Chương 78: Bóng tối của thủ đô, cứu chữa
Blasphemos
07/02/2022
Mùi thối rữa xộc vào mũi khiến Tatsumi buồn nôn, buộc cậu phải che miệng lại, còn cô gái tóc vàng bên cạnh giống như không cảm thấy gì cả tiếp
tục nói.
"Chúng dụ dỗ những người từ quê lên với những lời lẽ ngọt ngào. Sau đó tra tấn và chơi đùa họ tới chết."
"Đây... chính là bộ mặt thật của gia đình này."
Tatsumi nhìn một cái xác con gái đã được treo lên bằng xích sắt, trái tim như ngừng đập. Thanh âm run rẩy không thể nói được.
"Sayo..."
Mái tóc đen dài mượt mà trong trí nhớ của Tatsumi giờ đã trở nên xơ xác và lởn chởm dính đầy máu. Người của Sayo cũng bị tra tấn đến mức mà làn da đầy vết trầy, bầm dập, chảy máu. Thứ duy nhất còn trọn vẹn là cái dây buộc tóc của quen thuộc màu xanh dương đó.
"Này, Sayo!!"
"Là cậu phải không? Sayo!!!"
"Trả lời mình đi!! Chúng ta... chúng ta đã hứa với nhau..."
Nhìn dáng vẻ này, có vẻ cô đã chết không lâu trước đó, nhưng Tatsumi không muốn chấp nhận sự thật, rằng người bạn thân thiết của mình đã rời đi vĩnh viễn.
Tâm trí của Tatsumi đã gần như sụp đổ, cậu chậm rãi quay đầu về phía Aria vẫn đang bị trói. Ánh mắt ngây thơ trong sáng vốn có của thiếu niên trẻ tuổi này giờ chỉ còn là sự lăng lệ.
"Vậy là, tất cả những người trong gia đình này đã làm việc đó."
Aria không dám đối mặt với Tatsumi, tuy nhiên vẫn cứng đầu cãi lại.
"Tatsumi! Tất cả chỉ là vu khống! Mình không hề biết chỗ này!"
"Cô ta nói dối đấy, không chỉ cô ta, lũ lính canh biết chuyện nhưng vẫn giữ im lặng, có thể xem như là đồng đẳng."
Cô gái tóc vàng vặn lại khiến Aria nín miệng.
"Tatsumi, là cậu phải không Tatsumi?"
Tatsumi quay sang, thấy được trong cái cũi sắt bên cạnh là người bạn còn lại của cậu. Thân thể tả tơi, đôi mắt thâm xì, làn da có đầy các vết màu đỏ, đang vươn đôi tay về phía cậu.
"Ieyasu...?"
"Cô ta đã mời Sayo và tớ vào nhà. Rồi sau khi ăn xong bọn tớ đều bất tỉnh."
"Chính ả ta... chính ả ta đã tra tấn Sayo tới chết!!!"
Ieyasu vừa nói, nước mắt vừa chảy ra, mang theo toàn bộ uất ức và thống khổ để nói với người bạn thơ ấu. Sau đó suy sụp quỳ xuống.
"Có gì sai chứ!"
"Tất cả lũ chúng mày chỉ là một lũ dân quê lên đây! Chỉ xứng làm chó cho bọn tao thôi! Tao giết chó của tao là sai hả?!!"
"Còn con khốn đó, chỉ là một con chó mà dám có mái tóc dài mượt hơn tao! Nó là cái thá gì chứ? Trong khi tao phải vật lộn với mái tóc chết tiệt này!"
"Đó là lí do tao cho nó cái chết càng đau đớn càng tốt! Đáng lẽ nó phải cảm ơn tao vì đã quan tâm nó như thế chứ!"
Aria xổ ra một tràng, khí chất trang nhã thanh cao của tiểu thư nhà giàu đã không còn nữa, thứ duy nhất khi mặt nạ được lột bỏ chỉ là một kẻ sát biến thái tàn nhẫn đến mức điên rồ mà thôi.
Akame rút kiếm ra, định tiến lên kết liễu Aria thì đã có người nhanh chân lên trước.
Bốp!
Đó là âm thanh của một cú tát vang dội. Aria đờ đẫn, nhìn Dương Hằng đang lắc lắc cổ tay mình.
"Ngươi ồn ào quá."
"Thằng chó chết chủ tiệm! Mày cướp mất con mồi của tao!! Mày cũng chẳng khác nào bọn tao cả!!"
Aria điên lên, ả ta dùng khuôn mặt vẫn còn in hằn năm ngón tay mà gào thét. Dương Hằng nhướng mày, tặng cho ả thêm một phát tát vào bên còn lại cho cân xứng.
"Không có con mồi nào ở đây cả. Không cần chụp mũ người khác, tiểu thư. Với lại, những người như tiểu thư Aria đây không có tư cách gì nhận xét người khác hết."
"Mày! Mày!"
Đúng lúc này, Tatsumi lững thững bước đi, đến gần chỗ Dương Hằng và Aria. Tay của cậu đã nắm chặt đến mức run rẩy vào thanh kiếm sau lưng.
Nhưng Tatsumi không rút ra, mà nhìn về phía Dương Hằng, cậu không nói gì, nhưng hắn đã hiểu được ý của cậu.
"Tatsumi, đất nước này đã quá thối nát rồi. Công lý có thể trừng trị những kẻ này, nhưng thứ pháp luật của đất nước này thì không. Vì vậy, cứ làm đi."
"Những kẻ mang tội nặng đến mức thánh thần cũng không thể phán định. Chúng ta chỉ có thể đích thân tiễn chúng xuống địa ngục để ma quỷ thẩm phán."
Hành động của nhà này với giáo phái doom khi trước là tương đồng, nhưng thế giới của cả hai thì không giống nhau. Ở thế giới kia, hắn có thể tin tưởng luật pháp sẽ phán xử công minh, đem lại công lý. Nhưng tại đây, nơi mà một chính quyền tàn tạ điều hành thì điều đó là không thể. Cho nên, phải giết thì cứ giết!
Dương Hằng không cổ xúy việc giết chóc, nhưng không có nghĩa là hắn cứng nhắc. Nếu không nó chẳng khác nào đeo tròng lên cổ chính mình vậy, người bị tổn thương cuối cùng cũng chỉ là người vô tội.
Tay hắn cũng đã nhuốm máu, hắn không coi là điều hiển nhiên, mà coi đó là tội nghiệt của chính mình, để nhắc nhở chính mình không được mê thất trong giết chóc. Đó chính là con đường Rider của Dương Hằng.
"Vâng, vậy thì..."
Xoẹt!
Lưỡi kiếm cắt qua không khí, chém ngang eo Aria, ả ta hét thảm một tiếng cuối cùng trước khi ngã ra đằng sau. Chính thức kết thúc cho gia đình điên rồ này.
"Tuy rằng ngây thơ, nhưng cậu nhóc này cũng không tệ chút nào."
Cô gái tóc vàng quan sát Tatsumi từ đằng sau, thầm nghĩ.
Tuy nhiên, lần này Dương Hằng mới là đối tượng mà cô để ý. Cô cũng đã nhận ra người này chính là chủ tiệm mà hôm trước cô lừa tiền Tatsumi.
Từ biểu hiện mà xem, có thể trực diện Akame mà không cảm thấy sợ hãi, các phương diện năng lực đều không tệ. Cho dù là người bình thường, chủ tiệm này chắc chắn có bí mật của riêng mình.
"Đó.. đó mới là Tatsumi chứ! Cảm giác thật tuyệt. Ọe!!!"
"Ieyasu!"
Ieyasu nôn ra một đống máu, Tatsumi đã trở lại bình thường, hốt hoảng chạy lại nâng Ieyasu lên.
"Ieyasu..."
"Đây là giai đoạn cuối của Lubora. Bà mẹ của nhà này thích trò tiêm thuốc vào nạn nhân. Sau đó ghi lại phản ứng đau đớn của người đó vào nhật kí. Không thể cứu cậu ta."
Người nói là Akame.
"Tatsumi..."
"Ieyasu!!"
"Sayo... cô ấy không thèm nhìn ả khốn kia... cho tới tận lúc chết... ha ha..."
"Cô ấy thật ngầu..."
"Ieyasu..."
Tatsumi tuyệt vọng, đúng lúc này Dương Hằng đi vào, trong tay xách một cái hòm to.
"Ai bảo là không cứu được."
Tatsumi ngoảnh mặt về phía Dương Hằng, nước mặt không nhịn được mà tuôn trào. Không chỉ là Tatsumi, cả cô gái tóc vào và Akame đều chăm chú vào hắn. Cảm giác của cả hai đều rất nhạy bén, nhưng cũng không phát hiện Dương Hằng lấy cái hòm từ đâu ra. Tất nhiên đây là đồ từ hệ thống rồi.
Hòm cứu trợ đa năng (cấp thấp)
Hòm cứu trợ có đầy đủ các dụng cụ và thuốc chữa thương, ứng dụng vào nhiều trường hợp khác nhau. Công năng cụ thể cần người sử dụng khai phá. Chỉ tác dụng với thể chất vật lý có trị số dưới 2.5. Lưu ý, vật dụng hao hụt cần bổ sung bằng điểm tích lũy, không cần kiến thức y khoa cũng có thể sử dụng.
Giá bán: 500 điểm tích lũy.
Cái giá khá là chát, mua xong Dương Hằng chỉ còn lại lèo tèo mấy chục điểm nhưng hắn không hối hận, bởi vì tác dụng của nó rất lớn, đặc biệt vào trong những trường hợp thế này.
"Thật sự sao! Thật sự sao anh Dương Hằng!! Chỉ cần có thể cứu Ieyasu, bao nhiêu tiền em trả được!!"
"Anh không phải bác sĩ, cứu người cũng không hỏi chuyện tiền nong. Đừng sướt mướt nữa, cậu chỉ cần giữ chặt bạn của cậu là được.
Tatsumi đặt Ieyasu nằm xuống sàn. Dương Hằng tiến đến, khuỵu một chân xuống. Cái hòm mở ra, xuất hiện là một đống dụng cụ khiến Tatsumi choáng ngợp.
Ieyasu khẽ quay đầu về phía Dương Hằng, trong miệng thều thào lời cảm ơn.
"Cảm ơn... anh vì đã... chiếu cố thằng Tatsumi. Nó... nó ngốc... lắm... chắc hẳn... đã gây nhiều rắc rối...."
"Được rồi, cậu gọi là Ieyasu đúng không. Giờ thì ngậm chặt cái này vào. Khi chữa trị, dù có đau thế nào cũng không được mất đi ý thức, hiểu chưa?"
"Anh yên tâm, đau đớn do con ả kia làm em còn chịu được."
Thứ mà Ieyasu ngậm là một khúc gỗ hắn lượm vừa nãy. Nói là ngậm nhưng thứ này để cậu ta khi quá đau không cắn vào lưỡi mình.
Trong hòm tất nhiên có thuốc tê. Chỉ là hắn đã tra xét qua, tình trạng của Ieyasu cực kì tệ, sống sót đến đây hoàn toàn là nhờ vào ý chí tự thân. Thuốc tê liều cao nhất tiêm vào chỉ làm giảm đau đớn từ "sốc não mà chết" thành "trong giới hạn chịu đựng của con người" mà thôi.
Cứu chữa chỉ có ba bước, đầu tiên là bức toàn bộ độc tố ra bên ngoài, tiếp theo là cho tiêm thuốc chữa trị cơ quan nội tạng bên trong, cuối cùng là tiêm vào dung dịch sinh mệnh để bỏi sung thiếu hụt. Trong đó, đau đớn nhất chính là bước đầu tiên.
Trong quá trình đó, Tatsumi phải liên tục giữ chặt người bạn của mình. Còn răng của Ieyasu đã hằn một vệt lên thân gỗ. May mắn là cậu chàng này qua được. Hai bước tiếp theo đơn giản hơn nhiều, hai phút là hoàn thành.
Cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh của Ieyasu dần ổn định lại, Dương Hằng mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn mặt ngoài trấn định, nhưng bên trong cũng rất căng thẳng, dù sao đây chính là lần đầu thực hành.
Ieyasu bởi vì quá mệt mỏi mà đã ngủ thiếp đi. Tatsumi thì liên tục tạ ơn, thậm chí còn định dập đầu với hắn nhưng bị hắn nâng lên.
"Đã bảo là đừng có sướt mướt rồi mà. Mang Ieyasu về tiệm sau đó nghỉ ngơi đi."
"Vâng!"
Tatsumi bế Ieyasu đi khỏi nơi này. Để lại Dương Hằng, cô gái tóc vàng cùng với Akame.
Tên lính còn lại đã bị Akame cắt cổ không biết từ lúc nào.
"Tôi biết mấy người định làm gì? Nhưng mà cho một cậu nhóc đi làm sát thủ như mấy người thì ổn sao?"
Dương Hằng nhận ra Night Raid cũng không phải như thế nhân đồn đoán là độc ác như vậy. Thủ đoạn của họ tàn nhẫn thật, nhưng những kẻ đã bị hoh giết tám chín phần mười cũng như cái gia đình này, đều là một đám không bằng súc sinh đội lốt người.
"Chúng tôi luôn thiếu người. Cậu nhóc đó có cả may mắn, can đảm và kĩ năng, tại sao lại không thể chứ?"
"Mà lại, tôi lại càng hứng thú hơn với anh. Anh yếu hơn cả nhóc đó. Nhưng lại không hề nao núng khi đối đầy với bất cứ ai ở đây. Thế nào, muốn gia nhập chúng tôi không?"
"Sẽ cân nhắc, nhưng không phải hiện tại."
"Được thôi, những cái xác chúng tôi sẽ dọn. Còn nhà kho kia anh muốn làm gì không?"
"Thiêu nó, cho những người ở đây sự giải thoát."
Akame và cô gái tóc vàng rời đi. Để lại Dương Hằng một mình cùng với nhà kho. Hắn đốt, ánh lửa bốc lên đem theo nơi đáng nguyền rủa này đi vào dĩ vãng.
"Chúng dụ dỗ những người từ quê lên với những lời lẽ ngọt ngào. Sau đó tra tấn và chơi đùa họ tới chết."
"Đây... chính là bộ mặt thật của gia đình này."
Tatsumi nhìn một cái xác con gái đã được treo lên bằng xích sắt, trái tim như ngừng đập. Thanh âm run rẩy không thể nói được.
"Sayo..."
Mái tóc đen dài mượt mà trong trí nhớ của Tatsumi giờ đã trở nên xơ xác và lởn chởm dính đầy máu. Người của Sayo cũng bị tra tấn đến mức mà làn da đầy vết trầy, bầm dập, chảy máu. Thứ duy nhất còn trọn vẹn là cái dây buộc tóc của quen thuộc màu xanh dương đó.
"Này, Sayo!!"
"Là cậu phải không? Sayo!!!"
"Trả lời mình đi!! Chúng ta... chúng ta đã hứa với nhau..."
Nhìn dáng vẻ này, có vẻ cô đã chết không lâu trước đó, nhưng Tatsumi không muốn chấp nhận sự thật, rằng người bạn thân thiết của mình đã rời đi vĩnh viễn.
Tâm trí của Tatsumi đã gần như sụp đổ, cậu chậm rãi quay đầu về phía Aria vẫn đang bị trói. Ánh mắt ngây thơ trong sáng vốn có của thiếu niên trẻ tuổi này giờ chỉ còn là sự lăng lệ.
"Vậy là, tất cả những người trong gia đình này đã làm việc đó."
Aria không dám đối mặt với Tatsumi, tuy nhiên vẫn cứng đầu cãi lại.
"Tatsumi! Tất cả chỉ là vu khống! Mình không hề biết chỗ này!"
"Cô ta nói dối đấy, không chỉ cô ta, lũ lính canh biết chuyện nhưng vẫn giữ im lặng, có thể xem như là đồng đẳng."
Cô gái tóc vàng vặn lại khiến Aria nín miệng.
"Tatsumi, là cậu phải không Tatsumi?"
Tatsumi quay sang, thấy được trong cái cũi sắt bên cạnh là người bạn còn lại của cậu. Thân thể tả tơi, đôi mắt thâm xì, làn da có đầy các vết màu đỏ, đang vươn đôi tay về phía cậu.
"Ieyasu...?"
"Cô ta đã mời Sayo và tớ vào nhà. Rồi sau khi ăn xong bọn tớ đều bất tỉnh."
"Chính ả ta... chính ả ta đã tra tấn Sayo tới chết!!!"
Ieyasu vừa nói, nước mắt vừa chảy ra, mang theo toàn bộ uất ức và thống khổ để nói với người bạn thơ ấu. Sau đó suy sụp quỳ xuống.
"Có gì sai chứ!"
"Tất cả lũ chúng mày chỉ là một lũ dân quê lên đây! Chỉ xứng làm chó cho bọn tao thôi! Tao giết chó của tao là sai hả?!!"
"Còn con khốn đó, chỉ là một con chó mà dám có mái tóc dài mượt hơn tao! Nó là cái thá gì chứ? Trong khi tao phải vật lộn với mái tóc chết tiệt này!"
"Đó là lí do tao cho nó cái chết càng đau đớn càng tốt! Đáng lẽ nó phải cảm ơn tao vì đã quan tâm nó như thế chứ!"
Aria xổ ra một tràng, khí chất trang nhã thanh cao của tiểu thư nhà giàu đã không còn nữa, thứ duy nhất khi mặt nạ được lột bỏ chỉ là một kẻ sát biến thái tàn nhẫn đến mức điên rồ mà thôi.
Akame rút kiếm ra, định tiến lên kết liễu Aria thì đã có người nhanh chân lên trước.
Bốp!
Đó là âm thanh của một cú tát vang dội. Aria đờ đẫn, nhìn Dương Hằng đang lắc lắc cổ tay mình.
"Ngươi ồn ào quá."
"Thằng chó chết chủ tiệm! Mày cướp mất con mồi của tao!! Mày cũng chẳng khác nào bọn tao cả!!"
Aria điên lên, ả ta dùng khuôn mặt vẫn còn in hằn năm ngón tay mà gào thét. Dương Hằng nhướng mày, tặng cho ả thêm một phát tát vào bên còn lại cho cân xứng.
"Không có con mồi nào ở đây cả. Không cần chụp mũ người khác, tiểu thư. Với lại, những người như tiểu thư Aria đây không có tư cách gì nhận xét người khác hết."
"Mày! Mày!"
Đúng lúc này, Tatsumi lững thững bước đi, đến gần chỗ Dương Hằng và Aria. Tay của cậu đã nắm chặt đến mức run rẩy vào thanh kiếm sau lưng.
Nhưng Tatsumi không rút ra, mà nhìn về phía Dương Hằng, cậu không nói gì, nhưng hắn đã hiểu được ý của cậu.
"Tatsumi, đất nước này đã quá thối nát rồi. Công lý có thể trừng trị những kẻ này, nhưng thứ pháp luật của đất nước này thì không. Vì vậy, cứ làm đi."
"Những kẻ mang tội nặng đến mức thánh thần cũng không thể phán định. Chúng ta chỉ có thể đích thân tiễn chúng xuống địa ngục để ma quỷ thẩm phán."
Hành động của nhà này với giáo phái doom khi trước là tương đồng, nhưng thế giới của cả hai thì không giống nhau. Ở thế giới kia, hắn có thể tin tưởng luật pháp sẽ phán xử công minh, đem lại công lý. Nhưng tại đây, nơi mà một chính quyền tàn tạ điều hành thì điều đó là không thể. Cho nên, phải giết thì cứ giết!
Dương Hằng không cổ xúy việc giết chóc, nhưng không có nghĩa là hắn cứng nhắc. Nếu không nó chẳng khác nào đeo tròng lên cổ chính mình vậy, người bị tổn thương cuối cùng cũng chỉ là người vô tội.
Tay hắn cũng đã nhuốm máu, hắn không coi là điều hiển nhiên, mà coi đó là tội nghiệt của chính mình, để nhắc nhở chính mình không được mê thất trong giết chóc. Đó chính là con đường Rider của Dương Hằng.
"Vâng, vậy thì..."
Xoẹt!
Lưỡi kiếm cắt qua không khí, chém ngang eo Aria, ả ta hét thảm một tiếng cuối cùng trước khi ngã ra đằng sau. Chính thức kết thúc cho gia đình điên rồ này.
"Tuy rằng ngây thơ, nhưng cậu nhóc này cũng không tệ chút nào."
Cô gái tóc vàng quan sát Tatsumi từ đằng sau, thầm nghĩ.
Tuy nhiên, lần này Dương Hằng mới là đối tượng mà cô để ý. Cô cũng đã nhận ra người này chính là chủ tiệm mà hôm trước cô lừa tiền Tatsumi.
Từ biểu hiện mà xem, có thể trực diện Akame mà không cảm thấy sợ hãi, các phương diện năng lực đều không tệ. Cho dù là người bình thường, chủ tiệm này chắc chắn có bí mật của riêng mình.
"Đó.. đó mới là Tatsumi chứ! Cảm giác thật tuyệt. Ọe!!!"
"Ieyasu!"
Ieyasu nôn ra một đống máu, Tatsumi đã trở lại bình thường, hốt hoảng chạy lại nâng Ieyasu lên.
"Ieyasu..."
"Đây là giai đoạn cuối của Lubora. Bà mẹ của nhà này thích trò tiêm thuốc vào nạn nhân. Sau đó ghi lại phản ứng đau đớn của người đó vào nhật kí. Không thể cứu cậu ta."
Người nói là Akame.
"Tatsumi..."
"Ieyasu!!"
"Sayo... cô ấy không thèm nhìn ả khốn kia... cho tới tận lúc chết... ha ha..."
"Cô ấy thật ngầu..."
"Ieyasu..."
Tatsumi tuyệt vọng, đúng lúc này Dương Hằng đi vào, trong tay xách một cái hòm to.
"Ai bảo là không cứu được."
Tatsumi ngoảnh mặt về phía Dương Hằng, nước mặt không nhịn được mà tuôn trào. Không chỉ là Tatsumi, cả cô gái tóc vào và Akame đều chăm chú vào hắn. Cảm giác của cả hai đều rất nhạy bén, nhưng cũng không phát hiện Dương Hằng lấy cái hòm từ đâu ra. Tất nhiên đây là đồ từ hệ thống rồi.
Hòm cứu trợ đa năng (cấp thấp)
Hòm cứu trợ có đầy đủ các dụng cụ và thuốc chữa thương, ứng dụng vào nhiều trường hợp khác nhau. Công năng cụ thể cần người sử dụng khai phá. Chỉ tác dụng với thể chất vật lý có trị số dưới 2.5. Lưu ý, vật dụng hao hụt cần bổ sung bằng điểm tích lũy, không cần kiến thức y khoa cũng có thể sử dụng.
Giá bán: 500 điểm tích lũy.
Cái giá khá là chát, mua xong Dương Hằng chỉ còn lại lèo tèo mấy chục điểm nhưng hắn không hối hận, bởi vì tác dụng của nó rất lớn, đặc biệt vào trong những trường hợp thế này.
"Thật sự sao! Thật sự sao anh Dương Hằng!! Chỉ cần có thể cứu Ieyasu, bao nhiêu tiền em trả được!!"
"Anh không phải bác sĩ, cứu người cũng không hỏi chuyện tiền nong. Đừng sướt mướt nữa, cậu chỉ cần giữ chặt bạn của cậu là được.
Tatsumi đặt Ieyasu nằm xuống sàn. Dương Hằng tiến đến, khuỵu một chân xuống. Cái hòm mở ra, xuất hiện là một đống dụng cụ khiến Tatsumi choáng ngợp.
Ieyasu khẽ quay đầu về phía Dương Hằng, trong miệng thều thào lời cảm ơn.
"Cảm ơn... anh vì đã... chiếu cố thằng Tatsumi. Nó... nó ngốc... lắm... chắc hẳn... đã gây nhiều rắc rối...."
"Được rồi, cậu gọi là Ieyasu đúng không. Giờ thì ngậm chặt cái này vào. Khi chữa trị, dù có đau thế nào cũng không được mất đi ý thức, hiểu chưa?"
"Anh yên tâm, đau đớn do con ả kia làm em còn chịu được."
Thứ mà Ieyasu ngậm là một khúc gỗ hắn lượm vừa nãy. Nói là ngậm nhưng thứ này để cậu ta khi quá đau không cắn vào lưỡi mình.
Trong hòm tất nhiên có thuốc tê. Chỉ là hắn đã tra xét qua, tình trạng của Ieyasu cực kì tệ, sống sót đến đây hoàn toàn là nhờ vào ý chí tự thân. Thuốc tê liều cao nhất tiêm vào chỉ làm giảm đau đớn từ "sốc não mà chết" thành "trong giới hạn chịu đựng của con người" mà thôi.
Cứu chữa chỉ có ba bước, đầu tiên là bức toàn bộ độc tố ra bên ngoài, tiếp theo là cho tiêm thuốc chữa trị cơ quan nội tạng bên trong, cuối cùng là tiêm vào dung dịch sinh mệnh để bỏi sung thiếu hụt. Trong đó, đau đớn nhất chính là bước đầu tiên.
Trong quá trình đó, Tatsumi phải liên tục giữ chặt người bạn của mình. Còn răng của Ieyasu đã hằn một vệt lên thân gỗ. May mắn là cậu chàng này qua được. Hai bước tiếp theo đơn giản hơn nhiều, hai phút là hoàn thành.
Cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh của Ieyasu dần ổn định lại, Dương Hằng mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn mặt ngoài trấn định, nhưng bên trong cũng rất căng thẳng, dù sao đây chính là lần đầu thực hành.
Ieyasu bởi vì quá mệt mỏi mà đã ngủ thiếp đi. Tatsumi thì liên tục tạ ơn, thậm chí còn định dập đầu với hắn nhưng bị hắn nâng lên.
"Đã bảo là đừng có sướt mướt rồi mà. Mang Ieyasu về tiệm sau đó nghỉ ngơi đi."
"Vâng!"
Tatsumi bế Ieyasu đi khỏi nơi này. Để lại Dương Hằng, cô gái tóc vàng cùng với Akame.
Tên lính còn lại đã bị Akame cắt cổ không biết từ lúc nào.
"Tôi biết mấy người định làm gì? Nhưng mà cho một cậu nhóc đi làm sát thủ như mấy người thì ổn sao?"
Dương Hằng nhận ra Night Raid cũng không phải như thế nhân đồn đoán là độc ác như vậy. Thủ đoạn của họ tàn nhẫn thật, nhưng những kẻ đã bị hoh giết tám chín phần mười cũng như cái gia đình này, đều là một đám không bằng súc sinh đội lốt người.
"Chúng tôi luôn thiếu người. Cậu nhóc đó có cả may mắn, can đảm và kĩ năng, tại sao lại không thể chứ?"
"Mà lại, tôi lại càng hứng thú hơn với anh. Anh yếu hơn cả nhóc đó. Nhưng lại không hề nao núng khi đối đầy với bất cứ ai ở đây. Thế nào, muốn gia nhập chúng tôi không?"
"Sẽ cân nhắc, nhưng không phải hiện tại."
"Được thôi, những cái xác chúng tôi sẽ dọn. Còn nhà kho kia anh muốn làm gì không?"
"Thiêu nó, cho những người ở đây sự giải thoát."
Akame và cô gái tóc vàng rời đi. Để lại Dương Hằng một mình cùng với nhà kho. Hắn đốt, ánh lửa bốc lên đem theo nơi đáng nguyền rủa này đi vào dĩ vãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.