Chương 39: Nhất Điểm Hạo Nhiên Khí, Thiên Lý Khoái Tai Phong (2)
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
04/05/2023
Tiêu Phi biết mình đã hấp thu đủ ngũ kim tinh khí, giờ là lúc cần hao phí công phu luyện hóa chúng, bằng không hấp thu quá nhiều ngũ kim tinh khí chẳng những vô ích, mà còn làm tổn thương chính mình.
Y thu hồi lòng bàn tay mới phát hiện trên lư hương đồng chỗ mà y đặt tay, bắt đầu rỉ sét loang lổ, hiển nhiên là bị Hồ Lô Kiếm Quyết luyện hóa.
"Dùng ngũ kim tinh khí thôi động Chín Chữ Đại Nhật Quang Minh chú và Thiên Hà Cửu Chú sẽ có uy lực thế nào, đợi ta luyện được chút thành tích sẽ tìm cơ hội thử ngay."
Lần đầu Tiêu Phi tu luyện Hồ Lô Kiếm Quyết, luyện được chút tinh hoa kim khí, chưa thể thôi động pháp thuật, thế nên y đành nén lại tâm tư.
Sau khi thử pháp quyết, Tiêu Phi vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ: "Ngày chẵn ta sẽ đến cổ miếu luyện Hồ Lô Kiếm Quyết, ngày lẻ thì luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp dưới Thuỷ Phủ. Vài ba năm nữa để vụ Thuần Quân Hồ lắng xuống, ta sẽ về nhà một chuyến. Tiếc là khó khăn lắm mới tìm được một sư phụ, lại bị vụ này làm đổ vỡ, sợ là sau này không còn tiên duyên như vậy nữa."
Tiêu Phi thấy trời không còn sớm, y liền quay về Thuỷ Phủ nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau thức dậy, tinh thần sảng khoái, việc đầu tiên y muốn làm là khám phá toà Thuỷ Phủ.
Thủy Phủ này ẩn trong một vòng xoáy dưới đáy sông Hoài, tổng cộng tám viện, trong đó bảy viện là nơi ở của đệ tử hoặc chủ nhân, có ba bốn động thất, cũng không có thứ gì gọi là chướng tai gai mắt.
Chính điện rất hoành tráng, đặc biệt là kinh đường, có vẻ nguyên chủ dùng nơi này để giảng đạo diễn võ, từ đông sang tây rộng 50 bước, nam sang bắc 30 bước.
Hai bên có bảy tám cái giá đựng vũ khí, dao kiếm dựng lên, rìu, móc, búa, nĩa, mười tám loại binh khí có đủ.
Những vũ khí này được làm bằng sắt thường, nhưng lại đúc chế rất công phu, có thể coi là vũ khí sắc bén trong tay mãnh tướng, giang hồ du hiệp.
Tiêu Phi tiện tay cầm hai tấm sắt dài hẹp, phía dưới có tay cầm, cái này đánh người chắc lợi hại lắm đây.
Y tưởng hai tấm sắt này làm bằng thép nên rất nặng, nào ngờ cầm trên tay nhẹ tênh như bấc đèn.
Tiêu Phi nghĩ đây chắc là đồ giả nên y đập mạnh xuống đất, nó làm vỡ một mảnh đất lớn, lúc này y mới biết vũ khí này là hàng thật đồ thật.
Hắc Thuỷ Chân Pháp là pháp lực truyền thừa của thượng cổ thần ma.
Sức mạnh của họ rất cường đại, nắm trời giữ biển dễ như trở bàn tay. Khi luyện thành Hắc Thuỷ Chân Pháp tầng một, y đã có thể một tay múa may vũ khí nặng bốn năm trăm cân, huống hồ hai miếng sắt này cộng lại còn chưa được hai trăm cân.
"Tiếc là ta không biết võ nghệ, những binh khí này rơi vào tay ta cũng không có ích lợi gì."
Tiêu Phi thử múa hai nhát rồi ném nó xuống đất, y tìm khắp kinh đường cũng không thấy thứ gì khác lạ. Ngay lúc y định ra chỗ khác tham quan thì không biết dẫm phải cơ quan nào, một mảng tường trước mặt rơi xuống đất, để lộ một giá sách.
Y vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đi tới lục lọi, trên giá có khoảng tám mươi quyển sách, nhưng tất cả đều là sách võ thuật, đao thương vũ khí của nhân gian, không có một quyển liên quan tới pháp thuật.
Lúc này Tiêu Phi mới từ bỏ ý nghĩ trong lòng, thầm nghĩ: "E là chủ nhân nơi này đã tu luyện đến một cảnh giới cao thâm, dọn tất cả qua một động phủ rộng rãi hơn, chỉ bỏ lại những thứ không cần thiết."
