Chương 228: Xé rách không gian
Blasphemos
15/04/2022
"Anh ơi! Họ đã tìm thấy Kaname rồi!"
"Cái gì?!"
Bố Aya không để tâm đến chồng bia bừa bãi trong phòng, tức tốc cùng mẹ Aya chạy đến bệnh viện.
Asagiri Kaname đã qua cơn nguy kịch, hiện tại đang được theo dõi thêm với máy thở.
"Cảm ơn bác sĩ..."
"Thưa bác sĩ, chuyện gì đã xảy ra với con trai của chúng tôi vậy?"
"Cảnh sát đang điều tra, nhưng khả năng cao cậu ta đã bị bắt nhốt."
"Cái gì cơ? Bác sĩ, điều này là thật sao?"
"Khi cậu Asagiri tỉnh, mọi người có thể hỏi rõ ràng."
Người bác sĩ định quay đi thì đột nhiên sững lại, dường như nhớ tới cái gì đó mà lấy từ trong túi áo ra một vật đã được bọc bằng túi nhựa.
"Đây là thứ mà cậu Asagiri đã nắm chặt khi được tìm thấy."
"Một... bức ảnh?"
Hai người nhìn vào bức ảnh, đó là một người thanh niên mặc quần áo chỉnh chu cùng một cô bé tóc ngắn. Trên bức ảnh đầy vết máu và vết gập, xem ra điều bác sĩ nói là sự thật.
Bố Aya quan sát một lúc, cố gắng hồi tưởng xem mình đã từng gặp người này ở đâu không. Nhưng mà ông ta chưa từng gặp hay có giao thoa với ai như thế này cả.
Bởi vì đã khá muộn, bố Aya sẽ về nhà trước còn mẹ Aya ở lại chăm sóc cho Kaname.
Gã đã tỉnh lại ngay sáng hôm sau.
"Mình..."
Kaname mờ mịt nhìn xung quanh. Cả người tuy mệt, nhưng mà phần vết thương trên bụng đã không còn đau nữa.
Nghe thấy động tĩnh, mẹ Aya vội vàng chạy vào với một nét mặt lo lắng.
"Kaname, con có còn bị đau ở đâu không?"
"Con đã ổn rồi, thưa mẹ."
Nhìn người vào là mẹ, khuôn mặt của Kaname khẽ giãn ra. Chỉ cần không phải lão chó già đốn mạt kia là tốt, nhìn thấy lão ta gã cũng cảm thấy phiền.
Một lúc sau khi gã tỉnh lại, cảnh sát cũng đã nhận được tin. Hai nhân viên thuộc sở cảnh sát nhanh chóng đến. Tâm lý của mẹ Aya có chút mâu thuẫn, hiện tại con trai của cô còn chưa bình phục hoàn toàn, cô không muốn ai làm phiền gã.
"Thưa cô Asagiri, chúng tôi chỉ hỏi cậu ta vài câu thôi, sẽ không ảnh hưởng đến cậu ấy đâu."
Một người trong đó cam đoan, mẹ Aya mới yên lòng đi ra. Trước khi đi vẫn dặn con trai mình có gì thì nên khai hết ra. Không nên giấu giếm, Kaname vâng dạ nhìn mẹ mình rời khỏi phòng.
— QUẢNG CÁO —
"Thế... hai người muốn hỏi gì nào?"
Hai nhân viên cảnh sát nhìn nhau, sau đó rút bức ảnh được bọc bằng túi nhựa giơ ra trước mặt.
"Khi cậu được tìm thấy, tại sao cậu lại nắm chặt bức ảnh này? Cậu có quan hệ gì với thám tử Misumi?"
"Tôi không biết. Tôi không biết anh ta là ai."
Kaname bình tĩnh trả lời. Cái này cũng không tính là nói dối. Bởi vì trong suốt quãng thời gian bị bắt lại và hành hạ như một con chó, Misumi chưa từng một lần đề cập tới danh tính của mình với gã.
"Có một phát súng ở phần bụng, đó có phải do anh ta làm không?"
"Hơn nữa, dựa theo chẩn đoán y khoa, chúng tôi phát hiện dấu hiệu của việc bạo hành thể xác. Tại sao cậu lại bị giam cầm? Cậu có nhớ bất kì điều gì không?"
Kaname lắc đầu, hai viên cảnh sát cảm thấy khó xử. Đắn đo một hồi rồi nói.
"Thám tử Kaname... hiện tại đang mất tích."
"Cái gì?"
"Căn nhà của anh ta hoàn toàn trống không khi mà chúng tôi đến kiểm tra."
Kaname nhíu mày, không thể nào chứ? Với vết thương sâu trên cổ như vậy, tên Misumi đó căn bản không thể nào bước nổi ra khỏi căn phòng. Chứ đừng nói là chạy thoát.
Với lại, vẫn còn một đống gậy phép treo trên tường bên trong căn phòng đó. Lúc trước bởi vì quá nguy cấp nên gã không kịp thó lấy món nào.
Misumi thoát thì thì cũng thoát đi, gã mặc kệ. Nhưng Kaname cần sức mạnh ma thuật từ những cây gậy phép. Khi mà đã biết đến sự tồn tại cả những thứ này, gã đã không nhịn được.
"Ông đã điều tra toàn bộ căn nhà chưa? Ý tôi là mọi ngóc ngách ấy."
"Chúng tôi đã làm rồi. Có một căn phòng có dính rất nhiều vết máu của cậu, chắc hẳn đó là nơi cậu bị giam giữ nhỉ?"
"Chỗ đó thế nào?"
"Trống trơn, không có một cái gì. Dấu vết để lại bị thiêu cháy mất."
Nói chuyện thêm một hồi, hai người cảnh sát rời đi khi đã hỏi đủ. Trước khi đi vẫn còn dặn Kaname nếu nhớ ra thêm bất cứ điều gì thì nên báo cho cảnh sát, gã chỉ ậm ừ cho qua.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình, Kaname sắc mặt âm trầm, đầu óc bắt đầu vận động suy nghĩ.
...
Trong phòng họp của các Admin, lại đến một buổi báo cáo nữa.
Sau sự thất bại ở bệnh viện, đám Admin vẫn được lệnh giữ nguyên công việc phát gậy bình thường, không có phản công.
Nếu là các Mahou Shoujo thì không sao, bởi vì họ càng sử dụng gậy nhiều thì chúng càng có lợi. Dương Hằng thì khác, thứ sức mạnh mà hắn sở hữu vượt quá tưởng tượng của chúng, hơn nữa lại không có bất kỳ lợi ích nào cả.
Dương Hằng, đích thật là một cái máy chém đầu không biết khi nào sẽ rơi xuống. Cho nên trong thời gian gần đây, bọn chúng chỉ có thể lén lút vận chuyển gậy phép.
— QUẢNG CÁO —
"Vua đã thông báo cho ta, Kamen Rider Sig sắp tiến đến đây."
"Tiến đến đây? Ichi, ý của ngươi là..."
"Ngay chỗ này, nơi chúng ta đang ngồi."
Ngay lập tức, các Admin trở nên khủng hoảng. Nơi này là nơi an toàn duy nhất của bọn chúng khỏi kẻ kia, vậy mà bây giờ sắp bị đánh tới cửa rồi.
"Ichi..."
"Vua đã ra lệnh, đây cũng là cơ hội cho chúng ta."
Ichi ngừng lại mộ chút, chờ cho đám Admin đang xôn xao im lặng lại rồi nói tiếp.
"Hiệu xuất bây giờ quá thấp, chúng ta cần phải ép các Mahou Shoujo tiếp tục sử dụng gậy. Kamen Rider Sig sẽ không thể trở về cứu trợ đám cừu đó."
"Về đám phản loạn nhất, giết. Cùng với gia đình của chúng."
"Đây là cái giá phải trả."
Mệnh lệnh đã ra, các Admin đều yên lặng chấp hành. Chỉ là lúc này phiên họp vẫn chưa kết thúc. Ichi đột ngột vặn cổ về phía Nana, một luồng sức mạnh kinh khủng phát ra khóa chặt lấy nó. Trước sự sững sờ của các Admin, một thanh kiếm sấm sét xuất hiện từ hư không, cắm xuống ngay bên cạnh chỗ ngồi của Nana. Sức mạnh từ cây kiếm xé tan mọi thứ trong khu vực xung quanh, chỉ là chưa kịp bộc lộ ra thì đã được Ichi thu hồi lại.
Đám Admin kinh sợ, dù biết Ichi khủng bố, chỉ là chưa ai thấy tận mắt nó ra tay bao giờ.
Mà nhìn biểu hiện của Ichi vẫn còn chưa dùng hết sức, kẻ nào cũng kính sợ.
Ngay cả chính Nana cũng sợ gần chết.
"Nana, ngươi biết sai chưa?"
Nana muốn biện minh, nhưng đòn vừa rồi cảnh báo nó. Chỉ cần có một câu nói sai, nó chắc chắn sẽ chết ngay tại đây, xác cũng không còn tại.
Thế là nó ngậm miệng.
"Tay thám tử mà ngươi tin tưởng cùng với ba mươi cây gậy phép đã biệt tăm. Nana, vua đang rất không hài lòng với số lượng năng lượng tiêu cực thu thập được."
"Ngay từ lần trước, ta đã nói ngươi sẽ phải gánh hậu quả khi nó thất bại, đúng chứ?"
Nana trầm mặc, điều Ichi nói là sự thật, chính nó cũng khẳng định vào lúc đấy.
"May cho ngươi, bởi vì quá thiếu trợ lực nên vua quyết định cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội."
Tám Admin đã bị tiêu diệt, số lượng Admin còn lại chỉ là 13 tính cả Ichi. Vậy nên quyết định này cũng khá hợp lý.
"Đây sẽ là nhiệm vụ của ngươi."
Ichi vẩy tay, hình ảnh của Tsuyuno và Aya hiện lên.
...
— QUẢNG CÁO —
Đếm ngược 5 ngày trước cơn bão.
Dương Hằng đã phi hành trong không gian trọn vẹn chín ngày trời.
Hắn vẫn luôn duy trì tốc độ gấp đôi tốc độ âm thanh mà lần tìm đến chỗ khởi nguồn của dòng chảy tiêu cực.
"Nó càng lúc càng mạnh hơn."
"Xem ra đã gần đến rồi."
Bay lâu như vậy, mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần là một chuyện, Dương Hằng còn sốt ruột, lo lắng mình không đến kịp trước khi đếm ngược kết thúc.
Hắn đến một vị trí khá gần mặt trăng. Lần đầu tiên, Dương Hằng dừng lại.
Sử dụng Dragon Form liên tục hai trăm giờ đồng hồ, lấy thể chất đã qua đúc luyện của hắn cũng đến tình trạng kiệt quệ gần sụp đổ. Nhưng ánh mắt hắn lại không có chút mệt mỏi nào, vẫn kiên định nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ là một khu vực trống không.
"Sheele, nhờ cô."
Dương Hằng lẩm bẩm, móng vuốt trên tay bắt đầu phát ra hào quang chói lòa, trở nên sắc bén tới cùng cực. Hệt như khi Sheele sử dụng bí kỹ của teigu.
Xuyên phá, Extase.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Dương Hằng cần mạnh thêm nữa.
Luồng lực lượng màu bạc bao trùm toàn bộ bọc giáp. Cả người hắn hơi rung lên, phần vảy rồng trên bọc giáp mở to ra, giải phóng ra sức mạnh khủng khiếp ảnh hưởng đến khu vực xung quanh. Lực lượng này bắt đầu chuyển từ mày bạc sang màu đỏ nhạt, phần mắt trên bộ giáp cùng kẽ hở giữ những mảnh giáp cũng chuyển thành màu sắc đó.
Cực hạn, Susanoo.
Nhịp thở của Dương Hằng trở nên dày và nặng nề hơn. Hắn ngưng tụ sức mạnh tới cực hạn, thân hình bay vụt lên trên. Sau đó dùng móng vuốt vồ xuống.
"Phá!!!"
Xoạc!!!
Cú vồ rung động hư không, tiếp đó là âm thanh như tờ giấy bị xé rách nhưng phóng đại lên vô số lần. Một đoạn vết rách xuất hiện trên hư không, để lộ ra một khối kiến trúc ẩn phía sau đó.
"Cái gì?!"
Bố Aya không để tâm đến chồng bia bừa bãi trong phòng, tức tốc cùng mẹ Aya chạy đến bệnh viện.
Asagiri Kaname đã qua cơn nguy kịch, hiện tại đang được theo dõi thêm với máy thở.
"Cảm ơn bác sĩ..."
"Thưa bác sĩ, chuyện gì đã xảy ra với con trai của chúng tôi vậy?"
"Cảnh sát đang điều tra, nhưng khả năng cao cậu ta đã bị bắt nhốt."
"Cái gì cơ? Bác sĩ, điều này là thật sao?"
"Khi cậu Asagiri tỉnh, mọi người có thể hỏi rõ ràng."
Người bác sĩ định quay đi thì đột nhiên sững lại, dường như nhớ tới cái gì đó mà lấy từ trong túi áo ra một vật đã được bọc bằng túi nhựa.
"Đây là thứ mà cậu Asagiri đã nắm chặt khi được tìm thấy."
"Một... bức ảnh?"
Hai người nhìn vào bức ảnh, đó là một người thanh niên mặc quần áo chỉnh chu cùng một cô bé tóc ngắn. Trên bức ảnh đầy vết máu và vết gập, xem ra điều bác sĩ nói là sự thật.
Bố Aya quan sát một lúc, cố gắng hồi tưởng xem mình đã từng gặp người này ở đâu không. Nhưng mà ông ta chưa từng gặp hay có giao thoa với ai như thế này cả.
Bởi vì đã khá muộn, bố Aya sẽ về nhà trước còn mẹ Aya ở lại chăm sóc cho Kaname.
Gã đã tỉnh lại ngay sáng hôm sau.
"Mình..."
Kaname mờ mịt nhìn xung quanh. Cả người tuy mệt, nhưng mà phần vết thương trên bụng đã không còn đau nữa.
Nghe thấy động tĩnh, mẹ Aya vội vàng chạy vào với một nét mặt lo lắng.
"Kaname, con có còn bị đau ở đâu không?"
"Con đã ổn rồi, thưa mẹ."
Nhìn người vào là mẹ, khuôn mặt của Kaname khẽ giãn ra. Chỉ cần không phải lão chó già đốn mạt kia là tốt, nhìn thấy lão ta gã cũng cảm thấy phiền.
Một lúc sau khi gã tỉnh lại, cảnh sát cũng đã nhận được tin. Hai nhân viên thuộc sở cảnh sát nhanh chóng đến. Tâm lý của mẹ Aya có chút mâu thuẫn, hiện tại con trai của cô còn chưa bình phục hoàn toàn, cô không muốn ai làm phiền gã.
"Thưa cô Asagiri, chúng tôi chỉ hỏi cậu ta vài câu thôi, sẽ không ảnh hưởng đến cậu ấy đâu."
Một người trong đó cam đoan, mẹ Aya mới yên lòng đi ra. Trước khi đi vẫn dặn con trai mình có gì thì nên khai hết ra. Không nên giấu giếm, Kaname vâng dạ nhìn mẹ mình rời khỏi phòng.
— QUẢNG CÁO —
"Thế... hai người muốn hỏi gì nào?"
Hai nhân viên cảnh sát nhìn nhau, sau đó rút bức ảnh được bọc bằng túi nhựa giơ ra trước mặt.
"Khi cậu được tìm thấy, tại sao cậu lại nắm chặt bức ảnh này? Cậu có quan hệ gì với thám tử Misumi?"
"Tôi không biết. Tôi không biết anh ta là ai."
Kaname bình tĩnh trả lời. Cái này cũng không tính là nói dối. Bởi vì trong suốt quãng thời gian bị bắt lại và hành hạ như một con chó, Misumi chưa từng một lần đề cập tới danh tính của mình với gã.
"Có một phát súng ở phần bụng, đó có phải do anh ta làm không?"
"Hơn nữa, dựa theo chẩn đoán y khoa, chúng tôi phát hiện dấu hiệu của việc bạo hành thể xác. Tại sao cậu lại bị giam cầm? Cậu có nhớ bất kì điều gì không?"
Kaname lắc đầu, hai viên cảnh sát cảm thấy khó xử. Đắn đo một hồi rồi nói.
"Thám tử Kaname... hiện tại đang mất tích."
"Cái gì?"
"Căn nhà của anh ta hoàn toàn trống không khi mà chúng tôi đến kiểm tra."
Kaname nhíu mày, không thể nào chứ? Với vết thương sâu trên cổ như vậy, tên Misumi đó căn bản không thể nào bước nổi ra khỏi căn phòng. Chứ đừng nói là chạy thoát.
Với lại, vẫn còn một đống gậy phép treo trên tường bên trong căn phòng đó. Lúc trước bởi vì quá nguy cấp nên gã không kịp thó lấy món nào.
Misumi thoát thì thì cũng thoát đi, gã mặc kệ. Nhưng Kaname cần sức mạnh ma thuật từ những cây gậy phép. Khi mà đã biết đến sự tồn tại cả những thứ này, gã đã không nhịn được.
"Ông đã điều tra toàn bộ căn nhà chưa? Ý tôi là mọi ngóc ngách ấy."
"Chúng tôi đã làm rồi. Có một căn phòng có dính rất nhiều vết máu của cậu, chắc hẳn đó là nơi cậu bị giam giữ nhỉ?"
"Chỗ đó thế nào?"
"Trống trơn, không có một cái gì. Dấu vết để lại bị thiêu cháy mất."
Nói chuyện thêm một hồi, hai người cảnh sát rời đi khi đã hỏi đủ. Trước khi đi vẫn còn dặn Kaname nếu nhớ ra thêm bất cứ điều gì thì nên báo cho cảnh sát, gã chỉ ậm ừ cho qua.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình, Kaname sắc mặt âm trầm, đầu óc bắt đầu vận động suy nghĩ.
...
Trong phòng họp của các Admin, lại đến một buổi báo cáo nữa.
Sau sự thất bại ở bệnh viện, đám Admin vẫn được lệnh giữ nguyên công việc phát gậy bình thường, không có phản công.
Nếu là các Mahou Shoujo thì không sao, bởi vì họ càng sử dụng gậy nhiều thì chúng càng có lợi. Dương Hằng thì khác, thứ sức mạnh mà hắn sở hữu vượt quá tưởng tượng của chúng, hơn nữa lại không có bất kỳ lợi ích nào cả.
Dương Hằng, đích thật là một cái máy chém đầu không biết khi nào sẽ rơi xuống. Cho nên trong thời gian gần đây, bọn chúng chỉ có thể lén lút vận chuyển gậy phép.
— QUẢNG CÁO —
"Vua đã thông báo cho ta, Kamen Rider Sig sắp tiến đến đây."
"Tiến đến đây? Ichi, ý của ngươi là..."
"Ngay chỗ này, nơi chúng ta đang ngồi."
Ngay lập tức, các Admin trở nên khủng hoảng. Nơi này là nơi an toàn duy nhất của bọn chúng khỏi kẻ kia, vậy mà bây giờ sắp bị đánh tới cửa rồi.
"Ichi..."
"Vua đã ra lệnh, đây cũng là cơ hội cho chúng ta."
Ichi ngừng lại mộ chút, chờ cho đám Admin đang xôn xao im lặng lại rồi nói tiếp.
"Hiệu xuất bây giờ quá thấp, chúng ta cần phải ép các Mahou Shoujo tiếp tục sử dụng gậy. Kamen Rider Sig sẽ không thể trở về cứu trợ đám cừu đó."
"Về đám phản loạn nhất, giết. Cùng với gia đình của chúng."
"Đây là cái giá phải trả."
Mệnh lệnh đã ra, các Admin đều yên lặng chấp hành. Chỉ là lúc này phiên họp vẫn chưa kết thúc. Ichi đột ngột vặn cổ về phía Nana, một luồng sức mạnh kinh khủng phát ra khóa chặt lấy nó. Trước sự sững sờ của các Admin, một thanh kiếm sấm sét xuất hiện từ hư không, cắm xuống ngay bên cạnh chỗ ngồi của Nana. Sức mạnh từ cây kiếm xé tan mọi thứ trong khu vực xung quanh, chỉ là chưa kịp bộc lộ ra thì đã được Ichi thu hồi lại.
Đám Admin kinh sợ, dù biết Ichi khủng bố, chỉ là chưa ai thấy tận mắt nó ra tay bao giờ.
Mà nhìn biểu hiện của Ichi vẫn còn chưa dùng hết sức, kẻ nào cũng kính sợ.
Ngay cả chính Nana cũng sợ gần chết.
"Nana, ngươi biết sai chưa?"
Nana muốn biện minh, nhưng đòn vừa rồi cảnh báo nó. Chỉ cần có một câu nói sai, nó chắc chắn sẽ chết ngay tại đây, xác cũng không còn tại.
Thế là nó ngậm miệng.
"Tay thám tử mà ngươi tin tưởng cùng với ba mươi cây gậy phép đã biệt tăm. Nana, vua đang rất không hài lòng với số lượng năng lượng tiêu cực thu thập được."
"Ngay từ lần trước, ta đã nói ngươi sẽ phải gánh hậu quả khi nó thất bại, đúng chứ?"
Nana trầm mặc, điều Ichi nói là sự thật, chính nó cũng khẳng định vào lúc đấy.
"May cho ngươi, bởi vì quá thiếu trợ lực nên vua quyết định cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội."
Tám Admin đã bị tiêu diệt, số lượng Admin còn lại chỉ là 13 tính cả Ichi. Vậy nên quyết định này cũng khá hợp lý.
"Đây sẽ là nhiệm vụ của ngươi."
Ichi vẩy tay, hình ảnh của Tsuyuno và Aya hiện lên.
...
— QUẢNG CÁO —
Đếm ngược 5 ngày trước cơn bão.
Dương Hằng đã phi hành trong không gian trọn vẹn chín ngày trời.
Hắn vẫn luôn duy trì tốc độ gấp đôi tốc độ âm thanh mà lần tìm đến chỗ khởi nguồn của dòng chảy tiêu cực.
"Nó càng lúc càng mạnh hơn."
"Xem ra đã gần đến rồi."
Bay lâu như vậy, mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần là một chuyện, Dương Hằng còn sốt ruột, lo lắng mình không đến kịp trước khi đếm ngược kết thúc.
Hắn đến một vị trí khá gần mặt trăng. Lần đầu tiên, Dương Hằng dừng lại.
Sử dụng Dragon Form liên tục hai trăm giờ đồng hồ, lấy thể chất đã qua đúc luyện của hắn cũng đến tình trạng kiệt quệ gần sụp đổ. Nhưng ánh mắt hắn lại không có chút mệt mỏi nào, vẫn kiên định nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ là một khu vực trống không.
"Sheele, nhờ cô."
Dương Hằng lẩm bẩm, móng vuốt trên tay bắt đầu phát ra hào quang chói lòa, trở nên sắc bén tới cùng cực. Hệt như khi Sheele sử dụng bí kỹ của teigu.
Xuyên phá, Extase.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Dương Hằng cần mạnh thêm nữa.
Luồng lực lượng màu bạc bao trùm toàn bộ bọc giáp. Cả người hắn hơi rung lên, phần vảy rồng trên bọc giáp mở to ra, giải phóng ra sức mạnh khủng khiếp ảnh hưởng đến khu vực xung quanh. Lực lượng này bắt đầu chuyển từ mày bạc sang màu đỏ nhạt, phần mắt trên bộ giáp cùng kẽ hở giữ những mảnh giáp cũng chuyển thành màu sắc đó.
Cực hạn, Susanoo.
Nhịp thở của Dương Hằng trở nên dày và nặng nề hơn. Hắn ngưng tụ sức mạnh tới cực hạn, thân hình bay vụt lên trên. Sau đó dùng móng vuốt vồ xuống.
"Phá!!!"
Xoạc!!!
Cú vồ rung động hư không, tiếp đó là âm thanh như tờ giấy bị xé rách nhưng phóng đại lên vô số lần. Một đoạn vết rách xuất hiện trên hư không, để lộ ra một khối kiến trúc ẩn phía sau đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.