Quyển 5 - Chương 422: Chém long giác
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
Kim Giao Long bị Khai Quang Tịnh Thế Diễm của Dương Phàm đánh bại, vừa chạy ra lối vào đại điện vừa lúc gặp Thạch Thiên Hàn như hung thần ác sát.
Thạch Thiên Hàn giờ phút này Ma Thần Phụ Thể, sau lưng càng có bóng Ma Thần viễn cổ mười trượng, so với hung thần ác sát còn đáng sợ hơn gấp chục, gấp trăm lần.
Kim Giao Long vừa lúc nhìn thấy Thạch Thiên Hàn toàn lực thi triển lực lượng lập tức đánh bay Chu Hồng, Ma Hoàng Kiếm một kiếm "miễu sát" ngân giáp tử sĩ Kim Đan Đại Tu Sĩ.
- Các hạ muốn đi đâu?
Trong mắt Thạch Thiên Hàn chợt lóe hàn quang, ma uy kinh thiên mênh mông do dung hợp bóng Ma Thần sinh ra, ầm ầm phủ tới.
Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thừa dịp đánh rắn giập đầu.
- Thạch Thiên Hàn. Ngươi muốn làm gì? Bản long gia cùng ngươi không cừu không oán. Kim Giao Long ngoài mặt cứng cỏi nói, trong lòng lại run lên, thầm nghĩ không tốt. Giờ phút này, hắn có thể nói là trước có sói sau có hổ.
Trên thực tế, Dương Phàm cũng không đuổi theo. Danh hiệu thứ nhất nội hải của Long Tức Sí Kim Diễm cũng không phải là giả.
Vừa rồi hai chân hỏa đối chiến, hắn tiêu hao thật lớn, trong cơ thể cũng bị lực lượng long tức ăn mòn, trong khoảng thời gian ngắn còn không thể hoàn toàn hóa giải.
- Ngươi cùng ta không cừu không oán? Thạch Thiên Hàn cười lạnh liên tục nói:
- Lúc ở mật thất dược phòng, các hạ một lòng một dạ muốn cướp đoạt Linh Lung Tâm Ngọc của Thạch mỗ.
- Nếu các hạ có thực lực như vậy, ta tự nhiên sẽ không nảy sinh ý đó.
Kim Giao Long cường chế lửa giận trong lòng, giờ phút này ở vào thể yếu, chỉ có thể làm ra nhượng bộ.
- Không được. Thạch mỗ sớm nhìn ngươi khó chịu, ít nhất cũng phải đánh trả. Ngươi chịu ta một kiếm rồi đi.
Thạch Thiên Hàn không chút nói tình lý châm rãi giơ cự kiếm hóa thành dài ba trượng kia, ma uy kinh thiên dày đặc hóa thành kiếm khí cuồn cuộn màu đen, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống như tia chớp chém tới.
Theo động tác của hắn, bóng Ma Thần sau lưng cùng rít gào, phát ra linh hồn uy hiếp cường đại, kèm theo lực lượng càng cuồng bạo.
Trước một kiếm khai sơn liệt địa này, Kim Giao Long cảm thấy một trận vô lực.
Đừng nói hắn hiện tại trạng thái suy yếu, người bị thương nặng. Cho dù là thời kì mạnh nhất, đối mặt một kích như này cũng phái nhượng bộ lui binh.
Ầm! Vút~~~~
Ma uy cường đại ép hắn không thở nổi, khu vực quanh thân càng bị một cỗ thần thông không thể đánh giá tập trung, khó thể trốn tránh. Hơn nữa, lấy tốc độ của hắn cũng không bằng được tốc độ công kích của Thạch Thiên Hàn.
Ngao!
Rơi vào đường cùng, Kim Giao Long hóa thành bản tôn giao long hai mươi trượng, vận chuyển toàn thân pháp lực, hội tụ lực lượng vào đôi long giác ở đỉnh đầu.
Kim Giao Long có thể xưng là bán thần thú, khác nhau với giao long bình thường chính tại đôi long giác này. Trong đó ẩn chứa Chân Long Chi Khí, cũng là nơi cứng rắn nhất thân thể.
Giờ phút này, nếu hắn không dùng long giác đi ngăn cản, bất kỳ bộ vị nào của thân thể suy yếu bị lợi bảo công kích Ma Hoàng Kiếm này chém trúng, đều sẽ bị một chia làm hai không chút lưu tình.
Đinh!
Đốm lửa bắn ra bốn phía, Kim Giao Long kêu thảm một tiếng.
Ma Hoàng Kiếm mang theo lực lượng khổng lồ của Thạch Thiên Hàn cùng uy áp mênh mông của Ma Ảnh, lập tức chém trúng một cái long giác.
Một kích cường đại như thế, cho dù là cường giả Nguyên Anh sơ kỳ cũng không dám đón đỡ chính diện.
Đinh~~~~~Rắc!
Đột nhiên, cái long giác bị chém trúng không ngờ gãy ra, mức độ sắc bén của Ma Hoàng Kiếm vượt qua sự tưởng tượng của Kim Giao Long.
Bá!
Tường Vân Ngõa dưới chân Thạch Thiên Hàn run lên, hư không tiêu thất, ngay sau đó xuất hiện ở nơi long giác rơi xuống, thu hút vào Tiên Hồng Không Gian.
Kim Giao Long mất đi một cái long giác hội tụ Chân Long Chi Khí, càng thêm suy yếu, thân rồng khổng lồ run lên, hóa thành một đạo huyễn quang màu vàng bay về phía ngoài Thiên Lan tiên phủ.
Thân thể Thạch Thiên Hàn ở giữa không trung lảo đảo một chút, trong cơ thể trống rỗng.
- Khặc khặc khặc.
Lúc này, Ma Ảnh sau lưng lại phát động tâm thần công kích với hắn, ý đồ mê hoặc tâm trí, khiến Thạch Thiên Hàn hãm vào vực sâu giết chóc, nhân cơ hội tranh đoạt quyền chủ động thân thể.
Nhưng mà Thạch Thiên Hàn chỉ là một phân thân, có bản tôn Dương Phàm ở một bên nhìn vào, làm sao để xảy ra chuyện đó?
Thạch Thiên Hàn giang hai tay, thân thể hóa trở về nguyên dạng, bóng Ma Thần sau lưng trong một toàng tiếng gầm gừ không cam lòng, hóa thành một ma uyên màu đen sâu không đáy, biến mất.
Bóng Ma Thần vừa mới đi, thân hình Thạch Thiên Hàn nhoáng lên một cái, lắc lư muốn đổ, dường như tất cả lực lượng trong cơ thể đều bị rút sạch.
Loại bí thuật cường đại như Ma Thần Phụ Thể, lực bộc phát kinh người, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến cùng có khả năng. Nhưng khuyết điểm cùng rất rõ ràng: bản thân bí thuật có tính nguy hiểm nhất định, hơn nữa thời gian liên tục không lâu, sau khi thi triển bí thuật sẽ làm cho thân thể cực độ suy yếu.
Thấy Thạch Thiên Hàn sau khi thi triển bí thuật, thân thể cực độ suy yếu, vài tên cường giả còn lại ở đây ánh mắt sáng lên.
Đây là cơ hội hiếm có.
Thạch Thiên Hàn mắt lộ sát khí, đảo qua nhóm người này, hừ lạnh một tiếng.
A!
Những người này lộ vẻ hoảng sợ, liên tục lui về sau.
Thực lực vừa rồi Thạch Thiên Hàn bày ra quá mức cường đại, thâm chí để lại bóng ma trong lòng bọn họ, cho nên mặc dù biết hắn suy yếu vô lực cũng không dám dễ dàng xuống tay.
Hừ lạnh một tiếng, Thạch Thiên Hàn liền đi về phía ngoài Thiên Lan tiên phủ, nhưng bước chân có vẻ tập tễnh lảo đảo.
Đuổi theo!
Một hai chục bậc cao Kim Đan nay bao gồm cả một gã đại yêu tu đồng loạt đuổi theo Thạch Thiên Hàn.
Bá!
Đột nhiên, Thạch Thiên Hàn mới đi ra mấy trượng, thân hình bỗng nhiên biến mất.
Cái gì?
Tình cảnh như thế khiến mọi người quá mức sợ hãi, cảm thấy khó tin.
Hư không biến mất, điều này sao có thể? Trừ khi Thạch Thiên Hàn có thần thông không gian.
Nhưng Thạch Thiên Hàn thân là cường giả ma đạo, không có khá năng nắm giữ thần thông không gian.
Bởi vì trừ một số ít thần thú dị loại ra có thiên phú dị bẩm, chỉ có tu sĩ đỉnh cấp trong truyền thuyết mới có thể nắm giữ hoặc đụng chạm vào thần thông không gian.
- Đây rốt cục là như thế nào?
Đám tu sĩ này tìm tòi ở vị trí Thạch Thiên Hàn biến mất, trong đó lại thi triển đủ loại thần thông bí thuật rà soát.
Nhưng bắt kể bọn họ sử dụng thủ đoạn gì, cũng không tìm được tung tích Thạch Thiên Hàn.
Ở một bên khác, Dương Phàm cùng Khổng Tước tiểu yêu tạm thời đi ra khỏi đại điện bị dung nham bao phủ, vừa lúc thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên, không nói gì.
Khổng Tước tiểu yêu dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, mang theo vài phần phán đoán cùng nghi hoặc.
- Đôi giày kia, như thế nào lại ở trong tay Thạch Thiên Hàn? Còn có, hắn cũng có thể hư không biến mất giống sủng vật của ngươi.
Khổng Tước tiểu yêu chớp đôi mắt sáng trong suốt nhìn phía Dương Phàm.
- Ngươi còn có muốn Cực Viêm Tinh Tủy?
Dương Phàm hơi nheo mắt lại, dù bận vẫn ung dung nói.
Hắn hoàn toàn có thể đoán trước, sau khi trải qua Thiên Lan Điện, quan hệ giữa mình cùng Thạch Thiên Hàn sớm muộn cũng sẽ lộ ra ngoài ánh sáng.
Bởi vì ở trong này, Dương Phàm cùng Thạch Thiên Hàn cũng từng để lại một chút sơ hở.
Nhưng Dương Phàm tin tưởng trừ Khổng Tước tiểu yêu ra, tu sĩ còn lại trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đoán được.
Ngoài ra, Kim Giao Long, Âm Hồn thượng nhân cũng có thể sẽ đem Thạch Thiên Hàn cùng Dương Phàm liên hệ cùng một chỗ, về phần bọn họ sẽ có loại phỏng đoán gì, điều này không phải Dương Phàm có khả năng đoán trước.
- Cực Viêm Tinh Tủy?
Đôi mắt Khổng Tước tiểu yêu sáng ngời, kéo tay Dương Phàm tới một góc không người của Thiên Lan tiên phủ.
- Đại ca ca, Cực Viêm Tinh Tủy này là chúng ta liên thủ đoạt được, vật này lưu cho ngươi cùng vô dụng, không bằng giao dịch cho ta. Ta có thể dùng đồ vật giao dịch với ngươi.
Khổng Tước tiểu yêu hơi lộ vẻ vội vàng nói.
Dương Phàm khẽ gật đầu:
- Có thể đoạt được Cực Viêm Tinh Tủy, ngươi thực bỏ một phần công sức, mà vật ấy tác dụng với ta không lớn. Ngươi muốn dùng cái gì đổi với ta?
Sau đó, hai người này bắt đầu cò kè mặc cả.
Khổng Tước tiểu yêu tuy rằng nhìn qua hồn nhiên ngây thơ, nhưng bản lĩnh trả giá cũng không tầm thường, trong lúc đó không ngừng làm nũng, một bộ dạng đáng thương.
Nhưng Dương Phàm cũng không bị ảnh hưởng, Cực Viêm Tinh Tủy đặt ở bất kỳ nơi nào Tu Tiên Giới đều là chí bảo hiếm thấy.
Vào thời điểm hai người cò kè mặc cả, trong đại điện màu đỏ tía, chiến đấu giữa hai cường giả Nguyên Anh Kỳ tiến vào giai đoạn gay cấn, tiếng kim loại vang lên không dứt, uy áp cường đại cách thật xa đều có thể cảm giác được.
Còn lại tu sĩ hàng Kim Đan dứt khoát buông tha Thiên Lan tiên phủ, đi ra Thiên Lan ngoại điện tìm kiếm kỳ ngộ khác.
Khu vực Ma Ảnh thần bí cùng Linh Nguyệt chiến đấu giống như một vùng cấm, Kim Đan bình thường thậm chí Kim Đan Đại Tu Sĩ tới gần đều có nguy hiểm sinh mệnh.
- Bọn họ vẫn còn đánh?
Dương Phàm cùng Khổng Tiểu Tước hai mặt nhìn nhau.
- Đại ca ca. Không bằng chúng ta cùng đi trợ giúp Linh Nguyệt tỷ tỷ, khống chế Ma đầu kia. Hắn rõ ràng muốn phá hư Thiên Khí Thượng Giới, hủy diệt toàn bộ Thiên cầm Nội Hải.
Khổng Tước tiểu yêu kéo tay Dương Phàm, năn nỉ.
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Giao dịch của chúng ta còn chua bàn xong đây? Linh Nguyệt tỷ tỷ mà ngươi gọi, quan hệ rất thân mật với ngươi?
Khổng Tiểu Tước bĩu môi nói:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ Ma đầu này hủy diệt Thiên cầm Nội Hải?
- Hủy diệt toàn bộ Thiên cầm Nội Hải?
Dương Phàm liếc mắt nhìn Ma Ảnh thần bí một cái. không cho là đúng nói:
- Với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của Ma Ảnh này, hiển nhiên không có khả năng làm được điều này.
- Nếu là tại cơ sở giao dịch vừa rồi, ta thêm một cây lông khổng tước, ngươi có nguyện ý ra tay hay không?
Khổng Tước tiểu yêu lấy ra một cây lông chim màu xanh, thản nhiên nói:
- Đây là khổng tước phong vũ ta rèn luyện vài trăm năm, nếu có thể dùng nó tu bổ giày của ngươi, ít nhất có thể lại gia tăng vài phần tốc độ.
- Lông khổng tước phong hệ?
Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm, có chút tâm động.
Vừa rồi hai người giao dịch là: Khổng Tước tiểu yêu dùng một Pháp bảo đỉnh cấp, năm Pháp bảo trung phẩm, cộng thêm bốn khối Viêm Tinh Thạch, năm khối Ma Tinh Thạch, hai mươi khối linh thạch thượng phẩm, ngoài ra ba loại thiên tài địa bảo để đổi Cục Viêm Tinh Tủy trong tay Dương Phàm.
Lấy loại tình huống này, Dương Phàm kỳ thực còn có thể bị thiệt, cho nên còn chưa bàn xong.
Nhưng Khổng Tước tiểu yêu hiện tại lại nguyện ý thêm một cây lông khổng tước phong hệ rèn luyện mấy trăm năm, cũng xấp xỉ đạt tới mức độ lý tưởng của Dương Phàm.
Huống chi, có thể đoạt được khối Cực Viêm Tinh Tủy này, Khổng Tước tiểu yêu cùng bỏ một phần sức lực, thậm chí tạo nên tác dụng rất lớn.
Tuy nhiên, sắc mặt Dương Phàm đột nhiên biến đổi, ánh mắt sáng quắc nhìn Khổng Tước tiểu yêu, như cười như không nói:
- Muốn Dương mỗ đi can thiệp chiến đấu giữa hai cường giả Nguyên Anh, ngươi cũng quá coi trọng ta rồi? Huống chi, cho dù hai ta liên thủ, trợ giúp Linh Nguyệt đánh bại Ma Ảnh thần bí kia, nếu sau đó ngươi cùng Linh Nguyệt tỷ tỷ kia liên thủ đối phó ta một tu sĩ nhân loại, Dương mỗ chẳng phải tự tìm đường chết?
Tương đối mà nói Khổng Tước tiểu yêu cùng Linh Nguyệt đều thân phận yêu tộc, mà Dương Phàm là một nhân loại, còn là một ngoại nhân.
- Ngươi... Ngươi... lòng nghi ngờ cũng quá nặng rồi! Khổng Tước tiểu yêu tức giận nói.
- Ha ha. Lòng phòng người không thể không. Cho dù ngươi không có ý tưởng như thế, không có nghĩa là Linh Nguyệt kia cũng không có. Nên biết trước đó trong cổ tháp, nàng từng ra tay với ta.
Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên, nếu không có phần cẩn thận cùng thận mật này, làm sao hắn có thể sống đến hôm nay, thậm chí một lần từ tay các đại cường giả chiếm hết ích lợi.
- Vậy Khổng Tiểu Tước ta lấy tâm ma thề, ở trong Thiên Lan Điện tuyệt đối không ra tay với ngươi, nếu Linh Nguyệt tỷ tỷ ra tay, ta nhất định sẽ thề sống chết bảo vệ ngươi!
Khổng Tước tiểu yêu rơi vào đường cùng, đành phải lấy tâm ma thề, biểu đạt thành ý của mình.
- Được! Giao dịch hoàn thành!
Dương Phàm mặt lộ vẻ vừa lòng, tay vỗ một cái với Khổng Tước tiểu yêu.
Sau đó, hắn quét mắt về phía trời cao đại điện, hai cường giả cấp Nguyên Anh đang sinh tử chiến đấu vì truyền thừa Lôi Linh Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.