Chương 176: Mahou Shoujo và trang web ma thuật
Blasphemos
16/03/2022
"Thầy Dương Hằng..."
Kayo sững sờ đến độ không biết nên nói gì tiếp, thế giới... làm sao thế này?
Sau cô cũng sực nhớ ra ngay cả ma thuật cũng tồn tại, vậy nên việc thầy giáo của cô là một người mạnh vượt quá giới hạn con người... cũng là điều có thể chấp nhận?
"Em học sinh kia."
Dương Hằng đột nhiên quay ngoắt, Kayo không hiểu gì nhìn xung quanh, nơi đây làm gì có ai.
"Là... là em ạ?"
"Không phải em, Kayo. Là cô bé kia kìa.
Theo hướng Dương Hằng chỉ, Kayo thấy được một bóng dáng nhỏ bé đi ra từ phía sau gốc cây, thình lình lại chính là Sasaki. Sasaki đang cầm trên tay một cái tay cầm trò chơi, nó giống hệt cái tay cần mà chiếc gương gập của Kayo đã biến thành.
"Chà, xem ra hai em cũng có bí mật nhỉ?"
"Thầy không phải cũng vậy sao?"
"Sắc sảo đấy, Sasaki. Vậy thì thầy sẽ đưa cậu bạn này đến bệnh viện. Hai đứa cứ nói chuyện đi."
Hắn nâng Takuma vẫn đang ngất xỉu lên, thân hình biến mất dưới những tán cây trong công viên. Sasaki đứng đối mặt với Kayo.
"Trả lời tôi, Komura Kayo. Có phải cậu cũng là một Mahou Shoujo?"
"Sasaki... trang web ma thuật là thứ gì?"
"Tôi không thích bị hỏi ngược lại, nhưng câu này thì tôi có thể trả lời."
Sasaki vung vẩy chiếc tay cầm của mình, có vẻ đây chính là "gậy phép" của cô
"Trang web ma thuật là một website đi trao tặng những cây gậy phép thuật cho những cô gái bất hạnh. Tay cầm trò chơi của tôi và cả chiếc giương gập của cậu, Kayo."
"Dù là thế, nó vẫn thật khó tin..."
Kayo nắm chặt gương gập trong tay, hôm nay thực sự có quá nhiều thứ ấp đến khiến cô khó mà tiêu hóa nổi.
"Vậy là vết lõm trên bức tường cũng do cậu làm ra? Nhưng thật kì lạ, gậy của cậu lại có khả năng giống như gậy của tôi vậy."
"Tôi đã bắt đầu nghi ngờ kể từ khi cậu nói chuyện với tôi, dù hai ta trước đó chưa từng qua lại với nhau lần nào. Để tôi đoán nhé, bằng cách nào đó như nói chuyện hay đụng chạm, cậu đã sao chép ma thuật của tôi. Và dựa trên những gì vừa quan sát được, có vẻ như nó chỉ dùng được một lần. Đúng chứ?"
Kayo không trả lời, như thế chẳng khác gì ngầm đồng ý. Nhưng mà câu hỏi của Sasaki vẫn chưa kết thúc.
"Nhưng có một điều mà tôi vẫn luôn thắc mắc, làm thế nào cậu biết được tôi là một Mahou Shoujo? Tôi chắc chắn mình chưa từng nói cho ai khác."
"Nó là vì... có hình của cậu trên một cuốn sổ."
Cô dần nhớ lại tối hôm đó, cây gậy phép thuật không phải là thứ duy nhất mà cô nhận được. Còn có một cuốn sổ tên là "cuốn sổ sát nhân", bên trong đó là hình ảnh của rất nhiều Mahou Shoujo, Sasaki là một trong số đó.
"Cuốn sổ sát nhân sao? Tôi không biết thứ này. Đưa nó cho tôi xem."
"Tôi không có mang..."
"Vậy thì về nhà cậu."
"À... ờ..."
Cả hai rời đi, để lại ba đứa con gái và tên da đen nằm trên đất. Trên đường về nhà, Kayo chần chừ một lúc rồi hỏi.
"Sasaki, có nên..."
"Cho thầy giáo biết chuyện ư? Người đó cực kì nguy hiểm, cậu biết chứ? Với cái lực tay kia, thầy ấy có thể bóp vỡ đầu của chúng ta nát như trái dưa hấu ấy."
"Không... không phải! Thầy ấy chắc chắn sẽ không bóp vỡ đầu chúng ta."
Kiểu so sánh này làm Kayo rợn tóc gáy. Nhưng cô nhanh chóng phản bác lại, có thể thấy Dương Hằng đã dần lấy được lòng tin của cô bé này.
"Thế thì tùy cậu."
Dương Hằng vừa đưa Takuma đến viện thì nhận được điện thoại. Hắn đặt cậu lên giường bệnh, những vết thương trên mặt cũng đã được băng bó, viện phí hắn cũng trả rồi.
"Thầy hiểu rồi, thầy sẽ tới đó ngay."
Cúp điện thoại, hắm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh. Takuma nhìn cánh cửa phòng vừa đóng lại, không biết là đang suy nghĩ gì.
...
"Sasaki, nếu thầy Dương Hằng không có ở đấy. Cậu sẽ cứu mình đúng không?"
"Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn xác nhận vài chuyện mà thôi."
"Với lại, cái lũ kia thật ồn ào, tôi ghét chúng nó."
Sasaki vừa lật xem quyển sổ sát nhân, vừa ăn cái bánh kem sinh nhật vẫn còn đang bỏ dở. Tiếng chuông cửa vang lên, Kayo đi ra mở cửa.
"Thầy, em thật ra..."
Kayo bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện, từ lúc cô nhận được gậy cho đến khi gặp Sasaki. Dương Hằng đặc biệt chú ý tới hai thứ, gậy phép thuật và trang web phép thuật.
"Kayo, thầy đã nói chuyện với bố em."
"Hả? Tại sao thầy lại..."
"Ông ấy có nói rằng, khi mà ông ấy giết ba tên kia. Chúng đã liên tục đổ lỗi cho một kẻ tên A, người đã đưa cho chúng gậy. Thầy nghĩ rằng gậy đó chính là cây gậy ma thuật, bởi vì thế nên cảnh sát mới không tìm thấy bất kì bằng chứng nào."
"Kayo, em gái của em đã bị giết bởi ma thuật từ cây gậy."
Sasaki thì gật gù đồng ý, suy đoán của Dương Hằng với suy đoán của cô cơ bản trùng khớp với nhau. Kayo thì sững sờ, sau đó đột nhiên lấy tay che miệng, khuôn mặt tái xanh.
"Em sao vậy?"
"Em... em không sao, chỉ là mỗi khi nghĩ về điều đó. Em lại thấy buồn nôn."
Đây có thể coi là một dạng ám ảnh tâm lý, Dương Hằng thở dài. Ánh mắt hơi trở nên lạnh lẽo, nếu như cái trang web kia là nguồn gốc của tất cả đau khổ mà cô bé này phải chịu, hắn sẽ dùng đôi tay này dẹp bỏ nó.
"Tuy nhiên, vẫn có một điểm chưa rõ ràng lắm. Kayo, cả tôi và cậu đều nhận được gậy từ trang web. Nhưng theo lời của bố cậu thì mấy tên kia lại nhận gậy từ một kẻ tên A."
Dương Hằng cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, chả lẽ con gái sẽ nhận được gậy từ trang web, còn con trai nhận gậy từ A?
Không, vẫn không hợp lí. Bởi vì Kayo lẫn Sasaki đều nói, chỉ những người tuyệt vọng mới có thể trở thành Mahou Shoujo, còn ba thằng kia không có chút nào giống người tuyệt vọng. Chúng chỉ là một lũ súc sinh đã bị tha hóa mà thôi.
Còn một điều nữa, nếu đã có sự tồn tại của trang web, vậy thì Admin chắc hẳn cũng tồn tại. Mà trên bàng treo thưởng của hệ thống có tên của Admin Site Web, nghĩa là những "admin" này không chỉ là người quản lý bình thường. Chúng có thể là kẻ thù nguy hiểm.
"Chậc, càng ngày càng rối, nhưng mà ít ra mình không còn đui mù hai mắt như trước nữa."
Dương Hằng thầm nghĩ, cùng Sasaki xem xét cuốn sổ sát nhân. Thứ này hắn đã được Kayo kể cho, hắn không hề biết rằng lại có nhiều Mahou Shoujo như vậy. Tất cả đều là con gái, tuổi đời còn rất trẻ.
Lật một hồi, quả nhiên là có hình của Sasaki trong đấy. Cô cũng phổ biến một số thứ cho hai người.
