Chương 72: Thủ thỉ bên gối
Mạc Oanh
13/09/2013
Tô Dịch Thừa sững sờ nhìn cô, một lúc lâu cũng không nói gì
An Nhiên đột nhiên có cảm giác mình nhiều lời rồi, anh chưa từng hỏi về chuyện giữa cô và Mạc Phi, thì cô có tư cách gì chất vấn anh?
Có chút tự giễu mà cong cong khóe miệng, cười nói, “Em thuận miệng hỏi chút thôi, đừng để ý.” Nói xong, cô đưa tay mở cửa, xuống xe.
Lính gác cổng tiểu Trương chào đón từ ngoài cửa, nhìn An Nhiên cười cười hắng giọng gọi: “chào chị dâu.”
An Nhiên bị gọi thì bậc cười, cũng trả lời như thế: “chào tiểu Trương.”
Tiểu Trương ngại ngùng gãi gãi đầu, miệng há to, đơn thuần còn có chút dễ thương.
Tô Dịch Thừa xuống xe, xách theo túi hành lý nhỏ, cười với tiểu Trương hỏi: “tiểu Trương, cha tôi về chưa?”
“Báo cáo, thủ trưởng còn chưa về, nghe nói mấy ngày nữa có diễn tập quân sự, cho nên gần đây thủ trưởng hay về muộn.” Tiểu Trương nghiêm trang nói, hai tay đặt ở hai bên sườn, thân thể đứng thẳng.
Tô Dịch Thừa gật đầu, đến nắm tay An Nhiên, “Đi vào thôi.”
An Nhiên cười một tiếng đáp lễ, rồi gật đầu, để mặc anh nắm, hai người đi vào trong nhà.
Lúc vào đến nơi, Tần Vân và cô giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp làm bữa trưa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nên vẫn mặc tạp dề đi ra, nhìn thấy An Nhiên và Tô Dịch Thừa, thì trên mặt tràn đầy nụ cười, “An Nhiên đã về rồi, ngồi xuống một lát, chờ ăn cơm là được rồi.” Nói xong lại vội vàng trở về bếp, đẩy nhanh tốc độ nấu nướng.
Tô Dịch Thừa nhìn mẹ mình biến mất ở phòng bếp, lại quay đầu liếc nhìn An Nhiên, một lúc lâu, mới lên tiếng: “Em nói xem vừa rồi mẹ có nhìn thấy anh không?”
An Nhiên khó hiểu nhìn anh: “Có ý gì?” Anh là người lớn như thế, lại đứng cùng chỗ với cô, mẹ chồng đã thấy cô, sao có thể không nhìn thấy anh?
“Trước đây khi anh về, bà ấy sẽ a Thừa a, a Thừa a, em vừa nghe rồi đấy, bà ấy nói An Nhiên đã về rồi!” Tô Dịch Thừa nói, vẻ mặt cực kỳ trẻ con, như là uất ức, như là oán trách.
“Phốc —!” An Nhiên không nhịn được, bậc cười ra tiếng, nghiêng đầu buồn cười nhìn Tô Dịch Thừa, nói: “Tô lãnh đạo, anh đang ghen tị sao?”
Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, nói, “Chỉ là có cảm giác bị lạnh nhạt.”
An Nhiên lại càng cười thích thú hơn, chưa bao giờ cô cảm thấy anh ngoài vẻ chững chạc, nghiêm túc ra còn có một mặt đáng yêu như thế. Nhưng bất thình lình, miệng bỗng nóng lên, nên cô cũng không cười nổi nữa, bởi vì Tô Dịch Thừa đã tự mình che lại bằng nụ hôn, nuốt hết tiếng cười và sự xấu hổ của mình.
An Nhiên trợn to mắt, bị chiêu này của anh khiến cho chân tay luống cuống, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng túm lấy vai anh cho khỏi ngã, thật là điên rồi, anh cũng không để ý xem đây là ở đâu, mẹ chồng đang ở trong bếp, đi ra là nhìn thấy, nếu để bà thấy mình và anh như vậy, vậy thì cô sao còn mặt mũi gặp ai a!
“Đừng đừng, Tô… Tô Dịch Thừa, anh … anh thả, đừng, thả em đừng đừng đừng …” Bị hôn đến không biết trời đất là gì, An Nhiên một câu cũng không nói hoàn chỉnh được.
Nhưng mà Tô Dịch Thừa hoàn toàn không có ý muốn thả ra, một tay ôm thắt lưng cô, để cô dán sát vào mình, một tay khác giữ chặt gáy cô, sau đó làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Giãy ra không được, ngược lại An Nhiên bị hôn đến choáng váng đầu óc, vì nụ hôn của anh mà từ từ động tình, đã quên mình đang ở nơi nào, tay chậm rãi vòng lên cổ anh, nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
“A, phu nhân, ngài còn đứng ở cửa làm gì, không phải nói muốn dọn thức ăn ra ngoài sao?” Cô giúp việc bưng món ăn đang chuẩn bị đi ra ngoài bày lên bàn, nhưng nhìn thấy Tần Vân lén lút đứng sau cánh cửa, thò đầu ra ngoài nhìn cái gì đó, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó, trên mặt cười cực kỳ vui mừng.
“Ai nha.” Tần Vân giật mình, quay đầu, có chút trách cứ nói: “cô nói to thế làm gì.”
Lại quay đầu muốn nhìn nụ hôn nóng bỏng bên ngoài thì thấy con trai đang cười như không cười nhìn về bên này, mà cô con dâu của bà đang núp vào ngực con trai, cánh tay nhỏ bé không ngừng vỗ vào con trai.
Thấy thế, Tần Vân tỏ rõ thái độ, vội nói: “Hai con cứ tiếp tục tiếp tục, cơm còn chưa xong, còn chưa xong, ngoài ra mẹ cũng không nhìn thấy cái gì, thật sự là không nhìn thấy.” Nói xong vội vàng đóng cửa phòng bếp.
Nhìn người trong ngực xấu hổ đến không ngẩng lên được, tâm tình Tô Dịch Thừa rất tốt, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Được rồi, mẹ vào rồi, chúng ta tiếp tục?”
An Nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu, vội vàng tách ra, lại còn muốn tiếp tục, vậy thì thật phải đào một cái hố chôn mình mới được, hung hăng trợn mắt nhìn anh, cô vội vàng chạy về phòng của Tô Dịch Thừa, phải tranh thủ trước khi ăn cơm, sửa sang lại quần áo và tóc tai bị Tô Dịch Thừa làm lộn xộn.
Khi ra khỏi phòng, Tần Vân và cô giúp việc đã bày biện xong bát đũa, thức ăn lên bàn, thấy An Nhiên đi ra ngoài, hai người không hẹn mà cùng cười cười mập mờ với cô.
An Nhiên đỏ bừng mặt, cúi đầu gọi một tiếng mẹ, sau đó ngồi xuống cạnh Tô Dịch Thừa. Tô Hán Niên và Tô Văn Thanh bận chuẩn bị diễn tập nên không về ăn trưa.
Trên bàn cơm, Tần Vân vẫn như lần trước, nhiệt tình gắp thức ăn cho cô, nói cô gầy quá, phải ăn nhiều hơn một chút, vừa nói, vừa trách mắng Tô Dịch Thừa, nói lấy vợ là để yêu thương, thế nào mà lại bị anh nuôi đến chả thấy tí thịt nào.
Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, nhìn An Nhiên, sau đó lại quay đầu nhìn một bàn thức ăn, cũng gắp một miếng thịt thật to thả vào trong bát của An Nhiên: “Ăn nhiều thịt một chút.”
An Nhiên nhìn một bát quá nửa là thịt, quả thực là khóc không ra nước mắt, cô gầy và vì cô không ăn được nhiều, bây giờ nhiều như vậy, cô làm sao ăn hết a!
Ăn cơm xong Tần Vân liền lôi kéo An Nhiên nói chuyện phiếm, mẹ chồng con dâu cũng có nhiều chuyện để nói nói cười cười. Nhưng mà không được bao lâu, An Nhiên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, bởi vì Tần Vân hỏi cô tính lúc nào sinh con, còn chưa đợi An Nhiên trả lời, thì lại tự mình vừa cười vừa nói, nhìn hai người tình cảm như thế này, chắc là không bao lâu nữa mình sẽ được bế cháu, sau đó lại nhìn An Nhiên một chút, rồi lại nhìn bụng An Nhiên, lẩm bẩm cái gì đó thật lâu, đầu tiên An Nhiên không có nghe ra, còn ngây ngốc hỏi lại, sau đó Tần Vân cười cười mập mờ với cô, nói, nói không chừng bây giờ trong bụng con đã có cháu của mẹ rồi.
An Nhiên ngạc nhiên rồi, đến một câu nói cũng không nói nên lời, mặt lại càng đỏ rực như quả táo chín, phải gọi là cực kỳ xinh đẹp.
Cuối cùng Tô Dịch Thừa từ trong phòng đi ra ngoài, nói muốn đưa An Nhiên đi quanh đại viện một chút, mới giải cứu An Nhiên khỏi nước sôi lửa bỏng.
Thấy con trai muốn dẫn An Nhiên ra ngoài, tất nhiên là Tần Vân không có ý kiến gì, gật đầu hăng hái, căn dặn Tô Dịch Thừa đưa An Nhiên đi tham quan một chút.
