Tiên Hồng Lộ

Quyển 6 - Chương 462: Bia đá Tiên Hồng

Khoái Xan Điếm

09/04/2013



Dương Phàm ở lại Vụ Liễu trấn nghỉ ngơi nửa tháng, liền chuẩn bị đi Dược Tiên cốc. Thế nhưng Hồ Phi khuyên can mãi cũng muốn cùng đi theo.

- Ngươi mới vào Nguyên Anh ít nhất cần thời gian hai năm củng cố cảnh giới.

Dương Phàm chau mày.

- Dương lão đại ngươi đi Dược Tiên cốc, không phải muốn đi ngang Thanh Giang Hà sao? Lão yêu kia nói nếu như thăng cấp Nguyên Anh ta đi gặp hắn.

Hồ Phi vẫn không kiềm chế được cho nên cũng tìm được một lý do.

- Lão yêu?

Dương Phàm nao nao:

- Ngươi nói là lão yêu thần bí đã từng cho ngươi tiến vào Cửu u Bí Cảnh?

Khi đó sau khi đoàn người bọn người tiến vào Cửu u Bí Cảnh cửa vào bị ba đại Nguyên Anh bậc cao trong coi. Tuy rằng Hồ Phi đã đến nhưng đã quá thời gian, may mắn có lão yêu thần bí lên tiếng, để mấy đại Nguyên Anh bậc cao Ngư Dương Quốc gật đầu, phá lệ cho hắn đi vào.

- Đúng vậy, chính là hắn!

Hồ Phi hưng phấn nói:

- Sau khi ngươi rời đi mấy chục năm hắn còn tới gặp ta.

- Được rồi, dù sao cũng tiện đường.

Dương Phàm rốt cuộc đáp ứng. Nửa ngày sau rốt cuộc hai người từ Vụ Liễu trấn chạy tới lưu vực Thanh Giang Hà. Có lẽ là một loại cảm quan dẫn đường. Dương Phàm đi tới Tú Ngọc Các.

Quy mô phường thị Tú Ngọc Các ở trong mấy ngàn dặm này cũng không nhỏ gần với Ngũ Bàn Sơn. Dương Phàm nhớ kỹ, mấy chục năm trước, ba người Viên lão đại, Lý Nguyệt Sương. Hoàng Vũ trên Thiên Hành Chu xây dựng lầu các giao dịch ở đây.

- Đi tới xem...

Dương Phàm mang theo một tia hoài niệm bay tới bầu trời Tú Ngọc Các. Mở ra thần thức bao phủ toàn bộ phạm vi mấy chục dặm. So sánh với mấy chục năm trước, Tú Ngọc Các ngày càng phát triển phồn hoa, mặc dù không có Nguyên Anh bậc cao cùng Kim Đan đại tu sĩ nhưng cũng có hai gã Kim Đan bậc cao. Thần thức Dương Phàm nhanh chóng dừng lại trên một lầu các.

Bảng hiệu lầu các có ba chữ: Thiên Hành Các.

Đó chính là lầu các cửa hàng ba huynh đệ Thiên Hành Chu mở ra. Xuyên thấu qua lầu các ba tầng, Dương Phàm thấy được Viên lão đại tóc trắng xóa cùng với LÝ Nguyệt Sương tuổi xuân đã qua và Hoàng Vũ tuổi trung niên. Tu vi Viên lão đại ước chừng Ngưng Thần hậu kỳ, Lý Nguyệt Sương cùng Hoàng Vũ đều đạt tới Ngưng Thần trung kỳ. Có ba tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ở đây tọa trấn cũng miễn cưỡng đủ rồi. Huống hồ năm đó Dương Phàm chấn nhiếp Tú Ngọc Các dư uy còn đó.

- Xuống xem thử.

Dương Phàm khẽ thở dài.

Vù vù!

Hai người rơi xuống từ trên cao, tốc độ nhanh như mị ảnh. Dương Phàm ẩn nấp khí tức không nhìn ra sâu cạn. Còn Hồ Phi chỉ có thể thu phát lực lượng thoải mái nhưng khó có thể hoàn toàn khống chế được khí tức. Lúc khí tức Nguyên Anh Kỳ cường đại hiển lộ ra tu sĩ gần đó không khỏi kinh hãi mỗi người lộ ra vẻ kính sợ. Hai người đi vào Thiên Hành Các liền đụng mặt với Lý Nguyệt Sương cùng Hoàng Vũ.

- Ngươi...

Lý Nguyệt Sương ngẩn ra, nàng đã qua tuổi xuân thì sắc mặt phức tạp khó hiểu trước tiên là mừng rỡ lại chợt ảm đạm tối tăm. Hoàng Vũ ngây người sững sờ nhìn Dương Phàm. Khuôn mặt hiện ra trước mắt hai người, mặc dù xa cách ba mươi năm vẫn còn quen thuộc như vậy. Phảng phất như bằng hữu cũ vừa gặp mấy ngày trước. Sau đó. hai người Lý Nguvệt Sương cảm nhận được thiếu niên xấu xí bên cạnh Dương Phàm phóng ra khí tức kinh khủng. Đây nghiễm nhiên là khí tức tu sĩ bậc cao... còn muốn đáng sợ hơn mấy lần bậc cao Kim Đan Tú Ngọc Các. Hoàng Vũ cùng Lý Nguvệt Sương liền cảm thấy khó chịu bất an dùng ánh mắt kính sợ nhìn Hồ Phi.

- Không cần sợ hắn là bằng hữu của ta.

Dương Phàm mĩm cười:

- Đi lên ngồi xem, gặp Viên lão.

- Vâng vâng.

Hoàng Vũ được sủng mà kinh gật đầu dẫn hai người đi lên. Hắn lại không biết rằng tin tức Tú Ngọc Các có Nguyên Anh bậc cao đích thân tới, chỉ trong nửa khắc đã không cánh mà bay truyền tới cao tầng. Đi tới lầu ba Thiên Hành Các Dương Phàm gặp được Viên lão. Lão già tóc trắng xóa này, sau khi nhìn thấy Dương Phàm run rẩy đứng lên kích động khó hiểu. Tuy nhiên, khi lão cảm nhận được khí tức Hồ Phi ở bên cạnh Dương Phàm không khỏi hít một hơi lạnh.

Nguyên Anh bậc cao!



Bằng kinh nghiệm từng trải trăm năm của lão chút năng lực phán đoán đó vẫn phải có. Ánh mắt Viên lão nhìn về phía Dương Phàm ngày càng phức tạp lão có thể thấy được lúc Hồ Phi cùng Dương Phàm đứng chung một chỗ thân phận địa vị là bình đẳng. Thậm chí hai người hành động còn là lấy Dương Phàm làm chính Hồ Phi bên cạnh một bộ nói gì nghe nấy. Có thể tưởng tượng, hiện giờ Dương Phàm đã đạt đến độ cao cỡ nào?

- Mời ngồi, hai vị mời ngồi.

Viên lão vội và đứng dậy nhường chỗ ngồi.

- Viên lão không cần khách khí ta thuận tiện đi ngang qua đây một lúc sẽ đi.

Dương Phàm mĩm cười tùy tiện ngồi xuống, Hồ Phi dứt khoát hai tay chống nạnh đứng ở bên cạnh hắn lười ngồi.

- A~

Bọn người Viên lão thấp thỏm lo âu không dám ngồi xuống. Ngay cả Nguyên Anh bậc cao cũng đứng bọn họ làm sao dám ngồi. Cũng không phải là Hồ Phi cố ý làm khó mà hắn trời sinh hiếu động tính cách nóng nảy, ngồi xuống liền không chịu được. Huống hồ trước kia ở kinh đô, lúc làm cận vệ cho Dương Phàm cũng vẫn thường như thế. Thấy tình cảnh này, Dương Phàm cười khổ không thôi nói với Hồ Phi:

- Ngươi cũng ngồi xuống đi.

Hồ Phi bĩu môi vẻ mặt không tình nguyện ngồi xuống. Thấy Hồ Phi Nguyên Anh bậc cao này ngồi xuồng rồi, mấy người Viên lão mới dám ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

- Cuộc đời này tiểu lão nhi may mắn lại có cơ hội nhìn thấy Nguyên Anh bậc cao...

Viên lão sụt sịt cảm thán trong ánh mắt tràn ngập kính sợ, kích động. Mấy người đang ở trong lầu các, tùy tiện nói chuyện phiếm một hồi. Đúng lúc này, ở ngoài Thiên Hành Các truyền đến hai đạo khí tức bậc cao.

- Vãn bối Tần Bá (Từ Nhạc), cầu kiến tiền bối!

Hai gã Kim Đan bậc cao ở ngoài, đứng ở bên ngoài Thiên Hành Các khom mình hành lễ nói Nếu như bình thường Thiên Hành Các này bọn họ muốn vào thì vào muốn ra thì ra. Thế nhưng vào lúc này, bọn họ không dám vượt quá giới hạn.

- Dương dược sư bọn họ là Kim Đan bậc cao hai đại thế lực tọa trấn Tú Ngọc Các.

Hoàng Vũ có chút khẩn trương nói.

- Kim Đan bậc cao?

Hồ Phi nhếch miệng:

- Không gặp cút cho ta!

Vừa dứt lời một cỗ áp lực đáng sợ như thiên uy phủ xuống ngoài Thiên Hành Các. Hai đại Kim Đan bậc cao bị dọa hồn phi phách tán lập tức thưa dạ:

- Vâng, vâng!

Thừa dịp tiền bối trên lầu còn chưa phát uy, bọn họ thức thời lập tức bỏ chạy, cũng không dám có một chút bất mãn đối nghịch gì. Trên lầu ba Thiên Hành Các Viên lão, Hoàng vũ, Lý Nguyệt Sương ba người hai mặt nhìn nhau trong lòng thấp thỏm. Hai gã Kim Đan cường giả ở Tú Ngọc Các này ngày thường cao cao tại thượng, lại bị một câu nói đuổi đi lại còn rất cung kính. Sau đó trong quá trình trò chuvện bọn người Viên Lão lo lo sợ sợ hết sức cung kính.

Dương Phàm thầm thở dài một hơi có chút thất vọng. Trước mặt vách ngăn thân phận quá lớn, bằng hữu khi đó còn có thể bình dị gần gũi lại trở nên xa lạ như vậy. Nghĩ tới đây hắn liền đứng dậy cáo từ.

- Chỗ này có một chút linh đan bao gồm ba viên Trúc Cơ Đan bây giờ tặng cho các người.

Dương Phàm vung ống tay áo mấy bình linh đan bay tới trước mặt Viên lão.

Tiếp đó, hắn thở dài một tiếng:

- Ngày sau sợ rằng rất ít có cơ hội tới đây.

Mấy người Viên lão vội vàng cảm tạ tất cung tất kính. Dương Phàm càng thêm thất vọng cảm nhận được chân chính càng cao càng cô độc.

- Chúng ta đi thôi.

Dương Phàm nói với Hồ Phi một tiếng, hai người liền chuẩn bị rời đi.

- Dương dược sư, xin chờ một chút!

Viên lão lệ nóng doanh tròng, đột nhiên gọi Dương Phàm.



- Viên lão còn có gì muốn nói?

Dương Phàm hỏi.

- Cảm tạ Dương dược sư ân tái tạo nếu không có ngài sẽ không có ba huynh đệ sót lại trên Thiên Hành Chu chúng ta ngày hôm nay.

Viên lão lệ già ngang dọc. nói:

- Lẽ nào dược sư ngài đã quên ngài là một trong cổ đông Thiên Hành Các này. Năm phần lợi nhuận nơi đây, đều thuộc về ngài.

Dương Phàm thân người cứng lại. Lúc này hắn mới nhớ tới chuyện năm đó khi đó mình hỗ trợ Thiên Hành Các giải trừ nguy nan, ba người Viên lão liền nhường lại năm phần lợi nhuận. Từ một trình độ nào đó mà nói. Dương Phàm là ông chủ lớn nhất Thiên Hành Các này. Viên lào run rẩy lấy ra một túi trữ vật, đưa cho Dương Phàm:

- Linh thạch này, đều thuộc về Dương dược sư.

Dương Phàm tiếp nhận túi trữ vật, thần thức đảo qua phát hiện bên trong lại có mấy vạn linh thạch. Đây chính là chia phân nửa phần lợi nhuận Thiên Hành Các trong ba mươi năm qua. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi thâm ý liếc nhìn Viên lão gật đầu nói:

- Được. ngươi có tâm này, Dương mỗ an ủi không ít.

- về phần linh thạch trong túi trữ vật này...

Dương Phàm trầm ngâm nói:

- Năm phần lợi nhuận thuộc về ta vĩnh viễn đặt lại Thiên Hành Các.

- Dương dược sư có ý là?

- Chỉ cần phần chia phân nửa lợi nhuận này còn đó. Dương mỗ liền vĩnh viễn sẽ là cổ đông Thiên Hành Các.

Dương Phàm ý vị sâu xa nói. Có thể tưởng tượng, theo thời gian trôi qua phần linh thạch này sẽ càng tích lũy càng nhiều. Hiện giờ là mấy vạn linh thạch, tiếp qua mấy chục mấy trăm năm. có thể tăng lên mấy chục vạn thậm chí càng nhiều hơn. Đến lúc đó năm phần chia lợi nhuận này, sẽ là một con số khủng bố.

- Được. năm phần chia lợi nhuận này, Thiên Hành Các đời đời bảo tồn cho Dương dược sư đời đời truyền thừa nó.

Viên lão vẻ mặt chân thành nói.

- Nếu như có một ngày nào đó khi đời sau Thiên Hành Các không chịu nổi linh thạch kếch xù này dụ hoặc... Như vậy, quan hệ cổ đông của Dương mỗ cùng Thiên Hành Các sẽ tự động giải trừ.

Dương Phàm cưỡi khẽ sau đó bay tới trước cửa Thiên Hành Các. Bỗng nhiên, hắn vung tay lên trước người xuất hiện một tấm bia đá màu đen sau đó đưa vào linh khí vỗ xuống mặt đất.

Ầm phốc!

Tấm bia đá màu đen nhập sâu mấy thước vào tầng đất. Sau đó, Dương Phàm bấm tay không nhẹ nhàng vẽ lên. Trên tấm bia đá lóe ra quang mang xanh lục lộ ra hai chữ cổ triện hàm ý vô cùng: Tiên Hồng.

Tấm bia đá này, được rót vào một chút tinh nguyên bản mạng cùng dấu vết linh hồn. Khắc xong hai chữ này, Dương Phàm cùng Hồ Phi nhẹ nhàng rời đi, lưu lại ba người Viên lão sững sờ. Mấy trăm năm về sau khối bia đá màu đen này vẫn đứng vững ở Thiên Hành Các. Chỉ cần nó còn đó một ngày, sẽ không có người dám tới phạm cho nên Thiên Hành Các dần dần phồn vinh hưng thịnh. Thiên Hành Các đời đời tương truyền, coi tấm bia như thần thủ hộ. Đồng thời truyền thuyết điển cố về tấm bia đá màu đen này, dẫn tới rất nhiều người tu tiên đến tham quan. Thậm chí. rất nhiều năm sau thời điểm có tấm bia đá khắc hai chữ Tiên Hồng trở thành thời điểm lịch sử Tú Ngọc Các, về sau này, ngay cả phường thị cũng dứt khoát đổi tên thành Tiên Hồng phường thị.

Đương nhiên, những chuyện này đều là về sau tạm thời không đề cập tới.

Nói tiếp. Dương Phàm cùng Hồ Phi rời khỏi phường thị Tú Ngọc Các liền bay đi sâu trong Thanh Giang Hà. Hai canh giờ sau rốt cuộc hai người bay đến một đoạn sông lớn khu vực hoang vu vắng người.

- Chúng ta làm sao mới có thể thấy được lão yêu như ngươi nói?

Dương Phàm dừng lại hỏi.

- Chuyện này dễ thôi!

Hồ Phi cười hắc hắc trong tav xuất hiện một chiếc ngọc phù màu lam rót vào linh khí bắn vào trong Thanh Giang Hà.

Ào ào ào~

Bỗng nhiên Thanh Giang Hà dâng lên sóng to gió lớn. Nước sông cuồn cuộn dâng trào tới bên này. Ngay lúc đó. từ trong nước sông hiện ra một người nước khổng lồ phóng ra uv áp kinh thế. khiến cho thiên địa biến sắc.

- Ha ha ha... Rốt cuộc các ngươi tới rồi!

Người nước khổng lồ cất tiếng, quanh quẩn hùng hồn giữa rừng núi, giờ phút này Thanh Giang Hà nổi sóng phập phồng, kinh thế hãi tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồng Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook