Chương 158: Quên Được
Mạc Oanh
13/09/2013
"Chờ một chút." Đồng Tiểu Tiệp gọi cô lại."Chúng ta có thể nói chuyện một
chút không?"
An Nhiên dừng bước, không có quay đầu lại, chỉ hơi nhăn nhíu mày, nói: "Tôi không cảm thấy chúng ta có cái gì để nói." Người Đồng gia, một người cô cũng không muốn có quan hệ. Lướt qua cô ta, rảo bước tiến vào thang máy chuẩn bị rời đi.
Đồng Tiểu Tiệp quay đầu, nhìn bóng lưng An Nhiên, nói: "Tôi đã li hôn cùng Mạc Phi rồi."
"Đó là chuyện của cô, không liên quan gì tới tôi." Như cũ không có quay đầu, thẳng bước vào thang máy, bất kể là Mạc Phi, hay là Đồng gia, chuyện của bọn họ, một người cô cũng không muốn biết.
Lần nữa quay đầu trực tiếp đưa tay muốn nhấn phím trong thang máy, ánh mắt cũng không có liếc nhìn cô ta một cái.
Bất quá Đồng Tiểu Tiệp hình như thật sự là muốn cùng cô nói chuyện rõ ràng, trực tiếp đưa tay ngăn trở cửa thang máy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, nói: "Cho dù không muốn nói về chuyện Mạc Phi, tôi nghĩ chúng ta cũng có thể nói một chút chuyện quan hệ giữa cô và Đồng gia đúng không?"
An Nhiên lúc này mới nâng mắt nhìn cô ta, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng nhìn cô ta, một lúc lâu, mới lãnh đạm mở miệng: "Tôi và Đồng gia các người không có một chút quan hệ."
"Chúng ta nói chuyện một chút đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô." Đồng Tiểu Tiệp kiên trì, tay như cũ chặn ở cửa sắt thang máy.
An Nhiên nhìn cô ta một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhấc chân rời khỏi thang máy.
Trời còn chưa có tối, nhưng mà mặt trời bắt đầu lặn từ phía tây, phía chân trời lưu lại một vệt màu hồng kiều diễm, rất đẹp, rất đẹp.
An Nhiên cùng Đồng Tiểu Tiệp hai người ngồi xuống trên ghế đá bên bồn hoa của bệnh viện, An Nhiên ánh mắt thẳng tắp rơi trên người mấy em nhỏ đang chơi đùa trên thảm cỏ, tay cầm túi xách đặt trên đầu gối, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Đồng Tiểu Tiệp nhìn cô, xác thực là nhìn chằm chằm lên bụng nổi lên của cô, một lúc lâu mới trì hoãn phục hồi tinh thần, khẽ nghiêng mặt đi, ánh mắt cùng An Nhiên nhìn cùng về một hướng phía trước, nhưng cũng không có tiêu cự, hốc mắt cũng hơi có chút hồng lên.
Gió nhẹ mơn trớn, thổi lên sợi tóc của hai người phất phơ trong không trung, cứ như vậy trầm mặc qua một lúc lâu, Đồng Tiểu Tiệp mới chậm rãi mở miệng nói: "Tôi lúc trước cũng cho là tôi sẽ có con, tôi cũng có thể làm một bà mẹ hạnh phúc." Thanh âm hơi có chút trầm thấp, tâm tình nghe ra thật là có chút xuống thấp.
An Nhiên ngẩn ra, nhớ tới lần đó nằm ở trong viện cô ta tái nhợt nghiêm mặt đi tới phòng bệnh của cô trách cứ cô, cô ta nói con của cô ta không còn, mà hết thảy những điều này là do cô làm hại. Cô ta vốn là cũng rất trắng, khi đó lại càng tái nhợt vô cùng, nếu như nói cô ta lúc trước là tiên nữ không vướng khói lửa nhân gian, trên người mang theo tiên khí, cô ta lúc đó giống như tiên nữ bị gẫy cánh, cả người để lộ ra bệnh tật.
An Nhiên có chút không tốt nói: "Kiên trì muốn cùng tôi nói chuyện một chút, là vì lần nữa muốn chỉ trích chuyện tôi làm hại cô mất con sao?" Nếu như đúng như vậy, cô ta không khỏi quá mức nhàm chán, chẳng lẽ mỗi một sai lầm của cô ta lại tìm nguyên nhân trên người người khác, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ sai lầm có phải là từ trên người chính mình hay sao, tại sao phải đi tới kết cục cuối cùng như thế, chẳng lẽ bọn họ cũng không tự kiểm điểm lại mình sao?
Bên cạnh Đồng Tiểu Tiệp cười khổ, chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cô, có chút tự giễu mở miệng, nói: "Chỉ trích cô con của tôi có thể trở lại sao?"
Câu trả lời của cô ta khiến cho An Nhiên sửng sốt, có chút ngoài ý muốn quay đầu lại, vừa lúc chống lại ánh mắt của cô ta, cô nhìn ra trong mắt của cô ta có bi thương cùng khổ sở.
"Cô. . . . . ." Nhìn cô ta, An Nhiên có chút không biết nên nói gì.
Đồng Tiểu Tiệp lẫn nữa thu hồi ánh mắt của mình, một lần nữa quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ trên bãi cỏ phía trước, chỉ là ánh mắt như cũ mơ hồ, cũng không tiêu cự.
Lại qua một lúc lâu, An Nhiên không rõ ràng lắm là mấy giây, hay là mấy phút đồng hồ, cho đến lúc hoãn lại thần, Đồng Tiểu Tiệp bên cạnh lần nữa chậm rãi mở miệng, nói: "Tôi cùng Mạc Phi ly hôn." Giọng nói đã không có sự xúc động giống như lúc ban đầu ở cửa thang máy.
An Nhiên nhìn cô ta, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô vừa lúc nãy đã nói."
"Đúng rồi, tôi đã nói rồi." Đồng Tiểu Tiệp lập lại, sau đó quay đầu nhìn cô, bình tĩnh nhìn cô nói: "Tôi chỉ là ngoài ý muốn, tôi nói tôi cùng Mạc Phi ly hôn rồi, lại không nhìn thấy vẻ mặt ngoài ý muốn hoặc biểu tình kinh hỷ của cô." Cô vẫn cho là An Nhiên sẽ vỗ tay nói hay, sau đó giễu cợt cô đã cướp đoạt tình yêu của người khác nhưng cuối cùng vẫn không thể đi tới cuối đời, sau đó ở trước mặt cô giễu cợt cô lúc ban đầu khiêu khích nói với cô ấy trôi qua hết thảy, cô tưởng tượng ra các loại vẻ mặt các loại phản ứng, nhưng mà không nghĩ đến phản ứng của cô ấy lại bình tĩnh như thế, một chút cũng không có gợn sóng.
"Đó là chuyện hôn nhân, tình cảm của các người, tôi sao lại phải vui mừng chuyện của các người chứ." An Nhiên bình tĩnh nói: "Tôi đã sớm nói với các người, tôi chưa từng có tham gia vào tình yêu của các người, kể từ khi sáu năm trước lúc Mạc Phi nói lời chia tay với tôi, chuyện của tôi và anh ta đã kết thúc, cho dù sáu năm sau lại gặp nhau, bởi vì không muốn có chuyện không cần thiết hiểu lầm phiền toái, tôi chỉ tự mình cho các người nhận thức được, ngay cả bạn bè đều cũng không phải, tôi chán ghét chuyện người khác tham gia vào tình yêu của mình, cho nên càng sẽ không đi tham gia vào chuyện tình yêu của người khác." Nhìn cô ta, An Nhiên nói thẳng suy nghĩ của mình.
"Ha ha." Đồng Tiểu Tiệp cười khẽ, nụ cười kia có chút cảm giác tự giễu, cô ta cũng là người thông minh, tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của An Nhiên, biết cô nói rất đúng, chỉ có chút ít tự giễu cợt mình nói: "Đúng vậy a, ban đầu là tôi nhảy vào tình yêu của các người mới đúng, người thứ ba chân chính là tôi." Vừa nói, một bên không ngừng gật đầu: "Thì ra là anh ấy cho tới bây giờ yêu cũng không phải là tôi . . . . . ."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt dời đi ánh mắt của mình, đối với đoạn tình cảm ban đầu kia không phải là không có hận, nhưng thật lòng mà nói người mà cô hận, một đoạn thời gian rất dài là Mạc Phi, không thể phủ nhận một câu nói, yêu bao sâu, hận liền có bao sâu, cô ban đầu thật cho là Mạc Phi sẽ là người chồng đi cùng cô suốt cuộc đời, chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới cô gặp phải môt kết cục không ứng phó kịp như vậy, nhưng là tự ái trong lòng của cô không cho phép cô hèn yếu mạnh mẽ giữ lại một người đàn ông phản bội mình, một thời gian rất dài cô không thoát được vết thương do đoạn tình cảm đó lưu lại, cô không dám dễ dàng động tình nữa, không dám thử đi yêu thương, đối với cô mà nói, yêu thương cùng hôn nhân giống như một đề mục nhất định phải làm, không thể nhảy qua, không thể vô ích trắng tay, đối với cô mà nói đó là nhiệm vụ, là trách nhiệm nhất định phải hoàn thành.
Cô đã từng cho rằng bởi vì đoạn tình cảm ngây ngô đó sẽ làm cho cô không có đủ dũng khí đi tin tưởng tình yêu, lại dùng tim đến yêu một người, cô thậm chí còn coi tình yêu hôn nhân như công việc mà chuẩn bị, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà nhân sinh luôn tràn đầy những vui mừng ngoài ý muốn, cô chưa bao giờ tin tưởng vận mệnh, cũng không tin tưởng vận khí một người, cuối cùng thế nhưng để cho cô may mắn gặp được Tô Dịch Thừa, cô chưa từng có hoài nghi, thậm chí vẫn nhận định gặp gỡ Tô Dịch Thừa là một chuyện may mắn nhất hạnh phúc nhất đời của cô. Cô bắt đầu tin tưởng, trời cao thật là chiếu cố tới cô.
Có đôi khi cô cũng suy nghĩ, có phải đây chính là duyên phận hay không, giống như Tô Dịch Thừa lúc trước nói với cô, bọn họ đều chịu qua thương tổn, cả hai đều đã trải qua thời gian chờ đợi, có lẽ những thương tổn cùng đợi chờ kia chính là chuẩn bị cho sau này, chuẩn bị cho bọn họ gặp nhau, sau đó trời cao kết hợp họ với nhau cho họ cơ hội cùng khảo nghiệm, bởi vì ... khảo nghiệm cùng khốn khổ, bọn họ vẫn để cho bản thân tự giữ lại cho riêng mình.
Nghĩ tới, An Nhiên khóe miệng nhàn nhạt hiện lên một nụ cười, nụ cười kia là thỏa mãn cùng hạnh phúc .
"Cô biết không, tôi từng cố chấp cho là chỉ cần tôi có thể sinh con cho anh ấy, thì anh ấy sẽ đi theo bên cạnh tôi cả đời." Đồng Tiểu Tiệp chậm rãi mở miệng, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt: "Nhưng mà anh ấy lại tình nguyện không cần con, cũng không nguyện ý ở lại bên cạnh tôi."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là nhìn cô ta, không có mở miệng, không có phát biểu bất kỳ cách nhìn của mình đối với chuyện này.
"Anh ấy thật không yêu tôi, cho dù tôi rất cố gắng đi yêu anh ấy, nhưng mà trong lòng của anh ấy chưa từng có tôi." Đồng Tiểu Tiệp vừa nói, bên khóe miệng nụ cười từ từ mở rộng ra, sau đó cười ra tiếng, "Ha ha." Nụ cười kia ở trong mắt An Nhiên, quả thực so với khóc còn muốn khó coi hơn gấp trăm ngàn lần.
Quay đầu nhìn chằm chằm An Nhiên, cười hỏi: "Cô nói tôi có phải là vụng về lắm hay không, rất ngu, thế nhưng nỗ lực ở trên một người đàn ông sáu năm, dùng thời gian sáu năm mới chính thức nhận ra, hiểu ra rằng người đàn ông đó không yêu tôi, bất kể tôi có làm nhiều điều hơn nữa, trong lòng của anh ta sẽ không bao giờ có tôi."
An Nhiên như cũ không nói gì, bởi vì cô cũng không biết mình có thể nói gì. Thật ra thì, Đồng Tiểu Tiệp cũng là người đáng thương, hôn nhân của Mạc Phi cùng cô ta, Mạc Phi chỉ là muốn lợi dụng gia thế của cô ta, bối cảnh sau lưng của cô ta, sau đó giúp cho mình đi tới thành công, cũng không giao ra tình cảm chân chình với cô ta, hôn nhân của bọn họ cũng chỉ có mục đích trao đổi thì sẽ nhận được kết quả như thế, thật ra thì cũng không thể tính là ngoài ý muốn.
"Tôi biết anh ấy đi theo tôi cũng chỉ vì bối cảnh, gia thế của nhà tôi, tôi biết anh ấy chưa bao giờ yêu tôi, tôi biết anh ấy lúc ban đầu chọn lựa giữa tôi và cô có bao nhiêu thống khổ, tôi cũng biết anh ấy sau khi rời khỏi cô chưa bao giờ quên được cô, những điều này tôi cũng biết, tất cả đều biết." Đồng Tiểu Tiệp vừa nói, quay đầu nhìn phía xa, gió nhẹ thổi qua làm rối loạn sợi tóc phiêu dật trong không trung, trực tiếp áp vào trên mặt của cô ta, thậm chí có một ít tóc bay tới miệng của cô ta, cô ta cũng không lấy tay kéo ra, tiếp tục thản nhiên nói: "Tôi không ngần ngại anh không thương tôi, không ngần ngại anh ấy chỉ là vì tiền vì quyền lợi địa vị ở cùng một chỗ với tôi, thậm chí tôi cũng không ngại trong lòng anh ấy chưa từng quên được cô, cho dù lúc anh ấy ôm tôi mơ hồ gọi tên của cô, tôi cũng có thể làm bộ chưa từng nghe thấy, tôi cũng vậy chỉ có thể cố gắng tự nói với chính mình sớm muộn sẽ có ngày thay được vị trí của cô trong lòng anh ấy. Tôi cho là thời gian có thể thay đổi hết thảy, tôi cho là thời gian lâu dài rồi, anh ấy có thể đem tên cô xóa hẳn khỏi trí nhớ của anh ấy, tôi cho là thời gian lâu dài anh ấy có thể nhìn thấy cố gắng của tôi, thấy tôi yêu anh ấy như thế nào, đối với anh ấy thật tốt như thế nào, nhưng mà. . . . . ." Đồng Tiểu Tiệp dừng lại, một lúc lâu mới một lần nữa chậm rãi mở miệng, nói: "Nhưng mà tôi sai lầm rồi, rất sai, cho dù bất kể tôi cố gắng đến cỡ nào, anh ấy cuối cùng cũng không nhìn thấy mặt tốt của tôi, nhìn không thấy tình yêu của tôi, mà một đạo lý rõ ràng tôi lại phải dùng tới sáu năm, mới nhìn rõ ràng." Vừa nói, đưa đôi tay chậm rãi đặt lên bụng bằng phẳng của mình, một lúc lâu, tay bỗng dưng buộc chặt, thật chặt nắm lại thành quyền, trên mặt vẻ mặt có chút thống khổ, nói: "Còn có sinh mạng của con tôi." Trong hốc mắt nước mắt liền không tiếng động rơi xuống, cũng không có thanh âm, khiến người thương tiếc.
An Nhiên giật mình sững sờ, trong nội tâm chấn động không nói ra lời, cô sắp làm mẹ, bây giờ còn đang mang thai, cô biết cảm giác mang đứa nhỏ trong bụng, cho dù lúc ban đầu đứa nhỏ chưa máy thai, giống như lúc chưa có, nhưng mà sau khi biết được cảm giác này, vô cùng kỳ diệu, cô hình dung không đến, nhưng mà có thể cảm thụ nhận được.
An Nhiên không biết có thể nói cái gì, chỉ là nhìn bộ dáng của cô ta, vẫn còn có chút không nhịn được hỏi: "Cô, cô có khỏe không?"
Đợi tâm tình của mình ổn định lại, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, lắc đầu, mạnh nở ra nụ cười nói: "Không có chuyện gì, mặc dù đau thật nhiều, nhưng cũng không phải là không có ý nghĩa, ít nhất cho tôi nhìn rõ ràng, người đàn ông này không đáng giá cho tôi yêu nữa, u mê sáu năm, cũng là lúc không thể tiếp tục ngu nữa."
An Nhiên không biết có thể nói cái gì, chỉ nhìn cô ta gật đầu. Nói cũng kỳ quái, giờ này khắc này, cô chợt bắt đầu có chút đáng thương, thương tiếc cô ta.
"Cô có biết hiện giờ anh ta đang ở với ai không?" Đồng Tiểu Tiệp có chút dễ dàng hỏi.
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta.
"Tiếu Hiểu." Đồng Tiểu Tiệp nói: "Cái tên này hẳn không xa lạ với cô, là đồng nghiệp lúc trước của cô, một nữ nhân phong tình vạn chủng."
An Nhiên chỉ gật đầu, đúng, cô cũng nhớ ra rồi, một lần trước dắt tay đi dạo phố cùng Tô Dịch Thừa, ở đường dành riêng cho người đi bộ gặp được, Tiếu Hiểu cùng anh ta rất thân mật ở cùng nhau, bởi vì thật sự cho anh ta là người xa lạ, cho nên cũng không có để ý nhớ đến chuyện của anh ta, một phần cũng là không quan tâm.
Phản ứng của cô vô cùng bình thản, khiến cho Đồng Tiểu Tiệp có chút ngoài ý muốn, nhìn cô có chút nghi ngờ hỏi: "Cô một chút cũng không kinh ngạc?" Cho dù thật sự không còn tình cảm với Mạc Phi nữa, nhưng tổ hợp như vậy không phải rất quái dị sao?
"Tôi lúc trước ở trên đường có gặp qua bọn họ." An Nhiên nói.
"Thì ra là như vậy a." Đồng Tiểu Tiệp hiểu rõ gật đầu, sau đó cười nói: "Cô biết không, tôi lúc trước rất hận cô, thật đặc biệt hận cô, tôi vẫn cảm thấy là bởi vì cô, cho nên Mạc Phi mới không thể tiếp nhận tôi, không thể yêu tôi, nếu như không có cô, nếu như Mạc Phi sớm một chút gặp tôi, có lẽ chúng tôi kết cục cũng sẽ không phải như vậy."
"Từ sáu năm trước lúc Mạc Phi nói lời chia tay với tôi đi về phía cô, tôi cùng anh ta cũng đã không còn có khả năng." An Nhiên lần nữa làm sáng tỏ nói, có lẽ trước khi gặp được Tô Dịch Thừa cô vẫn không có chân chính để xuống Mạc Phi, hoặc là nói cũng không thể đi ra từ đoạn tình cảm đó, nhưng mà cô vô cùng rõ ràng, cho dù Mạc Phi lần nữa quay đầu lại, bọn họ cũng không thể nào.
"Tôi trước kia không tin, có câu ngạn ngữ là trong mắt tình nhân đều là Tây Thi, ha ha, mọi thứ không tốt của anh ta trong mắt tôi vẫn là tốt, ban đầu anh ta ở trong mắt tôi là ưu tú nhất, thậm chí có thể nói hoàn mỹ, bởi vì đối với anh ta tình cảm của tôi vô cùng mảnh liệt, tôi vẫn cho là cô nói những lời đó là gạt tôi, tôi thậm chí cảm thấy được nam nhân ưu tú như là ước mơ của bao nhiêu người, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy thật buồn cười, anh ta cũng không ưu tú, lại càng không hoàn mỹ, ngay cả đối với tình cảm cũng không phải nam nhân trung tình, nơi nào có thể được ca tụng là người đàn ông tốt."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đúng vậy bất kể có bao nhiêu ưu tú bao nhiêu khả năng bản lãnh, nếu như đối với tình cảm lại không chuyên nhất, làm không được trung thành, thì sao có thể gọi là người đàn ông tốt.
Khẽ thở dài một tiếng, Đồng Tiểu Tiệp tiếp tục nói: "Khi anh ta mang theo người đàn bà kia tới trước mặt của tôi đem tờ ly hôn đưa tới cho tôi, tôi mới hoàn toàn hiểu, người đàn ông này thích nhất căn bản chính là anh ta. Khi đó tôi mới hoàn toàn hiểu chính mình đã sai bao nhiêu, tôi vẫn cho là bởi vì cô, nhưng mà ngày đó tôi mới hiểu được, cho dù không có cô, cũng sẽ có Lâm An Nhiên, Trương An Nhiên, Lý An Nhiên, mà thật lòng của anh ta cũng chỉ là một cái cớ anh ta đưa ra, lý do không phải anh ta không yêu tôi, còn nguyên nhân chân chính cũng không phải là trong lòng anh ta không bỏ xuống được người nào, không quên được người nào, mà là anh ta căn bản thích nhất chính là anh ta, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình anh ta."
"Nếu như anh ta chân chính yêu cô, ban đầu anh ta sẽ không bởi vì kỳ ngộ gặp được gia thế bối cảnh của tôi mà rời đi cô, anh ta so sánh với cái gì thì bản thân anh ta cũng nặng hơn, nghĩ đến nhiều nhất cho tới bây giờ chỉ có mình anh ta." Đồng Tiểu Tiệp có chút giễu cợt nói, "Người đàn ông đó căn bản là vô tâm, cho nên cho dù có bao nhiêu thời gian hơn nữa, anh ta sẽ không yêu người nào, yêu chỉ có chính anh ta."
Trên bãi cỏ mấy đứa nhỏ cười đùa không biết lúc nào đã bị mẹ của bọn chúng mang đi, vốn là mặt cỏ náo nhiệt giờ lại an tĩnh lại, chỉ có gió buổi đem thổi vù vù bên tai, phía chân trời khác ánh nắng chiều cũng chầm chậm trầm xuống, đêm tối lờ mờ từng chút từng chút một thay thế.
An Nhiên nhìn mặt cỏ giờ phút này không có một bóng người, chỉ gật đầu, khóe miệng cười nhạt nói: "Có lẽ đúng như cô nói như vậy."
Đồng Tiểu Tiệp cũng quay đầu, nhìn mặt cỏ kia, nói: "Thật ra thì hôm nay kiên trì muốn cùng cô nói chuyện một chút, chỉ là muốn đem những lời cất chứa trong tim nói rõ ràng với cô mà thôi, mặt khác tôi biết tôi vẫn còn thiếu nợ cô một câu nói xin lỗi."
Nghe vậy, An Nhiên quay đầu nhìn cô ta, trên mặt có chút ít nói không ra lời.
"Thật xin lỗi." Đồng Tiểu Tiệp không có quay đầu, ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm vào phía trước, sắc mặt bình tĩnh nói: "Năm đó là tôi đã tham dự vào tình cảm của các người, đối với chuyện này, tôi thiếu cô một câu thật xin lỗi." Nói xong, lúc này mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng ánh mắt của cô.
An Nhiên thực tại bị cô ta nói xin lỗi có chút sững sờ, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi Đồng Tiểu Tiệp hôm nay cùng Đồng Tiểu Tiệp lúc trước cô gặp là cùng một người sao?
Hình như là nhìn thấu nghi ngờ trong nội tâm của cô, Đồng Tiểu Tiệp cười nói: "Cô có phải là muốn hỏi tôi có phải là Đồng Tiểu Tiệp trước kia hay không?"
An Nhiên lúc này mới định thần lại, nhưng mà vẫn khó nén trên mặt khiếp sợ cùng ngoài ý muốn.
"Tôi hận cô, vẫn là bởi vì cảm thấy là cô làm trở ngại giữa tôi cùng Mạc Phi, là bởi vì cô tồn tại cho nên Mạc Phi sẽ không thử đi yêu tôi đi phát hiện điểm tốt của tôi, nhưng bây giờ đã hiểu rõ, tôi cùng Mạc Phi từ lúc trước cho tới bây giờ cũng là tôi yêu anh ta còn anh ta lại không hề yêu tôi, cùng bất luận kẻ nào cũng không liên quan. Đã như vậy, tôi còn có lý do gì để hận cô." Đồng Tiểu Tiệp tự giễu cợt mình nói.
An Nhiên sững sờ, chỉ nhìn cô ta, một hồi vẫn không có phản ứng, không gật đầu, cũng không nói chuyện.
Đồng Tiểu Tiệp cũng không đi nhìn cô, quay đầu, trực tiếp đứng dậy, chỉ nhìn nơi xa phía chân trời ánh nắng chiều ảm đạm buông xuống nói: "Nói xin lỗi là chuyện của tôi, không chịu tiếp nhận là chuyện của cô, tôi chỉ là cảm thấy phải xin lỗi thôi, đối với cô nguyện ý hay không nguyện ý tiếp nhận tôi cũng không thèm để ý, bởi vì tôi cũng không muốn làm bạn bè với cô, lần sau gặp mặt lại tôi cũng vậy coi như không biết cô, bởi vì tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới của tôi." Vừa nói, Đồng Tiểu Tiệp khóe miệng nhàn nhạt cong lên nụ cười.
Xoay người chuẩn bị rời đi, cũng đang lúcchuẩn bị rời đi đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn An Nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng nói: "Đúng rồi, hôm nay trừ muốn nói rõ ràng chuyện Mạc Phi với cô còn có một chuyện khác, xin mời đừng quấy rầy đến cuộc sống của nhà chúng tôi, giống như cô mới vừa nói, cô với Đồng gia chúng tôi, không có một chút quan hệ."
An Nhiên một hồi lâu mới nghe rõ ý tứ trong lời nói của cô ta, trong lòng thầm nghĩ xem ra Đồng gia bên kia là đã biết rồi, bất quá có biết hay không cũng chẳng có gì, bất kể là Đồng Văn Hải hay là Đồng gia, đối với cô mà nói cũng là không có chút ý nghĩa nào, nhìn Đồng Tiểu Tiệp kiên định nói: "Tôi và Đồng gia các người vốn là không có quan hệ, cha của tôi cho tới bây giờ chỉ có Cố Hằng Văn, trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này vẫn như vậy."
Đồng Tiểu Tiệp không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu, xoay người chuẩn bị bước xuống thềm gạch xây thành đường nhỏ, đi thẳng tới con đường bên ngoài hoa viên.
An Nhiên thu hồi ánh mắt, cũng không có đi nhìn cô ta, lần nữa quay đầu nhìn lại ánh nắng chiều đang tắt dần nơi cuối chân trời, nâng tay lên nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ nơi cổ tay, thời gian có chút không còn sớm, mới vừa rồi Tô Dịch Thừa nói cô ở trong phòng bệnh chờ anh, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân, mặc dù cũng không biết anh bận rộn hay không, hay là quyết định trở về trước, tránh cho một lát nữa anh xong việc trở về bệnh viện lại không thấy mình mà lo lắng.
Nhưng lúc này mới nhớ tới, trong bụng hai tiểu bảo bối đột nhiên động, cũng không biết là quả đấm nhỏ hay là chân nhỏ dùng sức đạp trong bụng của mình, hơi có chút đau, nhưng khiến cho cô không khỏi cảm động.
Cười khẽ đưa thay sờ sờ bụng nhô lên của mình, khóe miệng nâng lên, cúi đầu nói nhỏ nhẹ bảo bối với trong bụng: "Bảo bối, các con cũng muốn gặp cha sao?"
Không biết là trùng hợp hay là thật thần kỳ như vậy, đợi sau khi cô hỏi xong, trong bụng hai tiểu bảo bối kia lại ngươi một quyền ta một cước giật giật, nhắm trúng An Nhiên cười ra tiếng: "Ha ha, được, chúng ta cùng đi tìm ba." Vừa nói vừa chậm rãi đứng lên chuẩn bị đi về phía tòa nhà bệnh viện.
Nhưng mà An Nhiên mới đứng dậy, quay đầu còn không có chuẩn bị đi, lại thấy Lăng Nhiễm không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô, giờ phút này khuôn mặt âm trầm nhìn cô, khóe miệng tự tiếu phi tiếu cười, vẻ mặt kia nhìn có chút âm trầm, có chút kinh khủng.
An Nhiên dừng bước, không có quay đầu lại, chỉ hơi nhăn nhíu mày, nói: "Tôi không cảm thấy chúng ta có cái gì để nói." Người Đồng gia, một người cô cũng không muốn có quan hệ. Lướt qua cô ta, rảo bước tiến vào thang máy chuẩn bị rời đi.
Đồng Tiểu Tiệp quay đầu, nhìn bóng lưng An Nhiên, nói: "Tôi đã li hôn cùng Mạc Phi rồi."
"Đó là chuyện của cô, không liên quan gì tới tôi." Như cũ không có quay đầu, thẳng bước vào thang máy, bất kể là Mạc Phi, hay là Đồng gia, chuyện của bọn họ, một người cô cũng không muốn biết.
Lần nữa quay đầu trực tiếp đưa tay muốn nhấn phím trong thang máy, ánh mắt cũng không có liếc nhìn cô ta một cái.
Bất quá Đồng Tiểu Tiệp hình như thật sự là muốn cùng cô nói chuyện rõ ràng, trực tiếp đưa tay ngăn trở cửa thang máy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, nói: "Cho dù không muốn nói về chuyện Mạc Phi, tôi nghĩ chúng ta cũng có thể nói một chút chuyện quan hệ giữa cô và Đồng gia đúng không?"
An Nhiên lúc này mới nâng mắt nhìn cô ta, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng nhìn cô ta, một lúc lâu, mới lãnh đạm mở miệng: "Tôi và Đồng gia các người không có một chút quan hệ."
"Chúng ta nói chuyện một chút đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô." Đồng Tiểu Tiệp kiên trì, tay như cũ chặn ở cửa sắt thang máy.
An Nhiên nhìn cô ta một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhấc chân rời khỏi thang máy.
Trời còn chưa có tối, nhưng mà mặt trời bắt đầu lặn từ phía tây, phía chân trời lưu lại một vệt màu hồng kiều diễm, rất đẹp, rất đẹp.
An Nhiên cùng Đồng Tiểu Tiệp hai người ngồi xuống trên ghế đá bên bồn hoa của bệnh viện, An Nhiên ánh mắt thẳng tắp rơi trên người mấy em nhỏ đang chơi đùa trên thảm cỏ, tay cầm túi xách đặt trên đầu gối, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Đồng Tiểu Tiệp nhìn cô, xác thực là nhìn chằm chằm lên bụng nổi lên của cô, một lúc lâu mới trì hoãn phục hồi tinh thần, khẽ nghiêng mặt đi, ánh mắt cùng An Nhiên nhìn cùng về một hướng phía trước, nhưng cũng không có tiêu cự, hốc mắt cũng hơi có chút hồng lên.
Gió nhẹ mơn trớn, thổi lên sợi tóc của hai người phất phơ trong không trung, cứ như vậy trầm mặc qua một lúc lâu, Đồng Tiểu Tiệp mới chậm rãi mở miệng nói: "Tôi lúc trước cũng cho là tôi sẽ có con, tôi cũng có thể làm một bà mẹ hạnh phúc." Thanh âm hơi có chút trầm thấp, tâm tình nghe ra thật là có chút xuống thấp.
An Nhiên ngẩn ra, nhớ tới lần đó nằm ở trong viện cô ta tái nhợt nghiêm mặt đi tới phòng bệnh của cô trách cứ cô, cô ta nói con của cô ta không còn, mà hết thảy những điều này là do cô làm hại. Cô ta vốn là cũng rất trắng, khi đó lại càng tái nhợt vô cùng, nếu như nói cô ta lúc trước là tiên nữ không vướng khói lửa nhân gian, trên người mang theo tiên khí, cô ta lúc đó giống như tiên nữ bị gẫy cánh, cả người để lộ ra bệnh tật.
An Nhiên có chút không tốt nói: "Kiên trì muốn cùng tôi nói chuyện một chút, là vì lần nữa muốn chỉ trích chuyện tôi làm hại cô mất con sao?" Nếu như đúng như vậy, cô ta không khỏi quá mức nhàm chán, chẳng lẽ mỗi một sai lầm của cô ta lại tìm nguyên nhân trên người người khác, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ sai lầm có phải là từ trên người chính mình hay sao, tại sao phải đi tới kết cục cuối cùng như thế, chẳng lẽ bọn họ cũng không tự kiểm điểm lại mình sao?
Bên cạnh Đồng Tiểu Tiệp cười khổ, chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cô, có chút tự giễu mở miệng, nói: "Chỉ trích cô con của tôi có thể trở lại sao?"
Câu trả lời của cô ta khiến cho An Nhiên sửng sốt, có chút ngoài ý muốn quay đầu lại, vừa lúc chống lại ánh mắt của cô ta, cô nhìn ra trong mắt của cô ta có bi thương cùng khổ sở.
"Cô. . . . . ." Nhìn cô ta, An Nhiên có chút không biết nên nói gì.
Đồng Tiểu Tiệp lẫn nữa thu hồi ánh mắt của mình, một lần nữa quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ trên bãi cỏ phía trước, chỉ là ánh mắt như cũ mơ hồ, cũng không tiêu cự.
Lại qua một lúc lâu, An Nhiên không rõ ràng lắm là mấy giây, hay là mấy phút đồng hồ, cho đến lúc hoãn lại thần, Đồng Tiểu Tiệp bên cạnh lần nữa chậm rãi mở miệng, nói: "Tôi cùng Mạc Phi ly hôn." Giọng nói đã không có sự xúc động giống như lúc ban đầu ở cửa thang máy.
An Nhiên nhìn cô ta, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô vừa lúc nãy đã nói."
"Đúng rồi, tôi đã nói rồi." Đồng Tiểu Tiệp lập lại, sau đó quay đầu nhìn cô, bình tĩnh nhìn cô nói: "Tôi chỉ là ngoài ý muốn, tôi nói tôi cùng Mạc Phi ly hôn rồi, lại không nhìn thấy vẻ mặt ngoài ý muốn hoặc biểu tình kinh hỷ của cô." Cô vẫn cho là An Nhiên sẽ vỗ tay nói hay, sau đó giễu cợt cô đã cướp đoạt tình yêu của người khác nhưng cuối cùng vẫn không thể đi tới cuối đời, sau đó ở trước mặt cô giễu cợt cô lúc ban đầu khiêu khích nói với cô ấy trôi qua hết thảy, cô tưởng tượng ra các loại vẻ mặt các loại phản ứng, nhưng mà không nghĩ đến phản ứng của cô ấy lại bình tĩnh như thế, một chút cũng không có gợn sóng.
"Đó là chuyện hôn nhân, tình cảm của các người, tôi sao lại phải vui mừng chuyện của các người chứ." An Nhiên bình tĩnh nói: "Tôi đã sớm nói với các người, tôi chưa từng có tham gia vào tình yêu của các người, kể từ khi sáu năm trước lúc Mạc Phi nói lời chia tay với tôi, chuyện của tôi và anh ta đã kết thúc, cho dù sáu năm sau lại gặp nhau, bởi vì không muốn có chuyện không cần thiết hiểu lầm phiền toái, tôi chỉ tự mình cho các người nhận thức được, ngay cả bạn bè đều cũng không phải, tôi chán ghét chuyện người khác tham gia vào tình yêu của mình, cho nên càng sẽ không đi tham gia vào chuyện tình yêu của người khác." Nhìn cô ta, An Nhiên nói thẳng suy nghĩ của mình.
"Ha ha." Đồng Tiểu Tiệp cười khẽ, nụ cười kia có chút cảm giác tự giễu, cô ta cũng là người thông minh, tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của An Nhiên, biết cô nói rất đúng, chỉ có chút ít tự giễu cợt mình nói: "Đúng vậy a, ban đầu là tôi nhảy vào tình yêu của các người mới đúng, người thứ ba chân chính là tôi." Vừa nói, một bên không ngừng gật đầu: "Thì ra là anh ấy cho tới bây giờ yêu cũng không phải là tôi . . . . . ."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt dời đi ánh mắt của mình, đối với đoạn tình cảm ban đầu kia không phải là không có hận, nhưng thật lòng mà nói người mà cô hận, một đoạn thời gian rất dài là Mạc Phi, không thể phủ nhận một câu nói, yêu bao sâu, hận liền có bao sâu, cô ban đầu thật cho là Mạc Phi sẽ là người chồng đi cùng cô suốt cuộc đời, chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới cô gặp phải môt kết cục không ứng phó kịp như vậy, nhưng là tự ái trong lòng của cô không cho phép cô hèn yếu mạnh mẽ giữ lại một người đàn ông phản bội mình, một thời gian rất dài cô không thoát được vết thương do đoạn tình cảm đó lưu lại, cô không dám dễ dàng động tình nữa, không dám thử đi yêu thương, đối với cô mà nói, yêu thương cùng hôn nhân giống như một đề mục nhất định phải làm, không thể nhảy qua, không thể vô ích trắng tay, đối với cô mà nói đó là nhiệm vụ, là trách nhiệm nhất định phải hoàn thành.
Cô đã từng cho rằng bởi vì đoạn tình cảm ngây ngô đó sẽ làm cho cô không có đủ dũng khí đi tin tưởng tình yêu, lại dùng tim đến yêu một người, cô thậm chí còn coi tình yêu hôn nhân như công việc mà chuẩn bị, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà nhân sinh luôn tràn đầy những vui mừng ngoài ý muốn, cô chưa bao giờ tin tưởng vận mệnh, cũng không tin tưởng vận khí một người, cuối cùng thế nhưng để cho cô may mắn gặp được Tô Dịch Thừa, cô chưa từng có hoài nghi, thậm chí vẫn nhận định gặp gỡ Tô Dịch Thừa là một chuyện may mắn nhất hạnh phúc nhất đời của cô. Cô bắt đầu tin tưởng, trời cao thật là chiếu cố tới cô.
Có đôi khi cô cũng suy nghĩ, có phải đây chính là duyên phận hay không, giống như Tô Dịch Thừa lúc trước nói với cô, bọn họ đều chịu qua thương tổn, cả hai đều đã trải qua thời gian chờ đợi, có lẽ những thương tổn cùng đợi chờ kia chính là chuẩn bị cho sau này, chuẩn bị cho bọn họ gặp nhau, sau đó trời cao kết hợp họ với nhau cho họ cơ hội cùng khảo nghiệm, bởi vì ... khảo nghiệm cùng khốn khổ, bọn họ vẫn để cho bản thân tự giữ lại cho riêng mình.
Nghĩ tới, An Nhiên khóe miệng nhàn nhạt hiện lên một nụ cười, nụ cười kia là thỏa mãn cùng hạnh phúc .
"Cô biết không, tôi từng cố chấp cho là chỉ cần tôi có thể sinh con cho anh ấy, thì anh ấy sẽ đi theo bên cạnh tôi cả đời." Đồng Tiểu Tiệp chậm rãi mở miệng, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt: "Nhưng mà anh ấy lại tình nguyện không cần con, cũng không nguyện ý ở lại bên cạnh tôi."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là nhìn cô ta, không có mở miệng, không có phát biểu bất kỳ cách nhìn của mình đối với chuyện này.
"Anh ấy thật không yêu tôi, cho dù tôi rất cố gắng đi yêu anh ấy, nhưng mà trong lòng của anh ấy chưa từng có tôi." Đồng Tiểu Tiệp vừa nói, bên khóe miệng nụ cười từ từ mở rộng ra, sau đó cười ra tiếng, "Ha ha." Nụ cười kia ở trong mắt An Nhiên, quả thực so với khóc còn muốn khó coi hơn gấp trăm ngàn lần.
Quay đầu nhìn chằm chằm An Nhiên, cười hỏi: "Cô nói tôi có phải là vụng về lắm hay không, rất ngu, thế nhưng nỗ lực ở trên một người đàn ông sáu năm, dùng thời gian sáu năm mới chính thức nhận ra, hiểu ra rằng người đàn ông đó không yêu tôi, bất kể tôi có làm nhiều điều hơn nữa, trong lòng của anh ta sẽ không bao giờ có tôi."
An Nhiên như cũ không nói gì, bởi vì cô cũng không biết mình có thể nói gì. Thật ra thì, Đồng Tiểu Tiệp cũng là người đáng thương, hôn nhân của Mạc Phi cùng cô ta, Mạc Phi chỉ là muốn lợi dụng gia thế của cô ta, bối cảnh sau lưng của cô ta, sau đó giúp cho mình đi tới thành công, cũng không giao ra tình cảm chân chình với cô ta, hôn nhân của bọn họ cũng chỉ có mục đích trao đổi thì sẽ nhận được kết quả như thế, thật ra thì cũng không thể tính là ngoài ý muốn.
"Tôi biết anh ấy đi theo tôi cũng chỉ vì bối cảnh, gia thế của nhà tôi, tôi biết anh ấy chưa bao giờ yêu tôi, tôi biết anh ấy lúc ban đầu chọn lựa giữa tôi và cô có bao nhiêu thống khổ, tôi cũng biết anh ấy sau khi rời khỏi cô chưa bao giờ quên được cô, những điều này tôi cũng biết, tất cả đều biết." Đồng Tiểu Tiệp vừa nói, quay đầu nhìn phía xa, gió nhẹ thổi qua làm rối loạn sợi tóc phiêu dật trong không trung, trực tiếp áp vào trên mặt của cô ta, thậm chí có một ít tóc bay tới miệng của cô ta, cô ta cũng không lấy tay kéo ra, tiếp tục thản nhiên nói: "Tôi không ngần ngại anh không thương tôi, không ngần ngại anh ấy chỉ là vì tiền vì quyền lợi địa vị ở cùng một chỗ với tôi, thậm chí tôi cũng không ngại trong lòng anh ấy chưa từng quên được cô, cho dù lúc anh ấy ôm tôi mơ hồ gọi tên của cô, tôi cũng có thể làm bộ chưa từng nghe thấy, tôi cũng vậy chỉ có thể cố gắng tự nói với chính mình sớm muộn sẽ có ngày thay được vị trí của cô trong lòng anh ấy. Tôi cho là thời gian có thể thay đổi hết thảy, tôi cho là thời gian lâu dài rồi, anh ấy có thể đem tên cô xóa hẳn khỏi trí nhớ của anh ấy, tôi cho là thời gian lâu dài anh ấy có thể nhìn thấy cố gắng của tôi, thấy tôi yêu anh ấy như thế nào, đối với anh ấy thật tốt như thế nào, nhưng mà. . . . . ." Đồng Tiểu Tiệp dừng lại, một lúc lâu mới một lần nữa chậm rãi mở miệng, nói: "Nhưng mà tôi sai lầm rồi, rất sai, cho dù bất kể tôi cố gắng đến cỡ nào, anh ấy cuối cùng cũng không nhìn thấy mặt tốt của tôi, nhìn không thấy tình yêu của tôi, mà một đạo lý rõ ràng tôi lại phải dùng tới sáu năm, mới nhìn rõ ràng." Vừa nói, đưa đôi tay chậm rãi đặt lên bụng bằng phẳng của mình, một lúc lâu, tay bỗng dưng buộc chặt, thật chặt nắm lại thành quyền, trên mặt vẻ mặt có chút thống khổ, nói: "Còn có sinh mạng của con tôi." Trong hốc mắt nước mắt liền không tiếng động rơi xuống, cũng không có thanh âm, khiến người thương tiếc.
An Nhiên giật mình sững sờ, trong nội tâm chấn động không nói ra lời, cô sắp làm mẹ, bây giờ còn đang mang thai, cô biết cảm giác mang đứa nhỏ trong bụng, cho dù lúc ban đầu đứa nhỏ chưa máy thai, giống như lúc chưa có, nhưng mà sau khi biết được cảm giác này, vô cùng kỳ diệu, cô hình dung không đến, nhưng mà có thể cảm thụ nhận được.
An Nhiên không biết có thể nói cái gì, chỉ là nhìn bộ dáng của cô ta, vẫn còn có chút không nhịn được hỏi: "Cô, cô có khỏe không?"
Đợi tâm tình của mình ổn định lại, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, lắc đầu, mạnh nở ra nụ cười nói: "Không có chuyện gì, mặc dù đau thật nhiều, nhưng cũng không phải là không có ý nghĩa, ít nhất cho tôi nhìn rõ ràng, người đàn ông này không đáng giá cho tôi yêu nữa, u mê sáu năm, cũng là lúc không thể tiếp tục ngu nữa."
An Nhiên không biết có thể nói cái gì, chỉ nhìn cô ta gật đầu. Nói cũng kỳ quái, giờ này khắc này, cô chợt bắt đầu có chút đáng thương, thương tiếc cô ta.
"Cô có biết hiện giờ anh ta đang ở với ai không?" Đồng Tiểu Tiệp có chút dễ dàng hỏi.
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta.
"Tiếu Hiểu." Đồng Tiểu Tiệp nói: "Cái tên này hẳn không xa lạ với cô, là đồng nghiệp lúc trước của cô, một nữ nhân phong tình vạn chủng."
An Nhiên chỉ gật đầu, đúng, cô cũng nhớ ra rồi, một lần trước dắt tay đi dạo phố cùng Tô Dịch Thừa, ở đường dành riêng cho người đi bộ gặp được, Tiếu Hiểu cùng anh ta rất thân mật ở cùng nhau, bởi vì thật sự cho anh ta là người xa lạ, cho nên cũng không có để ý nhớ đến chuyện của anh ta, một phần cũng là không quan tâm.
Phản ứng của cô vô cùng bình thản, khiến cho Đồng Tiểu Tiệp có chút ngoài ý muốn, nhìn cô có chút nghi ngờ hỏi: "Cô một chút cũng không kinh ngạc?" Cho dù thật sự không còn tình cảm với Mạc Phi nữa, nhưng tổ hợp như vậy không phải rất quái dị sao?
"Tôi lúc trước ở trên đường có gặp qua bọn họ." An Nhiên nói.
"Thì ra là như vậy a." Đồng Tiểu Tiệp hiểu rõ gật đầu, sau đó cười nói: "Cô biết không, tôi lúc trước rất hận cô, thật đặc biệt hận cô, tôi vẫn cảm thấy là bởi vì cô, cho nên Mạc Phi mới không thể tiếp nhận tôi, không thể yêu tôi, nếu như không có cô, nếu như Mạc Phi sớm một chút gặp tôi, có lẽ chúng tôi kết cục cũng sẽ không phải như vậy."
"Từ sáu năm trước lúc Mạc Phi nói lời chia tay với tôi đi về phía cô, tôi cùng anh ta cũng đã không còn có khả năng." An Nhiên lần nữa làm sáng tỏ nói, có lẽ trước khi gặp được Tô Dịch Thừa cô vẫn không có chân chính để xuống Mạc Phi, hoặc là nói cũng không thể đi ra từ đoạn tình cảm đó, nhưng mà cô vô cùng rõ ràng, cho dù Mạc Phi lần nữa quay đầu lại, bọn họ cũng không thể nào.
"Tôi trước kia không tin, có câu ngạn ngữ là trong mắt tình nhân đều là Tây Thi, ha ha, mọi thứ không tốt của anh ta trong mắt tôi vẫn là tốt, ban đầu anh ta ở trong mắt tôi là ưu tú nhất, thậm chí có thể nói hoàn mỹ, bởi vì đối với anh ta tình cảm của tôi vô cùng mảnh liệt, tôi vẫn cho là cô nói những lời đó là gạt tôi, tôi thậm chí cảm thấy được nam nhân ưu tú như là ước mơ của bao nhiêu người, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy thật buồn cười, anh ta cũng không ưu tú, lại càng không hoàn mỹ, ngay cả đối với tình cảm cũng không phải nam nhân trung tình, nơi nào có thể được ca tụng là người đàn ông tốt."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ là gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đúng vậy bất kể có bao nhiêu ưu tú bao nhiêu khả năng bản lãnh, nếu như đối với tình cảm lại không chuyên nhất, làm không được trung thành, thì sao có thể gọi là người đàn ông tốt.
Khẽ thở dài một tiếng, Đồng Tiểu Tiệp tiếp tục nói: "Khi anh ta mang theo người đàn bà kia tới trước mặt của tôi đem tờ ly hôn đưa tới cho tôi, tôi mới hoàn toàn hiểu, người đàn ông này thích nhất căn bản chính là anh ta. Khi đó tôi mới hoàn toàn hiểu chính mình đã sai bao nhiêu, tôi vẫn cho là bởi vì cô, nhưng mà ngày đó tôi mới hiểu được, cho dù không có cô, cũng sẽ có Lâm An Nhiên, Trương An Nhiên, Lý An Nhiên, mà thật lòng của anh ta cũng chỉ là một cái cớ anh ta đưa ra, lý do không phải anh ta không yêu tôi, còn nguyên nhân chân chính cũng không phải là trong lòng anh ta không bỏ xuống được người nào, không quên được người nào, mà là anh ta căn bản thích nhất chính là anh ta, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình anh ta."
"Nếu như anh ta chân chính yêu cô, ban đầu anh ta sẽ không bởi vì kỳ ngộ gặp được gia thế bối cảnh của tôi mà rời đi cô, anh ta so sánh với cái gì thì bản thân anh ta cũng nặng hơn, nghĩ đến nhiều nhất cho tới bây giờ chỉ có mình anh ta." Đồng Tiểu Tiệp có chút giễu cợt nói, "Người đàn ông đó căn bản là vô tâm, cho nên cho dù có bao nhiêu thời gian hơn nữa, anh ta sẽ không yêu người nào, yêu chỉ có chính anh ta."
Trên bãi cỏ mấy đứa nhỏ cười đùa không biết lúc nào đã bị mẹ của bọn chúng mang đi, vốn là mặt cỏ náo nhiệt giờ lại an tĩnh lại, chỉ có gió buổi đem thổi vù vù bên tai, phía chân trời khác ánh nắng chiều cũng chầm chậm trầm xuống, đêm tối lờ mờ từng chút từng chút một thay thế.
An Nhiên nhìn mặt cỏ giờ phút này không có một bóng người, chỉ gật đầu, khóe miệng cười nhạt nói: "Có lẽ đúng như cô nói như vậy."
Đồng Tiểu Tiệp cũng quay đầu, nhìn mặt cỏ kia, nói: "Thật ra thì hôm nay kiên trì muốn cùng cô nói chuyện một chút, chỉ là muốn đem những lời cất chứa trong tim nói rõ ràng với cô mà thôi, mặt khác tôi biết tôi vẫn còn thiếu nợ cô một câu nói xin lỗi."
Nghe vậy, An Nhiên quay đầu nhìn cô ta, trên mặt có chút ít nói không ra lời.
"Thật xin lỗi." Đồng Tiểu Tiệp không có quay đầu, ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm vào phía trước, sắc mặt bình tĩnh nói: "Năm đó là tôi đã tham dự vào tình cảm của các người, đối với chuyện này, tôi thiếu cô một câu thật xin lỗi." Nói xong, lúc này mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng ánh mắt của cô.
An Nhiên thực tại bị cô ta nói xin lỗi có chút sững sờ, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi Đồng Tiểu Tiệp hôm nay cùng Đồng Tiểu Tiệp lúc trước cô gặp là cùng một người sao?
Hình như là nhìn thấu nghi ngờ trong nội tâm của cô, Đồng Tiểu Tiệp cười nói: "Cô có phải là muốn hỏi tôi có phải là Đồng Tiểu Tiệp trước kia hay không?"
An Nhiên lúc này mới định thần lại, nhưng mà vẫn khó nén trên mặt khiếp sợ cùng ngoài ý muốn.
"Tôi hận cô, vẫn là bởi vì cảm thấy là cô làm trở ngại giữa tôi cùng Mạc Phi, là bởi vì cô tồn tại cho nên Mạc Phi sẽ không thử đi yêu tôi đi phát hiện điểm tốt của tôi, nhưng bây giờ đã hiểu rõ, tôi cùng Mạc Phi từ lúc trước cho tới bây giờ cũng là tôi yêu anh ta còn anh ta lại không hề yêu tôi, cùng bất luận kẻ nào cũng không liên quan. Đã như vậy, tôi còn có lý do gì để hận cô." Đồng Tiểu Tiệp tự giễu cợt mình nói.
An Nhiên sững sờ, chỉ nhìn cô ta, một hồi vẫn không có phản ứng, không gật đầu, cũng không nói chuyện.
Đồng Tiểu Tiệp cũng không đi nhìn cô, quay đầu, trực tiếp đứng dậy, chỉ nhìn nơi xa phía chân trời ánh nắng chiều ảm đạm buông xuống nói: "Nói xin lỗi là chuyện của tôi, không chịu tiếp nhận là chuyện của cô, tôi chỉ là cảm thấy phải xin lỗi thôi, đối với cô nguyện ý hay không nguyện ý tiếp nhận tôi cũng không thèm để ý, bởi vì tôi cũng không muốn làm bạn bè với cô, lần sau gặp mặt lại tôi cũng vậy coi như không biết cô, bởi vì tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới của tôi." Vừa nói, Đồng Tiểu Tiệp khóe miệng nhàn nhạt cong lên nụ cười.
Xoay người chuẩn bị rời đi, cũng đang lúcchuẩn bị rời đi đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn An Nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng nói: "Đúng rồi, hôm nay trừ muốn nói rõ ràng chuyện Mạc Phi với cô còn có một chuyện khác, xin mời đừng quấy rầy đến cuộc sống của nhà chúng tôi, giống như cô mới vừa nói, cô với Đồng gia chúng tôi, không có một chút quan hệ."
An Nhiên một hồi lâu mới nghe rõ ý tứ trong lời nói của cô ta, trong lòng thầm nghĩ xem ra Đồng gia bên kia là đã biết rồi, bất quá có biết hay không cũng chẳng có gì, bất kể là Đồng Văn Hải hay là Đồng gia, đối với cô mà nói cũng là không có chút ý nghĩa nào, nhìn Đồng Tiểu Tiệp kiên định nói: "Tôi và Đồng gia các người vốn là không có quan hệ, cha của tôi cho tới bây giờ chỉ có Cố Hằng Văn, trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này vẫn như vậy."
Đồng Tiểu Tiệp không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu, xoay người chuẩn bị bước xuống thềm gạch xây thành đường nhỏ, đi thẳng tới con đường bên ngoài hoa viên.
An Nhiên thu hồi ánh mắt, cũng không có đi nhìn cô ta, lần nữa quay đầu nhìn lại ánh nắng chiều đang tắt dần nơi cuối chân trời, nâng tay lên nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ nơi cổ tay, thời gian có chút không còn sớm, mới vừa rồi Tô Dịch Thừa nói cô ở trong phòng bệnh chờ anh, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân, mặc dù cũng không biết anh bận rộn hay không, hay là quyết định trở về trước, tránh cho một lát nữa anh xong việc trở về bệnh viện lại không thấy mình mà lo lắng.
Nhưng lúc này mới nhớ tới, trong bụng hai tiểu bảo bối đột nhiên động, cũng không biết là quả đấm nhỏ hay là chân nhỏ dùng sức đạp trong bụng của mình, hơi có chút đau, nhưng khiến cho cô không khỏi cảm động.
Cười khẽ đưa thay sờ sờ bụng nhô lên của mình, khóe miệng nâng lên, cúi đầu nói nhỏ nhẹ bảo bối với trong bụng: "Bảo bối, các con cũng muốn gặp cha sao?"
Không biết là trùng hợp hay là thật thần kỳ như vậy, đợi sau khi cô hỏi xong, trong bụng hai tiểu bảo bối kia lại ngươi một quyền ta một cước giật giật, nhắm trúng An Nhiên cười ra tiếng: "Ha ha, được, chúng ta cùng đi tìm ba." Vừa nói vừa chậm rãi đứng lên chuẩn bị đi về phía tòa nhà bệnh viện.
Nhưng mà An Nhiên mới đứng dậy, quay đầu còn không có chuẩn bị đi, lại thấy Lăng Nhiễm không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô, giờ phút này khuôn mặt âm trầm nhìn cô, khóe miệng tự tiếu phi tiếu cười, vẻ mặt kia nhìn có chút âm trầm, có chút kinh khủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.