Trên đường ra khỏi nhà, mặt An Nhiên vẫn chưa hết đỏ ửng, thấy thế khuôn mặt Tô Dịch Thừa càng tươi tắn, tâm tình thật là tốt.
An Nhiên hờn dỗi liếc anh một cái, hất tay anh ra, tự mình bước nhanh đi trước, trong lòng hối hận, sớm biết như vậy sẽ không quay về.
Tô Dịch Thừa mỉm cười, tiến lên nắm tay cô, nói: “Đi thôi, anh dẫn em đến phía sau núi xem một chút.”
Hai người nắm tay nhau đi dọc theo con đường đất, hai bên đường rất rộng, là đất thổ nhưỡng màu vàng, rất nhiều bùn cát, trên mặt đường có dấu vết lằn qua, hẳn là máy móc hoặc xe to lớn đi qua.
Thật ra thì phong cảnh hai bên đường rất đẹp, cánh đồng lúa mênh mông bát ngát, ngẩng đầu thấy màu xanh da trời hiếm thấy trong thành phố, môi trường ở đây rất trong lành, bầu không khí vô cùng sạch sẽ.
Thật ra thì ngọn núi phía sau trong lời nói của Tô Dịch Thừa cũng không tính là cao, 200m so với mặt nước biển, con đường được xây dựng đi vòng lên núi, nông dân địa phương làm nghề nông ở lưng chừng núi, mà đi lên nữa để nhìn xuống, xa xa có thể nhìn thấy bộ đội đang huấn luyện, có thể nghe thấy láng máng tiếng hiệu lệnh của họ, rất vang, cứ nghe như vậy cũng có phần chấn động.
“Sao hồi đó anh không tham gia quân ngũ?” An Nhiên xoay người hỏi Tô Dịch Thừa ở bên cạnh, hai đời Tô gia đều nhập ngũ, coi như là gia đình quân nhân điển hình, như vậy theo lý mà nói con cháu trong gia đình lớn lên làm lính là bình thường, mà anh lại bỏ quân theo chính, bỏ võ theo văn.
Tô Dịch Thừa sửng sốt, vì vấn đề này mà khẽ cau mày, một lúc lâu mới quay đầu nhìn An Nhiên nói: “Anh thích thách thức, ở lâu trong một hoàn cảnh sẽ sinh ra trung hòa với hoàn cảnh này, cuộc sống quân sự hóa từ nhỏ đã khiến anh chẳng khác gì người lính, làm lính mười mấy năm, anh muốn thay đổi môi trường mới, một môi trường khác hoàn toàn.”
“Anh rất thành công rồi, bây giờ là lãnh đạo, có bao nhiêu người muốn nịnh bợ anh đi.” An Nhiên trêu đùa nói.
Tô Dịch Thừa xoay người, đối mặt với cô, buồn cười nhìn cô, nói: “Vậy em muốn nịnh bợ anh sao?”
“Anh cần em nịnh bợ sao?” An Nhiên mỉm cười hỏi ngược lại.
Tô Dịch Thừa từ chối cho ý kiến gật đầu, “Dĩ nhiên.”
An Nhiên cũng gật đầu hiểu rõ, rồi lại nghiêng đầu một lúc lâu, ra vẻ buồn rầu nói: “Em hình như không có gì phải nịnh bợ anh, vậy phải làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, “ai nha, cái này quả thật có chút không dễ xử lý.”
An Nhiên bị điệu bộ của anh chọc cười, sau đó ra vẻ chính trực nói: “Anh là đầy tớ của nhân dân, sao lại không biết xấu hổ muốn dân chúng nịnh bợ anh, Tô tiên sinh, vì dân phục vụ mới là sứ mệnh của anh a!” Khẽ bĩu môi, vẻ mặt thật nghiêm túc.
Tô Dịch Thừa gật đầu, nói: “Có lý.” Sau đó nhìn cô một chút, lại nói: “Anh nghĩ anh biết phải làm sao rồi.”
An Nhiên tò mò, theo bản năng hỏi ngược lại: “cái —” chữ gì còn chưa ra khỏi miệng, miệng cô đã bị người che lại, sau đó không nói nổi ra chữ nào nữa, nụ hôn nóng bỏng giống như buổi trưa, Tô Dịch Thừa nhắm hai mắt mút lấy cô, tay từ từ xoa cái eo nhỏ của cô.
An Nhiên có phần tức giận, nhưng không tránh khỏi nụ hôn nóng bỏng của anh, dưới sự khiêu khích của anh, đầu lưỡi nhảy múa theo anh.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Dịch Thừa thoả mãn, mới thả cô ra, bộ ngực phập phồng, hô hấp có chút dồn dập và rối loạn, ôm lấy An Nhiên để hai người yên tĩnh lại.
Một lúc lâu, rốt cục An Nhiên ở trong lòng anh điều chỉnh xong hô hấp của mình, sau đó có chút oán giận đập đập Tô Dịch Thừa, nói: “Anh làm gì thế lại tập kích bất ngờ như vậy.” May mà ở đây không có người nào, nếu không, có người nhìn thấy, cô thật sự là mất mặt.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, mặc kệ cô vỗ mình, không đau cũng không ngứa, sau đó nở nụ cười thấp giọng nói bên tai cô: “Vừa rồi em vừa bĩu môi như là muốn mời anh hôn em, cho nên vì thể theo nguyện vọng của nhân dân, người đầy tớ như anh, đương nhiên là phải hoàn thành trách nhiệm của mình.”
“Em đâu có!” An Nhiên kháng nghị, mắt hạnh trừng mắt nhìn anh, nhưng chính mình không hề phát giác, giờ phút này cái miệng nhỏ nhắn nhỏ nhắn kia bất giác cong lên.
Tô Dịch Thừa phì cười, nhìn cô chăm chú hỏi, “Em lại đang mời anh sao?”
An Nhiên theo bản năng vội vàng che miệng lại, hờn dỗi trợn mắt nhìn anh, đỏ mặt quay lưng đi.
Khi bọn họ quay về đại viện đã là nhá nhem tối, mặt trời lặn xuống phía sau núi, ráng chiều còn sót lại chiếu sáng đỏ cả chân trời. Tiếng kèn lệnh từ đàng xa truyền đến, khẩu lệnh chiến sĩ cũng đặc biệt vang dội
Lính gác cổng tiểu Trương nhìn thấy bọn họ, vẫn cao giọng gọi anh trai, chị dâu, nụ cười thật thà chất phác làm rung động người khác.
Nhưng mà nhìn chiếc xe dừng trước cửa đại viện khiến Tô Dịch Thừa hơi ngẩn người, chân mày thoáng cái nhíu chặt.
An Nhiên phát giác anh khác thường, liền quay đầu nhìn chiếc xe kia một chút, là một chiếc xe Audi, cô không hiểu xe lắm, nhìn không hiểu là loại này có vấn đề gì, hỏi: “Sao thế, xe có cái gì bất thường sao?”
Tô Dịch Thừa lắc đầu, quay đầu hỏi tiểu Trương: “Lăng thị trưởng đến à?” Xe không có gì bất thường, nhưng mà biển số xe kia là của thị ủy, mà xe này là xe của Lăng thị trưởng.
“Vâng, đang nói chuyện với phu nhân ở trong nhà.” Tiểu Trương trả lời.
Tô Dịch Thừa gật đầu một cái, rồi quay đầu nói với An Nhiên: “Vào đi thôi.”
An Nhiên không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, đi theo anh vào viện.
Khi vào trong thì Lăng thị trưởng và Tần Vân đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, chén trà đặt trên bàn con, còn bốc hơi nóng hầm hập. Hai người ở trong phòng khách thấy bọn họ về rồi, trên mặt liền mỉm cười.
Tô Dịch Thừa cười nhạt đáp lại, đi thẳng vào phòng khách, nói: “bác Lăng đến tìm cha cháu đánh cờ à.”
Lăng Xuyên Giang cười gật đầu, “Đúng vậy a, vốn muốn tìm đấu một trận, không ngờ gần đây ông ấy lại bận rộn diễn tập.” Nhìn về phía An Nhiên đứng cạnh Tô Dịch Thừa, trong mắt ông có loại cảm xúc và nỗi u sầu không nói nên lời.
An Nhiên cười, gật đầu với ông, lễ phép chào: “bác Lăng.”
Lăng Xuyên Giang gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi Tô Dịch Thừa: “Đúng rồi, sức khỏe khá hơn chút nào không, không có gì đáng ngại chứ.”
Tô Dịch Thừa đi đến ngồi xuống đối diện ông, cười gật đầu: “Không sao, cũng là bệnh cũ, không cần lo lắng.”
“Tiểu tử cậu phải biết chăm sóc sức khỏe tốt cho ta, cậu là phụ tá đắc lực của ta, hai ngày này không có cậu, ta đúng là không có cách nào thích ứng được, xem ra thật sự là già rồi, già rồi.” Lăng Xuyên Giang có chút cảm khái nói.
“Chúng ta cũng nên già rồi, bận bịu đã vài chục năm, con cái lớn thế này rồi, sao có thể không già chứ.” Tần Vân lên tiếng, rồi sau đó đứng dậy, cười nói với An Nhiên: “An Nhiên, đến phòng bếp giúp mẹ chuẩn bị cơm tối, nhân tiện hai mẹ con ta tâm sự một chút, đừng để cánh đàn ông này nghe được.”