Thần Tông Ma Môn chú trọng võ nghệ tinh thục, các tu sĩ luyện thành thân thể bất hoại, pháp lực cao thâm, chỉ việc sử dụng võ nghệ cũng đủ giúp họ thống trị thiên hạ, không ai đánh bại.
Nếu y còn đi theo Lam Lê đạo nhân sẽ được người dạy cho một hai môn võ nghệ, tu luyện chung với pháp thuật ma môn.
Bây giờ Tiêu Phi không còn sư phụ, nhưng lại trùng hợp tìm được kho sách võ thuật.
Y tìm thấy một quyển sách tên Cuồng Sa Đao Pháp, vừa hay trên giá vũ khí bên trái có một con đao đen dài, mũi nhọn, y cầm lên và luyện theo đao pháp ghi chép trên sách.
Những môn võ công này có thể xem là hiếm có trên nhân gian, nhưng chúng không là gì trong mắt người tu đạo.
Bộ Cuồng Sa Đao Pháp này chỉ có 17 chiêu, uy lực vô song, tất cả đều là chiêu thức giết người, không một chiêu nương tay, đều là sát chiêu dốc hết sức lực toàn thân.
Tiêu Phi mất hai canh giờ để luyện tập thành thạo, chiêu thức uyển như cuồng phong, địch nước bất nhiễm.
Tiêu Phi có thể luyện thành đao pháp trong hai canh giờ, một phần là do Hắc Thuỷ Chân Pháp bổ trợ, phần còn lại vì bộ đao pháp này chỉ là một môn võ bình thường, nó chẳng qua vô cùng ác liệt, xuất thủ vô tình, khí thế kinh người.
Trong lúc Tiêu Phi suy nghĩ xem có nên luyện thêm một bộ công pháp thì đột nhiên trước Thuỷ Phủ vang lên tiếng ầm ầm, giống như có người muốn xông qua xoáy nước để vào Thuỷ Phủ.
Trong lòng y kinh hãi, vội mang theo cây đao dài chạy ra đó xem sao.
Hoá ra là Xích Lân Đại Ngư và Giao Long xám trắng nhảy vào Thuỷ Phủ. Con cá đó mặc kệ trong phủ không có nước nó cũng nhảy vào, như là muốn mượn nơi này để tránh thứ gì đó.
"Chuyện gì mà hai ngươi hoảng loạn thế? Gặp phải kẻ thù sao?"
Tiêu Phi còn chưa nói hết câu đã nghe thấy một tiếng cười lớn. Một con lươn tinh như hình người thoát khỏi vòng xoáy nhảy vào Thủy Phủ.
Y thu hồi lòng bàn tay mới phát hiện trên lư hương đồng chỗ mà y đặt tay, bắt đầu rỉ sét loang lổ, hiển nhiên là bị Hồ Lô Kiếm Quyết luyện hóa.
"Dùng ngũ kim tinh khí thôi động Chín Chữ Đại Nhật Quang Minh chú và Thiên Hà Cửu Chú sẽ có uy lực thế nào, đợi ta luyện được chút thành tích sẽ tìm cơ hội thử ngay."
Lần đầu Tiêu Phi tu luyện Hồ Lô Kiếm Quyết, luyện được chút tinh hoa kim khí, chưa thể thôi động pháp thuật, thế nên y đành nén lại tâm tư.
Sau khi thử pháp quyết, Tiêu Phi vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ: "Ngày chẵn ta sẽ đến cổ miếu luyện Hồ Lô Kiếm Quyết, ngày lẻ thì luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp dưới Thuỷ Phủ. Vài ba năm nữa để vụ Thuần Quân Hồ lắng xuống, ta sẽ về nhà một chuyến. Tiếc là khó khăn lắm mới tìm được một sư phụ, lại bị vụ này làm đổ vỡ, sợ là sau này không còn tiên duyên như vậy nữa."
Tiêu Phi thấy trời không còn sớm, y liền quay về Thuỷ Phủ nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau thức dậy, tinh thần sảng khoái, việc đầu tiên y muốn làm là khám phá toà Thuỷ Phủ.
Thủy Phủ này ẩn trong một vòng xoáy dưới đáy sông Hoài, tổng cộng tám viện, trong đó bảy viện là nơi ở của đệ tử hoặc chủ nhân, có ba bốn động thất, cũng không có thứ gì gọi là chướng tai gai mắt.
Chính điện rất hoành tráng, đặc biệt là kinh đường, có vẻ nguyên chủ dùng nơi này để giảng đạo diễn võ, từ đông sang tây rộng 50 bước, nam sang bắc 30 bước.
Hai bên có bảy tám cái giá đựng vũ khí, dao kiếm dựng lên, rìu, móc, búa, nĩa, mười tám loại binh khí có đủ.
Những vũ khí này được làm bằng sắt thường, nhưng lại đúc chế rất công phu, có thể coi là vũ khí sắc bén trong tay mãnh tướng, giang hồ du hiệp.
Tiêu Phi tiện tay cầm hai tấm sắt dài hẹp, phía dưới có tay cầm, cái này đánh người chắc lợi hại lắm đây.
Y tưởng hai tấm sắt này làm bằng thép nên rất nặng, nào ngờ cầm trên tay nhẹ tênh như bấc đèn.
Tiêu Phi nghĩ đây chắc là đồ giả nên y đập mạnh xuống đất, nó làm vỡ một mảnh đất lớn, lúc này y mới biết vũ khí này là hàng thật đồ thật.
Hắc Thuỷ Chân Pháp là pháp lực truyền thừa của thượng cổ thần ma.
Sức mạnh của họ rất cường đại, nắm trời giữ biển dễ như trở bàn tay. Khi luyện thành Hắc Thuỷ Chân Pháp tầng một, y đã có thể một tay múa may vũ khí nặng bốn năm trăm cân, huống hồ hai miếng sắt này cộng lại còn chưa được hai trăm cân.
"Tiếc là ta không biết võ nghệ, những binh khí này rơi vào tay ta cũng không có ích lợi gì."
Tiêu Phi thử múa hai nhát rồi ném nó xuống đất, y tìm khắp kinh đường cũng không thấy thứ gì khác lạ. Ngay lúc y định ra chỗ khác tham quan thì không biết dẫm phải cơ quan nào, một mảng tường trước mặt rơi xuống đất, để lộ một giá sách.
Y vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đi tới lục lọi, trên giá có khoảng tám mươi quyển sách, nhưng tất cả đều là sách võ thuật, đao thương vũ khí của nhân gian, không có một quyển liên quan tới pháp thuật.
Lúc này Tiêu Phi mới từ bỏ ý nghĩ trong lòng, thầm nghĩ: "E là chủ nhân nơi này đã tu luyện đến một cảnh giới cao thâm, dọn tất cả qua một động phủ rộng rãi hơn, chỉ bỏ lại những thứ không cần thiết."
Thần Tông Ma Môn chú trọng võ nghệ tinh thục, các tu sĩ luyện thành thân thể bất hoại, pháp lực cao thâm, chỉ việc sử dụng võ nghệ cũng đủ giúp họ thống trị thiên hạ, không ai đánh bại.
Nếu y còn đi theo Lam Lê đạo nhân sẽ được người dạy cho một hai môn võ nghệ, tu luyện chung với pháp thuật ma môn.
Bây giờ Tiêu Phi không còn sư phụ, nhưng lại trùng hợp tìm được kho sách võ thuật.
Y tìm thấy một quyển sách tên Cuồng Sa Đao Pháp, vừa hay trên giá vũ khí bên trái có một con đao đen dài, mũi nhọn, y cầm lên và luyện theo đao pháp ghi chép trên sách.
Những môn võ công này có thể xem là hiếm có trên nhân gian, nhưng chúng không là gì trong mắt người tu đạo.
Bộ Cuồng Sa Đao Pháp này chỉ có 17 chiêu, uy lực vô song, tất cả đều là chiêu thức giết người, không một chiêu nương tay, đều là sát chiêu dốc hết sức lực toàn thân.
Tiêu Phi mất hai canh giờ để luyện tập thành thạo, chiêu thức uyển như cuồng phong, địch nước bất nhiễm.
Tiêu Phi có thể luyện thành đao pháp trong hai canh giờ, một phần là do Hắc Thuỷ Chân Pháp bổ trợ, phần còn lại vì bộ đao pháp này chỉ là một môn võ bình thường, nó chẳng qua vô cùng ác liệt, xuất thủ vô tình, khí thế kinh người.
Trong lúc Tiêu Phi suy nghĩ xem có nên luyện thêm một bộ công pháp thì đột nhiên trước Thuỷ Phủ vang lên tiếng ầm ầm, giống như có người muốn xông qua xoáy nước để vào Thuỷ Phủ.
Trong lòng y kinh hãi, vội mang theo cây đao dài chạy ra đó xem sao.
Hoá ra là Xích Lân Đại Ngư và Giao Long xám trắng nhảy vào Thuỷ Phủ. Con cá đó mặc kệ trong phủ không có nước nó cũng nhảy vào, như là muốn mượn nơi này để tránh thứ gì đó.
"Chuyện gì mà hai ngươi hoảng loạn thế? Gặp phải kẻ thù sao?"
Tiêu Phi còn chưa nói hết câu đã nghe thấy một tiếng cười lớn. Một con lươn tinh như hình người thoát khỏi vòng xoáy nhảy vào Thủy Phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.