Quyển 6 - Chương 1007: Dương Thần bi thảm
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Trên lá cờ thuần màu đen có vài chữ lớn viết ngoáy lại rất
bắt mắt: Thiếu nợ trả tiền, đây chính là chuyện đương nhiên!
Trương Du Vũ khẽ chợp cặp mắt sáng, lóe ra vẻ giảo hoạt chặn đường Dương Thần.
Trời ạ!
Trong lòng Dương Phàm âm thầm kêu khổ. làm sao gặp phải vị “khắc tinh” này.
Lẩn trước hai người gặp nhau là ở trên Đại Nhạc Tinh của Tinh Hà thế giới tại Thiên giới.
Lần này lại gặp nhau ở Man Thiên thành cùa Yêu giới.
Nếu nói là trùng hơp đánh chết Dương Thần cũng không tin.
- Làm sao cô tìm được ta?
Dương Thần có ngốc cũng hiểu được Trưcmg Du Vũ này không phải là một cô gái xem bói đan giản.
Nhưng hắn nhìn qua đối phương cũng không giống như kinh nghiệm lão làng, trên mặt còn vẻ ngây thơ và thanh thuần. Bộ dạng cặp mắt khẽ chợp kia rất là đáng yêu.
- Tìm ngươi? Nẳm mơ! Bồn đại tiên dạo chơi Đại Thiên thế giới, bằng vào tuyệt kv “Mười quẻ chín không chuẩn” hãm hại lừa gạt không gì không làm được, tới đâu mà không kiếm được bữa cơm?
Trương Du Vũ tức giận cười, đầy vẻ đắc ý vênh váo.
Tuy nhiên thấy Dương Thần rõ ràng lộ vè không tin. nàng hừ nhẹ một tiếng:
- Bổn đại tiên đã sớm đến Man Thiên thành được mấy tháng, loại người coi tiên như rác giống ngươi ở Yêu giới này cũng rất nhiều. Mấy hôm nay lại lừa được vài người, kiếm được một khoản lớn.
Coi tiề̀n như rác?
Dương Thần run lên trong nháy mắt. trong lòng mơ hồ bốc lừa, hẳn là lần trước mình hoàn toàn bị nàng này lừa gạt.
- Tránh ra!
Sắc mặt Dương Thần rất khó coi.
Bá!
Trương Du Vũ phất phất lá cờ màu đen trên tay, đắc ý dạt dào nói:
- Thiểu nợ trả tiền, đây chính là chuyện đương nhiên. Lần trước ngươi đã nói rồi. nợ bổn đại tiên tiền xem một quẻ. Đường đường nam từ hán đại trượng phu chẳng lẽ muốn quit nợ một thiếu nữ yếu ớt như ta? Đương nhiên, nếu ngươi ở giữa đường phố này hô lên “T a là vô lại”, bổn đại tiên có thể xóa hết số tiên thạch ngươi nợ, thế nào? Khách khách...
Nói xong lời cuối. Trượng Du Vũ cười đùa một hồi. đôi mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra vài phần thuần khiá ngây thơ.
- Được rồi, dừng! Bao nhiêu tiên thạch, ta trả cô là được.
Khuôn mặt tuấn tú của Dương Thần ừng đò. lúc này hắn phát hiện phụ cận có không ít yêu tiên đưa mắt nhìn vào. hắn có chút không chịu đựng nồi.
Hắn càng không thể đứng giữa đường hô lên “Ta là vô lại”.
- Một vạn tiên thạch đủ hay không?
Dương Thần không kiên nhẫn nói.
- Một vạn? Chút tiên thạch này còn không đù lộ phí cùa bổn đại tiên. Ngươi hẳn là biết, bản đại tiên xem bói, giá cả mỗi một quẻ không giống nhau. Lần trước quẻ đầu tiên thu tượng trưng của ngươi một trăm tiên thạch, quẻ thứ hai thu một vạn tiên thạch...
Vừa nghe tới đây, lửa giận cùa Dương Thần lại bùng lên. Chính là lẩn đó Trương Du Vũ lừa sạch số tiên thạch còn lại không nhiều trên người hắn.
- Lần thứba sao... dựa theo giá đó ít nhất cần một trăm vạn tiên thạch.
Trương Du Vũ lộ vẻ giảo hoạt nói.
- Cái gì? Một trăm vạn tiên thạch!
Cặp mắt Dương Thần trừng lớn:
- Cô như vậy là xảo trá!
Trong lòng hắn thầm nhủ: Mặc đù đoạn thời gian trước mượn một khoản tiên thạch từ nơi mẫu thân, một đường “bào thương' kiếm lời không ít nhưng một trăm vạn tiên thạch hắn cũng vô lực.
- Chính là xảo trá! Lúc trước bồn đại tiên chi nói ngươi thiếu tiền một quẻ. cũng chưa xác định số lượng cụ thể. Có trách thì trách ngươi ngốc, hì hì. bổn đại tiên thích người coi tiền như rác như ngươi đó!
Trương Du Vũ không chút che giấu bản chất xảo trá của mình.
-Cô...
Dương Thần cũng không lời phản bác. thầm hận lúc trước làm sao bỏ qua chi tiết này, cho nên bị tiểu nha đẩu này xảo trá.
- Trương đại tiên. Một trăm vạn tiên thạch quả thật quá nhiều, bản nhân không thể gánh chịu.
Dương Thần vẻ cầu xin, đành phải ăn nói khép nép.
Từ đù loại biểu hiện cùa vị “Trưcmg đại tiên” trước mắt có thể thấy được thần thông của nàng tuyệt đối vượt xa hắn.
Từ đầu đến cuối, hắn đều bị nàng này trải đùa
- ừm. một trăm vạn hình như hơi nhiều, bổn đại tiên có thể giảm cho ngươi. Không bằng tám mươi tám vạn chín ngàn năm trăm khối tiên thạch nhé.
Trương Du Vũ giống như tùy ý nói ra một con số.
Tám mươi tám vạn chín ngàn năm trăm tiên thạch.
Trong lòng Dương Thần bỗng nhiên nhảy dựng. Lần trước lúc hắn kiểm kê tiên thạch, hình như chỉ có bằng ấv mặc đù số lẻ không chuẩn như vậy.
Thần thức rót váo nhẫn không gian, đảo qua sốt tiên thạch kia.
Lập tức trong lòng Dương Thần toát khí lạnh.
Tất cả tiên thạch trên người hắn cộng lại vừa khéo bằng con số này.
Lại nhìn thẳng Trương Du Vũ kia, đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, một đôi mắt trong suốt như thủy tinh đầy vẻ vô tội.
Sau một lát.
Dương Thần ù rũ giao tiên thạch cho Trương Du Vũ, nhìn thần thái nàng này hai mắt toát ra ánh sao trong lòng hắn không khỏi nói thầm: Mỗi lần đều bị cô gái tham tiền này lừa hết, ta rốt cục đắc tội nàng ở điểm nào?
- Được rồi, thấy ngươi đáng thương như vậy bản đại tiên tặng ngươi thêm một què.
Trương Du Vũ thu tiên thạch, ra vẻ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.
Dương Thần lập tức lộ vẻ cành giác.
- Thế nào? Ngươi không muốn, vậy thi thôi.
Trương Du Vũ hết sức bất mãn nói.
-Này, đừng...
Dương Thần vội vàng gật đầu. thẩm nghĩ: “Cớ gi không cần. dù sao là miễn phí”.
Trên thực tế. mặc dù tuyệt kỷ của Trương đại tiên này gọi là “Mười quẻ chín không chuẩn” kỳ thật tính rất chuẩn.
- ừm. ngươi hãy nghe cho kỹ. bản tiểu thư không lặp lại lẩn thứ hai:
Trương Du Vũ lại lộ vẻ lão luyện:
- Hôm nay ngươi hẳn là làm chân chạy việc vặt. nhưng hơn phân nửa không tránh được một phen khổ về đa thịt...
-... Phải cẩn thận thận trọng nha!
Trương Du Vũ nói xong, cười thần bí thân hình hoàn toàn biến mất.
Dương Thần nhìn quanh bốn phía, rốt cục không tìm thấy bóng dáng của nàng ta, trong lòng không khỏi thờ phào một hơi.
Mặc đù bị lừa tất cả tiên thạch nhưng chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Chuyện trọng yếu trước mắt là phải hoàn thành việc phụ thân giao, lấy được liên hệ với Hồ thúc.
Không hề nghĩ nhiều. Dương Thần phi thân vểphía mục đích.
Sau nửa nén hương.
Dương Thần đưa mắt nhìn lên phù đệ lớn hoàn toàn do từ lam nham tinh tạo thành trước mắt. không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh:
- Thật xa xỉ. Nhà cùa Hồ thúc này thật là có tiền.
Từ phù đệ này tùy tiện gỡ xuống vài viên gạch đều có thể mua được toàn thân hắn.
Nghĩ đến đây. hắn kích động bay về phía trước Thần Hầu Phù.
Từ rất xa, Dương Thần ôm quyền nói:
- Tại hạ Dương Thần thay mặt thân phụ tới bái kiến Hồ thúc.
Hắn vận chuyển thần thông pháp lực đưa thanh âm xuyên vào trong Thần Hầu Phù.
Trong lòng hắn âm thầm đắc ý. chỉ cần như vậy là có thể kinh động Hồ thúc một cách nhanh nhất.
Nếu không với tấm thân không một xu dính túi của hắn giờ phút này. làm sao đả thông được cừa ải yêu vệ trước phù đệ. gặp mặt Tam Nhãn Yêu Hoàng thần uy chẩn động Yêu giới kia.
- Người nào dám đến Thần Hầu Phủ giương oai?
Một tiếng hét lớn như sẩm đánh từ trong Thần Hầu Phù truyền ra.
Sau đó một luồng yêu khí khổng lồ thẳng lên tận trời. rung động phạm vi mấy ức dặm.
Càng có một cỗ tinh thần ý chí rót vào trong đầu.
Ông-
Dương Thần suýt thì hôn mê. khóe miệng cùng lỗ mũi máu chảy ròng ròng, thân hình lảo đảo tại chỗ.
- Người đâu! Bắt lấy hắn!
Một nam nhân lãnh ngạo lưng có cánh màu xanh đứng trên đinh một cung điện trong Thần Hầu Phủ.
Bá!... Vút vút vút...
Mấy trăm yêu vệ tinh nhuệ ùa ra, trói gô Dương Thần đưa vào Thần Hầu Phủ.
- Dừng tay! Các ngươi đừng tay. ta đi...
Rất nhanh hắn bị một yêu vệ hạ cấm chế, có miệng không thể trả lời.
- Hừ. Nhân loại nhò bé dám đến Thần Hầu Phù giả danh lừa bịp.
Nam nhân lãnh ngạo có cánh màu xanh sau lưng kia hờ hững nhìn chằm chằm Dương Thần, lập tức phân phó:
- Người này lẻn vào Man Thiên thành chắc chắn có âm mưu không rõ, đánh mạnh cho ta, tra hỏi ra kết quả
Nam nhân cánh màu xanh này lại nhìn rõ thân phận nhân loại cùa Dương Thần.
Không bao lâu, Dương Thần bị kéo váo trong một gian hình phòng ngầm.
Phanh... Phanh...
Hai gã Yêu Quân cầm thiết côn đen thui có đầy gai thệp đánh mạnh lên người Dương Thần.
- Ngao...
Dương Thần từ nhò sống trẽn vùng đất sống không tranh đấu với đời đã khi nào chịu khổ như vậy. tiếng kêu thảm thiết liên tục.
- ổ? Da tiểu từ này thật cứng.
Hai Yêu Quân hành hình mắt lộ ra vẻ kinh dị.
Thiết côn đen thui kia có thể so với Tiên bảo tam phầm, đánh lên trên người Dương Thần lại chi đê lại một ít vết máu nhợt nhạt.
Hơn nữa vết thương nhò bé đó lập tức liền lại.
Thấy vậy hai người vận chuyển pháp lực. tăng mạnh lực lượng.
- Ngao—
Tiếng kêu thảm thiết cùa Dương Thần càng lớn.
Nhưng chút Thương da thịt trên người hắn gần như khôi phục trong nháy mắt.
Lực khôi phục thật khủng khiếp.
Là đời sau trực hệ cùa Dương Phàm, Dương Thần vừa sinh ra đã có được thiên phú cùng huyét mạch cường đại. Đây là ưu thế được trời ưu ái cùa hắn.
So với chút thương da thịt này, lực sát thương của uy hiếp do đau đớn mang đến đối với Dương Thần càng lớn hơn.
Khi cánh tay cùng hổ khẩu của hai gã Yêu Quân này đều mơ hồ phát đau, Dương Thần vẫn bình yên vô sự như trước.
- Chỉ sợ tiểu từ này không phải nhân loại bình thường. Nhanh chóng thông báo đại nhân, chúng ta căn bản không gây thương tồn cho hắn.
Một gã Yêu Quân hơi kinh hoảng nói.
Lúc này Dương Thần mới được một hơi thờ dốc.
Ánh mắt hắn lại nhìn đến một góc, một cô gái mặt tươi cười, mắt sáng răng trắng quần áo lam lũ đang nhìn hắn với vẻ vui sướng khi người gặp họa.
- Ngươi...
Dương Thần nghiến răng nghiến lợi.
Kỳ quái chính là Yêu Quân trong hình phòng căn bản không nhìn thấy Trương Du Vũ.
Nữ nhân này rốt cục có lai lịch gì?
- Hì hi, đã sớm nhắc nhờ ngươi rồi. cuối cùng vẫn ăn đòn. ôi, thật không nghe người lớn, chịu thiệt ở trước mắt.
Trong đôi mắt sáng cùa Trương Du Vũ ngập tràn ý cười, lại cong thành hình lưỡi liềm.
- Tuy nhiên, chơi rất vui. Bổn đại tiên chỉ cải biến một chi tiết nhở trong dòng sông vận mệnh liền cho ngươi bị một lần tra Tần.
Sau đó nàng lại đắc ý dạt dào nói.
Chắc nàng này hoàn toàn tới tìm hắn để đùa bỡn.
Không bao lâu, nam nhân lãnh ngạo lưng có cánh xanh lúc trước đi váo hình phòng, cũng không hê phát hiện ra sự tồn tại cùa Trương Du Vũ.
Ba—
Vị Yêu Đế này nện xuống một côn. Dương Thần lập tức da tróc thịt bong, ngay cả xương cốt đều bị đánh nứt mấy chỗ.
Nhưng những thương thế này cũng được lành hẳn trong nháy mắt.
ổ!
Nam nhân lãnh ngạo tức thìbiến sắc:
- Thân thểbất diệt thật đáng sợ!
- Đại nhân tha mạng. Ta thật là được phụ thân dặn bảo tới bái kiến Hồ thúc... Không, là Tam Nhãn Yêu Hoàng đại nhân.
Dương Thần vạn phần ùy khuất nói.
- Phụ thân ngươi là ai? Bổn tọa chưa từng nghe nói Yêu Hoàng đại nhân có bằng hữu nhân loại nào. Bằng hữu tốt nhất cùa đại nhân tại Yêu giới, trừ Thiên Thu Yêu Hoàng thì chỉ có Hầu Đông Yêu Quân.
Nam nhân cánh xanh đầy vẻ không tin nói.
- Này...
Dương Thần lập tức chần chờ.
Danh hiệu cùa phụ thân rốt cục có thể tùv tiện báo ra hay không?
Đối với điểm này, trong lòng hắn không nắm chắc.
- Hì hì...
Trương Du Vũ tựa vào góc tường, nhìn xem rất vui vẻ.
Đột nhiên nàng biến sắc:
- Không tốt!
Đinh—
Lục lạc trên cổ tay nàng vang lên một hồi, sau đó thân hình hóa thành hư quang màu xanh óng cùng với khí xám lần lượt đan xen. chợt trờ thành nhạt đường như muốn bò chạy.
- Ha ha, còn muốn chạy? Nào dễ đàng như vậy!
Một cái Luân Hồi Môn hư vô mở ra bên cạnh nàng, nam nhân lên tiếng nháy mắt chộp vào cổ tay nàng.
Trương Du Vũ khẽ chợp cặp mắt sáng, lóe ra vẻ giảo hoạt chặn đường Dương Thần.
Trời ạ!
Trong lòng Dương Phàm âm thầm kêu khổ. làm sao gặp phải vị “khắc tinh” này.
Lẩn trước hai người gặp nhau là ở trên Đại Nhạc Tinh của Tinh Hà thế giới tại Thiên giới.
Lần này lại gặp nhau ở Man Thiên thành cùa Yêu giới.
Nếu nói là trùng hơp đánh chết Dương Thần cũng không tin.
- Làm sao cô tìm được ta?
Dương Thần có ngốc cũng hiểu được Trưcmg Du Vũ này không phải là một cô gái xem bói đan giản.
Nhưng hắn nhìn qua đối phương cũng không giống như kinh nghiệm lão làng, trên mặt còn vẻ ngây thơ và thanh thuần. Bộ dạng cặp mắt khẽ chợp kia rất là đáng yêu.
- Tìm ngươi? Nẳm mơ! Bồn đại tiên dạo chơi Đại Thiên thế giới, bằng vào tuyệt kv “Mười quẻ chín không chuẩn” hãm hại lừa gạt không gì không làm được, tới đâu mà không kiếm được bữa cơm?
Trương Du Vũ tức giận cười, đầy vẻ đắc ý vênh váo.
Tuy nhiên thấy Dương Thần rõ ràng lộ vè không tin. nàng hừ nhẹ một tiếng:
- Bổn đại tiên đã sớm đến Man Thiên thành được mấy tháng, loại người coi tiên như rác giống ngươi ở Yêu giới này cũng rất nhiều. Mấy hôm nay lại lừa được vài người, kiếm được một khoản lớn.
Coi tiề̀n như rác?
Dương Thần run lên trong nháy mắt. trong lòng mơ hồ bốc lừa, hẳn là lần trước mình hoàn toàn bị nàng này lừa gạt.
- Tránh ra!
Sắc mặt Dương Thần rất khó coi.
Bá!
Trương Du Vũ phất phất lá cờ màu đen trên tay, đắc ý dạt dào nói:
- Thiểu nợ trả tiền, đây chính là chuyện đương nhiên. Lần trước ngươi đã nói rồi. nợ bổn đại tiên tiền xem một quẻ. Đường đường nam từ hán đại trượng phu chẳng lẽ muốn quit nợ một thiếu nữ yếu ớt như ta? Đương nhiên, nếu ngươi ở giữa đường phố này hô lên “T a là vô lại”, bổn đại tiên có thể xóa hết số tiên thạch ngươi nợ, thế nào? Khách khách...
Nói xong lời cuối. Trượng Du Vũ cười đùa một hồi. đôi mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra vài phần thuần khiá ngây thơ.
- Được rồi, dừng! Bao nhiêu tiên thạch, ta trả cô là được.
Khuôn mặt tuấn tú của Dương Thần ừng đò. lúc này hắn phát hiện phụ cận có không ít yêu tiên đưa mắt nhìn vào. hắn có chút không chịu đựng nồi.
Hắn càng không thể đứng giữa đường hô lên “Ta là vô lại”.
- Một vạn tiên thạch đủ hay không?
Dương Thần không kiên nhẫn nói.
- Một vạn? Chút tiên thạch này còn không đù lộ phí cùa bổn đại tiên. Ngươi hẳn là biết, bản đại tiên xem bói, giá cả mỗi một quẻ không giống nhau. Lần trước quẻ đầu tiên thu tượng trưng của ngươi một trăm tiên thạch, quẻ thứ hai thu một vạn tiên thạch...
Vừa nghe tới đây, lửa giận cùa Dương Thần lại bùng lên. Chính là lẩn đó Trương Du Vũ lừa sạch số tiên thạch còn lại không nhiều trên người hắn.
- Lần thứba sao... dựa theo giá đó ít nhất cần một trăm vạn tiên thạch.
Trương Du Vũ lộ vẻ giảo hoạt nói.
- Cái gì? Một trăm vạn tiên thạch!
Cặp mắt Dương Thần trừng lớn:
- Cô như vậy là xảo trá!
Trong lòng hắn thầm nhủ: Mặc đù đoạn thời gian trước mượn một khoản tiên thạch từ nơi mẫu thân, một đường “bào thương' kiếm lời không ít nhưng một trăm vạn tiên thạch hắn cũng vô lực.
- Chính là xảo trá! Lúc trước bồn đại tiên chi nói ngươi thiếu tiền một quẻ. cũng chưa xác định số lượng cụ thể. Có trách thì trách ngươi ngốc, hì hì. bổn đại tiên thích người coi tiền như rác như ngươi đó!
Trương Du Vũ không chút che giấu bản chất xảo trá của mình.
-Cô...
Dương Thần cũng không lời phản bác. thầm hận lúc trước làm sao bỏ qua chi tiết này, cho nên bị tiểu nha đẩu này xảo trá.
- Trương đại tiên. Một trăm vạn tiên thạch quả thật quá nhiều, bản nhân không thể gánh chịu.
Dương Thần vẻ cầu xin, đành phải ăn nói khép nép.
Từ đù loại biểu hiện cùa vị “Trưcmg đại tiên” trước mắt có thể thấy được thần thông của nàng tuyệt đối vượt xa hắn.
Từ đầu đến cuối, hắn đều bị nàng này trải đùa
- ừm. một trăm vạn hình như hơi nhiều, bổn đại tiên có thể giảm cho ngươi. Không bằng tám mươi tám vạn chín ngàn năm trăm khối tiên thạch nhé.
Trương Du Vũ giống như tùy ý nói ra một con số.
Tám mươi tám vạn chín ngàn năm trăm tiên thạch.
Trong lòng Dương Thần bỗng nhiên nhảy dựng. Lần trước lúc hắn kiểm kê tiên thạch, hình như chỉ có bằng ấv mặc đù số lẻ không chuẩn như vậy.
Thần thức rót váo nhẫn không gian, đảo qua sốt tiên thạch kia.
Lập tức trong lòng Dương Thần toát khí lạnh.
Tất cả tiên thạch trên người hắn cộng lại vừa khéo bằng con số này.
Lại nhìn thẳng Trương Du Vũ kia, đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, một đôi mắt trong suốt như thủy tinh đầy vẻ vô tội.
Sau một lát.
Dương Thần ù rũ giao tiên thạch cho Trương Du Vũ, nhìn thần thái nàng này hai mắt toát ra ánh sao trong lòng hắn không khỏi nói thầm: Mỗi lần đều bị cô gái tham tiền này lừa hết, ta rốt cục đắc tội nàng ở điểm nào?
- Được rồi, thấy ngươi đáng thương như vậy bản đại tiên tặng ngươi thêm một què.
Trương Du Vũ thu tiên thạch, ra vẻ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.
Dương Thần lập tức lộ vẻ cành giác.
- Thế nào? Ngươi không muốn, vậy thi thôi.
Trương Du Vũ hết sức bất mãn nói.
-Này, đừng...
Dương Thần vội vàng gật đầu. thẩm nghĩ: “Cớ gi không cần. dù sao là miễn phí”.
Trên thực tế. mặc dù tuyệt kỷ của Trương đại tiên này gọi là “Mười quẻ chín không chuẩn” kỳ thật tính rất chuẩn.
- ừm. ngươi hãy nghe cho kỹ. bản tiểu thư không lặp lại lẩn thứ hai:
Trương Du Vũ lại lộ vẻ lão luyện:
- Hôm nay ngươi hẳn là làm chân chạy việc vặt. nhưng hơn phân nửa không tránh được một phen khổ về đa thịt...
-... Phải cẩn thận thận trọng nha!
Trương Du Vũ nói xong, cười thần bí thân hình hoàn toàn biến mất.
Dương Thần nhìn quanh bốn phía, rốt cục không tìm thấy bóng dáng của nàng ta, trong lòng không khỏi thờ phào một hơi.
Mặc đù bị lừa tất cả tiên thạch nhưng chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Chuyện trọng yếu trước mắt là phải hoàn thành việc phụ thân giao, lấy được liên hệ với Hồ thúc.
Không hề nghĩ nhiều. Dương Thần phi thân vểphía mục đích.
Sau nửa nén hương.
Dương Thần đưa mắt nhìn lên phù đệ lớn hoàn toàn do từ lam nham tinh tạo thành trước mắt. không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh:
- Thật xa xỉ. Nhà cùa Hồ thúc này thật là có tiền.
Từ phù đệ này tùy tiện gỡ xuống vài viên gạch đều có thể mua được toàn thân hắn.
Nghĩ đến đây. hắn kích động bay về phía trước Thần Hầu Phù.
Từ rất xa, Dương Thần ôm quyền nói:
- Tại hạ Dương Thần thay mặt thân phụ tới bái kiến Hồ thúc.
Hắn vận chuyển thần thông pháp lực đưa thanh âm xuyên vào trong Thần Hầu Phù.
Trong lòng hắn âm thầm đắc ý. chỉ cần như vậy là có thể kinh động Hồ thúc một cách nhanh nhất.
Nếu không với tấm thân không một xu dính túi của hắn giờ phút này. làm sao đả thông được cừa ải yêu vệ trước phù đệ. gặp mặt Tam Nhãn Yêu Hoàng thần uy chẩn động Yêu giới kia.
- Người nào dám đến Thần Hầu Phủ giương oai?
Một tiếng hét lớn như sẩm đánh từ trong Thần Hầu Phù truyền ra.
Sau đó một luồng yêu khí khổng lồ thẳng lên tận trời. rung động phạm vi mấy ức dặm.
Càng có một cỗ tinh thần ý chí rót vào trong đầu.
Ông-
Dương Thần suýt thì hôn mê. khóe miệng cùng lỗ mũi máu chảy ròng ròng, thân hình lảo đảo tại chỗ.
- Người đâu! Bắt lấy hắn!
Một nam nhân lãnh ngạo lưng có cánh màu xanh đứng trên đinh một cung điện trong Thần Hầu Phủ.
Bá!... Vút vút vút...
Mấy trăm yêu vệ tinh nhuệ ùa ra, trói gô Dương Thần đưa vào Thần Hầu Phủ.
- Dừng tay! Các ngươi đừng tay. ta đi...
Rất nhanh hắn bị một yêu vệ hạ cấm chế, có miệng không thể trả lời.
- Hừ. Nhân loại nhò bé dám đến Thần Hầu Phù giả danh lừa bịp.
Nam nhân lãnh ngạo có cánh màu xanh sau lưng kia hờ hững nhìn chằm chằm Dương Thần, lập tức phân phó:
- Người này lẻn vào Man Thiên thành chắc chắn có âm mưu không rõ, đánh mạnh cho ta, tra hỏi ra kết quả
Nam nhân cánh màu xanh này lại nhìn rõ thân phận nhân loại cùa Dương Thần.
Không bao lâu, Dương Thần bị kéo váo trong một gian hình phòng ngầm.
Phanh... Phanh...
Hai gã Yêu Quân cầm thiết côn đen thui có đầy gai thệp đánh mạnh lên người Dương Thần.
- Ngao...
Dương Thần từ nhò sống trẽn vùng đất sống không tranh đấu với đời đã khi nào chịu khổ như vậy. tiếng kêu thảm thiết liên tục.
- ổ? Da tiểu từ này thật cứng.
Hai Yêu Quân hành hình mắt lộ ra vẻ kinh dị.
Thiết côn đen thui kia có thể so với Tiên bảo tam phầm, đánh lên trên người Dương Thần lại chi đê lại một ít vết máu nhợt nhạt.
Hơn nữa vết thương nhò bé đó lập tức liền lại.
Thấy vậy hai người vận chuyển pháp lực. tăng mạnh lực lượng.
- Ngao—
Tiếng kêu thảm thiết cùa Dương Thần càng lớn.
Nhưng chút Thương da thịt trên người hắn gần như khôi phục trong nháy mắt.
Lực khôi phục thật khủng khiếp.
Là đời sau trực hệ cùa Dương Phàm, Dương Thần vừa sinh ra đã có được thiên phú cùng huyét mạch cường đại. Đây là ưu thế được trời ưu ái cùa hắn.
So với chút thương da thịt này, lực sát thương của uy hiếp do đau đớn mang đến đối với Dương Thần càng lớn hơn.
Khi cánh tay cùng hổ khẩu của hai gã Yêu Quân này đều mơ hồ phát đau, Dương Thần vẫn bình yên vô sự như trước.
- Chỉ sợ tiểu từ này không phải nhân loại bình thường. Nhanh chóng thông báo đại nhân, chúng ta căn bản không gây thương tồn cho hắn.
Một gã Yêu Quân hơi kinh hoảng nói.
Lúc này Dương Thần mới được một hơi thờ dốc.
Ánh mắt hắn lại nhìn đến một góc, một cô gái mặt tươi cười, mắt sáng răng trắng quần áo lam lũ đang nhìn hắn với vẻ vui sướng khi người gặp họa.
- Ngươi...
Dương Thần nghiến răng nghiến lợi.
Kỳ quái chính là Yêu Quân trong hình phòng căn bản không nhìn thấy Trương Du Vũ.
Nữ nhân này rốt cục có lai lịch gì?
- Hì hi, đã sớm nhắc nhờ ngươi rồi. cuối cùng vẫn ăn đòn. ôi, thật không nghe người lớn, chịu thiệt ở trước mắt.
Trong đôi mắt sáng cùa Trương Du Vũ ngập tràn ý cười, lại cong thành hình lưỡi liềm.
- Tuy nhiên, chơi rất vui. Bổn đại tiên chỉ cải biến một chi tiết nhở trong dòng sông vận mệnh liền cho ngươi bị một lần tra Tần.
Sau đó nàng lại đắc ý dạt dào nói.
Chắc nàng này hoàn toàn tới tìm hắn để đùa bỡn.
Không bao lâu, nam nhân lãnh ngạo lưng có cánh xanh lúc trước đi váo hình phòng, cũng không hê phát hiện ra sự tồn tại cùa Trương Du Vũ.
Ba—
Vị Yêu Đế này nện xuống một côn. Dương Thần lập tức da tróc thịt bong, ngay cả xương cốt đều bị đánh nứt mấy chỗ.
Nhưng những thương thế này cũng được lành hẳn trong nháy mắt.
ổ!
Nam nhân lãnh ngạo tức thìbiến sắc:
- Thân thểbất diệt thật đáng sợ!
- Đại nhân tha mạng. Ta thật là được phụ thân dặn bảo tới bái kiến Hồ thúc... Không, là Tam Nhãn Yêu Hoàng đại nhân.
Dương Thần vạn phần ùy khuất nói.
- Phụ thân ngươi là ai? Bổn tọa chưa từng nghe nói Yêu Hoàng đại nhân có bằng hữu nhân loại nào. Bằng hữu tốt nhất cùa đại nhân tại Yêu giới, trừ Thiên Thu Yêu Hoàng thì chỉ có Hầu Đông Yêu Quân.
Nam nhân cánh xanh đầy vẻ không tin nói.
- Này...
Dương Thần lập tức chần chờ.
Danh hiệu cùa phụ thân rốt cục có thể tùv tiện báo ra hay không?
Đối với điểm này, trong lòng hắn không nắm chắc.
- Hì hì...
Trương Du Vũ tựa vào góc tường, nhìn xem rất vui vẻ.
Đột nhiên nàng biến sắc:
- Không tốt!
Đinh—
Lục lạc trên cổ tay nàng vang lên một hồi, sau đó thân hình hóa thành hư quang màu xanh óng cùng với khí xám lần lượt đan xen. chợt trờ thành nhạt đường như muốn bò chạy.
- Ha ha, còn muốn chạy? Nào dễ đàng như vậy!
Một cái Luân Hồi Môn hư vô mở ra bên cạnh nàng, nam nhân lên tiếng nháy mắt chộp vào cổ tay nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.