An Nhiên gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Trong phòng khách chỉ còn lại Tô Dịch Thừa và Lăng Xuyên Giang, hai người yên lặng một lát, Lăng Xuyên Giang mở miệng trước: “Dịch Thừa, cháu đánh với bác một ván đi, chúng ta đã lâu chưa đấu rồi.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, “Dạ.” Đứng dậy vào thư phòng bưng bàn cờ tướng ra, bày cờ.
Lăng Xuyên Giang điều khiển quân đỏ đi trước, Tô Dịch Thừa đi sau, lúc đầu rất bình thường, lực lượng hai bên ngang nhau, không nhìn ra ai tốt hơn.
Điều xe ra, qua sông sang lãnh thổ đối phương, dồn ép con mã đen, Lăng Xuyên Giang có chút cảm thán nói: “Nếu không có chuyện hồi đó, cháu nói xem, có phải cháu đã sớm là con rể bác rồi không?”
Tô Dịch Thừa nhìn ông, rồi đẩy pháo lên, nhàn nhạt đáp lại: “Sự đời khó đoán.”
“Đúng vậy a, sự đời khó đoán a!” Lăng Xuyên Giang gật đầu đồng ý, hồi đó ông cũng không ngờ rằng lại có ngày hủy bỏ quan hệ với con gái. Mấy năm không gặp, hiện tại dù biết nó trở lại, cũng chưa hề gặp lại.
Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ chuyên chú chơi đánh cờ cờ.
“Nó … đi tìm cháu sao.” Lăng Xuyên Giang hỏi.
Tô Dịch Thừa không ngẩng đầu, anh biết người ông hỏi là Lăng Nhiễm, nên nhàn nhạt gật đầu, “Vâng, đã gặp.”
“Dịch Thừa, cháu còn chút tình cảm nào với nó không?” Lăng Xuyên Giang không nhịn được mà hỏi, những năm gần đây bên cạnh cậu ta không hề xuất hiện người nào khác, ông vẫn cho là cậu ta vẫn còn vương vấn tình cảm với Lăng Nhiễm, thậm chí còn vọng tưởng cậu ta có thể là con rể ông, mặc dù có muộn mấy năm. Nhưng mà ông thật không ngờ đột nhiên cậu ta lại kết hôn, mà không hề báo trước.
Tô Dịch Thừa nhìn ông một cái, rồi kéo xe sang, chiếu xuống, sau đó nhàn nhạt mở miệng, “chiếu tướng.”
Lăng Xuyên Giang sửng sốt, lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn bàn cờ, hơi ngẩn người, vừa rồi ông hoàn toàn không hề để tâm vào ván cờ, không bao lâu mà tướng bên mình đã bị bắt.
Vào thời điểm Lăng Xuyên Giang hơi ngẩn người, Tô Dịch Thừa chỉ nhàn nhạt nói: “Hiện tại cháu chỉ coi cô ấy như con gái bác.”
Lăng Xuyên Giang ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm kia, bỗng chốc không biết nên nói gì. Đúng vậy a, sau khi trải qua chuyện khắc nghiệt như vậy, cậu ta sao có thể còn chút tình cảm gì với nó được nữa đây.
Lăng Xuyên Giang cười khổ lắc đầu, nói: “thôi, thôi, là bác suy nghĩ nhiều rồi.”
Tô Dịch Thừa không tiếp lời ông, vẫn là vẻ mặt vừa rồi, nói: “Bác Lăng ở lại ăn cơm tối đi, vừa vặn đến tối đấu mấy ván với cha cháu.”
Lăng Xuyên Giang mệt mỏi lắc đầu, tự giễu rồi trêu ghẹo nói: “Không được, không được, còn ở lại nữa sẽ bị cha con hai người giết không còn mảnh giáp mất, bác thấy bác vẫn là nên về nhanh khi còn một con tốt thôi, không thì sẽ chết rất nhục nhã.” Hôm nay chẳng qua là đến hỏi thăm tình hình một chút, đánh cờ chỉ là cái cớ, bây giờ cái gì cần hỏi cũng đã hỏi, cũng nên về rồi.
Tô Dịch Thừa cười: “bác Lăng nói đùa, vừa rồi là cháu may mắn thôi.”
Lăng Xuyên Giang đứng lên, trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai Tô Dịch Thừa, nói: “Hai ngày này phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, cố gắng sớm trở lại cương vị công tác, tuần tới hội nghị thị ủy tiến hành bỏ phiếu về xây dựng ban khoa học công nghệ rồi, đến lúc đó chuẩn bị lên phát biểu cho tốt.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, rồi đưa ông ra ngoài.
Xong cơm tối, Tô Văn Thanh và Tô Hán Niên mới từ đơn vị trở về, An Nhiên nói chuyện với hai người một lát mới trở về phòng, mà Tô Dịch Thừa thì bị gọi vào thư phòng.
An Nhiên ngồi trước bàn đọc sách trong phòng, tiện tay cầm quyển sách liếc nhìn, để giết thời gian.
Lúc này Lâm Lệ gọi điện thoại đến, nói Trình Tường đã về, cô nói với anh chuyện của đồng nghiệp An Nhiên rồi, Trình Tường nói không thành vấn đề, cứ bảo đồng nghiệp của An Nhiên trực tiếp liên lạc với anh, anh sẽ hỗ trợ xem có cái gì vừa ít mạo hiểm vừa thích hợp bỏ vốn đầu tư.
Tìm Trình Tường tham khảo chuyện đầu tư vốn chỉ là lấy cớ, lúc này An Nhiên cũng chỉ có thể trả lời qua loa, “Được, đến lúc đó ta sẽ cho cô ấy số điện thoại của Trình Tường, để cô ấy trực tiếp liên lạc với Trình Tường.”
Lâm Lệ thẳng thắn đáp ứng, tiếp theo hai người lại nói mấy chuyện linh tinh, sau đó An Nhiên nghe thấy tiếng Trình Tường gọi Lâm Lệ ở bên kia điện thoại.
“Ai nha, không thèm nghe mi nói nữa, tiểu Tường tử gọi ta.” Lâm Lệ nói xong liền muốn cúp điện thoại.
“Chờ chút Lâm Lệ!” Trước khi cô cúp điện thoại, An Nhiên bỗng gọi.
Lâm Lệ sửng sốt, hỏi: “Sao thế? Còn có chuyện gì?”
“Hả, không, không có gì.” An Nhiên do dự, không biết tại sao, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
“Hử?” Lâm Lệ ngờ vực.
“Mi, mi và Trình Tường vẫn tốt chứ?” An Nhiên thử hỏi.
“Hử? Có cái gì không nên tốt sao?” Lâm Lệ bị hỏi như bị lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu.
An Nhiên cảm thấy mình hỏi thừa rồi, bọn họ quen biết hơn mười năm, không thể không tin vào nhân phẩm của Trình Tường, hẳn là mình đa nghi: “Không, không có gì, còn không phải là thấy lúc trước vì chuyện tin nhắn mà mi có khúc mắc a, cho nên hỏi bừa một chút.”
“Ai u, là hiểu lầm chứ sao. Huống chi lần này Trình Tường quay về, còn mua cho ta một cái vòng tay thạch anh rất đẹp, hôm nào ta cho mi xem.” Lâm Lệ có chút phấn khích nói, trong thanh âm không giấu được sự vui sướng.
An Nhiên cười khẽ, yên lòng, nói: “Mi chỉ biết bắt nạt ta, cả ngày khoe khoang Trình Tường nhà mi thương mi nhiều thế nào.”
“Tô tiên sinh nhà mi không thương mi sao?” Lâm Lệ hỏi ngược lại, sau đó ra vẻ nói: “Thế này đi, hôm nào hẹn Tô tiên sinh nhà mi đi ra ngoài, chị đây thay mi dạy bảo anh ta, để anh ta biết, sau lưng mi cũng có người, đừng hòng bắt nạt người của ta.”
“Ha ha.” An Nhiên phì cười ra tiếng, nói lia lịa: “được được được, hôm nào để mi dạy dỗ anh ta, cho anh ta biết ta còn có hậu thuẫn rất hùng hậu, xem anh ta còn dám bắt nạt người không.”
“Ừ, nhất định phải thế.”
Hai người lại tán dóc thêm một lát, rồi mới cúp cúp điện thoại.
Tắt điện thoại di động, An Nhiên bật cười lắc đầu, một lần nữa cầm lấy tập văn xuôi liếc nhìn. Đột nhiên, có người ôm lấy cô từ phía sau, An Nhiên giật mình kêu lên, “A! ——”
Người nọ cười nhẹ, hô hấp phả vào tai cô.
An Nhiên quay đầu, thấy Tô Dịch Thừa đúng lúc đang cười nhìn cô, không khỏi hờn dỗi lườm anh, “làm em sợ chết khiếp, anh đi không có tiếng bước chân sao?” Anh tiến vào từ lúc nào, sao cô không nghe thấy chút tiếng động nào.
“Sao, em đang nói xấu anh sao?” Tô Dịch Thừa ôm cô buồn cười hỏi.
“Em không có.” An Nhiên phủ nhận, cô không phải loại người lắm mồm, cũng không có thói quen nói xấu sau lưng người khác.
“Phải không?” Tô Dịch Thừa nhướng mi, hỏi ngược lại: “anh bắt nạt em khi nào? đối xử không tốt với em sao?”
An Nhiên sửng sốt chợt hiểu là vừa rồi anh nghe thấy mình nói chuyện điện thoại với Lâm Lệ, sau đó cái đầu nhỏ vận động, đánh đòn phủ đầu nói: “anh nghe lén người ta nói chuyện điện thoại!”
“Em cũng không khóa cửa, huống chi đây cũng là phòng của anh, coi như là khu vực công cộng của hai chúng ta, là em nói chuyện điện thoại ở nơi công cộng.” Hơn nữa còn nói vô cùng to, anh không muốn nghe cũng rất khó, như thế sao có thể coi là nghe lén.
“Em…” An Nhiên cứng họng, quả thật như thế, “nhưng, em chỉ nói đùa với Lâm Lệ a, anh không cần coi là thật.”
Tô Dịch Thừa cau mày, “Có đúng không, nhưng mà nghe giọng điệu của bạn em cũng không phải là nói đùa a, cô ấy nói lần sau gặp anh sẽ thay em dạy dỗ anh là sao?”
An Nhiên hơi hơi lùi ra phía sau, cô có dự cảm xấu, đặc biệt là khi hai người ở gần nhau như vậy, nhất là trong phòng không có ai khác, chỉ có hai người họ, vào thời điểm đêm tối như thế này!
Tô Dịch Thừa tự nhiên là nhìn ra ý đồ của cô, thản nhiên nhích lên phía trước, ôm cô càng chặt. Sắc mặt vẫn là biểu cảm hơi giận như thế, nhìn thẳng vào cô.
An Nhiên vô thức trốn tránh ánh mắt anh, có chút chột dạ nói, “em, em muốn muốn đi tắm rửa.” Vừa nói, vừa giãy dụa muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa không thả ra, bình tĩnh nhìn cô, bởi vì An Nhiên giãy dụa, nên chân tay hai người cọ xát, cô mềm mại anh cứng rắn, đối lập rõ với nhau. Trong lòng có luồng khí nóng nhanh chóng dâng lên, dục vọng cũng theo đó mà đến. Nụ cười như có như không trên khóe miệng kia bỗng chốc trở nên cứng đờ, mất tự nhiên, mà đôi mắt thâm thúy lúc này đã nhiễm ngọn lửa cực nóng, nhiệt độ này có thể đốt cháy cô.
Sinh lý biến đổi rõ ràng, tất nhiên An Nhiên cảm giác được, dự cảm vừa rồi lại càng nổi lên mãnh liệt, cô biết, nếu bây giờ mình không đi, đoán chừng sẽ chết rất thê thảm!
“Bỏ, bỏ em ra, em thật muốn đi tắm.” An Nhiên có chút nịnh nọt nói.
Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm cô, tay dùng lực mạnh hơn, một lúc lâu mới phun ra hai chữ, nói: “không bỏ!”
An Nhiên bất an nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không ngừng lùi ra sau: “anh, anh, anh, anh muốn làm cái gì?”
“Em không biết anh muốn làm cái gì sao?” Thanh âm đã có chút ám ách, nhưng giọng nói khàn khàn ở trong không gian mập mờ càng đặc biệt mê hoặc lòng người. Dứt lời, Tô Dịch Thừa kéo cô lại, vì ôm nhau mà thân thể hai người kề sát vào nhau, sinh lý càng biến đổi rõ ràng.
An Nhiên càng đỏ mặt hơn, thân thể vặn vẹo không yên, giả vờ ngu ngốc nói: “không, không biết.” Tất nhiên là cô biết anh muốn làm gì, nhưng mà làm sao cô nói ra khỏi miệng được.
Tô Dịch Thừa tà mị cười nhẹ, bất chợt dùng sức bế cô lên.
“Nha! ——” An Nhiên thốt lên, tay vội vàng quàng lên cổ anh: “anh, anh làm gì!” Đột nhiên quá, dọa cô giật cả mình.
“Làm a!” Tô Dịch Thừa mặt không đỏ tim không đập nói, sau đó liền ôm cô đè lên trên giường, sau đó tự minh họa chữ ‘làm’.
Ngoài cửa Tần Vân nấu bánh trôi làm bữa ăn đêm, lúc này vừa bưng đến cửa, tay vừa giơ lên không trung, đã nghe thấy thanh âm mập mờ từ bên trong truyền ra, liền vội vàng thu tay lại, nở nụ cười thật to, lập tức bưng bát bánh trôi về.
Trong phòng khách Tô Văn Thanh ngồi ở trên sô pha, trong tay còn cầm bản đồ quân sự chuẩn bị cho đợt diễn tập lần này, trước mặt có một bát bánh trôi được đặt trên chiếc bàn trà, còn đang bốc hơi nghi ngút.
Thấy Tần Vân bưng bánh trôi đi vào rồi lại bưng ra, đẩy đẩy mắt kính, nói: “Bọn trẻ không thích ăn hả?” Thật ra thì ông cũng không thích lắm, món này quá ngọt, nhưng điều này ông không dám nói, trong nhà này bà xã thích ăn đồ ngọt hay gì đó, là cảm thấy toàn bộ thế giới đều giống như bà.
Tần Vân cười cười ngồi xuống cạnh chồng, nụ cười trên miệng kia cũng biến thành đóa hoa rồi, để cái khay kia lên bàn trà, tự mình bưng bát bánh trôi lên, vừa ăn vừa nói: “Chúng nó đang rất bận, không quan tâm đến ăn uống, trong bếp còn nữa, lúc nào hết bận bảo a Thừa hâm nóng lên ăn.”
“Hử?” Tô Văn Thanh nghi hoặc, “Không phải là chúng nó được nghỉ sao? Còn mang công việc về?” Nói xong, liền để bản đồ xuống bên cạnh, dạy dỗ Tần Vân “Bà cũng thật là, không bảo nó, công việc tuy là quan trọng, nhưng nếu mà suy sụp rồi, thì còn làm việc gì nữa!”
Tần Vân tức giận liếc trắng chồng mình một cái, “chúng nó bận việc ở đâu ra, bận bịu cái khác.”
Tô Văn Thanh sững sờ không kịp phản ứng, chân mày nhíu chặt hơn, khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc:, “cái gì khác?”
Tần Vân thật có phần cảm thấy thất bại vì ông chồng không hiểu phong tình này, vừa buồn cười vừa tức giận khẽ rủa một câu, “đầu gỗ!” Sau đó ghé sát vào ông nói: “không lâu nữa, chúng ta sẽ có cháu trai bế.”
Tô Văn Thanh sửng sốt, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, tất nhiên là hiểu ý của bà, trọng điểm không phải ở đây mà là ở câu ‘cháu trai kia’: “Thật?” Những quân nhân ở cùng trong đại viện với ông, đến tuổi ông, thì không phải là con đàn cháu đống thì cũng giống như lão Từ ở tiền viện, suốt ngày khoe khoang cháu gái mình đáng yêu như thế nào, có thể hát có thể múa, cả ngày quấn quýt gọi ông nội, hừ, ông ta căn bản là cố ý khoe khoang trước mặt ông, mà đứa bé kia nhìn rất nhanh nhẹn, lại xinh xắn, người nhìn người thích, nhưng mà a Thừa lại chậm chạp không kết hôn, chứ đừng nói đến bế cháu, bây giờ thì tốt rồi, vợ cũng cưới rồi, vậy thì không lâu nữa ông cũng được bế cháu rồi, đến lúc đó ông cũng ôm cháu đến nhà lão Từ, xem xem là cháu gái ông ta nhanh nhẹn hay là cháu trai ông thông minh.
“Đương nhiên là thật.” Bà thấy rất rõ, hơn nữa An Nhiên bà càng nhìn càng thích: “hơn nữa, chúng nó vừa mới kết hôn, cưới trước nha, hiển nhiên là mặn nồng hơn.”
“Có lý có lý.” Tô Văn Thanh gật đầu phối hợp, trên mặt cũng nở nụ cười thật to.
“Này, bát này cho ông.” Tần Vân nói xong, lấy một bát bánh trôi trên kay đẩy sang chỗ ông.
Tô Văn Thanh sửng sốt, khóe miệng co giật, gượng cười nói: “bát kia, tôi còn chưa ăn, buổi tối ăn nhiều không tốt lắm.”
Tần Vân nhìn ông, nói: “Thế thì nhanh ăn đi a, các ông ở trong quân ngũ không phải kị nhất là phí phạm lương thực sao.” Nói xong, bưng bát bánh trôi còn lưng nửa đi về phía phòng ăn.
Mà Tô Văn Thanh nhìn hai bát bánh trôi kia, đứng sững hồi lâu, mới thở dài, cam chịu bưng lên ăn.
An Nhiên mê man cảm thấy có người ôm lấy cô, nhưng mà cô thật sự không còn chút sức lực phản kháng nào nữa, mê man cũng không mở được mắt. Chỉ cảm thấy có người ôm cô vào trong lồng ngực ấm áp, sau đó được thả vào trong nước ấm, cả người nhức mỏi thoáng cái được thả lỏng rất nhiều, ý thức cũng dần tỉnh táo, nhưng mà vẫn không tài nào mở mắt ra được, trên ngươi không có chút hơi sức nào. Cô có thể cảm giác được, thân thể được tắm rửa, động tác rất dịu dàng.
Cô cũng không biết tắm bao lâu, chỉ cảm thấy lại lơ lửng một lần nữa, khi được thả ra đã nằm trên giường, có người mặc quần áo cho mình. Để cô nằm xuống, cô cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ thiếp đi, ý thức dần tan biến, trong lúc cô đang mê man dường như nghe thấy có người nói bên tai cô.
“Anh đã một lần đánh mất tình yêu, lần này, anh không muốn một lần nữa đánh mất hạnh phúc của bản thân…”
An Nhiên đột nhiên có cảm giác mình nhiều lời rồi, anh chưa từng hỏi về chuyện giữa cô và Mạc Phi, thì cô có tư cách gì chất vấn anh?
Có chút tự giễu mà cong cong khóe miệng, cười nói, “Em thuận miệng hỏi chút thôi, đừng để ý.” Nói xong, cô đưa tay mở cửa, xuống xe.
Lính gác cổng tiểu Trương chào đón từ ngoài cửa, nhìn An Nhiên cười cười hắng giọng gọi: “chào chị dâu.”
An Nhiên bị gọi thì bậc cười, cũng trả lời như thế: “chào tiểu Trương.”
Tiểu Trương ngại ngùng gãi gãi đầu, miệng há to, đơn thuần còn có chút dễ thương.
Tô Dịch Thừa xuống xe, xách theo túi hành lý nhỏ, cười với tiểu Trương hỏi: “tiểu Trương, cha tôi về chưa?”
“Báo cáo, thủ trưởng còn chưa về, nghe nói mấy ngày nữa có diễn tập quân sự, cho nên gần đây thủ trưởng hay về muộn.” Tiểu Trương nghiêm trang nói, hai tay đặt ở hai bên sườn, thân thể đứng thẳng.
Tô Dịch Thừa gật đầu, đến nắm tay An Nhiên, “Đi vào thôi.”
An Nhiên cười một tiếng đáp lễ, rồi gật đầu, để mặc anh nắm, hai người đi vào trong nhà.
Lúc vào đến nơi, Tần Vân và cô giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp làm bữa trưa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nên vẫn mặc tạp dề đi ra, nhìn thấy An Nhiên và Tô Dịch Thừa, thì trên mặt tràn đầy nụ cười, “An Nhiên đã về rồi, ngồi xuống một lát, chờ ăn cơm là được rồi.” Nói xong lại vội vàng trở về bếp, đẩy nhanh tốc độ nấu nướng.
Tô Dịch Thừa nhìn mẹ mình biến mất ở phòng bếp, lại quay đầu liếc nhìn An Nhiên, một lúc lâu, mới lên tiếng: “Em nói xem vừa rồi mẹ có nhìn thấy anh không?”
An Nhiên khó hiểu nhìn anh: “Có ý gì?” Anh là người lớn như thế, lại đứng cùng chỗ với cô, mẹ chồng đã thấy cô, sao có thể không nhìn thấy anh?
“Trước đây khi anh về, bà ấy sẽ a Thừa a, a Thừa a, em vừa nghe rồi đấy, bà ấy nói An Nhiên đã về rồi!” Tô Dịch Thừa nói, vẻ mặt cực kỳ trẻ con, như là uất ức, như là oán trách.
“Phốc —!” An Nhiên không nhịn được, bậc cười ra tiếng, nghiêng đầu buồn cười nhìn Tô Dịch Thừa, nói: “Tô lãnh đạo, anh đang ghen tị sao?”
Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, nói, “Chỉ là có cảm giác bị lạnh nhạt.”
An Nhiên lại càng cười thích thú hơn, chưa bao giờ cô cảm thấy anh ngoài vẻ chững chạc, nghiêm túc ra còn có một mặt đáng yêu như thế. Nhưng bất thình lình, miệng bỗng nóng lên, nên cô cũng không cười nổi nữa, bởi vì Tô Dịch Thừa đã tự mình che lại bằng nụ hôn, nuốt hết tiếng cười và sự xấu hổ của mình.
An Nhiên trợn to mắt, bị chiêu này của anh khiến cho chân tay luống cuống, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng túm lấy vai anh cho khỏi ngã, thật là điên rồi, anh cũng không để ý xem đây là ở đâu, mẹ chồng đang ở trong bếp, đi ra là nhìn thấy, nếu để bà thấy mình và anh như vậy, vậy thì cô sao còn mặt mũi gặp ai a!
“Đừng đừng, Tô… Tô Dịch Thừa, anh … anh thả, đừng, thả em đừng đừng đừng …” Bị hôn đến không biết trời đất là gì, An Nhiên một câu cũng không nói hoàn chỉnh được.
Nhưng mà Tô Dịch Thừa hoàn toàn không có ý muốn thả ra, một tay ôm thắt lưng cô, để cô dán sát vào mình, một tay khác giữ chặt gáy cô, sau đó làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Giãy ra không được, ngược lại An Nhiên bị hôn đến choáng váng đầu óc, vì nụ hôn của anh mà từ từ động tình, đã quên mình đang ở nơi nào, tay chậm rãi vòng lên cổ anh, nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
“A, phu nhân, ngài còn đứng ở cửa làm gì, không phải nói muốn dọn thức ăn ra ngoài sao?” Cô giúp việc bưng món ăn đang chuẩn bị đi ra ngoài bày lên bàn, nhưng nhìn thấy Tần Vân lén lút đứng sau cánh cửa, thò đầu ra ngoài nhìn cái gì đó, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó, trên mặt cười cực kỳ vui mừng.
“Ai nha.” Tần Vân giật mình, quay đầu, có chút trách cứ nói: “cô nói to thế làm gì.”
Lại quay đầu muốn nhìn nụ hôn nóng bỏng bên ngoài thì thấy con trai đang cười như không cười nhìn về bên này, mà cô con dâu của bà đang núp vào ngực con trai, cánh tay nhỏ bé không ngừng vỗ vào con trai.
Thấy thế, Tần Vân tỏ rõ thái độ, vội nói: “Hai con cứ tiếp tục tiếp tục, cơm còn chưa xong, còn chưa xong, ngoài ra mẹ cũng không nhìn thấy cái gì, thật sự là không nhìn thấy.” Nói xong vội vàng đóng cửa phòng bếp.
Nhìn người trong ngực xấu hổ đến không ngẩng lên được, tâm tình Tô Dịch Thừa rất tốt, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Được rồi, mẹ vào rồi, chúng ta tiếp tục?”
An Nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu, vội vàng tách ra, lại còn muốn tiếp tục, vậy thì thật phải đào một cái hố chôn mình mới được, hung hăng trợn mắt nhìn anh, cô vội vàng chạy về phòng của Tô Dịch Thừa, phải tranh thủ trước khi ăn cơm, sửa sang lại quần áo và tóc tai bị Tô Dịch Thừa làm lộn xộn.
Khi ra khỏi phòng, Tần Vân và cô giúp việc đã bày biện xong bát đũa, thức ăn lên bàn, thấy An Nhiên đi ra ngoài, hai người không hẹn mà cùng cười cười mập mờ với cô.
An Nhiên đỏ bừng mặt, cúi đầu gọi một tiếng mẹ, sau đó ngồi xuống cạnh Tô Dịch Thừa. Tô Hán Niên và Tô Văn Thanh bận chuẩn bị diễn tập nên không về ăn trưa.
Trên bàn cơm, Tần Vân vẫn như lần trước, nhiệt tình gắp thức ăn cho cô, nói cô gầy quá, phải ăn nhiều hơn một chút, vừa nói, vừa trách mắng Tô Dịch Thừa, nói lấy vợ là để yêu thương, thế nào mà lại bị anh nuôi đến chả thấy tí thịt nào.
Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, nhìn An Nhiên, sau đó lại quay đầu nhìn một bàn thức ăn, cũng gắp một miếng thịt thật to thả vào trong bát của An Nhiên: “Ăn nhiều thịt một chút.”
An Nhiên nhìn một bát quá nửa là thịt, quả thực là khóc không ra nước mắt, cô gầy và vì cô không ăn được nhiều, bây giờ nhiều như vậy, cô làm sao ăn hết a!
Ăn cơm xong Tần Vân liền lôi kéo An Nhiên nói chuyện phiếm, mẹ chồng con dâu cũng có nhiều chuyện để nói nói cười cười. Nhưng mà không được bao lâu, An Nhiên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, bởi vì Tần Vân hỏi cô tính lúc nào sinh con, còn chưa đợi An Nhiên trả lời, thì lại tự mình vừa cười vừa nói, nhìn hai người tình cảm như thế này, chắc là không bao lâu nữa mình sẽ được bế cháu, sau đó lại nhìn An Nhiên một chút, rồi lại nhìn bụng An Nhiên, lẩm bẩm cái gì đó thật lâu, đầu tiên An Nhiên không có nghe ra, còn ngây ngốc hỏi lại, sau đó Tần Vân cười cười mập mờ với cô, nói, nói không chừng bây giờ trong bụng con đã có cháu của mẹ rồi.
An Nhiên ngạc nhiên rồi, đến một câu nói cũng không nói nên lời, mặt lại càng đỏ rực như quả táo chín, phải gọi là cực kỳ xinh đẹp.
Cuối cùng Tô Dịch Thừa từ trong phòng đi ra ngoài, nói muốn đưa An Nhiên đi quanh đại viện một chút, mới giải cứu An Nhiên khỏi nước sôi lửa bỏng.
Thấy con trai muốn dẫn An Nhiên ra ngoài, tất nhiên là Tần Vân không có ý kiến gì, gật đầu hăng hái, căn dặn Tô Dịch Thừa đưa An Nhiên đi tham quan một chút.
Trên đường ra khỏi nhà, mặt An Nhiên vẫn chưa hết đỏ ửng, thấy thế khuôn mặt Tô Dịch Thừa càng tươi tắn, tâm tình thật là tốt.
An Nhiên hờn dỗi liếc anh một cái, hất tay anh ra, tự mình bước nhanh đi trước, trong lòng hối hận, sớm biết như vậy sẽ không quay về.
Tô Dịch Thừa mỉm cười, tiến lên nắm tay cô, nói: “Đi thôi, anh dẫn em đến phía sau núi xem một chút.”
Hai người nắm tay nhau đi dọc theo con đường đất, hai bên đường rất rộng, là đất thổ nhưỡng màu vàng, rất nhiều bùn cát, trên mặt đường có dấu vết lằn qua, hẳn là máy móc hoặc xe to lớn đi qua.
Thật ra thì phong cảnh hai bên đường rất đẹp, cánh đồng lúa mênh mông bát ngát, ngẩng đầu thấy màu xanh da trời hiếm thấy trong thành phố, môi trường ở đây rất trong lành, bầu không khí vô cùng sạch sẽ.
Thật ra thì ngọn núi phía sau trong lời nói của Tô Dịch Thừa cũng không tính là cao, 200m so với mặt nước biển, con đường được xây dựng đi vòng lên núi, nông dân địa phương làm nghề nông ở lưng chừng núi, mà đi lên nữa để nhìn xuống, xa xa có thể nhìn thấy bộ đội đang huấn luyện, có thể nghe thấy láng máng tiếng hiệu lệnh của họ, rất vang, cứ nghe như vậy cũng có phần chấn động.
“Sao hồi đó anh không tham gia quân ngũ?” An Nhiên xoay người hỏi Tô Dịch Thừa ở bên cạnh, hai đời Tô gia đều nhập ngũ, coi như là gia đình quân nhân điển hình, như vậy theo lý mà nói con cháu trong gia đình lớn lên làm lính là bình thường, mà anh lại bỏ quân theo chính, bỏ võ theo văn.
Tô Dịch Thừa sửng sốt, vì vấn đề này mà khẽ cau mày, một lúc lâu mới quay đầu nhìn An Nhiên nói: “Anh thích thách thức, ở lâu trong một hoàn cảnh sẽ sinh ra trung hòa với hoàn cảnh này, cuộc sống quân sự hóa từ nhỏ đã khiến anh chẳng khác gì người lính, làm lính mười mấy năm, anh muốn thay đổi môi trường mới, một môi trường khác hoàn toàn.”
“Anh rất thành công rồi, bây giờ là lãnh đạo, có bao nhiêu người muốn nịnh bợ anh đi.” An Nhiên trêu đùa nói.
Tô Dịch Thừa xoay người, đối mặt với cô, buồn cười nhìn cô, nói: “Vậy em muốn nịnh bợ anh sao?”
“Anh cần em nịnh bợ sao?” An Nhiên mỉm cười hỏi ngược lại.
Tô Dịch Thừa từ chối cho ý kiến gật đầu, “Dĩ nhiên.”
An Nhiên cũng gật đầu hiểu rõ, rồi lại nghiêng đầu một lúc lâu, ra vẻ buồn rầu nói: “Em hình như không có gì phải nịnh bợ anh, vậy phải làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, “ai nha, cái này quả thật có chút không dễ xử lý.”
An Nhiên bị điệu bộ của anh chọc cười, sau đó ra vẻ chính trực nói: “Anh là đầy tớ của nhân dân, sao lại không biết xấu hổ muốn dân chúng nịnh bợ anh, Tô tiên sinh, vì dân phục vụ mới là sứ mệnh của anh a!” Khẽ bĩu môi, vẻ mặt thật nghiêm túc.
Tô Dịch Thừa gật đầu, nói: “Có lý.” Sau đó nhìn cô một chút, lại nói: “Anh nghĩ anh biết phải làm sao rồi.”
An Nhiên tò mò, theo bản năng hỏi ngược lại: “cái —” chữ gì còn chưa ra khỏi miệng, miệng cô đã bị người che lại, sau đó không nói nổi ra chữ nào nữa, nụ hôn nóng bỏng giống như buổi trưa, Tô Dịch Thừa nhắm hai mắt mút lấy cô, tay từ từ xoa cái eo nhỏ của cô.
An Nhiên có phần tức giận, nhưng không tránh khỏi nụ hôn nóng bỏng của anh, dưới sự khiêu khích của anh, đầu lưỡi nhảy múa theo anh.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Dịch Thừa thoả mãn, mới thả cô ra, bộ ngực phập phồng, hô hấp có chút dồn dập và rối loạn, ôm lấy An Nhiên để hai người yên tĩnh lại.
Một lúc lâu, rốt cục An Nhiên ở trong lòng anh điều chỉnh xong hô hấp của mình, sau đó có chút oán giận đập đập Tô Dịch Thừa, nói: “Anh làm gì thế lại tập kích bất ngờ như vậy.” May mà ở đây không có người nào, nếu không, có người nhìn thấy, cô thật sự là mất mặt.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, mặc kệ cô vỗ mình, không đau cũng không ngứa, sau đó nở nụ cười thấp giọng nói bên tai cô: “Vừa rồi em vừa bĩu môi như là muốn mời anh hôn em, cho nên vì thể theo nguyện vọng của nhân dân, người đầy tớ như anh, đương nhiên là phải hoàn thành trách nhiệm của mình.”
“Em đâu có!” An Nhiên kháng nghị, mắt hạnh trừng mắt nhìn anh, nhưng chính mình không hề phát giác, giờ phút này cái miệng nhỏ nhắn nhỏ nhắn kia bất giác cong lên.
Tô Dịch Thừa phì cười, nhìn cô chăm chú hỏi, “Em lại đang mời anh sao?”
An Nhiên theo bản năng vội vàng che miệng lại, hờn dỗi trợn mắt nhìn anh, đỏ mặt quay lưng đi.
Khi bọn họ quay về đại viện đã là nhá nhem tối, mặt trời lặn xuống phía sau núi, ráng chiều còn sót lại chiếu sáng đỏ cả chân trời. Tiếng kèn lệnh từ đàng xa truyền đến, khẩu lệnh chiến sĩ cũng đặc biệt vang dội
Lính gác cổng tiểu Trương nhìn thấy bọn họ, vẫn cao giọng gọi anh trai, chị dâu, nụ cười thật thà chất phác làm rung động người khác.
Nhưng mà nhìn chiếc xe dừng trước cửa đại viện khiến Tô Dịch Thừa hơi ngẩn người, chân mày thoáng cái nhíu chặt.
An Nhiên phát giác anh khác thường, liền quay đầu nhìn chiếc xe kia một chút, là một chiếc xe Audi, cô không hiểu xe lắm, nhìn không hiểu là loại này có vấn đề gì, hỏi: “Sao thế, xe có cái gì bất thường sao?”
Tô Dịch Thừa lắc đầu, quay đầu hỏi tiểu Trương: “Lăng thị trưởng đến à?” Xe không có gì bất thường, nhưng mà biển số xe kia là của thị ủy, mà xe này là xe của Lăng thị trưởng.
“Vâng, đang nói chuyện với phu nhân ở trong nhà.” Tiểu Trương trả lời.
Tô Dịch Thừa gật đầu một cái, rồi quay đầu nói với An Nhiên: “Vào đi thôi.”
An Nhiên không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, đi theo anh vào viện.
Khi vào trong thì Lăng thị trưởng và Tần Vân đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, chén trà đặt trên bàn con, còn bốc hơi nóng hầm hập. Hai người ở trong phòng khách thấy bọn họ về rồi, trên mặt liền mỉm cười.
Tô Dịch Thừa cười nhạt đáp lại, đi thẳng vào phòng khách, nói: “bác Lăng đến tìm cha cháu đánh cờ à.”
Lăng Xuyên Giang cười gật đầu, “Đúng vậy a, vốn muốn tìm đấu một trận, không ngờ gần đây ông ấy lại bận rộn diễn tập.” Nhìn về phía An Nhiên đứng cạnh Tô Dịch Thừa, trong mắt ông có loại cảm xúc và nỗi u sầu không nói nên lời.
An Nhiên cười, gật đầu với ông, lễ phép chào: “bác Lăng.”
Lăng Xuyên Giang gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi Tô Dịch Thừa: “Đúng rồi, sức khỏe khá hơn chút nào không, không có gì đáng ngại chứ.”
Tô Dịch Thừa đi đến ngồi xuống đối diện ông, cười gật đầu: “Không sao, cũng là bệnh cũ, không cần lo lắng.”
“Tiểu tử cậu phải biết chăm sóc sức khỏe tốt cho ta, cậu là phụ tá đắc lực của ta, hai ngày này không có cậu, ta đúng là không có cách nào thích ứng được, xem ra thật sự là già rồi, già rồi.” Lăng Xuyên Giang có chút cảm khái nói.
“Chúng ta cũng nên già rồi, bận bịu đã vài chục năm, con cái lớn thế này rồi, sao có thể không già chứ.” Tần Vân lên tiếng, rồi sau đó đứng dậy, cười nói với An Nhiên: “An Nhiên, đến phòng bếp giúp mẹ chuẩn bị cơm tối, nhân tiện hai mẹ con ta tâm sự một chút, đừng để cánh đàn ông này nghe được.”
An Nhiên gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Trong phòng khách chỉ còn lại Tô Dịch Thừa và Lăng Xuyên Giang, hai người yên lặng một lát, Lăng Xuyên Giang mở miệng trước: “Dịch Thừa, cháu đánh với bác một ván đi, chúng ta đã lâu chưa đấu rồi.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, “Dạ.” Đứng dậy vào thư phòng bưng bàn cờ tướng ra, bày cờ.
Lăng Xuyên Giang điều khiển quân đỏ đi trước, Tô Dịch Thừa đi sau, lúc đầu rất bình thường, lực lượng hai bên ngang nhau, không nhìn ra ai tốt hơn.
Điều xe ra, qua sông sang lãnh thổ đối phương, dồn ép con mã đen, Lăng Xuyên Giang có chút cảm thán nói: “Nếu không có chuyện hồi đó, cháu nói xem, có phải cháu đã sớm là con rể bác rồi không?”
Tô Dịch Thừa nhìn ông, rồi đẩy pháo lên, nhàn nhạt đáp lại: “Sự đời khó đoán.”
“Đúng vậy a, sự đời khó đoán a!” Lăng Xuyên Giang gật đầu đồng ý, hồi đó ông cũng không ngờ rằng lại có ngày hủy bỏ quan hệ với con gái. Mấy năm không gặp, hiện tại dù biết nó trở lại, cũng chưa hề gặp lại.
Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ chuyên chú chơi đánh cờ cờ.
“Nó … đi tìm cháu sao.” Lăng Xuyên Giang hỏi.
Tô Dịch Thừa không ngẩng đầu, anh biết người ông hỏi là Lăng Nhiễm, nên nhàn nhạt gật đầu, “Vâng, đã gặp.”
“Dịch Thừa, cháu còn chút tình cảm nào với nó không?” Lăng Xuyên Giang không nhịn được mà hỏi, những năm gần đây bên cạnh cậu ta không hề xuất hiện người nào khác, ông vẫn cho là cậu ta vẫn còn vương vấn tình cảm với Lăng Nhiễm, thậm chí còn vọng tưởng cậu ta có thể là con rể ông, mặc dù có muộn mấy năm. Nhưng mà ông thật không ngờ đột nhiên cậu ta lại kết hôn, mà không hề báo trước.
Tô Dịch Thừa nhìn ông một cái, rồi kéo xe sang, chiếu xuống, sau đó nhàn nhạt mở miệng, “chiếu tướng.”
Lăng Xuyên Giang sửng sốt, lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn bàn cờ, hơi ngẩn người, vừa rồi ông hoàn toàn không hề để tâm vào ván cờ, không bao lâu mà tướng bên mình đã bị bắt.
Vào thời điểm Lăng Xuyên Giang hơi ngẩn người, Tô Dịch Thừa chỉ nhàn nhạt nói: “Hiện tại cháu chỉ coi cô ấy như con gái bác.”
Lăng Xuyên Giang ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm kia, bỗng chốc không biết nên nói gì. Đúng vậy a, sau khi trải qua chuyện khắc nghiệt như vậy, cậu ta sao có thể còn chút tình cảm gì với nó được nữa đây.
Lăng Xuyên Giang cười khổ lắc đầu, nói: “thôi, thôi, là bác suy nghĩ nhiều rồi.”
Tô Dịch Thừa không tiếp lời ông, vẫn là vẻ mặt vừa rồi, nói: “Bác Lăng ở lại ăn cơm tối đi, vừa vặn đến tối đấu mấy ván với cha cháu.”
Lăng Xuyên Giang mệt mỏi lắc đầu, tự giễu rồi trêu ghẹo nói: “Không được, không được, còn ở lại nữa sẽ bị cha con hai người giết không còn mảnh giáp mất, bác thấy bác vẫn là nên về nhanh khi còn một con tốt thôi, không thì sẽ chết rất nhục nhã.” Hôm nay chẳng qua là đến hỏi thăm tình hình một chút, đánh cờ chỉ là cái cớ, bây giờ cái gì cần hỏi cũng đã hỏi, cũng nên về rồi.
Tô Dịch Thừa cười: “bác Lăng nói đùa, vừa rồi là cháu may mắn thôi.”
Lăng Xuyên Giang đứng lên, trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai Tô Dịch Thừa, nói: “Hai ngày này phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, cố gắng sớm trở lại cương vị công tác, tuần tới hội nghị thị ủy tiến hành bỏ phiếu về xây dựng ban khoa học công nghệ rồi, đến lúc đó chuẩn bị lên phát biểu cho tốt.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, rồi đưa ông ra ngoài.
Xong cơm tối, Tô Văn Thanh và Tô Hán Niên mới từ đơn vị trở về, An Nhiên nói chuyện với hai người một lát mới trở về phòng, mà Tô Dịch Thừa thì bị gọi vào thư phòng.
An Nhiên ngồi trước bàn đọc sách trong phòng, tiện tay cầm quyển sách liếc nhìn, để giết thời gian.
Lúc này Lâm Lệ gọi điện thoại đến, nói Trình Tường đã về, cô nói với anh chuyện của đồng nghiệp An Nhiên rồi, Trình Tường nói không thành vấn đề, cứ bảo đồng nghiệp của An Nhiên trực tiếp liên lạc với anh, anh sẽ hỗ trợ xem có cái gì vừa ít mạo hiểm vừa thích hợp bỏ vốn đầu tư.
Tìm Trình Tường tham khảo chuyện đầu tư vốn chỉ là lấy cớ, lúc này An Nhiên cũng chỉ có thể trả lời qua loa, “Được, đến lúc đó ta sẽ cho cô ấy số điện thoại của Trình Tường, để cô ấy trực tiếp liên lạc với Trình Tường.”
Lâm Lệ thẳng thắn đáp ứng, tiếp theo hai người lại nói mấy chuyện linh tinh, sau đó An Nhiên nghe thấy tiếng Trình Tường gọi Lâm Lệ ở bên kia điện thoại.
“Ai nha, không thèm nghe mi nói nữa, tiểu Tường tử gọi ta.” Lâm Lệ nói xong liền muốn cúp điện thoại.
“Chờ chút Lâm Lệ!” Trước khi cô cúp điện thoại, An Nhiên bỗng gọi.
Lâm Lệ sửng sốt, hỏi: “Sao thế? Còn có chuyện gì?”
“Hả, không, không có gì.” An Nhiên do dự, không biết tại sao, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
“Hử?” Lâm Lệ ngờ vực.
“Mi, mi và Trình Tường vẫn tốt chứ?” An Nhiên thử hỏi.
“Hử? Có cái gì không nên tốt sao?” Lâm Lệ bị hỏi như bị lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu.
An Nhiên cảm thấy mình hỏi thừa rồi, bọn họ quen biết hơn mười năm, không thể không tin vào nhân phẩm của Trình Tường, hẳn là mình đa nghi: “Không, không có gì, còn không phải là thấy lúc trước vì chuyện tin nhắn mà mi có khúc mắc a, cho nên hỏi bừa một chút.”
“Ai u, là hiểu lầm chứ sao. Huống chi lần này Trình Tường quay về, còn mua cho ta một cái vòng tay thạch anh rất đẹp, hôm nào ta cho mi xem.” Lâm Lệ có chút phấn khích nói, trong thanh âm không giấu được sự vui sướng.
An Nhiên cười khẽ, yên lòng, nói: “Mi chỉ biết bắt nạt ta, cả ngày khoe khoang Trình Tường nhà mi thương mi nhiều thế nào.”
“Tô tiên sinh nhà mi không thương mi sao?” Lâm Lệ hỏi ngược lại, sau đó ra vẻ nói: “Thế này đi, hôm nào hẹn Tô tiên sinh nhà mi đi ra ngoài, chị đây thay mi dạy bảo anh ta, để anh ta biết, sau lưng mi cũng có người, đừng hòng bắt nạt người của ta.”
“Ha ha.” An Nhiên phì cười ra tiếng, nói lia lịa: “được được được, hôm nào để mi dạy dỗ anh ta, cho anh ta biết ta còn có hậu thuẫn rất hùng hậu, xem anh ta còn dám bắt nạt người không.”
“Ừ, nhất định phải thế.”
Hai người lại tán dóc thêm một lát, rồi mới cúp cúp điện thoại.
Tắt điện thoại di động, An Nhiên bật cười lắc đầu, một lần nữa cầm lấy tập văn xuôi liếc nhìn. Đột nhiên, có người ôm lấy cô từ phía sau, An Nhiên giật mình kêu lên, “A! ——”
Người nọ cười nhẹ, hô hấp phả vào tai cô.
An Nhiên quay đầu, thấy Tô Dịch Thừa đúng lúc đang cười nhìn cô, không khỏi hờn dỗi lườm anh, “làm em sợ chết khiếp, anh đi không có tiếng bước chân sao?” Anh tiến vào từ lúc nào, sao cô không nghe thấy chút tiếng động nào.
“Sao, em đang nói xấu anh sao?” Tô Dịch Thừa ôm cô buồn cười hỏi.
“Em không có.” An Nhiên phủ nhận, cô không phải loại người lắm mồm, cũng không có thói quen nói xấu sau lưng người khác.
“Phải không?” Tô Dịch Thừa nhướng mi, hỏi ngược lại: “anh bắt nạt em khi nào? đối xử không tốt với em sao?”
An Nhiên sửng sốt chợt hiểu là vừa rồi anh nghe thấy mình nói chuyện điện thoại với Lâm Lệ, sau đó cái đầu nhỏ vận động, đánh đòn phủ đầu nói: “anh nghe lén người ta nói chuyện điện thoại!”
“Em cũng không khóa cửa, huống chi đây cũng là phòng của anh, coi như là khu vực công cộng của hai chúng ta, là em nói chuyện điện thoại ở nơi công cộng.” Hơn nữa còn nói vô cùng to, anh không muốn nghe cũng rất khó, như thế sao có thể coi là nghe lén.
“Em…” An Nhiên cứng họng, quả thật như thế, “nhưng, em chỉ nói đùa với Lâm Lệ a, anh không cần coi là thật.”
Tô Dịch Thừa cau mày, “Có đúng không, nhưng mà nghe giọng điệu của bạn em cũng không phải là nói đùa a, cô ấy nói lần sau gặp anh sẽ thay em dạy dỗ anh là sao?”
An Nhiên hơi hơi lùi ra phía sau, cô có dự cảm xấu, đặc biệt là khi hai người ở gần nhau như vậy, nhất là trong phòng không có ai khác, chỉ có hai người họ, vào thời điểm đêm tối như thế này!
Tô Dịch Thừa tự nhiên là nhìn ra ý đồ của cô, thản nhiên nhích lên phía trước, ôm cô càng chặt. Sắc mặt vẫn là biểu cảm hơi giận như thế, nhìn thẳng vào cô.
An Nhiên vô thức trốn tránh ánh mắt anh, có chút chột dạ nói, “em, em muốn muốn đi tắm rửa.” Vừa nói, vừa giãy dụa muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa không thả ra, bình tĩnh nhìn cô, bởi vì An Nhiên giãy dụa, nên chân tay hai người cọ xát, cô mềm mại anh cứng rắn, đối lập rõ với nhau. Trong lòng có luồng khí nóng nhanh chóng dâng lên, dục vọng cũng theo đó mà đến. Nụ cười như có như không trên khóe miệng kia bỗng chốc trở nên cứng đờ, mất tự nhiên, mà đôi mắt thâm thúy lúc này đã nhiễm ngọn lửa cực nóng, nhiệt độ này có thể đốt cháy cô.
Sinh lý biến đổi rõ ràng, tất nhiên An Nhiên cảm giác được, dự cảm vừa rồi lại càng nổi lên mãnh liệt, cô biết, nếu bây giờ mình không đi, đoán chừng sẽ chết rất thê thảm!
“Bỏ, bỏ em ra, em thật muốn đi tắm.” An Nhiên có chút nịnh nọt nói.
Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm cô, tay dùng lực mạnh hơn, một lúc lâu mới phun ra hai chữ, nói: “không bỏ!”
An Nhiên bất an nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không ngừng lùi ra sau: “anh, anh, anh, anh muốn làm cái gì?”
“Em không biết anh muốn làm cái gì sao?” Thanh âm đã có chút ám ách, nhưng giọng nói khàn khàn ở trong không gian mập mờ càng đặc biệt mê hoặc lòng người. Dứt lời, Tô Dịch Thừa kéo cô lại, vì ôm nhau mà thân thể hai người kề sát vào nhau, sinh lý càng biến đổi rõ ràng.
An Nhiên càng đỏ mặt hơn, thân thể vặn vẹo không yên, giả vờ ngu ngốc nói: “không, không biết.” Tất nhiên là cô biết anh muốn làm gì, nhưng mà làm sao cô nói ra khỏi miệng được.
Tô Dịch Thừa tà mị cười nhẹ, bất chợt dùng sức bế cô lên.
“Nha! ——” An Nhiên thốt lên, tay vội vàng quàng lên cổ anh: “anh, anh làm gì!” Đột nhiên quá, dọa cô giật cả mình.
“Làm a!” Tô Dịch Thừa mặt không đỏ tim không đập nói, sau đó liền ôm cô đè lên trên giường, sau đó tự minh họa chữ ‘làm’.
Ngoài cửa Tần Vân nấu bánh trôi làm bữa ăn đêm, lúc này vừa bưng đến cửa, tay vừa giơ lên không trung, đã nghe thấy thanh âm mập mờ từ bên trong truyền ra, liền vội vàng thu tay lại, nở nụ cười thật to, lập tức bưng bát bánh trôi về.
Trong phòng khách Tô Văn Thanh ngồi ở trên sô pha, trong tay còn cầm bản đồ quân sự chuẩn bị cho đợt diễn tập lần này, trước mặt có một bát bánh trôi được đặt trên chiếc bàn trà, còn đang bốc hơi nghi ngút.
Thấy Tần Vân bưng bánh trôi đi vào rồi lại bưng ra, đẩy đẩy mắt kính, nói: “Bọn trẻ không thích ăn hả?” Thật ra thì ông cũng không thích lắm, món này quá ngọt, nhưng điều này ông không dám nói, trong nhà này bà xã thích ăn đồ ngọt hay gì đó, là cảm thấy toàn bộ thế giới đều giống như bà.
Tần Vân cười cười ngồi xuống cạnh chồng, nụ cười trên miệng kia cũng biến thành đóa hoa rồi, để cái khay kia lên bàn trà, tự mình bưng bát bánh trôi lên, vừa ăn vừa nói: “Chúng nó đang rất bận, không quan tâm đến ăn uống, trong bếp còn nữa, lúc nào hết bận bảo a Thừa hâm nóng lên ăn.”
“Hử?” Tô Văn Thanh nghi hoặc, “Không phải là chúng nó được nghỉ sao? Còn mang công việc về?” Nói xong, liền để bản đồ xuống bên cạnh, dạy dỗ Tần Vân “Bà cũng thật là, không bảo nó, công việc tuy là quan trọng, nhưng nếu mà suy sụp rồi, thì còn làm việc gì nữa!”
Tần Vân tức giận liếc trắng chồng mình một cái, “chúng nó bận việc ở đâu ra, bận bịu cái khác.”
Tô Văn Thanh sững sờ không kịp phản ứng, chân mày nhíu chặt hơn, khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc:, “cái gì khác?”
Tần Vân thật có phần cảm thấy thất bại vì ông chồng không hiểu phong tình này, vừa buồn cười vừa tức giận khẽ rủa một câu, “đầu gỗ!” Sau đó ghé sát vào ông nói: “không lâu nữa, chúng ta sẽ có cháu trai bế.”
Tô Văn Thanh sửng sốt, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, tất nhiên là hiểu ý của bà, trọng điểm không phải ở đây mà là ở câu ‘cháu trai kia’: “Thật?” Những quân nhân ở cùng trong đại viện với ông, đến tuổi ông, thì không phải là con đàn cháu đống thì cũng giống như lão Từ ở tiền viện, suốt ngày khoe khoang cháu gái mình đáng yêu như thế nào, có thể hát có thể múa, cả ngày quấn quýt gọi ông nội, hừ, ông ta căn bản là cố ý khoe khoang trước mặt ông, mà đứa bé kia nhìn rất nhanh nhẹn, lại xinh xắn, người nhìn người thích, nhưng mà a Thừa lại chậm chạp không kết hôn, chứ đừng nói đến bế cháu, bây giờ thì tốt rồi, vợ cũng cưới rồi, vậy thì không lâu nữa ông cũng được bế cháu rồi, đến lúc đó ông cũng ôm cháu đến nhà lão Từ, xem xem là cháu gái ông ta nhanh nhẹn hay là cháu trai ông thông minh.
“Đương nhiên là thật.” Bà thấy rất rõ, hơn nữa An Nhiên bà càng nhìn càng thích: “hơn nữa, chúng nó vừa mới kết hôn, cưới trước nha, hiển nhiên là mặn nồng hơn.”
“Có lý có lý.” Tô Văn Thanh gật đầu phối hợp, trên mặt cũng nở nụ cười thật to.
“Này, bát này cho ông.” Tần Vân nói xong, lấy một bát bánh trôi trên kay đẩy sang chỗ ông.
Tô Văn Thanh sửng sốt, khóe miệng co giật, gượng cười nói: “bát kia, tôi còn chưa ăn, buổi tối ăn nhiều không tốt lắm.”
Tần Vân nhìn ông, nói: “Thế thì nhanh ăn đi a, các ông ở trong quân ngũ không phải kị nhất là phí phạm lương thực sao.” Nói xong, bưng bát bánh trôi còn lưng nửa đi về phía phòng ăn.
Mà Tô Văn Thanh nhìn hai bát bánh trôi kia, đứng sững hồi lâu, mới thở dài, cam chịu bưng lên ăn.
An Nhiên mê man cảm thấy có người ôm lấy cô, nhưng mà cô thật sự không còn chút sức lực phản kháng nào nữa, mê man cũng không mở được mắt. Chỉ cảm thấy có người ôm cô vào trong lồng ngực ấm áp, sau đó được thả vào trong nước ấm, cả người nhức mỏi thoáng cái được thả lỏng rất nhiều, ý thức cũng dần tỉnh táo, nhưng mà vẫn không tài nào mở mắt ra được, trên ngươi không có chút hơi sức nào. Cô có thể cảm giác được, thân thể được tắm rửa, động tác rất dịu dàng.
Cô cũng không biết tắm bao lâu, chỉ cảm thấy lại lơ lửng một lần nữa, khi được thả ra đã nằm trên giường, có người mặc quần áo cho mình. Để cô nằm xuống, cô cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ thiếp đi, ý thức dần tan biến, trong lúc cô đang mê man dường như nghe thấy có người nói bên tai cô.
“Anh đã một lần đánh mất tình yêu, lần này, anh không muốn một lần nữa đánh mất hạnh phúc của bản thân…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.