Quyển 6 - Chương 652: Bản chức của Dương Phàm!
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
“Không đúng! Không ngờ tiểu tử kia dựa cơ hội này để để cao
nắm giữ lực lượng.Lão tô Thương Vũ nhướng mày lên. rổt cục
nhìn ra manh mối trong này. trong lòng cả kinh
Cảm quan của Dương Phàm thòng thiên triệt địa, cũng đồng thời sinh ra cảm ứng, hắn ngoái đầu lại nhìn lão một cái. khóe miệng khẽ nhéch lộ một nụ cười giả tạo.
Trận chiến luận bàn này đối với hắn mà nói. chính là một hỗi luyện tập tại hiện trường!!!
Một tân tú mói vào Hóa Thần Kỳ giao chiến cùng tông chủ Hóa Thẩn nhân hiệu lâu đời. không ngờ còn có thẻ đạt tới giữ lại dư lực. thậm chí dựa cơ hội này đê rèn luyện lực lượng của chính mình.
“Thực khó có thể tin mà...” CơNguỵệt cẩm trong tay câv ô, trên gương mặt xinh đẹp cổ điên tươi cười ôn hòa. lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đồng thời, nàng liếc mắt nhìn lão tổ Thương Vũ một cái, trong mắt đẩv vẻ tươi cười, dường như có chứa vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Đối với Chí Bảo Long Khí. nàng tự hiểu lấy minh, phúc duyên không tới, cũng không có năng lực giữ lấy.
Sắc mặt lão tổ Thương Vũ thực khó coi, cho tới bâv giờ lão vẫn chưa nhìn ra nội tình thực sự của Dương Phàm. Nhưng có thê khăng định, thực lực của đổi phương cao hơn đánh giá của mình.
Nếu nói như vậy, cộng thêm Chí Bảo Long Khí trong tay đổi phương...
Lão tổ Thương Vũ đột nhiên cảm thấy sự tình khó giải quyết. ỏ dưới tình huống nhìn không thấu Dương Phàm, lão hoàn toàn không có nắm chắc giết người đoạt bảo. việc này cực kỳ mạo hiêm phiêu lưu.
“̀m! Ẳm!”
Mà lúc này ỡ phía trên thuỷ vực, hai bóng người một lam một đỏ. thoắt ẩn thoắt hiện không chừng, triển khai thẩn thòng pháp lực đối kháng nhau, trong phạm vi mười dặm trời đất rung chuyên, sóng gió mành liệt.
Theo thời gian trôi qua, nhìn thoáng qua Dương Phàm dường như pháp lực cạn kiệt chổng đỡ hết nổi, nhung không có bất cứ dấu hiệu gì lộ ra sắp bại trận.
Mặc dù pháp lực hắn sử dụng càng Ngày càng ít, nhưng rõ ràng phát huy ra lực lượng càng lúc càng tiến bộ.
Các bậc cao Hóa Thần đang xem cuộc chiến tại đây. rất nhanh nhìn thấy biến hóa của Dương Phàm, tất cà đều bừng tinh chợt hiểu.
Cuối cùng, Ngay cà Triệu tông chủ thân ở trong trận chiến, cũng mơ hỗ cảm nhận được điều quái dị trong đó.
Hai người giao kích đấu pháp vẫn giẳng co kéo dài một Ngày một đêm. rốt cục Triêu tông chủ có chút lo lắng.
Mà Dương Phàm ở phương diện nắm trong tay lực lượng, dẳn dẳn thuần thục, cũng gặp phải một cái bình cảnh, cần vận dụng thường xuyên quanh năm suốt tháng, mói có thể đạt tới đột phá.
Rốt cục ớ khoảnh khắc đó, thẩn quang trong mắt Dương Phàm chợt ngưng tụ lại. hắn cười ha hả nói:
- Cứ đánh tiếp như vậy cũng không ý nghĩa, không bẳng lấy ngang tay chấm dứt. như thế nào?
Sắc mặt Triệu tông chủ liên tục biến đổi vài cái, ớ đây dưới ánh mắt của hơn mười vị cùng cấp nhìn vào mình, hắn đột nhiên có cảm giác không còn chút mặt mũi nào.
- Dương đạo hữu quả nhiên không phải tu sĩ Hóa Thần binh thường, thực lực vượt qua cùng cấp. Tuy nhiên trước khi chấm dứt. mời tiếp một chiêu cuối cùng của mỗ.
Triệu tông chủ hít sâu một hoi, nhìn thẳng vào tân tú Hóa Thẩn xa xa phía trước.
-ồ?
Dương Phàm nghe nói đến đây có chút hứng thú:
- Một chiêu cuối cùng sao?
