Chương 17: Nguyên Thần Hà Vật (1)
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
02/01/2023
Tiêu Phi đứng trên Đại Bằng Minh Vương Tháp nhìn rõ mọi thứ, y thấy vô số nha sai đang kéo đến, không dám nán lại thêm. Tô Hoàn vẫn đang khóc nức nở, thế là y tiện thể nhấc bổng nàng lên, thi triển thuật ẩn thân, xuyên tường về đạo quán.
Đúng lúc đồ đệ của quán chủ đang nhàn hạ dạo quanh sân sau, thấy Tiêu Phi dẫn một nữ hài về, hai mắt của hắn trừng to, hét lớn một tiếng: "Yêu quái! Tiêu Phi, mau thả yêu quái trên tay ngươi xuống, cẩn thận nó ăn thịt ngươi."
Hai chữ "yêu quái" làm y giật mình, vội giải thích: "Tô Hoàn cô nương là hảo bằng hữu của ta, sư huynh đừng kinh ngạc như vậy."
Đồ đệ này của chủ đạo quán tên Thanh Hư Tử, chẳng qua mới trong độ tuổi mười tám mười chín, nhưng nét mặt lại già dặn, không tràn đầy sức sống như các thanh niên đồng trang lứa.
Qua lời Tiêu Phi nói, ánh mắt của hắn từ tràn đầy tinh thần trở về trạng thái lười biếng rũ rượi, sau đó xua xua tay, không để tâm đến hai người họ nữa.
Tiêu Phi khẽ hành lễ rồi đưa Tô Hoàn vào trong, y không để ý, lúc Thanh Hư Tử phát uy, Tô Hoàn sợ đến run bần bật, giống như con thỏ trắng bị hung thú hồng hoang rình rập.
__
Lam Lê đạo nhân vẫn đang thiền định trong phòng, cũng chẳng biết lão đến Trường An vì điều gì. Ngày ngày ru rú trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa, có vẻ muốn thanh tu ở đây mấy mươi năm thì phải.
Tiêu Phi đứng ngoài cửa hỏi thăm: “Sư phụ, đệ tử đã hạ gục Diêu Khai Sơn, nhưng đệ tử vẫn còn nghi hoặc không thể hiểu nổi, mong được sư phụ giải đáp.”
Cửa phòng của Lam Lê đạo nhân không gió tự mở, một luồng gió mạnh từ bên trong phóng ra, đẩy y và Tô Hoàn bay lên không trung, rơi xuống cói đệm trong phòng.
Lam Lê đạo nhân lạnh nhạt cất tiếng: “Chuyện của ngươi ta biết cả rồi, ngươi giết chết thân xác của Diêu Khai Sơn, nhưng lại để nguyên thần của hắn chạy mất, coi chừng mai này hắn đến trả thù ngươi.”
Tiêu Phi sợ hãi thốt lên: “Công pháp của Diêu Khai Sơn đã đến trình độ luyện thành nguyên thần rồi sao?”
Lam Lê đạo nhân nghe thấy liền phì cười: “Diêu Khai Sơn đâu có bản lĩnh đó, chỉ là Hoà Sơn Đạo có một loại pháp thuật, có thể phó thác nguyên thần của mình lên một dị loại. Hài nữ Tô gia đó đã bị hắn luyện hóa hồn phách, sau đó dung hợp hồn phách của hắn vào, đó là một loại tà thuật có thể kéo dài nguyên thọ. Hoà Sơn Đạo gọi nó là Thất Sát Nguyên Thần, nhưng lại tục tằn thấp kém."
Tiêu Phi hỏi: “Sư phụ, con nghe nói những người tu đạo mà luyện được nguyên thần, có thể phi thiên độn địa, không gì làm không được, trường sinh bất lão, còn có thân thể bất tử. Chỉ là không biết Thất Sát Nguyên Thần và nguyên thần chân chính có gì khác biệt?”
Lam Lê đạo nhân than nhẹ: “Ngươi tu hành siêng năng, thiên phú cũng không tệ, ngươi muốn vào môn hạ của ta thì phải vượt qua cửu trùng khảo nghiệm. Còn những chuyện liên quan đến tu hành như này, nói sơ cho ngươi biết cũng được.”
Tô Hoàn bỗng nhiên tim đập thình thịch, tỷ muội họ trời sinh thiên phú, khổ luyện năm trăm năm, lại gặp được kỳ ngộ, thoát khỏi lớp vỏ ban đầu, hoá thân thành loài người. Nhưng không ai chỉ điểm họ về đạo pháp thực sự, bởi thế họ mãi quanh đi quẩn lại không thể đắc đạo.
Dù nàng là xà tinh tu luyện thành người, có nguyên thọ dài hơn người thường, nhưng sau cùng cũng phải già đi, hồn phách và nhục thể cùng nhau tan biến.
Tỷ tỷ gặp nạn, Tô Hoàn đau lòng tột cùng, nhưng trời lại giúp nàng nghe được một cơ duyên tu đạo ngàn năm hiếm có.
Tô Hoàn thầm nghĩ: “Nhờ vị công tử này dẫn ta đến gặp lệnh sư, ta mới có cơ hội nghe lén vô thượng đại đạo. Nếu ta học được một số đạo pháp, cố gắng tu luyện, ta sẽ về Thập Vạn Đại Sơn tìm Diêu Khai Sơn báo thù.”
Tô Hoàn vảnh hai màng tai tròn tròn lên, chăm chú lắng nghe lời chỉ bảo, bỏ mặc cả vết thương trên cơ thể.
Lam Lê đạo nhân chầm chậm giảng dạy: “Thiên hạ tu hành chi sĩ, dựa vào pháp môn khác nhau, chia thành tứ đại môn phái. Thứ nhất là Huyền Môn Đạo Gia. Trường phái này lấy thái cực ngũ hành, bát quái, cửu cung, Hà Lạc tinh tượng làm quy luật, lấy thiên địa nguyên khí làm căn cơ, tu thành bản lĩnh vô hạn, cưỡi yên hà, ngự vân khí, tiêu dao tự tại. Coi thể xác là thứ vô dụng, khổ luyện nguyên thần, một khi luyện thành, vứt bỏ thể xác không chút hối tiếc. Chỉ khi luyện thành nguyên thần, mới có thể mở ra cánh cửa trường sinh.”
“Thứ hai, chính là Thần Tông Ma Môn chúng ta, lấy theo đuổi sức mạnh thượng cổ thần ma làm mục tiêu. Tôn sùng tự nhiên, không phân thiện ác, không ràng buộc cưỡng cầu, tự do tự tại. Tu luyện đến cuối cùng, nhục thể sẽ hoá thành thân xác thần ma, bất sinh bất diệt, bất cấu bất quang. Cũng luyện được nguyên thần, nhưng chỉ là thủ đoạn tranh đấu với kẻ khác, không phải phương hướng trường sinh.”
“Thứ ba là Thích Gia Phật Môn. Trường phái này tin rằng cơ thể xác thịt chính là bảo vật độ thế. Không cần nhờ vào ai khác, tự khắc có kho báu chứa nguồn năng lượng vô tận. Sống trên đời, độ người độ mình, hành thiện tích đức, cai trừ sát giới. Môn phái này có phần giống với Thần Tông Ma Môn, luyện nên thân thể kim cang, vạn pháp bất xâm, nhục thể thành thánh.”
“Thứ tư là Bàng Môn Tạp Gia, thế nhân liệt những người tu hành kém cỏi vào đó. Bàng Môn Tạp Gia lý luận hỗn loạn, phương pháp tu hành cũng lằng nhằng phức tạp. Mặc dù có kỳ tài đạt được kết quả trường sinh, nhưng lại không có phương pháp chân chính. Chỉ là những người trong giáo phái này rất hỗn tạp, số lượng đệ tử trong Bàng Môn Tạp Gia nhiều gấp mười lần ba môn phái trên cộng lại, Hoà Sơn Đạo cũng là môn phái hạng ba được liệt vào đó. Thế nhưng, chỉ có thập đại tán tiên trong Bàng Môn mới thực sự nắm bản lĩnh đốt trời sôi biển, xoay chuyển đại địa, tùy tâm toả dục.”
“Lấy Huyền Môn Đạo Gia làm ví dụ, muốn luyện thành nguyên thần, trước tiên phải bắt tay vào luyện khí, chia làm chín bước: thai động, nhập khiếu, cảm ứng, ngưng sát, luyện cương, đan thành, đạo cơ, thoát kiếp, ôn dưỡng. Hoàn thành chín bước mới có thể thoát ly thể xác. Nếu trước đó cơ thể bị tổn thương, vậy thì không thể luyện được nguyên thần, từ đó đóng lại cánh cửa trường sinh.”
“Có những đệ tử Huyền Môn Đạo Gia, nửa đường gặp kiếm nạn khiến thể xác bị huỷ, hoặc là những người tư chất thông minh trong Bàng Môn Tạp Gia, không được chân truyền, do đó họ nghĩ đủ phương pháp, không cần trải qua chín bước trên cũng có thể luyện được nguyên thần. Ngay cả Thần Tông Ma Môn ta cũng có nhiều pháp môn luyện nguyên thần. Tuy nhiên, những pháp môn này chỉ có thể kéo dài tuổi thọ hơn trăm năm, chứ không thực sự là trường sinh bất tử.”
Nói đến đây, Lam Lê đạo nhân nhìn qua Tô Hoàn đầy ẩn ý. Nàng vội cúi đầu tránh né, không dám ngước lên.
Tiêu Phi thì chăm chú lắng nghe, những quyển sách thường ngày y đọc như “Vũ Đỉnh Chí”, “Liêu Trai” chỉ để tìm hiểu sự mới lạ, một điểm đạo lý có thể bịa ra mười điểm câu chuyện, nào giống Lam Lê đạo nhân giải thích rõ ràng như vậy.
Đúng lúc đồ đệ của quán chủ đang nhàn hạ dạo quanh sân sau, thấy Tiêu Phi dẫn một nữ hài về, hai mắt của hắn trừng to, hét lớn một tiếng: "Yêu quái! Tiêu Phi, mau thả yêu quái trên tay ngươi xuống, cẩn thận nó ăn thịt ngươi."
Hai chữ "yêu quái" làm y giật mình, vội giải thích: "Tô Hoàn cô nương là hảo bằng hữu của ta, sư huynh đừng kinh ngạc như vậy."
Đồ đệ này của chủ đạo quán tên Thanh Hư Tử, chẳng qua mới trong độ tuổi mười tám mười chín, nhưng nét mặt lại già dặn, không tràn đầy sức sống như các thanh niên đồng trang lứa.
Qua lời Tiêu Phi nói, ánh mắt của hắn từ tràn đầy tinh thần trở về trạng thái lười biếng rũ rượi, sau đó xua xua tay, không để tâm đến hai người họ nữa.
Tiêu Phi khẽ hành lễ rồi đưa Tô Hoàn vào trong, y không để ý, lúc Thanh Hư Tử phát uy, Tô Hoàn sợ đến run bần bật, giống như con thỏ trắng bị hung thú hồng hoang rình rập.
__
Lam Lê đạo nhân vẫn đang thiền định trong phòng, cũng chẳng biết lão đến Trường An vì điều gì. Ngày ngày ru rú trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa, có vẻ muốn thanh tu ở đây mấy mươi năm thì phải.
Tiêu Phi đứng ngoài cửa hỏi thăm: “Sư phụ, đệ tử đã hạ gục Diêu Khai Sơn, nhưng đệ tử vẫn còn nghi hoặc không thể hiểu nổi, mong được sư phụ giải đáp.”
Cửa phòng của Lam Lê đạo nhân không gió tự mở, một luồng gió mạnh từ bên trong phóng ra, đẩy y và Tô Hoàn bay lên không trung, rơi xuống cói đệm trong phòng.
Lam Lê đạo nhân lạnh nhạt cất tiếng: “Chuyện của ngươi ta biết cả rồi, ngươi giết chết thân xác của Diêu Khai Sơn, nhưng lại để nguyên thần của hắn chạy mất, coi chừng mai này hắn đến trả thù ngươi.”
Tiêu Phi sợ hãi thốt lên: “Công pháp của Diêu Khai Sơn đã đến trình độ luyện thành nguyên thần rồi sao?”
Lam Lê đạo nhân nghe thấy liền phì cười: “Diêu Khai Sơn đâu có bản lĩnh đó, chỉ là Hoà Sơn Đạo có một loại pháp thuật, có thể phó thác nguyên thần của mình lên một dị loại. Hài nữ Tô gia đó đã bị hắn luyện hóa hồn phách, sau đó dung hợp hồn phách của hắn vào, đó là một loại tà thuật có thể kéo dài nguyên thọ. Hoà Sơn Đạo gọi nó là Thất Sát Nguyên Thần, nhưng lại tục tằn thấp kém."
Tiêu Phi hỏi: “Sư phụ, con nghe nói những người tu đạo mà luyện được nguyên thần, có thể phi thiên độn địa, không gì làm không được, trường sinh bất lão, còn có thân thể bất tử. Chỉ là không biết Thất Sát Nguyên Thần và nguyên thần chân chính có gì khác biệt?”
Lam Lê đạo nhân than nhẹ: “Ngươi tu hành siêng năng, thiên phú cũng không tệ, ngươi muốn vào môn hạ của ta thì phải vượt qua cửu trùng khảo nghiệm. Còn những chuyện liên quan đến tu hành như này, nói sơ cho ngươi biết cũng được.”
Tô Hoàn bỗng nhiên tim đập thình thịch, tỷ muội họ trời sinh thiên phú, khổ luyện năm trăm năm, lại gặp được kỳ ngộ, thoát khỏi lớp vỏ ban đầu, hoá thân thành loài người. Nhưng không ai chỉ điểm họ về đạo pháp thực sự, bởi thế họ mãi quanh đi quẩn lại không thể đắc đạo.
Dù nàng là xà tinh tu luyện thành người, có nguyên thọ dài hơn người thường, nhưng sau cùng cũng phải già đi, hồn phách và nhục thể cùng nhau tan biến.
Tỷ tỷ gặp nạn, Tô Hoàn đau lòng tột cùng, nhưng trời lại giúp nàng nghe được một cơ duyên tu đạo ngàn năm hiếm có.
Tô Hoàn thầm nghĩ: “Nhờ vị công tử này dẫn ta đến gặp lệnh sư, ta mới có cơ hội nghe lén vô thượng đại đạo. Nếu ta học được một số đạo pháp, cố gắng tu luyện, ta sẽ về Thập Vạn Đại Sơn tìm Diêu Khai Sơn báo thù.”
Tô Hoàn vảnh hai màng tai tròn tròn lên, chăm chú lắng nghe lời chỉ bảo, bỏ mặc cả vết thương trên cơ thể.
Lam Lê đạo nhân chầm chậm giảng dạy: “Thiên hạ tu hành chi sĩ, dựa vào pháp môn khác nhau, chia thành tứ đại môn phái. Thứ nhất là Huyền Môn Đạo Gia. Trường phái này lấy thái cực ngũ hành, bát quái, cửu cung, Hà Lạc tinh tượng làm quy luật, lấy thiên địa nguyên khí làm căn cơ, tu thành bản lĩnh vô hạn, cưỡi yên hà, ngự vân khí, tiêu dao tự tại. Coi thể xác là thứ vô dụng, khổ luyện nguyên thần, một khi luyện thành, vứt bỏ thể xác không chút hối tiếc. Chỉ khi luyện thành nguyên thần, mới có thể mở ra cánh cửa trường sinh.”
“Thứ hai, chính là Thần Tông Ma Môn chúng ta, lấy theo đuổi sức mạnh thượng cổ thần ma làm mục tiêu. Tôn sùng tự nhiên, không phân thiện ác, không ràng buộc cưỡng cầu, tự do tự tại. Tu luyện đến cuối cùng, nhục thể sẽ hoá thành thân xác thần ma, bất sinh bất diệt, bất cấu bất quang. Cũng luyện được nguyên thần, nhưng chỉ là thủ đoạn tranh đấu với kẻ khác, không phải phương hướng trường sinh.”
“Thứ ba là Thích Gia Phật Môn. Trường phái này tin rằng cơ thể xác thịt chính là bảo vật độ thế. Không cần nhờ vào ai khác, tự khắc có kho báu chứa nguồn năng lượng vô tận. Sống trên đời, độ người độ mình, hành thiện tích đức, cai trừ sát giới. Môn phái này có phần giống với Thần Tông Ma Môn, luyện nên thân thể kim cang, vạn pháp bất xâm, nhục thể thành thánh.”
“Thứ tư là Bàng Môn Tạp Gia, thế nhân liệt những người tu hành kém cỏi vào đó. Bàng Môn Tạp Gia lý luận hỗn loạn, phương pháp tu hành cũng lằng nhằng phức tạp. Mặc dù có kỳ tài đạt được kết quả trường sinh, nhưng lại không có phương pháp chân chính. Chỉ là những người trong giáo phái này rất hỗn tạp, số lượng đệ tử trong Bàng Môn Tạp Gia nhiều gấp mười lần ba môn phái trên cộng lại, Hoà Sơn Đạo cũng là môn phái hạng ba được liệt vào đó. Thế nhưng, chỉ có thập đại tán tiên trong Bàng Môn mới thực sự nắm bản lĩnh đốt trời sôi biển, xoay chuyển đại địa, tùy tâm toả dục.”
“Lấy Huyền Môn Đạo Gia làm ví dụ, muốn luyện thành nguyên thần, trước tiên phải bắt tay vào luyện khí, chia làm chín bước: thai động, nhập khiếu, cảm ứng, ngưng sát, luyện cương, đan thành, đạo cơ, thoát kiếp, ôn dưỡng. Hoàn thành chín bước mới có thể thoát ly thể xác. Nếu trước đó cơ thể bị tổn thương, vậy thì không thể luyện được nguyên thần, từ đó đóng lại cánh cửa trường sinh.”
“Có những đệ tử Huyền Môn Đạo Gia, nửa đường gặp kiếm nạn khiến thể xác bị huỷ, hoặc là những người tư chất thông minh trong Bàng Môn Tạp Gia, không được chân truyền, do đó họ nghĩ đủ phương pháp, không cần trải qua chín bước trên cũng có thể luyện được nguyên thần. Ngay cả Thần Tông Ma Môn ta cũng có nhiều pháp môn luyện nguyên thần. Tuy nhiên, những pháp môn này chỉ có thể kéo dài tuổi thọ hơn trăm năm, chứ không thực sự là trường sinh bất tử.”
Nói đến đây, Lam Lê đạo nhân nhìn qua Tô Hoàn đầy ẩn ý. Nàng vội cúi đầu tránh né, không dám ngước lên.
Tiêu Phi thì chăm chú lắng nghe, những quyển sách thường ngày y đọc như “Vũ Đỉnh Chí”, “Liêu Trai” chỉ để tìm hiểu sự mới lạ, một điểm đạo lý có thể bịa ra mười điểm câu chuyện, nào giống Lam Lê đạo nhân giải thích rõ ràng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.