Tiên Hồng Lộ

Quyển 6 - Chương 646: Chương 643 - 664 (13 14 15)

Khoái Xan Điếm

28/08/2013

Sắc mặt Lục Vân âm trầm.

Phanh... Ẳm

Hình nhân gỗ xanh kia ờ trong tav hắn bùng nổ, sóng triều xanh biếc cường đại chôn vùi phạm vi trăm trượng, phòng ốc bốn phía hóa thành mảnh nhỏ. toàn bộ Dược Sơn Trại khẽ chấn động.

- Lục thiểu gia.

Đám Thiên Vân Vệ kinh hô. toàn tràng một mảnh hỗn loạn.

Dương Phàm lộ vẻ ngạc nhiên, đối với thuật “Thế thân nhân ngẫu” kia sinh ra hứng thú thật lớn. trong lòng lại nảy sinh ra nhiều ý tường.

- Chẳng qua là uy lực bùng nả tiệp cận Hóa Thẩn Kỳ. há có thể thương tổn đến bản thiếu gia? Các ngươi một đám bất lực. đều đi tìm tòi cho ta.

Thân hình Lục Vân lông tóc không thương hiện thân trong sóng triều xanh biếc, kinh giận rít gào.

Vút Vút Vút-

Chúng Thiên Vân Vệ vội vàng đi các nơi tìm kiếm.

về phần Tiểu Hân áo gai chân chính thoát thân khi nào? Mọi người cơ hồ không ai cảm thấy được, chi có Dương Phàm nhìn ra manh mối.

Lúc trước tên tu sĩ chấp phép trẻ tuồi báo tin, lúc hỗn loạn xen lẫn trong đám người, biến mất không thấy.

Từ đẩu tới cuối. Dương Phàm lấy góc độ những người đứng xem, nhìn toàn bộ quá trình ở trong mắt, hết sức bội phục cơ trí Tiêu Hân áo gai kia.

Dương Phàm đoán rắng. lúc đám người Lục Vân buôngxuống Dược Sơn Trại, Tiểu Hân lẩn vào trong đám người, nhân cơ hội dịch dung thành chấp pháp. Điểm mấu chốt nhất trong đó là bắt chước ra khí tức chân thật, không cho các chấp phập khác nhìn thấu. Chấp phập ăn mặc giống nhau, trước khi hành động thốngnhất cũng khó thể phân chia. Mà đến lúc đó, Dương Phàm cũng vừa phát hiện Lục Vân, đang thu liễm khí tức. chỉ là phòng đoán.

Tiểu Hân sau khi dịch dung thảnh chấp pháp, không có thời gian lẫn lộn được lâu. lại càng không thể chạy trốn, nếu không nhất định bại lộ thân phận. Vì thế nàng liền cố ý tiến lên dẫn đường Lục Vân.

Lục Vân tự nhiên không nghĩ đến. tên chấp pháp tiến lên báo tin chính là người mình muốn tìm, không có nhìn kỹ.

Hành động này cũng là xảo diệu, mạo hiểm nhất hấp đẫn toàn bộ lực chú ý của Lục Vân cùng đám Thiên Vân Vệ.

Cuối cùng phối hợp thế thân nhân ngẫu, điệu hổ ly sơn, Tiểu Hân thong dong thoát thân.

Dương Phàm ở lại Dược Sơn Trại nửa tháng, một trận phong ba rốt cục đừng lại.

Đám người Lục Vân chung quv không tìm được Tiểu Hân, đành phái tiến thêm một bước mờ rộng phạm vi tim tòi.

Nhưng trong khu vực phạm vi trăm dặm Dược Sơn Trại, vẫn như trước bị phong tỏa, ngày đêm đo bốn gã Thiên Vân Vệ trông coi.

Dương Phàm hiện tại mặc dù không có nguy hiểm nhưng thân bị vây ờ đây. không đám tự tiện chạv thoát.

Thấy vậy, hắn dứt khoát không rời nơi đây nữa, ngược lại đang suy tư về thủ đoạn thế thân nhân ngẫu cùa Tiểu Hân. Đây làm sao không phải là một loại thủ đoạn giữ mạng?

- về mặt bắt chước khí tức. ta không thua Tiểu Hân kia. thậm chí càng am hiểu hem nàng. Mà thuật rối gỗ kia, bản thân là một loại tài liệu đặc thù, dung nhập khí tức của minh, trong thời gian ngắn lấy giả làm thật...

Dương Phàm ở lại một khách điếm trong Dược Sơn Trại.

Hắn tính toán ưu thế bản thân, “học trộm” loại thủ đoạn chạy trốn chết cùa Tiểu Hân.

- Loại Thế Thân Thuật này cần ngoại vật đặc thù, gia tăng khí tức, dùng thủ đoạn đặc thù luyện chế. Như vậy ta nên sử dụng tài liệu gì?

Dương Phàm chìm trong suy tư ngắn ngùi.

Học trộm cũng không đem giản như vậy, đặc biệt là Dương Phàm không tận mắt tháy đối phương chế tạo loại rối gỗ thế thân này. ngay cả lúc thi triển pháp thuật cũng không thấy.

Ngồi xệp bằng bất động. Dương Phàm nhắm mắt trầm tư, trong lòng hắn đã nảy ra một ý nghĩ.

Đột nhiên, ý niệm Dương Phàm khẽ động, phất ống tay áo. hào quang vàng lục trong khi lay động ngưng tụ ra một thanh niên rất sống động.

Sinh linh bắt chước ra, chính là bản thân Dương Phàm.

Vút-

Thanh niên lóe ra hào quang vàng lục kia, khí tức biến đổi, đứng chung một chỗ với Dương Phàm, trừ bò linh khí dao động trên người không thể hoàn toàn thu liễm. cùng bản thân Dương Phàm gần như không có gì khác biệt.

Nhưng là một người là năng lượng thể, một người là tấm thân máu thịt, cường giả cùng cấp thần thức đảo qua là có thể nhìn ra.

Thấy vậy. Dương Phàm lấy ra nửa đoạn gỗ xanh trong suốt, đây cũng là một trong tài liệu quý báu luyện chế con rối.