- Đúng! Đó là đòn sát thủ của mỗ.
Hai mắt Triệu tông chủ nhìn chẳm chẳm vào Dương Phàm, tay áo không gió mà lay động, nước sông mênh mông dưới chân nôi sóng không ón định.
- Tất nhiên phái nghe theo Triệu đạo hữu.
Trong mắt Dương Phàm lộ rõ vẻ hưng phấn, trong lòng thẳm nghĩ: “Ngươi cũng đừng để ta thất vọng...”
Thòng qua thử nghiệm giao chiến vừa rồi, Dương Phàm đã cho ra kết luận, tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ tuyệt đổi không phải là đối thù của mình.
Triệu tông chủ hơi thảm ý liếc mắt nhin hắn, thân hình bỗng nhoáng lên một cái, mắt thường có thê nhìn thấy bóng người trùng trùng điệp điệp.
- Không xong! Hắn sắp sử dụng một chiêu kia...
Lý tông chủ trong mắt dường như lộ ra vài tia kinh sợ, thì thào lâm bám:
- Xem ra kia Dương đạo hữu không có cơ hội còn mạng sống nữa rồi.
Lam Quy Đạo hơi sửng sốt, hắn biết Lý tòng chủ chính là đối thủ một mất một còn của Triệu tông chủ, đểu rất hiểu biết về nhau. Nhìn theo phán ứng của hắn, một chiêu kế tiếp của Triệu tông chủ này nhất định là kinh thế hãi tục.
“Vù vù...”
Một vầng băng quang màu lam quỷ dị ở quanh thân Triệu tông chù, hình thành ào ánh lúc sáng lúc tối không chừng.
Bốn phía thuy vực rung chuyển, lập tức theo đó đông lại. đóng băng cả mười mấy dặm, hàn ý lan tràn đó thậm chí khiến cho trong lòng tu sĩ ớ Lục San Cháu xa xa đêu lạnh cả người.
Một chiêu cuối cùng...
Tất cả người đang xem cuộc chiến, gần như đều ngừng lại hò hấp.
“Vèo! Vèo!”
Trong chốc lát, tầng tầng lóp lóp ảo ảnh quanh thán Triêu tông chủ bỗng nhiên ngưng lại,
hóa thành một cái quang ánh màu lam như tinh thể kết thành, tầng băng bốn phia chấn động, tản phát ra một khí tức nguy hiẻm.
- Đây chính là tuyệt kỷ Tinh Thể Huyễn Thân... của Triệu tông chủ!
Lv tông chủ trong lòng có kiêng kị phản tích:
- Mượn dùng thông linh pháp bảo Hàn Băng Giáp cùng bí thuật của bản thân, trong khoảng thòi gian ngắn chuyển hóa thản thể thành thán thể băng tinh kim cương bất hoại, thực lực cường đại hơn gấp mấy lẩn so với trước.
Tinh Thể Huyễn Thản đó có hình dáng tương tự như Triêu tòng chũ. cả vật thể giống như bông tuyết màu lam. phát ra khí cực hàn, hai mắt như lãnh tinh, khí rức cường đại hơn gấp mấy lân so với nguyênbản.
“Vù!Ầm!”
Vầng băng quanh thân Tinh Thể Huyễn Thẩn chấn động, bỗng dưng bùng nổ, mang theo hàn khí cuồn cuộn, lập rức bao phủ phạm vi mấy dặm, hơi băng đầy trời che lấp mặt tròỊ giống như ngày tận thế.
BỊ dòng khi lạnh che thiên phủ địa này tập kích tới, thản thể Dương Phàm tê rẩn, máu lập tức đọng lại, tốc độ giảm mạnh.
Càng thêm đáng sợ chính là, Tinh Thể Huyễn Thân kia với tốc độ đáng sợ xuất hiện trên đinh đẩu hắn. mang theo băng khí kinh thiên giống như tòa núi băng ập xuống.
Một kích như thế gần như không thuộc năng lực của con người, uy lực giống như một tòa núi băng trăm vạn cân đô ập xuống.
Pháp thuật thật đáng sợ.
Mọi người tại trường đều hít ngược một hơi khí lạnh.
“Vù! Vù!Ầm!”
Tinh thể Hóa Thẩn mang theo Băng Lưu Phong Bạo như ngọn núi, mành liệt ập xuống bao phủ Dương Phàm vào trong nó.
Mà giờ phút này. Dương Phàm muốn né tránh cũng không được, hắn hít sâu một hơi, thân hình hơi khom xuống.
Đột nhiên, trong mắt hắn mơ hỗ ẩn hiện hai vầng mặt trời đó. trong lòng bàn tay lại ngưng tụ một vâng hào quang màu đỏ nhạt cực kỳ không ôn định.
