Quyển 6 - Chương 766: Cường giả Ngoại Hải Vực.
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Từng bước vượt qua khó khăn, lúc này đạt tới cảnh giới đại viên mãn, dường như đã chạm vào Hợp Thiên bậc ba!
Cảm giác cấp bách trong lòng lúc trước của Dương Phàm cũng tiêu tan, thể xác và tinh thần cô cùng thoải mái tự nhiên, chim đắn trong sự huyền diệu vô hạn của cảnh giới này.
Cành giới viên mãn như ý này không biết dung từ nào để hình dunạ như nước tràn đại địa, như tri âm tri kỷ, sướng khoái hân hoan.
Dòng nước màu lam nhạt như trường giang của Thủy Hồn Giới hóa thành vô số nhánh nhỏ. bị vô số xúc tu của Địa Hồn Căn hấp thu. Lực lượng này tiến nhập Sinh Mệnh Lục Chủnạ mang theo lục ý thanh lương mạnh mẽ tiến vào ba cái Hoán Thiên Nha ở trong thức hải.
Ngay khi hắn tấn thăng cảnh giới đại viên mãn, tinh thần ý cảnh Dương Phàm thăng hoa. Ba đại cảnh giới Uân Chủng Diễn Căn, Hoán Nha đã hóa thành một, trở nên đại viên mãn.
Trong lòng Dương Phàm là một mảnh yên tình, thế giới trong mắt hắn rõ rang đã tới cực trí. thận chí được phản chia thàng từng mẩu vô cùng nhỏ bé.
Trong mắt hắn, những huyễn thuật bình thuờng hóa thành mây khói.
Khi khi Dương Phàm hiểu được tinh thần ý cảnh, một cỗ khí tức cao sơn lưu thủ, xuân vũ nhuận vật chận rãi triên khai.
Đột nhiên, từ trên không Lăng Đính Tiên Phong hạ xuống một màn mưa móng nhẹ nhàng lục ý thân thiết tự nhiên phát tán ra.
- Cỗ khí tức này...
Dang ở trên tẩna núi thứ chin, đám Nguời Dương Tuệ Tâm và Đặng Thi Dao tâm sinh cảm ưng. nhất tề hướng về phía DươngPhàm nhìn lại.
- Tướng công cuôi cùng đă xuâtquan!
Đặng Thi Dao lộ ra vẻ kinh hi, vội vàng tiến tới chỗ Dương Phàm bế quan.
Hói ra mới biết lẩn bế quai này của DươngPhàm đãừòi qua mười tám năm.
- Như vậy thì cũngc hi còn hon một năm nữa đã tới ngày Tiên Tần bảo tàng mớ ra.
Tâm thần DươngPhàn chấn động. hơi aiật minh.
Cảm ứng lúc trước của hắn thật linh nghiệm, thời gian quả thực rất cấp bách.
Dang khi hai Nguời nói chuyện thì một thanh âm rên ri quai thuộc truyền tới.
-Ngao... Đau quá!
Hầu tử tử mao đangđi tới nơi này. dáng vẻ vô cùng thảm hại.
- Hồ Phi, Ngươi làm sao thế? Ai khiến Ngươi bị thương?
Thán hình Dương Phàm nhoáng lên, hiện thân ngay trước người Hồ Phi, đặt tay lên vai hắn. Dương Phàm phát hiện Hồ Phi bị thương rất nặng nhưng chỉ là ngoại thương. nội thươngkhôngđángkê. khôngNguyhiêm tới tính mạng.
- Lão đại Ngươi xuất quan thật tốt quá!
Hồ Phi aào khóc, để DươngPhàm chữa thương cho minh.
Một lúc sau, thương thế Hồ Phi đã khỏi hắn, aào lên một tiếng:
- Ta phải đi tìm hắn đánh tiếp!
- Có chuyện gì?
Dương Phàm ngạc nhiên, lên tiếng aiữ hắn lại:
- Là ai đánh Nguơi thànli thế này?
Hắn biết rẳng thực lực của Hồ Phi đã tiếp cận Yêu Long Hoàng. Cả Thiên Vũ Châu này, không có ai có thể uy hiếp được hắn.
Theo lý thuyết, chỉ có bản tôn của hắn mới làm được, ngay cả hai đại phán thân Dương Phàm cũngkhôngngoại lệ.
- Là tiểu từ có cái tên Hình Cương kia!
Hồ Phi nhấc miệng, aào lên, thần sắc khôngphục!
- Hình Cương?
DươngPhàn càng thấy kỳ quái. Đại Tần từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật như vậy?!
Mà lúc này, trên người Hồ Phi truyển ra một cỗ cự lực. aiật khỏi tay Dương Phàm, lập tức lao ra ngoài trăm dặm.
- Đi xem!
Thân ảnh nhu nhuyễn như nước của Dương Phàm lóe lên lôi văn màu lam nhạt, ôn hòa nhưaợn sóng.
Bá!
f ... = , : ằ ^ ^
Hắn bước ra hai bước đã đuôi kịp Hô Phi, đông thời tiên vào tâng núi thứ hai của Lăng Đính Tiên Phong.
—
- Hình Cương. ta lại tới, mau ra đánh trăm hiệp!
Hồ Phi đứng trước một động phủ, hô lớn lên.
- ổ? Tiểu tử Ngươi vừa bị đả thương, sao mau vậy đã hỗi phục?
Một thanh niên khôi ngô từ động phủ lóe cái xuất hiện, trong hư không còn huyễn hóa ra mộtmảnh hư ảnh.
Ngay khi hắn xuất hiện, không gian bốn phía duòng như cũng sinh ra một sự biến hóa tinh tế.
Tinh quang trong mắt Dương Phàm lóe ra. âin thẩm aiật minh. Khi tức Nguời này ẩn nặc dường như còn khủng bố hon cả so với hai Hoàng Thậm chí còn mang tới cho Dương Phàm một cỗ Nguy cơ cường liệt!
- Hừ, thương thế của ta tốt rồi, đánh tiếp!
Hồ Phi khôngnói hai lời, nhảu vào động phủ Hình Cương.
- Hô hô, Ngươi lại mang thêm một ừợ thủ sao?
Trong mắt Hình Cương hơi chút suy nghĩ, liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, cũng hơi để tâm.
- Dương mỗ là tới để mớ rộng nhãn giới một chút! Ha ha ha.
Dương Phàm mím cười.
- Vậy thì xin mời, dù sao kết quả vẫn vậy!
Hình Cương lười nhác tiến vào trong động phủ.
Động phủ này giống như một phòng khác rộng, nhìn bố ứi thì không chỉ dành cho một người.
' ^ ̉
- Con tiêu hâu này lực lượng kinh nhân, nhanh thê đã hôi phục sao?!
Một thanh âm mềm mại nữ nhân truyền tới.
Dương Phàm chuyển mắt nhìn sang thì thấy đây là một nữ nhân dịu dàng xinh đẹp. mặc một bộ Nguyệt bào, dáng Nguời thon dài. Nàng mang tới cho Nguời đối diện một cảm giác rất thanh tịnh.
- Liễu Nguyệt, lại phiền Ngươi bố trí cấn chế đi, dù sao ta cũng nhàn rỗi!
Hình Cương cười cười nói:
- Tiêu hâu này chưa thấy Diêm Vương chưa đô lệ đây mà!
- Được!
Liễu Nguyệt kia liền Đồng ý. nhấc tay lên. Trong không gian này liền hình thành một tẩna cấm chế!
Chỉ thấy trong Long bàn tay nàng lóe lên một mảnh lam huy, chóp động tại chỗ. cỗ lực luợng này vô cùng thâm ảo. khí tức cũng thu liễm tới cực trí.
Tinh quangứong mắt Dương Phàm lại lóe lên.
Rất nhanh, một kết giòi màu xanh nhạt bán trong suốt rộng chừng trăm trượng đã xuất hiện trongđại sảnh.
Hồ Phi và Hình Cương đứng trong kết giới màu lam này, nhanh chóng giao chiến.
Naao
Hồ Phi hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền, chấn động không gian. Quyển chưa tới nhưng một mảnh áng sảng lôi hỏađă đánh tới Hinh Cương.
Uy lực một chuởng này đáng sợ kinh nhân, 2ẩn như đủ để ngạo thị Đại Tần. Những cường giả Thần Hư bình thướng bị đánh tráng thì hon phần nửa sẽ bị trọng thương.
Mà tên Hinh Cương này lại nhẹ nhàng đẩy ra một chuởng.
Một chuởng đon giản này ẩn hàm thủ đoạn huyền ảo như súc giảm cự ly không gian.
Ba!
Một chuớng này có quỹtích quá huyền ảo, đánh trúng ngay cổ tay Hồ Phi.
̉m một tiếng, thân hình Hồ Phi bị đánh bay đi, trong mắt chứa đầy vè không phục!
Luận về lực lượng nhục thể. Hinh Cương dù sỡ traòng là luyện thể, nếu so sánh với hắn cũng phải thua nửa phần.
Nếu so về sử dụng pháp lực, Hình Cương cũng chỉ ngang với cưòng giả Thầi Hư, thận chí còn yếu hon đôi chút.
- Tiếp!
Hồ Phi giống như nổi điện, lao mạnh tới, mộtứận côngkích nhưcuồngphongbắt đầu.
Hình Cương vẫn đứng tại chỗ, thi thoảng động thân, nhẹ nhàng hóa giải hết công kích của Hồ Phi.
Hồ Phi với thanh thế kinh thiên nhưng không thể động tới người đối phương chút nào!
Hắn hoàn toàn rơi vào hạ phong.
*
Trong lòng Dương Phàin đại chắn! Tên Hình Cương này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
— ———
Nhỏm dịch THL Người dịch Matrtcỉ6ỉ2
Khôngngờ có được thực lực vượt xa hai Hoàng!?
Hắn không khói nhíu mày. ánh mắt càng thêm sáng rõ, mơ hồ như có dòng nước màu lam chảy qua. nhìn thăng vào Hình Cương.
Kết quán hắn kinh ngạc phát hiện tu vi chán thực của Hinh Cương tuyệt đối ở Hợp Thể Ký, thận chí không còn là Hợp Thể sơ kỳ.
- Đại ca. huynh cũng chạy tới xem náo nhiệt sao?
Thanh ảm của Dương Tuệ Tâm từ bên ngoài động phủ truyền vào.
Thanh âin vừa dứt. Dương Tuệ Tâm với khí chất linh tú, cao quýđă xuất hiện bên cạnh Dương Phàm.
- Đại trưởng lão tới chơi!
Liễu Nguyệt phụ trách duy trì cấm chế mỉm cười thí lễ.
Rồi ánh mắt hơi xin lỗi nhìn về phía Dương Phàm:
- Hóa ra các hạ chính là Dương tông sư truyền kỳ của Đại Tần! Thật vinh hanh, vinh hạnh!
- Hai vị này là...
Dương Phàm có chút khó hiểu nhìn Dương Tuệ Tâm.
Thầi sắc DươngTuệ Tâm nghiêm túc, lập tức giới thiệu:
- Hai vị này chính là Hình Cương đạo hữu và Liễu Nguyệt đạo hữu, chính là khách quý tới từ Ngoại Hải Vực. Còn có Vạn Diễn tiên sinh đang tình tu!
- Ngoại Hải Vực?
Tâm thần DươngPhàm chấn động. chợt bừngtmh đại ngộ.
Nhưngcường giảNgoại Hải Vực sao lại đột nhiên xuất hiện ở Tiên Đạo Tông?
Dương Tuệ Tâm vội vàng lây ra một lá thư, đưa cho Dương Phàm:
- Đây chính là lá thu sư phụ bảo giao lại cho huynh trước khi rời đi.
" *Cy
Dương Phàm mờ lá thư ra. vừa đọc đă cảm thấy rất Ngưng trọng.
Hóa ra đây chinh là lá thư Bạch Vũ lưu lại cho hắn khi rời đi.
Trongthư nói rõ hắn rời khỏi Đại Tần, đi tới Ngoại Hải Vực.
Mà ở Ngoại Hải Vực cũng có một tông phái tên là Tiên Đạo Thiên Tông. chính là cùng một mạch với Tiên Đạo Tông!
Bạch Vũ lão tiên chính là tới đầu nhập vào môn phái này.
Trong thư chưa hề đề cập tới hai người này nhưng Dương Phàm vô cùng thông minh, lập tức đoán ra Nguyên nhân.
Bạch Vũ lão tiên đi tới Ngoại Hải Vực, hon phâi nửa sẽ nói tới tình huống của Đại Tần với Tiên Đạo Thiên Tông.
Sự thật cũng không cẩn hắn nói tới, tin tức liên quai tới Tiên Tần bảo tàng đã từ thế lực nào đó của Đại Tần lặng lẽ truyển tới Ngoại Hải Vực.
- Hai vị đạo hữu này dưới sự dẫn dắt của Vạn Diễn tiên sinh, mang theo tin vật tùy thân su phụ tới đây hiệp trợ chúngta mở ra Tiên Tần bảo tàng.
Dương Tuệ Tâm nói tới đây, đôi mắt liếc nhìn Dương Phàm một cái.
Ánh mắt giao nhau. Dương Phàm lập tức hiểu ra.
Đúng là với thân phận Đại trường lão của Dương Tuệ Tám lúc này, không có lựa chọn nào khác.
Nói là tới hiệp trợ nhưng hoàn toàn chính là tới để chủ đạo đại cục.
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên nhớ tới tin xấu thứ hai mà Tẩn Vong tìm2 nói cho hắn, quả nhiên đã thành sự thật!
Nếu Tiên Đạo Thiên Tông ở Ngoại Hai Vực đã có động tỉnh thì các thế lực sau lưng Tiên Tần Hoàngtộc. Thiên Ma Tỏna, Quỷ VươngTông... cũngsẽ có độngtác.
Lẩn mở ra Tiên Tần bảo tàng này quả thực đã có sụ tham dự của tu sĩ đinh phongNgoại Hải Vực.
Tiên Tần bảotàng ẩn ẩn trở thành một cơn lốc quét ngang nhân giới.
Dương Phàm hít sâu một hơi, trước buộc bản thân phải tinh táo trớ lại.
- bất quá, tình huống trước mắt cũng không tính là không ồn. Dù sao có thiên địa trói buộc, những tu sĩ đinh phong này tiến nhập Đại Tần cũng phải phong ấn pháp lực. hạn chế tu vi đến Hợp Thể sơ kỳ mà thôi.
Dương Phàm nghĩ tới đây, ứong lòng đã trấn định lại.
Dưới tình huống này, cường giả có Chi Bảo Long Khí vẫn nấn được đại cục và quyển chủ động.
Ba—
Trongkết giới màu lam kia, Hồ Phi hoàn toàn lâm vào hạ phonạ căn bản để cho Nguời ta đánh đấm.
Cảm giác cấp bách trong lòng lúc trước của Dương Phàm cũng tiêu tan, thể xác và tinh thần cô cùng thoải mái tự nhiên, chim đắn trong sự huyền diệu vô hạn của cảnh giới này.
Cành giới viên mãn như ý này không biết dung từ nào để hình dunạ như nước tràn đại địa, như tri âm tri kỷ, sướng khoái hân hoan.
Dòng nước màu lam nhạt như trường giang của Thủy Hồn Giới hóa thành vô số nhánh nhỏ. bị vô số xúc tu của Địa Hồn Căn hấp thu. Lực lượng này tiến nhập Sinh Mệnh Lục Chủnạ mang theo lục ý thanh lương mạnh mẽ tiến vào ba cái Hoán Thiên Nha ở trong thức hải.
Ngay khi hắn tấn thăng cảnh giới đại viên mãn, tinh thần ý cảnh Dương Phàm thăng hoa. Ba đại cảnh giới Uân Chủng Diễn Căn, Hoán Nha đã hóa thành một, trở nên đại viên mãn.
Trong lòng Dương Phàm là một mảnh yên tình, thế giới trong mắt hắn rõ rang đã tới cực trí. thận chí được phản chia thàng từng mẩu vô cùng nhỏ bé.
Trong mắt hắn, những huyễn thuật bình thuờng hóa thành mây khói.
Khi khi Dương Phàm hiểu được tinh thần ý cảnh, một cỗ khí tức cao sơn lưu thủ, xuân vũ nhuận vật chận rãi triên khai.
Đột nhiên, từ trên không Lăng Đính Tiên Phong hạ xuống một màn mưa móng nhẹ nhàng lục ý thân thiết tự nhiên phát tán ra.
- Cỗ khí tức này...
Dang ở trên tẩna núi thứ chin, đám Nguời Dương Tuệ Tâm và Đặng Thi Dao tâm sinh cảm ưng. nhất tề hướng về phía DươngPhàm nhìn lại.
- Tướng công cuôi cùng đă xuâtquan!
Đặng Thi Dao lộ ra vẻ kinh hi, vội vàng tiến tới chỗ Dương Phàm bế quan.
Hói ra mới biết lẩn bế quai này của DươngPhàm đãừòi qua mười tám năm.
- Như vậy thì cũngc hi còn hon một năm nữa đã tới ngày Tiên Tần bảo tàng mớ ra.
Tâm thần DươngPhàn chấn động. hơi aiật minh.
Cảm ứng lúc trước của hắn thật linh nghiệm, thời gian quả thực rất cấp bách.
Dang khi hai Nguời nói chuyện thì một thanh âm rên ri quai thuộc truyền tới.
-Ngao... Đau quá!
Hầu tử tử mao đangđi tới nơi này. dáng vẻ vô cùng thảm hại.
- Hồ Phi, Ngươi làm sao thế? Ai khiến Ngươi bị thương?
Thán hình Dương Phàm nhoáng lên, hiện thân ngay trước người Hồ Phi, đặt tay lên vai hắn. Dương Phàm phát hiện Hồ Phi bị thương rất nặng nhưng chỉ là ngoại thương. nội thươngkhôngđángkê. khôngNguyhiêm tới tính mạng.
- Lão đại Ngươi xuất quan thật tốt quá!
Hồ Phi aào khóc, để DươngPhàm chữa thương cho minh.
Một lúc sau, thương thế Hồ Phi đã khỏi hắn, aào lên một tiếng:
- Ta phải đi tìm hắn đánh tiếp!
- Có chuyện gì?
Dương Phàm ngạc nhiên, lên tiếng aiữ hắn lại:
- Là ai đánh Nguơi thànli thế này?
Hắn biết rẳng thực lực của Hồ Phi đã tiếp cận Yêu Long Hoàng. Cả Thiên Vũ Châu này, không có ai có thể uy hiếp được hắn.
Theo lý thuyết, chỉ có bản tôn của hắn mới làm được, ngay cả hai đại phán thân Dương Phàm cũngkhôngngoại lệ.
- Là tiểu từ có cái tên Hình Cương kia!
Hồ Phi nhấc miệng, aào lên, thần sắc khôngphục!
- Hình Cương?
DươngPhàn càng thấy kỳ quái. Đại Tần từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật như vậy?!
Mà lúc này, trên người Hồ Phi truyển ra một cỗ cự lực. aiật khỏi tay Dương Phàm, lập tức lao ra ngoài trăm dặm.
- Đi xem!
Thân ảnh nhu nhuyễn như nước của Dương Phàm lóe lên lôi văn màu lam nhạt, ôn hòa nhưaợn sóng.
Bá!
f ... = , : ằ ^ ^
Hắn bước ra hai bước đã đuôi kịp Hô Phi, đông thời tiên vào tâng núi thứ hai của Lăng Đính Tiên Phong.
—
- Hình Cương. ta lại tới, mau ra đánh trăm hiệp!
Hồ Phi đứng trước một động phủ, hô lớn lên.
- ổ? Tiểu tử Ngươi vừa bị đả thương, sao mau vậy đã hỗi phục?
Một thanh niên khôi ngô từ động phủ lóe cái xuất hiện, trong hư không còn huyễn hóa ra mộtmảnh hư ảnh.
Ngay khi hắn xuất hiện, không gian bốn phía duòng như cũng sinh ra một sự biến hóa tinh tế.
Tinh quang trong mắt Dương Phàm lóe ra. âin thẩm aiật minh. Khi tức Nguời này ẩn nặc dường như còn khủng bố hon cả so với hai Hoàng Thậm chí còn mang tới cho Dương Phàm một cỗ Nguy cơ cường liệt!
- Hừ, thương thế của ta tốt rồi, đánh tiếp!
Hồ Phi khôngnói hai lời, nhảu vào động phủ Hình Cương.
- Hô hô, Ngươi lại mang thêm một ừợ thủ sao?
Trong mắt Hình Cương hơi chút suy nghĩ, liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, cũng hơi để tâm.
- Dương mỗ là tới để mớ rộng nhãn giới một chút! Ha ha ha.
Dương Phàm mím cười.
- Vậy thì xin mời, dù sao kết quả vẫn vậy!
Hình Cương lười nhác tiến vào trong động phủ.
Động phủ này giống như một phòng khác rộng, nhìn bố ứi thì không chỉ dành cho một người.
' ^ ̉
- Con tiêu hâu này lực lượng kinh nhân, nhanh thê đã hôi phục sao?!
Một thanh âm mềm mại nữ nhân truyền tới.
Dương Phàm chuyển mắt nhìn sang thì thấy đây là một nữ nhân dịu dàng xinh đẹp. mặc một bộ Nguyệt bào, dáng Nguời thon dài. Nàng mang tới cho Nguời đối diện một cảm giác rất thanh tịnh.
- Liễu Nguyệt, lại phiền Ngươi bố trí cấn chế đi, dù sao ta cũng nhàn rỗi!
Hình Cương cười cười nói:
- Tiêu hâu này chưa thấy Diêm Vương chưa đô lệ đây mà!
- Được!
Liễu Nguyệt kia liền Đồng ý. nhấc tay lên. Trong không gian này liền hình thành một tẩna cấm chế!
Chỉ thấy trong Long bàn tay nàng lóe lên một mảnh lam huy, chóp động tại chỗ. cỗ lực luợng này vô cùng thâm ảo. khí tức cũng thu liễm tới cực trí.
Tinh quangứong mắt Dương Phàm lại lóe lên.
Rất nhanh, một kết giòi màu xanh nhạt bán trong suốt rộng chừng trăm trượng đã xuất hiện trongđại sảnh.
Hồ Phi và Hình Cương đứng trong kết giới màu lam này, nhanh chóng giao chiến.
Naao
Hồ Phi hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền, chấn động không gian. Quyển chưa tới nhưng một mảnh áng sảng lôi hỏađă đánh tới Hinh Cương.
Uy lực một chuởng này đáng sợ kinh nhân, 2ẩn như đủ để ngạo thị Đại Tần. Những cường giả Thần Hư bình thướng bị đánh tráng thì hon phần nửa sẽ bị trọng thương.
Mà tên Hinh Cương này lại nhẹ nhàng đẩy ra một chuởng.
Một chuởng đon giản này ẩn hàm thủ đoạn huyền ảo như súc giảm cự ly không gian.
Ba!
Một chuớng này có quỹtích quá huyền ảo, đánh trúng ngay cổ tay Hồ Phi.
̉m một tiếng, thân hình Hồ Phi bị đánh bay đi, trong mắt chứa đầy vè không phục!
Luận về lực lượng nhục thể. Hinh Cương dù sỡ traòng là luyện thể, nếu so sánh với hắn cũng phải thua nửa phần.
Nếu so về sử dụng pháp lực, Hình Cương cũng chỉ ngang với cưòng giả Thầi Hư, thận chí còn yếu hon đôi chút.
- Tiếp!
Hồ Phi giống như nổi điện, lao mạnh tới, mộtứận côngkích nhưcuồngphongbắt đầu.
Hình Cương vẫn đứng tại chỗ, thi thoảng động thân, nhẹ nhàng hóa giải hết công kích của Hồ Phi.
Hồ Phi với thanh thế kinh thiên nhưng không thể động tới người đối phương chút nào!
Hắn hoàn toàn rơi vào hạ phong.
*
Trong lòng Dương Phàin đại chắn! Tên Hình Cương này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
— ———
Nhỏm dịch THL Người dịch Matrtcỉ6ỉ2
Khôngngờ có được thực lực vượt xa hai Hoàng!?
Hắn không khói nhíu mày. ánh mắt càng thêm sáng rõ, mơ hồ như có dòng nước màu lam chảy qua. nhìn thăng vào Hình Cương.
Kết quán hắn kinh ngạc phát hiện tu vi chán thực của Hinh Cương tuyệt đối ở Hợp Thể Ký, thận chí không còn là Hợp Thể sơ kỳ.
- Đại ca. huynh cũng chạy tới xem náo nhiệt sao?
Thanh ảm của Dương Tuệ Tâm từ bên ngoài động phủ truyền vào.
Thanh âin vừa dứt. Dương Tuệ Tâm với khí chất linh tú, cao quýđă xuất hiện bên cạnh Dương Phàm.
- Đại trưởng lão tới chơi!
Liễu Nguyệt phụ trách duy trì cấm chế mỉm cười thí lễ.
Rồi ánh mắt hơi xin lỗi nhìn về phía Dương Phàm:
- Hóa ra các hạ chính là Dương tông sư truyền kỳ của Đại Tần! Thật vinh hanh, vinh hạnh!
- Hai vị này là...
Dương Phàm có chút khó hiểu nhìn Dương Tuệ Tâm.
Thầi sắc DươngTuệ Tâm nghiêm túc, lập tức giới thiệu:
- Hai vị này chính là Hình Cương đạo hữu và Liễu Nguyệt đạo hữu, chính là khách quý tới từ Ngoại Hải Vực. Còn có Vạn Diễn tiên sinh đang tình tu!
- Ngoại Hải Vực?
Tâm thần DươngPhàm chấn động. chợt bừngtmh đại ngộ.
Nhưngcường giảNgoại Hải Vực sao lại đột nhiên xuất hiện ở Tiên Đạo Tông?
Dương Tuệ Tâm vội vàng lây ra một lá thư, đưa cho Dương Phàm:
- Đây chính là lá thu sư phụ bảo giao lại cho huynh trước khi rời đi.
" *Cy
Dương Phàm mờ lá thư ra. vừa đọc đă cảm thấy rất Ngưng trọng.
Hóa ra đây chinh là lá thư Bạch Vũ lưu lại cho hắn khi rời đi.
Trongthư nói rõ hắn rời khỏi Đại Tần, đi tới Ngoại Hải Vực.
Mà ở Ngoại Hải Vực cũng có một tông phái tên là Tiên Đạo Thiên Tông. chính là cùng một mạch với Tiên Đạo Tông!
Bạch Vũ lão tiên chính là tới đầu nhập vào môn phái này.
Trong thư chưa hề đề cập tới hai người này nhưng Dương Phàm vô cùng thông minh, lập tức đoán ra Nguyên nhân.
Bạch Vũ lão tiên đi tới Ngoại Hải Vực, hon phâi nửa sẽ nói tới tình huống của Đại Tần với Tiên Đạo Thiên Tông.
Sự thật cũng không cẩn hắn nói tới, tin tức liên quai tới Tiên Tần bảo tàng đã từ thế lực nào đó của Đại Tần lặng lẽ truyển tới Ngoại Hải Vực.
- Hai vị đạo hữu này dưới sự dẫn dắt của Vạn Diễn tiên sinh, mang theo tin vật tùy thân su phụ tới đây hiệp trợ chúngta mở ra Tiên Tần bảo tàng.
Dương Tuệ Tâm nói tới đây, đôi mắt liếc nhìn Dương Phàm một cái.
Ánh mắt giao nhau. Dương Phàm lập tức hiểu ra.
Đúng là với thân phận Đại trường lão của Dương Tuệ Tám lúc này, không có lựa chọn nào khác.
Nói là tới hiệp trợ nhưng hoàn toàn chính là tới để chủ đạo đại cục.
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên nhớ tới tin xấu thứ hai mà Tẩn Vong tìm2 nói cho hắn, quả nhiên đã thành sự thật!
Nếu Tiên Đạo Thiên Tông ở Ngoại Hai Vực đã có động tỉnh thì các thế lực sau lưng Tiên Tần Hoàngtộc. Thiên Ma Tỏna, Quỷ VươngTông... cũngsẽ có độngtác.
Lẩn mở ra Tiên Tần bảo tàng này quả thực đã có sụ tham dự của tu sĩ đinh phongNgoại Hải Vực.
Tiên Tần bảotàng ẩn ẩn trở thành một cơn lốc quét ngang nhân giới.
Dương Phàm hít sâu một hơi, trước buộc bản thân phải tinh táo trớ lại.
- bất quá, tình huống trước mắt cũng không tính là không ồn. Dù sao có thiên địa trói buộc, những tu sĩ đinh phong này tiến nhập Đại Tần cũng phải phong ấn pháp lực. hạn chế tu vi đến Hợp Thể sơ kỳ mà thôi.
Dương Phàm nghĩ tới đây, ứong lòng đã trấn định lại.
Dưới tình huống này, cường giả có Chi Bảo Long Khí vẫn nấn được đại cục và quyển chủ động.
Ba—
Trongkết giới màu lam kia, Hồ Phi hoàn toàn lâm vào hạ phonạ căn bản để cho Nguời ta đánh đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.