẩn bị, bởi vậy đối với những việc này cô rõ như lòng bàn tay.
Còn Tiêu Phi, những chuyện thường ngày đều do phụ mẫu thu xếp, y không biết phải sinh hoạt thế nào, nghe đến nhíu mày khó hiểu.
Mặc dù ngữ khí của đạo sĩ già rất đạm mạc, nhưng Dương Minh Hà lại sợ đến không dám ngẩng cao đầu, khác xa với vẻ ngang ngược khi tát Tiêu Phi.
Trong lòng Dương Minh Hà cũng tràn đầy lửa giận, gần trong gang tấc cũng bỏ lỡ người bên cạnh Lam Lê đạo nhân, hắn không tự suy xét bản thân cẩu thả sơ suất, trái lại trút giận lên người Tiêu Phi, nhẹ giọng nói: "Đệ tử biết tội, giờ đệ tử sẽ đi bắt tên tiểu tặc đó, để sư phụ từ từ tra hỏi."
"Haiz, ta cũng tài năng thật đấy, đường đường là đại trưởng lão của Long Hổ phái, luyện thành xích long nguyên thần, lại đi gây khó dễ một thiếu niên mới nhập môn. Ngươi không sợ mất mặt, nhưng sư phụ ta đây không có da mặt dày như vậy."
Bị sư phụ mắng mỏ, Dương Minh Hà không dám tỏ ra tức giận. Sư phụ Thích Long Tử của hắn nổi tiếng là người nóng nảy, lần này lão có việc gì vướng thân nên mới đến trễ một bước, để Lam Lê đạo nhân cướp mất Thuần Quân Hồ.
Đồ đệ bất cẩn này bỏ lỡ manh mối duy nhất mà Lam Lê đạo nhân để lại, sao có thể không buồn bực?
Thích Long Tử hì cười hai tiếng, nhìn thấy dung mạo của Tiêu Phi và Tô Hoàn trong chiếc gương Ly Hoả Giám, lão nhàn nhạt ra lệnh.
"Ngươi hãy theo sau hai kẻ này, không được để lộ hành tung, nếu phát hiện Lam Lê đạo nhân đến tìm tên thiếu niên đó, ngươi phải tín hoả báo tin, vi sư và các vị sư thúc, sư bá, sẽ dùng đại pháp thần thông đuổi đến. Chuyện này liên quan đến căn cơ ngàn năm sau này của Long Hổ phái chúng ta, ngươi không được nhắc với bất cứ ai, ngay cả sư huynh đệ bổn phái cũng không được nói, kể cả đám đồng đạo thường ngày ngươi kết giao."
"Nếu ngươi bất cẩn, làm hỏng chuyện, vi sư sẽ nhốt ngươi trong thạch động sau núi, tu thành Long Hổ Kim Đan mới thả ngươi ra ngoài."
Dương Minh Hà nhẹ giọng đáp trả: "Vâng."
Sau đó Thích Long Tử hất tay áo, thu lại Ly Hoả Giám có thể soi sáng sự việc trong vòng trăm dặm.
Con xích long trong ngọn lửa biến thành một đạo hồng quang, giống như cầu vồng kinh thiên chiếm đất, nó chợt loé lên tại chân trời, sau đó biến mất vô tăm tích.
Đây mới là đại cao thủ luyện thành nguyên thần của Huyền Môn Đạo Gia, thần thông cường đại, kinh thiên động địa.
Ánh mắt của Dương Minh Hà hiện lên vẻ oán hận, hắn nhìn về phía rừng cây, thầm nghĩ: “Chờ các vị sư phụ, sư thúc và sư bá giết chết Lam Lê đạo nhân, ta sẽ có biện pháp đối phó tên tiểu tử mặt vàng này. Ngươi dám làm ta mất mặt trước sư phụ, ta bắt ngươi sống không bằng chết, sau đó nghiền xương thành tro, trảm sát hồn phách, ngay cả luân hồi cũng không bỏ qua."
Tiêu Phi và Tô Hoàn chỉ biết muôn vàn khó khăn cuối cùng đã tiêu diệt đại địch, thoát một kiếp nạn, nhưng họ không biết rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn, còn có một nhân vật lợi hại hơn đang theo sau bọn họ.
Tiêu Phi tiện tay nhặt chiếc túi da báo và thanh kiếm rộng của gã hàng sam đại hán đánh rơi, cầm lên xem xét một phen.
Tên hàng sam đại hán này tuy xuất thân bàng môn tà đạo, nhưng pháp thuật mà gã tu luyện không giống Hòa Sơn Đạo.
Không phải bùa chú cùng pháp khí dung hợp để phát huy uy lực.
Trong túi da báo của gã cũng có vài ba món pháp khí, có bảy tám cái hồ lô da vàng, và một túi kim sa nặng trĩu.
Tiêu Phi thận trọng, y đã nhìn thấy quả hồ lô mà gã lấy ra từ túi da báo, nó có thể thả muỗi râu máu, nên y càng cẩn thận gấp bội.
Đầu tiên cất giữ pháp khí cùng túi da báo, chuẩn bị túi Ngũ âm, sau đó dùng phép vận chuyển mở miệng hồ lô vàng, lập tức có một con rết sáu đuôi chui ra.
Túi Ngũ âm phóng ra một vòng sáng màu đen, sau đó thu con rết sáu đuôi vào lại hồ lô, trong lòng y sợ hãi nói:
"Gã đại hán này có lai lịch gì mà nuôi một độc vật lợi hại như vậy, e là các hồ lô khác cũng là côn trùng có độc. May mà ban nãy ta đánh gã không kịp trở tay, nếu gã mà thả hết độc vật này ra, chỉ sợ kẻ chết là chúng ta."
Tô Hoàn cũng có chút sợ hãi: "Người này phải bắt sống công tử để hỏi tung tích của Lam Lê đạo trưởng, nếu lúc đầu gã dùng toàn lực, chúng ta làm sao mà chống cự nổi."
Tiêu Phi cũng gật đầu lia lịa, trong lòng càng cảm thấy kính nể con đường trường sinh bất lão.
“Tuy rằng thần thông vô biên, lại luyện thành trường sinh công pháp, chỉ vì nhất thời nóng giận mà cùng người khác tranh đấu, khiến thân tử đạo vẫn, hồn bay phách tán thì có lợi gì? Sau này ta nhất định phải cảnh giác hơn, không được hành động hấp tấp, không được tham lam, nhưng suy cho cùng cũng phải nghiêm túc luyện tập pháp lực, có những trận chiến không thể tránh khỏi, ta vẫn phải dựa vào bản lĩnh để tự bảo vệ chính mình."
"Không biết khi nào mới tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp đến tầng thứ mười ba. Thần Tông Ma Môn chúng ta, chỉ luyện được thể xác thượng cổ thần ma mới có thể sánh ngang với những người luyện thành nguyên thần của Huyền Môn Đạo Gia. Khi đạt đến cảnh giới đó, mới được xem là thoát khỏi trần thế hỗn loạn, thành tựu tiên gia vị nghiệp, trường sinh bất lão."
Tiêu Phi hút bảy tám hồ lô da vàng vào túi Ngũ âm, rồi cùng Tô Hoàn lên đường, lần này hai người cẩn thận hơn nhiều, không dám đi đại lộ, chỉ đi qua đường mòn hẻo lánh.
Thiên hạ bốn đại thuỷ hệ, Hoài hà, Tế thuỷ, Hắc thuỷ, Lan Thương giang.
Thuỷ lưu sông Hoài chảy qua châu phủ nhiều nhất, cũng là con sông lớn nhất trung thổ.
Trường An hùng cứ Hoài Hà, Tần Lĩnh chi trắc, tố vi thiên hạ hùng thành.
Mặc dù triều đại thay đổi, nhưng Trường An nhiều lần là thủ đô, vẫn là nơi có long khí thiên tử sâu nặng nhất thiên hạ.
Sông núi bao bọc, đất đai màu mỡ, tứ phương mở rộng, nhân khẩu phồn thịnh.
Từ đây xuất phát, rời khỏi Đồng Quan, đi thêm trăm dặm sẽ đến thiên hạ đệ nhất đại hà.
Tiêu Phi và Tô Hoàn không hề biết Dương Minh Hà đi theo sau, họ ban ngày tiềm phục ban đêm khởi hành, sau khi rời khỏi Đồng Quan, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đạo bào mà Tiêu Phi mua ở Trường An đã bẩn rồi, dọc đường cũng không rảnh giặt rửa.
Sau khi rời khỏi Đồng Quan, y thấy thoải mái hơn nhiều, y nhớ lúc theo Lam Lê sư phụ lên đường đến Trường An, y đã từng đi ngang con đường này, có một thị trấn nhỏ cách Đồng Quan không xa, tên là Ngư Phổ.
Những thương khách nhất lộ phong trần thường tạm nghỉ tại Ngư Phổ.
"Lát nữa chúng ta sẽ đến Ngọc Phố trấn, vừa hay nghỉ ngơi vài ngày, mua một chút nhu yếu phẩm thường dùng."
"Công tử nói đúng, chúng ta phải sinh sống và tu hành bên cạnh sông Hoài, ít nhất cũng phải mua vài tấm đệm da, quần áo, dụng cụ ăn uống, dầu cải, cả lương thực nữa..."
Tô Hoàn ở trong núi đã lâu, đồ dùng ăn uống đều phải tự mình chuẩn bị, bởi vậy đối với những việc này cô rõ như lòng bàn tay.
Còn Tiêu Phi, những chuyện thường ngày đều do phụ mẫu thu xếp, y không biết phải sinh hoạt thế nào, nghe đến nhíu mày khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.