Chương 40: Bị tập kích
Blasphemos
21/01/2022
"Ngài thật sự định làm như vậy?"
Tại một phòng kín ở khu quân sự, Selina đang đứng đối diện một người phụ nữ lớn tuổi. Người này chính là một trong những người lãnh đạo của hội đồng tối cao. Cũng là người đã đưa ra bài kiểm tra để tương thích với một khối lập phương thần bí. Chỉ tiếc là cô cũng như những người trước đó, thất bại.
"Ừm, cô là người cuối cùng, cũng là người tốt nhất. Nếu cô đã thất bại thì thứ này toàn nhân loại không ai có thể sử dụng."
Bà ta nói đến chính là khối lập phương lúc trước, tạo vật của "thần" ở nền văn minh thứ ba. Thứ này bây giờ đã được khóa chặt bên trong chiếc cặp chế tạo bằng thứ hợp kim đã làm ra bọc giáp thế hệ thứ nhất, cứng cỏi đến mức chống chịu được sức công phá trực diện của một quả bom nguyên tử. Và chiếc cặp đó đang nằm trên tay người đàn bà này.
"Chi phí chế tạo chiếc cặp này bằng 10% một bộ giáp đấy. Chúng tôi chăm sóc cho nó như thế, nhưng nó chả phản ứng cũng chả phát huy tác dụng gì cả. Hi vọng rồi thất vọng, tạo vật của thần thì sao chứ? Nó chẳng thể giúp nhân loại chúng ta giết một con doom nào cả."
Bà lắc đầu, tự giễu.
"Thay vì hi vọng vào mấy thứ hư vô mờ mịt này, nhân loại vẫn nên tập chung vào những gì mình đang làm."
Selina cũng không thể nói thêm được gì, người phụ nữ lớn tuổi vẫn chưa kết thúc cuộc trò chuyện.
"Mà sắp tới thành Rorgh sẽ phê duyệt kế hoạch khôi phục Karj đúng không?"
Selina gật đầu, với việc toàn bộ doom đã rút khỏi thành Karj, kế hoạch khôi phục nơi đó là lẽ tất nhiên.
"Chẳng lẽ... ngài định đến đó ư?"
"Ừ, có lẽ cũng là nên cho thứ trong cặp này một cái kết cục rồi."
"Nhưng chẳng phải... thứ này quá quan trọng sao. Ngài làm như vậy không sợ bị những người trong hội đồng chỉ trích ư?"
Selina vẫn cảm thấy rất khó hiểu về quyết định này. Dù người trước mắt luôn miệng nói khối lập phương này vô dụng. Nhưng cái giá họ từng bỏ ra để bảo vệ và nghiên cứu nó tuyệt không phải con số nhỏ. Bây giờ... lại muốn vứt nó đi như vứt một món đồ vô dụng?
Bà ta đáp, giọng nói không khỏi lộ ra một cỗ tinh thần chán trường.
"Bọn họ cũng đã cạn hi vọng rồi, với lại một người cũng đã nói với ta rằng nếu nhân loại không thể sử dụng được thứ này thì hãy vứt nó đi."
...
Sáng sớm, tại tiệm cà phê của Dương Hằng.
Hôm nay nhộn nhịp hơn thường ngày, mọi người trò chuyện rộn rã. Tất cả là bởi vì kế hoạch trùng tu thành Karj đã chính thức được khởi động. Ba ngày sau sẽ có một đoàn xe đến đón những dân tị nạn từ thành Karj, số lượng hạn định 100 người ngẫu nhiên.
Những người này sẽ đi cùng công nhân viên, được quân đội bảo hộ trở về xây dựng lại gia viên của mình. Tất nhiên là dưới sự giám sát của quân đội để ngăn cản bất kì tình huống xấu nào xảy ra.
Dự tính trong vòng một năm thành Karj sẽ phục hồi lại như trước, và người dân cũng di chuyển hoàn tất. Cái này cũng không bắt buộc tới tất cả mọi người, ai muốn ở lại thành Rorgh cũng được, muốn trở về cũng được.
Mà những người tị nạn thành Karj tuy rằng đã quen với cuộc sống ở đây, nhưng bọn họ vẫn luôn có cảm giác mình đang ăn nhờ ở đậu. Cũng vì thế mà hầu hết những người tị nạn sẽ đồng ý trở về.
Dương Hằng thì khác, hắn tuy trên ghi chú là đến từ thành Karj, nhưng đó chỉ là nơi đầu tiên hắn đặt chân từ lúc bước vào thế giới này mà thôi. Nơi mà hắn chân chính có tình cảm chính là thành khu 20 này, là tiệm cà phê này.
"Mấy người đi hết rồi thì tiệm của tôi sẽ ế khách lắm đấy."
Dương Hằng bưng một khay cà phê ra, mấy vị khách cầm cà phê uống một ngụm, cười to.
"Ha ha, bọn tôi cũng sẽ nhớ cà phê của chủ tiệm đó."
Hắn vừa nhìn những vị khách của mình, vừa cẩn thận lau cốc. Tuy rằng hắn sẽ ở lại thành Rorgh, nhưng trở về thành Karj nhìn một chút cũng không sao. Hắn cũng chỉ đi một ngày thôi, coi như cùng những người quen kết bạn mà đi. Sau đó trở về lại bằng thảm bay là ổn.
Nhân tiện, hắn cũng muốn hỏi xem địa chỉ nhà cũ của gia đình Lusca ở đâu để trao trả lại những di vật cuối cùng của thằng bé.
Còn về giáo phái doom thì không đáng lo. Ngoại trừ lũ vẫn còn đang núp trong tối kia ra, toàn bộ tín đồ bên ngoài đã bị hắn đánh sợ, chỉ biết co ro trốn chạy, sợ hãi cầu mong chúa doom của chúng rằng áo đen sẽ không tìm tới.
Cũng bởi vì hiệu xuất sau khi trở lại của hắn quá kinh người. Chỉ dùng một tuần bắt sống hơn 600 tín đồ. Dẹp bỏ trọn vẹn giáo phái doom ở hai thành khu.
Ca làm buổi sáng kết thúc, hắn chuẩn bị một số đồ dùng cho chuyến đi ba ngày tiếp theo. Đồng thời bắt đầu chế độ luyện tập của mình.
Dương Hằng không cần thiết đi đăng ký. Selina đã nói, nếu hắn muốn đi thì cô đã sắp xếp cho một chỗ. Nói là 100 người, nhưng thêm một thì cũng chẳng sao cả.
Mà ba ngày này, cũng là ba ngày an ổn nhất từ trước đến giờ.
Ba ngày trôi qua, một đoàn gồm ba mươi lăm xe thuộc ba chủng loại khác nhau xuất hiện. Binh lính quân đội đi mười xe. Mười lăm xe là của công nhân viên, năm xe là của dân tị nạn. Năm xe còn lại vận chuyển vật tư.
Dương Hằng ngồi vào trong xe. Nó giống như xe buýt cũ nhưng đã được tân trang trở nên cứng cáp và nặng nề hơn, tốc độ cũng vượt trội hơn. Xe cho công nhân viên cũng như thế. Xe chở vật tư là những chiếc xa tải bọc thép, có cả hệ thống vũ khí và binh lính trong đó.
Chuyến hành trình bắt đầu, Dương Hằng còn có nhã hứng thưởng thức cảnh xung quanh. Dù sao lúc trước hắn là chết ngất từ thành Karj, thức giấc đã nằm trong phòng của Selina.
Lần này trở lại, đã không còn là xon người yếu ớt, hèn nhát lúc trước nữa.
Chỉ tiếc là, khi mọi chuyện tựa như đang có xu hướng chuyển biến tốt đẹp, sẽ luôn có thứ gì đó chen ngang phá hỏng. Nó giống như ta đang đi bộ hít thở không khí trong lành thì bị vấp vào một viên đá rồi ngã ra đường.
Đã đi hơn nửa ngày, một tiếng nổ lớn vang lên. Một tia sáng từ trên trời hạ xuống, tuy rằng không trúng xe naog nhưng nó khiến các xe hỗn loạn lật nhào. Tiếng nổ liên tiếp truyền ra, tầm mắt của Dương Hằng đã bị xoay như chong chóng.
...
Người phụ nữ từ hội đồng tối cao tay giữ chiếc cặp bằng hợp kim. Cảnh giác nhìn về phía ngoài xe. Đứng ở đó là một người, nói đúng hơn là sinh vật có hình người. Cao hơn hai mét, toàn thân bị bao bọc bởi giáp xác và dữ tợn gai xương. Vị trí những ngón tay là những móng vuốt sắc bén.
Bà quả thật tham gia chuyến đi đến thành Karj, tuy nhiên vẫn được bảo hộ bởi hai mươi người lính tinh nhuệ trang bị bọc giáp. Dù vậy, đứng trước kẻ này, bản năng của bà vẫn liên tục cảnh báo.
Những người lính cũng cảnh giác giơ súng ngắm thẳng vào kẻ dị dạng. Tên kia vẫn không biểu hiện ra bất cứ vẻ sợ hãi nào, trái lại là vô cùng thong dong.
"Ồ, quý bà đến từ hội đồng tối cao. Nói thật, ta có hơi thất vọng với lực lượng phòng vệ của ngài đấy."
"Cuồng tín đồ cải tạo, đó là tên của ngươi đúng không? Thứ gì mang cho ngươi tự tin rằng mình có thể giết được ta?"
Dù cho bản năng đang liên tục cảnh báo về mối nguy hiểm trước mắt, nhưng bà ta không được phép sợ hãi hay hốt hoảng, thậm chí còn phản ứng ngược lại đối phương.
Đối với sự tồn tại của cuồng tín đồ cải tạo, bà ta đã biết nó từ lâu rồi. Chỉ là dạo gần đây có vẻ thứ kinh tởm này đã đạt được bước tiến lớn. Theo lời của Selina nói thì hẳn là hoàn thiện, lực lượng mạnh hơn nhiều lúc trước.
Tuy nhiên Selina cũng nói thật là với người cải tạo cũng chỉ là gia tăng thêm chút lực tay thôi. Không có uy hiếp lớn.
Nhưng mà bà không biết rằng, kẻ trước mắt không phải cuồng tín đồ cải tạo thông thường, thậm chí vượt xa những gì bà ta có thể tưởng tượng.
Tại một phòng kín ở khu quân sự, Selina đang đứng đối diện một người phụ nữ lớn tuổi. Người này chính là một trong những người lãnh đạo của hội đồng tối cao. Cũng là người đã đưa ra bài kiểm tra để tương thích với một khối lập phương thần bí. Chỉ tiếc là cô cũng như những người trước đó, thất bại.
"Ừm, cô là người cuối cùng, cũng là người tốt nhất. Nếu cô đã thất bại thì thứ này toàn nhân loại không ai có thể sử dụng."
Bà ta nói đến chính là khối lập phương lúc trước, tạo vật của "thần" ở nền văn minh thứ ba. Thứ này bây giờ đã được khóa chặt bên trong chiếc cặp chế tạo bằng thứ hợp kim đã làm ra bọc giáp thế hệ thứ nhất, cứng cỏi đến mức chống chịu được sức công phá trực diện của một quả bom nguyên tử. Và chiếc cặp đó đang nằm trên tay người đàn bà này.
"Chi phí chế tạo chiếc cặp này bằng 10% một bộ giáp đấy. Chúng tôi chăm sóc cho nó như thế, nhưng nó chả phản ứng cũng chả phát huy tác dụng gì cả. Hi vọng rồi thất vọng, tạo vật của thần thì sao chứ? Nó chẳng thể giúp nhân loại chúng ta giết một con doom nào cả."
Bà lắc đầu, tự giễu.
"Thay vì hi vọng vào mấy thứ hư vô mờ mịt này, nhân loại vẫn nên tập chung vào những gì mình đang làm."
Selina cũng không thể nói thêm được gì, người phụ nữ lớn tuổi vẫn chưa kết thúc cuộc trò chuyện.
"Mà sắp tới thành Rorgh sẽ phê duyệt kế hoạch khôi phục Karj đúng không?"
Selina gật đầu, với việc toàn bộ doom đã rút khỏi thành Karj, kế hoạch khôi phục nơi đó là lẽ tất nhiên.
"Chẳng lẽ... ngài định đến đó ư?"
"Ừ, có lẽ cũng là nên cho thứ trong cặp này một cái kết cục rồi."
"Nhưng chẳng phải... thứ này quá quan trọng sao. Ngài làm như vậy không sợ bị những người trong hội đồng chỉ trích ư?"
Selina vẫn cảm thấy rất khó hiểu về quyết định này. Dù người trước mắt luôn miệng nói khối lập phương này vô dụng. Nhưng cái giá họ từng bỏ ra để bảo vệ và nghiên cứu nó tuyệt không phải con số nhỏ. Bây giờ... lại muốn vứt nó đi như vứt một món đồ vô dụng?
Bà ta đáp, giọng nói không khỏi lộ ra một cỗ tinh thần chán trường.
"Bọn họ cũng đã cạn hi vọng rồi, với lại một người cũng đã nói với ta rằng nếu nhân loại không thể sử dụng được thứ này thì hãy vứt nó đi."
...
Sáng sớm, tại tiệm cà phê của Dương Hằng.
Hôm nay nhộn nhịp hơn thường ngày, mọi người trò chuyện rộn rã. Tất cả là bởi vì kế hoạch trùng tu thành Karj đã chính thức được khởi động. Ba ngày sau sẽ có một đoàn xe đến đón những dân tị nạn từ thành Karj, số lượng hạn định 100 người ngẫu nhiên.
Những người này sẽ đi cùng công nhân viên, được quân đội bảo hộ trở về xây dựng lại gia viên của mình. Tất nhiên là dưới sự giám sát của quân đội để ngăn cản bất kì tình huống xấu nào xảy ra.
Dự tính trong vòng một năm thành Karj sẽ phục hồi lại như trước, và người dân cũng di chuyển hoàn tất. Cái này cũng không bắt buộc tới tất cả mọi người, ai muốn ở lại thành Rorgh cũng được, muốn trở về cũng được.
Mà những người tị nạn thành Karj tuy rằng đã quen với cuộc sống ở đây, nhưng bọn họ vẫn luôn có cảm giác mình đang ăn nhờ ở đậu. Cũng vì thế mà hầu hết những người tị nạn sẽ đồng ý trở về.
Dương Hằng thì khác, hắn tuy trên ghi chú là đến từ thành Karj, nhưng đó chỉ là nơi đầu tiên hắn đặt chân từ lúc bước vào thế giới này mà thôi. Nơi mà hắn chân chính có tình cảm chính là thành khu 20 này, là tiệm cà phê này.
"Mấy người đi hết rồi thì tiệm của tôi sẽ ế khách lắm đấy."
Dương Hằng bưng một khay cà phê ra, mấy vị khách cầm cà phê uống một ngụm, cười to.
"Ha ha, bọn tôi cũng sẽ nhớ cà phê của chủ tiệm đó."
Hắn vừa nhìn những vị khách của mình, vừa cẩn thận lau cốc. Tuy rằng hắn sẽ ở lại thành Rorgh, nhưng trở về thành Karj nhìn một chút cũng không sao. Hắn cũng chỉ đi một ngày thôi, coi như cùng những người quen kết bạn mà đi. Sau đó trở về lại bằng thảm bay là ổn.
Nhân tiện, hắn cũng muốn hỏi xem địa chỉ nhà cũ của gia đình Lusca ở đâu để trao trả lại những di vật cuối cùng của thằng bé.
Còn về giáo phái doom thì không đáng lo. Ngoại trừ lũ vẫn còn đang núp trong tối kia ra, toàn bộ tín đồ bên ngoài đã bị hắn đánh sợ, chỉ biết co ro trốn chạy, sợ hãi cầu mong chúa doom của chúng rằng áo đen sẽ không tìm tới.
Cũng bởi vì hiệu xuất sau khi trở lại của hắn quá kinh người. Chỉ dùng một tuần bắt sống hơn 600 tín đồ. Dẹp bỏ trọn vẹn giáo phái doom ở hai thành khu.
Ca làm buổi sáng kết thúc, hắn chuẩn bị một số đồ dùng cho chuyến đi ba ngày tiếp theo. Đồng thời bắt đầu chế độ luyện tập của mình.
Dương Hằng không cần thiết đi đăng ký. Selina đã nói, nếu hắn muốn đi thì cô đã sắp xếp cho một chỗ. Nói là 100 người, nhưng thêm một thì cũng chẳng sao cả.
Mà ba ngày này, cũng là ba ngày an ổn nhất từ trước đến giờ.
Ba ngày trôi qua, một đoàn gồm ba mươi lăm xe thuộc ba chủng loại khác nhau xuất hiện. Binh lính quân đội đi mười xe. Mười lăm xe là của công nhân viên, năm xe là của dân tị nạn. Năm xe còn lại vận chuyển vật tư.
Dương Hằng ngồi vào trong xe. Nó giống như xe buýt cũ nhưng đã được tân trang trở nên cứng cáp và nặng nề hơn, tốc độ cũng vượt trội hơn. Xe cho công nhân viên cũng như thế. Xe chở vật tư là những chiếc xa tải bọc thép, có cả hệ thống vũ khí và binh lính trong đó.
Chuyến hành trình bắt đầu, Dương Hằng còn có nhã hứng thưởng thức cảnh xung quanh. Dù sao lúc trước hắn là chết ngất từ thành Karj, thức giấc đã nằm trong phòng của Selina.
Lần này trở lại, đã không còn là xon người yếu ớt, hèn nhát lúc trước nữa.
Chỉ tiếc là, khi mọi chuyện tựa như đang có xu hướng chuyển biến tốt đẹp, sẽ luôn có thứ gì đó chen ngang phá hỏng. Nó giống như ta đang đi bộ hít thở không khí trong lành thì bị vấp vào một viên đá rồi ngã ra đường.
Đã đi hơn nửa ngày, một tiếng nổ lớn vang lên. Một tia sáng từ trên trời hạ xuống, tuy rằng không trúng xe naog nhưng nó khiến các xe hỗn loạn lật nhào. Tiếng nổ liên tiếp truyền ra, tầm mắt của Dương Hằng đã bị xoay như chong chóng.
...
Người phụ nữ từ hội đồng tối cao tay giữ chiếc cặp bằng hợp kim. Cảnh giác nhìn về phía ngoài xe. Đứng ở đó là một người, nói đúng hơn là sinh vật có hình người. Cao hơn hai mét, toàn thân bị bao bọc bởi giáp xác và dữ tợn gai xương. Vị trí những ngón tay là những móng vuốt sắc bén.
Bà quả thật tham gia chuyến đi đến thành Karj, tuy nhiên vẫn được bảo hộ bởi hai mươi người lính tinh nhuệ trang bị bọc giáp. Dù vậy, đứng trước kẻ này, bản năng của bà vẫn liên tục cảnh báo.
Những người lính cũng cảnh giác giơ súng ngắm thẳng vào kẻ dị dạng. Tên kia vẫn không biểu hiện ra bất cứ vẻ sợ hãi nào, trái lại là vô cùng thong dong.
"Ồ, quý bà đến từ hội đồng tối cao. Nói thật, ta có hơi thất vọng với lực lượng phòng vệ của ngài đấy."
"Cuồng tín đồ cải tạo, đó là tên của ngươi đúng không? Thứ gì mang cho ngươi tự tin rằng mình có thể giết được ta?"
Dù cho bản năng đang liên tục cảnh báo về mối nguy hiểm trước mắt, nhưng bà ta không được phép sợ hãi hay hốt hoảng, thậm chí còn phản ứng ngược lại đối phương.
Đối với sự tồn tại của cuồng tín đồ cải tạo, bà ta đã biết nó từ lâu rồi. Chỉ là dạo gần đây có vẻ thứ kinh tởm này đã đạt được bước tiến lớn. Theo lời của Selina nói thì hẳn là hoàn thiện, lực lượng mạnh hơn nhiều lúc trước.
Tuy nhiên Selina cũng nói thật là với người cải tạo cũng chỉ là gia tăng thêm chút lực tay thôi. Không có uy hiếp lớn.
Nhưng mà bà không biết rằng, kẻ trước mắt không phải cuồng tín đồ cải tạo thông thường, thậm chí vượt xa những gì bà ta có thể tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.