Dựa theo ý nghĩ của mình, Dương Phàm lấy gỗ xanh làm hình thức ban đầu, rồi vận chuyển thù đoạn linh khí hóa hình bắt chước sinh linh.

Sau mấy ngày nghiên cứu suy tính...

Bá!

Đoạn gỗ xanh kia trong một mảnh hào quang che giấu, hình thành một nam nhân giống Dương Phàm như đúc.

Nam nhân này nhìn qua bất kể là hình đáng bên ngoải hay là khí tức cùng bản thân Dương Phàm không có gì khác.

Trừ khi là nhân vật cảnh giới vượt xa Dương Phàm, nếu không rất khó phân biệt khác nhau.

Thuật này là thuật rối gỗ kết hợp với thủ đoạn linh khí bắt chước sinh linh.

Sau đó. ống tay Dương Phàm vung lên. dải xanh chợt lóe. trước người lại xuát hiện thêm thế thân Dương Phàm thứ hai.

Ý niệm vừa động, hai thế thân lướt qua trước mặt Dương Phàm.

Ba ba...Ầm ầm ầm...

Cuối cùng hai thế thân triển khai chiến đấu trước mặt Dương Phàm, chiến đấu vài canh giờ, pháp lực không khô kiệt, bồ sung linh khí cuồn cuộn không ngùng.

- Ha ha... Thần thông kết hơp hai loại pháp thuật, chẳng những có tác đụng thế thân, còn có sức chiến đấu như con rối phân thân.

Dương Phàm lộ ra sắc mặt vui mừng.

ở dưới loại hiểm cảnh bốn phía phong tỏa này. hắn sáng tạo ra thần thông hoàn toàn mới.

- Không bằng kêu nó là Mộc Linh Phân Thân Thuật, hoặc có thể tên là Mộc Linh Thế Thân Thuật...

Dương Phàm tươi cười đầy mặt. pháp thuật mới sáng tạo ra vừa có thể dùng chiến đấu, cũng có thể dùng thoát thân, cũng có thể dùng làm bia đỡ đòn.

Khác với thuật rối gỗ thế thân là Mộc Linh Thế Thân Thuật này. mỗi một thế thân đểu có thực lực có thể so với Nguvên Anh hậu kỳ.

Bábá

Dải màu lục chợp lên. trước người Dương Phàm lại xuất hiện hai thế thân.

Tổng cộng bốn thế thân cùng Dương Phàm đứng thành một hàng.

Cứ như vậy. trong phòng lại xuát hiện năm Dương Phàm giống nhau như đúc.

Năm Dương Phàm giống nhau như đúc đứng bên trong phòng, thần thái biểu tinh đều giống nhau như đúc.

- Mộc Linh Thế Thân Thuật, so với thôi diễn cảtih giới Tiên Hồng đan giản hơn rất nhiều.

Trong đó một Dương Phảm thì thào lẩm bẩm.

Vô hình trung, ngộ tính cùng sức sáng tạo của hắn đều đạt tới một độ cao vượt xa ngày trước.

Bá

“Dương Phàm” vừa mới nói chuyện, trên người dải xanh rung động trỡ lại là một nửa đoạn gỗ xanh trong suốt như trước.

Chi dùng mấy ngày, Dương Phàm sáng tạo ra thuật rối gỗ thế thân vượt xa Tiểu Hân áo

gai.

Sở dĩ dễ dàng như vậy là bởi vì bản thân Dương Phàm am hiểu ngụy trang và ẩn giấu khí tức. nguyên lai tu luyện thù đoạn bắt chước sinh linh lại càng là cơ sở. Lại thêm trải qua nhiều năm tìm hiểu thôi diễn, ngộ tính cùng sức sáng tạo cùa hắn đã vượt xa người thường.

Bábábá!

Rất nhanh, ba thế thân khác cũng biến mất. hóa thành gỗ xanh trong suốt.

- Đây là lấy rối gỗ làm mô hình, sáng tạo thế thân thuật, lấy ý nghĩa thâm ảo Tiên Hồng Quyết của ta khống chế. có lực kéo dài cường đại. Nếu như đổi là thạch ngẫu (con rối đá) thì sao?

Dương Phàm lại chìm vào tĩầm tư.

Rất nhanh hắn lấy ra một khối tinh thạch màu vàng, trầm ngâm một lát, trên người tinh quang màu đất lóe lên.

Nừa ngày sau.

Dương Phàm phất ống tay áo. hào quang màu đất tỏa sáng, trước người xuất hiện một Thạch Quái cao hơn trượng, có chút tương tự Viễn cổ Cự Thạch Tinh nhưng không phải sinh linh chân chính.

- Thế thân như vậy. lực phòng ngự đã cao. thế thân cũng có thể có được thẩn thông thổ độn.

Dương Phàm lộ ra ý cười.

Tương đối với Mộc Linh Thế Thân Thuật, như vậy đây là Thạch Linh Thế Thân Thuật.

Dương Phàm thậm chí nghĩ làm thế nào dung hợp hai loại thế thân thuật, sinh ra một loại thuật con rối có trí tuệ đơn giản, dựa theo mệnh lệnh chủ nhân làm việc, không cần phải lúc nào cũng khống chế.

Nếu có thể đạt tới cảnh giới đó. ngày sau Dương Phàm có thể tùy ý chế tạo con rối thế thân, vừa kiêm chạy trối chết, chiến đấu và bảo vệ.

Dưới loại trạng thái lý tưởng nhất, loại thế thân con rối này có thể tồn tại thời gian dài. tv như chủ nhân bế quan thời gian quá dài. trợ giúp trông coi động phủ.

- Muốn chế tạo loại con rối thế thân này hẳn là không khó. chi cần nghiên cứu một chút về thuật con rối. Nhưng nếu muốn cho nó trí tuệ nhất định lại không phải là chuy ện đơn giản.

Trong mắt Dương Phàm lóe ra thần quang hưng phẩn, trừ thôi diễn Tiên Hồng, còn có một con đường như vậy có thể cho hắn đào sâu nghiên cứu.

***

Hô—

Hai ngày sau, Dương Phàm phun ra một hơi dài, tinh thần điều chinh đến trạng thái tốt nhất.

Nhìn tình hình trước mắt. phạm vi trăm dặm chung quanh Dược Sơn Trại là không có khả năng dễ dàng giải trù phong tòa.

