Tiên Hồng Lộ

Quyển 6 - Chương 460: Dương lão đại

Khoái Xan Điếm

09/04/2013



- Có bản lĩnh lên bầu trời đánh tiếp?

Hồ Phi rốt cục dừng tay, vẻ mặt không cam lòng rống lên. Người này cũng là hạng tranh cường hiếu thắng, vẫn bị Dương Phàm áp chế như vậy, hiện tại thật vất vả tấn chức Nguyên Anh liền muốn thở ra một ngụm ác khí lại vẫn như cũ không chiếm được nửa điểm tiện nghi. Thật sự quá nghẹn khuất.

- Ha ha... Thiên địa tức là thiên cùng địa. Từ khi thế gian sinh ra liền có hai thứ này. Ta đứng trên đại địa có gì không được?

Dương Phàm mặt lộ vẻ tươi cười sáng lạn đương nhiên sẽ không lên trời đánh. Luận gần người giao chiến Hồ Phi này thực sự rất biến thái. Lực lượng, tốc độ nhanh nhẹn đều đạt tới một trình độ khủng bố. Cho dù Dương Phàm liên tục chiến đấu ở Thiên cầm Nội Hải, cũng không gặp được người chiến đấu cận thân mạnh hơn Hồ Phi. Bất kể là Kim Giao Tiểu Long hay là Chu Hồng. luận chiến đấu cận thân đều không thể so với Hồ Phi. Hồ Phi chẳng những có thân thể mạnh mẽ đến tận cùng mà lại còn có một loại thiên phú chiền đấu sinh ra đã có, lực bùng nổ càng thêm đáng sợ. Cũng giống như Vô Song có được ngộ tính ngạo thị thiên cổ. Đây đều là một loại thiên phú hoặc là bản năng đủ để cho người bên ngoài ao ước. Nếu không phải lực phòng ngự cùng kéo dài của Dương Phàm biến thái tới cực điểm, chiến đấu cận thân chỉ sợ thật sự chịu khổ trong tay Hồ Phi.

- Ngao ngao...

Hồ Phi vẻ không cam lòng ở tại chỗ quay cuồng rít gào dường như muốn nổi điên. Chỉ là Dương Phàm hoàn toàn không chút động đậy. Hắn đương nhiên không ngốc đến mức đi chiến đấu cận thân với Hồ Phi trên không trung.

- Được rồi. ngươi phải nghĩ biện pháp thu liễm khí tức của mình. Mới vào Nguyên Anh Kỳ, củng cố tu vi cảnh giới mới là chủ yếu.

Dương Phàm thản nhiên nói.

Hồ Phi chung quy đối với Dương Phàm có vài phần kính ý, khoanh chân mà ngồi chậm rãi thu liễm khí tức. Tử sắc quang mang vờn quanh bên người hắn cùng với từng hồi lôi điện cuồng bạo tinh thuần và ngọn lửa màu đỏ thẫm. Thần thông lôi điện cùng hỏa diễm đều là lực lượng có lực phá hoại kinh người trong thiên địa lại bị hắn độc chiếm. Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm thầm nghĩ: "Tiềm lực phát triển của Hồ Phi rất lớn, tính tình rất giảng nghĩa khí, vì bằng hữu có thể không để ý sinh tử. Dưới tình huống nắm giữ thần thông lôi hỏa hoàn toàn có thể giúp đỡ ta đối phó Tam u lão ma".

Tính ra giờ phút này bên phía trận doanh Dương Phàm đã có ba Nguyên Anh.

Dương Phàm, Hồ Phi, Độc Vương La Tung Hoành.

Chỉ là ba người đều là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Thực lực Dương Phàm hẳn là có thể áp chế tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường, nếu liều lĩnh phát động át chủ bài chém giết kẻ dưới Nguyên Anh đại tu sĩ vấn đề không lớn.

Hồ Phi mới bước vào Nguyên Anh Kỳ, xem ra ít nhất có thể sánh ngang tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Mà Độc Vương La Tung Hoành, chủ yếu nghiên cứu độc thuật, lực chiến đấu chân chính cũng chỉ vào hàng Nguyên Anh bình thường.

- Lấy thực lực hiện giờ chỉ cần không chính diện đối địch ba thế lực siêu cấp Bắc Tần hẳn là không có thế lực gì có thể chân chính uy hiếp đến chúng ta.

Dương Phàm cũng âm thầm đánh giá một chút. Ba ngày sau khí tức trên người Hồ Phi miễn cưỡng có thể làm được thu phóng tự nhiên, nhưng nếu muốn chân chính ẩn giấu khi tức vẫn làm không được. Để cho Dương Phàm không còn gì để nói chính là một khi tâm tình Hồ Phi dao động mạnh liền dễ dàng lâm vào trạng thái "Bạo tẩu" quả thực là một người chiến đấu cuồng. Cũng may Hồ Phi đối với Dương Phàm đều tâm tồn kính ý, bình thường đều nghe theo ý kiến của hắn. Trước khi rời Quỷ Thi Sơn. Dương Phàm đánh giá Hồ Phi vài lần vẻ mặt cổ quái nói:

- Trong tay ngươi trừ bỏ Lang Nha bổng kia còn lại đều là thứ vứt đi.

Lang Nha bổng kia, lấy được trong một sơn cốc thần bí trong Cửu u Bí Cảnh xem độ cứng chất liệu hoàn toàn có thể sánh ngang cổ bảo. Trừ bỏ Lang Nha bổng này Pháp bảo trong tay Hồ Phi đơn giản đều là một ít Pháp khí, Linh khí linh tinh quả thật khiến Dương Phàm xấu hổ.

- Hắc hắc... nếu không ngươi cho ta mấy món Pháp bảo.

Hai mắt Hồ Phi tỏa sáng nhìn chằm chằm Dương Phàm.

- Lôi hệ hỏa hệ...

Dương Phàm trầm ngâm tìm trong kho hàng Tiên Hồng hồi lâu lấy ra một món Pháp bảo hỏa hệ đỉnh cấp cùng mấy viên Viêm Tinh Thạch, cùng với một món Pháp bảo phòng ngự trung phẩm.

- Thật tốt quá!

Hồ Phi cười ha ha thưởng thức mấy Pháp bảo này, lăng không trở mình vài lần hận không thể ôm Dương Phàm hôn mấy ngụm. Dương Phàm thấy bộ dạng khờ dại bướng bỉnh của hắn. hơi có ý cười theo sau mặt lộ vẻ do dự dường như đang cân nhắc điều gì.

- Có một món bảo vật, ngươi có muốn thử xem không?

Dương Phàm nhẹ giọng nói.

- Bảo vật gì?

Hồ Phi lập tức dừng lại chờ mong nhìn phía Dương Phàm. Dương Phàm chậm rãi lấy ra một hạt châu thần bí màu tím thẫm. Một cổ khi tức thần bí xa xưa từ Lôi Linh Châu truyền ra. Lực lượng ẩn chứa trong truyền thừa bảo châu đủ để cho bất kỳ bậc cao nào kinh hãi run sợ. Nếu không phải Dương Phàm tu luyện Tiên Hồng Quyết. Lôi Linh Châu không bài xích thì cũng không dám cầm trong tay dưới tình huống không nhận chủ. Hồ Phi nhìn thấy Lôi Linh Châu trên người bỗng nhiên trào ra một cỗ lôi quang màu tím hùng hậu tinh thuần, thậm chí xông thẳng trời cao xé rách quỷ vật trên không Quỷ Thi Sơn thần quỷ lui tránh.

ô... ong ong...

Lôi Linh Châu rung lên bỗng nhiên hóa thành một đạo ảo ảnh tương dung với lôi quang tinh thuần trào ra từ người Hồ Phi. Hồ Phi đột nhiên rít gào một tiếng, sắc mặt dữ tợn dường như mất khống chế.

Ngao...

Hắn há mồm hút Lôi Linh Châu vào bụng.



- Cái gì...

Dương Phàm kinh hãi không hiểu, vẻ mặt lo lắng. Cứ như vậy nuốt Lôi Linh Châu vào bụng, quả thực là chưa từng nghe qua.

