Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 75: Nhớ lại năm ấy

Mạc Oanh

13/09/2013

Tô Dịch Thừa nắm An Nhiên đi ra ngoài, nhìn đồng hồ một chút, nói: “đi thôi, dẫn em đến chỗ này.”

An Nhiên còn hơi hoảng hốt, nghe vậy, gật đầu chậm nửa nhịp: “được.”

Cuối cùng xe chậm rãi dừng lại trước một chung cư cao cấp. An Nhiên có chút ngơ ngác quay đầu nhìn anh: “Sao lại đưa em đến đây?”

Tô Dịch Thừa cười nhạt không nói, xuống xe, rôi mở cửa xe cho cô, còn phong độ vươn tay, cười nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi lên xem một chút.”

Mặc dù nghi hoặc khó hiểu, nhưng An Nhiên vẫn để mặc anh nắm tay đi vào tòa nhà. Thật ra thì An Nhiên đã biết về chung cư này, dù sao việc làm của mình cũng liên quan đến ngành này.

Hồi đó khi chung cư này còn chưa bắt đầu giao dịch cũng đã bán ra hơn một nửa, khi bắt đầu giao dịch thì chỉ trong hai, ba ngày đã bán hết sạch, khi đó kỷ lục này đã nhanh chóng làm bùng nổ ngành này. Khi đó cô vừa đến thực tập ở ‘Chân Thành’ không lâu, cô còn nhớ rõ khi ấy công ty còn vì thế mà đặc biệt tổ chức một hội nghị động viên, thậm chí còn phân tích triệt để nguyên nhân thành công của bọn họ.

Khi vào thang máy, An Nhiên vẫn không nhịn được hỏi: “Định đến gặp người nào sao?”

Tô Dịch Thừa cười lắc đầu, “Không phải.”

An Nhiên càng nghi hoặc, không phải là đến gặp người, vậy thì đến làm gì? Ngắm cảnh ngắm trăng?

Nhìn bộ dáng cô nghi hoặc khó hiểu, Tô Dịch Thừa không tiếng động mà bật cười, đưa tay nhấn thang máy, giống căn nhà bên kia, ở đây, anh cũng chọn tầng mười, độ cao không cao không thấp, không phải lo lắng khi bị cắt điện hoặc thang máy bị trục trặc, vì độ cao này không tính là quá cao.

“Đinh —!” Thang máy dừng lại ở tầng mười.

An Nhiên vẫn nghi ngờ, khó hiểu, nhưng vẫn để tùy ý anh nắm tay, sau đó nhìn anh lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, rồi đưa chìa khóa cho cô, chép miệng, ý bảo cô dùng chìa khóa mở cửa.

An Nhiên khó hiểu nhận lấy cái chìa khóa, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa không ngừng ngoảnh lại nhìn anh, cô có phần không rõ tình hình bây giờ là thế nào.

An Nhiên xoay cái chìa khóa, cửa nhà lên tiếng mở ra, đẩy ra cái cửa còn chưa có khóa, cô thấy bên trong có chút ngổn ngang, như là còn đang lắp đặt, giấy báo rơi rớt trên mặt đất.

An Nhiên sững sờ ngoảnh lại: “Nơi này là …?”

Tô Dịch Thừa đẩy cửa ra, rồi đẩy cô đi vào, gian nhà đã lắp đặt đại khái, không có màu sắc lạnh như băng của căn nhà bên kia. Đi từ cửa vào, trừ giá dép màu trắng thuần ra, thì cách trang trí màu sắc bên này còn trang nhã hơn bên kia, màu sắc ở đây ấm cúng hơn rất nhiều. Giấy dán tường màu vàng nhạt, bức tường phía trên chỗ treo chiếc vẽ một đóa hoa hồng thật lớn, màu xanh biếc của lá cây tôn lên màu hồng của, hình ảnh như vậy trông thật đẹp mắt.

Phòng bếp bắt chước phong cách căn nhà bên kia, kiểu nửa mở, bàn ăn vẫn thế, chẳng qua bếp bên này lớn hơn rất nhiều, bên trong trừ kệ bát, còn có nhiều tủ thủy tinh trong suốt cỡ lớn, đoán là tủ để rượu. Bàn ăn ở đây cũng dài hơn nhiều, trước bàn ăn đặt ba cái ghế đệm màu đỏ, phía trên có treo một chiếc đèn trần thủy tinh hình tròn, phong cách này có bảy phần giống quán bar.

Trong phòng khách lớn như thế cũng chưa đặt ghế sô pha và vật dụng trong nhà, khiến cả căn phòng có chút trống trải.

“Ở đây … là nhà của anh?” An Nhiên có chút khó tin hỏi, theo cô biết, giá nhà ở đây khi bắt đầu giao dịch không hề thấp, thậm chí còn rất cao, không phải người bình thường có thể gánh vác được.

Tô Dịch Thừa buồn cười nhéo nhéo cái mũi của cô, sửa lại: “Không phải là nhà của anh, nơi đây sau này là nhà của chúng ta, không chỉ là của anh, cũng là của em! Mấy ngày nữa chờ nơi này sửa sang xong, chúng ta sẽ chuyển sang đây.”

An Nhiên mất một khoảng thời gian dài mới tiêu hóa được những gì anh vừa nói. Thật là có chút không thật, ở đây tuy không tính là biệt thự, nhưng tuyệt đối là khu nhà cao cấp.

Thật vất vả mới tiêu hóa xong toàn bộ nội dung, vấn đề khác lại nảy ra: “Vì, vì sao đột nhiên muốn dọn đi?” Trước đây chưa từng nghe anh nói gì, hơn nữa căn nhà bên kia cũng rất tốt, dù còn kém ở đây, nhưng tất cả điều kiện cũng được xem như là hạng nhất. Hay là, anh đột nhiên muốn chuyển đi, là vì Lăng Nhiễm?

Nghĩ trong lòng, không biết thế nào đã bất giác hỏi ra lời: “vì Lăng Nhiễm sao?” Thanh âm nho nhỏ, có chút buồn bực, có chút không vui.

“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi cô, xoay thân thể của cô lại, đưa tay nâng cằm cô lên để cô nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Nói cho anh biết, em muốn biết cái gì?”

An Nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy kia, một hồi lâu, mới hỏi: “Hai người, hồi đó vì sao hai người chia tay?”

Tô Dịch Thừa nhìn cô, tại sao chia tay? Mạch suy nghĩ thoáng chốc quay lại mùa hè của bảy năm trước.

Mùa hè ở Giang Thành rất nóng bức, ánh mặt trời gay gắt, nắng nóng liên tục, không hề có chút gió nào, như là thiêu cháy con người.

Tô Dịch Thừa lái chiếc xe mà huyện ủy phân cho anh chậm rãi đi về thành phố Giang Thành. Sau khi tốt nghiệp đại học anh liền được phân bổ về cục quy hoạch xây dựng Lâm huyện, Tô Dịch Thừa mất thời gian ba năm từ một nhân viên công vụ bình thường trở thành phó cục trưởng cục quy hoạch, ba năm này là anh dùng chính năng lực của mình từng bước đi lên, tất nhiên anh thăng chức thuận lợi như thế cũng không thể không liên quan đến trong nhà, dù sao nhiều cán bộ trong huyện là đồng đội cũ, bạn bè cũ của ông nội và cha anh, bọn họ không trợ giúp nhiều cho công việc của anh, nhưng trong con đường này cũng chưa hề quấy nhiễu, cho nên còn đường làm quan của anh coi như là thuận buồm xuôi gió.

Lâm huyện là một huyện trực thuộc Giang Thành, cách thành phố Giang Thành hơn một trăm cây số, nhanh cũng phải gần nửa ngày lái xe.

Gần đây vẫn luôn bận rộn chuyện điều phối cơ sở, đã gần hai tuần lễ chưa trở về Giang Thành rồi, hôm nay công việc trên tay rốt cục đã xong một phần, mai là cuối tuần, Tô Dịch Thừa thu dọn đồ đạc lái xe trở về.

Trên đường về còn gọi điện cho Diệp Tử Ôn, dường như có chuyện muốn mời anh ta làm cố vấn một chút.

Điện thoại kết nối được, vừa vang lên ba tiếng liền được Diệp Tử Ôn nhận điện, không đợi Tô Dịch Thừa mở miệng, ở bên kia Diệp Tử Ôn có chút uể oải, thờ ơ hỏi: “Tô phó cục trưởng, có gì muốn làm a, gần đây mình không hề vi phạm điều khoản kiến trúc gì để cậu đến kiểm tra, cưỡng chế phá bỏ nha.”

Tô Dịch Thừa cười nhẹ, “Cậu cũng đừng lấy mình tiêu khiển, chiều có rảnh không, đi cùng mình đến chỗ này, mình muốn xin ý kiến của cậu.”

“Chỗ nào?” Có rãnh hay không là chuyện quan trọng, đi đến chỗ nào mới là chuyện quan trọng.

Tô Dịch Thừa không định giấu diếm, thẳng thắn nói: “Mình chuẩn bị cầu hôn Lăng Nhiễm, chiều nay cậu đi cùng giúp mình chọn nhẫn đi, cho chút ý kiến.”

“Kết hôn!” Diệp Tử Ôn bị lời nói của anh dọa đến: “Cậu mới hai mươi lăm tuổi thôi, hiện tại kết hôn có phải là sớm quá không?”

“Thế sao?” Tô Dịch Thừa không cho là đúng: “Dù sao sau này cũng ở chung một chỗ, cũng không định chia tay, kết hôn hay không kết hôn có gì khác nhau.” Hai ngày trước mẹ anh đột nhiên gọi điện thoại đến nói với anh, bác Lăng và bà đã đề cập đến chuyện cưới xin của bọn họ. Bọn họ đều cảm thấy, Lăng Nhiễm là con gái, mà một cô gái hai lăm tuổi, thấy thế nào cũng không còn trẻ nữa.

Thật ra thì đối với chuyện cưới xin, anh thế nào cũng không sao cả, vì biết sau này mình sẽ sống cùng ai suốt đời, thì kết hôn sớm hay muộn cũng chỉ là hình thức, chỉ là vấn đề thời gian. Lăng gia đã nói như vậy, thì cứ hoàn thành chuyện kết hôn sớm một chút cũng không sao. Kỳ thật trước đó, tính ra, hình như nửa tháng rồi anh chưa gặp Lăng Nhiễm, gần đây anh vẫn liên tục bận rộn chuyện giấy tờ và ‘ý kiến’, mà Lăng Nhiễm thì đang chuẩn bị mở cửa hàng thời trang, hai người đều bề bộn nhiều việc.

“Thật sự nghĩ kỹ chưa?” Diệp Tử Ôn xác nhận lại lần nữa, anh cảm thấy hôn nhân là chuyện của người đàn ông sau ba mươi tuổi, hai mươi mấy tuổi đã nói đếu chuyện hôn nhân, thật sự là quá sớm, quá sớm!

Không để ý tới lời của anh ta, Tô Dịch Thừa nói thẳng: “Mình còn khoảng một tiếng nữa thì đến công ty cậu, cậu lên mạng tra giúp mình xem có kiểu nhẫn kim cương nào đẹp không.” Nói xong, không đợi anh trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Cầm điện thoại di động bấm số của Lăng Nhiễm, liền gọi đến, điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng thật lâu cũng không có ai nhấc máy, vẫn tút tút liên tục rồi truyền đến giọng nói lạnh lẽo, báo rằng điện thoại di động tạm thời không có người nhấc máy, nghe xong Tô Dịch Thừa mới cúp điện thoại, anh không nghĩ nhiều, chỉ cho là cô bận rộn. Bản thân thì định là đi cùng Diệp Tử Ôn mua chiếc nhẫn rồi đến thẳng cửa hàng còn chưa sửa sang xong của cô.

Dưới dự tham mưu kém chất lượng của Diệp Tử Ôn, cuối cùng Tô Dịch Thừa nghe theo đề nghị của nhân viên cửa hàng trang sức, chọn một chiếc kiểu cổ điển, nhưng nhìn rất phong cách. Cất nhẫn vào trong túi áo khoác, dưới sự chỉ thị của cố vấn kém cỏi Diệp Tử Ôn, sau cùng Tô Dịch Thừa còn bị xúi bẩy đến cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa hồng đỏ thắm, tốn không ít tiền để nhân viên cửa hàng bó lại thành bó xinh xắn, rồi cầm đi định cầu hôn Lăng Nhiễm trong cửa hàng của cô.

Vì đó là đường dành riêng cho người đi bộ, cho nên phải dừng xe ngoài góc đường, vì vậy cuối cùng Tô Dịch Thừa cầm trên tay bó hoa hồng to, chịu đựng ánh mắt khác nhau của mọi người đi thẳng về cửa hàng của Lăng Nhiễm. Mà Diệp Tử Ôn đã sớm cười đến đau cả bụng, căn bản là không đếm xỉa tới ánh mắt sắc bén đủ để giết người kia của anh. Trong lòng Tô Dịch Thừa thật sự là hối hận trăm lần, sao anh có thể tin tưởng lời của tên tiểu tử này, cầm một bó hoa hồng lớn như vậy, cậu ta căn bản là muốn để anh bị người ta chê cười.

Đường đi cũng không tính là ngắn, Tô Dịch Thừa tăng nhanh bước chân, cuối cùng chỉ mất chưa đầy năm phút đồng hồ. Nhìn từ bên ngoài tủ kính, ở trong trống không, giấy báo, hộp sơn rải đầy trên mặt đất. Tô Dịch Thừa vừa định gõ cửa, nhưng tay vừa đụng vào cánh cửa, cửa liền mở ra.

Diệp Tử Ôn định đẩy cửa đi vào, lại bị Tô Dịch Thừa dùng tay ngăn lại.

“Sao thế?” Diệp Tử Ôn khó hiểu nhìn anh.

Tô Dịch Thừa đưa tay sờ sờ lỗ mũi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói: “cậu, cậu về trước đi.” Nghĩ đến cảnh để cậu ta nhìn mình cầu hôn Lăng Nhiễm, nghĩ thôi cũng đã thấy có phần ngại ngùng.

Diệp Tử Ôn ngẩn người, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, buồn cười đẩy tay anh ra, nói: “cậu định qua cầu rút ván sao?”

“Cây cầu của cậu hình như cũng chẳng có tác dụng gì, nhẫn là người bán hàng hỗ trợ chọn cho.” Tô Dịch Thừa nói.

Khóe miệng Diệp Tử Ôn co rúm lại, sau đó chỉ vào hoa trên tay anh, chắc chắn nói, “Cậu cho là Lăng Nhiễm sẽ quan tâm chiếc nhẫn của cậu ư, mình nghĩ cô ấy nhất định thích hoa hơn chiếc nhẫn này, không tin, cậu cứ thử xem.”

Tô Dịch Thừa thưởng cho cậu ta một ánh mắt vô vị, rồi đẩy cửa đi vào. Dường như người không ở tầng dưới, nhưng mà cửa mở, thì hẳn là ở gần đây, có lẽ là vừa mới ra ngoài.

Tô Dịch Thừa lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, điện thoại vừa mới thông, thì tiếng chuông điện thoại của Lăng Nhiễm cũng đồng thời vang lên, là một khúc piano tinh tế, bản mà cô hay nghe nhất.

Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa tìm được di động của cô ở sau một túi nhựa, anh hơi nhăn mày, di động ở đây, người đi đâu?



Vừa mới nghĩ, thì nghe thấy Diệp Tử Ôn nói: “Có phải ở tầng trên không a?”

Đẩy cửa ra, bên trong có một cầu thang chật hẹp, không gian vừa phải, nối lên trên tầng. Quay đầu nhìn về Diệp Tử Ôn nói: “Cậu chờ mình ở đây.”

Diệp Tử Ôn không sao cả nhún vai một cái, không nói nhiều.

Trước khi đi lên, anh đặc biệt sửa sang lại quần áo của mình, một tay cầm bó hoa hồng kia, một tay cầm chiếc nhẫn kim cương mua trước đó. Anh không nói rõ được tâm tình của mình lúc này, căng thẳng là khó tránh khỏi.

Anh không phải là một người biết lãng mạn, cũng không dễ nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng hôm nay anh muốn nói với cô, gả cho anh đi, để bọn họ nắm tay nhau đi đến cuối đời, cùng nhau đồng cam cộng khổ, có lẽ anh không cho cô được cuộc sống tốt nhất, nhưng anh sẽ cố gắng để cô sống tốt hơn!

Trong lúc Tô Dịch Thừa còn đang chuẩn bị lời cầu hôn, thì từ cửa tầng hai truyền đến âm thanh mơ hồ. Chẳng qua là thanh âm kia …

“Ưm … ưm … a! . . . . . .” Thanh âm kia, có tiếng đàn bà khẽ thở, kèm theo tiếng đàn ông gầm nhẹ!

Tô Dịch Thừa nắm chặt bó hoa hồng, lời nói vốn đang chuẩn bị thoáng cái tan biến, thanh âm kia anh nhận ra, buổi sáng anh và Lăng Nhiễm vẫn còn nói chuyện điện thoại! Bước lên bậc thang trên cùng, cửa phòng dường như vì vội vàng mà chưa kịp đóng lại, lúc này khép hờ, lộ ra cảnh xuân kiều diễm.

Trong phòng, thậm chí không có giường, trên mặt đất, đôi nam nữ lõa lồ dây dưa, trên người có các loại bụi bặm trên mặt đất nhưng bọn họ đều không quan tâm, vì lúc này bọn họ đang đắm chìm trong vui sướng lớn lao kia, thậm chí ngay cả cửa phòng bị đẩy ra, có người đến cũng không biết, cũng không hề chú ý.

Bó hoa vốn được cầm trên tay lúc này bị bóp chặt, tâm tình vốn có chút kích động lúc này đối mặt với sự phản bội này thì lại trở nên nực cười.

“A Thừa, cậu và Lăng Nhiễm mau xuống đây, đừng tưởng lén cầu hôn ở trên tầng, mình đã mang theo camera, chuẩn bị chụp lại khoảnh khắc lịch sử này cho hai người!” Ở phía dưới, Diệp Tử Ôn cười đùa đi lên, nhìn anh sững sờ cầm hoa hồng đứng ở cửa, không khỏi hỏi: “Lăng Nhiễm không có ở đây sao?”

Tô Dịch Thừa không quay đầu lại, cũng không nói, nhìn chằm chằm hai người bên trong phòng, mà hai người trong phòng đang chiến đấu ác liệt vì lời nói của Diệp Tử Ôn vừa rồi mà lập tức dừng lại động tác, hai người cùng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Tô Dịch Thừa đứng ở cửa, sắc mặt Lăng Nhiễm tái xanh, rõ ràng là người vì sợ mà run rẩy: “a, a Thừa! …”

Đối lập với sự kinh hoàng và sợ hãi của Lăng Nhiễm, Chu Hàn ở bên cạnh thì tỏ vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều, ung dung rút khỏi người cô ta, túm lấy cái quần vừa cởi ra khi hoan ái, bình tĩnh mặc vào, sau đó túm lấy cái cáo sơ mi trắng của mình trùm lên người Lăng Nhiễm.

Tô Dịch Thừa cười lạnh nhìn bọn họ, một người là người phụ nữ mà hôm nay anh chuẩn bị cầu hôn, một người là anh em cùng nhau lớn lên với anh, mà hôm nay, họ dùng phương thức như thế này, để cùng phản bội anh!

Nhìn lại bó hoa hồng tươi đẹp trong tay, anh cảm thấy nực cười tột cùng, lắc đầu tự giễu, thả bó hoa ra, bó hoa kia không tiếng động rơi xuống, vì trọng lực rơi xuống sàn nhà lạnh như băng.

Cuối cùng Tô Dịch Thừa nhìn bọn họ một cái, rồi không chút lưu luyến, xoay người rời đi.

An Nhiên sững sờ nghe anh kể lại toàn bộ chuyện năm đó, cô hoàn toàn không ngờ chuyện của bọn họ lại có kết cục như vậy. Dường như anh còn bi thảm hơn mình, bạn gái và bạn tốt cùng phản bội, đồng thời mất đi tình yêu và tình bạn!

Nghĩ tới đó, An Nhiên có chút đau lòng anh, đưa tay xoa xoa gương mặt của anh, cô đã từng trải nghiệm chuyện như thế, khó chịu và đau lòng cô đều hiểu rõ.

Tô Dịch Thừa cười khẽ, đưa tay đặt lên tay cô, dịu dàng nhìn cô, lắc đầu, "Đều đã qua."

An Nhiên gật đầu, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Hồi đó là Lăng Nhiễm phản bội trước, hiện giờ tại sao cô ta muốn quay lại?"

Tô Dịch Thừa lắc đầu, "Anh không biết, nhưng dù là cô ta muốn làm gì, cũng không liên quan đến anh. Cô ta bây giờ chỉ là một người quen biết, không hơn."

An Nhiên gật đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, nhìn cô dịu dàng và thâm tình, rồi nhàn nhạt mở miệng, "Còn có gì muốn biết, thì hỏi đi, đừng giấu ở trong lòng, biết không? Hử?"

An Nhiên quay đầu nhìn căn nhà đã sửa sang hơn phân nửa, rồi nhìn anh chăm chú hỏi: "Chỗ này mua từ lúc nào, vì em nên mới sốt ruột dọn đến sao?"

Anh cười nhẹ, một lần nữa ôm cô, dẫn cô đi thăm cả căn nhà, vừa nói: "Tòa nhà này là của công ty Tử Ôn, khi còn chưa mở phiên giao dịch, cậu ta đã giữ lại cho anh một căn, trước đây anh vẫn chưa dọn đến là vì quen ở bên kia rồi, hơn nữa có một mình, thì ở nhà bên kia là vừa, bên này thì rộng quá."

Quả thật rất rộng, vốn là bốn buồng hai phòng, đã bị đổi thành ba buồng một phòng khách, thư phòng nguyên bản được mở rộng ra gấp đôi, phòng ăn thông với phòng khách, nhìn phòng khách rộng hơn rất nhiều, còn phòng ngủ thì lớn gấp hai lần so với ở căn nhà bên kia, hướng nam còn có thể đi ra sân thượng, ngoài ra trừ phòng ngủ chính còn có thêm phòng cho khách và phòng cho trẻ con.

"Sau khi kết hôn anh vốn đã tính chuyển đến, chuyện sửa sang là anh bảo Diệp Tử Ôn bố trí sau khi chúng ta kết hôn, chẳng qua vì Lăng Nhiễm cho nên đẩy nhanh tiến độ, anh không muốn em bị quấy nhiễu gì." Tô Dịch Thừa nói như thế.

Đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy bên trong có hai cái bàn làm việc bằng gỗ lim giống hệt nhau, được chia ra đặt ở hai bên, phía sau cũng đặt hai tủ sách lớn. An Nhiên sững sờ quay đầu lại, Tô Dịch Thừa đã nắm tay cô đi vào, nói: "Sau này em không cần chịu cực mà vẽ bản thiết kế trên bàn trà trong phòng khách nữa, anh đã đặc biệt bảo cậu ta mở rộng thư phòng ra một chút, như vậy, dù hai người chúng ta cùng dùng cũng đủ."

An Nhiên nhìn anh, hốc mũi có chút cay cay, anh quan tâm như thế khiến cô không muốn cảm động cũng khó khăn. Cô tưởng rằng kết hôn chỉ là cùng chung sống dưới một mái nhà mà thôi, còn những cái khác không thay đổi, thái độ của cô đối với cuộc hôn nhân này chẳng qua là tìm người hợp tác, nếu trước khi kết hôn anh yêu cầu ký hợp đồng, cô cũng có thể đồng ý vô điều kiện. Vì cô vốn không hề có kỳ vọng gì vào cuộc hôn nhân này nên cô chưa từng chờ mong hạnh phúc và cảm động, nhưng hiện tại nó khiến cho cô có ảo tưởng rằng hôn nhân của bọn họ thực sự là kết quả tình yêu của hai người.

Hốc mắt đột nhiên nóng lên, quay mặt đi không nhìn đến anh, đưa tay lướt trên mặt gỗ lim của bàn làm việc, nước mắt lăn theo gò má, khóe miệng cong lên rạng rỡ.

Tô Dịch Thừa đưa tay xoay người cô lại, nhìn dòng nước mắt trên gương mặt của cô, chân mày nhíu lại, anh đưa cô đến đây không phải là muốn nhìn cô khóc, nên đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô "Sao lại khóc? Không thích sao?"

An Nhiên vội lắc đầu, đâu phải cô không thích, cô thích muốn chết, vì vui mừng quá, nên không nhịn được phải hỏi: "Tại sao, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?" Thanh âm kia còn hàm chứa nồng đậm giọng mũi.

Tô Dịch Thừa bị bộ dáng của cô chọc cười, nên cười phá lên, đưa tay vuốt vuốt đầu cô, nói: "Em là vợ anh, không đối xử tốt với em thì tốt với ai?"

An Nhiên cười khúc khích, nhìn anh, khóe mắt còn mọng nước.

Tô Dịch Thừa đưa tay lau đi nước mắt của cô, đưa cô đến đây nói rõ ràng mọi chuyện chỉ không muốn cô vì những chuyện nhàm chán kia mà khổ sở nữa, không muốn thấy cô ngây ngốc tủi thân ngồi ở góc nhà, cô là vợ của anh, dù bọn họ kết hôn xuất phát từ nguyên nhân gì đi chăng nữa, hay có quá hoang đường, có quá qua loa hơn nữa, đều không quan trọng, quan trọng là từ nay về sau, cô là vợ anh, là người làm bạn với anh trong suốt quãng đời còn lại, cho dù hiện tại cô cũng không yêu anh tha thiết, cho dù trong lòng cô còn cất giữ nỗi lưu luyến, nhớ nhung một người khác. Nhưng anh tin cô cũng giống mình, rốt cuộc đều là người hướng về hôn nhân. Như thế, sau cùng bọn họ sẽ yêu nhau sau khi cưới thôi.

Nhìn anh, như là hạ quyết tâm rất lớn, An Nhiên mở miệng hỏi: "Anh có muốn biết chuyện giữa em và Mạc Phi không?"

Tô Dịch Thừa nhìn cô, trong lòng vui mừng về chuyện này, rốt cuộc cô đã chủ động đề cập với anh, nhưng nhìn nét mặt của cô, anh biết, thật ra thì vết thương kia còn chưa hoàn toàn lành lại, thật ra thì cảm giác như thế anh đã từng cảm nhận sâu sắc, có một việc đã qua lâu rồi, lâu đến mức chính mình đã dần quên lãng, lâu đến mức chính mình cũng cảm thấy đã không sao, có thể buông xuống, nhưng khi nhắc lại, đối mặt lại, những vết thương đó vẫn âm ỉ đau đớn, nói cách khác vẫn còn chưa buông xuống được, cảm giác bị phản bội và khổ sở quá sâu sắc, nhiều năm sau khi nghĩ đến cũng nhìn thấy rõ mồn một, thấy mà đau lòng.

Đem tay xoa gương mặt của cô, nhìn cô nhẹ nhàng hỏi: "Em sẵn lòng nói cho anh biết không?"

An Nhiên quả quyết gật đầu, "Anh muốn biết, em liền nói." Anh có thể thẳng thắn tất cả với cô, coi như là trao đổi công bằng, cô cũng có thể nói cho anh biết toàn bộ những gì anh muốn biết.

Tô Dịch Thừa cười, nhìn cô một lúc lâu, rồi mới lắc đầu, nói: "Anh cảm thấy hiện tại anh có một chuyện càng muốn làm hơn, so với nghe những chuyện cũ vô vị kia hàng trăm lần."

An Nhiên nghi hoặc: "Chuyện gì?"

Tô Dịch Thừa cười không lên tiếng, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết, anh tiến tới, nâng mặt cô lên, in xuống nụ hôn nóng bỏng.

Hai người chà xát dây dưa, Tô Dịch Thừa dán lên môi cô nói, "Có một số chuyện không vui, không muốn nói thì không cần gắng gượng nói cho anh biết, sau này nhớ kỹ hãy chia sẽ với anh những chuyện em thấy hạnh phúc, vì anh cũng sẽ làm như vậy."

An Nhiên từ từ nhắm hai mắt, đáp lại nụ hôn của anh, gật đầu, trong lòng không tiếng động nói câu, cám ơn!

Hai người ngồi trong phòng một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới nắm tay cô rời đi, lúc đi, An Nhiên không ngừng ngoảnh đầu lại, cô thích cảm giác ở đây.

"Lần trước ở bệnh viện chuyện nói với Diệp tiên sinh chính là chuyện ở đây sao?" Cô nhớ bọn họ từng nói cái gì sửa sang nhà cửa, bây giờ nghĩ lại, chắc là chuyện này rồi.

"Ừ, lần này thật sự là dồn ép cậu ta rồi." Tô Dịch Thừa nhàn nhạt cười, khi khởi động xe chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn An Nhiên nói, "Lúc nào anh sắp xếp để hai người gặp mặt nhé, cậu ta là người bạn tốt nhất của anh."

An Nhiên gật đầu, cũng nhớ đến chuyện Lâm Lệ muốn gặp anh lúc trước, thuận miệng nói: "Vậy lúc nào đó anh cũng đến gặp bạn bè tốt nhất của em đi."

Tô Dịch Thừa gật đầu, "Được."

Trên đường trở về tâm trạng của An Nhiên dường như rất tốt, lúc này so với buồn rầu khi sang, tưởng chừng như hai người khác nhau, cô nhàn nhạt nở nụ cười, má lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra, trông rất đẹp mắt.

Bên trong xe mở nhạc nhẹ, An Nhiên khẽ lắc lư theo nhịp điệu, một chốc thì nhìn Tô Dịch Thừa, một chốc lại quay đầu nhìn ra phía ngoài xe.

Tô Dịch Thừa chuyên chú lái xe, quay đầu khẽ liếc sang cô, một tay giữ tay lái, tay kia duỗi ra, nắm chặt lấy tay cô.

An Nhiên quay đầu nhìn anh, trở tay nắm lại anh, nụ cười trên miệng càng rõ ràng hơn, thậm chí đáy mắt còn tràn đầy hương vị hạnh phúc.



Không khí dường như rất ấm áp, âm nhạc nhẹ nhàng, hai người nắm tay nhau.

Không khí vô cùng ấm áp và mập mờ, An Nhiên vui vẻ mà có chút ngượng ngùng, đỏ ửng mặt, quay đầu, nhanh chóng nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

Giang Thành về đêm là một thành phố rất đẹp, ánh đèn đường lấp lánh, xe chạy trên đường không tính là nhiều, vì thời gian chưa tới, cũng không tính là ít.

Bởi vì đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại.

Vì sợ mất tự nhiên và e thẹn, An Nhiên tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kế bên có một chiếc màu đen dừng lại bên cạnh An Nhiên, cửa sổ xe được hạ xuống khiến người ta chứng kiến rõ ràng toàn bộ những gì diễn ra bên trong.

Nhìn người đàn ông trên ghế lái, cùng người phụ nữ trên ghế phụ đang tựa vào người anh ta, nụ cười trên khóe miệng An Nhiên dần dần vụt tắt, cuối cùng trong đôi mắt to chỉ còn lại kinh ngạc và khó tin! Bởi vì người đàn ông kia không phải ai khác, chính là Trình Tường!

Đèn đỏ chuyển xanh, Trình Tường dường như không hề để ý, anh ta hành động sớm hơn dòng xe bên cạnh, thấy anh ta dịu dàng nhìn người trong lòng rồi khởi động xe đi.

Tất nhiên là Tô Dịch Thừa cũng nhìn thấy cảnh đó, từ từ lái xe đi, hỏi: "Sao thế? Em biết người vừa rồi?"

An Nhiên không nói chuyện, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, thu lại tầm mắt. Trình Tường nói dối cô, anh ta không chỉ nói dối Lâm Lệ mà còn nói dối cô, nghĩ thế cô liền vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số cho Lâm Lệ, sau đó nhấn nút gọi.

Điện thoại tút tút cả buổi, khi An Nhiên chuẩn bị ngắt máy rồi gọi lại, thì Lâm Lệ nhận điện thoại.

"Alo ~" hình như trong cả giọng nói cũng chứa đựng sự mỏi mệt.

"Lâm Lệ, Trình Tường có ở đó không?" An Nhiên trực tiếp hỏi.

"Hả ô ~" Ngáp một cái thật dài, lơ đễnh nói: "Mi tìm Trình Tường nhà ta làm gì?" Trong giọng nói vẫn tràn đầy buồn ngủ.

"Anh ta ở đó?" An Nhiên dò hỏi.

"Không có a, trước khi tan tầm anh ấy gọi cho ta, nói tối nay có xã giao, tối muộn mới về." Lâm Lệ nói thật.

Trong lòng An Nhiên lạnh lẽo, một lúc lâu cũng không nói gì.

"Mi tìm anh ấy có việc gì a, có muốn khi anh ấy về ta hỏi cho mi không?" Lâm Lệ nói.

Một lúc lâu, An Nhiên mới nói, "Không có gì, không cần, mi ngủ đi." Nói xong liền muốn cúp điện thoại.

Trước khi An Nhiên cúp máy, Lâm Lệ gọi cô lại: "An tử."

"Ừ?"

"Có phải xảy ra chuyện gì đúng không?" Bên kia điện thoại, giọng nói của Lâm Lệ có chút lo lắng hỏi.

An Nhiên im lặng, trong lòng có chút khó chịu, vì Lâm Lệ cũng vì Trình Tường.

Không thấy trả lời, bên kia Lâm Lệ có chút lo lắng gọi: "An tử?"

An Nhiên lấy lại tinh thần, cố gắng khiến giọng nói của mình thoải mái nhất, vừa cười vừa nói: "Không có gì, vừa rồi ta nhìn thấy một thân ảnh rất giống với Trình Tường nhà mi, bên cạnh còn có một cô tóc vàng, cho nên gọi điện thoại đến hỏi mi xem có phải anh ta lén ăn thịt rồi không."

An Nhiên thử thăm dò xem, thăm dò mức độ phản ứng của Lâm Lệ, cô không rõ nếu mình thẳng thắn nói với cô ấy, rằng Trình Tường ngoại tình, cô có thể chịu đựng được không, dù sao bây giờ cô ấy còn đang mang thai!

Ở bên kia thoáng cái im bặt, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào.

"Lâm Lệ?" An Nhiên thử gọi .

"Ha ha ha ha. . . . . ."

Đột nhiên, bên kia điện thoại truyền đến tiếng Lâm Lệ cười sang sảng, nói: "An tử, An tử mi hoa mắt rồi, tối nay Trình Tường có tiệc rượu, hiện tại anh ấy hẳn là ở trong ‘quán rượu Giang Thành’ chứ, lúc trước còn gọi cho ta, vả lại, Trình Tường không thích mấy cô tóc vàng, anh ấy chuộng cái tự nhiên, thích tóc dài đen nhánh tự nhiên, mi thấy ta đã từng nhuộm hay cắt ngắn lần nào chưa, không phải ta không muốn mà là anh ấy không cho, biết chưa."

An Nhiên kéo môi lên, cố gắng khiến mình tự nhiên nói: "ừ, bây giờ nghĩ lại hẳn là ta nhìn nhầm rồi, khoảng cách cũng quá xa, hẳn là nhầm rồi, ngẫm lại hình như người nọ thật không giống Trình Tường nhà mi, hình như thấp hơn một ít, cũng béo hơn một tí."

"Ánh mắt mi sao thế hả, tiểu Tường tử nhà ta anh tuấn như thế, mi có thể nhận nhầm hả!" Lâm Lệ ở bên kia điện thoại kêu lên.

Trên mặt An Nhiên không hề có ý cười, nhưng giọng nói đã thoải mái hơn: "đó là chồng mi, ta nhận biết rõ ràng để làm gì."

"Mi thì nhìn Tô tiên sinh nhà mi hả?" Lâm Lệ nói đến, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, tò mò hỏi: "Nói đi An tử, Tô tiên sinh nhà mi đẹp trai không?"

An Nhiên bị câu hỏi không đầu không đuôi này của cô khiến cho sửng sốt, theo bản năng cô quay đầu liếc nhìn Tô Dịch Thừa, sau đó đáp: "Đẹp trai!"

"Ô ô u, thật không biết xấu hổ." Lâm Lệ mỉa mai cô, vừa nói vừa cười to.

An Nhiên lẳng lặng cong môi lên, cũng không nói chuyện. Có lẽ, về chuyện Trình Tường, cô cần xác nhận lại lần nữa, ít nhất phải có được đáp án chính xác một trăm phần trăm, cô mới cân nhắc xem có nói với Lâm Lệ hay không, dù sao cô hiểu tình hình bây giờ có chút đặc thù.

"Lâm Lệ, ta còn có chút việc, cúp máy trước, mi tiếp tục ngủ đi." An Nhiên nói như thế.

"Ừ, được." Lâm Lệ đồng ý, cúp điện thoại còn không quên nói: "Đúng rồi, An tử, hôm nào kéo Tô tiên sinh nhà mi tới cho ta xem người giàu có là thế nào."

An Nhiên cười gật đầu, "Được."

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà tắt ngấm, tâm tình thoáng cái đi xuống, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có chút phức tạp khó chịu.

Tô Dịch Thừa nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng, hỏi: "Người đàn ông vừa rồi chính là bạn trai của Lâm Lệ?" Thật ra thì không cần cô trả lời, đáp án đã rõ ràng .

An Nhiên xoay người nhìn anh, cuối cùng có chút cười nhạo gật đầu. Bực bội mở miệng, "Ba người chúng em là bạn bè, Lâm Lệ và anh ta từ đại học quen đến bây giờ, gần mười năm tình cảm, còn không đến mười ngày nữa bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ rồi, trong bụng của Lâm Lệ còn đang mang thai đứa con của anh ta." Nói xong, hốc mắt có chút cay cay.

Tô Dịch Thừa không nói gì, chuyên chú lái xe, một tay rời khỏi tay lái, duỗi ra cầm tay cô.

"Thật ra thì, thật ra thì mấy ngày hôm trước ở trong bệnh viện em đã gặp anh ta, thấy Trình Tường ở cùng người người phụ nữ kia." Nói xong, đột nhiên An Nhiên tự giễu cười ra tiếng, "ha ha, em thật ngốc, ngu ngốc tin tưởng lời giải thích của anh ta, thực sự tin bọn họ không có gì, thật là ngốc quá, một người đàn ông có thể lừa vợ mình sau đó lén lút đến bệnh viện một mình chăm sóc cho một người đàn bà khác, thậm chí đỡ cô ta đi nhà vệ sinh, như vậy, làm sao chỉ có thể là bạn bè bình thường. Thế mà em lại tin tưởng lời bịa đặt của anh ta..."

Tô Dịch Thừa không nói lời nào, trên thực tế cũng không biết nên nói cái gì, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm về phương diện này.

Xe chậm rãi đi vào tầng hầm khu nhà ở, sau khi cười xong, An Nhiên vẫn duy trì tư thế vừa rồi, tay đỡ mặt, nhìn ra phía ngoài.

Tắt động cơ, cũng không vội xuống xe, Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, khẽ thở dài, nói: "An Nhiên, chúng ta không có siêu năng lực, không thể biết trước tương lai, có một số việc nếu như nhất định phải xảy ra, chúng ta không có cách nào ngăn cản được, cho dù chúng ta rất muốn, nhưng đành bất lực."

Nghe vậy, An Nhiên sững sờ quay đầu, nhìn chằm chằm anh.

Đưa tay vén sợi tóc trên trán cô, Tô Dịch Thừa nói tiếp: "Cho dù lần trước em nhìn ra anh ta đang nói dối, nhìn ra anh ta lừa gạt, em cũng không thể thay đổi được sự thực anh ta ngoại tình, không phải sao?"

An Nhiên rũ mắt xuống, Tô Dịch Thừa nói không sai. Đúng vậy a, cho dù lần trước ở bệnh viện cô biết Trình Tường ngoại tình thì sao, cô nghĩ cô sẽ như vừa rồi, không dám nói gì với Lâm Lệ, vì nghĩ đến tình cảm của cô ấy với Trình Tường, nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cô ấy bây giờ.

Đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn mình, nhìn vào mắt cô, nói: "Đây không phải là lỗi của em, đừng tự trách mình."

"Em … Lâm Lệ, Lâm Lệ là bạn tốt nhất của em." Trong lòng An Nhiên vẫn thấy khó chịu, vì Lâm Lệ, vì biết rõ tình cảm của cô ấy với Trình Tường, nếu để cô biết Trình Tường ngoại tình, cô ấy làm sao có thể chịu đựng được! Cô đau lòng cho Lâm Lệ.

Tô Dịch Thừa không nói thêm gì nữa, đưa tay ôm cô vào lòng, trong ngực, vỗ vỗ lưng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hôn Hậu Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook