Quyển 6 - Chương 799: Hai đặc điểm của Dương Phàm.
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
- ... Tên Ám Dạ Ma Hoàng có thần thông đáng sợ như vậy, biến ban Ngày thành đêm, hắn thật có thể là tu sĩ cao nhất. Nếu đánh
nhau, khôngbiết đại ca có mấy thành nắm chắc?
Đối mặt với sự lo lắng không yên của Dương Lỗi, Dương Phàm vẫn bình tĩnh vô cùng.
- Thần thông này gần như có thể gọi là đảo lội càn khôn!
Đám người Lâm Chung cũng kinh hãi.
- Điên đảo càn khôn?!
Dương Phàm lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như đêm khuya, khóe miệng hơi trào phúng nói:
- Chỉ là một loại ảo thuật pha chút pháp tắc thông thiên mà thôi!
Ảo thuật?!
Mọi người nghe vậy thì cảm thấy chấn động.
Chẳng lẽ hết thảy trước mắt đều chỉ là giả đổi thôi sao?!
- Cũng không phải hoàn toàn là giả tạo!
Dương Phàm nói.
- Hắn dùng thân thông bản thân, hấp thu ánh mắt trời của một mảnh thiên địa, hòa vào một chút pháp tắc thông thiên đã có thể biến Ngày thành đêm rồi!
- Thì ra là vậy!
Mọi người lập tức tinh ngộ.
- Dù vậy, có thể hấp thu ánh sáng trong phạm vi hai ngàn dặm thì không phải là hạng người ở Bắc Tần có thể làm được!
Bổ Thiên Quán Vương ngưng trọng nói.
- Hắn chung quy là cường giả Hợp Thể Kỳ, có thể làm được điêu này cũng không coi là kỳ lạ!
Dương Phàm nói.
, * , sSty
Hợp Thể Kỳ?
Mọi người nơi này đều cảm thấy khiếp sợ, phút chốc lặng ngắt như tờ.
Vốn tu sĩ Bắc Tần cũng đoán Ám Dạ Ma Hoàng mà tu sĩ cao nhất, dù sao hắn cũng từ Ngoai Hải Vưc tới.
" ,,,..W4A>V X ả_ _
Mà lúc này, bọn họ lại được Dương Phàm xác nhận Am Dạ Ma Hoàng chính là cường
giả Hợp Thể Ky.
Thông Thiên tam giai Hợp Thể Kỳ.
Điều này đối vối tu sĩ Bắc Tần mà nói quả là một cảnh giới quá xa xôi!
Nếu có thể bước vào Thông Thiên tam giai, cũng đại biểu đã bước vào con đường trường sinh bất từ, hóa vũ thành tiên cũng không còn xa xôi nữa.
- Người này nếu ở Ngoại Hải Vực cũng sẽ không coi là đại nhân vật. Phần nửa là muốn thống trị một vùng nội lục, xưng vương xưng bá. Mà người này lại không dám mưu tính ở Đại Tần, chi dám làm càn ở Bắc Tần mà thôi.
Dương Phàm nói ra phán đoán của mình.
So với việc không thể làm càn ở Ngoại Hải Vực, làm Hoàng đế ở một mảnh nội lục, được hàng tỷ sinh linh ngưỡng mộ. được vô số thiên tài địa bảo đúng là hoàn toàn sung sướng hơn.
Tuy nhiên, Trịnh Tiểu Mạn cũng phản ứng đầu tiên, hé miệng cười nói:
- Sư phụ biết được tu vi và ý đồ cùa người này, hẳn là có thể nắm chắc đổi phó hắn.
Mọi người tinh ngộ, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
Chẳng lễ Dương Phàm cũng là cường giả Thông Thiên tam giai?!
Xem bộ dáng khí định thần nhàn cùa Dương Phàm lúc này. mọi người càng xác định vài phần, trong lòng càng thêm kinh hãi.
Lúc này, Điệp Liên đã bay lên giữa bầu trời, nói chuyện với Ám Dạ Ma Hoàng.
- ổ? Tiểu nữ oa, tu chất thật không tồi. không ngờ ở loại địa phương Bắc Tần này lại tu luyện tới Hóa Thần Kỳ?
Ám Dạ Ma Hoàng kỳ lạ nói: ̉S
- Chắc rằng quan hệ giữa ngươi và tên Dương Phàm cũng không tầm thường đi!
- Tiểu nữ Điệp Liên, Dương Phàm chính là đại ca của ta &
Điệp Liên cười cười: ; v
- Ta t hay mặt đại ca Chuyên lời, bơi vì chuẩn bị chưa xong cho nên đại điên phục sinh lần này sẽ chậm lại một Ngày.
Chậm lại một Ngày.
Lời này vừa ra, vẻ tuơi cười trên mặt Ám Dạ Ma Hoàng lập tức trớ nên cứng nhắc.
Chậm lại!
Dương Phàm không nhưng không làm sớm mà còn trì hoãn.
Đây không phải là trăng trợn đôi nghịch với hắn sao?!
Trong vô hinh, một cỗ lửa giận bốc lên.
Mà lúc này, trong phạm vi Tiên Thành, vô số tu sĩ, có rất nhiều người nghe được đổi đáp của hai người.
Nháy mắt vẻ mặt Ám Dạ Ma Hoàng gần như tràn đầy phẫn nộ.
Với thân phận tu sĩ cao nhất, ở Bắc Tần hoàn toàn là độc nhất vô nhị, có thể coi là ông vua không ngai.
Hiện giờ, không ngờ hắn lại bị si nhục như vậy ở một Ngư Dương Quốc bé nhỏ.
Khi lửa giận của hắn bùng nổ, một cỗ khí tức khủng bố vô hình tràn ngập toàn Tiên Thành.
Phạm vi mấy vạn dặm của Tiên Thành, vô số tu sĩ tâm thần run rẩy, bị cỗ áp lực này khiến phải nín thờ.
Những tu sĩ bậc cao còn bị ảnh hướng lớn hơn, cả đám sắc mặt trắng bệch.
Cỗ uy áp này cũng không phải là cổ ý phóng thích. Ngay cả Điệp Liên là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ cũng khó có thể chịu đụng, khuôn mặt hoi trắng bệch.
- Chậm lại một Ngày?
Ám Dạ Ma Hoàng cười lạnh:
- Chẳng lẽ Dương Phàm cố ý đối nghịch với bổn hoàng?
-Hừ!
Điệp Liên cũng không nhượng bộ:
- Đại điển phục sinh là do Tiên Thành chúng ta tổ chức. Muốn sớm hay muộn là do chúng ta, chăng lẽ phái nghe theo mệnh lệnh của các hạ sao?
-Ngươi...
Ám Dạ Ma Hoàng không nghĩ tới cô gái nhìn rất hồn nhiên này lại dám nói ly căi lại mình.
- Tất cả các vị đồng đạo Bắc Tần. mọi người công bằng phần xử xem. Người này tự cao tụ đại, coi trời bằng vung, cũng dám trắng trợn can thiệp vào đại điên của Tiên Thành ta?!
Điệp Liên chắp tay về bốn phía, thanh âm truyền khắp Tiên Thành.
Xôn xao-—
Toàn bộ phạm vi Tiên Thành, cường giả các lộ ở Bắc Tần đều sôi nồi bàn luận.
Hầu hết mọi người đều chi trích Ám Dạ Ma Hoàng.
Ngay cả không ít tu sĩ của Man Di cửu tộc cũng cảm thấy Ám Dạ Ma Hoàng đuối lý. Đại điên phục sinh là do nhà Tiên Thành tiến hành, thời gian bắt đầu có quan hệ gì tới ngoại nhân cơ chứ?!
- Được được được! Tiểu cô nương quả nhanh mồm nhanh miệng!
Sắc mặt Ám Dạ Ma Hoàngxanh mét. cuối cùng không giận mà cười:
- Vậy bổn hoàng sẽ chờ một ngày, để xem Dương tông sư rốt cục có danh phù kỳ thực hay không?!
Một hồi giằng co giươg cung bạt kiếm rốt cục kết thúc.
Khi Điệp Liên quay lại Phổ Ái Y Quán, Dương Phàm càng thêm khích lệ nàng, khiến nàng cười tít cả mắt.
Trái lại, Dương Lỗi lại có chút hổ thẹn cúi đẩu.
So với Điệp Liên, hắn quả có chút bất tài.
Từ đó về sau. đám người Ám Dạ Ma Hoàng vẫn chờ ở giữa bầu trời.
Thời gian dẩn trôi qua. Sau nửa canh giờ, màn đêm biến mất. khôi phục lại ánh sáng ban ngày.
Dù sao Ám Dạ Ma Hoàng cũng không thể tiêu hao pháp lực để duy trì tình cảnh này mãi được.
Mọi người ở trong Tiên Thành đều cảm thấy kỳ lạ, nhìn lên Ám Dạ Ma Hoàng trong truyền thuyết ở trên Phi Xa càng thêm kính sợ, ngưỡng mộ.
Già thiên tế nhật, đảo lộn càn khôn, phóng mắt khắp Bắc Tần, có lẽ không có người thứ hai làm được!
Giờ phút này, toàn bộ Bắc Tần, có tới hơn chín phẩn sổ cường giả đã chạy tới Tiên Thành.
Tuy nhiên, đại điển phục sinh lại phải trì hoãn thêm một Ngày. cũng khiến số ít người cảm thấy mất hứng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm buông xuống.
Phổ Ái Y Quán.
- Muội muội, ngươi ra tuyên bổ đi. Đại điển phục sinh sẽ theo kế hoạch, tổ chức vào đêm nay.
Dương Phàm lại cười nói.
Lại sửa đổi thời gian!?
Mọi người ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc.
- Được, đại ca!
Điệp Liên cười hì hì, bay lên bầu trời, tuyên bổ lời Dương Phàm:
- Bời vì công tác chuần bị thuận lợi, đại điển phục sinh vẫn tiến hành đúng kế hoạch, đêm nay cử hành.
Lấy tu vi Hóa Thần Kỳ, Điệp Liên truyền thanh âm cùa mình ra khắp phạm vi mấy ngàn dặm.
Vô số tu sĩ ở Tiên Thành lại mờ rộng tẩm mắt. một mảnh xôn xao.
Mà Ám Dạ Ma Hoàng ở giữa bầu trời Tiên Thành thì khuôn mặt lập tức xanh mét. vô cùng khó coi.
Phản ứng cùa Tiên Thành vô hình đang thị uy hắn. Đại điển phục sinh muốn tồ chức khi nào là do chính minh định đoạt, không ai có thé can thiệp được.
Ám Dạ Ma Hoàng đang muốn phát tác thì Hà Nguyệt Thánh nữ ở bên cạnh đã ngăn cản, nhẹ giọng nói:
-Từ nơi hai vị sư phụ ta biết được, Dương Phàm là một người vô cùng khó choi, giỏi về mưu kế. Sư phụ Hắc Phong đã từng nói cho ta l ẳng Dương Phàm không bao giờ làm chuyện không nắm chắc! Hắn có hai đặc điểm!
-Hai đặc điểm? ^
Ám Dạ Ma Hoàng không để ý nói:
- Ngươi nói coi.
- Thứ nhất, chính là bản lĩnh lấy yếu thắng mạnh! Thứ hai... thích che dấu thực lực. giả trư cật hổ.
Vẻ mặt Hà Nguyệt Thánh nữ nghiêm túc, dường như kể lại một lượt về những điều tra. đánh giá của Hắc Phong Ma Hoàng năm đó đối với Dương Phàm.
- Lấy vếu thắng mạnh, giả trư cật hổ?!
Ám Dạ Ma Hoàng cẩn thận cân nhắc, thì thào tụ nhủ.
Cũng không biết lần này Dương Phàm sử dụng phưong pháp nào. là lấy vếu thắng mạnh hay giá trư cật hô?!
- Cho nên, Ma Hoàng đại nhân, ngài nhất định, không được coi thường, đề phòng tên Dương Phàm này lấy vếu thắng mạnh.
Hà Nguyệt Thánh nữ cung kính nói.
- Uhm, lời này có lý!
Trong lòng Ám Dạ Ma Hoàng sinh ra vài phần cảnh giác.
Đêm khuya.
ở trận doanh Tiên Thành, chúng cường giả như sao sáng dâng lên, theo Dương Phàm bay lên bầu trời, sau đó bay về một vị trí
Dương Phàm vừa mới xuất hiện đã lập tức trờ thành tiêu điểm trong mắt chúng tu sĩ.
Vô số tu sĩ Tiên Thành nhiệt huyết sôi trào, xúc động vô cùng. Nhân vật truyển kỳ năm đó cuối cùng lại tái hiện.
Dương Phàm lựa chọn địa điểm diễn ra đại điển phục sinh là một khu đất trống ngoài Tiên Thànhba ngàn dặm.
- Được, sẽ là nơi này đi!
Dương Phàm gật đẩu, mọi người lập tức hạ xuống nơi này.
Thấy tình cảnh này. phe Man Di lập tức tức giận tới độ hai mắt nảy lừa.
Đây gọi là công tác chuẩn bị cho đại điển phục sinh sao?!
Dương Phàm hiển nhiên là tùy tiện lựa chọn một khu đất, căn bản chẳng phải chuẩn bị gì.
Trong mắt Ám Dạ Ma Hoàng lóe lên lãnh mang, cảm giác bọn người Dương Phàm tùy tiện tới đây, căn bản không có chuẩn bị gì.
Hoàn toàn là trắng trọn khinh thường.
Đây rốt cuộc là kế sách lấy vếu thắng mạnh hay giả trư cật hổ?!
Ám Dạ Ma Hoàng nhìn chằm chằm Dương Phàm, đánh giá một chút. Hắn chỉ có thể xác định Dương Phàm nhất định có tu vi ngoài Hóa Thần hậu kỳ, vô cùng mơ hồ, không nhìn ra được thực lực chân chính.
_ .... -
Dưới sự điêu khiên của đám người Lâm Chung, Châp pháp tu sĩ của Tiên Thành lập tức bao vây lấy khu đất này, không cho người ngoài tiến vào.
Dương Phàm vung tay lên, một pháp đàn màu đen lớn như bàn tay xuất hiện, lập tức bành trướng gấp trăm lẩn, rơi ẩm một cái xuống nền đất.
- Đây dĩ nhiên là Hoàn Hồn Pháp Đàn truyền thùa từ thời hoang dã.
Đồng tử Ám Dạ Ma Hoàng co rụt, trong mắt xẹt qua một tia tham lam.
Mặc dù tài liệu chế tác Hoàn Hồn Pháp Đàn nhìn rất thô sơ. nhưng ẩn chứa lịch sử xa xua. tuyệt đối vượt xa một thông linh pháp bảo bình thường.
Theo sau, hai khối băng quan bằng thủy tay xuất hiện ở trên Hoàn Hồn Pháp Đàn.
Bên trong hai khối băng quan này là một nam một nữ. Trong đó. nam nhân trung niên kia có dáng vẻ tương tự Dương Phàm vài phần, nho nhã tuấn tú. Người còn lại là một nữ nhân bình thường.
-Cha!
Dương Lỗi, Điệp Liên lệ nóng lưng tròng. Đám người Bổ Thiên Quân Vương cũng vô cùng xúc động và chờ mong.
- Tỷ tỷ!
Thương Vân kinh hô một tiếng, nhìn nữ nhân bên trong băng quan kia. hai mắt ươn ướt.
Tiếp theo. Dương Phàm lại như ở Đại Tần Hoàng cung lần trước, bắt đầu thi triển Hỗi Hồn Thuật.
Theo chú ngữ trong miệng và pháp quyết trên tay Dương Phàm, trong hư không hình thành một loại hấp dẫn và kêu gọi.
Đồng thời, sinh cơ vô tận vờn quanh hai khối băng quan. Linh hồn lục kinh thiên lấy lấy Hoàn Hồn Pháp Đàn làm trung tâm, khuếch trương ra toàn bộ Ngư Dương Quốc.
So với kinh đô Đại Tần. toàn bộ Ngư Dương Quốc này chi rộng bằng chừng một phần mười mà thôi.
Cho nên. Dương Phàm thi triển pháp thuật này cũng thoải mái hơn một chút.
- Hồn quy...
Lệ quang lóe lên trong mắt Dương Phàm, tay áo vung lên. Trên Hoàn Hồn Pháp Đàn ngưng tụ ra hai luồn hư quang vô cùng hư ảo.
Rất nhanh. Hỗi Hồn Thuật đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Chúng tu sĩ nơi này không ngừng nín thớ.
- Không ngờ hắn thật sự có thể thi triển thần thuật chi biết tới trong truyền thuyết này!
, vO'
Thân tinh Ám Dạ Ma Hoàng hoảng sợ.
Hà Nguyệt Thánh nữ vội vàng nhắc nhở:
- Ma Hoàng, theo kế hoạch, giờ là lúc ra tay tốt nhất!
- Nhâp khiếu...
Tay áo Dương Phàm vung lên. Hai luôn hư ảnh sáng mờ phán biệt nhập vào hai tòa băng quan.
Ov
Bá!
Nhưng vào lúc này, trên Hoàn Hồn Pháp Đàn lại hiện lên một bóng giáng mơ hồ, như một tàn phong, dung nhập vào màn đên u tối.
Mọi người nơi này đều kinh hãi, nhìn chằm chằm vào nam nhân như ma thần dung nhập màn đêm.
Ám Dạ Ma Hoàng.
Chúng cường giả phe Tiên Thành lâm vào thất sắc.
- Chặc chặcì Dương Phàm! Nghe nói ngươi có hai đặc điểm, một là bản lĩnh lấy vếu thắng mạnh, một là che giấu thực lực. giả tra cật hổ. Không biết lẩn này, ngươi sử dụng bản lĩnh gì đây?!
Ám Dạ Ma Hoàng gần nhu hiện lên Ngay sau lưng Dương Phàm, trên mặt là một nụ cười giả tạo, bộ dáng nhưđã nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Ha ha... Không ngờ ngươi lại hiểu ta như vậy... Tuy nhiên, không phải ngươi thử cái là biết sao?!
Bộ dáng của Dương Phàm vẫn nhàn nhã tụ nhiên vô cùng.
Đối mặt với sự lo lắng không yên của Dương Lỗi, Dương Phàm vẫn bình tĩnh vô cùng.
- Thần thông này gần như có thể gọi là đảo lội càn khôn!
Đám người Lâm Chung cũng kinh hãi.
- Điên đảo càn khôn?!
Dương Phàm lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như đêm khuya, khóe miệng hơi trào phúng nói:
- Chỉ là một loại ảo thuật pha chút pháp tắc thông thiên mà thôi!
Ảo thuật?!
Mọi người nghe vậy thì cảm thấy chấn động.
Chẳng lẽ hết thảy trước mắt đều chỉ là giả đổi thôi sao?!
- Cũng không phải hoàn toàn là giả tạo!
Dương Phàm nói.
- Hắn dùng thân thông bản thân, hấp thu ánh mắt trời của một mảnh thiên địa, hòa vào một chút pháp tắc thông thiên đã có thể biến Ngày thành đêm rồi!
- Thì ra là vậy!
Mọi người lập tức tinh ngộ.
- Dù vậy, có thể hấp thu ánh sáng trong phạm vi hai ngàn dặm thì không phải là hạng người ở Bắc Tần có thể làm được!
Bổ Thiên Quán Vương ngưng trọng nói.
- Hắn chung quy là cường giả Hợp Thể Kỳ, có thể làm được điêu này cũng không coi là kỳ lạ!
Dương Phàm nói.
, * , sSty
Hợp Thể Kỳ?
Mọi người nơi này đều cảm thấy khiếp sợ, phút chốc lặng ngắt như tờ.
Vốn tu sĩ Bắc Tần cũng đoán Ám Dạ Ma Hoàng mà tu sĩ cao nhất, dù sao hắn cũng từ Ngoai Hải Vưc tới.
" ,,,..W4A>V X ả_ _
Mà lúc này, bọn họ lại được Dương Phàm xác nhận Am Dạ Ma Hoàng chính là cường
giả Hợp Thể Ky.
Thông Thiên tam giai Hợp Thể Kỳ.
Điều này đối vối tu sĩ Bắc Tần mà nói quả là một cảnh giới quá xa xôi!
Nếu có thể bước vào Thông Thiên tam giai, cũng đại biểu đã bước vào con đường trường sinh bất từ, hóa vũ thành tiên cũng không còn xa xôi nữa.
- Người này nếu ở Ngoại Hải Vực cũng sẽ không coi là đại nhân vật. Phần nửa là muốn thống trị một vùng nội lục, xưng vương xưng bá. Mà người này lại không dám mưu tính ở Đại Tần, chi dám làm càn ở Bắc Tần mà thôi.
Dương Phàm nói ra phán đoán của mình.
So với việc không thể làm càn ở Ngoại Hải Vực, làm Hoàng đế ở một mảnh nội lục, được hàng tỷ sinh linh ngưỡng mộ. được vô số thiên tài địa bảo đúng là hoàn toàn sung sướng hơn.
Tuy nhiên, Trịnh Tiểu Mạn cũng phản ứng đầu tiên, hé miệng cười nói:
- Sư phụ biết được tu vi và ý đồ cùa người này, hẳn là có thể nắm chắc đổi phó hắn.
Mọi người tinh ngộ, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
Chẳng lễ Dương Phàm cũng là cường giả Thông Thiên tam giai?!
Xem bộ dáng khí định thần nhàn cùa Dương Phàm lúc này. mọi người càng xác định vài phần, trong lòng càng thêm kinh hãi.
Lúc này, Điệp Liên đã bay lên giữa bầu trời, nói chuyện với Ám Dạ Ma Hoàng.
- ổ? Tiểu nữ oa, tu chất thật không tồi. không ngờ ở loại địa phương Bắc Tần này lại tu luyện tới Hóa Thần Kỳ?
Ám Dạ Ma Hoàng kỳ lạ nói: ̉S
- Chắc rằng quan hệ giữa ngươi và tên Dương Phàm cũng không tầm thường đi!
- Tiểu nữ Điệp Liên, Dương Phàm chính là đại ca của ta &
Điệp Liên cười cười: ; v
- Ta t hay mặt đại ca Chuyên lời, bơi vì chuẩn bị chưa xong cho nên đại điên phục sinh lần này sẽ chậm lại một Ngày.
Chậm lại một Ngày.
Lời này vừa ra, vẻ tuơi cười trên mặt Ám Dạ Ma Hoàng lập tức trớ nên cứng nhắc.
Chậm lại!
Dương Phàm không nhưng không làm sớm mà còn trì hoãn.
Đây không phải là trăng trợn đôi nghịch với hắn sao?!
Trong vô hinh, một cỗ lửa giận bốc lên.
Mà lúc này, trong phạm vi Tiên Thành, vô số tu sĩ, có rất nhiều người nghe được đổi đáp của hai người.
Nháy mắt vẻ mặt Ám Dạ Ma Hoàng gần như tràn đầy phẫn nộ.
Với thân phận tu sĩ cao nhất, ở Bắc Tần hoàn toàn là độc nhất vô nhị, có thể coi là ông vua không ngai.
Hiện giờ, không ngờ hắn lại bị si nhục như vậy ở một Ngư Dương Quốc bé nhỏ.
Khi lửa giận của hắn bùng nổ, một cỗ khí tức khủng bố vô hình tràn ngập toàn Tiên Thành.
Phạm vi mấy vạn dặm của Tiên Thành, vô số tu sĩ tâm thần run rẩy, bị cỗ áp lực này khiến phải nín thờ.
Những tu sĩ bậc cao còn bị ảnh hướng lớn hơn, cả đám sắc mặt trắng bệch.
Cỗ uy áp này cũng không phải là cổ ý phóng thích. Ngay cả Điệp Liên là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ cũng khó có thể chịu đụng, khuôn mặt hoi trắng bệch.
- Chậm lại một Ngày?
Ám Dạ Ma Hoàng cười lạnh:
- Chẳng lẽ Dương Phàm cố ý đối nghịch với bổn hoàng?
-Hừ!
Điệp Liên cũng không nhượng bộ:
- Đại điển phục sinh là do Tiên Thành chúng ta tổ chức. Muốn sớm hay muộn là do chúng ta, chăng lẽ phái nghe theo mệnh lệnh của các hạ sao?
-Ngươi...
Ám Dạ Ma Hoàng không nghĩ tới cô gái nhìn rất hồn nhiên này lại dám nói ly căi lại mình.
- Tất cả các vị đồng đạo Bắc Tần. mọi người công bằng phần xử xem. Người này tự cao tụ đại, coi trời bằng vung, cũng dám trắng trợn can thiệp vào đại điên của Tiên Thành ta?!
Điệp Liên chắp tay về bốn phía, thanh âm truyền khắp Tiên Thành.
Xôn xao-—
Toàn bộ phạm vi Tiên Thành, cường giả các lộ ở Bắc Tần đều sôi nồi bàn luận.
Hầu hết mọi người đều chi trích Ám Dạ Ma Hoàng.
Ngay cả không ít tu sĩ của Man Di cửu tộc cũng cảm thấy Ám Dạ Ma Hoàng đuối lý. Đại điên phục sinh là do nhà Tiên Thành tiến hành, thời gian bắt đầu có quan hệ gì tới ngoại nhân cơ chứ?!
- Được được được! Tiểu cô nương quả nhanh mồm nhanh miệng!
Sắc mặt Ám Dạ Ma Hoàngxanh mét. cuối cùng không giận mà cười:
- Vậy bổn hoàng sẽ chờ một ngày, để xem Dương tông sư rốt cục có danh phù kỳ thực hay không?!
Một hồi giằng co giươg cung bạt kiếm rốt cục kết thúc.
Khi Điệp Liên quay lại Phổ Ái Y Quán, Dương Phàm càng thêm khích lệ nàng, khiến nàng cười tít cả mắt.
Trái lại, Dương Lỗi lại có chút hổ thẹn cúi đẩu.
So với Điệp Liên, hắn quả có chút bất tài.
Từ đó về sau. đám người Ám Dạ Ma Hoàng vẫn chờ ở giữa bầu trời.
Thời gian dẩn trôi qua. Sau nửa canh giờ, màn đêm biến mất. khôi phục lại ánh sáng ban ngày.
Dù sao Ám Dạ Ma Hoàng cũng không thể tiêu hao pháp lực để duy trì tình cảnh này mãi được.
Mọi người ở trong Tiên Thành đều cảm thấy kỳ lạ, nhìn lên Ám Dạ Ma Hoàng trong truyền thuyết ở trên Phi Xa càng thêm kính sợ, ngưỡng mộ.
Già thiên tế nhật, đảo lộn càn khôn, phóng mắt khắp Bắc Tần, có lẽ không có người thứ hai làm được!
Giờ phút này, toàn bộ Bắc Tần, có tới hơn chín phẩn sổ cường giả đã chạy tới Tiên Thành.
Tuy nhiên, đại điển phục sinh lại phải trì hoãn thêm một Ngày. cũng khiến số ít người cảm thấy mất hứng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm buông xuống.
Phổ Ái Y Quán.
- Muội muội, ngươi ra tuyên bổ đi. Đại điển phục sinh sẽ theo kế hoạch, tổ chức vào đêm nay.
Dương Phàm lại cười nói.
Lại sửa đổi thời gian!?
Mọi người ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc.
- Được, đại ca!
Điệp Liên cười hì hì, bay lên bầu trời, tuyên bổ lời Dương Phàm:
- Bời vì công tác chuần bị thuận lợi, đại điển phục sinh vẫn tiến hành đúng kế hoạch, đêm nay cử hành.
Lấy tu vi Hóa Thần Kỳ, Điệp Liên truyền thanh âm cùa mình ra khắp phạm vi mấy ngàn dặm.
Vô số tu sĩ ở Tiên Thành lại mờ rộng tẩm mắt. một mảnh xôn xao.
Mà Ám Dạ Ma Hoàng ở giữa bầu trời Tiên Thành thì khuôn mặt lập tức xanh mét. vô cùng khó coi.
Phản ứng cùa Tiên Thành vô hình đang thị uy hắn. Đại điển phục sinh muốn tồ chức khi nào là do chính minh định đoạt, không ai có thé can thiệp được.
Ám Dạ Ma Hoàng đang muốn phát tác thì Hà Nguyệt Thánh nữ ở bên cạnh đã ngăn cản, nhẹ giọng nói:
-Từ nơi hai vị sư phụ ta biết được, Dương Phàm là một người vô cùng khó choi, giỏi về mưu kế. Sư phụ Hắc Phong đã từng nói cho ta l ẳng Dương Phàm không bao giờ làm chuyện không nắm chắc! Hắn có hai đặc điểm!
-Hai đặc điểm? ^
Ám Dạ Ma Hoàng không để ý nói:
- Ngươi nói coi.
- Thứ nhất, chính là bản lĩnh lấy yếu thắng mạnh! Thứ hai... thích che dấu thực lực. giả trư cật hổ.
Vẻ mặt Hà Nguyệt Thánh nữ nghiêm túc, dường như kể lại một lượt về những điều tra. đánh giá của Hắc Phong Ma Hoàng năm đó đối với Dương Phàm.
- Lấy vếu thắng mạnh, giả trư cật hổ?!
Ám Dạ Ma Hoàng cẩn thận cân nhắc, thì thào tụ nhủ.
Cũng không biết lần này Dương Phàm sử dụng phưong pháp nào. là lấy vếu thắng mạnh hay giá trư cật hô?!
- Cho nên, Ma Hoàng đại nhân, ngài nhất định, không được coi thường, đề phòng tên Dương Phàm này lấy vếu thắng mạnh.
Hà Nguyệt Thánh nữ cung kính nói.
- Uhm, lời này có lý!
Trong lòng Ám Dạ Ma Hoàng sinh ra vài phần cảnh giác.
Đêm khuya.
ở trận doanh Tiên Thành, chúng cường giả như sao sáng dâng lên, theo Dương Phàm bay lên bầu trời, sau đó bay về một vị trí
Dương Phàm vừa mới xuất hiện đã lập tức trờ thành tiêu điểm trong mắt chúng tu sĩ.
Vô số tu sĩ Tiên Thành nhiệt huyết sôi trào, xúc động vô cùng. Nhân vật truyển kỳ năm đó cuối cùng lại tái hiện.
Dương Phàm lựa chọn địa điểm diễn ra đại điển phục sinh là một khu đất trống ngoài Tiên Thànhba ngàn dặm.
- Được, sẽ là nơi này đi!
Dương Phàm gật đẩu, mọi người lập tức hạ xuống nơi này.
Thấy tình cảnh này. phe Man Di lập tức tức giận tới độ hai mắt nảy lừa.
Đây gọi là công tác chuẩn bị cho đại điển phục sinh sao?!
Dương Phàm hiển nhiên là tùy tiện lựa chọn một khu đất, căn bản chẳng phải chuẩn bị gì.
Trong mắt Ám Dạ Ma Hoàng lóe lên lãnh mang, cảm giác bọn người Dương Phàm tùy tiện tới đây, căn bản không có chuẩn bị gì.
Hoàn toàn là trắng trọn khinh thường.
Đây rốt cuộc là kế sách lấy vếu thắng mạnh hay giả trư cật hổ?!
Ám Dạ Ma Hoàng nhìn chằm chằm Dương Phàm, đánh giá một chút. Hắn chỉ có thể xác định Dương Phàm nhất định có tu vi ngoài Hóa Thần hậu kỳ, vô cùng mơ hồ, không nhìn ra được thực lực chân chính.
_ .... -
Dưới sự điêu khiên của đám người Lâm Chung, Châp pháp tu sĩ của Tiên Thành lập tức bao vây lấy khu đất này, không cho người ngoài tiến vào.
Dương Phàm vung tay lên, một pháp đàn màu đen lớn như bàn tay xuất hiện, lập tức bành trướng gấp trăm lẩn, rơi ẩm một cái xuống nền đất.
- Đây dĩ nhiên là Hoàn Hồn Pháp Đàn truyền thùa từ thời hoang dã.
Đồng tử Ám Dạ Ma Hoàng co rụt, trong mắt xẹt qua một tia tham lam.
Mặc dù tài liệu chế tác Hoàn Hồn Pháp Đàn nhìn rất thô sơ. nhưng ẩn chứa lịch sử xa xua. tuyệt đối vượt xa một thông linh pháp bảo bình thường.
Theo sau, hai khối băng quan bằng thủy tay xuất hiện ở trên Hoàn Hồn Pháp Đàn.
Bên trong hai khối băng quan này là một nam một nữ. Trong đó. nam nhân trung niên kia có dáng vẻ tương tự Dương Phàm vài phần, nho nhã tuấn tú. Người còn lại là một nữ nhân bình thường.
-Cha!
Dương Lỗi, Điệp Liên lệ nóng lưng tròng. Đám người Bổ Thiên Quân Vương cũng vô cùng xúc động và chờ mong.
- Tỷ tỷ!
Thương Vân kinh hô một tiếng, nhìn nữ nhân bên trong băng quan kia. hai mắt ươn ướt.
Tiếp theo. Dương Phàm lại như ở Đại Tần Hoàng cung lần trước, bắt đầu thi triển Hỗi Hồn Thuật.
Theo chú ngữ trong miệng và pháp quyết trên tay Dương Phàm, trong hư không hình thành một loại hấp dẫn và kêu gọi.
Đồng thời, sinh cơ vô tận vờn quanh hai khối băng quan. Linh hồn lục kinh thiên lấy lấy Hoàn Hồn Pháp Đàn làm trung tâm, khuếch trương ra toàn bộ Ngư Dương Quốc.
So với kinh đô Đại Tần. toàn bộ Ngư Dương Quốc này chi rộng bằng chừng một phần mười mà thôi.
Cho nên. Dương Phàm thi triển pháp thuật này cũng thoải mái hơn một chút.
- Hồn quy...
Lệ quang lóe lên trong mắt Dương Phàm, tay áo vung lên. Trên Hoàn Hồn Pháp Đàn ngưng tụ ra hai luồn hư quang vô cùng hư ảo.
Rất nhanh. Hỗi Hồn Thuật đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Chúng tu sĩ nơi này không ngừng nín thớ.
- Không ngờ hắn thật sự có thể thi triển thần thuật chi biết tới trong truyền thuyết này!
, vO'
Thân tinh Ám Dạ Ma Hoàng hoảng sợ.
Hà Nguyệt Thánh nữ vội vàng nhắc nhở:
- Ma Hoàng, theo kế hoạch, giờ là lúc ra tay tốt nhất!
- Nhâp khiếu...
Tay áo Dương Phàm vung lên. Hai luôn hư ảnh sáng mờ phán biệt nhập vào hai tòa băng quan.
Ov
Bá!
Nhưng vào lúc này, trên Hoàn Hồn Pháp Đàn lại hiện lên một bóng giáng mơ hồ, như một tàn phong, dung nhập vào màn đên u tối.
Mọi người nơi này đều kinh hãi, nhìn chằm chằm vào nam nhân như ma thần dung nhập màn đêm.
Ám Dạ Ma Hoàng.
Chúng cường giả phe Tiên Thành lâm vào thất sắc.
- Chặc chặcì Dương Phàm! Nghe nói ngươi có hai đặc điểm, một là bản lĩnh lấy vếu thắng mạnh, một là che giấu thực lực. giả tra cật hổ. Không biết lẩn này, ngươi sử dụng bản lĩnh gì đây?!
Ám Dạ Ma Hoàng gần nhu hiện lên Ngay sau lưng Dương Phàm, trên mặt là một nụ cười giả tạo, bộ dáng nhưđã nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Ha ha... Không ngờ ngươi lại hiểu ta như vậy... Tuy nhiên, không phải ngươi thử cái là biết sao?!
Bộ dáng của Dương Phàm vẫn nhàn nhã tụ nhiên vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.