Quyển 6 - Chương 654: Chương 670 - 678 (1-3)
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Lúc này. Dương Phàm lựa chọn đối đẩu chính diện lực lượng cấp Thông Huyển.
Bùm
Hai người đổi đẩu một chiêu, liên tục lui ra sau, giữa hư không chấn động khiến cho mặt nước Đại Long Đàm dâng lên cột sóng to lớn, rít gào một đường dài.
Đẳng đẳng đẳng
Thân hình Lục Chiến nhoáng lên. ổn định, lại; Dương Phàm lui ra sau bổn năm bước, ngừng lại, cũng không tổn thương lông tóc.
Tuy rẳng Dương Phàm rá xuống hạ phong, nhưng đã bàv ra xu thế chống đỡ chính diện.
Còn đông đảo cường giả xem trận chiến, Kim Đan bậc cao... Nguyên Anh bậc cao... Hóa Thẩn bậc cao... mấy cường giả Thông Huyển có thể đếm trên ngón tay. mọi người đểu trọn mắt há mỗm.
Một sổ ít người, như Cơ Nguyệt. Thương Vũ lão tổ... sắc mặt đểu có chút chết lặng.
"Dương Phàm à Dương Phàm, ngươi quả thật sáng tạo kỳ tích lần nữa. bằng tu vi mới vào cảnh giới Hóa Thần, lĩnh ngộ ảo diệu Thông Huyền..."
Lục Vân được Thiên Vân Vệ nâng đỡ. nhìn chăm chăm giao chiến ờ trên cao, trong mắt lóe ra hưng phấn, kích động.
Vào lúc này. hắn giống như đứng về phía Dương Phàm, âm thầm hò hét động viên hắn, trong lòng cũng treo lên cao.
- Đã lâu thật lâu, không thấy qua quyá đấu đặc sắc như vậy, thật là hỗi hộp không ngừng mà...
ở ngoài Lục San Châu, Viên tiền bối gần như quên mất nhiệm vụ chuyến đi này.
- Viên tiền bổi, ngài nói là... hắn lĩnh ngộ cảnh giới Thông Huyền?
Nam tử Huyết Đồng thân thể chấn động, khó tin được nói.
- Đúng thế. thiên tài mới vừa vào Hóa Thẩn không lâu. liền có thể lĩnh ngộ lực Thông Huyển như thế này. ỡ Đại Tẩn cũng rất là hiếm thấy. Chẳng qua so sánh với những gì hắn biêu hiện trước đó. cũng chăng có gì lạ.
Sắc mặt Viên tiền bổi có chút tê cứng.
- Hừ hừ! Như vậy càng tốt. thực lực bọn họ càng ngang nhau, đối với chúng ta lại càng có lợi. Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, đê chúng ta tiết kiệm sức.
Trên mặt nam tử Huyết Đổng lộ ra mấy tia cười nhạo.
"Lẽ nào đây là thiên tài chân chính... Chênh lệch thiên phú?"
Lục Chiến nhin nam tử trôi nổi giữa không trung cách đó không xa, có chút thất thẩn.
Hắn đường đường là đại công từ Lục Vân Hầu, còn đổi phương chi là hạng người vô danh, một tiêu bối vô danh mới vào Hóa Thán Kỳ.
Nếu như ờ giữa trận chiến ngàn vạn người xem này, thua trong tay đổi phương, như vậy Lục gia còn gì mặt mũi, làm sao chấn nhiếp lănh địa một châu?
Đúng lúc này.
- Tiếp tục.
Dương Phàm khẽ quát một tiếng, thân hình run lên, bàn tay bắn ra một đoàn mâv lửa, như muốn nhuộm hư không thành một tầng mâv hồng.
Lực một kích này, càng mạnh hơn cả vừa rồi.
Lục Chiến tâm thần nghiêm nghị, một mành mâv sáng phát ra, che trời phủ đất.
Còn trong tẩm nhin những người bên dưới, hư khôngbị mâv sáng cùng mâv lửa chủ đạo, cắt bầu trời thành hai mảnh không gian.
̀m
Hai cỗ lục lượng Thông Huyền bàng bạc đổi đẩu với nhau, hư không chấn động mãnh liệt, mặt nước dấv lên cơn sóng lớn cao mấy chục truợng, tung lên một mành mua to. trút xuống bên dưới.
Đẳng đẳng đằng-
Lục Chiến lui ra sau hai bước, Dương Phàm lui ra bổn bước.
Tu sĩ phía dưới đều ngừng thở, nhiệt Huyết sôi trừo, rung động lòng người.
Lại tới!
̀m ầm Hư không chấn động, mặt nước sôi lên, thiên địa linh khí rung động hồn
loạn.
Hai bóng người đan xen lẫn nhau, phát động giao kích kinh thế hãi tục.
Một lúc lâu sau. hai bóng người lại va chạm, chi nghe hai tiếng ẩm ầm, hai cỗ lục lượng Thông Huy ền lại toàn lực đối đầu lần nữa.
Đẳng đẳng đẳng—
Lẩn này.
Dương Phàm lui ra ba bước, thân hình rung lên; Lục Chiến cũng lui ra sau ba bước, thân thể chấn động.
Thế lực ngang nhau, ngang sức ngang tài.
Lục Chiến khẽ thở đốc, trong ánh mắt khó che giấu kinh hãi.
Trong mỗi lẩn giao kích, Dương Phàm bộc phát ra lực công kích Ngày càng đáng sợ.
Từban đầu rơi xuống hạ phong, tiếp đó là lực lượng ngangsức, thoáng như hoang đường mộng ảo.
Trải qua rèn luyện nửa canh giờ, Dương Phàm vận dụng lực Hoán Nha Thông Thiên rõ ràng có tiến bộ.
Bói vi Hoán Thiên Nha câu thông bầu trời, nắm giữ thiên địa vượt xa cảnh giới Hóa Thẩn, càng thêm huyển diệu. Cho nên trong lúc Dương Phàm luận bàn cùng Lục Chiến, mới có thê đụng chạm tới lực Hoán Nha Thông Thiên của mình.
"Tiểu tử này thật là đáng sợ, lại lọi dụng chiến đấu tăng lên thực lực của minh, càng đánh càng mạnh, rốt cuộc tiềm lực của hắn lớn cỡ nào?"
Thương Vũ lão tô tròng mắt co rút, lúc này lại sinh ra mấy phần sợ hãi đổi với Dương Phàm.
Bằng thực lực đối phương thể hiện ra lúc này, lão muốn giết người đoạt bảo. xác xuất thành công gần nhưbẳng không.
Từ ban đẩu là nắm chắc, đến nắm chắc bốn năm phần, đến bâv giờ đã không còn hv vọng.
Có thể thấy được thực lực Dương Phàm trong trận giao chiến ờ nơi này, đã sinh ra biến hóa cỡ nào.
"Ta tuyệt đổi không thể thua hắn, nếu như còn tiếp tục như thế. thực lực đổi thủ càng Ngày càng mạnh, ta sẽ không còn bất kỳ nắm chắc thủ thẳng nào."
Lục Chiến đè nén kinh hãi trong lòng, làm cho minh tinh táo lại.
Bụp!
Khoảng khắc, hắn hóa thành một đám mâv sáng tàn ảnh, nháy mắt thoát lý khỏi chiến truờng, bay vụt lên bầu trời xa.
Dương Phàm híp mắt lại, hắn cũng biết trận đấu này không thể tiếp tục kéo dài được.
Dù sao nơi này là phạm vi Thiên Vân Châu, còn có liệp sát giả âm thầm ẩn nấp.
Thế nhưng, thực lực Hóa Thẩn trung kỳ. còn mạnh mẽ hon cả hắn tướng tượng.
Mặc dù lực Hoán Nha cùa Dương Phàm có thể dần dần khai phá. nhưng muốn chiến thắng đối phương, cũng không phải dễ dàng như thế.
- B ạn thân, chúng ta lại kề vai chiến đấu.
Lục Chiến hít sâu một hơi. trong tay xuất hiện một cây trường kích thanh đông, nặng nề cổ xua, đường nét thô ráp. nhưng phóng ra một cồ khí tức bá đạo sắc bén. khiến cho không khí xung quanh run lên từng trận, vù vù rung Chuyên.
Dương Phàm không nhin ra được lai lịch trường kích thanh đồng này, nhưng chi riêng khí tức, tuyệt đối là Pháp Bảo Thông Linh lực công kích đáng sợ.
Bẳng thân phận đại công tử Lục Vân Hẩu. vũ khi hắn sử dụng làm sao là vật phàm được?
ỏ ong ong-
Trên trường kích thanh đồng nang lên một quầng sáng xanh, hình thành ảo ảnh trường kích sắc bén như kiếm, tạo cho người ta một loại trùng kích thị giác mạnh mẽ như nghiến nát tinh thẩn.
Dương Phàm chợt cảm thấy một cồ áp lực cùng uy hiếp.
Hây
Lục Vân rống dài một tiếng như một tiếng sư tử rống to. tiếng vang chấn nhiếp bầu trời, tầng mâv phương xa nang chuyển.
ở dưới thanh thế kinh thiên này. trường kích thanh đồng bằng phượng thức "đâm" bình thường đon giản nhất về phía hư không, một mảnh quầng sáng xanh chấn động vung ra, kết hợp lực Thông Huyển, sinh ra lực lượng đè nén linh hồn.
Trong tầm mắt mọi người, trường kích thanh đồng dài cả rượng kia giống như phóng to trăm ngân lân, xuyên thủng hư không, đánh nát sao trời, khí phách xuyên thủng trời cao. không gì cản nôi.
- Vũ khí này...
Thương Vũ lão tồ nhin chằm chẳm trường kích thanh đồng trong tay Lục Vân, thoáng thất thố hô lên:
- Đó chính là Pháp Bảo Thông Linh thượng cồ dùng khi phách công kích danh tiếng - Bá Vương Kích!
Bá Vương Kích: Pháp Bảo ThôngLinh, vũ khi mạnh mẽ truyền thùa từ thượng cổ.
ở Thánh địa tu tiên Đại Tẩn, phàm là cường giả cấp Thông Huyển trờ lên. cơ bản đểu có được Pháp Bảo Thông Linh. Người thân phận đặc thù, thậm chí không chi có một hai món.
Nhưng cùng là Pháp Bảo Thông Linh, giữa chúng nó cũng có khác biệt.
Có một sổ Pháp Bảo Thông Linh, truyền lưu từ thời đại văn minh tu tiên thượng cồ rực rõ đến nay, ẩn chứa uy năng càng mạnh mễ.
Cũng có một bộ phận Pháp Bảo Thông Linh, là do đại su luyện khí thời đại hiện giờ đúc thành, đa số là hạng thứ phẩm.
Bá Vương Kích là một kiện Pháp Bảo Thông Linh phẩm cấp binh thường, nhưng rất nổi danh trong cùng cấp.
Lúc này, uỵ lực một kích từ trường kích thanh đồng khi phách ngang trời, nâng cao thực lực Lục Vân đến một trình tự mói.
Dương Phàm nheo mắt. trên nguời dâng lên hư ảnh ánh lửa cao hơn hai mươi trượng, khí tức nóng rực cắn nuốt trời cao.
Dưới áp lực chưa từng có, hắn sảng khoái thòa thích bộc phát ra lực lượng Hoán Nha Kỳ.
ở nơi Đại Tẩn này, trước khi bước vào ba bậc Thông Thiên, gần như không lo lắng thiên địa trói buộc.
Nếunhườ Bắc Tẩn, lực lượng cấp bậc nàyđã sớm bị độc thủ trời cao giết chết.
Đối mặt với một kích từ thanh trường kích khí thế hùng hồn. chắn ngang trời cao, trong tay Dương Phàm xuất hiện một thanh vũ khí nhu kiếm như mâu. tạo hình bá đạo tanh máu. càng lộ khí khí phách mạnh mẽ.
Phổc xùy
Khí tức đỏ lửa phun trừo ra. khiến cho bản thể Ma Hoàng Kiếm hiện ra một mảnh hào quanh đò đậm. Một kiếm vung lên, trong hư không lộ ra một đạo kiếm quang đò đậm như thác lũ, ánh sáng chói mắt. nhu muốn cắt phá hu không, hiện ra một dài ranh giới thật lớn.
Đinh
Bá Vương Kích ngang trời ập tới. đổi đầu với mũi nhọn sắc bén ờ trên mũi Ma Hoàng Kiếm, bắn ra ánh lửa mấy chục trượng.
Hai cỗ lực lượng mạnh mẽ tuyệt đổi va chạm vào nhau, âm vang chấn động hư không, làm vô số tu sĩ khí Huyết sôi trừo.
Mặt nước Đại Long Đàm dấy lên một mảnh sóng to đài, sóng to nhu bão táp phủ cả một nửa Lục San Châu, gâv ra một mảnh hồn loạn.
Đinh keng
Lục phản chấn mạnh mẽ, làm cho hai người đồng thòi lui ra sau.
Còn Dương Phàm ở giữa không trung phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
Thân hình Lục Chiến từ từ lui ra sau. bàn tay tê dại.
"Không tốt, đại ca chiếm ưu thế trên Pháp Bảo. còn vũ khí trong tay Dương Phàm chẳng qua là một Pháp Bảo Thông Linh cấp thứphẩm."
Trong lòng Lục Vân thầm hô không ổn.
Một bên là Bá Vương Kích truyền thừa xa xưa, tiếng tăm lừng lẫy, gần sát Pháp Bảo Thông Linh cấp trân phẩm.
Một bên là Ma Hoàng Kiếm đúc hơn trăm năm, Pháp Bảo Thông Linh thứ phẩm.
Hai bên kém quá xa.
Hô
Dương Phàm hít sâu một hơi. chút nội thương đó với hắn mà nói hoàn toàn không có trở ngại.
Bẳng thể chất cùng sức khôi phục biến thái của hắn, chi cần không phải bị thương chí mạng, có thể khôi phục trong khoáng khắc.
Đây cũng là căn bản tụ ngạo nhất của Tiên Hồng Quyết đổi với Dương Phàm.
"Dương đại ca, thực lực của huynh đã làm mọi người nhin bẳng ánh mắt khác, đù là thua trân này cũng đã đủ để tự ngạo. Huống gì huynh vừa liên tục tác chiến. Pháp Bảo không bắng..."
Trong mắt Tiểu Hán tràn ngập vui vẻ tự hào, truyền âm thẩn niệm nói với Dương Phàm.
Hiển nhiên nàng muốn khuyên Dương Phàm buông tha, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa.
Dù là thua, trong lòng khán giả nơi này cũng rõ ràng, Dương Phàm yếu thế ở chỗ Pháp Bảo Không bẳng đối thủ. mà không phải tu vi pháp lực bản thân.
Một kích lực ép Dương Phàm, Lục Vân đã có chút đắng chát, không hề có một chút cảm giác thành tựu gì.
Trước khoảng cách tu vi pháp lực to lớn, lại mượn ưu thế Pháp Bảo mới khó khăn thủ thắng... Thắng mà không hay.
Sắc mặt Dương Phàm trở nên trắng bệch, vươn tay lau vết máu khóe miệng.
Vào lúc này, nơi đây thành một mảnh yên tĩnh, ánh mắt mọi người đểu dừng trên người hắn, kính sợ, bội phục, thán phục.
Dưới bầu không khí đó, Lục Chiến cũng không ra tay tiếp, nhìn chẳm chẳm đổi thủ đáng kính nể này.
Còn Dương Phàm, thần sắc bình tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu. ngưng mắt nhìn trời cao vô hạn, Hoán Thiên Nha trong đâu bỗng nhiên toát ra ánh sáng vô hạn.
Chi thoáng cái, Hoán Thiên Nha Dương Phàm dung hợp bầu trời, Hồn Căn thông thấu mặt đất.
Trên thông thiên, dưới triệt địa.
Hình thức Thiên Nhân.
Dương Phàm nhắm mắt lại, khẽ thờ ra một hơi:
- Không ngờ tới ta lại có cơ hội sừ dụng một chiêu này. Nhưvậy cũng cho ngươi thấy được một chút thẩn lực chân chính của Hoán Nha Kỳ. cũng là Thiên Nhân Nhất Kích ta tham ngộ đã lâu...
- Không ngờ tới ta lại có cơ hội sử dụng một chiêu này. Như vậy cũng cho ngươi thấy được một chút thần lực chân chính cùa Hoán Nha Kỳ. cũng là Thiên Nhân Nhất Kích ta tham ngộ đălâu...
Trong lúc mọi người đểu cho rẳng Dương Phàm thua trận đã định sẵn, hắn binh thản như không, ngâng đầu nhìn bầu trời xa xăm, hít sâu một hơi.
Từ ớ Bắc Tần, thậm chí lúc ỡ Nội Hải, Dương Phàm thường có động tác này, ngước nhin trời cao xa xua, như có suy nghĩ, lại như có ngộ ra.
Đây không chi là suy diễn Hoán Nha Kỳ. còn có pha lẫn càng nhiều cảm ngộ liên quan.
Còn cảm ngộ Thiên Nhân Nhất Kích này, thậm chí từ trước khi Hồng Nhất Phẩn Thiên, tìm hiêu trăm năm, tích lũy mà thành.
- Cái gì? Đến mức bâv giờ, hắn còn lưu lại bài tẩy, không sử dụng lực lượng chân chính?
Mặc đù Dương Phàm nói rất nhỏ, thần thức cảm quan Hóa Thần bậc cao vẫn có thể nghe được rõ ràng, mỗi người khiếp sợ không thôi.
Còn đối thủ Dương Phàm là Lục Chiến, thân hình chấn động, hít vào một hơi lạnh.
Hắn quả thật không dám tường tượng, rốt cuộc là minh đang đối mặt với loại địch nhân
gì'
- Thương Vũ lão tồ. lão có nghe hay không, hắn nói là Hoán Nha Kỳ, không phải Hóa Thẩn Kỳ.
Cơ Nguyệt vẻ mặt tràn ngập hoài nghi, tám tư của nàng càng thêm cẩn thận.
- Hả? Ta còn tưởng là minh nghe nhầm, hắn quả thật không phải Hóa Thẩn Kỳ? Rốt cuộc là thế nào?
Sắc mặt biến Thương Vũ lăo tổ biến đồi không ngừng.
- Không phải Hóa Thẩn Kỵ?
Lục Vân ớ một bên tâm thẩn chợt chấn đọng, đột nhiên nhớ tới tràng cảnh Dương Phàm chiến đấu trước đó:
"Không thể nào... Ngươi là một tu sĩ mới vào Hóa Thẩn Kỳ, làm sao có thể nắm giữ lực lượng như vậy?"
Lục Vân không khói kinh hãi, khó tin nhìn chăm chăm Dương Phàm.
" Hóa Thẩn Kỳ? Xin lỗi, Dương mỗ không phải!"
Dương Phàm cười lạnh nói.
- Ha ha! Càng lúc càng thú vị rồi. thật là bất ngờ không dứt. cuối cùng rổt cuộc là ai thủ thắng đây?
Ánh mắt Viên tiên bối hiện lên ý cười, trong đội liệp sát này, chi có lão mới có thê dùng thẩn thức xem trận chiến ỡ ngoài ngàn dặm.
- Viên tiền bổi, ngài cũng đừng chi xem trận chiến, mà quên mất nhiệm vụ của chúng ta.
Một gã Hóa Thán bậc cao bên cạnh rụt rè nhắc nhờ.
- Hừ. ta làm sao lại quên được.
Viên tiền bối tâm thẩn rùng mình, vội thu liễm tạp niệm, ánh mắt lấp lánh nói:
- Ta có một loại dự cảm. một kích kế tiếp có thê sẽ quyết định thăng bại, không chừng gâv ra thương vong. Các ngươi chuân bị Kỳ, chờ lệnh cùa ta.
- Vậythậtlà tốt...
Các liệp sát giả liếm môi. chiến ý sôi trừo.
Động tác những người này, lại không tránh được Dương Phàm đang dùng Hoán Thiên Nha cùng Hôn Căn thông thiên triệt địa.
Đứng giữa tẩngmâv trên cao, trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Dương Phàm hai mắt nhắm lại. khí tức nóng rực quấn quanh người đểu thu vào trong cơ thể. bể ngoài binh thường tự nhiên.
Trên đầu hắn, mơ hỗ thấy được hư ảnh như một mảnh chỗi non màu đò. dung nhập trời cao, thông suốt bầu trời xa xua.
Hư không vạn dặm không mâv, ánh mặt trời chiếu sáng, dường như càng thêm chói mắt.
Còn thân thể Dương Phàm binh thản như không, ớ giữa vùng không trung lại trớ nên rõ ràng, giống nhu hút lấy ánh sáng vô hạn.
Vụt!
Ma Hoàng Kiếm trong tay Dương Phàm biến mất. dẫn tới đoàn người bên dưới ồ to.
Hắn không cẩn Pháp Bảo?
Mọi người trọn mắt há mỗm.
Chi thấy Dương Phàm tay không đứng giữa bầu trời, toàn thân tự nhiên, phảng phất như trờ thành một bộ phận hư không.
- Loại cảnh giới này...
Các cường giả cấp Thông Huyền nơi đây chợt thất thẩn.
- Có chút giống như Thiên Nhân Hợp Nhất trong truyền tHuyết.
Cơ Nguyệt thẩn sắc hoảng hổt.
Bọn họ chẳng qua là người ngoài cuộc.
Còn Lục Chiến là đổi thủ của Dương Phàm, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát mỗ hôi lạnh.
Không ai có thể hiểu được cảm nhận cùa hắn lúc này.
ở trong cảm quan của hắn, bầu trời rộng lớn này chi còn lại một "người", một Thiên Nhân sừng sừng giữa thiên địa, ngạo nghễ nhìn chúng sinh.
Dung nhập thiên địa, không gi chống lại.
Lục Chiến tay nắm chặt Bá Vương Kích, khẽ run rẩy. hai mắt co rụt. Hắn đổi mặt dường như không phải chỉ là một người đơn lẻ, mà là cả bầu trời hư không.
Lực lượng của hắn có hùng mạnh, nhưng còn không tự tin có thể đánh xuyên qua thiên
địa.
Trừ khi có được lực lượng phá toái hư không, bẳng không mặc kệ mạnh cỡ nào đi nữa, trước mặt cảnh giới dung nhập thiên địa này, đểu phải rơi xuống hạ thừa.
Chi là bao phủ trên cảnh giới, đã làm Lục Chiến sinh ra tâm lý như thế.
Đúng lúc này. Dương Phàm rổt cuộc hành động... Hắn mớ mắt. trong ánh mắt hiện lên hai vòng mặt trời đò hư vô.
Cùng lúc, hư không trên đẩu Dương Phàm phóng ra mâv đỏ vô hạn, lan tràn một mảnh thiên địa.
Toàn thân tự nhiên, nhưng quanh người hắn lại tỏa sáng sắc thái vô hạn.
Mà sắc thái vô hạn đó. chi là phụ trợ cho sự tồn tại của hắn.
- Là như thế này...
Dương Phàm bước nửa bước vào hư không thiên địa, thì thào tự nói.
Thán hình hắn vốn tự nhiên, càng thêm hư vô mờ mịt, giống như đắm chim trong cơn mưa ánh sáng, đón nhận vạn vật thiên địa. mưa bụi tuới mát.
Người cùng hoàn cảnh, lúc này chiếu rọi lẫn nhau, như chỗi non dưới mua xuân buổi sáng, lộ ra sắc thái hân hoan đón ánh bình minh.
Toàn quá trình, chẳng qua chi trong hô hấp. cảnh tượng tráng lệ tuyệt vời trong khoảng khắc, rung động lòng người.
"Không thể cho hắn tiếp tục được!"
Lục Chiến trong lòng quát lớn, Bá Vương Kích trong tay bồng chấn động, bộc phát khí thếuy lực phá vỡ núi sông.
Thoáng cái, hắn dốc hết toàn lực phát ra một kích phá núi nang trời.
Một mảnh bóng kích màu xanh nương theo mâv sáng lóe lôi điện, khí thế tung hoành muốn xé nát hư không chỗ Dương Phàm.
Có thể nói đây là một kích sấm sét kinh diễm, siêu việt cực hạn bản thân, bùng nổ dưới áp lực nặng nề, làm chúng tu sĩ bên dưới liên tục trầm trồ.
- Một kích này, Lục Chiến có thể ngạo nghễ cấp Thông Huyền, coi như là ta lên cũng không nhất định đỡ được.
Viên tiền bổi đột nhiên nhấc tay, khẽ hô:
- Các vị chuân bị đi, chờ khoảng khắc hai người va chạm, thừa dịp hồn loạn giết công chúa Tẩn Hân.
Lão dường như dự liệu được cục điện hai người lưỡng bại câu thương sau khi va chạm.
Lúc này, cảm quan Dương Phàm mới thông hiểu tiên cơ. vào lúc này trờ nên mạnh mẽ chua từng có.
Hắn không vui không buồn, không chút sợ hãi, nhưng đã ra tay.
Xoạt!
Thân hình chợt thoáng hiện, bóng nguời Dương Phàm như xuất hiện chồng chéo.
Bụp
Một kích chấn động từ Lục Chiến, rõ ràng sắp đâm trúng thân thể Dương Phàm, lại bị một bàn tay như tinh ngọc đỏ hông sinh ra từ hư không đánh trúng.
̀m ầm-
ở mặt nước bên duới, dâng lên một cơn sóng ngập trời, gần như nuốt trọn Lục San Châu, sóng gió cuốn hết mọi thứ.
- Ra tay!
Viên tiền bổi gần như cùng lúc quát lên.
Còn những người đang xem trận chiến, đều bị hai người giao chiến thu hút.
Dương Phàm chi trong điện quang chóp giật, thân hình chồng chéo lên nhau, cũng bói công kích cùa hắn đă hoàn thành, quav về chỗ cũ.
Bõm
Bá Vương Kích chấn động, thừa nhận một cỗ lực lượng hùng hồn đánh trúng, liền tuột khói tay, vù một tiếng rơi xuống mặt nước.
Lục Chiến bàn tay rách nát. vẻ mặt hoảng sợ không thôi, miệng phun máu. toàn thân như diều đứt dâv. roi xuống bên dưới.
Lúc này, thân hình Dương Phàm xuất hiện hiện tượng chồng chéo, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này.
Thiên Nhân Nhất Kích, gần như không ai hoàn toàn nhìn rõ được.
Nhưng có hai người, miễn cưỡng thấy được chân tướng chuyện này.
Thân thể Lục Chiến roi xuống dưới, hiện rõ vẻ kiệt sức. ánh mắt kinh hoảng, trong đẩu hỗi tường lại quá trình giao chhiến:
Trong tay cầm Bá Vương Kích, một kích phá vỡ núi sông xuyên thủng hư không đánh tới, Dương Phàm trước mắt bỗng chóp động, biến mất tại chỗ.
Khoảng khắc đó, thời gian như bị kéo chậm lại vạn lần, thân thể Dương Phàm trong mắt hắn to lớn gấp chục gấp trăm lần, hóa thành Thiên Nhân đội trời đạp đất.
Sau đó một kích kinh thiên đánh tới, lấy danh nghĩa thiên địa. không thể kháng cự, trực tiếp đánh bay trường kích của Lục Chiến, làm hắn lập tức hộc máu trọng thương.
"Tự nhiên mà thành, dung nhập bầu trời, một kích như phát ra từ trong thiên địa, muốn tránh cũng không được. Mặc dù không phải thuấn di, nhưng còn hơn cả thuấn di!"
Cơ Nguyệt sắc mặt chấn động, hai mắt thất thần hoảng hốt.
- Giết
Đúng lúc này, các liệp sát giả bay đến Lục San Châu, mục tiêu nhắm thẳng Tiểu Hân.
Còn ánh mắt Viên tiền bổi, lại không tự chủ bị Thiên Nhân Nhất Kích của Dương Phàm thu hút. chấn động trong khoảng khắc.
Thiên Nhân Nhất Kích. Dương Phàm không chút tổn thương, trọng thương Lục Chiến, còn hắn lại chi có chút suy yếu.
Cùng lúc đó, khóe miệng hắn mim cười, quav đầu nhìn về phía Viên tiền bổi.
- A
Viên tiền bối kinh hô. thân hình cứng ngắc, trong ánh mắt lão hiện ra thân thể Dương Phàm to lớn gấp chục gấp trăm lần, một chưởng đánh tới, muốn tránh, cũng không được.
- Không hay. nhanh lui, nhanh lui lại!
Viên tiền bổi cực kỳ hoảng sợ. vội truyền xuống mệnh lệnh.
Đa sổ các liệp sát giả không biết tinh huống, trong đó có một bộ phận đã tới trước mặt Tiểu Hân.
"Chạy, không để ý nhiều chuyện nhưvậy được..."
Viên tiên bối trong lúc hoảng sợ. không đê ý được các thủ hạ này nữa. xoạt một cái chạy trối chết.
- Công chúa Tần Hân, hôm nay đây chính là nơi cô chôn xác!
Nam tửHuyết Đồng giết tới trước mặt Tiểu Hân, tròng mắt đò nhưmáubắnra hư quang chấn nhiếp tâm thẩn, làm cho Tẩn Hân thân thể cứng đờ, run rẩy khó thớ.
Không hổ là sát thủ Địa cấp Thiên Sát Các, chi có cấp Thông Huyển mới được vinh dự như thế.
Chi là hắn vừa phát ra một nửa công kích, lại bỗng nhiên rùng minh.
Bùm!
Một bàn tay như xuất hiện từ hư không đánh tới, xé nát thân thể hắn.
Một bóng người chồng chéo rang động, xuất hiện bên cạnh hắn, một chưởng đánh lên thân thể không có phòng ngự của hắn, xé nát.
Đó là Dương Phàm, Thiên Nhân kích thứ hai.
Thiên Nhân Nhất Kích, là hình thức Thiên Nhân công kích ỡ mức huyền diệu tối cao, tiêu hao tâm thẩn cực lớn.
Bằng tình trạng Dương Phàm hiện giờ, tối đa chỉ có thể liên tục thi triển ba kích.
Kích thứ nhất, trực tiếp trọng thương Lục Chiến cấp Thòng Huyền.
Kích thứ hai, lấy phương thức quy thẩn khó lường, đánh chết nam tử Huyết Đồng thực lực ngạo thị đồng cấp.
- A...
Các liệp sát giả trợn tròn mắt.
Thủ lĩnh bọn họ thấy tình thế không đúng, lại dẫn đẩu chạy giữ mạng.
Nhị thủ lĩnh Huyết Đồng, bị một kích miễu sát.
- Chạy... Chạy mau...
Các liệp sát giả mỗi người như chó nhà có tang, bò chạy trối chết.
B ọn họ trăm cav ngàn đắng mưu tính kế hoạch, lại bị một kích tan vỡ.
- Dương đại ca...
Tiêu Hân vừa khôi phục lại từ công kích linh hồn quy dị. kinh hô một tiếng, mặt hoa tái nhợt, lệ rơi như mua. ôm chặt cánh tay Dương Phàm, vẻ mặt bất lực.
Dương Phàm khẽ kinh ngạc, không biết nam tủ Huyết Đồng kia nắm giữ hạng thẩn thông gì. lại có lực sát thương lớn như vậy.
Chẳng qua dưới Thiên Nhân Nhất Kích, cho dù thần thông cùa hắn có huyền diệu cỡ nào, cũng nháy mắt mất mạng, không chút phản kháng.
"Tiểutửnày thật đáng sợ, đường như hắn cảm giác được sát V cùa ta..."
Thương Vũ lão tổ giật minh một cái, ánh mắt dò xét xung quanh, cẩn thận lặng lẽ rút đi.
- Thương Vũ lão tổ, ngài muốn đi đâu vậy?
Cơ Nguyệt cười dài nói. tiếng nói cùa nàng thoáng cái thu hút ánh mắt cùa mọi người.
- Cô...
Thương Vũ lão tổ sắc mặt trắng bệch, thân thể hèn mọn lén rút đi bỗng cứng đờ.
Thấy thế cục không đúng. Thương Vũ lão tổ có tật giật minh, vừa chuẩn bị len lén trốn đi, lại bị Cơ Nguyệt hô lên:
- Thương Vũ lão tổ, ngài muốn đi đâu vậy?
Ánh mắt mọi người nơi này đểu tụ lại trên bóng người Thương Vũ lão tổ hèn mọn cứng ngắc ở đó.
- Cô...
Thương Vũ lão tổ âm thẩm nghiến răng nghiến lọi, hận Cơ Nguyệt tới cực điểm.
Trên người Dương Phàm có Chí B ảo Long Khí, long khí đặc biệt câu thông thiên địa. chi có cường giá cấp Thông Huyền trở lên mói có thê cảm ứng được lực sổ mệnh hư vô này.
Các tu sĩ Hóa Thần trung kỳ như bọn họ, cũng chi có thể đến gần mới phát hiện dấu vết trong đó.
Mà trùng hợp ờ trong các tu sĩ Hóa Thần Lục San Châu này. chi có Thương Vũ lão tồ cùng CơNguyệt phát hiện điểm này, lén lút giao lưu.
Có chỗ khác nhau là Cơ Nguyệt tự cảm thấỵ phúc duyên không đủ, không thể có được Chí Bảo Long Khí, sẽ không chủ động chém giết tranh đoạt; Mà Thương Vũ lão tô chi còn hai ba trăm năm thọ nguyêrụ vì tìm cho mình một đường sinh cơ. liền dự định buông tay đánh cược.
Theo ánh mắt mọi người, Dương Phàm mắt lạnh liếc Thương Vũ lão tổ. làm người kia rùng minh một cái. cuời bồi nói:
- Quyết đấu thật là đặc sắc, sau trận chiến hôm nay. Dương đạo hữu chắc chắn vang danh Thiên Vân Châu.
Thương Vũ lão tổ tươi cười như mang theo mấy phẩn tâng bốc.
Hiện giờ dù có cho lão một trăm lá gan, cũng không dám đánh chù ý tới Chí Bảo Long Khi nữa.
ở Đại Tẩn, truyển thuyết liên quan tới Chí Bảo Long Khí thật không ít, trong đó có một sổ được công nhận: người có được Chí Bảo Long Khí, đều là người mang đại số mệnh. Mặc dù hoàng tộc Tiên Tần đặc thù, nhưng có được Chí B ảo Long Khí cũng cần kỳ ngộ lớn lao.
Còn những người khác, dù là thực lực thông thiên, cũng phải vô duyên cùng Chí Bảo Long Khí.
Đương nhiên, tu tiên giói Đại Tẩn hôm nay, nắm giữ Chí Bảo Long Khí ai mà không oai phong một cõi. là Chí Cường Giả vô địch đứng trên đinh cao?
Từ điểm đó càngthấy được, thành tựu Dương Phàm Ngày sau là không thể lường trước.
Cơ Nguyệt ánh mắt đẹp phóng ra tia sáng kỳ dị, nhìn về phía Tiểu Hân bên cạnh bóng người cao lớn như chống đỡ thiên địa. vào lúc này nàng lại hâm mộ nữ tử Tiểu Hân diện mạo bình thường này.
- Lão tổ nói rất đúng, Dương đạo hữu thật là im lặng thì thôi, lên tiếng liền nổi danh. Trận quyết đấu này đúng là trăm năm khỏ gặp ờ Thiên Vân Châu này.
- Dương đạo hữu thật là thẩn nhân, mới vào Hóa Thẩn Kỳ đã có pháp lực Thông Huyển, Ngày sau tạo hóa không thê lường trước.
Các Hóa Thẩn bậc cao đểu phụ họa theo Thương Vũ lão tồ.
Bọn họ đang làm một chuyện được lợi hai điều, cùng lúc phụ họa theo Thương Vũ lão tổ, cũng có thê tâng bốc Dương Phàm, nhưng lại không biết được lúc này Thương Vũ lão tô đang nơm nớp lo sợ.
Thương Vũ lão tồ thần kinh căng thẳng, sợ hãi Dương Phàm đánh tới một cái Thiên Nhân Nhất Kích.
Tuy rẳng lý trí nói cho lão, bí kỹ như thế không thể thi triển liên tục. nhưng sợ hãi trong lòng lại không giảm đi chút nào.
Dương Phàm chậm rãi thớ ra một hơi, lui ra khỏi hinh thức Thiên Nhân cao độ.
Trong khoảng khắc, khí tức trên người hắn xảy ra biến hóa kỳ diệu, không còn tự nhiên mà thành, sánh ngang thiên địa, không gì chống lại nhưbannãvnữa.
Bí thuật Thiên Nhân Nhất Kích, tiêu hao tâm thần cực lớn, trong một canh giờ, tối đa chi có thể sử dụng liên tục ba lẩn.
Vừa nãv hắn sử dụng với Lục Chiến một lần, sử dụng với Huyết Đồng một lần, còn lại một lẩn cuối cùng, phải giữ lại một chút tâm thẩn để phòng bất trắc.
Lại thêm Thương Vũ lão tổ lại có tham niệm đổi với Chí Bảo Long Khí, dù là Dương Phàm sử dụng tiếp một lần Thiên Nhân Nhất Kích, có nắm chắc trọng thương đối phương, nhưng nếu muốn chém giết, khá năng lại không lớn. Dù sao cũng là cường giả cấp Thông Huyên, dưới tình huốngbinh thường, tối đa Dương Phàm chi ngang sức mà thôi.
Ào—
Đúng lúc này, mấy Thiên Vân Vệ từ duới nước nângLục Chiến bị trọng thương lên.
- Trận chiến hôm nay. Lục mỗ thua.
Lục Chiến giọng khàn khàn, ánh mắt nhin về phía Dương Phàm có phần kiêng kỵ sợ hãi.
Thẳng đến giờ, hắn cũng không tìm được phương pháp phá giải Thiên Nhân Nhất Kích của Dương Phàm.
Dù là lặp lại lần nữa, Lục Chiến cũng không thể t hay đổi kết cục thua trận.
- Thua tâm phục khẩu phục.
Lục Chiến giọng trầm thấp, ho khan mấy tiếng, ánh mắt đảo qua các Thiên Vân Vệ, Ngay cả đệ đệ Lục Vân, lạnh, nhạt nói:
- Trở về thôi.
Lục Vân vội vàng chinh đốn Thiên Vân Vệ trên danh nghĩa của minh, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Dương Phàm, có chút thất thẩn:
"Lại sáng tạo kỳ tích, hắn thật sự làm được rồi?"
Hiện giờ có hon bốn mươi Thiên Vân Vệ ờ nơi này, kể cả bốn đội trưởng Thiên Vân Vệ Hóa Thẩn Kỳ.
Theo lý thuyết. lúc này Dương Phàm pháp lục hao tổn, bọn họ cũng không phải không có hy vọng.
Chi là. Lục Chiến cùng Lục Vân không có dũng khí. Càng biết rõ, chiến thuật biển người đối với Dương Phàm đạt đến pháp lực Thông Huyển mà nói, không có ý nghĩa.
Chúng tu sĩ Lục San Châu cũng dùng thẩn sắc phúc tạp nhìn về phía Dương Phàm.
Trong lúc Thiên Vân Vệ chinh đốn, Dương Phàm chắp tay cáo từ Ngọc Thanh tông chủ:
- Dương mỗ ở lại quy tông hai năm, cũng dẫn tới không ít phiền phức, hv vọng Ngọc tông chủ tha thứ.
Ngọc Thanh tông chủ miễn cưỡng cười. Hồng Nhật Phẩn Thiên lúc trước, dư âm mạnh mễ giết mấy trăm đệ tử cấp thấp trong tông môn, tự nhiên không có hảo cảm với Dương Phàm.
Dương Phàm thờ dài một hoi. truyền âm thẩn niệm nói
"Đối với tôn thất quy tông, coi như Dương Phàm thiếu tông chủ một cái nhân tình."
Thẩn niệm truyển âm, những người khác không nghe được.
"Một cái nhân tình?"
Ngọc Thanh tông chủ khẽ động dung, thẩn sắc phúc tạp liếc nhin Dương Phàm, hoàn toàn có thể lĩnh hội được cân lượng phẩn nhân tinh này.
Có thể lúc này. Dương Phàm ớ Đại Tẩn thậm chi Thiên Vân Châu còn không tính là cường giả đứng đâu, nhưng băng tiêm lực hắn bày ra hiện giờ, tương lai tất nhiên trỡ thành nhân vật phong vân đứng trên đinh cao. ngạo nghễ thiên hạ.
- Chuyện lúc trước, Dương đạo hữu cũng không cố ý, thậm chi cố gắng tránh khói tổn thật. Đã có thành ý như thế Ngọc Thanh cũng không nói nữa.
Ngọc Thanh tông chủ biêu thị không truy cứu chuyện này, tâm tình có chút nặng nề, cùng với càng nhiều bất đắc dĩ.
- Tiểu Hân, chúng ta đi thôi.
Dương Phàm kéo tay Tiêu Hân, bay lên bâu trời.
- Dương đạo hữu... Đợi đã.
Cơ Nguyệt kinh hô một tiếng, dường như còn có lời muốn nói.
Chẳng qua tốc độ hai người Dương Phàm quá nhanh, hóa thành một dải sáng chợt lóe liền biến mất.
Nàng vốn có ý muốn giao lưu nhiều hơn với cường giả tiềm lực vô hạn, có hi vọng trờ thành tồn tại đinh ca Đại Tần, kéo giao tình một chút.
Nhưng mà Dương Phàm dẫn theo Tiểu Hân nhanh chóng rời đi, cũng không để ý tới nàng.
"Nam tử đội trời đạp đất như vậy, lại chi có thể nhin thoáng qua hắn..."
Hoa dung xinh đẹp nho nhã Cơ Nguyệt hiện một tia ân hồng, ánh mắt sáng cũng ảm đạm.
Nếu không như thấ lúc trước nàng cũng sẽ không gọi lại Thương Vũ lão tổ. đắc tội cường giả cấp Thông Huyềnnày.
- Hừ.
Thương Vũ lão tổ lạnh lùng nhin chẳm chằm nàng, bẳng kinh nghiệm tâm trí của lão, sao không đoán được suy nghĩ của Cơ Nguyệt.
Lúc này, Thiên Vân Vệ chinh đốn xong, Lục Chiến cùng Lục Vân đứng chung một chỗ. huynh đệ hai người ánh mắt ảm đạm. có chút thất hôn lạc phách.
- Chẳng lẽ là chúng ta quá yếu, đồng thòi thua bới một tiểu bổi vô danh.
Lục Chiến tay nắm chặt, không ngừng nan lên, trong mắt có phần không cam lòng.
- Đại ca nói vậy sai rồi, hắn chiến thắng hai ta. đã không phải hạng người vô danh nữa.
Lục Vân nhìn về phương hướng Dương Phàm rời đi, hỗi tưởng tổng cộng ba lần giao tiếp
gặp gỡ Dương Phàm.
Bổn mươi năm trước, lần đầu tiên Dương Phàm bỏ trốn từ trong tay hắn.
Hai mươi năm sau, lẩn thứ hai, đổi phương dùng thuật thế thân quy dị. làm hắn trọng thương.
Sau bốn mươi năm tới hôm nay, đổi phương ung dung thắng minh, thậm chí không cần toàn lực.
Lục Chiến nghe vậy, chợt cứng lại.
Lục Vân nhin phương xa, ánh mắt mờ mịt:
- Không phái chúng ta quá yếu, mà là đă định trước người này phải một bước lên trời, không phái tẩm thường. Có thể qua thêm mấy trăm năm đến ngàn năm sau. chúng ta sẽ bời vì từng chiến đấu với hắn ỡ thòi đại này, mà cảm thấy vinh hạnh tự hào.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân: đệ đệ mình là kẻ tâm cao khí ngạo, làm sao đột nhiên cam lòng đứng dưới người khác?
- Bởi vì, đệ là người hiểu rõ nhất sự tiến bộ cùa hắn, hắn tới Đại Tần không đến năm mươi năm mà thôi.
Lục Vân hít sâu một hoi.
- Đệ nói cũng có lý, người này có được Chí Bảo Long Khí, quả thật không phải người thường.
Lục Chiến gật đâu tán thành.
Huynh đệ luôn luôn không hòa thuận, lại hiếm thấy nhất trí một ý kiến.
Không bao lâu sau, các Thiên Vân Vệ rút đi, các liệp sát giả âm thẩm mai phục, cũng đã nghe tin sợ vỡ mật. đểu buôngtha chạy đi.
Rổt cuộc, một lẩn đại chiến ỡ Đại Long Đàm Lục San Châu, trờ về bình. tĩnh.
Tương lai huy hoang, đã định trước thuộc về Dương Phàm, cũng định sẵn uy danh thuộc về hắn.
Một trận thành danh, cũng không quá đáng.
Sát biên giới thuy vực Đại Long Đàm.
Vù
Một đạo độn quang màu tím xẹt qua chân trời.
Lão già trong độn quang, chính là Viên tiền bổi thủ lĩnh liệp sát giả trước đó.
"Nghĩ tới ta chấp hành nhiệm vụ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải nhân vật đángsợnhưthế..."
Viên tiên bối trong lòng còn hoảng sợ.
Cứ cho rẳng bẳng tu vi pháp lực của mình, có thể hơn Dương Phàm nửa bậc, nhưng vừa nghĩ tới Thiên Nhân Nhất Kích đáng sợ, lão liền không còn dũng khí chống lại nữa.
"Đội liệp sát chúng ta thất thủ. hơn nữa là do hai liệp sát giả Địa cấp dẫn đội. Nhiệm vụ Ngay cả chúng ta cũng không thê chấp hành, lẽ nào cần Thiên cấp cao hơn?"
Viên tiền bối vừa nghĩ đến liệp sát giả Thiên cấp, không khỏi rùng mình một cái.
Phóng mắt cả Đại Tần. liệp sát giả Thiên cấp như lông phượng sừng lân, kiếm tu thần bí danh hiệu Vô Song, cũng là một trong những sát thủ Thiên cấp.
Lão bay mấy ngày, bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, dừng lại.
Vù
Trong tẩm mắt. bay tới một bóng người khô gầy che phủ duới nón tre vãi đen.
- Huyết Đồng chết như thế nào?
Bóng người khô gâv dưới nón đen truyền ra một giọng nói làm người ta không rét mà
run.
Bên dưới lóp vải đen, mơ hỗ thấy được một đôi mắt đò máu thâm thúv đáng sợ.
- Huyết Luân Tử Thẩn.
Viên tiền bối nàng minh.
Huyết Luân Tử Thẩn, người này ớ Thiên Sát Các là sát thủ Địa cấp xếp hạng thứ ba, uy danh cực lớn, cũng là đại ca Huyết Đổng.
So sánh lại, đểu là sát thủ Địa cấp, Viên tiền bổi lại xếp hạng ở ngoài một trăm.
- Huyết Luân đại nhân, tình huống là thế này...
Viên tiền bối biết rõ người này đáng sợ, kiêng kỵ không thua gì sát thủ Thiên cấp, vội che giấu trách nhiệm, nói lại chuyện này một lân.
- Không cần ngươi nói, ta đã biết...
Chiếc nón tre vài đen bùng lên, lộ ra một đôi mắt đò máu, phun ra một mảnh hư quang, xẹt qua người Viên tiền bối.
- Không—
Viên tiên bổi kinh hô một tiếng, hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Tiếng hô của lão. nhanh chóng im bặt.
Theo lời đồn, Huyết Luân Tử Thẩn liệp sát giả Địa cấp xếp hạng thứba. chua từng có ké địch nào sống sót dưới tình huống đối diện với hai mắt hắn.
Còn Viên tiền bổi pháp lực Thông Huyền, từ nay về sau cũng không xuất hiện nữa.
Hai tháng sau, một nơi biên giới Thiên Vân Châu.
Dương Phàm cùng Tiểu Hán từ từ hạ xuống từ không trung.
- Tiểu Hân, muội là hậu duệ hoàngtộc Tiên Tẩn, có biện pháp che đậv long khí đặc biệt của Chí Bảo Long Khí trên người huynh hay không?
Dương Phàm sắc mặt binh tĩnh hỏi.
- Tiểu Hân, muội là hậu duệ hoàng tộc Tiên Tần, có biện pháp che đậv long khí đặc biệt cùa Chí Bảo Long Khí trên người huynh hay không?
Dương Phàm vẻ mặt binh tĩnh nhin Tiểu Hân, có mấy phẩn chờ mong. Hắn cũng không muốn chạy tới chỗ nào cũng bị tồn tại cấp Thông Huyên trờ lên cảm ứng được long khí đặc biệt luyện hóa Chí Bảo Long Khí trên người mình.
Tiểu Hân khẽ lắc đầu:
- Muốn hoàn toàn che giấu là khó có thể được. Bói vì long khí là tồn tại hư vô, lại câu thông số mệnh thiên địa Đông Thắng Đại Lục. Phàm là ỡ trên đại lục này, tăng thêm sổ mệnh bản thân, sẽ nối liền với bên ngoài, không thê nào che đậv hoàn toàn được. Trong tộc muội có một bộ bí quyết. có thể thu liễm cỗ long khí này ở một mức nhất định, làm vếu liên hệ với bên ngoài. Như thế. các đại năng muốn cảm ứng long khí trên người Dương đại ca. sẽ khó khăn hơn nhiều, chẳng qua chi là ngược lại thì hiệu quả gia tăng sổ mệnh lên người Dương đại ca cũng sẽ suy vếu tương đối.
- Thi ra là thấ chẳng qua dù là vếu bớt, vậy cũng không tệ.
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên, giai đoạn hiện giờ, hắn thà rằng làm giảm hiệu quả gia tăng số mệnh lên người, đổi lấy hoàn cành tu luyện binh an.
- Hiện giờ muội truyền bí quyết cho đại ca.
Tiêu Hán ánh mặt kiên nghị, vươn tay mình ra.
Dương Phàm nao nao. đặt tay lên bàn tay nhỏ của nàng.
Hắn cũng biết, thế gian này có một sổ bí pháp thần thông truyền thừa, vì đảm bảo tính duy nhất, không phải bẳng phương thức ngọc giản cổ thư, mà dùng phương pháp truyển thừa linh hồn. Thán thông bí pháp này sẽ phong ấn trong một góc linh hôn, dù người ngoài mạnh mẽ sưu hồn, cũng khó đột phá được.
Lúc này, Tiểu Hân lại đồng ý đưa ra bí quyết truyển thừa linh hồn, truyền lại cho minh, Dương Phàm có phẩn bất ngờ cảm động.
Nắm tay Tiểu Hân, Dương Phàm cảm giác được một mành dao động kỳ dị vọt tới. linh hồn đột nhiên tiếp thu được một số tin tức.
Bùm
Hai người đổi đẩu một chiêu, liên tục lui ra sau, giữa hư không chấn động khiến cho mặt nước Đại Long Đàm dâng lên cột sóng to lớn, rít gào một đường dài.
Đẳng đẳng đẳng
Thân hình Lục Chiến nhoáng lên. ổn định, lại; Dương Phàm lui ra sau bổn năm bước, ngừng lại, cũng không tổn thương lông tóc.
Tuy rẳng Dương Phàm rá xuống hạ phong, nhưng đã bàv ra xu thế chống đỡ chính diện.
Còn đông đảo cường giả xem trận chiến, Kim Đan bậc cao... Nguyên Anh bậc cao... Hóa Thẩn bậc cao... mấy cường giả Thông Huyển có thể đếm trên ngón tay. mọi người đểu trọn mắt há mỗm.
Một sổ ít người, như Cơ Nguyệt. Thương Vũ lão tổ... sắc mặt đểu có chút chết lặng.
"Dương Phàm à Dương Phàm, ngươi quả thật sáng tạo kỳ tích lần nữa. bằng tu vi mới vào cảnh giới Hóa Thần, lĩnh ngộ ảo diệu Thông Huyền..."
Lục Vân được Thiên Vân Vệ nâng đỡ. nhìn chăm chăm giao chiến ờ trên cao, trong mắt lóe ra hưng phấn, kích động.
Vào lúc này. hắn giống như đứng về phía Dương Phàm, âm thầm hò hét động viên hắn, trong lòng cũng treo lên cao.
- Đã lâu thật lâu, không thấy qua quyá đấu đặc sắc như vậy, thật là hỗi hộp không ngừng mà...
ở ngoài Lục San Châu, Viên tiền bối gần như quên mất nhiệm vụ chuyến đi này.
- Viên tiền bổi, ngài nói là... hắn lĩnh ngộ cảnh giới Thông Huyền?
Nam tử Huyết Đồng thân thể chấn động, khó tin được nói.
- Đúng thế. thiên tài mới vừa vào Hóa Thẩn không lâu. liền có thể lĩnh ngộ lực Thông Huyển như thế này. ỡ Đại Tẩn cũng rất là hiếm thấy. Chẳng qua so sánh với những gì hắn biêu hiện trước đó. cũng chăng có gì lạ.
Sắc mặt Viên tiền bổi có chút tê cứng.
- Hừ hừ! Như vậy càng tốt. thực lực bọn họ càng ngang nhau, đối với chúng ta lại càng có lợi. Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, đê chúng ta tiết kiệm sức.
Trên mặt nam tử Huyết Đổng lộ ra mấy tia cười nhạo.
"Lẽ nào đây là thiên tài chân chính... Chênh lệch thiên phú?"
Lục Chiến nhin nam tử trôi nổi giữa không trung cách đó không xa, có chút thất thẩn.
Hắn đường đường là đại công từ Lục Vân Hầu, còn đổi phương chi là hạng người vô danh, một tiêu bối vô danh mới vào Hóa Thán Kỳ.
Nếu như ờ giữa trận chiến ngàn vạn người xem này, thua trong tay đổi phương, như vậy Lục gia còn gì mặt mũi, làm sao chấn nhiếp lănh địa một châu?
Đúng lúc này.
- Tiếp tục.
Dương Phàm khẽ quát một tiếng, thân hình run lên, bàn tay bắn ra một đoàn mâv lửa, như muốn nhuộm hư không thành một tầng mâv hồng.
Lực một kích này, càng mạnh hơn cả vừa rồi.
Lục Chiến tâm thần nghiêm nghị, một mành mâv sáng phát ra, che trời phủ đất.
Còn trong tẩm nhin những người bên dưới, hư khôngbị mâv sáng cùng mâv lửa chủ đạo, cắt bầu trời thành hai mảnh không gian.
̀m
Hai cỗ lục lượng Thông Huyền bàng bạc đổi đẩu với nhau, hư không chấn động mãnh liệt, mặt nước dấv lên cơn sóng lớn cao mấy chục truợng, tung lên một mành mua to. trút xuống bên dưới.
Đẳng đẳng đằng-
Lục Chiến lui ra sau hai bước, Dương Phàm lui ra bổn bước.
Tu sĩ phía dưới đều ngừng thở, nhiệt Huyết sôi trừo, rung động lòng người.
Lại tới!
̀m ầm Hư không chấn động, mặt nước sôi lên, thiên địa linh khí rung động hồn
loạn.
Hai bóng người đan xen lẫn nhau, phát động giao kích kinh thế hãi tục.
Một lúc lâu sau. hai bóng người lại va chạm, chi nghe hai tiếng ẩm ầm, hai cỗ lục lượng Thông Huy ền lại toàn lực đối đầu lần nữa.
Đẳng đẳng đẳng—
Lẩn này.
Dương Phàm lui ra ba bước, thân hình rung lên; Lục Chiến cũng lui ra sau ba bước, thân thể chấn động.
Thế lực ngang nhau, ngang sức ngang tài.
Lục Chiến khẽ thở đốc, trong ánh mắt khó che giấu kinh hãi.
Trong mỗi lẩn giao kích, Dương Phàm bộc phát ra lực công kích Ngày càng đáng sợ.
Từban đầu rơi xuống hạ phong, tiếp đó là lực lượng ngangsức, thoáng như hoang đường mộng ảo.
Trải qua rèn luyện nửa canh giờ, Dương Phàm vận dụng lực Hoán Nha Thông Thiên rõ ràng có tiến bộ.
Bói vi Hoán Thiên Nha câu thông bầu trời, nắm giữ thiên địa vượt xa cảnh giới Hóa Thẩn, càng thêm huyển diệu. Cho nên trong lúc Dương Phàm luận bàn cùng Lục Chiến, mới có thê đụng chạm tới lực Hoán Nha Thông Thiên của mình.
"Tiểu tử này thật là đáng sợ, lại lọi dụng chiến đấu tăng lên thực lực của minh, càng đánh càng mạnh, rốt cuộc tiềm lực của hắn lớn cỡ nào?"
Thương Vũ lão tô tròng mắt co rút, lúc này lại sinh ra mấy phần sợ hãi đổi với Dương Phàm.
Bằng thực lực đối phương thể hiện ra lúc này, lão muốn giết người đoạt bảo. xác xuất thành công gần nhưbẳng không.
Từ ban đẩu là nắm chắc, đến nắm chắc bốn năm phần, đến bâv giờ đã không còn hv vọng.
Có thể thấy được thực lực Dương Phàm trong trận giao chiến ờ nơi này, đã sinh ra biến hóa cỡ nào.
"Ta tuyệt đổi không thể thua hắn, nếu như còn tiếp tục như thế. thực lực đổi thủ càng Ngày càng mạnh, ta sẽ không còn bất kỳ nắm chắc thủ thẳng nào."
Lục Chiến đè nén kinh hãi trong lòng, làm cho minh tinh táo lại.
Bụp!
Khoảng khắc, hắn hóa thành một đám mâv sáng tàn ảnh, nháy mắt thoát lý khỏi chiến truờng, bay vụt lên bầu trời xa.
Dương Phàm híp mắt lại, hắn cũng biết trận đấu này không thể tiếp tục kéo dài được.
Dù sao nơi này là phạm vi Thiên Vân Châu, còn có liệp sát giả âm thầm ẩn nấp.
Thế nhưng, thực lực Hóa Thẩn trung kỳ. còn mạnh mẽ hon cả hắn tướng tượng.
Mặc dù lực Hoán Nha cùa Dương Phàm có thể dần dần khai phá. nhưng muốn chiến thắng đối phương, cũng không phải dễ dàng như thế.
- B ạn thân, chúng ta lại kề vai chiến đấu.
Lục Chiến hít sâu một hơi. trong tay xuất hiện một cây trường kích thanh đông, nặng nề cổ xua, đường nét thô ráp. nhưng phóng ra một cồ khí tức bá đạo sắc bén. khiến cho không khí xung quanh run lên từng trận, vù vù rung Chuyên.
Dương Phàm không nhin ra được lai lịch trường kích thanh đồng này, nhưng chi riêng khí tức, tuyệt đối là Pháp Bảo Thông Linh lực công kích đáng sợ.
Bẳng thân phận đại công tử Lục Vân Hẩu. vũ khi hắn sử dụng làm sao là vật phàm được?
ỏ ong ong-
Trên trường kích thanh đồng nang lên một quầng sáng xanh, hình thành ảo ảnh trường kích sắc bén như kiếm, tạo cho người ta một loại trùng kích thị giác mạnh mẽ như nghiến nát tinh thẩn.
Dương Phàm chợt cảm thấy một cồ áp lực cùng uy hiếp.
Hây
Lục Vân rống dài một tiếng như một tiếng sư tử rống to. tiếng vang chấn nhiếp bầu trời, tầng mâv phương xa nang chuyển.
ở dưới thanh thế kinh thiên này. trường kích thanh đồng bằng phượng thức "đâm" bình thường đon giản nhất về phía hư không, một mảnh quầng sáng xanh chấn động vung ra, kết hợp lực Thông Huyển, sinh ra lực lượng đè nén linh hồn.
Trong tầm mắt mọi người, trường kích thanh đồng dài cả rượng kia giống như phóng to trăm ngân lân, xuyên thủng hư không, đánh nát sao trời, khí phách xuyên thủng trời cao. không gì cản nôi.
- Vũ khí này...
Thương Vũ lão tồ nhin chằm chẳm trường kích thanh đồng trong tay Lục Vân, thoáng thất thố hô lên:
- Đó chính là Pháp Bảo Thông Linh thượng cồ dùng khi phách công kích danh tiếng - Bá Vương Kích!
Bá Vương Kích: Pháp Bảo ThôngLinh, vũ khi mạnh mẽ truyền thùa từ thượng cổ.
ở Thánh địa tu tiên Đại Tẩn, phàm là cường giả cấp Thông Huyển trờ lên. cơ bản đểu có được Pháp Bảo Thông Linh. Người thân phận đặc thù, thậm chí không chi có một hai món.
Nhưng cùng là Pháp Bảo Thông Linh, giữa chúng nó cũng có khác biệt.
Có một sổ Pháp Bảo Thông Linh, truyền lưu từ thời đại văn minh tu tiên thượng cồ rực rõ đến nay, ẩn chứa uy năng càng mạnh mễ.
Cũng có một bộ phận Pháp Bảo Thông Linh, là do đại su luyện khí thời đại hiện giờ đúc thành, đa số là hạng thứ phẩm.
Bá Vương Kích là một kiện Pháp Bảo Thông Linh phẩm cấp binh thường, nhưng rất nổi danh trong cùng cấp.
Lúc này, uỵ lực một kích từ trường kích thanh đồng khi phách ngang trời, nâng cao thực lực Lục Vân đến một trình tự mói.
Dương Phàm nheo mắt. trên nguời dâng lên hư ảnh ánh lửa cao hơn hai mươi trượng, khí tức nóng rực cắn nuốt trời cao.
Dưới áp lực chưa từng có, hắn sảng khoái thòa thích bộc phát ra lực lượng Hoán Nha Kỳ.
ở nơi Đại Tẩn này, trước khi bước vào ba bậc Thông Thiên, gần như không lo lắng thiên địa trói buộc.
Nếunhườ Bắc Tẩn, lực lượng cấp bậc nàyđã sớm bị độc thủ trời cao giết chết.
Đối mặt với một kích từ thanh trường kích khí thế hùng hồn. chắn ngang trời cao, trong tay Dương Phàm xuất hiện một thanh vũ khí nhu kiếm như mâu. tạo hình bá đạo tanh máu. càng lộ khí khí phách mạnh mẽ.
Phổc xùy
Khí tức đỏ lửa phun trừo ra. khiến cho bản thể Ma Hoàng Kiếm hiện ra một mảnh hào quanh đò đậm. Một kiếm vung lên, trong hư không lộ ra một đạo kiếm quang đò đậm như thác lũ, ánh sáng chói mắt. nhu muốn cắt phá hu không, hiện ra một dài ranh giới thật lớn.
Đinh
Bá Vương Kích ngang trời ập tới. đổi đầu với mũi nhọn sắc bén ờ trên mũi Ma Hoàng Kiếm, bắn ra ánh lửa mấy chục trượng.
Hai cỗ lực lượng mạnh mẽ tuyệt đổi va chạm vào nhau, âm vang chấn động hư không, làm vô số tu sĩ khí Huyết sôi trừo.
Mặt nước Đại Long Đàm dấy lên một mảnh sóng to đài, sóng to nhu bão táp phủ cả một nửa Lục San Châu, gâv ra một mảnh hồn loạn.
Đinh keng
Lục phản chấn mạnh mẽ, làm cho hai người đồng thòi lui ra sau.
Còn Dương Phàm ở giữa không trung phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
Thân hình Lục Chiến từ từ lui ra sau. bàn tay tê dại.
"Không tốt, đại ca chiếm ưu thế trên Pháp Bảo. còn vũ khí trong tay Dương Phàm chẳng qua là một Pháp Bảo Thông Linh cấp thứphẩm."
Trong lòng Lục Vân thầm hô không ổn.
Một bên là Bá Vương Kích truyền thừa xa xưa, tiếng tăm lừng lẫy, gần sát Pháp Bảo Thông Linh cấp trân phẩm.
Một bên là Ma Hoàng Kiếm đúc hơn trăm năm, Pháp Bảo Thông Linh thứ phẩm.
Hai bên kém quá xa.
Hô
Dương Phàm hít sâu một hơi. chút nội thương đó với hắn mà nói hoàn toàn không có trở ngại.
Bẳng thể chất cùng sức khôi phục biến thái của hắn, chi cần không phải bị thương chí mạng, có thể khôi phục trong khoáng khắc.
Đây cũng là căn bản tụ ngạo nhất của Tiên Hồng Quyết đổi với Dương Phàm.
"Dương đại ca, thực lực của huynh đã làm mọi người nhin bẳng ánh mắt khác, đù là thua trân này cũng đã đủ để tự ngạo. Huống gì huynh vừa liên tục tác chiến. Pháp Bảo không bắng..."
Trong mắt Tiểu Hán tràn ngập vui vẻ tự hào, truyền âm thẩn niệm nói với Dương Phàm.
Hiển nhiên nàng muốn khuyên Dương Phàm buông tha, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa.
Dù là thua, trong lòng khán giả nơi này cũng rõ ràng, Dương Phàm yếu thế ở chỗ Pháp Bảo Không bẳng đối thủ. mà không phải tu vi pháp lực bản thân.
Một kích lực ép Dương Phàm, Lục Vân đã có chút đắng chát, không hề có một chút cảm giác thành tựu gì.
Trước khoảng cách tu vi pháp lực to lớn, lại mượn ưu thế Pháp Bảo mới khó khăn thủ thắng... Thắng mà không hay.
Sắc mặt Dương Phàm trở nên trắng bệch, vươn tay lau vết máu khóe miệng.
Vào lúc này, nơi đây thành một mảnh yên tĩnh, ánh mắt mọi người đểu dừng trên người hắn, kính sợ, bội phục, thán phục.
Dưới bầu không khí đó, Lục Chiến cũng không ra tay tiếp, nhìn chẳm chẳm đổi thủ đáng kính nể này.
Còn Dương Phàm, thần sắc bình tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu. ngưng mắt nhìn trời cao vô hạn, Hoán Thiên Nha trong đâu bỗng nhiên toát ra ánh sáng vô hạn.
Chi thoáng cái, Hoán Thiên Nha Dương Phàm dung hợp bầu trời, Hồn Căn thông thấu mặt đất.
Trên thông thiên, dưới triệt địa.
Hình thức Thiên Nhân.
Dương Phàm nhắm mắt lại, khẽ thờ ra một hơi:
- Không ngờ tới ta lại có cơ hội sừ dụng một chiêu này. Nhưvậy cũng cho ngươi thấy được một chút thẩn lực chân chính của Hoán Nha Kỳ. cũng là Thiên Nhân Nhất Kích ta tham ngộ đã lâu...
- Không ngờ tới ta lại có cơ hội sử dụng một chiêu này. Như vậy cũng cho ngươi thấy được một chút thần lực chân chính cùa Hoán Nha Kỳ. cũng là Thiên Nhân Nhất Kích ta tham ngộ đălâu...
Trong lúc mọi người đểu cho rẳng Dương Phàm thua trận đã định sẵn, hắn binh thản như không, ngâng đầu nhìn bầu trời xa xăm, hít sâu một hơi.
Từ ớ Bắc Tần, thậm chí lúc ỡ Nội Hải, Dương Phàm thường có động tác này, ngước nhin trời cao xa xua, như có suy nghĩ, lại như có ngộ ra.
Đây không chi là suy diễn Hoán Nha Kỳ. còn có pha lẫn càng nhiều cảm ngộ liên quan.
Còn cảm ngộ Thiên Nhân Nhất Kích này, thậm chí từ trước khi Hồng Nhất Phẩn Thiên, tìm hiêu trăm năm, tích lũy mà thành.
- Cái gì? Đến mức bâv giờ, hắn còn lưu lại bài tẩy, không sử dụng lực lượng chân chính?
Mặc đù Dương Phàm nói rất nhỏ, thần thức cảm quan Hóa Thần bậc cao vẫn có thể nghe được rõ ràng, mỗi người khiếp sợ không thôi.
Còn đối thủ Dương Phàm là Lục Chiến, thân hình chấn động, hít vào một hơi lạnh.
Hắn quả thật không dám tường tượng, rốt cuộc là minh đang đối mặt với loại địch nhân
gì'
- Thương Vũ lão tồ. lão có nghe hay không, hắn nói là Hoán Nha Kỳ, không phải Hóa Thẩn Kỳ.
Cơ Nguyệt vẻ mặt tràn ngập hoài nghi, tám tư của nàng càng thêm cẩn thận.
- Hả? Ta còn tưởng là minh nghe nhầm, hắn quả thật không phải Hóa Thẩn Kỳ? Rốt cuộc là thế nào?
Sắc mặt biến Thương Vũ lăo tổ biến đồi không ngừng.
- Không phải Hóa Thẩn Kỵ?
Lục Vân ớ một bên tâm thẩn chợt chấn đọng, đột nhiên nhớ tới tràng cảnh Dương Phàm chiến đấu trước đó:
"Không thể nào... Ngươi là một tu sĩ mới vào Hóa Thẩn Kỳ, làm sao có thể nắm giữ lực lượng như vậy?"
Lục Vân không khói kinh hãi, khó tin nhìn chăm chăm Dương Phàm.
" Hóa Thẩn Kỳ? Xin lỗi, Dương mỗ không phải!"
Dương Phàm cười lạnh nói.
- Ha ha! Càng lúc càng thú vị rồi. thật là bất ngờ không dứt. cuối cùng rổt cuộc là ai thủ thắng đây?
Ánh mắt Viên tiên bối hiện lên ý cười, trong đội liệp sát này, chi có lão mới có thê dùng thẩn thức xem trận chiến ỡ ngoài ngàn dặm.
- Viên tiền bổi, ngài cũng đừng chi xem trận chiến, mà quên mất nhiệm vụ của chúng ta.
Một gã Hóa Thán bậc cao bên cạnh rụt rè nhắc nhờ.
- Hừ. ta làm sao lại quên được.
Viên tiền bối tâm thẩn rùng mình, vội thu liễm tạp niệm, ánh mắt lấp lánh nói:
- Ta có một loại dự cảm. một kích kế tiếp có thê sẽ quyết định thăng bại, không chừng gâv ra thương vong. Các ngươi chuân bị Kỳ, chờ lệnh cùa ta.
- Vậythậtlà tốt...
Các liệp sát giả liếm môi. chiến ý sôi trừo.
Động tác những người này, lại không tránh được Dương Phàm đang dùng Hoán Thiên Nha cùng Hôn Căn thông thiên triệt địa.
Đứng giữa tẩngmâv trên cao, trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Dương Phàm hai mắt nhắm lại. khí tức nóng rực quấn quanh người đểu thu vào trong cơ thể. bể ngoài binh thường tự nhiên.
Trên đầu hắn, mơ hỗ thấy được hư ảnh như một mảnh chỗi non màu đò. dung nhập trời cao, thông suốt bầu trời xa xua.
Hư không vạn dặm không mâv, ánh mặt trời chiếu sáng, dường như càng thêm chói mắt.
Còn thân thể Dương Phàm binh thản như không, ớ giữa vùng không trung lại trớ nên rõ ràng, giống nhu hút lấy ánh sáng vô hạn.
Vụt!
Ma Hoàng Kiếm trong tay Dương Phàm biến mất. dẫn tới đoàn người bên dưới ồ to.
Hắn không cẩn Pháp Bảo?
Mọi người trọn mắt há mỗm.
Chi thấy Dương Phàm tay không đứng giữa bầu trời, toàn thân tự nhiên, phảng phất như trờ thành một bộ phận hư không.
- Loại cảnh giới này...
Các cường giả cấp Thông Huyền nơi đây chợt thất thẩn.
- Có chút giống như Thiên Nhân Hợp Nhất trong truyền tHuyết.
Cơ Nguyệt thẩn sắc hoảng hổt.
Bọn họ chẳng qua là người ngoài cuộc.
Còn Lục Chiến là đổi thủ của Dương Phàm, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát mỗ hôi lạnh.
Không ai có thể hiểu được cảm nhận cùa hắn lúc này.
ở trong cảm quan của hắn, bầu trời rộng lớn này chi còn lại một "người", một Thiên Nhân sừng sừng giữa thiên địa, ngạo nghễ nhìn chúng sinh.
Dung nhập thiên địa, không gi chống lại.
Lục Chiến tay nắm chặt Bá Vương Kích, khẽ run rẩy. hai mắt co rụt. Hắn đổi mặt dường như không phải chỉ là một người đơn lẻ, mà là cả bầu trời hư không.
Lực lượng của hắn có hùng mạnh, nhưng còn không tự tin có thể đánh xuyên qua thiên
địa.
Trừ khi có được lực lượng phá toái hư không, bẳng không mặc kệ mạnh cỡ nào đi nữa, trước mặt cảnh giới dung nhập thiên địa này, đểu phải rơi xuống hạ thừa.
Chi là bao phủ trên cảnh giới, đã làm Lục Chiến sinh ra tâm lý như thế.
Đúng lúc này. Dương Phàm rổt cuộc hành động... Hắn mớ mắt. trong ánh mắt hiện lên hai vòng mặt trời đò hư vô.
Cùng lúc, hư không trên đẩu Dương Phàm phóng ra mâv đỏ vô hạn, lan tràn một mảnh thiên địa.
Toàn thân tự nhiên, nhưng quanh người hắn lại tỏa sáng sắc thái vô hạn.
Mà sắc thái vô hạn đó. chi là phụ trợ cho sự tồn tại của hắn.
- Là như thế này...
Dương Phàm bước nửa bước vào hư không thiên địa, thì thào tự nói.
Thán hình hắn vốn tự nhiên, càng thêm hư vô mờ mịt, giống như đắm chim trong cơn mưa ánh sáng, đón nhận vạn vật thiên địa. mưa bụi tuới mát.
Người cùng hoàn cảnh, lúc này chiếu rọi lẫn nhau, như chỗi non dưới mua xuân buổi sáng, lộ ra sắc thái hân hoan đón ánh bình minh.
Toàn quá trình, chẳng qua chi trong hô hấp. cảnh tượng tráng lệ tuyệt vời trong khoảng khắc, rung động lòng người.
"Không thể cho hắn tiếp tục được!"
Lục Chiến trong lòng quát lớn, Bá Vương Kích trong tay bồng chấn động, bộc phát khí thếuy lực phá vỡ núi sông.
Thoáng cái, hắn dốc hết toàn lực phát ra một kích phá núi nang trời.
Một mảnh bóng kích màu xanh nương theo mâv sáng lóe lôi điện, khí thế tung hoành muốn xé nát hư không chỗ Dương Phàm.
Có thể nói đây là một kích sấm sét kinh diễm, siêu việt cực hạn bản thân, bùng nổ dưới áp lực nặng nề, làm chúng tu sĩ bên dưới liên tục trầm trồ.
- Một kích này, Lục Chiến có thể ngạo nghễ cấp Thông Huyền, coi như là ta lên cũng không nhất định đỡ được.
Viên tiền bổi đột nhiên nhấc tay, khẽ hô:
- Các vị chuân bị đi, chờ khoảng khắc hai người va chạm, thừa dịp hồn loạn giết công chúa Tẩn Hân.
Lão dường như dự liệu được cục điện hai người lưỡng bại câu thương sau khi va chạm.
Lúc này, cảm quan Dương Phàm mới thông hiểu tiên cơ. vào lúc này trờ nên mạnh mẽ chua từng có.
Hắn không vui không buồn, không chút sợ hãi, nhưng đã ra tay.
Xoạt!
Thân hình chợt thoáng hiện, bóng nguời Dương Phàm như xuất hiện chồng chéo.
Bụp
Một kích chấn động từ Lục Chiến, rõ ràng sắp đâm trúng thân thể Dương Phàm, lại bị một bàn tay như tinh ngọc đỏ hông sinh ra từ hư không đánh trúng.
̀m ầm-
ở mặt nước bên duới, dâng lên một cơn sóng ngập trời, gần như nuốt trọn Lục San Châu, sóng gió cuốn hết mọi thứ.
- Ra tay!
Viên tiền bổi gần như cùng lúc quát lên.
Còn những người đang xem trận chiến, đều bị hai người giao chiến thu hút.
Dương Phàm chi trong điện quang chóp giật, thân hình chồng chéo lên nhau, cũng bói công kích cùa hắn đă hoàn thành, quav về chỗ cũ.
Bõm
Bá Vương Kích chấn động, thừa nhận một cỗ lực lượng hùng hồn đánh trúng, liền tuột khói tay, vù một tiếng rơi xuống mặt nước.
Lục Chiến bàn tay rách nát. vẻ mặt hoảng sợ không thôi, miệng phun máu. toàn thân như diều đứt dâv. roi xuống bên dưới.
Lúc này, thân hình Dương Phàm xuất hiện hiện tượng chồng chéo, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này.
Thiên Nhân Nhất Kích, gần như không ai hoàn toàn nhìn rõ được.
Nhưng có hai người, miễn cưỡng thấy được chân tướng chuyện này.
Thân thể Lục Chiến roi xuống dưới, hiện rõ vẻ kiệt sức. ánh mắt kinh hoảng, trong đẩu hỗi tường lại quá trình giao chhiến:
Trong tay cầm Bá Vương Kích, một kích phá vỡ núi sông xuyên thủng hư không đánh tới, Dương Phàm trước mắt bỗng chóp động, biến mất tại chỗ.
Khoảng khắc đó, thời gian như bị kéo chậm lại vạn lần, thân thể Dương Phàm trong mắt hắn to lớn gấp chục gấp trăm lần, hóa thành Thiên Nhân đội trời đạp đất.
Sau đó một kích kinh thiên đánh tới, lấy danh nghĩa thiên địa. không thể kháng cự, trực tiếp đánh bay trường kích của Lục Chiến, làm hắn lập tức hộc máu trọng thương.
"Tự nhiên mà thành, dung nhập bầu trời, một kích như phát ra từ trong thiên địa, muốn tránh cũng không được. Mặc dù không phải thuấn di, nhưng còn hơn cả thuấn di!"
Cơ Nguyệt sắc mặt chấn động, hai mắt thất thần hoảng hốt.
- Giết
Đúng lúc này, các liệp sát giả bay đến Lục San Châu, mục tiêu nhắm thẳng Tiểu Hân.
Còn ánh mắt Viên tiền bổi, lại không tự chủ bị Thiên Nhân Nhất Kích của Dương Phàm thu hút. chấn động trong khoảng khắc.
Thiên Nhân Nhất Kích. Dương Phàm không chút tổn thương, trọng thương Lục Chiến, còn hắn lại chi có chút suy yếu.
Cùng lúc đó, khóe miệng hắn mim cười, quav đầu nhìn về phía Viên tiền bổi.
- A
Viên tiền bối kinh hô. thân hình cứng ngắc, trong ánh mắt lão hiện ra thân thể Dương Phàm to lớn gấp chục gấp trăm lần, một chưởng đánh tới, muốn tránh, cũng không được.
- Không hay. nhanh lui, nhanh lui lại!
Viên tiền bổi cực kỳ hoảng sợ. vội truyền xuống mệnh lệnh.
Đa sổ các liệp sát giả không biết tinh huống, trong đó có một bộ phận đã tới trước mặt Tiểu Hân.
"Chạy, không để ý nhiều chuyện nhưvậy được..."
Viên tiên bối trong lúc hoảng sợ. không đê ý được các thủ hạ này nữa. xoạt một cái chạy trối chết.
- Công chúa Tần Hân, hôm nay đây chính là nơi cô chôn xác!
Nam tửHuyết Đồng giết tới trước mặt Tiểu Hân, tròng mắt đò nhưmáubắnra hư quang chấn nhiếp tâm thẩn, làm cho Tẩn Hân thân thể cứng đờ, run rẩy khó thớ.
Không hổ là sát thủ Địa cấp Thiên Sát Các, chi có cấp Thông Huyển mới được vinh dự như thế.
Chi là hắn vừa phát ra một nửa công kích, lại bỗng nhiên rùng minh.
Bùm!
Một bàn tay như xuất hiện từ hư không đánh tới, xé nát thân thể hắn.
Một bóng người chồng chéo rang động, xuất hiện bên cạnh hắn, một chưởng đánh lên thân thể không có phòng ngự của hắn, xé nát.
Đó là Dương Phàm, Thiên Nhân kích thứ hai.
Thiên Nhân Nhất Kích, là hình thức Thiên Nhân công kích ỡ mức huyền diệu tối cao, tiêu hao tâm thẩn cực lớn.
Bằng tình trạng Dương Phàm hiện giờ, tối đa chỉ có thể liên tục thi triển ba kích.
Kích thứ nhất, trực tiếp trọng thương Lục Chiến cấp Thòng Huyền.
Kích thứ hai, lấy phương thức quy thẩn khó lường, đánh chết nam tử Huyết Đồng thực lực ngạo thị đồng cấp.
- A...
Các liệp sát giả trợn tròn mắt.
Thủ lĩnh bọn họ thấy tình thế không đúng, lại dẫn đẩu chạy giữ mạng.
Nhị thủ lĩnh Huyết Đồng, bị một kích miễu sát.
- Chạy... Chạy mau...
Các liệp sát giả mỗi người như chó nhà có tang, bò chạy trối chết.
B ọn họ trăm cav ngàn đắng mưu tính kế hoạch, lại bị một kích tan vỡ.
- Dương đại ca...
Tiêu Hân vừa khôi phục lại từ công kích linh hồn quy dị. kinh hô một tiếng, mặt hoa tái nhợt, lệ rơi như mua. ôm chặt cánh tay Dương Phàm, vẻ mặt bất lực.
Dương Phàm khẽ kinh ngạc, không biết nam tủ Huyết Đồng kia nắm giữ hạng thẩn thông gì. lại có lực sát thương lớn như vậy.
Chẳng qua dưới Thiên Nhân Nhất Kích, cho dù thần thông cùa hắn có huyền diệu cỡ nào, cũng nháy mắt mất mạng, không chút phản kháng.
"Tiểutửnày thật đáng sợ, đường như hắn cảm giác được sát V cùa ta..."
Thương Vũ lão tổ giật minh một cái, ánh mắt dò xét xung quanh, cẩn thận lặng lẽ rút đi.
- Thương Vũ lão tổ, ngài muốn đi đâu vậy?
Cơ Nguyệt cười dài nói. tiếng nói cùa nàng thoáng cái thu hút ánh mắt cùa mọi người.
- Cô...
Thương Vũ lão tổ sắc mặt trắng bệch, thân thể hèn mọn lén rút đi bỗng cứng đờ.
Thấy thế cục không đúng. Thương Vũ lão tổ có tật giật minh, vừa chuẩn bị len lén trốn đi, lại bị Cơ Nguyệt hô lên:
- Thương Vũ lão tổ, ngài muốn đi đâu vậy?
Ánh mắt mọi người nơi này đểu tụ lại trên bóng người Thương Vũ lão tổ hèn mọn cứng ngắc ở đó.
- Cô...
Thương Vũ lão tổ âm thẩm nghiến răng nghiến lọi, hận Cơ Nguyệt tới cực điểm.
Trên người Dương Phàm có Chí B ảo Long Khí, long khí đặc biệt câu thông thiên địa. chi có cường giá cấp Thông Huyền trở lên mói có thê cảm ứng được lực sổ mệnh hư vô này.
Các tu sĩ Hóa Thần trung kỳ như bọn họ, cũng chi có thể đến gần mới phát hiện dấu vết trong đó.
Mà trùng hợp ờ trong các tu sĩ Hóa Thần Lục San Châu này. chi có Thương Vũ lão tồ cùng CơNguyệt phát hiện điểm này, lén lút giao lưu.
Có chỗ khác nhau là Cơ Nguyệt tự cảm thấỵ phúc duyên không đủ, không thể có được Chí Bảo Long Khí, sẽ không chủ động chém giết tranh đoạt; Mà Thương Vũ lão tô chi còn hai ba trăm năm thọ nguyêrụ vì tìm cho mình một đường sinh cơ. liền dự định buông tay đánh cược.
Theo ánh mắt mọi người, Dương Phàm mắt lạnh liếc Thương Vũ lão tổ. làm người kia rùng minh một cái. cuời bồi nói:
- Quyết đấu thật là đặc sắc, sau trận chiến hôm nay. Dương đạo hữu chắc chắn vang danh Thiên Vân Châu.
Thương Vũ lão tổ tươi cười như mang theo mấy phẩn tâng bốc.
Hiện giờ dù có cho lão một trăm lá gan, cũng không dám đánh chù ý tới Chí Bảo Long Khi nữa.
ở Đại Tẩn, truyển thuyết liên quan tới Chí Bảo Long Khí thật không ít, trong đó có một sổ được công nhận: người có được Chí Bảo Long Khí, đều là người mang đại số mệnh. Mặc dù hoàng tộc Tiên Tần đặc thù, nhưng có được Chí B ảo Long Khí cũng cần kỳ ngộ lớn lao.
Còn những người khác, dù là thực lực thông thiên, cũng phải vô duyên cùng Chí Bảo Long Khí.
Đương nhiên, tu tiên giói Đại Tẩn hôm nay, nắm giữ Chí Bảo Long Khí ai mà không oai phong một cõi. là Chí Cường Giả vô địch đứng trên đinh cao?
Từ điểm đó càngthấy được, thành tựu Dương Phàm Ngày sau là không thể lường trước.
Cơ Nguyệt ánh mắt đẹp phóng ra tia sáng kỳ dị, nhìn về phía Tiểu Hân bên cạnh bóng người cao lớn như chống đỡ thiên địa. vào lúc này nàng lại hâm mộ nữ tử Tiểu Hân diện mạo bình thường này.
- Lão tổ nói rất đúng, Dương đạo hữu thật là im lặng thì thôi, lên tiếng liền nổi danh. Trận quyết đấu này đúng là trăm năm khỏ gặp ờ Thiên Vân Châu này.
- Dương đạo hữu thật là thẩn nhân, mới vào Hóa Thẩn Kỳ đã có pháp lực Thông Huyển, Ngày sau tạo hóa không thê lường trước.
Các Hóa Thẩn bậc cao đểu phụ họa theo Thương Vũ lão tồ.
Bọn họ đang làm một chuyện được lợi hai điều, cùng lúc phụ họa theo Thương Vũ lão tổ, cũng có thê tâng bốc Dương Phàm, nhưng lại không biết được lúc này Thương Vũ lão tô đang nơm nớp lo sợ.
Thương Vũ lão tồ thần kinh căng thẳng, sợ hãi Dương Phàm đánh tới một cái Thiên Nhân Nhất Kích.
Tuy rẳng lý trí nói cho lão, bí kỹ như thế không thể thi triển liên tục. nhưng sợ hãi trong lòng lại không giảm đi chút nào.
Dương Phàm chậm rãi thớ ra một hơi, lui ra khỏi hinh thức Thiên Nhân cao độ.
Trong khoảng khắc, khí tức trên người hắn xảy ra biến hóa kỳ diệu, không còn tự nhiên mà thành, sánh ngang thiên địa, không gì chống lại nhưbannãvnữa.
Bí thuật Thiên Nhân Nhất Kích, tiêu hao tâm thần cực lớn, trong một canh giờ, tối đa chi có thể sử dụng liên tục ba lẩn.
Vừa nãv hắn sử dụng với Lục Chiến một lần, sử dụng với Huyết Đồng một lần, còn lại một lẩn cuối cùng, phải giữ lại một chút tâm thẩn để phòng bất trắc.
Lại thêm Thương Vũ lão tổ lại có tham niệm đổi với Chí Bảo Long Khí, dù là Dương Phàm sử dụng tiếp một lần Thiên Nhân Nhất Kích, có nắm chắc trọng thương đối phương, nhưng nếu muốn chém giết, khá năng lại không lớn. Dù sao cũng là cường giả cấp Thông Huyên, dưới tình huốngbinh thường, tối đa Dương Phàm chi ngang sức mà thôi.
Ào—
Đúng lúc này, mấy Thiên Vân Vệ từ duới nước nângLục Chiến bị trọng thương lên.
- Trận chiến hôm nay. Lục mỗ thua.
Lục Chiến giọng khàn khàn, ánh mắt nhin về phía Dương Phàm có phần kiêng kỵ sợ hãi.
Thẳng đến giờ, hắn cũng không tìm được phương pháp phá giải Thiên Nhân Nhất Kích của Dương Phàm.
Dù là lặp lại lần nữa, Lục Chiến cũng không thể t hay đổi kết cục thua trận.
- Thua tâm phục khẩu phục.
Lục Chiến giọng trầm thấp, ho khan mấy tiếng, ánh mắt đảo qua các Thiên Vân Vệ, Ngay cả đệ đệ Lục Vân, lạnh, nhạt nói:
- Trở về thôi.
Lục Vân vội vàng chinh đốn Thiên Vân Vệ trên danh nghĩa của minh, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Dương Phàm, có chút thất thẩn:
"Lại sáng tạo kỳ tích, hắn thật sự làm được rồi?"
Hiện giờ có hon bốn mươi Thiên Vân Vệ ờ nơi này, kể cả bốn đội trưởng Thiên Vân Vệ Hóa Thẩn Kỳ.
Theo lý thuyết. lúc này Dương Phàm pháp lục hao tổn, bọn họ cũng không phải không có hy vọng.
Chi là. Lục Chiến cùng Lục Vân không có dũng khí. Càng biết rõ, chiến thuật biển người đối với Dương Phàm đạt đến pháp lực Thông Huyển mà nói, không có ý nghĩa.
Chúng tu sĩ Lục San Châu cũng dùng thẩn sắc phúc tạp nhìn về phía Dương Phàm.
Trong lúc Thiên Vân Vệ chinh đốn, Dương Phàm chắp tay cáo từ Ngọc Thanh tông chủ:
- Dương mỗ ở lại quy tông hai năm, cũng dẫn tới không ít phiền phức, hv vọng Ngọc tông chủ tha thứ.
Ngọc Thanh tông chủ miễn cưỡng cười. Hồng Nhật Phẩn Thiên lúc trước, dư âm mạnh mễ giết mấy trăm đệ tử cấp thấp trong tông môn, tự nhiên không có hảo cảm với Dương Phàm.
Dương Phàm thờ dài một hoi. truyền âm thẩn niệm nói
"Đối với tôn thất quy tông, coi như Dương Phàm thiếu tông chủ một cái nhân tình."
Thẩn niệm truyển âm, những người khác không nghe được.
"Một cái nhân tình?"
Ngọc Thanh tông chủ khẽ động dung, thẩn sắc phúc tạp liếc nhin Dương Phàm, hoàn toàn có thể lĩnh hội được cân lượng phẩn nhân tinh này.
Có thể lúc này. Dương Phàm ớ Đại Tẩn thậm chi Thiên Vân Châu còn không tính là cường giả đứng đâu, nhưng băng tiêm lực hắn bày ra hiện giờ, tương lai tất nhiên trỡ thành nhân vật phong vân đứng trên đinh cao. ngạo nghễ thiên hạ.
- Chuyện lúc trước, Dương đạo hữu cũng không cố ý, thậm chi cố gắng tránh khói tổn thật. Đã có thành ý như thế Ngọc Thanh cũng không nói nữa.
Ngọc Thanh tông chủ biêu thị không truy cứu chuyện này, tâm tình có chút nặng nề, cùng với càng nhiều bất đắc dĩ.
- Tiểu Hân, chúng ta đi thôi.
Dương Phàm kéo tay Tiêu Hân, bay lên bâu trời.
- Dương đạo hữu... Đợi đã.
Cơ Nguyệt kinh hô một tiếng, dường như còn có lời muốn nói.
Chẳng qua tốc độ hai người Dương Phàm quá nhanh, hóa thành một dải sáng chợt lóe liền biến mất.
Nàng vốn có ý muốn giao lưu nhiều hơn với cường giả tiềm lực vô hạn, có hi vọng trờ thành tồn tại đinh ca Đại Tần, kéo giao tình một chút.
Nhưng mà Dương Phàm dẫn theo Tiểu Hân nhanh chóng rời đi, cũng không để ý tới nàng.
"Nam tử đội trời đạp đất như vậy, lại chi có thể nhin thoáng qua hắn..."
Hoa dung xinh đẹp nho nhã Cơ Nguyệt hiện một tia ân hồng, ánh mắt sáng cũng ảm đạm.
Nếu không như thấ lúc trước nàng cũng sẽ không gọi lại Thương Vũ lão tổ. đắc tội cường giả cấp Thông Huyềnnày.
- Hừ.
Thương Vũ lão tổ lạnh lùng nhin chẳm chằm nàng, bẳng kinh nghiệm tâm trí của lão, sao không đoán được suy nghĩ của Cơ Nguyệt.
Lúc này, Thiên Vân Vệ chinh đốn xong, Lục Chiến cùng Lục Vân đứng chung một chỗ. huynh đệ hai người ánh mắt ảm đạm. có chút thất hôn lạc phách.
- Chẳng lẽ là chúng ta quá yếu, đồng thòi thua bới một tiểu bổi vô danh.
Lục Chiến tay nắm chặt, không ngừng nan lên, trong mắt có phần không cam lòng.
- Đại ca nói vậy sai rồi, hắn chiến thắng hai ta. đã không phải hạng người vô danh nữa.
Lục Vân nhìn về phương hướng Dương Phàm rời đi, hỗi tưởng tổng cộng ba lần giao tiếp
gặp gỡ Dương Phàm.
Bổn mươi năm trước, lần đầu tiên Dương Phàm bỏ trốn từ trong tay hắn.
Hai mươi năm sau, lẩn thứ hai, đổi phương dùng thuật thế thân quy dị. làm hắn trọng thương.
Sau bốn mươi năm tới hôm nay, đổi phương ung dung thắng minh, thậm chí không cần toàn lực.
Lục Chiến nghe vậy, chợt cứng lại.
Lục Vân nhin phương xa, ánh mắt mờ mịt:
- Không phái chúng ta quá yếu, mà là đă định trước người này phải một bước lên trời, không phái tẩm thường. Có thể qua thêm mấy trăm năm đến ngàn năm sau. chúng ta sẽ bời vì từng chiến đấu với hắn ỡ thòi đại này, mà cảm thấy vinh hạnh tự hào.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân: đệ đệ mình là kẻ tâm cao khí ngạo, làm sao đột nhiên cam lòng đứng dưới người khác?
- Bởi vì, đệ là người hiểu rõ nhất sự tiến bộ cùa hắn, hắn tới Đại Tần không đến năm mươi năm mà thôi.
Lục Vân hít sâu một hoi.
- Đệ nói cũng có lý, người này có được Chí Bảo Long Khí, quả thật không phải người thường.
Lục Chiến gật đâu tán thành.
Huynh đệ luôn luôn không hòa thuận, lại hiếm thấy nhất trí một ý kiến.
Không bao lâu sau, các Thiên Vân Vệ rút đi, các liệp sát giả âm thẩm mai phục, cũng đã nghe tin sợ vỡ mật. đểu buôngtha chạy đi.
Rổt cuộc, một lẩn đại chiến ỡ Đại Long Đàm Lục San Châu, trờ về bình. tĩnh.
Tương lai huy hoang, đã định trước thuộc về Dương Phàm, cũng định sẵn uy danh thuộc về hắn.
Một trận thành danh, cũng không quá đáng.
Sát biên giới thuy vực Đại Long Đàm.
Vù
Một đạo độn quang màu tím xẹt qua chân trời.
Lão già trong độn quang, chính là Viên tiền bổi thủ lĩnh liệp sát giả trước đó.
"Nghĩ tới ta chấp hành nhiệm vụ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải nhân vật đángsợnhưthế..."
Viên tiên bối trong lòng còn hoảng sợ.
Cứ cho rẳng bẳng tu vi pháp lực của mình, có thể hơn Dương Phàm nửa bậc, nhưng vừa nghĩ tới Thiên Nhân Nhất Kích đáng sợ, lão liền không còn dũng khí chống lại nữa.
"Đội liệp sát chúng ta thất thủ. hơn nữa là do hai liệp sát giả Địa cấp dẫn đội. Nhiệm vụ Ngay cả chúng ta cũng không thê chấp hành, lẽ nào cần Thiên cấp cao hơn?"
Viên tiền bối vừa nghĩ đến liệp sát giả Thiên cấp, không khỏi rùng mình một cái.
Phóng mắt cả Đại Tần. liệp sát giả Thiên cấp như lông phượng sừng lân, kiếm tu thần bí danh hiệu Vô Song, cũng là một trong những sát thủ Thiên cấp.
Lão bay mấy ngày, bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, dừng lại.
Vù
Trong tẩm mắt. bay tới một bóng người khô gầy che phủ duới nón tre vãi đen.
- Huyết Đồng chết như thế nào?
Bóng người khô gâv dưới nón đen truyền ra một giọng nói làm người ta không rét mà
run.
Bên dưới lóp vải đen, mơ hỗ thấy được một đôi mắt đò máu thâm thúv đáng sợ.
- Huyết Luân Tử Thẩn.
Viên tiền bối nàng minh.
Huyết Luân Tử Thẩn, người này ớ Thiên Sát Các là sát thủ Địa cấp xếp hạng thứ ba, uy danh cực lớn, cũng là đại ca Huyết Đổng.
So sánh lại, đểu là sát thủ Địa cấp, Viên tiền bổi lại xếp hạng ở ngoài một trăm.
- Huyết Luân đại nhân, tình huống là thế này...
Viên tiền bối biết rõ người này đáng sợ, kiêng kỵ không thua gì sát thủ Thiên cấp, vội che giấu trách nhiệm, nói lại chuyện này một lân.
- Không cần ngươi nói, ta đã biết...
Chiếc nón tre vài đen bùng lên, lộ ra một đôi mắt đò máu, phun ra một mảnh hư quang, xẹt qua người Viên tiền bối.
- Không—
Viên tiên bổi kinh hô một tiếng, hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Tiếng hô của lão. nhanh chóng im bặt.
Theo lời đồn, Huyết Luân Tử Thẩn liệp sát giả Địa cấp xếp hạng thứba. chua từng có ké địch nào sống sót dưới tình huống đối diện với hai mắt hắn.
Còn Viên tiền bổi pháp lực Thông Huyền, từ nay về sau cũng không xuất hiện nữa.
Hai tháng sau, một nơi biên giới Thiên Vân Châu.
Dương Phàm cùng Tiểu Hán từ từ hạ xuống từ không trung.
- Tiểu Hân, muội là hậu duệ hoàngtộc Tiên Tẩn, có biện pháp che đậv long khí đặc biệt của Chí Bảo Long Khí trên người huynh hay không?
Dương Phàm sắc mặt binh tĩnh hỏi.
- Tiểu Hân, muội là hậu duệ hoàng tộc Tiên Tần, có biện pháp che đậv long khí đặc biệt cùa Chí Bảo Long Khí trên người huynh hay không?
Dương Phàm vẻ mặt binh tĩnh nhin Tiểu Hân, có mấy phẩn chờ mong. Hắn cũng không muốn chạy tới chỗ nào cũng bị tồn tại cấp Thông Huyên trờ lên cảm ứng được long khí đặc biệt luyện hóa Chí Bảo Long Khí trên người mình.
Tiểu Hân khẽ lắc đầu:
- Muốn hoàn toàn che giấu là khó có thể được. Bói vì long khí là tồn tại hư vô, lại câu thông số mệnh thiên địa Đông Thắng Đại Lục. Phàm là ỡ trên đại lục này, tăng thêm sổ mệnh bản thân, sẽ nối liền với bên ngoài, không thê nào che đậv hoàn toàn được. Trong tộc muội có một bộ bí quyết. có thể thu liễm cỗ long khí này ở một mức nhất định, làm vếu liên hệ với bên ngoài. Như thế. các đại năng muốn cảm ứng long khí trên người Dương đại ca. sẽ khó khăn hơn nhiều, chẳng qua chi là ngược lại thì hiệu quả gia tăng sổ mệnh lên người Dương đại ca cũng sẽ suy vếu tương đối.
- Thi ra là thấ chẳng qua dù là vếu bớt, vậy cũng không tệ.
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên, giai đoạn hiện giờ, hắn thà rằng làm giảm hiệu quả gia tăng số mệnh lên người, đổi lấy hoàn cành tu luyện binh an.
- Hiện giờ muội truyền bí quyết cho đại ca.
Tiêu Hán ánh mặt kiên nghị, vươn tay mình ra.
Dương Phàm nao nao. đặt tay lên bàn tay nhỏ của nàng.
Hắn cũng biết, thế gian này có một sổ bí pháp thần thông truyền thừa, vì đảm bảo tính duy nhất, không phải bẳng phương thức ngọc giản cổ thư, mà dùng phương pháp truyển thừa linh hồn. Thán thông bí pháp này sẽ phong ấn trong một góc linh hôn, dù người ngoài mạnh mẽ sưu hồn, cũng khó đột phá được.
Lúc này, Tiểu Hân lại đồng ý đưa ra bí quyết truyển thừa linh hồn, truyền lại cho minh, Dương Phàm có phẩn bất ngờ cảm động.
Nắm tay Tiểu Hân, Dương Phàm cảm giác được một mành dao động kỳ dị vọt tới. linh hồn đột nhiên tiếp thu được một số tin tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.