Quyển 3 - Chương 201: Ám Huyết Quân Vương hiện
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
Trong một đám ánh mắt khác thường, mấy người Dương Phàm theo lão nhân Ngưng Thần Kỳ này đi tới hội đấu giá Vân Phong Bảo Các. Dương Phàm lạnh nhạt tự nhiên, hai ông cháu Trịnh Lão Tiên lại có chút được sũng mà kinh
Đồng thời, ở trong thần sắc kính ngưỡng, than thở của những người đó, bọn họ lại có một loại cảm giác lâng lâng thành tựu, trong lòng vô cùng sãng khoái. Trịnh Vân Phi nhẹ nhàng lướt qua tu sĩ gần đó hiện ra vài phần đắc ý.
Làm tu sĩ tầng dưới tu tiên giới kinh đô, hắn chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ đặc thù như vậy, lúc này cảm giác hết sức uy phong. Chẳng qua khi hai ông cháu thấy bộ dạng Dương Phàm vinh nhục không biến, bình thản ung dung, lập tức ho khẽ một tiếng, thu hồi biểu tình, vẻ mặt nghiêm túc.
- Thần y đại nhân, mời bên này.
Lão nhân Ngưng Thần Kỳ hết sức khách khí mời ba ngươi Dương Phàm đi tới một ghế ngồi trong nhà trong Hội đấu giá. Chiếc ghế ngồi này ở khu phía trước, rất xa hoa, phục vụ chu đáo. Ngoại trừ nhà tọa này, hội đấu giá còn có mấy chiếc ghế khác, còn có sương phòng khách quý, vô cùng xa hoa
- Nếu có yêu cầu gì, thần y đại nhân cứ phân phó hạ nhân làm là được.
Lão nhân Ngưng Thần Kỳ nói xong, mới mỉm cười rời đi. Dương Phàm khách sáo tiễn lão ta rời đi, sau đó nhìn kỹ khu Hội đấu giá to lớn. Lúc này hội đấu giá còn chưa bắt đầu, đã ngồi đầy một phần ba. Trong đó người trên nhà tọa cùng ghế bình thường đều có thể thấy được. Thế nhưng người trong sương phòng khách quý có trận pháp thủ hộ, nếu như mở ra có thể che giấu thân phận không cách nào dễ thăm dò.
Ba ngươi Dương Phàm ngồi ở hàng nhà tọa thứ hai. coi như tương đối ở hàng đầu. Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy được mấy người quen mắt, đa phần là ngươi tu tiên nổi danh nơi kinh đô. Thân là thần y truyền kỳ đệ nhất kinh đô, danh tiếng Dương Phàm tự nhiên không nhỏ, rất nhiều người ở gần liền thấp giọng to nhỏ.
- Thấy không, đó chính là chủ nhân Tiên Hồng Y Quán được xưng là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô.
- Đã sớm nghe thấy, không ngờ tới trẻ tuổi như vậy.
- Đệ nhất kinh đô? Y thuật của hắn có thể đè ép được tam đại thần y thanh danh kinh đô đã lâu hay sao?
Có người nửa tin nửa ngờ.
- Hừ! Đó là ngươi không thấy được. Ngày đó ở cửa Tiên Hồng Y Quán, ta tận mắt thấy được Dương thần y thi triển thần thuật Khởi tử hồi sinh. Không chỉ như thế, ngài ấy còn trị được kỳ chứng của Nhị quận chúa Yến Vương Phủ nhiều năm vẫn không trị khỏi.
- Đúng rồi, nghe nói Lỗ thần y một trong tam đại thần y kinh đô, bị người ta treo thưởng một văn tiền, lại bị người ta ám sát thành công.
Rất nhanh, những ngươi này liền hưng phấn nói tới những tin Tức vĩa hè ở kinh đô. Cái chết của Lỗ thần y dường như trở thành, trò cười lớn nhất kinh đô này.
- Lỗ thần y nổi danh đã lâu, nhưng chưa từng ngờ tới sẽ chết không có giá trị như thế. Một văn tiền liền mua được đầu của hắn, việc này thật có chút kỳ hoặc.
Có một vị tu sĩ lớn tuổi khẽ thở dài.
Dương Phàm lại nhắm mắt dưỡng thần, ngầm triển khai cảm quan nghe những người này đàm luận Tranh chấp. Tuy rằng những ngươi này đàm luận có một bộ phận đều là tin vĩa hè, nhưng có thể từ đó phân tích ra thế cục kinh đô có chút biến hóa. Ba ngươi chờ một lát, người trong hội đấu giá ngày càng nhiều, các thế lực Khắp kinh đô cùng tu sĩ mạnh mẽ đều tới nơi này. Tu sĩ tham gia hội đấu giá lần này có sáu phần là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ trở lên gần như tụ tập hết phân nữa tu sĩ linh anh nơi kinh đô.
Lúc đầu Dương Phàm chỉ nhắm mắt dưỡng thần nhưng một lúc đột nhiên hắn cảm nhận được ánh mắt như mũi châm đâm tới. Trong lòng rùng mình, hắn ở nơi kinh đô, ngoài trừ Lỗ thần y ngoài ý muốn ra, hắn còn có đại cừu nhân nào?
Liếc nhìn lại, Dương Phàm theo cảm quan nhanh chóng dừng ở sương phòng khách quý bên trái. Sương phòng khách quý treo giữa không trung, trận pháp vẫn chưa hoàn toàn mở ra, chỉ là cắt đôi âm thanh, người bên ngoài có thể nhìn thấy người bên trong. Lúc này, ở trước lan can xà lim trong sương phòng khách quý, một thiếu niên áo trắng mặt như quan ngọc, trán như kiếm, lộ ra vài phần ngạo khí.
Dương Vũ!
Thần sắc Dương Phàm hơi đổi, người này chính là thiếu chủ Dương gia kinh đô, Dương Vũ
Người này tiến độ bất phàm, lần trước ở vấn Thiên đại hội. Dương Phàm suy đoán hắn ở khoảng Ngưng Thần sơ kỳ đến trung kỳ, hiện giơ đã tu luyện tới Ngưng Thần hậu kỳ. Không hổ là con cháu đại gia tộc, bản thân tư chất bất phàm hơn nữa tài nguyên tu luyện phong phú, linh đan vô số, công pháp không lo, có danh sư chỉ điểm, có thể nói tiến bộ thần tốc.
Thế nhưng, so sánh với Dương Phàm, vẫn là gặp sư phụ. Thời gian hơn một năm, Dương Phàm từ một phế nhân, tu luyện đến Ngưng Thần đại viên mãn như lúc này, còn lực áp người này một bậc. Nghĩ đến đây, khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên, quay đầu lại không nhìn nữa.
Dương Vù thấy vậy, cau mày. Hắn từ trong ánh mắt Dương Phàm bắt được một tia khinh thị nhàn nhạt.
Một gã tu sĩ Luyện Khí Kỳ lại dám khinh thị ta?
Trong ánh mắt Dương Vũ Mặn lên một tia âm lệ.
- Hắn chính là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô, nghe nói khi trước Vũ nhi từng qua lại với hắn ở Dương Gia Bảo?
Một vị trung niên uy nghiêm hoa phục ở giữa sương phòng nhàn nhạt nói.
- Cái gì? Hắn chính là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô.
Dương Vũ vô cùng khiếp sợ, bộ dạng Khó tin nói:
- Hắn không phải phế nhân Dương Gia Bảo hay sao?
- Lời vi phụ nói còn có thể giả sao?
Nam tử trung niên bình thản nói, trong lời nói tràn ngập một cỗ uy thế dũng mãnh. Sương phòng khách quý Dương gia, chớp mắt lập tức yên tĩnh. Phụ thân Dương Vũ là đương đại tộc trưởng Dương gia kinh đô, đại nhân vật tay nắm thực quyền.
- Vâng, hài nhi không dám hoài nghi lời phụ thân, chỉ là quá khó tin. Thời gian một năm ngắn ngủi, hắn từ một phế nhân chuyển biến thành dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô...
Dương Vũ vô cùng kinh ngạc nói.
- Thế gian này vô số thiên tài, huống hồ hắn là con của Dương Thiên.
Tộc trưởng Dương gia nhàn nhạt nói, lúc nhắc tới tên Dương Thiên, nhìn thấy tay hắn khẽ run lên trong mắt hiện một tia âm lệ.
- Tục truyền người này có kỳ nhân khoáng thế chỉ điểm, bằng không ngay cả tư chất hắn cao tới đâu, cũng không có khả năng vô sư tự thông, học được một thân y thuật siêu phàm... Bảng hiệu Tiên Hồng Y Quán là do cao nhân sau lưng hắn đề lên, nghe đồn nhìn nó có thể đốn ngộ. Chỉ là ta khinh thường đi xem, Vũ nhi nên dành thời gian đi xem thử.
- Bảng hiệu làm cho người ta đốn ngộ?
Dương Vũ có vẻ không tin nhưng đáp ứng nói:
- Hài nhi sẽ bớt thời gian đi xem thử một chút.
- Đúng rồi phụ thân, không biết Dương Thiên như ngài nói là nhân vật nào? Dường như có vẻ rất khó lường, ta hỏi qua Từ tiên sinh, ngài ấy nói ngày sau sẽ nói cho ta biết.
Dương Vũ hiếu kỳ hỏi.
Lúc phụ thân cùng Từ tiên sinh đề cập tới tên Dương Thiên, thần sắc đều có biến hóa rất rõ.
- Dương Thiên? Sau này ngươi đừng đề cập tới người này.
Tộc trưởng Dương gia biến sắc, nghiêm khắc nói.
Một lời không nói, một chữ không nói.
- Vâng, hài nhi đã rõ.
Dương Vũ đột nhiên rõ ràng phụ thân Dương Phàm chỉ sợ là cấm kỵ trong gia tộc, sau này vẫn nên ít nhắc tới trước mặt trưởng bối gia tộc thì hơn.
- Còn may người này thật sự là một dược sư, nhưng mà chúng ta cũng không nên sơ sót quản chế hắn.
Tộc trưởng Dương gia đảo mắt qua hai trưởng lão bên cạnh, thần thức ngầm truyền âm dường như đang thương thảo gì đó. Dương Vũ lại nghiêng ngươi nhìn chăm chú vào Dương Phàm một lát, cười lạnh, có phần khinh miệt, thầm nghĩ
"Dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô? Hừ hừ, lần sau đi Dương Gia Bảo, ta nhất định sẽ tự tay giết huynh đệ các ngươi ở vấn Thiên đại hội."
Đồng thời, lúc hắn quan sát Dương Phàm, lại cảm giác như có chút quen thuộc và không đúng, dường như gặp người cũng khí chất đó ở nơi nào. TUY nhiên, hắn vẫn không liên tưởng Dương Phàm đến người bị gia tộc truy sát ở Tú Ngọc Các.
Lúc này, Dương Phàm ở trong mắt TU sĩ cao tầng ở Dương gia kinh đô vẫn là một dược sư Luyện Khí Kỳ bé nhỏ không đáng kể, chỉ là kiến hôi. Nếu không phải kiêng kỵ Dương Thiên sống chết không rõ cùng kỳ nhân khoáng thế giả dối hư ảo kia, chỉ sợ đã sớm gạt bỏ hắn. Ngay trong lúc Dương Phàm trầm tư, phía sau truyền đến một trận oanh động, giống như có đại nhân vật đã tới.
- Ha ha, Dương dược sư cũng tới rồi.
Dương Phàm vừa quay đầu lại, chợt nghe được tiếng nói quen thuộc, còn có khí phách ập tới. Người tới là Yến vương Vũ Văn Liệt, đi theo sau còn có hai người, trong đó là Nhị quận chúa Vũ Văn Hàm tuyệt sắc khuynh thành, tràn ngập màu sắc thần bí vô hạn.
Một người khác, là một lão đầu hủ hèm áo xám, lưng cõng một túi thuốc, bên hông còn có mấy túi trữ vật, trên người có một cỗ khí chất phàm Trần rất nặng, rất khó nhận ra hắn là một người tu tiên.
- Vương gia, còn có Nhị quận chúa.
Dương Phàm vội đứng dậy, mỉm cười hành lễ, ánh mắt rơi xuống lão nhân hủ hèm, Trong lòng có vài phần suy đoán.
- Ha ha, vị này chính là Đông Phương dược sư.
Vũ Văn Liệt cười nói.
Đông Phương dược sư, một trong tam đại thần y kinh đô?
Suy đoán trong lòng Dương Phàm được khẳng định vội hành lễ chào hỏi với Đông Phương dược sư.
- Hắc hắc, không tệ, không tệ.
Đông Phương dược sư vẻ mặt hèn mọn, híp mắt quan sát Dương Phàm vài lần. Lúc Dương Phàm đối diện ngươi này, có một loại cảm giác kỳ quái, thế nhưng lại không nói rõ được. Ba người Yến Vương Phủ ngồi ngay phía trước Dương Phàm, thân phận bọn họ cao quý cũng vào ngồi nhà tọa.
Dương Phàm thân là dược sư khách liêu Yến Vương Phủ, tự nhiên không thể thiếu tham khảo một chút y thuật cùng Đông Phương dược sư. Trải qua một phen trò chuyện, Dương Phàm phát hiện Đông Phương lão đầu này học thức uyên bác, nói tới một ít vấn đề luôn nói trúng điểm mấu chốt, từ phương diện này không kém hơn lão nhân Dật Hà Thôn.
Chỉ là Đông Phương lão đầu là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, còn lão nhân Đà Bối Dật Hà Thôn hơn phân nữa là tu sĩ cấp cao, tu vi hai người kém nhau cực lớn.
- Tiểu lão nhi hiếu kỳ, Dương dược sư từ nơi nào biết được Cửu Túc Huyền Mạch?
Đông Phương dược sư nhắc tới vấn đề này, hiển nhiên hết sức hiếu kỳ, ánh mắt dị dạng nhìn Dương Phàm.
- Điều này... là ta biết được từ vị kỳ nhân khoáng thế chỉ điểm y thuật cho ta.
Dương Phàm chỉ phải tiếp tục lừa dối.
Phía sau có một kỳ nhân khoáng thế, mới có lợi cho hắn đi lại nhân gian.
- Kỳ nhân khoáng thế?
Đông Phương dược sư híp mắt thành một đường:
- Người kia có đặc thù gì, không phải trên lão quái vật đầu có một cục u, trên u có một cái sừng chứ.
Dương Phàm nghe lời này, vẻ mặt kinh ngạc.
Trên đầu có một cục u, trên u lại có sừng, thế gian này nào có quái vật như vậy. Vừa nhìn biểu tinh Dương Phàm, Đông Phương dược sư gật đầu như cười như không, không nói gì nữa. Dương Phàm cảm thấy khó hiểu, nhưng không biểu hiện ra cười nói:
- Người kia không để cho ta lộ ra bất kỳ Tin Tức gì của ngài ấy.
- Hiểu mà, hiểu mà.
Đông Phương dược sư cười thần bí, bộ dạng kia thật là cực kỳ hèn mọn. Trong lòng Dương Phàm không nói gì, hắn làm sao lại có cảm giác như càng bôi càng đen vậy.
- Các vị khách quý, các bằng hữu đến từ khắp nơi. Hội đấu giá mỗi hai tháng một lần Vân Phong Bảo Các, bắt đầu!
Đúng lúc này, một tu sĩ béo đứng Trên đài cao quát lớn. Tu sĩ béo này có tu vi Ngưng Thần hậu kỳ, mắt sáng như đuốc, giọng thật to, mặt béo hồng nhuận. Hai bên người đứng bốn tu sĩ mặc Linh Khí phòng ngự, trong tay là phi kiếm Linh Khí, ánh mắt sắc bén, lộ thần quang cảnh giác. Theo hắn lên tiếng, hội đấu giá lập tức yên tĩnh lại.
- Trước khi đại hội lần này bắt đầu, hoan nghênh Ám Thiên Quân Vương Ám Huyết Vương Triều đã đến.
Tu sĩ béo nhấc tay dùng ánh mắt vô cùng kính nể nhìn về phía một hàng nhã tọa.
Ám Huyết Vương Triều, Ám Thiên Quân Vương?
Dương Phàm vô cùng giật mình, mọi người nơi này cũng oanh động một trận nhưng lập tức lại yên lặng đáng sợ. Yến vương Vũ Văn Liệt cũng lộ vẻ kinh ngạc, theo mọi người cùng nhìn về phía tu sĩ béo kia chỉ tới.
Chỉ thấy ở giữa nhà tọa hàng đầu, một vị nam tử thần bí đội mặt nạ đen ngồi đó. Nam tử thần bí này có khí chất đặc biệt, vóc người cao to dựng thẳng, đôi mắt tối đen không ánh sáng, vững chắc không gợn sóng, cũng không mang theo sắc thái tình cảm gì, tạo một cảm giác đạm mạc cùng cực.
Thần thức tu sĩ dò xét tới, liền như đá chìm đáy biển, không biết thực hư. Dương Phàm ngồi ở hàng thứ hai, cách hắn rất gần, vẫn không nhìn thấu hư thực của hắn.
- Hắn chính là Ám Huyết Quân Vương trong truyền thuyết?
Có người kinh ngạc nói:
- Vì sao ta chưa từng nghe nói qua danh hào của hắn?
Yến vương hạ giọng:
- Ám Huyết Vương Triều tổng cộng có ba vị Quân vương, chia làm Phệ Thiên. Bồ Thiên. Ám Thiên. Ở trong đó, Ám Thiên Quân Vương là người thần bí nhất. Không biết vì sao hôm nay lại gặp trên hội đấu giá, điều này thật không bình thường.
Theo vị Ám Huyết Quân Vương xuất hiện, các đại thế lực kinh đô trên hội đấu giá đều rối loạn, các nhân vật cao Tầng cũng biến sắc.
"Vì sao gặp phải vị Ám Thiên Quân Vương thần bí nhất ở nơi này, lẽ nào hắn cũng muốn tranh đoạt Trúc Cơ Đan."
Ngay cả thế lực cấp bậc tứ đại gia tộc tu tiên kinh đô cũng phải lo lắng.
Ám Huyết Vương Triều ở nơi kinh đô thực lực sâu không thể lường, tuy rằng lịch sử tổ chức không lâu, nhưng lại mạnh mẽ đáng sợ, thần bí đủ làm tứ đại gia tộc tu tiên kinh đô kiêng kỵ vạn phần.
Tu sĩ béo lạnh nhạt liếc nhìn mọi người, nói:
- Hiện giơ bắt đầu đấu giá kiện vật phẩm đầu tiên. Đây là một loại linh đan hiếm thấy, gọi là Tẩm Độc Đan. Sau khi dùng, từ nay về sau có thể tăng sức chống cự với độc vật thế gian, thậm chí có thể trực tiệp miễn dịch độc thuật bình thường.
Tẩm Độc Đan!
Toàn trướng xôn xao, kiện vật phẩm mở màn đầu tiên lại là linh đan quý hiếm như vậy.
- Tẩm Độc Đan đặt giá một trăm linh thạch! Hiện tại bắt đầu đấu giá.
Tu sĩ béo vỗ mạnh chiếc bàn gỗ lim trước người.
- Một trăm năm mươi!
Lập tức có người nâng thẻ bài lộ ra vẻ hưng phấn.
- Hai trăm linh thạch!
- Hai Trăm năm mươi!
Linh đan quý hiếm, công hiệu phi phàm, khiến cho rất nhiều người húng thú, thậm chí ngay cả vài thế lực cũng tham dự vào. Nghe nói đến tên Tẩm Độc Đan. Dương Phàm lộ vẻ mặt cổ quái Loại đan này ở trong Luyện Đan Thiên có sẵn phối phương, tài liệu có chút khó, tuy nhiên trong đó có vài tài liệu có thể thay thế.
Nếu thử luyện chế, hắn tự tin có thể làm được. Hắn lại vẫn thờ ơ lạnh nhạt, xem Tẩm Độc Đan này có thể bán được bao nhiêu. Loại đan này tuy rằng hiệu quả thần kỳ, chẳng qua đối với thể chất đặc thù, Thánh Nông Thể của hắn thật không cần thiết.
- Năm Trăm linh thạch!
- Sáu trăm!
- Tám trăm!
Giá kéo lên từng chút, quả thật ngoài dự liệu của Dương Phàm. Cuối cùng, viên Tẩm Độc Đan này bị nâng tới một ngàn năm trăm linh thạch, lúc này đã không còn bao nhiêu ngươi trả giá nữa.
- Hai ngàn linh thạch!
Đột nhiên, một giọng nói khí thế truyền từ trong sương phòng khách quý bên trái Dương Phàm.
"Dương gia kinh đô?"
Dương Phàm nao nao.
- Hai ngàn linh thạch? Còn có giá cao hơn hay không?
Tu sĩ béo liên tục hỏi, không có ngươi tăng giá, vì vậy tuyên bố:
- Kiện vật phẩm đầu tiên, Tẩm Độc Đan thuộc về sương phòng khách quý số ba.
- Phụ thân, giá hai ngàn linh thạch, có phải hơi cao hay không?
Dương Vũ hỏi.
Tộc trưởng Dương gia cười nhạt nói:
- Thoáng cao một chút tuy nhiên đây là vật đầu đấu giá đầu tiên, cũng không phải vật thường, đồng thời có thể tăng danh vọng gia tộc ta ở tu tiên giới kinh đô.
- vẫn là phụ thân nghĩ chu đáo.
Dương Vù cười nói, tỏ vẻ kính nể.
- Ha ha, viên Tẩm Độc Đan này cho con dùng đi, ngày sau đi lại tu tiên giới, cũng Tăng vài phần bảo mệnh..
Tộc trưởng Dương gia thoáng hiện vẻ từ ái nhìn nhi tử.
- Tạ ơn long ân phụ thân.
Dương Vũ mừng như điên, Tẩm Độc Đan trị giá hai ngàn linh thạch, cứ bị mình chiếm được như vậy.
- Hiện giờ bắt đầu đấu giá vật phẩm thứ hai. Đây là một chiếc quạt cổ, nhưng không được đầy đủ. Vốn là một kiện Pháp Bảo...
Tu sĩ béo lại bắt đầu miêu tả sinh động khiến cho không ít tu sĩ chú ý.
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào kiện vật phẩm này, đó là một chiếc quạt cổ tàn phiến, mất đi đa phần Uy năng vốn có, hiện giơ tương đương cấp bậc thượng phẩm Linh Khí. Thoáng phân tích một chút, Pháp Bảo tàn phiến này tài liệu tất nhiên không tệ nhưng tu sĩ cấp thấp sử dụng có chút cật lực, đặc biệt là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Pháp Bảo, dù sao cũng là do TU sĩ cấp cao sử dụng.
Chẳng qua bảo vật vừa xuất hiện, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nơi này lập tức sáng mắt lên.
- Đặt giá ba trăm linh thạch! Bắt đầu đấu giá.
Tu sĩ béo cao giọng hô.
- Một ngàn linh thạch!
Trong sương phòng phía đông lập tức có người lên tiếng, dường như có dũng khi rất lớn. Thoáng cái tăng đến một ngàn linh thạch, làm cho đương trường tĩnh lặng chốc lát, nhưng nhanh chóng có người tăng giá.
- Một ngàn hai Trăm linh thạch!
- Một ngàn năm trăm linh thạch!
Các cao nhân Trúc Cơ Kỳ còn lại, cũng phải nghiêm túc.
Dương Phàm lắc đầu, chiếc quạt cổ này hắn cũng không dự định mua, vật ấy không thích hợp với hắn. Huống hồ hắn cũng không muốn vì vậy mà xúc phạm tới những cao nhân Trúc Cơ Kỳ ở tu tiên giới kinh đô này.
Chẳng qua hắn thật có hứng thú liếc nhìn Vũ Văn Hàm, cười nói:
- Hội đấu giá lần này, Hàm nhi cũng có hứng thú tới xem.
Theo hắn nghĩ, Vũ Văn Hàm không phải một người thích náo nhiệt, khí chất thần bí thánh khiết trên ngươi nàng giống như hô hào với tinh không biển cả, hoàn toàn không hợp với nơi náo nhiệt như ở đây.
- Hội đấu giá lần này vốn cũng không dự định đến.
Vũ Văn Hàm vẻ mặt mê man nói:
- Thế nhưng ngay tối qua, Hàm nhi có một giấc mộng kỳ quái, bảo hôm nay ta tới đây, nói có thứ thuộc về ta
- Còn có chuyện này?
Dương Phàm lộ vẻ kinh dị, nửa tin nửa ngờ, Vũ Văn Liệt cười nói:
- Dương dược sư đừng xem là thật, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Dương Phàm lộ vẻ suy tư không chấp nhận đây là lời nói chơi. Từ trong tình huống ngày xưa có thể thấy được giấc mộng của Vũ Văn Hàm cùng Cửu Túc Huyền Mạch của nàng có một mối liên hệ thần bí khó lường.
"Trên hội đấu giá này thật sự có thứ thuộc về Vũ Văn Hàm? Cuối cùng Trúc Cơ Đan sẽ thuộc về nhà nào?"
Trong lòng Dương Phàm ngược lại có vài phần hiếu kỳ chờ mong, đối với hội đấu giá lần nàv lại thêm vài phần hăng hái, bình thản theo dõi bán đấu giá đang trong trạng thái nóng bỏng. Kiện vật phẩm thứ nhất cùng thứ hai hội đấu giá này đều là thứ không tầm thường, bán ra giá thật khả quan, đẩy các tu sĩ nơi này lên một đợt cao trào.
- Kiện vật phẩm thứ ba là một thanh phi kiếm Hạ phẩm Linh Khí hệ hỏa uy lực không tầm thường...
- Giá khởi điểm hai trăm linh thạch! Tu sĩ béo lên tiếng.
Hạ phẩm Linh Khí, Dương Phàm không có nhiều hứng thú, đa số tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có chút thiếu hứng thú. Tuy nhiên có rất nhiều tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ánh mắt sáng lên bắt đầu trả giá. Cuối cùng hạ phẩm Linh Khí này đẩy lên mấy trăm linh thạch, bị một vị tu sĩ Trúc Cơ đoạt đi, Hạ phẩm Linh Khí đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói phẩm bậc có chút thấp, hiển nhiên đây là chuẩn bị cho hậu bối của hắn.
Bắt đầu từ kiện vật phẩm thứ ba, vật bán đấu giá đều là vật phẩm bình thường, ví dụ như hạ phẩm Linh Khí này. Trừ khi phẩm cấp Linh Khí đạt tới thượng phẩm mới có thể làm tu sĩ Trúc Cơ kỳ động tâm, vì vậy những vật phẩm này đều nhằm vào tu sĩ Ngưng Thần Kỳ phổ thông. Ngồi xem bán đấu giá nóng bỏng, Dương Phàm rất có hứng thú ngồi xem, thỉnh thoảng có vài món đồ cũng có thể làm hắn hứng thú.
- Phù triện tam giai, Băng Vân Huyền Sơn! có thể phát động khí đông lạnh công kích, cũng có thể đóng băng sinh ra sương mù ảo cảnh. Phù triện tổng cộng có mười lăm tấm chia ra bán đấu giá, cũng có thể mua từng tấm hoặc cùng nhau mua.
- Mỗi tấm giá khởi điểm năm mươi linh thạch, Hiện giờ bắt đẩu trả giá!
Tu sĩ béo quát lớn. giọng nói lớn khác thường.
Phù triện tam giai
Không ít tu sĩ Ngưng Thần KỲ trước mắt sáng ngời, lại không muôn hao mấy trăm linh thạch mua xuống. Phù triện cấp thấp giá trị bình thường đều tương đối thấp. Bởi vì tài liệu cần luyện chế giá trị thấp, cũng không yêu cầu đẳng cấp luyện phù sư phải cao. Nhưng một khi phù triện tiến vào tam giai giá trị liền tăng lên rất lớn. Phù triện tam giai đó là tương đương pháp thuật công kích của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn là thuấn phát. Nếu như sử dụng thỏa đáng, gần như có thể miễu sát tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, thậm chí tạo thành thương tổn đối với cao nhân Trúc Cơ kỳ cũng không phải là không có khả năng.
Dương Phàm lộ vẻ trầm ngầm, nâng thẻ bài nhàn nhạt nói:
- Một trăm linh thạch.
- Một trăm hai mươi
- Một trăm năm mươi!
Giá trị phù triện tam giai thường bảo trì trong khoảng hai trăm linh thạch, nhiều hơn thì không CÓ lời. Dù sao phù triện cũng là vật tiêu hao một lần, thẳng vì xuất kỳ bất ý. Đặt ở trong tay tu sĩ cấp thấp thường thường có thể làm con bài tẩy bảo mệnh
- Hai trăm linh thạch!
Dương Phàm lại nâng thẻ bài thản nhiên nói. Những người trả giá khác đều lộ ra vẻ do dự.
- Hai trăm hai mươi.
Có một tu sĩ Ngưng Thần hậu kỳ do dự tăng giá.
- Hai trăm năm mươi.
Dương Phàm hời hạt nói.
Hai trăm năm mươi linh thạch!
Mọi người còn lại đều buông tha, giá này đã tương đối cao rồi tiếp tục Trả giá sẽ vượt quá cái giá mong muốn.
- Hai trăm năm mươi linh thạch, có người nào trả giá cao hơn không?
Tu sĩ béo dò xét xung quanh.
- Ba trăm linh thạch!
Đúng lúc này, một giọng nói kéo dài truyền ra, phát ra từ sương phòng khách quý Dương gia kinh đô. Dương Phàm liếc nhìn sang, chỉ thấy Dương Vũ một thân áo trắng, vẻ mặt trào phúng nhìn mình. Kẻ này hiển nhiên muôn phá hoại kế hoạch của mình mà.
- Ba trăm năm mươi linh thạch!
Dương Phàm cố ý dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Dương Vũ. So tài lực, vốn liếng của mình cũng không nhỏ.
- Bốn trăm linh thạch!
Dương Phàm bị ánh mắt đối phương khiêu khích, trong lòng sinh ra một cổ lửa giận.
- Bốn trăm năm mươi.
Dương Phàm hừ nhẹ một tiếng, không chút nào chịu thua.
- Năm trăm!
Dương Vũ cắn răng nói không ngờ tới đối phương lại dám so đấu tài lực với mình.
- Vũ nhi!
Tộc trường Dương gia sắc mặt trầm xuống:
- Con đường đường là thiếu chủ Dương gia, làm sao lại không có kiến thức tranh cường háo thắng như vậy?
- Năm trăm?
Dương Phàm lắc đầu, buông tha. Bỏ quyền.
Trên thực tế, nếu như so tài lực. Dương Phàm hoàn toàn có thể áp đảo đối phương. Dù sao Dương gia kinh đô không có khả năng mặc kệ cho Dương Vũ tiếp tục không cố kỵ được.
- Năm trăm linh thạch! Còn có giá cao hơn hay không?
Tu sĩ béo mặt đầy hưng phấn, Năm trăm linh thạch, đây là một cái giá vượt quá dự liệu mà. Lúc bình thường, phù triện tam giai có thể bán được ba trăm linh thạch, coi như là một cái giá không tệ rồi
Năm trăm linh thạch, đắt đỏ như vậy, tự nhiên không có ai cạnh tranh với Dương Vũ. Vì vậy, Dương Vũ thuận lợi mua được một tấm phù triện. Cái giá năm trăm linh thạch thật CÓ chút cao, hắn chỉ mua đi một kiện.
Sau đó lại bắt đầu bán đấu giá mười bốn tấm phù triện Băng Vân Huyền Sơn còn lại.
- Hai trăm năm mươi!
Dương Phàm nâng thẻ bài lên, một hơi nâng giá đến hai trăm năm mươi. Mọi người nhìn tư thế hắn như vậy, cơ bản đều buông tha ý niệm tranh đoạt. Dương Phàm vốn là dược sư truyền kỳ vang danh đệ nhất kinh đô, thân phận siêu nhiên, đa số người vẫn không muốn đắc tội hắn. Nếu không, vạn nhất lúc nào xảy ra chuyện không hay, cũng không đến mức cắt hết đường lui của mình.
- Hai trăm năm mươi. Còn có ai trả giá cao hơn không?
Tu sĩ béo hô.
- Ha ha. Nhường cho Dương thần y mấy tấm cũng không sao.
Bên dưới có người cười nói. Còn mấy người do dự đều buông tha.
- Đã như vậy, hai trăm năm mươi đấu giá thành công.
Tu sĩ béo sắc mặt bình thản nói.
- Ta muốn mười tấm.
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch, giá cũng không cao không bằng một lần mua mười tấm.
- Mười tấm?
Tu sĩ béo thoáng có chút bất ngờ, gật đầu:
- Mười tấm tổng cộng hai ngàn năm trăm linh thạch.
Chúng tu sĩ nơi nàv cũng thoáng kinh ngạc không ngờ tới Dương Phàm lại một hơi mua nhiều phù triện tam giai như vậy. Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng. Đối phương thân là dược sư, tu vi lại không cao tự nhiên cần phù triện đẳng cấp cao một chút bảo mệnh. Dù sao khởi động phù triện, cũng không cần nhiều pháp lực.
Phù triện tam giai coi như tu sĩ Luyện Khí KỲ cũng có thể phát động thuận lợi, sát thương tu sĩ Ngưng Thần Kỳ cũng không kỳ quái. Thấy cảnh này, Dương Vũ trong sương phòng bên trái sắc mặt liền không dễ coi.
Hắn vì tranh cường háo thắng, tốn năm trăm linh thạch mua được một tấm. Còn Dương Phàm chỉ dùng hai ngàn năm trăm linh thạch, lại mua được số lượng gấp mười. Bởi Dương Phàm mua số lượng lớn, ba tấm phù triện còn lại đều bán ra giá rất cao, cơ bản đều bán ra ở giá ba trăm linh thạch. Chia cho ba người trả giá được, giá nằm trong khoảng ba trăm đến bốn trăm.
Trịnh Lão Tiên mặt đầy ý cười nói:
- Vốn tưởng rằng hai trăm năm mươi linh thạch một tấm có chút hơi cao, hiện giờ xem ra Dương dược sư lại biết tính toán nhất.
- Phù triện tam giai đó, lão phu còn chưa từng sờ tới.
Trịnh Lão Tiên khẽ thở dài.
Đúng vậy, phù triện tam giai tương đối trân quý, gần như có thể ngang với nửa kiện Linh Khí. Chẳng qua luyện chế phù triện như vậy ít nhất cần tu vi Trúc Cơ kỳ. Luyện phù sư Trúc Cơ kỳ, ở nơi kinh đô này, thật là lông phượng sừng lân mà.
- Các vị chú Ý!
Tu sĩ béo đột nhiên khẽ "suýt" một tiếng, cười thần bí:
- Các vật phẩm kế tiếp không quá cùng dạng như trước, chúng nó đều là kỳ vật lai lịch bất minh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.