Quyển 6 - Chương 442: Hắn đã trở lại!
Khoái Xan Điếm
09/04/2013
- Là ngươi... Dương Thiên!!!
Mỹ phụ Nho môn kia kinh hô một tiếng, ngạc nhiên vui mừng yêu hận đan xen, thần sắc trong mắt phức tạp vô cùng.
- Dương Thiên?
Dương Phàm nao nao vẻ mặt cổ quái. Loại tình huống này dường như không phải lần đầu tiên, vì sao mình lại bị nhận nhầm thành phụ thân rồi?
MỸ phụ Nguvên Anh Nho môn trước mắt này có quan hệ gì với phụ thân Dương Thiên?
- Khụ khụ...
Dương Phàm ho nhẹ một tiếng:
- Vị tiền bối này, người nhận nhầm rồi Ta không phải Dương Thiên!
- Ngươi không phải Dương Thiên?
MỸ phụ Nho môn nhìn chằm chằm Dương Phàm một lúc lâu khẽ thở dài:
- Thật sự là quá giống, không ngờ ta nhận lầm. Ngươi hẳn là hậu nhân của hắn hả?
- Dương Thiên chính là gia phụ. xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối?
Dương Phàm cảm nhận được yêu hận tình cừu trong mắt mỹ phụ, toàn thân có chút không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ: "Phụ thân ta ở bên ngoài rốt cục vướng vào bao nhiêu món nợ phong lưu?"
- Ta là Phượng Hi, cố nhân của phụ thân ngươi.
Lúc mỹ phụ Nho môn nói lời này, thần sắc dần lãnh đạm. hỏi:
- Chính là ngươi... gạt Thi Dao mang đi?
- Gạt?
Dương Phàm dở khóc dở cười. cảm giác mình thật oan uổng. Làm sao có thể sử dụng "gạt" để hình dung chứ?
Lúc trước là Đặng Thi Dao quật cường chấp nhất nghĩ sai một đường, giờ đây Dương Phàm có khổ khó nói.
- Lời này của Phượng tiền bối sai rồi Lúc trước Thi Dao vào truvền tống trận rời đi, cũng ngoài dự kiến của ta.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, lấy ra một cái phù truyền tin ném cho Phượng Hi. Phượng Hi tiếp nhận phù truyền tin sau khi xem xét nét mặt biến đổi không ngừng. Thật lâu sau. nàng mới cất kỹ phù truyền tin ánh mắt đảo về phía Dương Phàm rất không khách khí nói:
- Nói như vậy, ngươi đi Thiên cầm Nội Hải một chuyến, chính mình bình yên trở về; lại bỏ rơi Thi Dao ở nội hải?
- Truyền tống trận trở về Bắc Tần, vẫn là Thi Dao giúp ta tạo ra, chính nàng không muốn trở về.
Dương Phàm giải thích.
- Đứa nhỏ ngốc...
Phượng Hi thở dài một tiếng:
- Tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết, bước đầu tiên phải chém ân dứt nghĩa, nàng phá hủy Truyền tống trận đi chính là như vậv. nếu không...
Nói tới đây. thần sắc nàng ảm đạm lộ vẻ tiếc hận.
- Thi Dao là đệ tử ta dốc lòng tài bồi sớm biết nàng có Thanh Hà Ngọc Thể lại không từng liệu đến vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh được định trước này.
Phượng Hi không khỏi than thở thần sắc cùng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm hỏi:
- Dường như Phượng trưởng lão biết Thiên cầm Nội Hải?
- Đó chỉ là một truyền thuyết. Mặc dù ta chưa đi qua nhưng vẫn biết nơi đó...
Ánh mắt Phượng Hi dần dần xa xưa:
- Lão sư của ta trước kia thật lâu chính là theo Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn từ nơi truyền thuyết đó mà đến. Trong sách cổ còn sót lại cũng có ghi nội hải đích thật là một khu vực hỗn loạn bị yêu tộc thống trị nô dịch.
- Nghe nói mười mấy vạn năm trước. Thiên cầm Nội Hải bị yêu thú Hóa Thần KỲ cấp sáu thống trị. nhân loại gần như không có nơi sống yên ổn không biết hiện tại tình huốngthế nào. Ngươi cùng Thi Dao có thể bình yên không việc gì thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh.
Phượng Hi ngạc nhiên thán phục nói.
- Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Dương Phàm trong lòng không hiểu chút nào. Theo vài chục năm hắn ở Thiên cầm Nội Hải mà xem khắp hải vực tuy bị yêu tộc thống tri nhưng tu sĩ nhân loại cũng không phải là không hề có nơi sống yên ổn. Hơn nữa trừ bỏ mười hai cường giả mạnh nhất nội hải hắn vẫn chưa nghe nói sự tồn tại của Hóa Thần Kỳ. Có lẽ theo dòng sông lịch sử kéo dài. nội hải mười vạn năm trước cùng hình thức ngày nay có chuyển biến cùng đổi mới. Yêu thú cũng tốt, tu sĩ nhân loại cũng tốt, bất kể ngươi thần dũng cái thế cuối cùng sẽ có một ngày thọ nguyên chấm dứt, ở nơi cổ chiến trường trống trải yên tĩnh này.
Hai người nhìn nhau trầm mặc hồi lâu. Phượng Hi rốt cục lên tiếng:
- Phụ thân ngươi... như thế nào?
- Phụ thân...
Dương Phàm hít sâu một hơi trong mắt chợt lóe đau xót và thương cảm. Phượng Hi mơ hồ cảm thấy không ổn vội la lên:
- Hắn rốt cục thế nào?
- Ông ấy chỉ sợ đã chết gần ba mươi năm.
Dương Phàm cố hết sức nói đôi tay run rẩy không thôi. Bất kể hắn cố gắng như thế nào cũng không che giấu được cừu hận cùng áy náy trong mắt.
- Đã chết... hắn đã chết...
Nữ tu Nguyên Anh Nho môn Phượng Hi này dường như mất hồn dại ra một lúc lâu.
- Đúng vậy, do ta mà chết.
Trên mặt Dương Phàm hiện lên tự trách thật sâu. Nói tới đây trên người hắn bỗng nhiên phóng ra một cỗ khí thế như lũ quét bùng nổ hít sâu một hơi:
- Mục đích cuối cùng của lần này ta trở về Bắc Tần chính là vì báo thù. Ta không thể để cho cố gắng cùng hy sinh của bọn họ bị uổng phí.
Phượng Hi cảm nhận được khí tức trên người Dương Phàm âm thầm kinh hãi. hỏi:
- Ngươi xác định hắn thật sự đã chết?
- Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng là ta cảm ứng được liên hệ huyết mạch đã mất. hơn nữa...
Dương Phàm lấy ra một bức thư mật màu vàng, chậm rãi mở ra. Dòng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt: "Dương Phàm con tạ khi ngươi nhận được phong thư này, vi phụ rất có khả năng đã rời xa nhân thế. Nhưng là ngươi phải nhớ kỹ không nên quay lại, ngàn vạn lần không nên quay lại! Nếu không hết thảy cố gắng đều sẽ uổng phí Ám Huyết Vương Triều là tổ chức vi phụ tạo ra. thẩm thấu Ngư Dương quốc thậm chí là quốc gia xung quanh. Hết thảy chỉ vì đối kháng một thế lực lớn nhất Ma Dương Tông. Nếu vi phụ chết đi, như vậy kẻ thù giết chết ta rất có thể là Tam u lão ma, về phần thủ phạm chân chính giết chết mẹ đẻ của ngươi, có hai người. Một là Tam u lão ma còn có một chính là phụ thân ngươi... Dương Thiên! Nếu trong cuộc đời. Phàm nhi ngươi có thể tấn chức Nguyên Anh Kỳ, có thể tính toán báo thù cùng tiếp quản toàn bộ Ám Huyết Vương Triều. Nếu như không, vậy vĩnh viễn đừng về Ngư Dương, bình yên sống cả đời đi thôi.
Phượng Hi xem xong phong thư này, buồn bã rơi lệ nói nhỏ:
- Bản trưởng lão cũng không truy cứu chuyện cổ truyền tống trận nữa. Ngày sau nếu có nhu cầu gì có thể tới tìm ta.
Dứt lời nàng ảm đạm rời đi. Dương Phàm nhắm mắt lại nhanh chóng hồi tưởng lại cảnh tượng kinh tâm động phách khi bị Tam u lão ma đuổi giết. Lão sư vì mình mà thân bị thương nặng, phá hủy chí bảo Độc đạo. Phụ thân vì mình ngăn trở Tam u lão ma mà ngã xuống. Nếu không, lấy tu vi cảnh giới lúc trước của mình cho dù có Tường Vân Ngõa trong tay cũng không trốn tránh được lão quái Nguyên Anh đuổi giết vào thời điểm mạnh nhất. Khi Dương Phàm đặt chân đến cấp bậc Nguyên Anh Kỳ này mới thật sâu hiểu được điểm quan trọng này. Sư trưởng, bằng hữu. phụ thân. Cái giá bọn họ trả ra chỉ vì cứu vãn một con đường sống cho mình?
- Dương Phàm ta lúc này phát thệ trong một số năm về sau nhất định giết chết Tam u lão ma nếu không linh hồn sẽ bị Cửu minh u hỏa muôn vàn tra tấn trọn đời không được luân hồi!
Bỗng nhiên Dương Phàm nhớ tới lời thề độc lúc trước khi rời khỏi Bắc Tần.
- Được rồi... Tam u lão ma. Ta liền cho ngươi biết, Dương mỗ đã trở về Bắc Tần. Ta muốn cho ngươi chờ đợi tử vong đến trong kinh hồn táng đởm!
Dương Phàm hít sâu một hơi toàn thân tinh khí thần vọt lên tới đỉnh!
Bá! Vút!
Ngay sau đó bên cạnh hắn xuất hiện một thanh niên ma đạo cao lớn khôi ngô. Trên khuôn mặt Thạch Thiên Hàn tràn ngập sát cơ cùng cừu hận.
Thình thịch! Thinh thịch! Thinh thịch!
Bỗng nhiên, tiếng tim đập quỷ dị truyền đến. trên người Thạch Thiên Hàn xuất hiện ma diễm khí thế to lớn. Dấu ấn trăng cong trên trán hắn lúc sáng lúc tối. Cảm ứng đến từ u Minh Ma Diễm ở Bắc Tần truyền đến. Mặc dù cách xa tới đâu một phía khác cũng có thể mơ hồ cảm ứng được.
***
ở một ngọn núi lớn màu đen ma khí che phủ ở nơi nào đó Ngư Dương quốc.
- Trở lại rồi, hắn rốt cục đã trở lại...
Trong một đại điện màu vàng lợt thật lớn một giọng nói băng lãnh đông cứng truyền đến. Lão già hắc bào cao lớn khôi ngô, thân thể bỗng nhiên cứng đờ. Hắn khoanh tay đứng ngạo nghễ. hai trong mắt tối đen như vực sâu, giờ phút nàv lại hiện lên sát khí vô cùng, tay áo bay phần phật toàn thân hắn như bóng ma tử vong.
- Ha ha. Tam u Ma Diễm? Tốt lắm thật làm cho lão phu ngạc nhiên vui mừng. Bổn tọa đã chờ ngươi thật lâu.
Sau một lát. khóe miệng Tam u lào ma bỗng tràn ra vẻ tươi cười bộ dạng dường như thật chờ mong.
- Chỉ cần cắn nuốt Tam u Ma Diễm của ngươi, chính là ngày lão phu bễ nghễ Bắc Tần. Ha ha ha...
Trong đại điện trống trải tiếng cười điên cuồng của Tam u lão ma lại khiến cho ma khí trong một khu vực xao động không yên.
- Hừ. Tam u lão ma. Ngươi cũng không nên bởi ân oán cá nhân mà phá hủy kế hoạch của chúng ta.
Một giọng nói lạnh băng bá đạo từ một góc đại điện truyền đền cắt ngang tiếng cười của Tam u lão ma.
- Ngươi yên tâm. Bổn tọa sẽ không dễ dàng lộ thực lực. nếu người này dám thị uy với ta lão phu liền bồi hắn chơi đùa cho tốt...
Trong giọng nói Tam u lão ma lộ ra một tự tin tuyệt đối.
- Truyền thuyết có liên quan đến người này, ta cũng nghe nói qua. hẳn là đại địch số mệnh của ngươi.
Giọng nói lạnh băng bá đạo kia lại vang lên:
- Biết người biết mình trăm trận trăm thắng. Nếu người này dám trở lại khiêu chiến quvền uy của ngươi. ít nhất có tu vi Nguyên Anh Kỳ, ngươi cũng không nên sơ sẩy.
Trong không gian thần bí tối đen mơ hồ có thể thấy được hai đoàn Tam u Ma Diễm. Nơi trung tâm hai ma diễm này đều có ba vệt u quang, trong lúc bùng lên sinh ra cảm ứng thần bí nào đó.
Dương Phàm thông qua cảm quan của Thạch Thiên Hàn cảm ứng được một uy hiếp lớn lao gần như có chút khó thở.
- Tam u lão ma nàv không ngờ tu luyện ma diễm đến cảnh giới Tam u đại thành...
Dương Phàm hồi hộp không thôi. Thông qua phương thức này, hắn sơ bộ hiểu biết thực lực Tam u lão ma. Lúc hắn còn chưa rời khỏi Bắc Tần khi đó ma diễm của Tam u lão ma mới ở vào cảnh giới tiểu thành.
- Hừ hừ. Tam u lão ma ta đã tập hợp đủ ba cuốn thượng, trung, hạ Cửu u Ma Kinh, công phép đầy đủ uy lực càng lớn. Có Ma Tinh Tủy trong tay, cảnh giới ma diễm lại càng thông suốt không trở ngại...
Dương Phàm cười lạnh không thôi sau đó ý niệm khẽ động.
Bá!
Đột nhiên. Thạch Thiên Hàn biến mất tiến vào Tiên Hồng Không Gian.
- Hả? Sao lại như vậy, cảm ứng giữa ma diễm đột nhiên biến mất!
Trong đại điện màu vàng lợt Tam u lão ma chấn động không thôi.
- Tiểu tử này rốt cục có bí thuật gì không ngờ có thể che chắn được cảm ứng giữa u Minh Ma Diễm!
Tam u lão ma lần đầu tiên động dung. Cũng có ý nghĩa Dương Phàm nắm giữ quyền chủ động tiến lùi tự nhiên.
- Khó trách người này dám tuyên chiến với ta nguyên lai còn có con át chủ bài như vậy...
Sắc mặt Tam u lão ma trở nên ngưng trọng.
- Tam u lão ma. Cho dù ma công cái thế ngươi cũng không thể đoán ra sự tồn tại của Tiên Hồng Không Gian. Ngươi càng thêm không thể tưởng tượng, tu luyện Cửu u Ma Công chỉ là một Thân Ngoại Hóa Thân của Dương mỗ!
Dương Phàm cười lạnh liên tục nếu là nói về âm mưu bố cục hắn dường như kể thừa y bát từ phụ thân. Trở lại Bắc Tần liền lập tức khiêu chiến tạo áp lực với Tam u lão ma... Dương Phàm dường như tính toán cao điệu quật khởi nhưng mà ai cũng không thể đoán ra ý tưởng chân thật của hắn.
***
ở một mặt thất ngầm tại Ngư Dương quốc.
- Hắn đã trở lại...
Thiếu niên tướng mạo xấu xí này hai tay run rẩy nắm chặt một đoạn kiếm gẫy. Nửa đoạn kiếm gẫy run lên không thôi dường như có linh tính. "ong ong"' rung động chỉ thẳng hướng Triệu quốc Bắc Tần phương hướng của Dương Phàm.
- Đã trở lại, ngươi rốt cục trở lại rồi...
Hồ Phi lệ nóng doanh tròng, kích động không thôi, dâng trào chiến ý vô biên cùng nhiệt huyết:
- Ta chờ đợi ngày này đã thật lâu rồi...
Cùng lúc đó. ở một nơi nào đó trên Đông Thắng Đại Lục một giọng nói mềm mại mờ mịt nhẹ nhàng vang lên:
- Hắn đã trở lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.