Thứ nhất, Mahou Shoujo sẽ có một biểu tượng ở cổ tay. Nó chính là tuổi thọ của họ, mỗi khi sử dụng ma thuật thì tuổi thọ sẽ tiêu hao, biểu hiện bằng cách biểu tượng trên cổ tay sẽ dần dần nhạt đi. Khi mà nó biến mất, Mahou Shoujo sẽ chết.
Thứ hai, mỗi khi sử dụng năng lực, đồng tử của Mahou Shoujo sẽ xuất hiện biểu tượng, mái tóc sẽ biến đổi. Máu sẽ chảy ra từ một nơi bất kì, với Sasaki là lỗ rốn còn Kayo là từ miệng.
"Mà Sasaki, tại sao cậu lại giúp đỡ tớ nhiều như vậy?"
"Tôi cần năng lực của cậu để tìm một Mahou Shoujo không có trong cuốn sổ sát nhân."
"Tại sao?"
Sasaki không trả lời, ăn nốt miếng bánh cuối cùng rồi đi ra khỏi cửa.
"Tạm biệt thầy. Chúc mừng sinh nhật, Kayo."
Giờ trong phòng chỉ còn hai người Dương Hằng và Kayo, hắn đột nhiên nói.
"Kayo, có được ma thuật rồi thì em sẽ làm gì? Trả thù sao?"
"Em..."
"Cái ánh mắt đó của em thầy biết rõ. Nó bình tĩnh, bởi vì nó chất chứa rất nhiều thù hận trong đấy."
"Với lại, tại sao em luôn luôn cam chịu?"
"Em... đã luôn muốn giết tất cả những kẻ đó. Nhưng em... không muốn trở nên giống bố mình."
"Đó là lý do em luôn chịu bị bắt nạt? Nghe này Kayo, đó không đáng đâu. Nó cũng không phải cách giải quyết."
Hắn không biết lấy ra từ đâu một cốc cà phê rồi đặt lên bàn.
"Bây giờ em vẫn chưa hiểu được, nhưng đó chỉ là sớm muộn."
"Kayo, uống cái này đi, hi vọng nó làm em cảm thấy tốt hơn."
Dương Hằng xoa đầu cô bé rồi cũng đi. Trong căn nhà này giờ chỉ còn mình Kayo, cô uống một ngụm cà phê, cảm giác cả cổ họng đều đang được sưởi ấm. Tinh thần có tốt lên đôi chút.
"Cảm ơn thầy, Sasaki."
Kayo sững sờ đến độ không biết nên nói gì tiếp, thế giới... làm sao thế này?
Sau cô cũng sực nhớ ra ngay cả ma thuật cũng tồn tại, vậy nên việc thầy giáo của cô là một người mạnh vượt quá giới hạn con người... cũng là điều có thể chấp nhận?
"Em học sinh kia."
Dương Hằng đột nhiên quay ngoắt, Kayo không hiểu gì nhìn xung quanh, nơi đây làm gì có ai.
"Là... là em ạ?"
"Không phải em, Kayo. Là cô bé kia kìa.
Theo hướng Dương Hằng chỉ, Kayo thấy được một bóng dáng nhỏ bé đi ra từ phía sau gốc cây, thình lình lại chính là Sasaki. Sasaki đang cầm trên tay một cái tay cầm trò chơi, nó giống hệt cái tay cần mà chiếc gương gập của Kayo đã biến thành.
"Chà, xem ra hai em cũng có bí mật nhỉ?"
"Thầy không phải cũng vậy sao?"
"Sắc sảo đấy, Sasaki. Vậy thì thầy sẽ đưa cậu bạn này đến bệnh viện. Hai đứa cứ nói chuyện đi."
Hắn nâng Takuma vẫn đang ngất xỉu lên, thân hình biến mất dưới những tán cây trong công viên. Sasaki đứng đối mặt với Kayo.
"Trả lời tôi, Komura Kayo. Có phải cậu cũng là một Mahou Shoujo?"
"Sasaki... trang web ma thuật là thứ gì?"
"Tôi không thích bị hỏi ngược lại, nhưng câu này thì tôi có thể trả lời."
Sasaki vung vẩy chiếc tay cầm của mình, có vẻ đây chính là "gậy phép" của cô
"Trang web ma thuật là một website đi trao tặng những cây gậy phép thuật cho những cô gái bất hạnh. Tay cầm trò chơi của tôi và cả chiếc giương gập của cậu, Kayo."
"Dù là thế, nó vẫn thật khó tin..."
Kayo nắm chặt gương gập trong tay, hôm nay thực sự có quá nhiều thứ ấp đến khiến cô khó mà tiêu hóa nổi.
"Vậy là vết lõm trên bức tường cũng do cậu làm ra? Nhưng thật kì lạ, gậy của cậu lại có khả năng giống như gậy của tôi vậy."
"Tôi đã bắt đầu nghi ngờ kể từ khi cậu nói chuyện với tôi, dù hai ta trước đó chưa từng qua lại với nhau lần nào. Để tôi đoán nhé, bằng cách nào đó như nói chuyện hay đụng chạm, cậu đã sao chép ma thuật của tôi. Và dựa trên những gì vừa quan sát được, có vẻ như nó chỉ dùng được một lần. Đúng chứ?"
Kayo không trả lời, như thế chẳng khác gì ngầm đồng ý. Nhưng mà câu hỏi của Sasaki vẫn chưa kết thúc.
"Nhưng có một điều mà tôi vẫn luôn thắc mắc, làm thế nào cậu biết được tôi là một Mahou Shoujo? Tôi chắc chắn mình chưa từng nói cho ai khác."
"Nó là vì... có hình của cậu trên một cuốn sổ."
Cô dần nhớ lại tối hôm đó, cây gậy phép thuật không phải là thứ duy nhất mà cô nhận được. Còn có một cuốn sổ tên là "cuốn sổ sát nhân", bên trong đó là hình ảnh của rất nhiều Mahou Shoujo, Sasaki là một trong số đó.
"Cuốn sổ sát nhân sao? Tôi không biết thứ này. Đưa nó cho tôi xem."
"Tôi không có mang..."
"Vậy thì về nhà cậu."
"À... ờ..."
Cả hai rời đi, để lại ba đứa con gái và tên da đen nằm trên đất. Trên đường về nhà, Kayo chần chừ một lúc rồi hỏi.
"Sasaki, có nên..."
"Cho thầy giáo biết chuyện ư? Người đó cực kì nguy hiểm, cậu biết chứ? Với cái lực tay kia, thầy ấy có thể bóp vỡ đầu của chúng ta nát như trái dưa hấu ấy."
"Không... không phải! Thầy ấy chắc chắn sẽ không bóp vỡ đầu chúng ta."
Kiểu so sánh này làm Kayo rợn tóc gáy. Nhưng cô nhanh chóng phản bác lại, có thể thấy Dương Hằng đã dần lấy được lòng tin của cô bé này.
"Thế thì tùy cậu."
Dương Hằng vừa đưa Takuma đến viện thì nhận được điện thoại. Hắn đặt cậu lên giường bệnh, những vết thương trên mặt cũng đã được băng bó, viện phí hắn cũng trả rồi.
"Thầy hiểu rồi, thầy sẽ tới đó ngay."
Cúp điện thoại, hắm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh. Takuma nhìn cánh cửa phòng vừa đóng lại, không biết là đang suy nghĩ gì.
...
"Sasaki, nếu thầy Dương Hằng không có ở đấy. Cậu sẽ cứu mình đúng không?"
"Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn xác nhận vài chuyện mà thôi."
"Với lại, cái lũ kia thật ồn ào, tôi ghét chúng nó."
Sasaki vừa lật xem quyển sổ sát nhân, vừa ăn cái bánh kem sinh nhật vẫn còn đang bỏ dở. Tiếng chuông cửa vang lên, Kayo đi ra mở cửa.
"Thầy, em thật ra..."
Kayo bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện, từ lúc cô nhận được gậy cho đến khi gặp Sasaki. Dương Hằng đặc biệt chú ý tới hai thứ, gậy phép thuật và trang web phép thuật.
"Kayo, thầy đã nói chuyện với bố em."
"Hả? Tại sao thầy lại..."
"Ông ấy có nói rằng, khi mà ông ấy giết ba tên kia. Chúng đã liên tục đổ lỗi cho một kẻ tên A, người đã đưa cho chúng gậy. Thầy nghĩ rằng gậy đó chính là cây gậy ma thuật, bởi vì thế nên cảnh sát mới không tìm thấy bất kì bằng chứng nào."
"Kayo, em gái của em đã bị giết bởi ma thuật từ cây gậy."
Sasaki thì gật gù đồng ý, suy đoán của Dương Hằng với suy đoán của cô cơ bản trùng khớp với nhau. Kayo thì sững sờ, sau đó đột nhiên lấy tay che miệng, khuôn mặt tái xanh.
"Em sao vậy?"
"Em... em không sao, chỉ là mỗi khi nghĩ về điều đó. Em lại thấy buồn nôn."
Đây có thể coi là một dạng ám ảnh tâm lý, Dương Hằng thở dài. Ánh mắt hơi trở nên lạnh lẽo, nếu như cái trang web kia là nguồn gốc của tất cả đau khổ mà cô bé này phải chịu, hắn sẽ dùng đôi tay này dẹp bỏ nó.
"Tuy nhiên, vẫn có một điểm chưa rõ ràng lắm. Kayo, cả tôi và cậu đều nhận được gậy từ trang web. Nhưng theo lời của bố cậu thì mấy tên kia lại nhận gậy từ một kẻ tên A."
Dương Hằng cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, chả lẽ con gái sẽ nhận được gậy từ trang web, còn con trai nhận gậy từ A?
Không, vẫn không hợp lí. Bởi vì Kayo lẫn Sasaki đều nói, chỉ những người tuyệt vọng mới có thể trở thành Mahou Shoujo, còn ba thằng kia không có chút nào giống người tuyệt vọng. Chúng chỉ là một lũ súc sinh đã bị tha hóa mà thôi.
Còn một điều nữa, nếu đã có sự tồn tại của trang web, vậy thì Admin chắc hẳn cũng tồn tại. Mà trên bàng treo thưởng của hệ thống có tên của Admin Site Web, nghĩa là những "admin" này không chỉ là người quản lý bình thường. Chúng có thể là kẻ thù nguy hiểm.
"Chậc, càng ngày càng rối, nhưng mà ít ra mình không còn đui mù hai mắt như trước nữa."
Dương Hằng thầm nghĩ, cùng Sasaki xem xét cuốn sổ sát nhân. Thứ này hắn đã được Kayo kể cho, hắn không hề biết rằng lại có nhiều Mahou Shoujo như vậy. Tất cả đều là con gái, tuổi đời còn rất trẻ.
Lật một hồi, quả nhiên là có hình của Sasaki trong đấy. Cô cũng phổ biến một số thứ cho hai người.
Thứ nhất, Mahou Shoujo sẽ có một biểu tượng ở cổ tay. Nó chính là tuổi thọ của họ, mỗi khi sử dụng ma thuật thì tuổi thọ sẽ tiêu hao, biểu hiện bằng cách biểu tượng trên cổ tay sẽ dần dần nhạt đi. Khi mà nó biến mất, Mahou Shoujo sẽ chết.
Thứ hai, mỗi khi sử dụng năng lực, đồng tử của Mahou Shoujo sẽ xuất hiện biểu tượng, mái tóc sẽ biến đổi. Máu sẽ chảy ra từ một nơi bất kì, với Sasaki là lỗ rốn còn Kayo là từ miệng.
"Mà Sasaki, tại sao cậu lại giúp đỡ tớ nhiều như vậy?"
"Tôi cần năng lực của cậu để tìm một Mahou Shoujo không có trong cuốn sổ sát nhân."
"Tại sao?"
Sasaki không trả lời, ăn nốt miếng bánh cuối cùng rồi đi ra khỏi cửa.
"Tạm biệt thầy. Chúc mừng sinh nhật, Kayo."
Giờ trong phòng chỉ còn hai người Dương Hằng và Kayo, hắn đột nhiên nói.
"Kayo, có được ma thuật rồi thì em sẽ làm gì? Trả thù sao?"
"Em..."
"Cái ánh mắt đó của em thầy biết rõ. Nó bình tĩnh, bởi vì nó chất chứa rất nhiều thù hận trong đấy."
"Với lại, tại sao em luôn luôn cam chịu?"
"Em... đã luôn muốn giết tất cả những kẻ đó. Nhưng em... không muốn trở nên giống bố mình."
"Đó là lý do em luôn chịu bị bắt nạt? Nghe này Kayo, đó không đáng đâu. Nó cũng không phải cách giải quyết."
Hắn không biết lấy ra từ đâu một cốc cà phê rồi đặt lên bàn.
"Bây giờ em vẫn chưa hiểu được, nhưng đó chỉ là sớm muộn."
"Kayo, uống cái này đi, hi vọng nó làm em cảm thấy tốt hơn."
Dương Hằng xoa đầu cô bé rồi cũng đi. Trong căn nhà này giờ chỉ còn mình Kayo, cô uống một ngụm cà phê, cảm giác cả cổ họng đều đang được sưởi ấm. Tinh thần có tốt lên đôi chút.
"Cảm ơn thầy, Sasaki."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.