Bốn gã Thiên Vân Vệ thời khắc giám sát ở phụ cận Dược Sơn Trại.

Những Thiên Vân Vệ này chẳng những tu vi đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ trờ lên. Pháp bảo trang bị trên người cũng vượt xa cùng cấp. thực lực không thể coi thường.

- Ha ha. Một khi đã vậy. để cho chúng ta đến chơi đùa.

Dương Phàm khẽ cười, bỗng nhiên phất ống tay áo. dải màu lục liên tục lóe lên.

BáBáBáBá

Bốn nữ nhân áo gai giống nhau như đúc. mắt sáng răng trắng, thần sắc y hệt xuất hiện bên cạnh người Dương Phàm.

Lần này bắt chước chính là Tiểu Hân áo gai lúc trước từng gặp.

Vút Vút Vút Vút !!!

Ánh lục lóe lên, bốn bóng hìnhxinh. đẹp màu xanh biếc bay ra bốn phía Dược Sơn Trại.

Bốn Mộc Linh Thế Thân vừa mới bav ra vài dặm lập tức bị Thiên Vân Vệ trông coi thấy được.

- Xuất hiện rồi.

Trong đó một tên Thiên Vân Vệ con ngươi co rụt. hóa thành một bóng mây đuổi theo một Tiểu Hân trong đó.

Cùng lúc đó. ba Thiên Vân Vệ khác cũng đều phát hiện mục tiêu.

- Không tốt. không ngờ có bốn. ít nhất có ba là giả.

Tu vi bốn gã Thiên Vân Vệ này đều đạt tới Nguyên Anh đinh, thực lực tiệp cận Nội Hải chí cường giả. thần thức triển khai đủ bao phủ phạm vi hai trăm dặm, xem tình huống rõ

ràng.

̀m ầm... Ba ba...

Nhưng chờ sau khi giao phong, bốn Thiên Vân Vệ kinh hãi vô cùng.

Bọn họ khiếp sợ phát hiện, bốn Tiểu Hân áo gai này đều có sức chiến đấu đáng sợ. không phân thiệt giả. rõ ràng không phải thuật thế thân rối gỗ.

Trong khoảng thời gian ngắn, bốn Thiên Vân Vệ không ngờ chỉ chiếm một chút ưu thế. không làm gì được bốn thế thân này. Đây chính là còn do bọn họ có Pháp bảo.

Thừa cơ hội này. Dương Phàm lặng yên ẩn nấp, lặng lẽ rời khỏi Dược Sơn Trại.

Bình thường phi hành trong trạng thái ẩn nấp dễ dàng bị phát hiện, nhưng giờ phút này bốn gã Thiên Vân Vệ đêu đang chiến đấu, không rảnh cẩn thận xem xét.

Hơn nữa. dưới sự khống chế cùa Dương Phàm, đám Mộc Linh Thế thân kia đều dẫn Thiên Vân Vệ đi nơi khác.

Bốn gã Thiên Vân Vệ này chỉ có thể đuổi theo đến cùng, bởi vì bốn Tiểu Hân áo gai này nhìn qua không giống rối gỗ thế thân, nếu trong đó thật sự có một bản tôn, chẳng phải là lỡ mất chuyện lớn?

- Ta cảm giác không đúng, chỉ sợ lại trúng kế rồi.

Một gã Thiên Vân Vệ trong đó lộ vẻ cảnh giác, lấy ra một ngọc phù màu trắng đang khi chiến đấu vận lực bóp nát.

Xuy... vút

Đột nhiên, trong ngọc phù màu trắng kia bắn ra một luồng vân quang chói mắt tận tròỊ khiến cho tầng mây phạm vi mấy ngàn dặm rung chuyển, trong chớp mắt tiêu tan sinh ra cảnh tượng vạn dặm không mây.

Mà giữa Thiên Vân Vệ đối với vân quang này đều có cảm ứng đặc thù, ở trong mười vạn dặm đều có thể phán đoán được phưcmg hướng xin trợ giúp.

Vân quang kia quanh quẩn nơi đâv. không ngờ không biến mất.

“Không tốt”. Dương Phàm thẩm nghĩ không ồn, hắn vẫn còn đánh, giá sai thực lực cùng phản ứng cùa Thiên Vân Vệ.



Nơi này là Đại Tần, không phải Bắc Tần. Nội Hải. Văn mitih tu chân nơi đây tuyệt đối là hơn xa nơi khác.

Vút Vút Vút...

Đúng lúc này, càng nhiều Thiên Vân Vệ hướng về bên này. rất nhanh tiến hành vâv chặn bốn Tiểu Hân áo gai.

Dương Phàm thầm nghĩ không ổn, vội vàng nhanh chóng rời khỗi một vách núi cheo leo nơi Dược Sơn Trại. Nơi này địa thế trống trải, rất dễ dàng bị phát hiện.

Nhưng mà hắn vừa mới bay ra mấy trăm dặm liền cảm giác một đạo thần thức cường đại đảo qua:

-Là ngươi...

Thanh âm kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút quen tai.

Dương Phàm biến sắc. Hắn đang phi hàiih trong khi ẩn nấp. đích xác đễ đàng bị nhìn thấu huống chi người tới là cao nhân Hóa Thần Kỳ.

Xuy... vút

Một đạo quang toa màu bạc như tia chợp đánh úp lại, tốc độ nhanh khó tin.

Dương Phàm lập tức đoán ra, người tói chính là Lục Vân khống chế Thông linh Pháp bảo phi hành.

Hắn không đoán được đám. Thiên Vân Vệ còn co đầu rút cổ trong phạm vi này. hơn nữa tốc độ phản ứng lại nhanh như vậy.

- Ha ha ha Không nghĩ tới ngươi chính là đồng lõa cùa nàng. Chi cần bắt giữ ngươi, nhất định có thể tra hòi ra tung tích cùa nàng.

Thiểu niên bạch sam tuán tú trên quang toa màu bạc. trong mắt lộ ra kinh ngạc vui mừng, bộ dạng nắm chắc thắng lợi.

Hắn tự nhiên cho rẳng lần trước để Dương Phàm chạv trốn nguyên nhân chủ yếu là vì khinh địch quá lớn.

Mà lẩn này. hắn lập tức sừ đụng Thông linh Pháp bảo phi hành, tốc độ nhanh han Dương Phảm không chi gấp hai.

Đây là chênh lệch thật lớn giữa tu vi cảnh giới, thậm chí là Pháp bảo.

Sắc mặt Dương Phàm đại biến, làm sao gặp phải sát tinh này?

Nếu là liều mạng, hắn phải tế ra Hoàng Long Quan mới có thể chống lại. Nhưng là có tẩm gương Kim Giao Vương, dùng huyết để giáo huấn hắn. Chí Bảo Long Khí nhất định không thể dễ dàng sừ đụng, huống chi nơi đây là Đại Tần.

- Xem ngươi lần này chạv trốn đi đâu.

Trong chớp mắt Lục Vân đuổi tới.

Dương Phàm hít sâu một hơi. trong phút chốc tiến vào Bán Thiên Nhân, bỗng nhiên giậm chân, toàn bộ ngọn núi run rầy một cái. ầm ầm vang lên.

Cùng lúc. tự nhiên lực mênh mông cuồn cuộn thiên địa hình thảnh vô số luồng khí xoáy ở trẽn hư không khiến hắn trong nháy mắt nắm giữ uv lực kinh thiên.

Lục Vân hơi ngây ra, mặt lộ vè ngưng trọng. Nam nhân trước mắt này lại có được thực lực đáng sợ như vậy. hoàn toàn có thê chống lại cường giả Hóa Thần sơ kỳ.

Tuy nhiên hắn cười lạnh một tiếng, tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ bình thường căn bản không phải đối thủ.

Người này nhìn qua mặc đù có cảnh giới cao có thể uy hiếp từ Hóa Thần Kv trờ xuống, nhưng đối với cao nhân Hóa Thần Kỳ chân chính lại không có nhiều ưu thế.

̀m... Rắc!

Dương Phàm đột nhiên giậm chân một cái. ngọn núi sụp đổ. bụi mù cuồn cuộn, trong lúc nhất thời khu vực núi non chung quanh lắc lư địa chấn, một mảnh ánh sáng màu đất chói mắt phóng lên cao.

Tuv về mặt lực lượng trình tự không có siêu việt nhưng loại nắm trong tay lực lượng tự nhiên kinh thiên này lại có thể khiến cao nhân Hóa Thẩn Kỳ kinh hãi.

Xuy... vút

Dưới khí thế kinh thiên dãv núi sụp đổ. đại địa lay động, Dương Phàm hóa thành một bóng sáng màu đất bay vụt đến giữa không trung, một chưởng vỗvềphíaVân thiếu gai.

Lục Vân không dám khinh địch, một cánh tay trắng nõn vung lên trong không trung, mấy đạo vân quang “Phốc... xuy” bắn nhanh ra. hóa thành vài sợi vân ti. giao kích cùng một chỗ với hào quang màu đất.

Một chường đù có thể đánh vỡ núi cùa Dương Phàm giao kích cùng vài sợi vân ti kia lại không chút nào ra sức. cũng không gây tổn thương cho vân ti chút nào.

- Không tốt...

Dương Phàm kinh hô một tiếng, vân ti kia đã theo cánh tay quấn quanh trói hắn.

- Ha ha ha. Cảnh giới cao lại thế nào. lực lượng trình tự như trước là Nguyên Anh hậu kỳ. Không biết tự lượng sức mình.

Lục Vân lạnh lùng cười, chỉ một ý niệm Dương Phàm đã bị vân ti trói gô.

Dương Phàm mặt như tro tàn, liều chết giãy dụa lại không làm gì được vân ti kia. Thân thể ngược lại tê cứng.

Vút Vút Vút —

Đúng lúc này. Thiên Vân Vệ còn lại đều chạy tới. hiển nhiên là thế thân bên kia đều bị giải quyá xong.

- Đồng lõa cùa ngươi đi nơi nào? Tốt nhất là khai thật ra, bổn thiểu gia còn cân nhắc tha ngươi một mạng.

Lục Vânbắt đẩu tra khảo Dương Phàm.

- Ngươi nói là cô nương tên Tiểu Hân kia?

Trên mặt Dương Phàm một mảnh bình thản.

Ánh mắt Lục Vân sáng lên:

- Đúng, chính là nàng.

- Không biết nàng này có thân phận gì. lạikhiển Vân thiếu gia không tiếc mấy chục năm truy tìm.

Dương Phàm lạnh nhạt cười.

- Nói nhảm ít thôi. Nàng có thân phận gì. ngươi có tư cách gì biết, thành thật trả lời vấn

đề.

Trong mắt Lục Vân lộ ra hàn quang, một cỗ áp lực cường đại bức tới.

Nhưng Dương Phàm lại không chút sợ hãi, thái độ cứng rắn:

- Nếu Vân thiếu gia không nói rõ thân phận cùa nàng, Dương Phàm sẽ không nói...

- Đây là ngươi tìm chết.

Con ngươi Lục Vân co rụt lại. một tav bóp mạnh cổ họng DươngPhàm.

Nhưng vừa mới nắm lấy hắn liền cảm thấy không đúng.

̀m

“Dương Phàm” hắn nắm trong tay trong nháy mắt bùng nổ. ánh sáng màu đất cường đại hóa thành ngàn vạn sóng xung kích bao phù phạmvi mười dặm này.

- A...

Bốn phía một số Thiên Vân Vệ không kịp phòng bị phát ra tiếng kêu thảm liên tục.

Hai ba gã Thiên Vân Vệ đứng quá gần không kịp tế ra Pháp bảo phòng ngự. trực tiệp tan xương nát thịt trong vụ nổ.

Thật lâu sau. đợi gợn sóng màu đất biến mất. ờ trung tâm một hố sâu. một thiếu niên máu thịt mơ hồ nằm đó. sinh từ không rõ.

- Thiếu gia.

Thiên Vân Vệ bốn phía sắc mặt trắng bệch, kinh hô một tiếng.

- Ta nhất định.sẽkhôngbò qua cho hắn...

Một giọng nói lạnh băng đến tận xương tủy vang lên. thiếu niên máu thịt mơ hồ kia miễn cưỡng từ mặt đất bò dậy. nửa cánh tay biến mất. trên người lộ ra một kiện tàm giáp như vân ti. lưu chuyển từngđợt vân quang.

