Chương 218: Thức tỉnh
Blasphemos
08/04/2022
Trở lại một thời gian trước, khi mà Dương Hằng vừa mới hôn mê không lâu.
Ý thức của hắn vẫn mơ hồ chưa hồi phục, nhưng mà hắn có cảm giác chính mình đã chạm đến một giới hạn nào đó. Trong cơn mơ màng, hắn quyết định đúc tạo thể chất ngay lập tức.
Tiên thiên chi khí không phải dạng năng lượng có thể được tìm thấy bằng máy móc thông thường, vậy nên quá trình này từ đầu đến cuối không ai phát hiện ra.
Vết chém chéo vai và vết xuyên tim đã hồi phục hoàn toàn. Kể cả trái tim cũng trở lại và càng mạnh mẽ hơn.
Bởi vì không cần thiên viên vô khuyết võ đạo chân thể, cho nên Dương Hằng nhờ hệ thống đúc tạo cho mình một loại thể chất riêng biệt.
Thể lực, sức chịu đựng, hồi phục, phản xạ, thần kinh và sinh mệnh lực cực dồi dào.
Dương Hằng chỉ cần vậy, không cần thêm đặc hiệu hay sức mạnh gì cả.
Tất nhiên, muốn thể chất càng tốt thì cần phải thêm tiền, tại đây là điểm tích lũy. Những vật phẩm đúc tạo thể chất sẽ được hệ thống đổi trực tiếp từ cửa hàng hệ thống.
Mọi chuyện xem chừng rất ổn, cho đến khi Dương Hằng khống chế nó tỉnh dậy thì không làm được.
"Vô Hạn, cái quái gì đây?!"
"Cần thời gian để có thể hòa hợp và khống chế toàn bộ, số 999."
"Không! Ta cần nó ngay lập tức!"
Dương Hằng cũng mặc kệ tác dụng phụ hay cái gì mà hậu quả xấu. Học sinh của hắn đang sắp bị giết, mà hắn lại nằm liệt tại đây như một ông già sắp chết là điều không thể chấp nhận được.
Dương Hằng trực tiếp dùng ý chí của mình mạnh mẽ khống chế thân thể. Chỉ là quá trình này khó khăn hơn hắn nghĩ nhiều. Khi cảm nhận được thời gian đóng băng lại, hắn càng cảm thấy chẳng lành, bạo phát càng kinh khủng hơn.
"Chỉ cần một tác động nhỏ, là chính mình có thể thức tỉnh!"
Dương Hằng chỉ cần ai đó lay động chính mình, không, chỉ cần gọi hắn là được. Hắn có thể mượn kết nối từ bên ngoài để kéo ý thức của mình khỏi vũng lầy này.
Đáng tiếc, nhóm các Mahou Shoujo đã rời đi từ lâu để chuẩn bị chiến đấu. Không những thế, bọn họ còn khiến cho không còn nhân viên nào trong bệnh viện.
Quả đúng là chó cắn áo rách.
Dương Hằng bây giờ đã hơi hiểu cảm giác của những người sống thực vật. Không phải ai sống thực vật cũng trong trạng thái mất đi ý thức và mê man. Nó còn kinh khủng hơn, bị giam cầm trong chính thể xác của mình, có thể nhìn, có thể nghe, nhưng không thể nói, không thể làm gì.
"Không... ta không bao giờ chấp nhận như vậy!"
Khi nghe thấy tiéng hét và khóc đau đớn của Aya, Dương Hằng đã bạo phát một cách triệt để. Khí thế kinh khủng phát ra, cả người vốn bất động giờ lại run lên bần bật. Đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút nữa!
Chỉ cần cho hắn một phút đồng hồ thôi!
Nhưng mà, Aya và những người khác có khi không thể chịu đựng được đến lúc đó.
Khi hắn thức tỉnh, nhìn thấy xác những người học trò của mình, hắn sẽ làm gì? Báo thù sao?
Có báo thù đến thế nào cũng không thể cứu những cô bé đó được. Dù cho hắn có tiêu diệt hết Admin hay phá hủy trang web ma thuật, họ cũng không về được.
Cứ nghĩ là mọi chuyện đã ngã ngũ, ai ngờ Dương Hằng cảm nhận được... thời gian đang chảy ngược?
Chính là cái năng lực khi đó đã khiến hắn vồ hụt Misumi. Chẳng lẽ kẻ này không phải Admin, mà là Mahou Shoujo sao?
Tất cả quay ngược trở lại điểm xuất phát. Những cô gái bị giết lần lượt sống lại.
Chỉ có mình Dương Hằng, kẻ mang đặc tính "Duy Nhất" là không bị ảnh hưởng chút nào.
Lúc này, một người đi vào trong phòng bệnh của hắn. Câu đầu tiên mà người đó nói là...
"Thầy Dương Hằng, học sinh của thầy.... đến rồi!"
Hắn nhận ra giọng nói này. Hắn thật sự rất muốn cười lớn lên, không ngờ đứa học sinh hồi đó lại có thể lật bàn như thế này.
Dương Hằng mở mắt. Nở một nụ cười sảng khoái.
"Rất vui được gặp lại em, Kayo. Em cứu thầy một bàn thua trông thấy rồi đấy."
"Chào mừng thầy trở lại."
Kayo lau nước mắt, cô cũng mỉm cười.
Hắn còn rất nhiều điều muốn hàn huyên, như là mấy tháng nay cô đã đi đâu, đã làm gì. Nhưng hiện tại quả thật không phải lúc thích hợp.
Dương Hằng vẫn đang trong trang phục bệnh nhân đi ra khỏi giường, giựt đứt hết mấy dây dợ đang nối vào người. Bởi vì cưỡng ép khống chế, cho nên tình trạng của hắn không phải quá tốt.
Nếu để so sánh trực quan hơn, thì trước đó thân thể có thể hoạt động mượt mà và trơn tru. Còn bây giờ thì phải trải qua vài giai đoạn để khống chế, mất gấp đôi thời gian so với lúc trước.
Nhưng thế cũng đủ rồi, đấu với Ichi thì khả năng ra vấn đề, nhưng nếu chỉ là đám Admin tầm thường khác thì chúng tốt nhất nên gọi thêm người. Như thế mới có thể chống được một lúc nữa.
Còn về đai lưng, hãy nhớ rằng thứ này do Omni Cube tạo nên. Nó từ đầu đã không phải một loại đạo cụ vô tri vô giác thông thường, nó với Dương Hằng thật sự có kết nối với nhau.
"Trở lại đây nào."
Dương Hằng nắm chặt bàn tay. Lúc này, ở nhà của Sayuki, đại bản doanh của băng đảng Ringa, một thứ phát sáng đột nhiên vọt lên trước sự kinh ngạc của các vệ sĩ và thành viên băng đảng. Thứ đó lao thẳng đến phương hướng bệnh viện.
Dương Hằng vỗ vai Kayo rồi chạy ra bên ngoài. Đai lưng phá vỡ cửa kính rồi đập vào tay hắn. Dương Hằng gắn nó lên hông, tốc độ chạy nhanh đến độ chỉ thấy được tàn ảnh.
Cùng với thân thể mới, trị số thân thể của hắn đã vọt đến 1.5, không phải 1.5 bình thường mà là 1.5 đỉnh cao đã sắp chạm mốc 1.6.
"Sig!"
"Biến hình!"
Giáp cơ bản màu đen xuất hiện, sau đó là những mảnh giáp trắng nhỏ vây quanh người dần dần lắp ghép lên. Dòng chảy năng lượng hoàng kim chảy qua các khe hở của mảnh giáp, hội tụ lên trên đầu với điểm cuối cùng là hình thoi hoàng kim phát sáng rực rỡ trong cái bóng tối của bệnh viên.
Tầm mắt của hắn đã xuất hiện cảnh tượng Sasaki đang dùng điều khiển cầm tay đẩy lui mấy mũi dao. Hắn nhún chân lấy đà, bật về phía trước với tốc độ cực nhanh. Chân giơ lên nhắm trúng vào tên to béo Jyuu.
"Everybody say..."
"Rider Kick!!!"
Nghe thấy tiếng hét quen thuộc này, Aya ngẩn người, đây chẳng phải là...
Còn Jyuu, nó tức giận bởi vì mình bị chen ngang lời. Chỉ là nó chưa kịp phản kích thì một bóng dáng màu trắng phi như bay ra. Gót chân đạp trúng cái bụng phình to của nó.
Oanh!!!
Jyuu bị đá bay ra bên ngoài bệnh viện, Dương Hằng với bọc giáp hạ cánh xuống đất. Hắn quay người, bước đến trước mặt Aya vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại.
"Thầy... thầy..."
"Xin lỗi, suýt nữa đã hại các em rồi."
Hắn áy náy nói, Aya lắc đầu. Quyết định bảo vệ cho hắn là do bọn cô muốn vậy, cô bé cũng không muốn hắn phải dằn vặt.
Hắn nhìn Nijimin, Kosame sau đó là Rina đang yếu ớt nằm trên đùi của Kosame.
"Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé, tôi sẽ xử lý những vật cản trở này."
Dương Hằng quay về phía Jyuugo, sau đó là Jyuu đang bò trở lại đây. Hắn nheo mắt, còn Jyuugo thì e ngại lùi lại.
"Không thể nào! Mày rõ ràng..."
"Đang sống thực vật phải không? Đúng thế, có khi ta vẫn sẽ như thế nếu các ngươi không đến."
Dương Hằng lao thẳng về phía Jyuugo, nó vội vàng đan tay lại với nhau, những sợi dây phát sáng vắt ngang cả đại sảnh.
"Ông chú cẩn thận! Chúng rất..."
Khóe miệng Kosame giật giật khi thấy Dương Hằng tung người lên, hai tay khép chặt vào phần thân. Cứ như một vận động viên thể dục dụng cụ vậy.
Hắn lách qua khe hở giữa mấy sợi dây, nắm đấm vung từ trên xuống. Đánh Jyuugo sập mạnh xuống đất.
"Rider Punch!"
Rầm!
Sàn đại sảnh vỡ thành một cái lòng chảo lớn, còn tên Admin đã bị ép nát thành một đống vật chất hỗn độn.
Ý thức của hắn vẫn mơ hồ chưa hồi phục, nhưng mà hắn có cảm giác chính mình đã chạm đến một giới hạn nào đó. Trong cơn mơ màng, hắn quyết định đúc tạo thể chất ngay lập tức.
Tiên thiên chi khí không phải dạng năng lượng có thể được tìm thấy bằng máy móc thông thường, vậy nên quá trình này từ đầu đến cuối không ai phát hiện ra.
Vết chém chéo vai và vết xuyên tim đã hồi phục hoàn toàn. Kể cả trái tim cũng trở lại và càng mạnh mẽ hơn.
Bởi vì không cần thiên viên vô khuyết võ đạo chân thể, cho nên Dương Hằng nhờ hệ thống đúc tạo cho mình một loại thể chất riêng biệt.
Thể lực, sức chịu đựng, hồi phục, phản xạ, thần kinh và sinh mệnh lực cực dồi dào.
Dương Hằng chỉ cần vậy, không cần thêm đặc hiệu hay sức mạnh gì cả.
Tất nhiên, muốn thể chất càng tốt thì cần phải thêm tiền, tại đây là điểm tích lũy. Những vật phẩm đúc tạo thể chất sẽ được hệ thống đổi trực tiếp từ cửa hàng hệ thống.
Mọi chuyện xem chừng rất ổn, cho đến khi Dương Hằng khống chế nó tỉnh dậy thì không làm được.
"Vô Hạn, cái quái gì đây?!"
"Cần thời gian để có thể hòa hợp và khống chế toàn bộ, số 999."
"Không! Ta cần nó ngay lập tức!"
Dương Hằng cũng mặc kệ tác dụng phụ hay cái gì mà hậu quả xấu. Học sinh của hắn đang sắp bị giết, mà hắn lại nằm liệt tại đây như một ông già sắp chết là điều không thể chấp nhận được.
Dương Hằng trực tiếp dùng ý chí của mình mạnh mẽ khống chế thân thể. Chỉ là quá trình này khó khăn hơn hắn nghĩ nhiều. Khi cảm nhận được thời gian đóng băng lại, hắn càng cảm thấy chẳng lành, bạo phát càng kinh khủng hơn.
"Chỉ cần một tác động nhỏ, là chính mình có thể thức tỉnh!"
Dương Hằng chỉ cần ai đó lay động chính mình, không, chỉ cần gọi hắn là được. Hắn có thể mượn kết nối từ bên ngoài để kéo ý thức của mình khỏi vũng lầy này.
Đáng tiếc, nhóm các Mahou Shoujo đã rời đi từ lâu để chuẩn bị chiến đấu. Không những thế, bọn họ còn khiến cho không còn nhân viên nào trong bệnh viện.
Quả đúng là chó cắn áo rách.
Dương Hằng bây giờ đã hơi hiểu cảm giác của những người sống thực vật. Không phải ai sống thực vật cũng trong trạng thái mất đi ý thức và mê man. Nó còn kinh khủng hơn, bị giam cầm trong chính thể xác của mình, có thể nhìn, có thể nghe, nhưng không thể nói, không thể làm gì.
"Không... ta không bao giờ chấp nhận như vậy!"
Khi nghe thấy tiéng hét và khóc đau đớn của Aya, Dương Hằng đã bạo phát một cách triệt để. Khí thế kinh khủng phát ra, cả người vốn bất động giờ lại run lên bần bật. Đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút nữa!
Chỉ cần cho hắn một phút đồng hồ thôi!
Nhưng mà, Aya và những người khác có khi không thể chịu đựng được đến lúc đó.
Khi hắn thức tỉnh, nhìn thấy xác những người học trò của mình, hắn sẽ làm gì? Báo thù sao?
Có báo thù đến thế nào cũng không thể cứu những cô bé đó được. Dù cho hắn có tiêu diệt hết Admin hay phá hủy trang web ma thuật, họ cũng không về được.
Cứ nghĩ là mọi chuyện đã ngã ngũ, ai ngờ Dương Hằng cảm nhận được... thời gian đang chảy ngược?
Chính là cái năng lực khi đó đã khiến hắn vồ hụt Misumi. Chẳng lẽ kẻ này không phải Admin, mà là Mahou Shoujo sao?
Tất cả quay ngược trở lại điểm xuất phát. Những cô gái bị giết lần lượt sống lại.
Chỉ có mình Dương Hằng, kẻ mang đặc tính "Duy Nhất" là không bị ảnh hưởng chút nào.
Lúc này, một người đi vào trong phòng bệnh của hắn. Câu đầu tiên mà người đó nói là...
"Thầy Dương Hằng, học sinh của thầy.... đến rồi!"
Hắn nhận ra giọng nói này. Hắn thật sự rất muốn cười lớn lên, không ngờ đứa học sinh hồi đó lại có thể lật bàn như thế này.
Dương Hằng mở mắt. Nở một nụ cười sảng khoái.
"Rất vui được gặp lại em, Kayo. Em cứu thầy một bàn thua trông thấy rồi đấy."
"Chào mừng thầy trở lại."
Kayo lau nước mắt, cô cũng mỉm cười.
Hắn còn rất nhiều điều muốn hàn huyên, như là mấy tháng nay cô đã đi đâu, đã làm gì. Nhưng hiện tại quả thật không phải lúc thích hợp.
Dương Hằng vẫn đang trong trang phục bệnh nhân đi ra khỏi giường, giựt đứt hết mấy dây dợ đang nối vào người. Bởi vì cưỡng ép khống chế, cho nên tình trạng của hắn không phải quá tốt.
Nếu để so sánh trực quan hơn, thì trước đó thân thể có thể hoạt động mượt mà và trơn tru. Còn bây giờ thì phải trải qua vài giai đoạn để khống chế, mất gấp đôi thời gian so với lúc trước.
Nhưng thế cũng đủ rồi, đấu với Ichi thì khả năng ra vấn đề, nhưng nếu chỉ là đám Admin tầm thường khác thì chúng tốt nhất nên gọi thêm người. Như thế mới có thể chống được một lúc nữa.
Còn về đai lưng, hãy nhớ rằng thứ này do Omni Cube tạo nên. Nó từ đầu đã không phải một loại đạo cụ vô tri vô giác thông thường, nó với Dương Hằng thật sự có kết nối với nhau.
"Trở lại đây nào."
Dương Hằng nắm chặt bàn tay. Lúc này, ở nhà của Sayuki, đại bản doanh của băng đảng Ringa, một thứ phát sáng đột nhiên vọt lên trước sự kinh ngạc của các vệ sĩ và thành viên băng đảng. Thứ đó lao thẳng đến phương hướng bệnh viện.
Dương Hằng vỗ vai Kayo rồi chạy ra bên ngoài. Đai lưng phá vỡ cửa kính rồi đập vào tay hắn. Dương Hằng gắn nó lên hông, tốc độ chạy nhanh đến độ chỉ thấy được tàn ảnh.
Cùng với thân thể mới, trị số thân thể của hắn đã vọt đến 1.5, không phải 1.5 bình thường mà là 1.5 đỉnh cao đã sắp chạm mốc 1.6.
"Sig!"
"Biến hình!"
Giáp cơ bản màu đen xuất hiện, sau đó là những mảnh giáp trắng nhỏ vây quanh người dần dần lắp ghép lên. Dòng chảy năng lượng hoàng kim chảy qua các khe hở của mảnh giáp, hội tụ lên trên đầu với điểm cuối cùng là hình thoi hoàng kim phát sáng rực rỡ trong cái bóng tối của bệnh viên.
Tầm mắt của hắn đã xuất hiện cảnh tượng Sasaki đang dùng điều khiển cầm tay đẩy lui mấy mũi dao. Hắn nhún chân lấy đà, bật về phía trước với tốc độ cực nhanh. Chân giơ lên nhắm trúng vào tên to béo Jyuu.
"Everybody say..."
"Rider Kick!!!"
Nghe thấy tiếng hét quen thuộc này, Aya ngẩn người, đây chẳng phải là...
Còn Jyuu, nó tức giận bởi vì mình bị chen ngang lời. Chỉ là nó chưa kịp phản kích thì một bóng dáng màu trắng phi như bay ra. Gót chân đạp trúng cái bụng phình to của nó.
Oanh!!!
Jyuu bị đá bay ra bên ngoài bệnh viện, Dương Hằng với bọc giáp hạ cánh xuống đất. Hắn quay người, bước đến trước mặt Aya vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại.
"Thầy... thầy..."
"Xin lỗi, suýt nữa đã hại các em rồi."
Hắn áy náy nói, Aya lắc đầu. Quyết định bảo vệ cho hắn là do bọn cô muốn vậy, cô bé cũng không muốn hắn phải dằn vặt.
Hắn nhìn Nijimin, Kosame sau đó là Rina đang yếu ớt nằm trên đùi của Kosame.
"Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé, tôi sẽ xử lý những vật cản trở này."
Dương Hằng quay về phía Jyuugo, sau đó là Jyuu đang bò trở lại đây. Hắn nheo mắt, còn Jyuugo thì e ngại lùi lại.
"Không thể nào! Mày rõ ràng..."
"Đang sống thực vật phải không? Đúng thế, có khi ta vẫn sẽ như thế nếu các ngươi không đến."
Dương Hằng lao thẳng về phía Jyuugo, nó vội vàng đan tay lại với nhau, những sợi dây phát sáng vắt ngang cả đại sảnh.
"Ông chú cẩn thận! Chúng rất..."
Khóe miệng Kosame giật giật khi thấy Dương Hằng tung người lên, hai tay khép chặt vào phần thân. Cứ như một vận động viên thể dục dụng cụ vậy.
Hắn lách qua khe hở giữa mấy sợi dây, nắm đấm vung từ trên xuống. Đánh Jyuugo sập mạnh xuống đất.
"Rider Punch!"
Rầm!
Sàn đại sảnh vỡ thành một cái lòng chảo lớn, còn tên Admin đã bị ép nát thành một đống vật chất hỗn độn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.