Chương 85: Cái chết của Zank, về làng
Blasphemos
10/02/2022
Zank hiện tại người đầy máu me, sợ hãi nhìn Dương Hằng đang đứng ở phía trước.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể? Tao đã đọc suy nghĩ của mày!!"
"Đó là do ngươi quá ngu, đọc toàn bộ năng lực của mình ra, ta tìm ra phương án khắc chế không phải tất nhiên sao?"
Phản diện chết vào nói nhiều, ví dụ cực kì thực tế chính là Zank đồ tể này. Gã có thể đọc ý nghĩ, nhưng tất cả những đòn tấn công của Dương Hằng đều không giống như suy nghĩ đó, khiến cho kẻ đang chảy máu sợ hãi không phải là Dương Hằng mà là Zank.
Phương án thứ ba mà hắn nghĩ ra, chính là coi ý nghĩ như một dòng chảy xong chia nó ra làm hai luồng khác nhau. Dương Hằng đánh cược teigu của Zank chỉ có thể đọc được luồng suy nghĩ mà hắn muốn thể hiện ra, còn một luồng khác thì không. Hắn đoán đúng.
Phân chia dòng chảy ý nghĩ nó tương tự như "nhất tâm đa dụng" vậy. Khi mà Dương Hằng sử dụng Cosmic Cube hạn mức cao nhất, đến cả thời gian đối với hắn cũng là một dòng chảy có thể tác động vào mà, nói gì đến suy nghĩ.
"Đã vậy thì!!!"
Zank đồ tể hét lên, con mắt Spected mở ra. Trong tầm nhìn của Dương Hằng, khung cảnh xung quanh biến đổi, vị trí của Zank thay thế bằng cha của hắn, sau đó là mẹ của hắn, Lusca, cuối cùng là Selina.
"Ảo thị, kẻ xuất hiện trước mặt chính là kẻ mà ngươi yêu quý nhất. Khiến cho ngươi chìm vào kí ức của mình."
Dương Hằng đứng đơ tại chỗ. Ieyasu lo lắng hét lên.
"Anh chủ tiệm!!"
"Vô ích thôi, tao đã sử dụng năng thôi miên! Tuy thời gian ngắn nhưng hiệu quả của nó rất mạnh."
Zank sung sướng, định dùng thời gian quý giá này tiến lên phía trước làm thịt Dương Hằng. Không cần biết kinh nghiệm của kẻ đó phong phú như thế nào, chúng sẽ không thể ra tay với người chúng yêu quý nhất.
Ieyasu đã cuống lên rồi, cũng mặc kệ thể trạng của mình như thế nào mà chạy lên giúp đỡ. Dù có chết, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn ân nhân của cậu bị giết ngay trước mặt được.
Nhưng khi cậu sắp vượt lên, một bàn tay vung ra ngăn Ieyasu lại, là Dương Hằng.
"Anh không sao, cứ trở về đi."
"Đồ tể, mày chọn sai cách rồi."
Ảo ảnh trước mắt của Dương Hằng vặn vẹo, sau đó vỡ vụn, hình dáng của Zank lại hiện ra.
"Cái quái gì? Mày làm như thế nào?"
Zank hoảng sợ, đối phương giống như là khắc tinh của gã, đọc tâm là giả, chế tạo ảo ảnh bị phá vỡ, thôi miên không có tác dụng. Mà hai năng lực còn lại của teigu gã vẫn chưa đào móc ra được, bởi vì thứ này vốn là đồ mà gã trộm.
Cái khí thế mà Dương Hằng tỏa ra khiến Zank đồ tể cảm thấy run rẩy. Nó không hề giống thứ sát khí của đám sát thủ hay những kẻ giết người, đám đó chỉ dọa được người bình thường thôi, chứ đừng nói kẻ cũng là sát nhân hàng loạt như gã. Đối mặt với Dương Hằng hiện giờ, Zank cảm giác như đang bị thiêu cháy vậy.
Hai bên lần nữa xông vào nhau, Dương Hằng thể hiện sự áp đảo ngay từ những đợt chạm kiếm đầu tiên. Với trị số thân thể 1.3, dù như thế nào thì đáng lẽ ra Zank cũng không thua thảm như thế này, chỉ là gã đã quá phụ thuộc vào teigu, nó bị khắc chế như chặt hai tay của Zank vậy, cộng thêm tinh thần áp bách.
Cho đến khi mũi kiếm của Dương Hằng xuyên qua trái tim của mình, Zank mới biết sinh mạng của bản thân đã đến hồi cuối.
Gã ta trước kia là đao phủ ở thủ đô, từ khi tên tể tướng mới lên chức, điều khiển vị vua trẻ con như một con rối, số lượng người mà đao phủ như Zank phải giết tăng đột biến. Từ dân thường đến chính trị gia, quan lại trái ý với tên tể tướng. Ngày nào Zank cũng phải chặt đầu người khác, cuối cùng nó lại quay ra ám ảnh chính gã, khiến gã không kiềm được nếu không chặt đầu ai đó mỗi ngày, cuối cùng Zank chạy trốn, trộm đi teigu Spected làm sát nhân đồ tể khét tiếng.
Thực ra, còn một nguyên nhân sâu xa hơn nữa là, bởi vì trong khoảng thời gian đó giết quá nhiều người, gã luôn cảm thấy như có những tiếng hét gào thét bên tai mình. Ban đầu nó chỉ loánh thoáng qua, nhưng theo số lượng người chết càng lúc càng tăng, tiếng thét khổng lồ đã khiến cho Zank sợ hãi tột độ. Nó giống như là nguyền rủa của những nạn nhân, muốn kéo gã xuống địa ngục. Những âm thanh này kinh khủng tới độ cho đến bây giờ gã vẫn đeo hai cái bịt tai.
Nhưng vào cái khoảnh khắc trước khi chết, bịt tai rơi ra, nhưng những tiếng thét ám ảnh bên tai đã không còn nữa. Con mắt của Zank trong một tích tắc trở nên thanh minh, không còn sự điên cuồng khi trước nữa.
"Tuyệt... vời..."
"Cảm ơn..."
Zank chết, thân thể đổ ra đằng sau. Dương Hằng chống hai cây kiếm lên mặt đường, không còn hình tượng như khi nãy mà ngồi bệt xuống, thở không ra hơi. Đối đầu với thể chất cao tới 1.3, hắn cũng phải gắng sức lắm mới không bị đuối trong trận chiến.
"Vô Hạn, gã này tính điểm như thế nào?"
"Mục tiêu mà người lữ hành tiêu diệt có thưởng cho số điểm tích lũy tùy vào phán định về chiến lực, ảnh hưởng thế cục, tính quan trọng. Và nếu đó là chủ nhân của teigu sẽ cộng thêm 50 điểm."
Zank đồ tể: cá nhân 10 điểm tích lũy cộng teigu 50 điểm tích lũy bằng 60 điểm tích lũy
So với đám người Night Raid mà nói, gã này khá yếu, bởi vì quá phụ thuộc vào khả năng của teigu.
Dương Hằng sở dĩ không trực tiếp biến hình cho tên này một đấm cũng bởi vì thế. Đai lưng Rider là kết tinh cho ý chí của hắn, là người bạn đồng hành, không phải thứ sức mạnh để ỷ lại. Tất nhiên là cũng phải tùy trường hợp, lần này Dương Hằng chỉ cần đánh chay là đủ.
"Anh không sao chứ?"
"Không nguy hiểm, có vài chỗ cần xử lý."
"Để em giúp! Master Ieyasu không vô dụng vậy đâu."
Ieyasu chạy ra đỡ hắn dậy đi vào trong xe ngựa, ông chú đánh xe cũng biết ý mà dừng lại.
Dương Hằng lôi ra hòm cứu trợ đa năng, bắt đầu xử lý vết thương trên người do Zank để lại, tuy là cắt qua da thịt và chảy máu, nhưng không thương đến căn bản nên chữa rất nhanh. Tốn mười phút đã hồi phục được không ít.
Hắn đi ra ngoài, thấy Ieyasu đang vận chuyển mấy cái xác chết của các nạn nhan xấu số ra bên đường.
"Dù sao cũng không thể để bọn họ phơi thây nơi hoang dã được."
Nhìn cậu thiếu niên đằng kia quay mặt đi, Dương Hằng cười nhẹ nhàng, vỗ vai cậu.
"Được rồi, tìm thử xem có xẻng hay dụng cụ nào không, anh đào một cái hố."
Xe của ông chú không có nhưng may mà xe kia lại có. Với thể lực của mình, không lâu sau Dương Hằng đã đào được một cái hố trải dài, sau đó đặt từng người chỉnh tề theo hàng, ông chú đánh xe cũng tiến lên giúp đỡ. Sau đó lấp đất lên. Xác của Zank đồ tể được đặt tại một cái hố riêng biệt, coi như là kết cục cho gã sát nhân biến thái này.
Hành trình tiếp tục, càng đi về phương Bắc, khí hậu càng lạnh hơn, thậm chí có cả tuyết rơi. Cũng may vì đã được cảnh báo trước nên hắn có chuẩn bị áo ấm đầy đủ.
Tuyết rơi rất đẹp, nhưng nó lại là thứ khá cản trở đối với phương tiện lưu thông, mấy lần liền cả ba người phải xuống xe dọn tuyết trên đường. Trừ khi là xe quân dụng của quân đội đế quốc hay là xe trượt tuyết mới dễ dàng đi qua chỗ này.
Trên quãng đường dài, cũng cis mấy lần xe ngựa đụng độ lũ cướp đường, tất nhiên là đã bị Dương Hằng giải quyết êm đẹp.
"Mấy cậu có thể lên được thủ đô quả thật không dễ dàng."
"Cũng chỉ do đường quá dài thôi anh, với lại cướp đường nữa. Em nhớ chỗ này, ngày trước cả ba đứa bị cướp chặn đường ở đây xong mới bị tách nhau ra."
Trải qua một chuyến đi dài, bọn họ còn chặng cuối đó chính là leo lên trên một ngọn đồi, trên đó chính là ngôi làng quê hương chả Ieyasu và Tatsumi.
"Anh chủ tiệm, anh không cần lên hẳn đây đâu."
"Không sao, coi như là chào hỏi mấy bác."
Ông chú đánh xe không có thể lực để leo trèo nên hắn dặn chờ ở phía dưới, hắn chỉ đi một chút rồi quay lại.
Leo lên một lúc, cả Dương Hằng và Ieyasu nhìn thấy bóng dáng kiến trúc hiện ra ở phía xa.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể? Tao đã đọc suy nghĩ của mày!!"
"Đó là do ngươi quá ngu, đọc toàn bộ năng lực của mình ra, ta tìm ra phương án khắc chế không phải tất nhiên sao?"
Phản diện chết vào nói nhiều, ví dụ cực kì thực tế chính là Zank đồ tể này. Gã có thể đọc ý nghĩ, nhưng tất cả những đòn tấn công của Dương Hằng đều không giống như suy nghĩ đó, khiến cho kẻ đang chảy máu sợ hãi không phải là Dương Hằng mà là Zank.
Phương án thứ ba mà hắn nghĩ ra, chính là coi ý nghĩ như một dòng chảy xong chia nó ra làm hai luồng khác nhau. Dương Hằng đánh cược teigu của Zank chỉ có thể đọc được luồng suy nghĩ mà hắn muốn thể hiện ra, còn một luồng khác thì không. Hắn đoán đúng.
Phân chia dòng chảy ý nghĩ nó tương tự như "nhất tâm đa dụng" vậy. Khi mà Dương Hằng sử dụng Cosmic Cube hạn mức cao nhất, đến cả thời gian đối với hắn cũng là một dòng chảy có thể tác động vào mà, nói gì đến suy nghĩ.
"Đã vậy thì!!!"
Zank đồ tể hét lên, con mắt Spected mở ra. Trong tầm nhìn của Dương Hằng, khung cảnh xung quanh biến đổi, vị trí của Zank thay thế bằng cha của hắn, sau đó là mẹ của hắn, Lusca, cuối cùng là Selina.
"Ảo thị, kẻ xuất hiện trước mặt chính là kẻ mà ngươi yêu quý nhất. Khiến cho ngươi chìm vào kí ức của mình."
Dương Hằng đứng đơ tại chỗ. Ieyasu lo lắng hét lên.
"Anh chủ tiệm!!"
"Vô ích thôi, tao đã sử dụng năng thôi miên! Tuy thời gian ngắn nhưng hiệu quả của nó rất mạnh."
Zank sung sướng, định dùng thời gian quý giá này tiến lên phía trước làm thịt Dương Hằng. Không cần biết kinh nghiệm của kẻ đó phong phú như thế nào, chúng sẽ không thể ra tay với người chúng yêu quý nhất.
Ieyasu đã cuống lên rồi, cũng mặc kệ thể trạng của mình như thế nào mà chạy lên giúp đỡ. Dù có chết, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn ân nhân của cậu bị giết ngay trước mặt được.
Nhưng khi cậu sắp vượt lên, một bàn tay vung ra ngăn Ieyasu lại, là Dương Hằng.
"Anh không sao, cứ trở về đi."
"Đồ tể, mày chọn sai cách rồi."
Ảo ảnh trước mắt của Dương Hằng vặn vẹo, sau đó vỡ vụn, hình dáng của Zank lại hiện ra.
"Cái quái gì? Mày làm như thế nào?"
Zank hoảng sợ, đối phương giống như là khắc tinh của gã, đọc tâm là giả, chế tạo ảo ảnh bị phá vỡ, thôi miên không có tác dụng. Mà hai năng lực còn lại của teigu gã vẫn chưa đào móc ra được, bởi vì thứ này vốn là đồ mà gã trộm.
Cái khí thế mà Dương Hằng tỏa ra khiến Zank đồ tể cảm thấy run rẩy. Nó không hề giống thứ sát khí của đám sát thủ hay những kẻ giết người, đám đó chỉ dọa được người bình thường thôi, chứ đừng nói kẻ cũng là sát nhân hàng loạt như gã. Đối mặt với Dương Hằng hiện giờ, Zank cảm giác như đang bị thiêu cháy vậy.
Hai bên lần nữa xông vào nhau, Dương Hằng thể hiện sự áp đảo ngay từ những đợt chạm kiếm đầu tiên. Với trị số thân thể 1.3, dù như thế nào thì đáng lẽ ra Zank cũng không thua thảm như thế này, chỉ là gã đã quá phụ thuộc vào teigu, nó bị khắc chế như chặt hai tay của Zank vậy, cộng thêm tinh thần áp bách.
Cho đến khi mũi kiếm của Dương Hằng xuyên qua trái tim của mình, Zank mới biết sinh mạng của bản thân đã đến hồi cuối.
Gã ta trước kia là đao phủ ở thủ đô, từ khi tên tể tướng mới lên chức, điều khiển vị vua trẻ con như một con rối, số lượng người mà đao phủ như Zank phải giết tăng đột biến. Từ dân thường đến chính trị gia, quan lại trái ý với tên tể tướng. Ngày nào Zank cũng phải chặt đầu người khác, cuối cùng nó lại quay ra ám ảnh chính gã, khiến gã không kiềm được nếu không chặt đầu ai đó mỗi ngày, cuối cùng Zank chạy trốn, trộm đi teigu Spected làm sát nhân đồ tể khét tiếng.
Thực ra, còn một nguyên nhân sâu xa hơn nữa là, bởi vì trong khoảng thời gian đó giết quá nhiều người, gã luôn cảm thấy như có những tiếng hét gào thét bên tai mình. Ban đầu nó chỉ loánh thoáng qua, nhưng theo số lượng người chết càng lúc càng tăng, tiếng thét khổng lồ đã khiến cho Zank sợ hãi tột độ. Nó giống như là nguyền rủa của những nạn nhân, muốn kéo gã xuống địa ngục. Những âm thanh này kinh khủng tới độ cho đến bây giờ gã vẫn đeo hai cái bịt tai.
Nhưng vào cái khoảnh khắc trước khi chết, bịt tai rơi ra, nhưng những tiếng thét ám ảnh bên tai đã không còn nữa. Con mắt của Zank trong một tích tắc trở nên thanh minh, không còn sự điên cuồng khi trước nữa.
"Tuyệt... vời..."
"Cảm ơn..."
Zank chết, thân thể đổ ra đằng sau. Dương Hằng chống hai cây kiếm lên mặt đường, không còn hình tượng như khi nãy mà ngồi bệt xuống, thở không ra hơi. Đối đầu với thể chất cao tới 1.3, hắn cũng phải gắng sức lắm mới không bị đuối trong trận chiến.
"Vô Hạn, gã này tính điểm như thế nào?"
"Mục tiêu mà người lữ hành tiêu diệt có thưởng cho số điểm tích lũy tùy vào phán định về chiến lực, ảnh hưởng thế cục, tính quan trọng. Và nếu đó là chủ nhân của teigu sẽ cộng thêm 50 điểm."
Zank đồ tể: cá nhân 10 điểm tích lũy cộng teigu 50 điểm tích lũy bằng 60 điểm tích lũy
So với đám người Night Raid mà nói, gã này khá yếu, bởi vì quá phụ thuộc vào khả năng của teigu.
Dương Hằng sở dĩ không trực tiếp biến hình cho tên này một đấm cũng bởi vì thế. Đai lưng Rider là kết tinh cho ý chí của hắn, là người bạn đồng hành, không phải thứ sức mạnh để ỷ lại. Tất nhiên là cũng phải tùy trường hợp, lần này Dương Hằng chỉ cần đánh chay là đủ.
"Anh không sao chứ?"
"Không nguy hiểm, có vài chỗ cần xử lý."
"Để em giúp! Master Ieyasu không vô dụng vậy đâu."
Ieyasu chạy ra đỡ hắn dậy đi vào trong xe ngựa, ông chú đánh xe cũng biết ý mà dừng lại.
Dương Hằng lôi ra hòm cứu trợ đa năng, bắt đầu xử lý vết thương trên người do Zank để lại, tuy là cắt qua da thịt và chảy máu, nhưng không thương đến căn bản nên chữa rất nhanh. Tốn mười phút đã hồi phục được không ít.
Hắn đi ra ngoài, thấy Ieyasu đang vận chuyển mấy cái xác chết của các nạn nhan xấu số ra bên đường.
"Dù sao cũng không thể để bọn họ phơi thây nơi hoang dã được."
Nhìn cậu thiếu niên đằng kia quay mặt đi, Dương Hằng cười nhẹ nhàng, vỗ vai cậu.
"Được rồi, tìm thử xem có xẻng hay dụng cụ nào không, anh đào một cái hố."
Xe của ông chú không có nhưng may mà xe kia lại có. Với thể lực của mình, không lâu sau Dương Hằng đã đào được một cái hố trải dài, sau đó đặt từng người chỉnh tề theo hàng, ông chú đánh xe cũng tiến lên giúp đỡ. Sau đó lấp đất lên. Xác của Zank đồ tể được đặt tại một cái hố riêng biệt, coi như là kết cục cho gã sát nhân biến thái này.
Hành trình tiếp tục, càng đi về phương Bắc, khí hậu càng lạnh hơn, thậm chí có cả tuyết rơi. Cũng may vì đã được cảnh báo trước nên hắn có chuẩn bị áo ấm đầy đủ.
Tuyết rơi rất đẹp, nhưng nó lại là thứ khá cản trở đối với phương tiện lưu thông, mấy lần liền cả ba người phải xuống xe dọn tuyết trên đường. Trừ khi là xe quân dụng của quân đội đế quốc hay là xe trượt tuyết mới dễ dàng đi qua chỗ này.
Trên quãng đường dài, cũng cis mấy lần xe ngựa đụng độ lũ cướp đường, tất nhiên là đã bị Dương Hằng giải quyết êm đẹp.
"Mấy cậu có thể lên được thủ đô quả thật không dễ dàng."
"Cũng chỉ do đường quá dài thôi anh, với lại cướp đường nữa. Em nhớ chỗ này, ngày trước cả ba đứa bị cướp chặn đường ở đây xong mới bị tách nhau ra."
Trải qua một chuyến đi dài, bọn họ còn chặng cuối đó chính là leo lên trên một ngọn đồi, trên đó chính là ngôi làng quê hương chả Ieyasu và Tatsumi.
"Anh chủ tiệm, anh không cần lên hẳn đây đâu."
"Không sao, coi như là chào hỏi mấy bác."
Ông chú đánh xe không có thể lực để leo trèo nên hắn dặn chờ ở phía dưới, hắn chỉ đi một chút rồi quay lại.
Leo lên một lúc, cả Dương Hằng và Ieyasu nhìn thấy bóng dáng kiến trúc hiện ra ở phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.