Tuy hắn có thần thông cùng mật bảo trong người, nhưng lúc ấv cách Dương Phàm quá gần, gẩn như là dán sát vào một chỗ, pháp thuật phòng ngự cùng mật bảo giữ mạng đều sử đụng chậm một nhịp.

- Thiếu gia...

Chúng Thiên Vân Vệ nhìn thấy Lục thiếu gia máu thịt mơ hồ. bộ mặt không rõ. cả đám sờn tóc gáy. lo lắng đề phòng.

- Họ Dương kia, cho dù đuổi giết toàn bộ Đại Tần, bản thiếu gia cũng muốn bầm thâv ngươi vạn đoạn.

Lục Vân ngừa mặt lên trời thét dài, mặt đầy vết máu. đữ tợn âm lãnh, trong mắt đầy lừa giận khiến lòng người lạnh ngắt.

Thanh âm hắn cũng quanh quẩn phạm vi mấy trăm dặm, khiến khu vực này một mãnh yên tĩnh.

- Họ Dương kia, đù là truy sát khắp cả Đại Tầrụ bản thiếu gia cũng phải bầm thây ngươi vạn đoạn!

Cách đó bổn năm trăm dặm. Dương Phàm đang chui trong tầng đất bò chạy, nghe được tiếng nói lạnh, băng tràn ngập lừa giận oán hận, quanh, quân trong thiên địa vùng núi này.

"Ha ha, cho rằng thật sự là Dương mỗ sợ ngươi sao?"

Ánh. mắt Dương Phàm hiện lên vẻ trào phúng, khóe miệng nhếch lên một tia mỉm cười.

Hiện giờ ở trên địa bàn Lục Vân Hầu, hắn tự nhiên sẽ không liều mạng với đối phương, lại thêm không có thực lực đứng đầu Đại Tần. sẽ không thể tùy tiện sừ đụng Chí Bảo Long Khí.

Lần này. hắn dùng Thạch Linh Thế Thân Thuật vừa mới sáng tạo. ra tay bất ngờ. trọng thương Lục Vân thực lực mạnh, mẽ, thậm chí suýt nữa đánh, chết, thật là xả được một hơi tức giận.

Đương nhiên, có thể trọng thương Lục Vân. quá nửa là bởi đối phương không rõ nguyên, nhân, gần như dán sát bên người, không ngã xuống trong vụ nổ, đã là vạn hạnh. rồi.

"Loại thuật thế thân này, vẫn còn có thể đào móc tiềm lực, có thể tăng cường mạnh năng lực sinh, tồn cùa ta ở Đại Tần."

Trong lòng Dương Phàm không khỏi sinh, ra mấy phần tự hào cùng cảm giác thành, tựu.

Nếu có thể vận dụng thuần thục cùng tăng loại thuật pháp này thêm một bước, dù là không có thực lực đinh cao, cũng có thể đi lại tự do nơi Đại Tần.

Lại bò chạy dưới tầng đất một thòi gian, Dương Phàm xoay người biến hóa thành một lão già tóc trắng, chọn một hướng Thiên Vân Châu bay đi.

Thiên Vân Châu phạm vi quá lớn, Dương Phàm tự nhiên muốn nhanh, chóng bay khỏi vùng này, nhưng như vậy càng đễ bại lộ hành tung.

Toản bộ Thiên. Vân Châu đểu là địa bàn Lục Vân Hầu. luôn nắm chắc ờ trong tay.

Dưới tình, huống Lục Vân Hầu bế quan quanh năm trùng kích ba bậc Thông Thiên, toàn Thiên Vân Châu do hai tiểu Hầu gia, cùng với Tứ Đại Vân Tướng tiếng tăm lẫy lừng cùng nhau nắm giữ.

Trong lòng Dương Phàm nhanh, chóng suy xét, nếu biết rõ tình, hình Đại Tẩn Vương Triều thậm chí là Thiên. Vân Châu, hắn quyết định tim một chỗ núi hoang rừng già. tiếp tục suy diễn công pháp, tranh, thù sớm ngày thăng cấp Hoán Nha Kv.

Hắn bay ra mấy trăm dặm. phía trước xuất hiện một mảnh rừng rậm vô biên, không chút do dự bay vào trong.

Càng là nơi bí mật, càng là con đường hắn phải đi.

Nhưng mà vừa bay vào trong rừng rậm. dựa vào một gốc cây to. ánh. mắt Dương Phàm chợt hiện dị sắc.

Oong xoạt-

Gốc cây bên cạnh chợt rang động, hóa thảnh, một cô gái áo gai, mắt ngọc mày ngài, dung mạo bình thường, nhưng không che giấu được khí chất tuyệt trần bất phàm.

- Đạo hữu làm sao học được thuật thế thân cùa ta?

Tiểu Hân áo gai dường như đã chờ ờ đây lâu ngày, thoáng có phần chất vấn.

Dương Phàm âm thầm kinh. ngạc, cô gái này làm sao biết mình sẽ tới vùng rừng rậm này?

- Tiểu Hân cô nương nói vậy không đúng, Dương mỗ chưa từng thấy cô thi triển, thuật này. lúc nào lại học trộm thuật thế thân cùa cô?

Trong mắt Dương Phàm hiện ra một tia ý cười, cũng cảm thấy rất hiếu kỳ với lai lịch Tiểu Hân này.

Trong ánh mắt Tiểu Hân áo gai lộ ra ý cười:

- Vừa rồi đạo hữu rõ ràng đùa giỡn đám Thiên Vân Vệ xoay vòng vòng, thậm chí trọng thương Lục Vân thực lực không kém, rõ ràng là vận dụng Tượng Gỗ Thế Thân Thuật.

- Nhưng Tượng Gỗ Thế Thân Thuật của các hạ lại có được sức chiến đấu không kém. thật khiến người ta kinh. ngạc. Nếu không phải học trộm, thì là có sư thừa chi dạy?

Tiểu Hân áo gai khó mà che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.

- Các hạ lai lịch không rõ. Dương mỗ cũng không đám tùy tiện nói ra sư thừa, tại hạ đi trước... sau này không hẹn gặp lại.