Vầng hào quang màu đó nhạt đó giống như hư vô, xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.
Khi lực lượng oanh kích như núi băng trăm vạn cân kia ập xuống, trên người Dương Phàm vọt lẻn hư ảnh hòa quang cao tới mười trượng, trực tiếp hóa thành hư vô chỗ nào nó có thể chạm tới.
-Phá!
Vầng mặt trời đó trong đồng tử trong mắt Dương Phàm, bắn ra hai luồng hào quang kinh hồn. vãng sáng đỏ nhạt trong lòng bản tay run run không chừng, đột nhiên bùng nô. hóa thành luồng quang trụ chọc thẳng tận trời cao.
Ngay sau đó. trước tầm nhin một vầng hào quang màu đó rực 1‘ỡ chói mắt. nhuộm đó bầu trời.
Tất cả mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, sâu trong tâm linh bị nóng bóng.
Giờ khắc này, nghe không được thanh âm do uy lực bùng nổ sinh ra. Vì sau khi đạt tới một cái giới hạn nào đó. khòngngờ thanh âm biên mất.
“Thình thịch!”
“Thình thịch! Thình thịch!”
Trong tai không còn nghe tiếng động, chi còn lại tiếng tim đập của mọi người.
Đột nhiên, chợt nghe “rắc” một tiếng, đồng thời kèm theo một tiếng thét thảm thiết.
Mọi người triển khai thẩn thức, khí tức chịu đựng nóng cháy đáng sợ. thấy được một màn kinh người này.
Chi thấy trên trời cao vạn dặm, một bóng người hóa thành một điểm đen. hút bóng ớ phía chân trời. Mà ớ thuy vực trước mắt. hình thành một cái hổ sâu phạm vi mấy trăm trượng.
Ảnh hưởng tới nước sòng trong phạm vi lớn này. không ngờ đều trống rỗng bốc hơi lên. hình thành một hố sâu chân không.
Nước sông lưu chuyền ớ xung quanh hố sâu. chi cần vừa tiép cận tới hố sâu này. sẽ lập tức bị bốc hoi. sau đó hình thành màn hơi nước càng ngày càng dàv đặc.
Mọi người giật mình cả kinh, lại ngẩng đầu nhìn lên, đâu còn thấy bóng dáng Triệu tông chủ. Người có động tác mau một chút cũng chi nhìn thấy một cái điêm đen. mất bóng phía chán trời, kèm theo tiếng kêu thảm thiết vang vọng kia mà thôi.
Dương Phàm nhìn bàn tay lóe ra hồng quang của mình, thì thào lẩm bẩm:
- vẫn là không nắm giữ tốt được lực đạo.
về phần kia Triệu tông chủ. khôngbiết bị đánh bay đi nơi nào rồi.
Thật lâu sau, mọi người tại đây mới trong hoảng hốt bừng tinh lại.
“Phù...”
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
- Điểu này sao có thể...
Lý tòng chủ trước đó đua ra kết luận, lúc này sắc mặt trắng bệch.
Các bậc cao Hóa Thẩn còn lại, đểu là bộ dáng lòng còn sợ hãi, thậm chí có người còn dùng ánh mắt khòng thuộc về mình, nhìn về phía thân ảnh màu đó lửa kia.
Rốt cục, Tông chủ Ngọc Thanh bừng tinh lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhin chẳm chẳm Dương Phàm:
- Dương đạo hữu! Chi là một trận luận bàn. ngài làm sao Triệu tòng chủ vậy?
Xét đến cùng. Triệu tông chủ cũng là cùng phe đồng minh của San Ngọc Tông.
- Cái này...
Dương Phàm có phần ngượng ngùng, cười:
- Hắn hẳn là không có chết.
Đương nhiên, giọng điệu của hắn cũng không xác định lắm.
ở trong lúc nguy cấp. hắn bộc phát ra lực lượng, đánh xuyên thủng tầng phòng ngự thông linh pháp bào của Triệu tông chủ. đây là điều không thê nghi ngờ.
Các tu sĩ khác thấy tình hình như vậy đểu lộ vẻ mặt cổ quái, hai mặt nhìn nhau.
Mà đồng tử trong mắt lão tổ Thương Vũ co rút lại, thần sắc không ngừng biến đổi, lão dùng ánh mắt kiêng kị nhìn về phia Dương Phàm.
Thật lâu sau.
“Vù!”
Một cái điểm đen từ trên cao rơi xuống, tốc độ nhanh đến cực điểm, khi sắp roi xuống đất. mơ hỗ có thể thấy được một bóng người.
-Là Triệu tông chủ!
Có người kêu lên.
Thản hình tông chủ Ngọc Thanh nhoáng lên một cái. hóa thành một vầng hào quang ba màu, bay tới tiếp được điểm đen biến thành bóng người kia. Sau đó hai người dưới lực rơi thật mạnh, rơi xuống dòng nước, làm nôi lên sóng nước cao tới mấy chục trượng.
Sau một lát, Tông chủ Ngọc Thanh ôm Triệu tông chủ sống chết không rõ. trồi lên mặt nước.
- Xương sườn cùng hai bàn tay gần như dập nát. tạng phủ bị một lực lượng đáng sợ thiêu đốt. thân thể gần như chết đi, mà Nguyên Anh cũng đang hôn mê bất tinh, tình huống không ổn...
Sau khi xem xét sơ thương thế của Triệu tông chủ, một bậc cao Hóa Thẩn khổ sỡthờ dài.
- Thương thế nghiêm trọng như vậy sao?
Dương Phàm cũng hơi lộ ra vé khác lạ.
-Hừ!
Vài vị tu sĩ Hóa Thần bên phe Triệu tông chù. lộ ra địch ý với Dương Phàm.
Nhưng thật ra Tiểu Hân ờ phương diện V đạo. trình độ không phải là kém. đi tới thi triển vài loại pháp thuật, liền có vẻ đôi khác.
Mà Cơ Nguyệt ớ phương diện V đạo. cũng có điểu hiểu biết, cùng trợ giúp trị liệu.
Trong trường hợp đó. tập trung sức của mọi người, cũng chi có thể làm chậm lại tốc độ Triệu tông chủ tiến vào quỷ mòn quan.
Dưới tình thếnguy ngập thậm nguy chí nguy.
Tất cả mọi người đểu bó tay không có biện pháp, đám người tông chủ Ngọc Thanh, càng thêm cấp bách như cứu hòa.
Thời điểm mọi nơi đểu tĩnh lặng.
-Đẻ ta thử xem sao!
Dương Phàm hơi thử nói.
- Ngươi?
Trong ánh mắt mọi người đêu chứa đây vẻ hoài nghi.
- Ừ! Kỳ thật... ta là một Dược Sư.
Dương Phàm chậm rãi đi tới, giơ tay khoát tay lên vai Triệu tông chủ.
Dược Sư?
Hơn mười vị bậc cao Hóa Thẩn tại trường, khuôn mặt co giật mạnh một cái.
Theo dưới công kích bạo lực vừa rồi, bọn họ càng thêm tin tưởng, Dương Phàm là một tên điên cuồng bạo lực.
Đúng lúc này. Triệu tông chủ kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, từ từ mờ to mắt. thương thế chuyểnbiến tốt đẹp.
Mà Dương Phàm tựa cười như không cười, trong bàn tay chàv xuôi lục ý. còn kèm theo một chút ánh sáng lóng lánh màu vàng.
Đây hiển nhiên là công dụng trị liệu của hắn.
- Dương Đại ca! Muội sớm biết y thuật của huynh không tẩm thường, nhưng không nghĩ tới lại đạt tới trình độ như thấ cho dù là ngự y thủ tịch trong cung Tán Hoang, vị tất so được với huynh.
Tiêu Hân ngạc nhiên vui mừng, trong mắt lộ đầy vẻ hung phấn, ánh mắt nhìn Dương Phàm càng thêm kính vêu ngưỡng mộ.
Dưới vè mặt co giật khiềp sợ của mọi người. Dương Phàm thuần thục ổn định trị bệnh cho Triệu tông chủ.
Sau hai canh giờ.
- Ta... ta không có chết?
Triệu tông chủ mở to mắt. suy yếu nói.
Lăo tổ Thương Vũ. Cơ Nguyệt, đám người tông chủ Ngọc Thanh vô cùng khiếp sợ. dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Dương Phàm.
Theo xem đặc tính công pháp trước đó. bọn họ vốn tướng 1‘ẳng Dương Phàm là một tên điên cuồngbạo lực, nhưthế nào đều khôngthê liên hệ với một Dược Sư cứu tế giúp đòi.
- Bản chức của Dương mỗ là một Dược Sư. trình độ ớ phương diện y đạo. còn cao hơn pháp lực và thần thông...
Sau khi Dương Phàm chữa trị Triệu tông chủ xong, hơi tự hào nói. Đề cập tới y đạo. hắn đích xác có tư cách kiêu ngạo.
Mọi người tại trường nghe vậy, bộ mặt lại co giật, chất phác gật gặt đẩu. cố nhịn xuống hình ảnh không thể xóa nhỏa trong nội tâm.
Đây có còn là thiên lý hay không, một tên phụ trợ Dược Sư, nhưng lại biến thái đển mức như thế. làm cho thân thòng phập lực chủ công của những tu sĩ bọn họ, còn có chỗ nào dùng nữa chứ?
Cảm quan của Dương Phàm thòng thiên triệt địa, cũng đồng thời sinh ra cảm ứng, hắn ngoái đầu lại nhìn lão một cái. khóe miệng khẽ nhéch lộ một nụ cười giả tạo.
Trận chiến luận bàn này đối với hắn mà nói. chính là một hỗi luyện tập tại hiện trường!!!
Một tân tú mói vào Hóa Thần Kỳ giao chiến cùng tông chủ Hóa Thẩn nhân hiệu lâu đời. không ngờ còn có thẻ đạt tới giữ lại dư lực. thậm chí dựa cơ hội này đê rèn luyện lực lượng của chính mình.
“Thực khó có thể tin mà...” CơNguỵệt cẩm trong tay câv ô, trên gương mặt xinh đẹp cổ điên tươi cười ôn hòa. lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đồng thời, nàng liếc mắt nhìn lão tổ Thương Vũ một cái, trong mắt đẩv vẻ tươi cười, dường như có chứa vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Đối với Chí Bảo Long Khí. nàng tự hiểu lấy minh, phúc duyên không tới, cũng không có năng lực giữ lấy.
Sắc mặt lão tổ Thương Vũ thực khó coi, cho tới bâv giờ lão vẫn chưa nhìn ra nội tình thực sự của Dương Phàm. Nhưng có thê khăng định, thực lực của đổi phương cao hơn đánh giá của mình.
Nếu nói như vậy, cộng thêm Chí Bảo Long Khí trong tay đổi phương...
Lão tổ Thương Vũ đột nhiên cảm thấy sự tình khó giải quyết. ỏ dưới tình huống nhìn không thấu Dương Phàm, lão hoàn toàn không có nắm chắc giết người đoạt bảo. việc này cực kỳ mạo hiêm phiêu lưu.
“̀m! Ẳm!”
Mà lúc này ỡ phía trên thuỷ vực, hai bóng người một lam một đỏ. thoắt ẩn thoắt hiện không chừng, triển khai thẩn thòng pháp lực đối kháng nhau, trong phạm vi mười dặm trời đất rung chuyên, sóng gió mành liệt.
Theo thời gian trôi qua, nhìn thoáng qua Dương Phàm dường như pháp lực cạn kiệt chổng đỡ hết nổi, nhung không có bất cứ dấu hiệu gì lộ ra sắp bại trận.
Mặc dù pháp lực hắn sử dụng càng Ngày càng ít, nhưng rõ ràng phát huy ra lực lượng càng lúc càng tiến bộ.
Các bậc cao Hóa Thần đang xem cuộc chiến tại đây. rất nhanh nhìn thấy biến hóa của Dương Phàm, tất cà đều bừng tinh chợt hiểu.
Cuối cùng, Ngay cà Triệu tông chủ thân ở trong trận chiến, cũng mơ hỗ cảm nhận được điều quái dị trong đó.
Hai người giao kích đấu pháp vẫn giẳng co kéo dài một Ngày một đêm. rốt cục Triêu tông chủ có chút lo lắng.
Mà Dương Phàm ở phương diện nắm trong tay lực lượng, dẳn dẳn thuần thục, cũng gặp phải một cái bình cảnh, cần vận dụng thường xuyên quanh năm suốt tháng, mói có thể đạt tới đột phá.
Rốt cục ớ khoảnh khắc đó, thẩn quang trong mắt Dương Phàm chợt ngưng tụ lại. hắn cười ha hả nói:
- Cứ đánh tiếp như vậy cũng không ý nghĩa, không bẳng lấy ngang tay chấm dứt. như thế nào?
Sắc mặt Triệu tông chủ liên tục biến đổi vài cái, ớ đây dưới ánh mắt của hơn mười vị cùng cấp nhìn vào mình, hắn đột nhiên có cảm giác không còn chút mặt mũi nào.
- Dương đạo hữu quả nhiên không phải tu sĩ Hóa Thần binh thường, thực lực vượt qua cùng cấp. Tuy nhiên trước khi chấm dứt. mời tiếp một chiêu cuối cùng của mỗ.
Triệu tông chủ hít sâu một hoi, nhìn thẳng vào tân tú Hóa Thẩn xa xa phía trước.
-ồ?
Dương Phàm nghe nói đến đây có chút hứng thú:
- Một chiêu cuối cùng sao?
- Đúng! Đó là đòn sát thủ của mỗ.
Hai mắt Triệu tông chủ nhìn chẳm chẳm vào Dương Phàm, tay áo không gió mà lay động, nước sông mênh mông dưới chân nôi sóng không ón định.
- Tất nhiên phái nghe theo Triệu đạo hữu.
Trong mắt Dương Phàm lộ rõ vẻ hưng phấn, trong lòng thẳm nghĩ: “Ngươi cũng đừng để ta thất vọng...”
Thòng qua thử nghiệm giao chiến vừa rồi, Dương Phàm đã cho ra kết luận, tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ tuyệt đổi không phải là đối thù của mình.
Triệu tông chủ hơi thảm ý liếc mắt nhin hắn, thân hình bỗng nhoáng lên một cái, mắt thường có thê nhìn thấy bóng người trùng trùng điệp điệp.
- Không xong! Hắn sắp sử dụng một chiêu kia...
Lý tông chủ trong mắt dường như lộ ra vài tia kinh sợ, thì thào lâm bám:
- Xem ra kia Dương đạo hữu không có cơ hội còn mạng sống nữa rồi.
Lam Quy Đạo hơi sửng sốt, hắn biết Lý tòng chủ chính là đối thủ một mất một còn của Triệu tông chủ, đểu rất hiểu biết về nhau. Nhìn theo phán ứng của hắn, một chiêu kế tiếp của Triệu tông chủ này nhất định là kinh thế hãi tục.
“Vù vù...”
Một vầng băng quang màu lam quỷ dị ở quanh thân Triệu tông chù, hình thành ào ánh lúc sáng lúc tối không chừng.
Bốn phía thuy vực rung chuyển, lập tức theo đó đông lại. đóng băng cả mười mấy dặm, hàn ý lan tràn đó thậm chí khiến cho trong lòng tu sĩ ớ Lục San Cháu xa xa đêu lạnh cả người.
Một chiêu cuối cùng...
Tất cả người đang xem cuộc chiến, gần như đều ngừng lại hò hấp.
“Vèo! Vèo!”
Trong chốc lát, tầng tầng lóp lóp ảo ảnh quanh thán Triêu tông chủ bỗng nhiên ngưng lại,
hóa thành một cái quang ánh màu lam như tinh thể kết thành, tầng băng bốn phia chấn động, tản phát ra một khí tức nguy hiẻm.
- Đây chính là tuyệt kỷ Tinh Thể Huyễn Thân... của Triệu tông chủ!
Lv tông chủ trong lòng có kiêng kị phản tích:
- Mượn dùng thông linh pháp bảo Hàn Băng Giáp cùng bí thuật của bản thân, trong khoảng thòi gian ngắn chuyển hóa thản thể thành thán thể băng tinh kim cương bất hoại, thực lực cường đại hơn gấp mấy lẩn so với trước.
Tinh Thể Huyễn Thản đó có hình dáng tương tự như Triêu tòng chũ. cả vật thể giống như bông tuyết màu lam. phát ra khí cực hàn, hai mắt như lãnh tinh, khí rức cường đại hơn gấp mấy lân so với nguyênbản.
“Vù!Ầm!”
Vầng băng quanh thân Tinh Thể Huyễn Thẩn chấn động, bỗng dưng bùng nổ, mang theo hàn khí cuồn cuộn, lập rức bao phủ phạm vi mấy dặm, hơi băng đầy trời che lấp mặt tròỊ giống như ngày tận thế.
BỊ dòng khi lạnh che thiên phủ địa này tập kích tới, thản thể Dương Phàm tê rẩn, máu lập tức đọng lại, tốc độ giảm mạnh.
Càng thêm đáng sợ chính là, Tinh Thể Huyễn Thân kia với tốc độ đáng sợ xuất hiện trên đinh đẩu hắn. mang theo băng khí kinh thiên giống như tòa núi băng ập xuống.
Một kích như thế gần như không thuộc năng lực của con người, uy lực giống như một tòa núi băng trăm vạn cân đô ập xuống.
Pháp thuật thật đáng sợ.
Mọi người tại trường đều hít ngược một hơi khí lạnh.
“Vù! Vù!Ầm!”
Tinh thể Hóa Thẩn mang theo Băng Lưu Phong Bạo như ngọn núi, mành liệt ập xuống bao phủ Dương Phàm vào trong nó.
Mà giờ phút này. Dương Phàm muốn né tránh cũng không được, hắn hít sâu một hơi, thân hình hơi khom xuống.
Đột nhiên, trong mắt hắn mơ hỗ ẩn hiện hai vầng mặt trời đó. trong lòng bàn tay lại ngưng tụ một vâng hào quang màu đỏ nhạt cực kỳ không ôn định.
Vầng hào quang màu đó nhạt đó giống như hư vô, xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.
Khi lực lượng oanh kích như núi băng trăm vạn cân kia ập xuống, trên người Dương Phàm vọt lẻn hư ảnh hòa quang cao tới mười trượng, trực tiếp hóa thành hư vô chỗ nào nó có thể chạm tới.
-Phá!
Vầng mặt trời đó trong đồng tử trong mắt Dương Phàm, bắn ra hai luồng hào quang kinh hồn. vãng sáng đỏ nhạt trong lòng bản tay run run không chừng, đột nhiên bùng nô. hóa thành luồng quang trụ chọc thẳng tận trời cao.
Ngay sau đó. trước tầm nhin một vầng hào quang màu đó rực 1‘ỡ chói mắt. nhuộm đó bầu trời.
Tất cả mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, sâu trong tâm linh bị nóng bóng.
Giờ khắc này, nghe không được thanh âm do uy lực bùng nổ sinh ra. Vì sau khi đạt tới một cái giới hạn nào đó. khòngngờ thanh âm biên mất.
“Thình thịch!”
“Thình thịch! Thình thịch!”
Trong tai không còn nghe tiếng động, chi còn lại tiếng tim đập của mọi người.
Đột nhiên, chợt nghe “rắc” một tiếng, đồng thời kèm theo một tiếng thét thảm thiết.
Mọi người triển khai thẩn thức, khí tức chịu đựng nóng cháy đáng sợ. thấy được một màn kinh người này.
Chi thấy trên trời cao vạn dặm, một bóng người hóa thành một điểm đen. hút bóng ớ phía chân trời. Mà ớ thuy vực trước mắt. hình thành một cái hổ sâu phạm vi mấy trăm trượng.
Ảnh hưởng tới nước sòng trong phạm vi lớn này. không ngờ đều trống rỗng bốc hơi lên. hình thành một hố sâu chân không.
Nước sông lưu chuyền ớ xung quanh hố sâu. chi cần vừa tiép cận tới hố sâu này. sẽ lập tức bị bốc hoi. sau đó hình thành màn hơi nước càng ngày càng dàv đặc.
Mọi người giật mình cả kinh, lại ngẩng đầu nhìn lên, đâu còn thấy bóng dáng Triệu tông chủ. Người có động tác mau một chút cũng chi nhìn thấy một cái điêm đen. mất bóng phía chán trời, kèm theo tiếng kêu thảm thiết vang vọng kia mà thôi.
Dương Phàm nhìn bàn tay lóe ra hồng quang của mình, thì thào lẩm bẩm:
- vẫn là không nắm giữ tốt được lực đạo.
về phần kia Triệu tông chủ. khôngbiết bị đánh bay đi nơi nào rồi.
Thật lâu sau, mọi người tại đây mới trong hoảng hốt bừng tinh lại.
“Phù...”
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
- Điểu này sao có thể...
Lý tòng chủ trước đó đua ra kết luận, lúc này sắc mặt trắng bệch.
Các bậc cao Hóa Thẩn còn lại, đểu là bộ dáng lòng còn sợ hãi, thậm chí có người còn dùng ánh mắt khòng thuộc về mình, nhìn về phía thân ảnh màu đó lửa kia.
Rốt cục, Tông chủ Ngọc Thanh bừng tinh lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhin chẳm chẳm Dương Phàm:
- Dương đạo hữu! Chi là một trận luận bàn. ngài làm sao Triệu tòng chủ vậy?
Xét đến cùng. Triệu tông chủ cũng là cùng phe đồng minh của San Ngọc Tông.
- Cái này...
Dương Phàm có phần ngượng ngùng, cười:
- Hắn hẳn là không có chết.
Đương nhiên, giọng điệu của hắn cũng không xác định lắm.
ở trong lúc nguy cấp. hắn bộc phát ra lực lượng, đánh xuyên thủng tầng phòng ngự thông linh pháp bào của Triệu tông chủ. đây là điều không thê nghi ngờ.
Các tu sĩ khác thấy tình hình như vậy đểu lộ vẻ mặt cổ quái, hai mặt nhìn nhau.
Mà đồng tử trong mắt lão tổ Thương Vũ co rút lại, thần sắc không ngừng biến đổi, lão dùng ánh mắt kiêng kị nhìn về phia Dương Phàm.
Thật lâu sau.
“Vù!”
Một cái điểm đen từ trên cao rơi xuống, tốc độ nhanh đến cực điểm, khi sắp roi xuống đất. mơ hỗ có thể thấy được một bóng người.
-Là Triệu tông chủ!
Có người kêu lên.
Thản hình tông chủ Ngọc Thanh nhoáng lên một cái. hóa thành một vầng hào quang ba màu, bay tới tiếp được điểm đen biến thành bóng người kia. Sau đó hai người dưới lực rơi thật mạnh, rơi xuống dòng nước, làm nôi lên sóng nước cao tới mấy chục trượng.
Sau một lát, Tông chủ Ngọc Thanh ôm Triệu tông chủ sống chết không rõ. trồi lên mặt nước.
- Xương sườn cùng hai bàn tay gần như dập nát. tạng phủ bị một lực lượng đáng sợ thiêu đốt. thân thể gần như chết đi, mà Nguyên Anh cũng đang hôn mê bất tinh, tình huống không ổn...
Sau khi xem xét sơ thương thế của Triệu tông chủ, một bậc cao Hóa Thẩn khổ sỡthờ dài.
- Thương thế nghiêm trọng như vậy sao?
Dương Phàm cũng hơi lộ ra vé khác lạ.
-Hừ!
Vài vị tu sĩ Hóa Thần bên phe Triệu tông chù. lộ ra địch ý với Dương Phàm.
Nhưng thật ra Tiểu Hân ờ phương diện V đạo. trình độ không phải là kém. đi tới thi triển vài loại pháp thuật, liền có vẻ đôi khác.
Mà Cơ Nguyệt ớ phương diện V đạo. cũng có điểu hiểu biết, cùng trợ giúp trị liệu.
Trong trường hợp đó. tập trung sức của mọi người, cũng chi có thể làm chậm lại tốc độ Triệu tông chủ tiến vào quỷ mòn quan.
Dưới tình thếnguy ngập thậm nguy chí nguy.
Tất cả mọi người đểu bó tay không có biện pháp, đám người tông chủ Ngọc Thanh, càng thêm cấp bách như cứu hòa.
Thời điểm mọi nơi đểu tĩnh lặng.
-Đẻ ta thử xem sao!
Dương Phàm hơi thử nói.
- Ngươi?
Trong ánh mắt mọi người đêu chứa đây vẻ hoài nghi.
- Ừ! Kỳ thật... ta là một Dược Sư.
Dương Phàm chậm rãi đi tới, giơ tay khoát tay lên vai Triệu tông chủ.
Dược Sư?
Hơn mười vị bậc cao Hóa Thẩn tại trường, khuôn mặt co giật mạnh một cái.
Theo dưới công kích bạo lực vừa rồi, bọn họ càng thêm tin tưởng, Dương Phàm là một tên điên cuồng bạo lực.
Đúng lúc này. Triệu tông chủ kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, từ từ mờ to mắt. thương thế chuyểnbiến tốt đẹp.
Mà Dương Phàm tựa cười như không cười, trong bàn tay chàv xuôi lục ý. còn kèm theo một chút ánh sáng lóng lánh màu vàng.
Đây hiển nhiên là công dụng trị liệu của hắn.
- Dương Đại ca! Muội sớm biết y thuật của huynh không tẩm thường, nhưng không nghĩ tới lại đạt tới trình độ như thấ cho dù là ngự y thủ tịch trong cung Tán Hoang, vị tất so được với huynh.
Tiêu Hân ngạc nhiên vui mừng, trong mắt lộ đầy vẻ hung phấn, ánh mắt nhìn Dương Phàm càng thêm kính vêu ngưỡng mộ.
Dưới vè mặt co giật khiềp sợ của mọi người. Dương Phàm thuần thục ổn định trị bệnh cho Triệu tông chủ.
Sau hai canh giờ.
- Ta... ta không có chết?
Triệu tông chủ mở to mắt. suy yếu nói.
Lăo tổ Thương Vũ. Cơ Nguyệt, đám người tông chủ Ngọc Thanh vô cùng khiếp sợ. dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Dương Phàm.
Theo xem đặc tính công pháp trước đó. bọn họ vốn tướng 1‘ẳng Dương Phàm là một tên điên cuồngbạo lực, nhưthế nào đều khôngthê liên hệ với một Dược Sư cứu tế giúp đòi.
- Bản chức của Dương mỗ là một Dược Sư. trình độ ớ phương diện y đạo. còn cao hơn pháp lực và thần thông...
Sau khi Dương Phàm chữa trị Triệu tông chủ xong, hơi tự hào nói. Đề cập tới y đạo. hắn đích xác có tư cách kiêu ngạo.
Mọi người tại trường nghe vậy, bộ mặt lại co giật, chất phác gật gặt đẩu. cố nhịn xuống hình ảnh không thể xóa nhỏa trong nội tâm.
Đây có còn là thiên lý hay không, một tên phụ trợ Dược Sư, nhưng lại biến thái đển mức như thế. làm cho thân thòng phập lực chủ công của những tu sĩ bọn họ, còn có chỗ nào dùng nữa chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.