- A... a...

Hồ Phi nhắm mắt lại lôi quang tinh thuần quanh thân từng chút thu rút vào trong cơ thể. Sau một lúc lâu Hồ Phi rốt cục mở to mắt phun ra một ngụm trọc khí mang theo một tia lôi hổ. "roẹt roẹt" vang lên. Dương Phàm theo dõi hắn một lát rốt cục xác định người này lại được Lôi Linh Châu thừa nhận. Đầu tiên là sắc mặt hắn khẽ biến sau đó khóe miệng mĩm cười:

- Tốt. rất tốt. Có cơ hội ta mang ngươi đi nội hải dạo một vòng.

Truyền thừa linh bảo quả nhiên là chú ý cơ duyên, không thể cưỡng cầu. Thứ thuộc về mình sẽ là của mình. Nếu như vật ấy không thích hợp Hồ Phi. Dương Phàm cũng sẽ không cưỡng cầu.

Huống chi để nó trong tay cũng là một củ khoai lang phỏng tay.

- Nội hải?

Hồ Phi nghi hoặc hắn cho tới giờ chưa từng nghe qua.

- Thiên Cầm Nội Hải. Nơi đó có mười hai cường giả chí cao vô thượng, chỉ cần tùy tiện một người đều có thể đi ngang toàn bộ Bắc Tần. Trong đó có một số người nổi bật được xưng là có thể khiêu chiến Hóa Thần Kỳ trong truyền thuyết..

Dương Phàm giải thích nói.

- Biến thái như vậy...

Hồ Phi cùng cảm thấy khó tin.

- Kỳ thật. ta cũng có bảo vật cấp bậc này, thuộc tính tương hợp nhưng yêu cầu nhận chủ càng thêm hà khắc chỉ thiếu một bước là có thể luyện hóa.

Dương Phàm khe khẽ thở dài. Hắn nghĩ đến Hoàng Long quan mình từng chiếm được ít nhất cũng là truyền thừa linh bảo lại chỉ kém một bước cuối cùng có thể thành công luyện hóa.

- Ngươi cũng có? Vậy lấy ra xem xem.

Hồ Phi lộ vẻ kinh ngạc.

Dương Phàm mở lòng bàn tay, phóng ra một luồng hào quang thổ hoàng sắc nở rộ, phóng ra một cổ linh lực thổ hệ hùng hậu tinh thuần. Một cỗ khí tức nặng nề to lớn cổ xưa truyền ra, cùng với một cỗ long khí quân lâm thiên hạ khiển vạn vật thế gian thuần phục. Đây là một cái mũ màu vàng, nơi trung tâm có một hạt châu màu vàng kim, hai bên mỗi bên có một con Hoàng Long giương nanh múa vuốt đều tự há mồm về phía hạt châu màu vàng kim.

- Hoàng Long Quan!

Hồ Phi bật thốt?

- Làm sao ngươi biết?

Dương Phàm hơi kinh hãi.

- Ta từ hạt châu chiếm được tin tức.

Hồ Phi vẻ mặt kinh ngạc.

Ông ông...

Đột nhiên Lôi Linh Châu từ trong miệng Hổ Phi vọt ra ở xa xa đối diện Hoàng Long Quan.

Hống... ông!

Từ Hoàng Long Quan phóng ra một cỗ long khí dường như đến từ xa xưa khiến cho Lôi Linh Châu run lên, lôi quang quanh quẩn không thôi. Xem ra hai vật này ít nhất là bảo vật cùng cấp bậc.

Tuy nhiên, có điều khác biệt chính là Hoàng Long Quan mặc dù cũng thuộc phạm trù truyền thừa linh bảo nhưng nó trừ bỏ thuộc tính thổ hệ của bản thân còn có thêm một loại "Long khí" thần bí không thể nắm lấy. Loại long khí này cũng không phải Chân Long Chi Khí đơn thuần, nó kết nối với "Khí vận" càng thêm khó nắm bắt trong thiên địa. Nói cách khác Hoàng Long quan này là truyền thừa linh bảo càng thêm đặc thù. Dương Phàm hoài nghi vật này là một trong số Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí thời kỳ Tiên Tần thượng cổ. Nhưng là tin tức có liên quan đến Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí. Dương Phàm biết rất có hạn cũng chỉ vẻn vẹn từ thần thú không gian Linh Nguyệt mà biết được một chút.

Bá!

Dương Phàm động niệm thu lại Hoàng Long Quan. Trực giác nói cho hắn trên Hoàng Long Quan này lộ ra một cỗ lực lượng không thể nắm lấy không thể dễ dàng để lộ.

Hô!!!



Hồ Phi há mồm cũng hút Lôi Linh Châu vào bụng một tay đặt lên vai Dương Phàm:

- Huynh đệ. ngươi rất đủ nghĩa khí, bảo vật như vậy đều có thể tặng ta.

Thịch!

Dương Phàm một cước đá văng hắn ra:

- Ai là huynh đệ ngươi. Cút xa ta ra.

- Ta nói... Dương lão đại ta cái gì cũng đều nghe lời ngươi, vậy còn không được sao?

Hồ Phi cười hắc hắc lại dày mặt đi tới. Hắn mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng Dương Phàm ở trong lòng hắn có một uy tín nhất định cũng không dám dễ dàng nổi giận ngược lại có một mặt buồn cười như này.

- Phải không? Cái gì đều nghe ta?

Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên.

- Tuyệt đối không thành vấn đề.

Hồ Phi vỗ vỗ ngực con mắt đột nhiên sáng ngời:

- Không bằng như này, ta đi giúp Dương lão đại xử lý Tam u lão ma thuận tiện báo thù cho Vô Song và Ám Thiên Quân Vương.

- Thời cơ còn chưa thành thục!

Dương Phàm lắc đầu.

- Vậy phải đợi tới khi nào!

Hồ Phi có chút nóng nảy.

- Ngươi hiện tại có được Lôi Linh Châu, sức chiến đấu ít nhất tăng cao gấp đôi. Dưới Nguyên Anh đại tu sĩ hẳn là không e ngại một ai.

Dương Phàm mĩm cười:

- Nếu Tam u lão ma chỉ là tu vi Nguyên Anh trung kỳ đỉnh hai ta liên thủ đủ có thể đánh hắn chạy trối chết, ít nhất có nắm chắc 70% giết chết hắn.

- Chỉ là ta vẫn cảm thấy không ổn.

Dương Phàm chìm vào trầm tư. Tam Ma Môn cùng Ma Dương Tông cấu kết làm việc xấu, từ lần trước chiến đấu với cường giả Nguyên Anh trung kỳ giáp đen.hắn có thể nhìn ra được. Giờ phút này, trong đầu hắn lại vang lên tiếng cười lạnh trào phúng: "Chỉ là với thực lực của ngươi, sớm hay muộn sẽ chết trong tay Tam u lão ma."

- Vậy chúng ta nên làm như thế nào? Dương lão đại ngươi quyết định.

Hồ Phi gãi gãi đầu.

- Ta đã có kế hoạch...

Dương Phàm đưa tay sờ tai, khóe miệng lộ ra một tia ý cười âm mưu. Hồ Phi nhìn thấy thần sắc này của hắn không khỏi rùng mình một cái.

- Trước tiên chúng ta về Vụ Liễu trấn.

Dương Phàm không thổ lộ kế hoạch của mình mang theo Hồ Phi về Vụ Liễu trấn. Hai người vừa mới rời Quỷ Thi Sơn không lâu thân hình Dương Phàm đột nhiên khó hiểu ngừng lại, có một loại cảm giác rất kỳ quái.

- Làm sao vậy?

Hồ Phi khó hiểu nói.

- Ta cũng nói không rõ.

Dương Phàm lắc đầu.

Không đến nửa canh giờ hai người về tới Vụ Liễu trấn. Dương Phàm tiến vào y quán nhắm mắt lại cảm quan nắm trong tay toàn bộ Vụ Liễu trấn nhưng không phát hiện bất kỳ tình huống khác thường gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồng Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook