Quyển 6 - Chương 479: Hà Lạc thần bí.
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
Lời đồn đãi quả nhiên không giả
Lão yêu Thanh Giang Hà, lấy sức một người chống lại tam đại Nguyên Anh bậc cao Ngư Dương quốc, trong đó còn bao gồm Tam U lão ma
Dương Phàm lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, lão yêu Thanh Giang Hà này quả nhiên thực lực cường hãn
- Đó là một lần giao chiến hai trăm năm về trước, ba người Tam U lão ma đều là Nguyên Anh sơ kỳ, ta hơi rơi vào thế hạ phong
Lão yêu lại hơi chuyển đề tài câu chuyện
Dương Phàm cười nói:
- Dù vậy, chuyện đó cũng rất tuyệt vời!
- Nhưng trong một lần đại chiến ba mươi năm trước, Tam U lão ma đã tấn chức Nguyên Anh trung kỳ, thực lực tăng lớn, hắn cùng Thanh Hư tán nhân hai người liên thủ đại chiến cùng ra, cuối cùng chẳng phân cao thấp
Sắc mặt lão yêu dần dần ngưng trọng lên
- Đúng vậy! Tam U lão ma này che dấu rất sâu
Dương Phàm nói với vẻ hiểu rất rõ
Hắn thậm chí còn hoài nghi trong đại chiến giữa mấy người lần trước, Tam U lão ma thực rất có thể ẩn giấu thực lực
Với tu vi Nguyên Anh trung kỳ, cho dù không thể lực áp lão yêu, ít nhất cũng có thể một mình đánh ngang tay, huống chi còn có thêm Thanh Hư tán nhân?
- Dương đạo hữu! Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Lão yêu nghi hoặc hỏi, chợt lại giật mình nói:
- Ta thiếu chút nữa quên, nghe Hồ Phi nói, ngươi cùng Tam U lão ma đang đứng ở tình huống đối địch
Dương Phàm gật đầu, thở dài:
- Không phải đối địch, mà là đã giao thủ rồi
- Đã giao thủ?
Trong mắt lão yêu chợt lóe sáng:
- Nói như vậy, ngươi có thể từ trong tay hắn toàn thân thối lui?
Hắn cảm thấy ngạc nhiên, nhìn qua Dương Phàm không thương tổn một cọng lông sợi tóc nào
- Theo ta được biết, Tam U lão ma tu luyện Cửu U ma công tuyệt thế, thần thông phi phàm, mấy năm gần đây ít nhất đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh. Cho dù ta đánh cùng hắn, cũng không làm gì được hắn
Lão yêu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Dương Phàm
- Không, hắn không phải Nguyên Anh trung kỳ!
Dương Phàm lắc đầu, thở dài:
- Trải qua giao thủ lần này, phỏng đoán của ta đã trở thành sự thật, không ngờ hắn đã tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ
- Cái gì? Nguyên Anh hậu kỳ?
Lão yêu cùng Hồ Phi đều khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau
- Ngươi nói đúng là sự thật, hắn đã tấn chức đại tu sĩ Nguyên Anh ư?
Lão yêu kinh hãi dị thường
- Đúng, chính xác!
Dương Phàm hít sâu một hơi:
- Xem tình thế hiện giờ, nếu muốn giết chết hắn, chỉ sợ vô cùng khó khăn
- Ngươi… ngươi còn muốn giết chết hắn?
Lão yêu hỏi với vẻ mặt cổ quái
Dường như ý của hắn muốn nói, Tam U lão ma đã tấn chức đại tu sĩ Nguyên Anh, không có tới giết ngươi đã là may lắm rồi
Dương Phàm gật đầu, vẻ mặt tự tin:
- Dương mỗ từ ba mươi năm trước đã phát linh hồn huyết thệ, cho nên, hắn phải chết ở trong tay chúng ta!
Lão yêu cùng Hồ Phi cũng không có chú ý tới một chi tiết, Dương Phàm không phải nói chết ở trong tay “ta” mà nói chết ở trong tay “chúng ta”
- Ồ? Không đúng!
Lão yêu xoay chuyển ánh mắt lại hỏi tiếp:
- Tam U lão ma tấn chức đại tu sĩ Nguyên Anh, ngươi làm thế nào có thể ở trong tay hắn toàn thân trở ra?
Nếu là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh thì không nói, đằng này từ trong tay đại tu sĩ Nguyên Anh thoát thân, quả thực rất khó. Hơn nữa, cho dù chạy thoát, cũng phải trả một cái giá nào đó
Thế mà Dương Phàm nhìn qua không tổn hao cọng tóc sợi lông nào, điều này quả thực khiến cho người ta không thể tin được
- Chuyện này liên quan tới một bí mật của Dương mỗ…
Dương Phàm lộ ra thần sắc nghiêm túc, ánh mắt bình thản nhìn lướt qua lão yêu
- Ha ha ha! Dương đạo hữu yên tâm, ta cùng với Tam U lão ma cũng là quan hệ đối địch. Huống chi ngươi là huynh đệ tốt của Hồ Phi, lão yêu ta cũng không phải là hạng người bán đứng bằng hữu
Lão yêu cười ha hả, lộ rõ vẻ hào hùng
Dương Phàm có thể cảm nhận được sự chân thành trong mắt hắn
- Bởi vì..
Dương Phàm hít sâu một hơi:
- Chiến đấu cùng Tam U lão ma, chính là một cái phân thân của Dương mỗ
- Phân thân?
Lão yêu cùng Hồ Phi trợn to mắt kinh ngạc
“Vèo!”
Dương Phàm vừa động ý niệm, bên cạnh hắn xuất hiện một ma đạo thanh niên cao lớn lạnh lùng
Chính là Thạch Thiên Hàn
Chỉ có điều giờ phút này nhìn qua bộ dáng Thạch Thiên Hàn có vẻ suy yếu, nguyên khí đại thương
- Cửu U ma công? Không ngờ hắn cũng là Nguyên Anh sơ kỳ
Lão yêu hoảng hốt
- Là ngươi.. Quả nhiên là ngươi!
Hồ Phi nhìn chằm chằm Thạch Thiên Hàn, thiếu chút nữa không kìm được nhảy dựng lên
Trước đây ở phụ cận Thanh Giang Hà, hắn từng đánh một trận với Thạch Thiên Hàn, khi đó hắn còn không biết thân phậm của đối phương
Không nghĩ tớ, Thạch Thiên Hàn chính là một cái phân thân của Dương Phàm
- Ha ha ha… Dương đạo hữu quả thật rất cao minh! Ngoại giới đồn đãi ngươi cùng Thạch Thiên Hàn là một người, quả nhiên không giả. Nhưng chỉ sợ bất cứ người nào cũng không thể nghĩ đến, Thạch Thiên Hàn kẻ tu luyện tuyệt thế ma công, lại chỉ là một cái phân thân của ngươi
Lão yêu ngạc nhiên và thán phục không thôi
“Vèo!”
Dương Phàm vừa động ý niệm, Thạch Thiên Hàn liền biến mất tại chỗ, lúc này mới nói:
- Phân thân của ta chiến một trận cùng Tam U lão ma, cuối cùng phát hiện hắn tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ, mới sử dụng bí thuật độc môn chạy trốn
- Lão yêu! Hiện giờ Tam U lão ma tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ, ta muốn giết hắn, không có nắm chắc nhiều lắm, nếu có ngài tham dự, cộng thêm Hồ Phi, Thạch Thiên Hàn cùng với bố trí kế hoạch tỉ mỉ, thì vẫn có hi vọng tiêu diệt được người này
Dương Phàm đề nghị
- Cái này…
Lão yêu nhướng mày, dường như có chút khó xử
- Lão yêu, sợ cái gì! Chúng ta cùng nhau đánh Tam U lão ma, không tin không giết chết được hắn!
Hồ Phi cũng là chiến ý dạt dào
Lão yêu thở dài một hơi:
- Chuyện này chỉ sợ không được
- Vì cái gi?
Hồ Phi hỏi, có chút vội vàng
Dương Phàm ngược lại vẻ mặt trầm tĩnh
- Bởi vì ta là lãnh đạo cao nhất của yêu tộc trong Ngư Dương quốc, mấy ngàn năm qua vẫn luôn có hiệp nghị hòa bình cùng nhân loại. Nếu như ta trợ giúp ngươi đi giết Tam U lão ma, tất nhiên sẽ đánh vỡ thế cân bằng này. Đến lúc đó, hàng ngàn hàng vạn đồng bào yêu tộc ở Ngư Dương quốc, đều sẽ rơi vào chiến hỏa. Ngươi hẳn là biết, thế lực của tu sĩ nhân loại mạnh hơn rất nhiều so với yêu tộc chúng ta
Lão yêu lắc đầu thở dài
Dương Phàm rơi vào trầm mặc, thế cục Bắc Tần cùng Thiên Cầm Nội Hải quả nhiên bất đồng
Tại Thiên Cầm Nội Hải, yêu tộc nắm giữ địa vị thống trị, nhân loại chỉ có vị trí chật hẹp nhỏ bé
Mà Bắc Tần lại hoàn toàn trái ngược, yêu tộc thường ngày hoàn toàn không dám hiện thế, phải núp tránh ở núi hoang rừng sâu, càng không dám phạm tới nhân loại
Trong Ngư Dương quốc, người tu tiên nhân loại cùng nhóm yêu tu sở dĩ có thể duy trì cân bằng, một mặt là nhờ cái gọi là hiệp định hòa bình, mặt khác là có sự tồn tại của lão yêu, yêu tu Hóa Hình kỳ cường đại nhất này
- Thôi được!
Dương Phàm mỉm cười:
- Vậy cứ để Tam U lão ma sống thêm một đoạn thời gian, trò chơi giữa ta với hắn còn phải tiến hành một đoạn thời gian
- Đương nhiên, nếu ở thời điểm nguy cơ lâm đầu, Dương đạo hữu cùng Hồ Phi có nguy hiểm, lão yêu ta nhất định có thể ra tay tương trợ
Lão yêu lại cười nói
Dương Phàm gật đầu nói tạ ơn, rồi cũng lãnh giáo lão yêu một ít đề tài, đều có liên quan đến một số đại thế lực ở Bắc Tần
Cuối cùng, Dương Phàm hỏi về chuyện có liên quan tới Hà Lạc
- Hà Lạc tiền bối dường như thật thần bí, lần này vì sao không thấy xuất hiện?
Toàn Tri Cảm Quan của Dương Phàm đã bao phủ toàn bộ phủ đệ, nhưng hoàn toàn không bắt giữ được bóng dáng Hà Lạc
Nhưng trước khi hắn tiến vào Thanh Giang Hà, rõ ràng nghe được thanh âm của Hà Lạc?
- Ha ha! Dương đạo hữu! Ngươi tới là tìm ta?
Một lão giả mặt mũi hiền lành tóc màu lam, từ cách đó không xa đi tới, dường như là trong không gian hiện ra
Dương Phàm hoảng sợ, không ngờ Hà Lạc có thể tránh thoát Toàn Tri Cảm Quan của mình, thật sự là sâu không lường được
Nói về thần bí khó lường, có lẽ chỉ có Đông Phương dược sư trước kia phiêu nhiên xuất hiện ở Vụ Liễu trấn, có thể bằng được
Dương Phàm vội vàng đứng dậy chào hỏi Hà Lạc, đồng thời nói rõ ý của mình tới đây lần này
Hà Lạc trước sau như một vẫn ôn hòa, bình dị gần gũi, cười nói:
- Chỉ sợ ta cũng không giúp được gì, bởi vì ta không thể rời Thanh Giang Hà
Không thể rời Thanh Giang Hà?
Dương Phàm hơi sửng sốt, cũng không hỏi nhiều, nhưng đối với tồn tại của Hà Lạc càng thêm tò mò
Ở lại Thanh Giang Hà nửa ngày, Dương Phàm mới cáo từ, cùng Hồ Phi cùng nhau rời đi
Lão yêu tự mình đưa hai người ra ngoài Thanh Giang Hà, cùng Hồ Phi lưu luyến không rời
Nửa ngày sau, Dương Phàm cùng Hồ Phi trở lại Vụ Liễu trấn
Nếu lấy Vụ Liễu trấn làm trung tâm, như vậy Tú Ngọc Các, Thanh Giang Hà cách nơi đây ước chừng hơn một ngàn dặm
Dương gia bảo cách Vụ Liễu trấn gần hơn, chỉ vài trăm dặm
Khoảng cách Ngũ Bàn Thiên Thai cùng Vụ Liễu trấn, cũng là hơn một ngàn dặm
Đối với Nguyên Anh mà nói, khoảng cách ngàn dặm không tính là xa, bay một hồi là tới
Trở lại y quán, Dương Phàm phát hiện Lâm Chung còn đang bế quan, củng cố tu vi Kim Đan sơ kỳ. Song tu đạo lữ Lưu Mạn Hương của hắn cũng đang bế quan
Chẳng những hai người đang bế quan, mà ngay cả Trịnh Tiểu Mạn cũng đang bế quan tu luyện, hy vọng trong vài năm tấn chức bậc cao
Trước măt, Phổ Ái Y Quán do cha con La Nham, La Tường quản lý. Hai người cần mẫn thành thật, tôn sùng Dương Phàm như thần linh, cung kính khác thường
Sau khi Hồ Phi trở lại Vụ Liễu trấn cũng có chút ngồi không yên, muốn đi ngao du các nơi phụ cận
Dương Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Ngươi sau khi cắn nuối Nguyên Anh, tu vi mới đột phá đến Nguyên Anh. Loại tình huống này ta mới gặp lần đầu. Hơn nữa trước mắt ngươi với vận dụng lực lượng của bản thân còn xa không đủ, cần thời gian mấy năm để củng cố cảnh giới
- Dương lão đại! Ta thật sự không ngồi yên được!
Hồ Phi vẻ mặt khổ sở, năn nỉ nói:
- Dù sao đã tấn chức Nguyên Anh, cứ để ta đi dạo ở gần đây, tìm người hoạt động cho giãn gân cốt
Dương Phàm tức giận nói:
- Ở gần đây có ai chịu đựng nổi ngươi giày vò?!
Hồ Phi đảo tròng mắt lên xuống:
- Dương lão đại! Không bằng như vậy đi, cho phân thân của ngươi ra đánh với ta. Như vật không những giải buồn mà còn tôi luyện qua chiến đấu, có thể giúp ta nắm giữ lực lượng càng thêm thuần thục. Trước khi ta thăng cấp, cũng rất ít khi củng cố tu vi, cứ đi khắp nơi tìm người đánh nhau, vận chuyển lực lượng càng ngày càng như ý
Dương Phàm trầm ngâm một lát, cười nói:
- Được rồi, cứ theo ngươi đi! Nhưng phân thân của ta còn phải điều dưỡng nửa tháng, ngươi hãy tĩnh tu một thời gian
- Một lời đã định!
Hồ Phi mừng rỡ, thành thành thật thật đi tĩnh tu chờ đợi
- Thật đúng là một tên cuồng chiến
Dương Phàm lắc lắc đầu
Nói đến cuồng chiến, hắn lại nghĩ đến Vô Song
Dương Phàm chậm rãi xuất ra thanh đoạn kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được ý chí và tín niệm vô tận trên đó, hắn thấp giọng nói:
- Vô Song! Ngươi hãy đợi một ít thời gian..
“Ông! Ông!”
Đoạn kiếm ngân lên mấy tiếng, dường như biểu đạt tình cảm gì đó
Dương Phàm giơ cao thanh kiếm, hai mắt nhắm lại, lẳng lặng cảm ngộ
Trước đây đã sớm có lĩnh ngộ, cầm kiếm này trong tay, đủ có thể vô địch Bắc Tần
Nhưng kiếm này mang theo một ý chí đến chết không lùi bước, không xuất kiếm thì thôi, một khi xuất kiếm tất phải một kiếm giết chết đối thủ ngay
Bằng không người xuất kiếm chính mình phải chết
Đây là một loại tự tin vô cùng vô tận, không chết không ngừng, một kiếm vượt khỏi gông cùm rằng buộc của cái chế
“Trước mắt xem ra, kiếm này ít nhất có thể trong nháy mắt tăng cao lực công kích của ta năm sáu lần…”
Dương Phàm lẳng lặng lĩnh ngộ, chỉ cần tìm hiểu được vài phần huyền ảo, cho dù là đại tu sĩ Nguyên Anh, cũng có thể đánh chết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.