Quyển 6 - Chương 458: Dược tiên tử
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
- Lão sư đã trở về
Dương Phàm mừng như điên nhẹ phất tay nói:
- Ngươi đi xuống trước, mỗi khắc chú ý mấy người ta đã điểm mặt chỉ tên một khi có tin tức liền báo cho ta.
Độc Vương là độc sư Nguyên Anh Kỳ, là lão sư trên danh nghĩa của Dương Phàm.
- Dạ!
Bóng dáng người đó chợt lóe liền dung nhập hư không, biến mất không thấy. Đám người dò xét của Ám Huyết Vương Triều, thiện nghệ nhất là thuật ẩn thân theo dõi. Dương Phàm đứng lên liếc nhìn Hồ Phi vẫn đang tĩnh tọa tu luyện ở Thiên Niên Mộ Địa mặt lộ ra vẻ trầm ngâm. Hắn lo lắng là để Hồ Phi ở nơi này. Nếu có cường giả Nguyên Anh đích thân tới nơi này, đối với Hồ Phi chỉ sợ không hề có lợi. Nghĩ đến đây, tâm thần hắn dung nhập Tiên Hồng Không Gian, Tiên Lai Cư trong một căn chòi nghỉ mát.
Là ta!
Ba người hầu Kim Đan xuất hiện trước mặt Dương Phàm.
- Chủ nhân! Ngài có chuyện gì cần phân phó?
Xuất hiện ở trước mặt Dương Phàm là Dương Đại, Dương Nhị, Dương Tam. Tu vi ba người này đạt tới Kim Đan trung kỳ, Dương Đại thậm chí tiến tới Kim Đan hậu kỳ.
- Các ngươi ở chỗ này hộ pháp cho Hồ Phi, Dương Phàm nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời đám người Dương Đại xuất hiện ở lối vào Thiên Niên Mộ Địa.
- Dạ! Chủ nhân!
Ba người lập tức đồng ý, ngồi xếp bằng gần Hồ Phi. Dương Phàm gật gật đầu lập tức đứng dậy chạy tới Vụ Liễu trấn. Ba người hầu đều có linh hồn dấu vết của Dương Phàm dưới chiếu rọi của Tiên Hồng Không Gian. Dưới tình huống như vậy, Dương Phàm chỉ cần dung nhập Tiên Hồng Không Gian không chỉ có thể nắm giữ tình huống bên này, thậm chí có thể cho phân thân Thạch Thiên Hàn từ Tiên Hồng Không Gian trong nháy mắt tới khu vực bị chiếu rọi kia. Cho nên có ba người hầu lúc này trấn thủ. Dương Phàm hoàn toàn có thể yên tâm. Không đến nửa canh giờ Dương Phàm từ QUỷ Thi Sơn chạy tới Vụ Liễu trấn.
Vừa đến Tiên Hồng Y Quán hắn liền thấy một lão già bố y tóc bạc hồng hào với độ tuổi thất tuần.
- Sư tôn! Là ngài
Dương Phàm có chút bất ngờ. Người này đúng là Liễu Vô Ngân vốn là Liễu trưởng lão của Dương gia bảo cũng chính là sư tôn trước khi Dương Phàm tán công. Không gặp được lão sư Độc Vương, lại gặp được ân sư thụ nghiệp Liễu Vô Ngân.
- Phàm nhi! Ta đã chờ con lâu ngày ở nơi này.
Liễu Vô Ngân mĩm cười một mãnh ấm áp thân thương trong mắt. Đôi mắt Dương Phàm có chút ướt đi tới từ từ cúi đầu.
- Đứng lên! Mau đứng lên!
Liễu Vô Ngân có chút kinh hoảng, vội đỡ lấy hắn nói:
- Phàm nhi! Hôm nay con không còn như xưa, con là thế hệ Quân Vương của Ám Huyết Vương Triều, lại là Nguyên Anh bậc cao cao cao tại thượng ở Tu Tiên Giới. Bất kể địa vị, tu vi đều cao hơn vi sư mấy cấp có thể nào dễ dàng quỳ với một gã tu sĩ bậc thấp như ta.
- Sư tôn! Mặc kệ từng là Ngưng Thần bậc thấp hay là Nguyên Anh bậc cao. con trước sau cũng là đệ tử của ngài. chẳng lẽ không đúng sao?
Dương Phàm hít sâu một hơi chân tình trịnh trọng, nhìn thẳng sư tôn Liễu Vô Ngân.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Liễu Vô Ngân cảm động thật sâu.
- Có đệ tử như con. Liễu Vô Ngân ta sống không uổng đời này.
Ba mươi năm trước, trời giáng lưu tinh. Dương Phàm một đêm tán công. Từ lần tán công đó trở thành phế nhân người xung quanh mắt lạnh nhìn mình. Dưới tình huống trở thành phế nhân. người có thể đối đãi với như trước Dương Phàm đều nhớ kỹ trong lòng. Đệ đệ Dương Lỗi, muội muội Tuệ Tâm, phụ thân Dương Thiên, mẫu thân Dương thị, sư tôn Liễu Vô Ngân, bằng hữu Lâm Chung. Những người này mới là người Dương Phàm có thể thật sự bỏ qua chênh lệch tu vi đối đãi chân tâm tự nhiên. Hai người đi vào nội đường y quán.
- Theo con được biết sư tôn cũng là một trong trưởng lão của Ám Huyết Vương Triều, vì sao không xuất hiện trên đại hội Ám Huyết?
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
- Ha ha! Sau khi con rời khỏi Bắc Tần ta liền ra khỏi tổ chức.
Liễu Vô Ngân cười tủm tỉm nói.
- Đây là vì sao?
Dương Phàm hơi kinh hãi nói.
- Đây là nhắn nhủ lúc còn sống của Ám Thiên Quân Vương. Nhiều năm qua ta luôn luôn lặng lẽ bồi dưỡng thế lực cũng âm thầm hiệp trợ hộ pháp cho Điệp Liên. Chỉ vì chờ con trở về
Liễu Vô Ngân giải thích.
- Thì ra là thế. Phụ thân trước khi chết không ngờ bố cục chu đáo chặt chẽ như thế nghĩ xa đến như thế.
Dương Phàm không khỏi kinh ngạc thán phục. Dương Thiên chẳng những thiết kế nơi chạy trốn cho Dương Phàm, hơn nữa ông lại chắc chắn sau này trở về Bắc Tần báo thù lưu lại nhiều phần chuẩn bị phía sau.
- Trên thực tế. Ám Thiên Quân Vương sớm đoán được sau khi ông chết. quyền lực trong tổ chức sẽ rơi xuống trên tay người bên ngoài. Mới cho ta rời khỏi tổ chức cũng bồi dưỡng một đám tinh anh cho con trở về Ngư Dương báo thù lưu lại chuẩn bị ở phía sau.
Liễu Vô Ngân cười nói.
- Điều này thật tốt quá.
Sắc mặt Dương Phàm hiện lên vẻ vui mừng:
- Hiện tại trong tổ chức vừa mới nhổ đi khối u, thanh trừ một số phản đồ yêu nghiệt, thực lực giảm mạnh, hiện tại có sư tôn mang tinh anh gia nhập tất có thể thay đổi máu cho tổ chức.
Hai người ôn chuyện một lát Liễu Vô Ngân cáo từ:
- Phàm nhi! Vi sư lập tức chỉnh hợp đám tinh anh kia cho chúng nó dung nhập Ám Huyết Vương Triều.
- Lão sư! Chờ một chút
Dương Phàm hô Liễu Vô Ngân.
- Phàm nhi! Còn có chuyện gì?
Liễu Vô Ngân khó hiểu nói. Khuôn mặt Dương Phàm hiện lên ý cười xuất ra Thất Linh Quỳnh Tương và Tam Sinh Tuệ Thủy, trước chỉ cho Liễu Vô Ngân uống một ngụm Tam Sinh Tuệ Thủy.
- Nơi này còn có một viên Ngưng Hóa Đan đủ có thể khiến lão sư trong khoảng thời gian ngắn tăng lên Kim Đan bậc cao.
Dương Phàm nói với vẻ tự tin. Hắn đương nhiên có thể nhìn ra được Liễu Vô Ngân dừng lại ở Trúc Cơ đại viên mãn nhiều năm nói không chừng sau khi trở về, uống một ngụm Thất Linh Quỳnh Tương, phép lực tăng nhiều, có thể thành công thăng cấp Kim Đan bậc cao. Liễu Vô Ngân cũng không từ chối, tiếp nhận một đống linh đan thánh thủy Pháp Bảo mới bay đi.
Sau một lát. Dương Phàm lại gọi Ân Tam hỏi tin tức Độc Vương.
- Quá không khéo Độc Vương tiền bối ở Vụ Liễu trấn không tìm được ngài mấy canh giờ trước, đi Dương gia bảo.
Ân Tam đáp.
- Dương gia bảo!
Dương Phàm thầm nói ba chữ này, mĩm cười:
- Tốt! Ta lập tức liền đến.
Không chút nghỉ ngơi đuổi tới Dương gia bảo. So với mấy chục năm trước, hôm nay Dương gia bảo nhìn qua lộ ra vẻ quyền thế hơn nhiều. Sau khi Dương Lỗi tiếp quản chức vị bảo chủ đối với Dương gia bảo trải qua một hồi chỉnh sửa gia cố. Dương Phàm đi bộ vào Dương gia bảo. Giống như lúc đầu trở về Vụ Liễu trấn trong Dương gia bảo gặp mấy người, phần lớn đều khuôn mặt lạ không quen biết mấy người. Đám tu sĩ đồng cấp kia hiện tại chỉ sợ đều trở thành trưởng lão cao tầng cấp một. Đương nhiên không thể tùy tiện đi trên đường cái. Đi vào tiểu viện của mình. phát hiện nơi này sạch sẽ, vật phẩm trang trí trong phòng, cũng không có biến hóa. Dương Phàm đứng lặng thật lâu ở trong viện. Chính ở nơi này, vào một ban đêm ba mươi năm trước, đã xảy ra một chuyện thay đổi vận mệnh của hắn.
Dương Phàm không khỏi suy nghĩ sâu xa: "Nếu trước đây không có lưu tinh từ trên trời giáng xuống, vận mệnh của mình sẽ phát triển như thế nào?"
Hắn không thể nào đoán càng không thể đánh giá ra. Nhưng có một điểm hắn có thể xác định: Sau khi có được Tiên Hồng Giới con đường mình đi càng mênh mông rộng lớn. Từ Ngư Dương quốc đến khu vực Bắc Tần thậm chí Thiên cầm Nội Hải cường giả như mây trên trời. Sau khi có được Tiên Hồng Giới con đường hắn có thể đi càng xa hơn
Dương Phàm cảm khái đứng lặng thật lâu tâm tình mới bình tĩnh lại.
Mỗi một khắc hắn nhắm mắt lại Hồn Căn dung hợp đại địa dưới chân. Trong phút chốc toàn bộ Dương gia bảo đều nằm trong cảm quan của hắn. Hắn thấy được đệ đệ đang khổ tu dưới mặt đất, thấy được Dương Mạn nằm trong phòng được trang trí xa hoa cũng thấy được Dương Quang với chòm râu hoa râm vẻ mặt suy sụp.
Dương Quang
Dương Phàm cảm thấy ngạc nhiên, phát hiện Dương Quang từng ở Dương gia bảo có địa vị ngang với Dương Lỗi, vẫn dừng ở Ngưng Thần hậu kỳ. Lấy niên kỷ hơn sáu mươi tuổi của hắn lúc này, hơn nữa thời gian lận đận trôi qua rơi xuống bộ dáng như vậy, cũng bình thường, về phần những lão già của Dương gia bảo như lão tổ Dương gia đã không còn tồn tại nữa. Trưởng lão đời thứ hai như Dương Hồng, Dương Cương lúc trước, đều có nếp nhăn, tóc trắng xóa dưỡng già ở Dương gia bảo. Nguyên lai trưởng bối đời thứ hai của Dương gia bảo không ngờ không có một người tăng lên Trúc Cơ Kỳ. Tu vi không đạt tới Trúc Cơ Kỳ, cũng chỉ có sinh mệnh một trăm năm mươi năm nhiều hơn phàm nhân không nhiều, nhưng so với cường giả bậc cao căn bản không đáng nhắc tới. Rốt cục dưới Toàn Tri Cảm Quan của Dương Phàm nắm bắt được sự tồn tại của Độc Vương La Tùng Hoành.
Độc Vương nhìn qua vẫn là một lão già lưng còng. rất già nua. Xa xa nhìn lại, ông giống như một người ăn mày, đi vào một tửu quán.
- Đi đi đi
Tiểu nhị kia không thèm nhìn tới trực tiếp ra ngoài ngăn cản. La Tùng Hoành lạnh lùng cười ánh mắt lườm qua tiểu nhị. Lập tức cả người tiểu nhị kia phát lạnh run run một cái trơ mắt nhìn ông tiến vào. Dương Phàm mĩm cười cũng tiến vào tửu quán.
- Lão sư.
Dương Phàm đi tới chỗ bàn của Độc Vương, cười nói. La Tùng Hoành thoạt nhìn rất suy sụp. vẻ mặt mệt mỏi. Vừa thấy Dương Phàm đến đây đôi mắt La Tùng Hoành sáng ngời, trên mặt hiện lên vẻ kích động:
- Con rốt cục đã trở lại, hiện giờ đạt tới Nguyên Anh bậc cao còn chịu gọi ta một tiếng lão sư.
- Tiểu nhị! Đưa rượu tới.
La Tùng Hoành quát lớn một tiếng.
Tiểu nhị kia nhìn thấy Dương Phàm đối diện La Tùng Hoành, biết hai người không giống người thường, vội đồng ý. Chỉ chốc lát. rượu và thức ăn đều đến. Hai người trên danh nghĩ thầy trò, bắt đầu uống rượu đàm luận. Dương Phàm đột nhiên phát hiện đời người tinh xảo như thế. Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, mình uống rượu trong tửu quán phàm nhân của Dương gia bảo, người cùng bàn đối ẩm với minh vẫn là một đời Độc Vương.
- Lão sư! Người dường như có chút buồn bả không vui, chẳng lẽ có chuyện không vui phát sinh?
Dương Phàm sau khi cạn một chén. dò hỏi.
- Chuyện không vui?
Độc Vương La Tùng Hoành lắc đầu trái lại trào phúng cười:
- Lão đối thủ của ta đã chết ta vốn nên vui vẻ không đúng sao?
- Lão đối thủ của ngài
Dương Phàm bỗng nhiên ngẩn ra trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ:
- Người đang nói... Dược Vương!
- Đúng! Lão vừa mới chết không lâu.
Độc Vương thở dài một hơi cả người dường như mất đi tất cả khí lực.
- Dược Vương đã chết... Như vậy Dược Tiên cốc rốt cuộc có chuyện gì?
Sắc mặt Dương Phàm hơi đổi lâm vào trầm tư trong mắt lộ ra một chút lo lắng.
- Dược Tiên cốc có gì lo lắng chứ? Người thay thế nguyên bản vào mấy năm trước, thăng cấp thành Nguyên Anh bậc cao. trở thành một thế hệ mới Dược tiên tử !
Độc Vương thản nhiên nói.
- Vũ Tịch nàng thăng cấp thành Nguyên Anh kế thừa quyền lớn của Dược Tiên cốc ...
Dương Phàm nửa mừng nửa lo.
- Vũ Tịch?
Độc Vương La Tùng Hoành nao nao lại giống như hiểu ra chuyện gì:
- Con có quan hệ với nàng sao?
- Không gạt lão sư nàng là người yêu của con.
Dương Phàm thản nhiên đáp.
- Lại có tình huống như thế.
Độc Vương La Tùng Hoành biến sắc:
- Nếu như thật sự nói như vậy, thì con phải đi nhìn Dược Tiên cốc.
- Vì sao?
- Bởi vi Dược Vương chết kỳ quái. Hơn nữa trước đây, Nguyên Anh tân tú của Huyết Luvện Tông, thiếu chủ Vô Ưu cốc, cùng với đại đệ tử Liệt Vô Huyễn của Tam u lão ma dường như đều tận lực đeo đuổi Dược tiên tử kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.