Tiên Hồng Lộ

Quyển 6 - Chương 818: Độc thuật Khô Tịch.

Khoái Xan Điếm

28/08/2013

Trong lòng Dương Phàm run rẩy hưng phấn: Thật sự là đi mòn giày sắt không tìm được, lúc có được lại không phí công.

Hắn đã tính rời khỏi nơi hoang đảo này, không nghĩ tới cô nàng Vũ Nghiên này, gần như lấy cách thức đơn lẻ, xuất hiện ở trên đỉnh đầu mình. Sớ dĩ là nói trên đỉnh đầu. bời vì hai người Vũ Nghiên, cũng chi cách Dương Phàm một tầng đất nham Thạch.

Khứu giác kinh người của Dương Phàm, gần như có thể ngửi được mùi thom quen thuộc trên cơ thể cô nàng này cùng với loại khí tức khiến người ta luyến ái vô cùng.

Tuy rẳng Dương Phàm có quan hệ xác thịt với nàng nhưng lúc đó là dưới loại nghịch cảnh, không có bất cứ tình cảm gì.

Nếu có nắm chắc, Dương Phàm tuyệt đối sẽ sát phạt quyết đoán.

Đối với loại đàn bà độc ác có tâm kế đáng sợ này, thậm chí là bất cứ địch nhân nào, Dương Phàm đều nhất quyết lãnh huyết vô tình.

Dương Phàm thu liễm khí tức, dung hợp với mặt đất của cả đảo nhỏ này thành một thể, hóa thân thành một phần của chúng nó.

ở trong cảm quan, mặt đất này giống như thân thể máu thịt của Dương Phàm, không khác gì nhiều so với phụ tá đắc lực.

Hắn cực lực cẩn thận suy xét, cố lấy một kích phải giết chết.

Bởi vì đã tiếp xúc qua với Vũ Nghiên. Dương Phàm biết sự lợi hại của nàng.

Đối phương là tu sĩ Hợp Thể đại viên mãn, nửa chân bước vào Độ Kiếp Kỳ, thực lực hơn Hợp Thể đại tu sĩ mấy lẩn.

Ngay cả chính diện tác chiến. Dương Phàm mặc dù tự nghĩ mình có nắm chắc thủ thắng, nhưng phải hao phí một hồi khổ tâm.

- Vũ trường lão! Dương Phàm đã từng xuất hiện qua trên đảo nhỏ này, chúng ta đều tra qua mấy lần, hắn hẳn là đã sớm rời đi. Vũ trưởng lão còn lo lắng, muốn điều tra lại sao?

Người đàn ông mắt ung nghi hoặc nói.

Vũ Nghiên vươn bàn tay ngọc tinh tế kia, trên đó lưu chuyển một con sâu xanh óng ánh, thoạt nhìn có chút ghê tởm.

Khi con sâu này xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng, Dương Phàm ẩn núp bên dưới, sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.

- Đây là Vạn Niên Lục Linh Trùng? Không nghĩ tới Vũ tiền bối không ngờ có kỳ vật khứu giác như thế. nghe nói phàm là khí tức nó từng ngửi qua thì sẽ không quên, mặc kệ người đó chạy rất xa, cũng có thể truy tùng bằng khí tức.

Người đàn ông mắt ưng hoi nói với vẻ yêu thích và ngưỡng mộ ngạc nhiên thán phục một chút.

- Vạn Niên Lục Linh Trùng?

Dương Phàm chấn động, thẩm nghĩ không tốt.

Tên con sâu này, hắn cũng từng nghe nói qua.

Đúng lúc này. Vạn Niên Lục Linh Tnàng trong lòng bàn tay của Vũ Nghiên, trờ nên sao động một trận khác thường, dường như phát hiện điêu gì.

VũNghiên đột nhiên biến sắc:

- Nơi này quả nhiên có khí tức của Dương Phàm, hắn đã ở nơi này một thời gian rất lâu, hoặc là ....

Ra tay!

Lệ quang trong mắt Dương Phàm chợt lóe, nếu không ra tay, sẽ không có cơ hội rồi. Phổc! ̀m! Một bàn tay to từ dưới tầng nham Thạch kia lên. phát ra một mảnh phong mang, hung hăng chọc về phía đôi con ngươi tinh tế trong suốt của Vũ Nghiên.

Một kích này nếu như thực hiện được, còn muốn đáng sợ hơn tan xương nát thịt gấp mười lẩn.

Vũ Nghiên yêu kiều quát một tiếng, phảng phất nhu cảm giác tiên đoán trước, một đôi giày thêu nhìn như thông thường phát ra một luồng quang mang đen sẵm, tiếp tục giậm một cái, đế giày kia nôi lên một mảnh độc đinh tràn ngập, mũi đinh bén nhọn kia, hàn quang chung quanh, dĩ nhiên là lợi bảo công kích hiếm thấy.

Phốc!

Dưới va chạm của hai người, Vụ Nghiên bị đánh văng ra, thân thể mềm mại nhanh lui, cười khúc khích:

- Khi ta đến nơi này, liền biết ngươi đang ở trên hòn đảo này.

Dương Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt cũng âm trầm, loại phương thức đánh lén mọi chuyện đều thuận lợi không ngờ thật sự thất bại!

Chẳng những thất bại, lại còn ăn khổ, cánh tay giao kích với độc đinh kia dưới giày thêu của đối phương, cắt qua một vết máu.

Một chút vết thương đó không tình gì, nhưng độc lực đáng sợ này, khiến cánh tay Dương Phàm nan lên, thể chất đặc biệt của hắn lập tức bắt đầu sinh ra miễn dịch.

Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn, thực lực của Dương Phàm tổn hại đến bảy tám phần.

-Nàng không ngờ ác độc như thế!

Dương Phàm vẫn xem nhẹ tâm cơ cùng sự ác độc của đổi phưong như trước.

Vũ Nghiên nhìn thân thể mềm mại quyến rũ như thanh cao, kì thật không chỗ nào không giấu sát khí.

Đòi giày thêu nàng mang, hiển nhiên là một loại sát khí ẩn độc. một loại độc đinh dưới đế hài, rất sắc bén, đều là một loại hình lợi bảo công kích, trên đó có kịch độc. lại trí mạng.

Nếu như Dương Phàm không có thân thể bất diệt, thể chất khắc chế vạn độc, một chút nhưvậy liền có thể giết chết mấy lẩn đại tu sĩ Hợp Thể.

- Dương Phàm! Bản trưởng lão khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói đi.

Vũ Nghiên nói với vẻ lạnh nhạt:

- Chỉ cần giao ra Hoàn Hổn Pháp Đàn và Tụ Lôi Đinh, thì sẽ lưu cho ngươi một con đường sống.



Vèo vèo vèo! Chính lúc này. vô số tu sĩ chấp pháp, từ chung quanh hải vực chạy tới.

Vẻ mặt Dương Phàm lạnh xuống, tâm niệm thoáng động, là đang lo lắng, có lẽ nên chiến đấu một hỗi. trước giết chết Vũ Nghiên này.

Tuy nhiên, xác xuất thành công cũng rất thấp.

- Tiểu bảo bối! Độc thuật của ta nhưthếnào?

Thấy sắc mặt của Dương Phàm, ngược lại Vũ Nghiên cười quyến rũ.

Một khắc kia, Dương Phàm thấy được một khuôn mặt khuynh quốc tràn ngập mị lực, giống như lại dâng lên sư hoàn mv của nàng khiến người ta rất luyến ái.

Trong nháy mắt đó tâm thần hắn gần như thất thủ.

Ba!

Bàn tay ngọc tinh tế của Vũ Nghiên vung lên, một mảnh tinh quang lam bích hư vô, ẩn chứa phập lực và độc thuật đáng sợ, như sóng gợn tập kích về trước mặt Dương Phàm.

Mưu kế độc thuật nơi nào cũng có!

Thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi!

Bất cứ sơ hở nào, đều khiến cho Vũ Nghiên công kích với thủ đoạn đáng sợ.

Mà bản thân nàng có thể chất và mị thuật đặc biệt, có thể tạo ra rất nhiều cơ hội.

Định lực của Dương Phàm rất mạnh, trong nháy mắt liền hiểu ra, há miệng phun ra. một vùng hào quang màu xanh tràn ngập lục ý. phun ra như thác nước.

Đùng ̀m!

Vị trí hai người giao thủ. một vùng cơn lốc đáng sợ, thổi quét qua phạm vi ngàn dặm.

Người đàn ông kia duới độc thuật và dư âm kia. bị trọng thương, kêu lên một tiếng đau đớn.

Hắn là Hợp Thể đại tu sĩ, quyết đoán rút khói trung tám giao chiến của hai người.

Bời vậy có thể thấy được, bất luận Dương Phàm, hay là Vũ Nghiên, thực lực đều vượt qua Hợp Thể đại tu sĩ không biết bao nhiêu lần.

Thân hình Dương Phàm nhoáng lên một cái. liền ổn định lại.

Thân thể mểm mại của VũNghiên run rẩy, lùi lại vài bước, vẻ mặt trắng bệch.

Xem ra tỷ đấu pháp lực, nàng không phải đối thủ của Dương Phàm.

- Ngươi cho là chỉ có mình mới có thể dùng độc thuật sao?

Trên mặt Dương Phàm cũng hiện lên vẻ âm độc.

Dứt lời. loại khí tức đẹp huyễn lệ tự nhiên trên người hắn. bỗng nhiên biến mất.

Lại biến thành một loại khí tức từ vong.

Bịch! Một mảnh mây đen sẫm hư vô khôngthể nắm bắt, lấy Dương Phàm làm trung tâm, thổi quét phạm vi mấy ngàn dặm.

Ổi...

Đám tu sĩ chấp pháp mới vừa chạy tới hoang đảo này, toàn thân thổi nát. sinh cơ nhanh chóng héo rũ tiêu vong.

Vẻn vẹn chi nửa hô hấp, mấy mươi tên tu sĩ, hóa thành một bô xương khô, thậm chí Ngay cả sương cốt cũng đêu khô nhu củi.

- Không tốt!

Người đàn ông mắt ưng sắc mặt trắng bệch, Ngay cả vận chuyển toàn bộ pháp lực chống cự, đều cảm thấy cất bước khó khăn, sinh cơ héo rũ trong cơ thể, nhanh chóng trôi qua.

Trong vô hinh, một loại độc thuật trí mạng, lấy Dương Phàm làm trung tâm, trực tiếp bao phủ cả khu vực.

Bản thân Dương Phàm, khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt lãnh nhu băng: Tiên Hồng Quyầ. vận hành nghịch chuyển!

Dưới công pháp đi ngược chiều, liền có thể hình thành một loại độc thuật trí mạng giết người vô hình.

Khô Tịch Thiên Lý!

Giờ khắc này. chẳng những một đám tu sĩ chung quanh đều chết, Ngay cả sinh cô cả đảo nhỏ. đều tiêu vong hết.

Một vùng tĩnh mịch héo rũ, từ khí hoang vu tràn ngập từng góc!

- Vạn Niên Lục Linh Tnàng của ta!

Thán thể mềm mại của Vũ Nghiên nan lên, kinh hô một tiếng, Vạn Niên Lục Linh Trùng trong lòng bàn tay, đã hóa thành nước hu thối.

Đây chính là linh trùng trân phẩm nàng đào tạo mấy ngàn năm đấv!

Cừu hận và sát ý trong mắt VũNghiên càng không thể che dấu.

Nhưng độc lực Khô tịch cuồn cuộn mãnh liệt chung quanh, khiến cho nàng phải vận chuyển toàn bộ pháp lực, mới có thể miễn cưỡng chống lại.

Dương Phàm khoanh chân ngồi đổi điện, độc thuật Khô tịch đáng sợ, quét qua mấy ngàn dặm, chẳng những giết chết tu sĩ chấp pháp có ý đồ đến đảo nhỏ giết, càng muốn dí Vũ



Nghiên vào chỗ chết.

- Tiểu tử thật đáng ghét! Hắn không phải Dược Sư sao? Như thế nào cũng có độc thuật đáng sợ nhưthế!

Vũ Nghiên bị ép ngồi xuống, vận chuyển thần thông, toàn lực chống cự độc thuật này.

Nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể trôi qua.

Khiến nàng mẫn cảm nhất chính là làn da chậm rãi héo úa, mang tới loại cảm giác không

tốt.

Làm người con gái. hơn nữa là cô gái tuyệt mv hại nước hại dân, đây là khó chấp nhận sao thể chịu được?

- Ta muốn cho ngươi thổi rữa đến khô héo. sinh cơ trong cơ thể hoàn toàn mất hết. chờ ngươi cuối cùng tử vong trong tuyệt vọng.

Dương Phàm ngồi xếp bằng phía đối điện, âm thanh lạnh nhưbăng truyền đến.

Chi khoảng thời gian nửa khắc, người đàn ông mắt ưng kia ngã xuống đất, toàn thân thối rữa héo úa. rồi sau đó biến thành bộ xương khô.

Sắc mặt Vũ Nghiên bị dọa cho trắng bệch, một mảnh hàn ý trong lòng, cắn chặc hàm răng trắng tinh, nói với vẻ cổ hết sức :

- Ta không cho ngươi thực hiện được đâu, hôm nay ngươi cũng nhất định chết ở nơi này!

Dương Phàm cười lạnh, nàng chết đến nơi còn muốn mạng của mình.

Hắn thẩm hận mình hiện tại chỉ có thể mớ ra phong ấn tầng thứ ba. thực lực không đủ. nếu không cũng không cân giết nàng, mà là bắt giữ. hoàn trả cho địch nhân này gấp mười lần.

Dưới độc thuật đáng sợ cùa Dương Phàm, Vũ Nghiên hoàn toàn bị áp chế. bị thua bản thân chết chỉ là vấn đê thời gian.

về phưong diện trình, độ độc thuật. Vũ Nghiên tất nhiên là đăng phong tạo cực, nhưng nàng phát hiện giải độc đan cùa mình, cùng với hóa độc thần công, đối với độc thuật Khô Tịch Thiên Lý của Dương Phàm có sức chống cự rất thấp.

Mắt thấy nàng kiên trì không được, thân thể mềm mại liên tục run lên.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh lôi đinh chấn trời cao. khiến trên thần hồn Dương Phàm đau đớn.

- Buông tha nàng!

Khắp hải vực, trong phạm vi mấy mươi vạn dặm, dâng lên sóng lớn đáng sợ. một luồng uy lực tinh thần cường đại, dung hợp với thiên địa, giống như trở thành người phát ngôn cho thiên đạo.

- Thật tốt quá! Đại đảo chủ đến rồi!

Đám tu sĩ chấp pháp chung quanh hải vực không dám tới gần, kinh hi không hiểu.

Một người thanh niên nho nhã, khống chế lôi điện gió lổc đầy trời, trong nháy mắt xuyên qua mấy vạn dặm, giá lâm đến hòn đảo này.

Khôngtốt! Là đại đảo chủ Bồng Sơn Đào!

Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ!

Dương Phàm hiểu rõ mình hiện tại không thể đối kháng với cường giả Độ Kiếp Kỳ, huống chi đây là địabàn cùa đối phương.

Nhưng người này đã buông xuống, duới tình huống này cũng khó trách Vũ Nghiên, đều tự tin xác nhận vô cùng. Dương Phàm hân phái chết không thể nghi ngờ.

- Bồng Sơn Đại đảo chủ thật sự thần dũng vô địch!

Dương Phàm ngược lại không lập tức chạy trốn, lạnh lùng quét nhìn một nam một nữ này. khóe miệng nhếch lên một chút trào phúng.

Trong lòng bàn tay hắn, âm thầm nắm chặc một tấm ngọc phù.

- Hắn không trốn?

Đại đảo chù Bồng Sơn, trong lòng mừng thầm, trong mắt dường như thấy được một lượng lớn bảo bối một giới như Thiên Nhất HồnThủy. cùng với Hoàn Hổn Pháp Đàn, Tụ Lôi ĐinhT

- Ha ha ha! Tôn là Đại đảo chủ, nhưng lại bản thân nguời lại tham lam, phái nguời đi đất liền, uy hiếp thân hữu Dương mỗ sao?

Dương Phàm ngửa mặt lên trời cười dài, trong mắt lộ ra vé khinh miệt và lạnh lùng.

Hắn tận lực đem âm thanh truyển khắp hải vực, khiến cho tất cả tu sĩ khu vực chung quanh mấy mươi vạn dặm nghe được.

Bồng Sơn Đại đảo chủ bỗng biến sắc, Dương Phàm công nhiên tuyên bổ nhưvậy, khiến mặt mũi hắn như thế nào?

- Ngươi ngậm máu phun người - Muốn chết!

Đại đảo chủ Bồng Sơn giận tím mặt. cách xa hơn một hai ngàn dặm, phát tay áo đánh về phía Dương Phàm.

- Cừu hận này Dương mỗ khắc tận đáy lòng, trong vòng ngàn năm, nhất định lấy mạng chó của các ngươi.

Trong giọng nói của Dương Phàm ẩn chứa sát ý lạnhnhưbăng xông thẳng cổt tủy.

Rồi sau đó, chỉ thấy một dải sáng xanh phá bầu trời, cũng nương theo một luồng không gian dao động bất định.

̀m vang - Đại đảo chủ Bồng Sơn cách không phất tay áo. thát bại, đánh lên trên đạo nhỏ. toàn bộ đảo nhỏ hoang vu, lập tức tứ phán ngũ liệt, trên hải vực bùng phát sóng to gió lớn, bao trừm thiên địa.

Mà Dương Phàm cũng không thấy bóng dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồng Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook