Quyển 6 - Chương 684: Đột phá Hoán Nha trung kỳ!
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Nguy cơ diệt mòn của Tiên Đạo Tông, với sự kiện Trấn Đỏng Hầu bắt đắc dĩ lui binh mà hạ màn xuống.
Trận đại chiến tu tiên lần này hoành tráng chua từng có. người tu tiên tham chiến có tới một hai trăm vạn. mà còn bảy thành trở lên đều là tu sĩ bậc cao.
Bên phe Trấn Đông Hầu, ngã xuống một vị Vương hầu. gần mười đại tu sĩ Hóa Thần, cường giả cấp Thòng Huyên chết đi, không dưới mấy trăm. Tu sĩ bậc cao tôn thất tính ra tới ba mươi vạn.
Mà Tiên Đạo Tông mặc dù là phe phòng thủ, trước sau có Thiên Lan tiên trận cùng Hoàng Long Quan che chớ. cũng tôn thất gần hai mươi vạn đệ tử.
Càng quan trọng là sơn môn Tiên Đạo Tông đã bị tàn phá tan tành, chủ vếu là phạm vi lớn nhất gồm đệ nhắt trọng phong, đệ nhị trọng phong, đệ tam trọng phong.
Nếu không nhờ có Dương Phàm ra tay đúng lúc, Lăng Đính Tiên Phong chắc chắn linh khí tổn thất hết. môi trường tu luyện này cũng sẽ suy giám trầm trọng.
Dù vậy. Tiên Đạo Tông cũng nguyên khí đại thương, không có thòi gian năm trăm năm khẳng định khó mà hỗi phục như trước.
Chờ Trấn Đông Hẩu lui binh, sau đó tu sĩ Tiên Đạo Tông bắt đẩu dọn dẹp chiến trường, có thể nghe được tiếng khóc nức nở của một số tu sĩ.
ở Lăng Đính Tiên Phong rộng lớn như vậy. rất nhiều người tu tiên đều nhập môn cùng một chỗ. cùng tu luyện, cùng trưởng thành với nhau. Có lẽ một sỏ người chết trận nào đó. chính là đồng bọn cùng chung chạ với nhau hơn mấy trăm mấy ngàn năm.
Dương Phàm dõi mắt nhìn theo hướng Thiên Thu Vô Ngán rời đi. những lời đổi thoại vừa rồi, dường như còn vang bên tai:
“Mặc kệ tương lai là địch hay bạn, như trước vẫn không gây trớ ngại cho chí nguyện đồng đạo của chúng ta. cùng nhau tham thảo tâm đắc tu luyện, trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau.”
Lúc ấy Dương Phàm đã đáp lại như thế.
Thiên Thu Vô Ngân gật đầu nói:
“Ngươi nói đúng vậy. Thể gian này có ân có oán, có lợi ích. có phán tranh. Bói vì thản phận mỗi người và lập trường bất đồng mà hoặc là địch hoặc là bằng hữu. nhưng chỉ có tâm theo đuôi đại đạo đinh cao. không luận thân phận, chăng phần biệt phương pháp, không hói tới cao thấp. Chỉ có người đạt tới hoàn cảnh trí tuệ nhưthế mới có thểđược xung là tông sư.”
Giờ phút này nghĩ lại trong lời nói của Thiên Thu Vô Ngân, Dương Phàm cảm giác sâu sắc trong đó hàm chứa ý đạo rộng lớn bao la.
Đúng lúc này. Dương Phàm chợt nghe tiếng khóc nức nớcủa Dương Tuệ Tâm bên cạnh.
- Muội muội! Có chuyện gì...
Dương Phàm phát hiện Tuệ Tâm che mặt mà khóc, khóc thật thảm thiết.
Hòi ra, hắn mới biết được, mấy người trong nhỏm bạn từ lúc nhập môn với Dương Tuệ Tâm. ở trận đại chiến tu tiên này đều bó mình.
Trong số đó thậm chí còn bao gồm vị Tạ Vũ sư huynh kia.
Dương Phàm thờ một hơi dài, đối với chuyện này hắn đành chịu bó tay.
Tuy rẳng hắn được xưng là thần V. có thuật diệu thủ hỗi xuân, nhưng đối mặt với người đã chết thực sự, thì vẫn bó phép không làm sao được.
Hơn nữa. Ngay cà sứ mệnh làm sống lại phụ thân, Dương Phàm cũng chua có hoàn thành.
Sở dĩ Dương Thiên còn có hy vọng sống lại, là vì thi thể bảo tồn đúng lúc, càng quan trọng là. trên người vẫn còn lại một chút ít hồn phách.
Nếu bị đảnh cho thần hồn câu diệt, hoặc là đã tiến vào sinh tử Luân Hỗi. Ngay cà là Chân Tiên buông xuống, cũng không làm sao được.
- Muội muội! Không nên quá mức bi thương, muội còn có rất nhiều bạn hữu không có chết đi. thậm chí còn có thân nhân của muội.
Dương Phàm an ủi.
Dương Tuệ Tâm tuôn nước mắt như mưa roi, nhào vào trong lòng hắn, khóc lóc thật lâu.
- Ngươi cũng chậm rãi tĩnh dưỡng đi!
Dương Phàm vừa động ý niệm, thu hôi đoạn kiếm Vô Song.
Một trận chiến này. nếu không có đoạn kiểm Vô Song, Dương Phàm nhắt định khó có thể xoay chuyển cục thế.
Thái Hư Huyễn Thần tuy rẳng lợi hại, nếu không có cảnh giới rất cao cũng không thể thi triền. Hơn nữa thuật này, Dương Phàm cũng khó có thể khống chế.
- Dương trướng lão! Hôm nay nhờ có ngài ra tay. trợ giúp Tiên Đạo Tông ta vượt qua một lần đại kiếp nạn.
Bạch Vũ lão tiên nhẹ nhàng bay đến trước mặt. khom người cung kính nói với hắn.
Dương Phàm không có ngăn trờ. cuời nói:
- Dương mỗ ở Đại Tản địa phương duy nhất có thể trú lại. đó là nơi này. sao có thể cho phép người khác nhúng chàm?
- Bắt đầu từ hôm nay, Dương dược sư chinh là đại ân nhân của bán tông, cũng thăng nhiệm làm trướng lão chính thức, từ nay về sau có thể xuất nhập tất cả khu vực của Lăng Đính Tiên Phong. Bất cứ người nào bất kính với ngài, thì coi như bất kính đối với bẩn đạo.
Giọng nói già nua của Bạch Vũ lão tiên như có như không truỵên khắp toàn bộ Lăng
Đính Tiên Phong.
Lão biết rồ, Dương Phàm xuất lực lẩn này. nguyên nhân hơn phản nửa là bởi vì muội muội Dương Tuệ Tâm của hắn.
Mà lúc này. vô số tu sĩ Lăng Đính Tiên Phong dùng ánh mắt cảm kích kính sợ, thậm chí sùng bái, nhìn về phía thân ảnh vĩ ngạn kia.
Một người, một thanh đoạn kiếm, khiến cho trăm vạn đại quân Trấn Đông Hầu. mấy vị Vương hâu lui binh... Chuyện này nhất định sẽ trờ thành một cái truyền kỳ.
ở nơi nào đó trên Lăng Đính Tiên Phong.
Hoàng Phù tâm thần run rẩy, lung phát lạnh, lẩm bẩm:
- Thi ra... đây mới chân chính là thực lực của hắn!
Lúc trước ở trong động phủ của Nam Cung Hạm, hắn từng nói với Dương Phàm: “Dương dược sư nhất định là kỳ nhân đương thời, nhưng ngài vì cái gì nguyện ý trợ giúp ta?”
Dương Phàm lại đáp: “Ta sỡ dĩ trợ giúp ngươi, một mặt là do cơ duyên, quan trọng hơn là. ta muốn thể hội cám giác thành tựu của việc sáng tạo ra một cường giả cái thế. mà ngươi vừa khéo có tiềm lực và năng lực này.”
Lúc ấy trong lòng hắn còn có một nghi hoặc, không dám nói ra: “Chẳng lẽ Dương dược sư không sợ sau này ta có thực lực vượt qua ngài sao...”
Mà đến giờ phút này. hắn mới phát hiện, chính mình quá thật không biết trời cao đất rộng là gì!
Nghĩ tới tinh hình một người, một thanh đoạn kiếm, lấy lực của bán thân, bễ nghễ đại quân trăm vạn tu sĩ, khiên hắn chi có thể ngưỡng mộ và kính sợ.
- Hoàng Phù!
Đúng lúc này. Hoàng Phù đột nhiên nghe được một tiếng nói.
Là Dương Phàm đang gọi hắn.
- Dương... Dương dược sư!
Hoàng Phù có hơi kinh hoảng, vội vàng bay qua đến. cung kính nói:
- Ra mắt Đại trướng lão. ra mắt Dương trướng lão! Không biết ngài gọi ta có chuyện gì phần phó?
- Đương đại Hoàng Võ Hầu đã chết, danh nghĩa gia tộc Võ Hầu, ngươi có thể là người duy nhất trên thế gian này có được huyết mạch kế thừa thuần khiết của gia tộc Võ Hầu.
Dương Phàm hơi có ý cười nói.
- Hoàng Võ Hầu đã chết?
Bạch Vũ lão tiên cùng đám người Hoàng Phù. quá sợ hãi kêu lên.
Hoàng Võ Hầu, dù sao cũng là người thống trị cao nhất của Thiên Vũ Cháu rộng lớn như vậy. người này chết đi như thế. tất nhiên sẽ khiến cho Thiên Vũ Châu nôi phongba đại loạn.
- Ý của Dương trưởng lão là. muốn ủng hộ hắn trờ thành tân Võ Hầu?
Bạch Vũ lão tiên hơi giật mình.
- Ta đã làm cho huyết mạch Võ Hầu trong cơ thể hắn hoàn toàn thức tinh, cũng cùng dung hợp với dị linh cái trong cơ thê, nghĩ 1'ẳng không tới hai trăm năm, hắn có thể đạt tới đại tu sĩ Hóa Thân, có thể tiếp nhiệm ngôi vị Võ Hầu.
Dương Phàm nói ra ý nghĩ của chính mình.
- Bần đạo hiểu rõ rồi!
Bạch Vũ lão tiên vuốt râu cười:
- Hoàng Phù! Trước khi tấn chức đại tu sĩ Hóa Thần, ngươi cứ ở lại bán tông. Trong thòi gian này, bản đạo cũng sẽ bổ cáo với ngoại giới rõ ràng chuyện ngươi có được huyết mạch kế thừa của Võ Hầu.
- Đa tạ hai vị trướng lão!
Hoàng Phù quả thực không dám tướng tượng, một cái bánh ngọt lớn như vậy ở trên trời lại rơi xuống trên đầu mình.
- Cố gắng của bản thân ngươi mới là mấu chốt! Nghĩ đến hiện giờ có Đại trướng lão tương trợ, thời gian ngươi tấn chức đại tu sĩ Hóa Thán, cũng có thẻ rút ngắn lại thật nhiều.
Dương Phàm hơi có ý cười nói.
Đổi với Hoàng Phù hắn mang lòng kỳ vọng, dù sao người này là trong cuộc đời hắn nhìn thấy, tư chất gần với tồn tại của Vô Song, Thiên Thu Vô Ngân. Thậm chí ngay cả đám người Dương Tuệ Tâm, Đặng Thi Dao, cũng chi miễn cưỡng ngang hàng cùng hắn.
Mấy tháng sau, Tiên Đạo Tông ở sau đại chiến, đi vào quy đạo bình thường, các loại việc lộn xộn rườm rà. cũng đều xử lý xong.
Dương Phàm Bởi vì thân phận mới, nên lên ngụ ở đệ cửu trọng phong.
Vốn trước đó trừ Đại trưởng lão ra, những người khác bén trong tông môn là không có tu cách ngụ lại ở đệ cửu trọng phong.
Tuy nhiên đây là Bạch Vũ lão tiên năm lẩn bảy lượt thinh mời.
Dương Phàm nghĩ đến chính mình sẽ ở Tiên Đạo Tông tấn công Hoán Nha trung kỳ. cẩn một địa phương yên tĩnh nén liền đáp ứng.
Từ sau Ngày đại chiến đó, Dương Phàm liên rục thi triển đoạn kiếm, dung nhập áo nghĩa trong kiếm đạo vô thượng kia, cành giới tinh thần dường như lại có đột phá, đạt tới một cái cảnh giới hoàn toàn mới.
Trong lòng hắn có cảm giác, thời gian kế tiếp tấn công Hoán Nha Kỳ. rất có thể rút ngắn
Trước khi bế quan, Dương Phàm đưa cho muội muội Tuệ Tám một ít linh đan, trong đó còn bao gồm một khối cực phẳm linh Thạch.
- Cực phẩm linh Thạch...
Dương Tuệ Tâm kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới mình có thể được đến bảo vật gần như thất truyền trong nhân giới này.
Cực phẳm linh Thạch cho dù đổi với cường giả Thông Thiên bậc ba mà nói, đều có ích lợi rất lớn. đừng nói là tu sĩ bậc cao.
Nàng thẩm nghĩ, có cực phẩm linh Thạch này tương trợ, tốc độ tu luyện của mình, ít nhất phải nhanh hơn gấp bổn năm lần.
Hơn nữa trước khi bế quan, Dương Phàm nhận được tin tức đến từ Bắc Tần bên kia: Đặng Thi Dao với tư chất thê chất độc hữu, cộng thêm dưới sự trợ giúp của cực phẩm linh Thạch và một sổ Thánh đan quý hiếm, đã tấn chức Hóa Thản trung kỳ, dự tính hơn trăm năm tới. là có thể xem xét đi tới Đại Tân.
Trước mắt, Đặng Thi Dao chỉ có thể ở tại Nội Hải. nơi đó hạn chế tu vi cao nhất là Hóa Thần trung kỳ. đến hậu kỳ sẽ lọt vào tìm diệt của Kình Thiên độc thủ.
Tuy nhiên, cường già đạt tới Hóa Thần Kỳ, có thể dùng các phương thức phong ấn pháp lực. đi khu vực khác. Tỷ như phong ấn tu vi đến Nguyên Anh Kỳ. là có thể vượt khu vực rời khói Bắc Tần.
Ngoài ra. Điệp Liên tọa trấn Bắc Tẩn. cũng đã đi Nội Hải, thành công tấn chức Hóa Thần.
Hai cái tin tức này. làm cho Dương Phàm cám thấy ngạc nhiên và vui mừng.
Mà đệ đệ Dương Lỗi trước mắt còn ngừng lại ở Nguyên Anh Kỳ, dưới sự trợ giúp của Ám Huyết Vương Triều, hùng bá nhất phương Bắc Tẩn, cũng rất thoái mái.
Dưới tình huống như vậy. Dương Phàm cũng thập phẩn cấp bách bắt đẩu bế quan.
Thân ở đệ cửu trọng Lăng Đinh Tiên Phong, Dương Phàm cảm nhận sâu sắc điều kiện linh khí dồi dào ở nơi đây, tốc độ tu luyện hơn xa các nơi khác ở Đại Tần.
Không đến thời gian mười năm, Dương Phàm đạt tới Hoán Nha sơ kỳ đinh, liền chuần bị ngưng kết Hoán Thiên Nha thứ hai, tấn chức Hoán Nha trung kỳ.
Đệ cửu trọng phong.
Tại một nơi cấm địa vắng lặng trong môn hiếm có dấu chân người lui tới.
Một ngày này. một lốc xoáy màu xanh nhạt hình thành trên không trung động phủ của Dương Phàm, đông thời chậm rãi lan rộng.
ở lúc đầu tu luyện, lốc xoáy màu xanh nhạt này. tiêm nhiễm dẩn phạm vi vài dặm hư không, cũng không dẫn tới chú ý của người khác.
Nhưng lúc này thời điểm lổc xoáy màu xanh nhạt, lan tràn tới phạm vi cả trăm dặm, tu sĩ ở ba trọng cao nhất Lăng Đính Tiên Phong, đêu có điều phát hiện.
“Tại trong bầu trời lúc đó. trừ hào quang kia có mặt khắp nơi. vật dạng thứ hai chính là gió... Nó cũng có mặt khắp nơi, chi cần có một chút động tĩnh, đều không thể che dấu động tĩnh của gió!”
Trong đẩu Dương Phàm, bên cạnh Hoán Thiên Nha màu đó. chậm rãi ngưng tụ ra một đám gió hư vô trong suốt.
“Tốc độ của gió... êm dịu của gió... cuồng bạo của gió...”
Trong đầu Dương Phàm sớm có pháp quyết thành hình.
Giờ phút này hắn chẳng qua là tu luyện, đổng thời lĩnh ngộ áo nghĩa cánh vật của bầu
trời.
Từ lúc ở Thiên cầm Nội Hải, thời điểm tìm hiểu cảnh giới Hoán Nha, Dương Phàm suy nghĩ chinh là sự vật trong vòm trời.
Đẩu tiên mắt hắn phát hiện chính là ánh sáng, đến từ tinh thần thái cồ.
Dương Phàm thậm chí cho 1‘ẳng, đây chính là nguồn gốc của sinh mệnh.
Tiềp sau đó phát hiện hiện tượng tự nhiên, nhiều nhất là phong và lôi điện (gió và sấm sét).
Mà Dương Phàm cho 1‘ẳng, phong và lôi điện là hiện tượng phản ứng có linh khí thòng thường nhất trong thiên nhiên.
Ánh sáng chinh là nguồn gốc của sinh mệnh, phong và lôi là đại biểu tính lực lượng của thiên nhiên.
Thời gian nhoáng một cái, đã qua đi bổn mươi năm.
Một ngày này, toàn bộ trên Lăng Đính Tiên Phong, bị bao phủ trong một lốc xoáy màu xanh nuốt thiên phệ địa, cũng trong nháy mắt khuếch trương một ngàn dặm... ba ngàn dặm... năm ngàn dặm... một vạn dặm.
Một cổ khí tức cuồng bạo đáng sợ, khiến gần trăm vạn đệ tử Lăng Đính Tiên Phong như ngạt thớ. kinh hãi run sợ.
- Lực lượng thật kinh người...
Bạch Vũ lão tiên một chán bước vào Hợp Thể Kỳ, từ trong bế quan bừng tinh.
Trận đại chiến tu tiên lần này hoành tráng chua từng có. người tu tiên tham chiến có tới một hai trăm vạn. mà còn bảy thành trở lên đều là tu sĩ bậc cao.
Bên phe Trấn Đông Hầu, ngã xuống một vị Vương hầu. gần mười đại tu sĩ Hóa Thần, cường giả cấp Thòng Huyên chết đi, không dưới mấy trăm. Tu sĩ bậc cao tôn thất tính ra tới ba mươi vạn.
Mà Tiên Đạo Tông mặc dù là phe phòng thủ, trước sau có Thiên Lan tiên trận cùng Hoàng Long Quan che chớ. cũng tôn thất gần hai mươi vạn đệ tử.
Càng quan trọng là sơn môn Tiên Đạo Tông đã bị tàn phá tan tành, chủ vếu là phạm vi lớn nhất gồm đệ nhắt trọng phong, đệ nhị trọng phong, đệ tam trọng phong.
Nếu không nhờ có Dương Phàm ra tay đúng lúc, Lăng Đính Tiên Phong chắc chắn linh khí tổn thất hết. môi trường tu luyện này cũng sẽ suy giám trầm trọng.
Dù vậy. Tiên Đạo Tông cũng nguyên khí đại thương, không có thòi gian năm trăm năm khẳng định khó mà hỗi phục như trước.
Chờ Trấn Đông Hẩu lui binh, sau đó tu sĩ Tiên Đạo Tông bắt đẩu dọn dẹp chiến trường, có thể nghe được tiếng khóc nức nở của một số tu sĩ.
ở Lăng Đính Tiên Phong rộng lớn như vậy. rất nhiều người tu tiên đều nhập môn cùng một chỗ. cùng tu luyện, cùng trưởng thành với nhau. Có lẽ một sỏ người chết trận nào đó. chính là đồng bọn cùng chung chạ với nhau hơn mấy trăm mấy ngàn năm.
Dương Phàm dõi mắt nhìn theo hướng Thiên Thu Vô Ngán rời đi. những lời đổi thoại vừa rồi, dường như còn vang bên tai:
“Mặc kệ tương lai là địch hay bạn, như trước vẫn không gây trớ ngại cho chí nguyện đồng đạo của chúng ta. cùng nhau tham thảo tâm đắc tu luyện, trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau.”
Lúc ấy Dương Phàm đã đáp lại như thế.
Thiên Thu Vô Ngân gật đầu nói:
“Ngươi nói đúng vậy. Thể gian này có ân có oán, có lợi ích. có phán tranh. Bói vì thản phận mỗi người và lập trường bất đồng mà hoặc là địch hoặc là bằng hữu. nhưng chỉ có tâm theo đuôi đại đạo đinh cao. không luận thân phận, chăng phần biệt phương pháp, không hói tới cao thấp. Chỉ có người đạt tới hoàn cảnh trí tuệ nhưthế mới có thểđược xung là tông sư.”
Giờ phút này nghĩ lại trong lời nói của Thiên Thu Vô Ngân, Dương Phàm cảm giác sâu sắc trong đó hàm chứa ý đạo rộng lớn bao la.
Đúng lúc này. Dương Phàm chợt nghe tiếng khóc nức nớcủa Dương Tuệ Tâm bên cạnh.
- Muội muội! Có chuyện gì...
Dương Phàm phát hiện Tuệ Tâm che mặt mà khóc, khóc thật thảm thiết.
Hòi ra, hắn mới biết được, mấy người trong nhỏm bạn từ lúc nhập môn với Dương Tuệ Tâm. ở trận đại chiến tu tiên này đều bó mình.
Trong số đó thậm chí còn bao gồm vị Tạ Vũ sư huynh kia.
Dương Phàm thờ một hơi dài, đối với chuyện này hắn đành chịu bó tay.
Tuy rẳng hắn được xưng là thần V. có thuật diệu thủ hỗi xuân, nhưng đối mặt với người đã chết thực sự, thì vẫn bó phép không làm sao được.
Hơn nữa. Ngay cà sứ mệnh làm sống lại phụ thân, Dương Phàm cũng chua có hoàn thành.
Sở dĩ Dương Thiên còn có hy vọng sống lại, là vì thi thể bảo tồn đúng lúc, càng quan trọng là. trên người vẫn còn lại một chút ít hồn phách.
Nếu bị đảnh cho thần hồn câu diệt, hoặc là đã tiến vào sinh tử Luân Hỗi. Ngay cà là Chân Tiên buông xuống, cũng không làm sao được.
- Muội muội! Không nên quá mức bi thương, muội còn có rất nhiều bạn hữu không có chết đi. thậm chí còn có thân nhân của muội.
Dương Phàm an ủi.
Dương Tuệ Tâm tuôn nước mắt như mưa roi, nhào vào trong lòng hắn, khóc lóc thật lâu.
- Ngươi cũng chậm rãi tĩnh dưỡng đi!
Dương Phàm vừa động ý niệm, thu hôi đoạn kiếm Vô Song.
Một trận chiến này. nếu không có đoạn kiểm Vô Song, Dương Phàm nhắt định khó có thể xoay chuyển cục thế.
Thái Hư Huyễn Thần tuy rẳng lợi hại, nếu không có cảnh giới rất cao cũng không thể thi triền. Hơn nữa thuật này, Dương Phàm cũng khó có thể khống chế.
- Dương trướng lão! Hôm nay nhờ có ngài ra tay. trợ giúp Tiên Đạo Tông ta vượt qua một lần đại kiếp nạn.
Bạch Vũ lão tiên nhẹ nhàng bay đến trước mặt. khom người cung kính nói với hắn.
Dương Phàm không có ngăn trờ. cuời nói:
- Dương mỗ ở Đại Tản địa phương duy nhất có thể trú lại. đó là nơi này. sao có thể cho phép người khác nhúng chàm?
- Bắt đầu từ hôm nay, Dương dược sư chinh là đại ân nhân của bán tông, cũng thăng nhiệm làm trướng lão chính thức, từ nay về sau có thể xuất nhập tất cả khu vực của Lăng Đính Tiên Phong. Bất cứ người nào bất kính với ngài, thì coi như bất kính đối với bẩn đạo.
Giọng nói già nua của Bạch Vũ lão tiên như có như không truỵên khắp toàn bộ Lăng
Đính Tiên Phong.
Lão biết rồ, Dương Phàm xuất lực lẩn này. nguyên nhân hơn phản nửa là bởi vì muội muội Dương Tuệ Tâm của hắn.
Mà lúc này. vô số tu sĩ Lăng Đính Tiên Phong dùng ánh mắt cảm kích kính sợ, thậm chí sùng bái, nhìn về phía thân ảnh vĩ ngạn kia.
Một người, một thanh đoạn kiếm, khiến cho trăm vạn đại quân Trấn Đông Hầu. mấy vị Vương hâu lui binh... Chuyện này nhất định sẽ trờ thành một cái truyền kỳ.
ở nơi nào đó trên Lăng Đính Tiên Phong.
Hoàng Phù tâm thần run rẩy, lung phát lạnh, lẩm bẩm:
- Thi ra... đây mới chân chính là thực lực của hắn!
Lúc trước ở trong động phủ của Nam Cung Hạm, hắn từng nói với Dương Phàm: “Dương dược sư nhất định là kỳ nhân đương thời, nhưng ngài vì cái gì nguyện ý trợ giúp ta?”
Dương Phàm lại đáp: “Ta sỡ dĩ trợ giúp ngươi, một mặt là do cơ duyên, quan trọng hơn là. ta muốn thể hội cám giác thành tựu của việc sáng tạo ra một cường giả cái thế. mà ngươi vừa khéo có tiềm lực và năng lực này.”
Lúc ấy trong lòng hắn còn có một nghi hoặc, không dám nói ra: “Chẳng lẽ Dương dược sư không sợ sau này ta có thực lực vượt qua ngài sao...”
Mà đến giờ phút này. hắn mới phát hiện, chính mình quá thật không biết trời cao đất rộng là gì!
Nghĩ tới tinh hình một người, một thanh đoạn kiếm, lấy lực của bán thân, bễ nghễ đại quân trăm vạn tu sĩ, khiên hắn chi có thể ngưỡng mộ và kính sợ.
- Hoàng Phù!
Đúng lúc này. Hoàng Phù đột nhiên nghe được một tiếng nói.
Là Dương Phàm đang gọi hắn.
- Dương... Dương dược sư!
Hoàng Phù có hơi kinh hoảng, vội vàng bay qua đến. cung kính nói:
- Ra mắt Đại trướng lão. ra mắt Dương trướng lão! Không biết ngài gọi ta có chuyện gì phần phó?
- Đương đại Hoàng Võ Hầu đã chết, danh nghĩa gia tộc Võ Hầu, ngươi có thể là người duy nhất trên thế gian này có được huyết mạch kế thừa thuần khiết của gia tộc Võ Hầu.
Dương Phàm hơi có ý cười nói.
- Hoàng Võ Hầu đã chết?
Bạch Vũ lão tiên cùng đám người Hoàng Phù. quá sợ hãi kêu lên.
Hoàng Võ Hầu, dù sao cũng là người thống trị cao nhất của Thiên Vũ Cháu rộng lớn như vậy. người này chết đi như thế. tất nhiên sẽ khiến cho Thiên Vũ Châu nôi phongba đại loạn.
- Ý của Dương trưởng lão là. muốn ủng hộ hắn trờ thành tân Võ Hầu?
Bạch Vũ lão tiên hơi giật mình.
- Ta đã làm cho huyết mạch Võ Hầu trong cơ thể hắn hoàn toàn thức tinh, cũng cùng dung hợp với dị linh cái trong cơ thê, nghĩ 1'ẳng không tới hai trăm năm, hắn có thể đạt tới đại tu sĩ Hóa Thân, có thể tiếp nhiệm ngôi vị Võ Hầu.
Dương Phàm nói ra ý nghĩ của chính mình.
- Bần đạo hiểu rõ rồi!
Bạch Vũ lão tiên vuốt râu cười:
- Hoàng Phù! Trước khi tấn chức đại tu sĩ Hóa Thần, ngươi cứ ở lại bán tông. Trong thòi gian này, bản đạo cũng sẽ bổ cáo với ngoại giới rõ ràng chuyện ngươi có được huyết mạch kế thừa của Võ Hầu.
- Đa tạ hai vị trướng lão!
Hoàng Phù quả thực không dám tướng tượng, một cái bánh ngọt lớn như vậy ở trên trời lại rơi xuống trên đầu mình.
- Cố gắng của bản thân ngươi mới là mấu chốt! Nghĩ đến hiện giờ có Đại trướng lão tương trợ, thời gian ngươi tấn chức đại tu sĩ Hóa Thán, cũng có thẻ rút ngắn lại thật nhiều.
Dương Phàm hơi có ý cười nói.
Đổi với Hoàng Phù hắn mang lòng kỳ vọng, dù sao người này là trong cuộc đời hắn nhìn thấy, tư chất gần với tồn tại của Vô Song, Thiên Thu Vô Ngân. Thậm chí ngay cả đám người Dương Tuệ Tâm, Đặng Thi Dao, cũng chi miễn cưỡng ngang hàng cùng hắn.
Mấy tháng sau, Tiên Đạo Tông ở sau đại chiến, đi vào quy đạo bình thường, các loại việc lộn xộn rườm rà. cũng đều xử lý xong.
Dương Phàm Bởi vì thân phận mới, nên lên ngụ ở đệ cửu trọng phong.
Vốn trước đó trừ Đại trưởng lão ra, những người khác bén trong tông môn là không có tu cách ngụ lại ở đệ cửu trọng phong.
Tuy nhiên đây là Bạch Vũ lão tiên năm lẩn bảy lượt thinh mời.
Dương Phàm nghĩ đến chính mình sẽ ở Tiên Đạo Tông tấn công Hoán Nha trung kỳ. cẩn một địa phương yên tĩnh nén liền đáp ứng.
Từ sau Ngày đại chiến đó, Dương Phàm liên rục thi triển đoạn kiếm, dung nhập áo nghĩa trong kiếm đạo vô thượng kia, cành giới tinh thần dường như lại có đột phá, đạt tới một cái cảnh giới hoàn toàn mới.
Trong lòng hắn có cảm giác, thời gian kế tiếp tấn công Hoán Nha Kỳ. rất có thể rút ngắn
Trước khi bế quan, Dương Phàm đưa cho muội muội Tuệ Tám một ít linh đan, trong đó còn bao gồm một khối cực phẳm linh Thạch.
- Cực phẩm linh Thạch...
Dương Tuệ Tâm kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới mình có thể được đến bảo vật gần như thất truyền trong nhân giới này.
Cực phẳm linh Thạch cho dù đổi với cường giả Thông Thiên bậc ba mà nói, đều có ích lợi rất lớn. đừng nói là tu sĩ bậc cao.
Nàng thẩm nghĩ, có cực phẩm linh Thạch này tương trợ, tốc độ tu luyện của mình, ít nhất phải nhanh hơn gấp bổn năm lần.
Hơn nữa trước khi bế quan, Dương Phàm nhận được tin tức đến từ Bắc Tần bên kia: Đặng Thi Dao với tư chất thê chất độc hữu, cộng thêm dưới sự trợ giúp của cực phẩm linh Thạch và một sổ Thánh đan quý hiếm, đã tấn chức Hóa Thản trung kỳ, dự tính hơn trăm năm tới. là có thể xem xét đi tới Đại Tân.
Trước mắt, Đặng Thi Dao chỉ có thể ở tại Nội Hải. nơi đó hạn chế tu vi cao nhất là Hóa Thần trung kỳ. đến hậu kỳ sẽ lọt vào tìm diệt của Kình Thiên độc thủ.
Tuy nhiên, cường già đạt tới Hóa Thần Kỳ, có thể dùng các phương thức phong ấn pháp lực. đi khu vực khác. Tỷ như phong ấn tu vi đến Nguyên Anh Kỳ. là có thể vượt khu vực rời khói Bắc Tần.
Ngoài ra. Điệp Liên tọa trấn Bắc Tẩn. cũng đã đi Nội Hải, thành công tấn chức Hóa Thần.
Hai cái tin tức này. làm cho Dương Phàm cám thấy ngạc nhiên và vui mừng.
Mà đệ đệ Dương Lỗi trước mắt còn ngừng lại ở Nguyên Anh Kỳ, dưới sự trợ giúp của Ám Huyết Vương Triều, hùng bá nhất phương Bắc Tẩn, cũng rất thoái mái.
Dưới tình huống như vậy. Dương Phàm cũng thập phẩn cấp bách bắt đẩu bế quan.
Thân ở đệ cửu trọng Lăng Đinh Tiên Phong, Dương Phàm cảm nhận sâu sắc điều kiện linh khí dồi dào ở nơi đây, tốc độ tu luyện hơn xa các nơi khác ở Đại Tần.
Không đến thời gian mười năm, Dương Phàm đạt tới Hoán Nha sơ kỳ đinh, liền chuần bị ngưng kết Hoán Thiên Nha thứ hai, tấn chức Hoán Nha trung kỳ.
Đệ cửu trọng phong.
Tại một nơi cấm địa vắng lặng trong môn hiếm có dấu chân người lui tới.
Một ngày này. một lốc xoáy màu xanh nhạt hình thành trên không trung động phủ của Dương Phàm, đông thời chậm rãi lan rộng.
ở lúc đầu tu luyện, lốc xoáy màu xanh nhạt này. tiêm nhiễm dẩn phạm vi vài dặm hư không, cũng không dẫn tới chú ý của người khác.
Nhưng lúc này thời điểm lổc xoáy màu xanh nhạt, lan tràn tới phạm vi cả trăm dặm, tu sĩ ở ba trọng cao nhất Lăng Đính Tiên Phong, đêu có điều phát hiện.
“Tại trong bầu trời lúc đó. trừ hào quang kia có mặt khắp nơi. vật dạng thứ hai chính là gió... Nó cũng có mặt khắp nơi, chi cần có một chút động tĩnh, đều không thể che dấu động tĩnh của gió!”
Trong đẩu Dương Phàm, bên cạnh Hoán Thiên Nha màu đó. chậm rãi ngưng tụ ra một đám gió hư vô trong suốt.
“Tốc độ của gió... êm dịu của gió... cuồng bạo của gió...”
Trong đầu Dương Phàm sớm có pháp quyết thành hình.
Giờ phút này hắn chẳng qua là tu luyện, đổng thời lĩnh ngộ áo nghĩa cánh vật của bầu
trời.
Từ lúc ở Thiên cầm Nội Hải, thời điểm tìm hiểu cảnh giới Hoán Nha, Dương Phàm suy nghĩ chinh là sự vật trong vòm trời.
Đẩu tiên mắt hắn phát hiện chính là ánh sáng, đến từ tinh thần thái cồ.
Dương Phàm thậm chí cho 1‘ẳng, đây chính là nguồn gốc của sinh mệnh.
Tiềp sau đó phát hiện hiện tượng tự nhiên, nhiều nhất là phong và lôi điện (gió và sấm sét).
Mà Dương Phàm cho 1‘ẳng, phong và lôi điện là hiện tượng phản ứng có linh khí thòng thường nhất trong thiên nhiên.
Ánh sáng chinh là nguồn gốc của sinh mệnh, phong và lôi là đại biểu tính lực lượng của thiên nhiên.
Thời gian nhoáng một cái, đã qua đi bổn mươi năm.
Một ngày này, toàn bộ trên Lăng Đính Tiên Phong, bị bao phủ trong một lốc xoáy màu xanh nuốt thiên phệ địa, cũng trong nháy mắt khuếch trương một ngàn dặm... ba ngàn dặm... năm ngàn dặm... một vạn dặm.
Một cổ khí tức cuồng bạo đáng sợ, khiến gần trăm vạn đệ tử Lăng Đính Tiên Phong như ngạt thớ. kinh hãi run sợ.
- Lực lượng thật kinh người...
Bạch Vũ lão tiên một chán bước vào Hợp Thể Kỳ, từ trong bế quan bừng tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.