Dương Phàm trực tiệp lướt qua Tiểu Hân áo gai. bay vào sâu trong rừng rậm.

Hắn cũng không muốn có giao tiếp gì với Tiểu Hân áo gai lai lịch thần bí này.

- Đạo hữu chờ đã...

Tiểu Hân áo gai lộ ra ánh. mắt gấp gáp. thân hình nhoáng lên. biến mất không thấy.

Sau khoảng khắc, trên một gốc cây to trước mặt Dương Phàm, chợt thoáng hiện tia sáng xanh. Tiểu Hân áo gai hiện ra từ nơi đó. nhoáng cái xuất hiện trước mặt Dương Phàm, kéo lấy cánh, tay hắn.

- Mộc Độn Thuật?

Dương Phàm thất kinh.

Tiểu Hân áo gai nhoẻn miệng cười nói:

- Dương đạo hữu vừa đến Đại Tần, nhân sinh không quen, lẽ nào không muốn có thêm đồng bọn họp tác, như vậy cũng có lợi cho mình. sinh. tồn.

Dương Phàm chợt động tâm, hắn quả thật còn thiếu hiểu biết chiều sâu với Đại Tần.

- Đồng bọn họp tác? Chỉ sợ thực lực cùa cô còn không đù.

Dương Phàm cười nhạt, quanh, người đập dờn ánh sáng xanh. lục. hóa thành cọng cò xanh, trong suốt.

Tiểu Hân áo gai ngần ra. nhìn nửa gốc cò óng ánh. trên. tay. kinh, ngạc khó hiểu.



Đối phương sừ dụng thuật thế thân vào lúc nào?

Tiểu Hân áo gai tâm thần chẩn động, tiệp đó kinh, hô một tiếng:

- Không hay.

Gần như cùng lúc, dưới chân nàng vươn lên một cánh tay, nắm lấy chân nàng.

- A....

Nàng hét lên một tiếng, bản năng bò trốrụ xé nát ống quần cùng giày thêu, lộ ra bàn chân ngọc cùng nửa đôi chân trắng như ngó sen. trắng mịn như một tác phâm nghệ thuật làm từ tuyầ.

- Đồ lưu manh!

Nàng xấu hổ khẽ mắng một tiếng, chân ngọc vừa đậm xuổng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bắn ra. thoáng cái thoát khỏi bản tay Dương Phàm.

Lúc này Dương Phàm xuất hiện từ mặt đất, nhìn chẳm chẳm nửa phần chân ngọc trắng tuyết như ngó sen lộ ra ngoài cùa nàng.

- Tiểu nhân vô sỉ, không ngờ đạo hữu là lưu manh, vô lễ như thế.

Tiểu Hân vẻ mặt xấu hổ, đồng thời trong ánh. mắt nàng cũng chứa vài phẩn thất vọng. Vốn định kết đồng bọn với người này, cùng chung hoạn nạn. không ngờ tới đối phương là loại người này.

- Quả nhiên...

Dương Phàm gật đầu. ánh. mắt đòi khỏi chân ngọc của nàng, lại đừng trên, vẻ mặt. đường như có suy đoán.

Hai nơi này rõ ràng có màu đa khác nhau, chỗ trước trắng mịn như tuyết, như một tác phẩm nghệ thuật; còn trên mặt Tiểu Hân. màu đa chỉ thoáng trắng nõn. không khác gì cô gái bình, thường.

Ngược lại đôi mắt sáng kia. trong vắt như nước, còn chứa một loại khí chất khác thường.

-Ngươi...

Vẻ mặt Tiểu Hân hiện lên một tia kinh hoảng, có một loại ảo giác bị đối phương nhìn thấu.

- Thuật dịch dung rất cao minh, thế nhưng cô chỉ dịch dung cực hạn ở phần mặt cùng những nơi lộ ra bên ngoài...

Dương Phàm mỉm cười nóỊ ánh. mắt quét về phía bàn chân ngọc cùng đôi chân thanh tú mê người, so sánh với dung mạo bình thường, quả thật quá không tương xứng.

- Các hạ rất cao minh, mắt sáng như đuốc, chỉ là dùng loại thù đoạn đê tiện hạ lưu này chọc phá tiểu nữ. có thể không thòa đáng?

Tiểu Hân khôi phục binh, tũứụ thoáng cười nhạo nhìn về phía Dương Phàm, tay ngọc xẹt qua, ống quẩn rách nát lập tức phục hồi.

Trên, mặt Dương Phàm xẹt qua một tia kinh ngạc, chậc chậc cười:

- Cô biết bí thuật thật là không ít, hắn là thực lực không kém, nhưng Dương mỗ lại không yên lòng làm đồng bọn hợp tác với cô.

Dứt lời, hắn quay đầu lần nữa, cáo từ rời đi.

Tiểu Hân hung hăng giậm chân, lẩm bẩm:

- Mình, không thể để hắn đi như vậy...

Nhìn thấy bóng đáng Dương Phàm đã sắp rời khỏi khu rừng cây này. Tiểu Hân có vẻ lo lắng, khẽ hô:

- Chí Bảo Long Khí!

Chí Bảo Long Khí!

Thân hình Dương Phàm đang bav đi bỗng cứng ngắc, quay đẩu lại nhìn Tiểu Hân, trong mắt lóe ra một tia hàn quang.

Hắn sẽ không cho range Tiểu Hân chỉ tùy ý hô lên bổn chữ này.

Thấy Dương Phàm dừng lại, Tiểu Hân thoáng thờ ra một hơi, nhưng ánh mắt Dương Phàm hùng hổ đọa người, lạnh nhạt nói:

- Nếu cô không nói ra một nguyên, nhân, đừng trách Dương mỗ ra tay vô tình.

- Đạo hữu chớ nên hiểu lầm, các hạ vừa đến Đại Tần, không biết những bí mật noi này. Cho dù các hạ dùng kỳ thuật phong bế Chí Bảo Long Khí, vẫn có thể bị một số đại năng phát hiện.

Tiểu Hân vội giải thích.

Trong lòng Dương Phàm càng chẩn kinh, cô gái này lại có thể trực tiệp khẳng định mình có được Chí Bảo Long Khí?

Hắn đột nhiên nhớ tới tình hình khi mới gặp cô gái này. ánh mắt đối phương kinh ngạc quan sát minh. Khi đó Dương Phàm đã cảm giác không đúng, chỉ là không nói nên lòi được.

- Có thể câm ứng Chí Bảo Long Khí tồn tại. cơ bản chỉ có hai loại tình huống. Thứ nhất, cô cũng có được Chí Bảo Long Khí; thứ hai. cô là hoàng tộc Tiên Tần.

Ánh. mắt Dương Phàm sáng quắc, nhìn chẳm chầm Tiểu Hân, bước tới một chút.

Thấy thỊ Tiểu Hân mặt như sương lạnh:

- Tiểu nữ mặc đù tu vi thấp kém, nhưng đi lại tự do bên ngoài mấy chục năm, tự nhận có tiến bộ, có thể tự bảo hộ mình trước các hạ.

Dứt lời, khí tức trẽn người nàng lập tức biến hóa, một cỗ uy áp kinh, thế đến từ hư không hung hăng đánh xuống, đối kháng ngang hàng với Dương Phàm.

- Hóa Thần Kỳ...

Sắc mặt Dương Phàm khẽ biến.

Tiểu Hân này cũng cực kỳ am hiểu ẩn giấu, trước đó vẫn phong ấn tu vi. ngay cả Dương Phàm cũng không phát hiện, cho rằng đối phương tối đa là Nguyên. Anh. đình.

Nếu cô gái nàỵ có tu vi Hóa Thần Kỳ. Dương Phàm dù là nắm chắc chiến thắng, cũng không thể chém giết. Huống hồ lúc này hai người đang gặp Thiên Vân Vệ truy sát.

- Tiểu nữ cũng không có ác ý, tất cả đều là vì suy nghĩ cho các hạ. Ngoại trừ hai loại tình huống Dương đạo hữuđănóỊ còn có loại tình, huống thứ ba: tu tiên giới Đại Tần này có một số đại năng, cảnh giới cực cao, trong phạm vi nhất định, cũng có thể cảm ứng được lực số mệnh hư vô câu thông thiên địa trên người các hạ.

Tiểu Hân thoáng bất đắc dĩ nói.

Dương Phàm trầm ngâm một lát. cũng đồng ý cách nói cùa nàng. Có một số đại năng cũng có thê cảm ứng được sự tồn tại cùa lực số mệnh.

- Tiểu Hân cô nương hẳn không phải tình huống thứ ba. bằng không cũng sẽ không lọt vào truy sát. Như vậỵ xin hòi. cô là loại tình huống thứ nhất, hay là tình huống thứ hai?

Dương Phàm chất vấn ngược lại.

Chí Bảo Long Khí. hav là hậu duệ hoàng tộc Tiên Tẩn.

- Đạo hữu cần gì phải truy tìm đến cùng như thỊ tiểu nữ không có ác ý với các hạ. Lại nói các hạ cũng có bí mật, tiểu nữ cũng không truy hối.

Tiểu Hân khẽ nhíu hàng mi thanh, tú. có chút gấp gáp.

Dương Phàm trầm tư một lúc lâu, quả thật câm giác được đối phương không có ác ý. thậm chí là xuất phát từ một mảnh, ý tốt. Trọng yếu hcra. là hắn tạm thời không có cách giải quyết loại tinh, huống thứba.

- Nếu đạo hữu tin tưởng, tiểu nữ có thể đẫn các hạ tạm thòi trốn tránh, nghĩ cách giãi quvết ngọn nguồn nguy cơ trên, người các hạ.

Tiểu Hân uyển chuyển, đi tới trước người Dương Phàm, hai mắt trong suốt, thoáng có ý cười thiện, ý.

- Được. Dương mỗ có thể tạm thời tin tưởng cô.

Sắc mặt Dương Phàm thoáng dịu đi.

Vùvùvù

Đúng lúc này. trong hư không có mấy đám mây sáng xẹt qua, thần thức quét tới.

Tiểu Hân vừa chuẩn bị hành, động, lại bị Dương Phàm nắm tay. hai người đứng ở đó không nhúc nhích, cảnh, tượng xung quanh, có biến hóa kỳ lạ.

Ba gã đệ từ Thiên Vân Vệ bay ngang qua, ba đạo thần thức lục soát, không phát hiện dấu vết gì. liền bay đi xa xa.

- Huyễn thuật cùa đạo hữu thật là cao minh.

Tiểu Hân thán phục nói. bị Dương Phàm nắm lấv tay. sắc mặt có chút mất tự nhiên.

- Tiểu Hân cô nương, hiện giờ cô và ta đều đang gặp truy sát, thân ở cùng một hoàn cảnh, thực lực tương đương, có thể tạm thời kết làm đồng minh. Đối với Đại Tần, cô càng hiểu biết hơn. có thể tạm thòi tìm cho Dương mỗ một nơi yên ttah?

Dương Phàm đưa ra yêu cầu cùa mình.

- Nơi yên tĩnh?

Tiểu Hân chợp chợp đôi mắt sáng.

- Ta muốn bế quan, tìm một chỗ tương đối an toàn yên tũứL

Dương Phàm hít sâu một hơi, nói với nàng.

Khoảng cách đến Hoán Nha Kỳ chỉ còn một bình cảnh cuối cùng, một khi suy diễn đột phá, thực lực sẽ có bay vọt về chất.

Tiểu Hân kỳ quái liếc nhìn hắn. hơi suy nghĩ, lấy ra một cái ngọc giản bản đồ. kiểm tra một lát, gật đầu nói:

- Trong phạm vi trăm vạn dặm này. có một chỗ thích họp.

- Ổ?

Dương Phàm có vẻ mừng rỡ. sau đó lại hòi có thể phục chế lại ngọc giản trong tay Tiểu Hân.

Tiểu Hân cũng không từ chổi, đưa ngọc giản bản đồ Đại Tần trong tay cho Dương Phàm phục chế lại.

Dương Phàm phát hiện loại ngọc giản bản đồ này cực kỳ chi tiết. Thế giới Đại Tần rộng lớn, đại lục vô biên, rất nhiều vị trí thật nhỏ cũng có đánh dấu. ngay cả một số noi cấm kỵ nguy hiểm cũng có thuyấ minh.

- Đa tạ Tiểu Hân cô nương.

Dương Phàm phục chế lại ngọc giản bản đồ, không khỏi hoài nghi lai lịch Tiêu Hân. Bản đồ chi tiết cơ mật như vậy, chi sợ không phải một người bình thường có được.

Dương Phàm kết làm đồng bọn hợp tác tạm thòi với Tiểu Hân, cẩn thận từng chút, lặng im không tiếng động thoát khỏi tầm mắt Thiên Vân Vệ.

Hai người đều là cao thù giòi về ẩn nấp khí tức, chỉ cần vận số không quá kém, sẽ không bị phát hiện.

Mấy ngày sau. ở giữa một mảnh, tầng mây Thiên. Vân Châu không thể đùng lẽ thường hình dung, bỗng dưng sừng sững một tòa cung điện trôi nôi giữa không trang, thật nôi bật giữa biển mây trắng nhạt trôi nổi ở bên ngoài.

Tầng mây ở đây không phải tự nhiên, hình, thành. mà là một tài liệu luyện, khí kỳ lạ. rèn luyện, sẽ trở thành Pháp Bảo phi hành cỡ lớn.

Trên. bản chất, nó rất tương tự với pháo đài trên, biển cỡ lớn ở Thiên, cẩm Nội Hải. Khác biệt là tòa pháo đài này trôi nồi giữa tầng mây, tăng thân sắc thái thần bí.

Lúc này. ở trong một tòa đại điện hình, trứng màu lam.

- Nhị đệ, đệ cũng thật là không nên thân, lại bị một tu sĩ Nguyên Anh đả thương thành như vậy, còn suýt nữa mất mạng. Nếu như truyền ra, còn đâu mặt mũi Lục gia ta nữa?

Người nói là một thanh niên tóc ngắn, thân mặc giáp đa màu xanh, bên trên khắc các hoa văn phúc tạp, rất là xa xưa.

Hắn đùng thần sắc tiếc sắt không thành thệp. nhìn về phá Lục Vân ngồi ở bên cạnh.

So sánh với mấy ngày trước, vết thương trên, người Lục Vân đã hết. chỉ là sắc mặt còn có chút suy yếu.

Lục Vân ngồi đó im lặng, sắc mặt rất khó coi. không để ý tới lòi đại ca Lục Chiến nóỊ trong lòng cười lạnh.

Sinh, ra ở nhà hầu môn. hai huynh đệ đều có vây cánh, tranh giành lẫn nhau. Huống chi. hai người chỉ có quan hệ cùng cha khác mẹ.

Lúc này. đối mặt đại ca Lục Chiến giáo huấn, Lục Vân tự nhiên không phục.

- Được rồỊ Chiến nhi. con đừng trách mắng nó nữa. Một Nguvên Anh bậc cao. có thể xúc phạm tới tồn tại Hóa Thần Kỳ, khâng định, người kia cũng không đơn giản.

ở bên cạnh hai người, là một nam từ trung niên thân áo lông màu trắng, diện mạo ôn hòa tuấn lãng, lên tiếng nói.

- Vâng, Nhị thúc. Con cũng là vì tiếc sắt không rèn thành thép, không muốn làm mất mặt mũi Lục gia thôi.

Lục Chiến hết sức khách khí với trung niên áo lông bên cạnh, nhưng không quên, đả kích đệ đệ Lục Vân lần nữa.

Trang niên áo lông kia là Lục Tương nhị đệ cùa Lục Vân Hầu đương đại. liệt danh một trong Tứ Đại Vân Tướng, thực lực cao hơn Lục Vân không chỉ một cấp bậc.

- Vân nhi, con nói lại nhũng chuyện đã trải qua lần nữa.

Lục Tương lạnh, nhạt nói.

Lục Vân không đám giấu diếm, nói rõ một lượt những chuyện trước sau.

- Nhị đệ. nhiệm vụ tìm kiếm công chúa Tẳn Hân. là đệ cố sức tranh đoạt lấy trước khi phụ thân bế quan. Hiện giờ xem ra, đệ đường như có lòng mà sức không đù.

Lục Chiến thoáng châm chọc nói:

- Có cần đại ca giúp đệ một phen, không?

Lục Vân cũng không để ý tới đại ca, mà nói với Nhị thúc Lục Tương:

- Vân nhi hoài nghi công chúa Tẩn Hân sau khi lẩn trốn khỏi hoàng cung, tu vi đã đạt đến Hóa Thần Kỳ. Bằng không lấy năng lực cùa nàng, không thể nào đễ dàng tránh, thoát khỏi ta truy đuổi được.

- Lời này có lý. theo tin tức hoàng cung truyền ra, công chúa Tẩn Hân trước khi trốn đi tu vi đã đạt tới Nguyên. Anh đại viên mãn. Nhiều năm ở bên ngoài, không chừng đã có đột phá.

Lục Tương gật đầu nói.

- Cho nên. con cả gan mượn binh Nhị thúc, tăng thêm sức lực. tìm kiếm Tẩn Hân công chúa.

Lục Vân chắp tay xin ra lệnh..

- Việc này quả thật không thể xem thường. Nếu như công chúa Tẳn Hân chết ở Thiên. Vân Châu, hậu quả thật không chịu nồi. rất bất lọi với Lục gia chúng ta Nếu bạo quân Tẩn Tuấn tức giận, chắc chắn máu nhuộm tròi xanh.

Lục Tương vẻ mặt ngưng trọng, gật đầu nói:

- Ta đáp ứng yêu cầu cùa con, mượn binh, đi tìm công chúa Tẩn Hân.

- Một khi tìm được công chúa Tẩn Hân, chúng ta liền tự động tiến lùi. Tiến phải đưa công chúa trờ lại hoàng cung, lấy được Tần hoàng vui vẻ. Lui cũng có thể áp chế công chúa, đầu nhập vào Trán Đông Hầu. chổng lại Tần hoàng.

Lục Chiến mặt đầy ý cười, tiếp đó xin Nhị thúc Lục Tương ra lệnh..

- Cũng được, hai huvnh. đệ các con cùng nhau hành động, cần phải tìm được công chúa. Kết quả xấu nhất, đừng đê công chúa chết ở Thiên Vân Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồng Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook