Quyển 6 - Chương 533: Hành trình mới
Khoái Xan Điếm
27/08/2013
Sau khi kết thúc kỳ kết huyết khế linh hồn, cuộc chiến tranh tu tiên kéo dài năm sáu mươi năm giữa mười ba nước Bắc Tân và
chín tộc man di, rốt cục hạ màn.
Cuối cùng một cái mối lo về sau của Dương Phàm ở Bắc Tần, cũng không còn nữa.
Hắn trịnh trọng thu cất quyển trục huyết khế linh hồn.
Vật ấy do hắn bảo quản, ba đại tu sĩ Bắc Tần cũng với chúng cao tầng Nguyên Anh cũng đều thập phần yên tâm.
Dương Phàm triển lộ thực lực trước đó, nghiễm nhiên trở thành đứng trên đại tu sĩ bình thường, trở thành đệ nhất nhân xứng danh với thực lực ở Bắc Tần.
Bất kể là Hắc Phong Ma Hoàng, hay là Thiên Sư man di, đối với điều này cũng không có dị nghị.
Mấy ngày sau, mấy chục vạn đại quân liên minh Bắc Tần, lấy tư thái kẻ thắng trận oanh oanh liệt liệt từ Man di Tây Nhạc bắt đầu kéo về.
Mười vạn tu sĩ Man di trong Thánh điện Khổng tước, bao gồm Hắc Phong Ma Hoàng, Thánh nữ Dạ Hạm, ba đại Thiên Sư, nhìn theo bọn họ rời đi.
Chúng bậc cao tầng man di, thần sắc đều nặng trĩu.
Cuộc chiến tranh tu tiên ngàn năm khó gặp này, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ, không phải trận đại chiến của ngàn vạn tu sĩ giằng co, cũng không phải cảnh quan đầy trời pháp bảo pháp thuật tráng lệ.
Mà chỉ có một thân ảnh như ác mộng, luôn xuất hiện trong đầu bọn họ không thể phai nhòa.
Người kia, ở trong lịch sử sau này của Man di Tây Nhạc, sẽ khắc thật sâu trong huyết mạch, vừa oán hận vừa sợ hãi, cùng với phần lớn là ngưỡng mộ.
Thậm chí, ở mấy ngàn năm sau, sự tích truyền kỳ về người kia ở trong chín tộc Man di, đều bị coi là cấm kỵ.
Những chuyện này về sau cũng không đề cập tới.
Hai tháng sau, đại quân mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần, lục tục rút khỏi nơi hoang mạc man di Tây Nhạc ngoài mấy trăm vạn dặm.
Sau đó liên minh Bắc Tần thắng lợi khải hoàn, hội sư ở cổ Lương Thành.
Đồng thời, tin tức liên minh Bắc Tần đạt được toàn thắng, quét ngang Man di, truyền đi khắp mười ba nước, chấn động Tu Tiên giới Bắc Tần.
Trong tin tức này, phần nhiều nhắc tới một cái tên như trước mang đầy sắc thái truyền kỳ.
Ở trong mắt mọi người, nhân vật truyền kỳ đó chính là vào thời khắc Bắc Tần nguy cấp nhất đã ngăn cơn sóng dữ, rồi tổng hợp quốc lực của mười ba nước, càn quét Man di.
Quét sạch man di.
Ở trong lịch sử vạn năm của mười ba nước Bắc Tần, từ trước tới nay không có một cường giả nào có thể dùng khí thế cứng rắn như thế đánh thẳng vào Tây Nhạc, càn quét toàn bộ chín tộc man di, khiến cho Man di Tây Nhạc đầu hàng vô điều kiện
Cái tên tuổi truyền kỳ đó, khiến vô số tu sĩ rơi vào cảnh khói lửa cảm kích kính ngưỡng, cũng làm cho ngàn vạn tu sĩ nhiệt huyết sôi trào, nảy sinh lòng sùng bái.
Khi Dương Phàm trở lại cổ Lương Thành, lục tục có một số tu sĩ địa phương cũng với tu sĩ khắp nơi đến bái phỏng.
Có số là mộ danh mà đến, có số là cảm tạ chiêm ngưỡng, còn có một số là tìm tới bái sư học nghệ.
Mấy ngày đầu, Dương Phàm dù sao cũng nhàn hạ vô sự, còn có thể tiếp kiến một chút.
Nhưng vài ngày sau, khi cánh cửa đều bị san bằng, Hồ Phi rất vinh hạnh trở thành "cận vệ" kiêm "gác cổng" của Dương Phàm!
Từ đó về sau, trừ ba đại tu sĩ và một số ít bậc cao Nguyên Anh, ngoài ra những người khác muốn gặp mặt Dương Phàm, đều muôn vàn khó khăn.
- Hà hà! Dương lão đại! Ngươi hiện giờ coi như là người nổi danh, liên quan ta cũng dính chút vinh quang.
Hồ Phi ưỡn cao ngực, có vẻ đắc ý.
Mấy ngày nay, mỗi khi hắn đứng ở cửa đuổi đi những kẻ sùng bái bám riết không tha kia, hắn cũng nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và kính sợ.
Dương Phàm không hề bận tâm, ánh mắt luôn hướng về phương xa, thanh âm có vẻ xa vời:
- Không cầu lưu danh thiên cổ, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, chỉ mong phụ thân có thể được sống lại.
Nếu không phải Bắc Tần còn có đại tai nạn man di này và tồn tại một số rắc rối, có lẽ từ sau lúc tấn chức Diễn Căn trung kỳ, hắn đã bước trên hành trình về phương xa rồi.
Từ rất lâu trước đây, hắn luôn có một loại trực giác, sớm hay muộn mình cũng sẽ rời khỏi Bắc Tần.
Mà giờ khắc này, tai nạn và rắc rối ở Bắc Tần đã giải quyết xong, hắn vô sự buồn chán, cái loại tâm tình đó lại càng ngày càng thôi thúc mãnh liệt.
Không chỉ có tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy, mà còn vì con đường truy tìm tiên đạo, trong lòng hắn hướng tới đã lâu.
Còn cócái thanh âm tự tin siêu nhiên của Vô Song kia luôn quanh quẩn trong đầu hắn không thôi: "ở đâu có nhiều cường giả, ta sẽ đi tới đó"
Khi Dương Phàm chân chính đứng ở đỉnh cao Bắc Tần, cái loại cảm giác ở chỗ cao không chịu nổi giá rét này càng ngày càng mãnh liệt, tâm tình theo đuổi đỉnh cao của hắn càng cấp bách.
- Dương lão đại! Ta tin rằng ngươi nhất định có thể tìm được Thiên Nhất Hồn Thủy. Đến lúc đó người một nhà các ngươi là có thể đoàn tụ rồi
Hồ Phi theo bản năng an ủi khích lệ Dương Phàm, nhưng thời điểm vừa nói xong lời cuối mấy chữ "người nhà, đoàn tụ", cả người hắn bỗng dưng ngẩn ra.
Người nhà?
Ánh mắt hắn chợt ảm đạm, có vẻ bất lực đơn độc.
Dương Phàm tuy rằng mất đi phụ thân, nhưng ít nhất còn biết phụ thân là ai, thậm chí còn có một tia hy vọng làm sống lại Dương Thiên.
Mà hắnngay cả cha mẹ là ai cũng không biết.
- Hồ Phi! Lão yêu đã nói qua cha mẹ của ngươi đều là nhân vật huyết mạch cực kỳ cường đại trong thiên địa, chỉ cần chúng ta không ngừng theo đuổi đỉnh cao, rốt cục phải có một ngày, có thể tìm được đáp án trong lòng mình.
Dương Phàm giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi.
Hai mắt Hồ Phi hơi ửng đỏ, hắn nắm chặt nắm tay, nói lời thề son sắt:
- Dương lão đại nói rất đúng, chỉ cần thực lực đủ cường đại, ta nhất định có thể tìm được cha mẹ thân sinh, của mình.
- Kỳ thậtcòn có một người, so với ta hắn càng đáng thương hơn.
Hồ Phi đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Ngươi là nói Vô Song?
Dương Phàm dò hỏi.
Hồ Phi gật gật đầu:
- Trước kia ở kinh đô, thời điểm cùng nhau luận bàn, hắn nói chính mình căn bản là không có ấn tượng về cha mẹ chân chính.
Không có cha mẹ?
Bỗng nhiên Dương Phàm tim đập nhanh hơn, hắn đã nhiều lần suy đoán có liên quan tới thân phận của Vô Song, gần như là thiên địa sinh ra.
Đương nhiên, đó vẻn vẹn chỉ là suy đoán của hắn không đến thời điểm cuối cùng ai cũng khó có thể kết luận.
Ở lại cổ Lương Thành một thời gian, cũng xử lý một số chuyện, Dương Phàm mang theo Hồ Phi quay về Vụ Liễu trấn.
Khi hai người quay về Vụ Liễu trấn, liền nhận được chiêm ngưỡng của vô số tu sĩ trong phạm vi mấy ngàn dặm.
Dương Phàm lập tức đánh bài chuồn.
Những ngày sau đó, Dương Phàm quả thực quá an nhàn.
Hắn hiểu rõ rằng một đoạn thời gian an nhàn kế tiếp ở Bắc Tần này, sẽ thập phần quý báu.
Một khi hắn rời Bắc Tần, sau này không biết phải bao nhiêu năm mới có thể trở về, đoàn tụ cũng người thân bằng hữu cũng với người yêu dấu.
Vì thế thừa dịp trong khoảng thời gian này, hắn đi tới đi lui rất nhiều địa phương.
Trước đi tới kinh đô nhìn xem Tiên Hồng Y quán, dưới quản lý của Thương Vân, Tiên Hồng Y quán trở thành Thánh địa Dược Đạo thế ngoại siêu nhiên của Tu Tiên giới.
Thương Vân về học thức kinh nghiệm được đạo càng ngày càng phong phú, lại tự mình mò mẫm nghiên cứu ra một con đường trường sinh y đạo riêng.
Dương Phàm không khỏi tán thưởng, Thương Vân bất kỳ là thiên phú, nghị lực, tính người, đều là nhất đẳng hơn người.
Nếu đã tới kinh đô, Dương Phàm lại đến thăm Vũ Văn gia tộc.
Kết quả, hắn ngạc nhiên phát hiện, nguyên vốn Vũ Văn gia chủ đã thoái vị, truyền lại cho Vũ Văn Nhu kế thừa vị trí gia chủ.
Đối với Dương Phàm đến thăm, Vũ Văn Nhu thập phần phức tạp, màn đêm buông xuống nhưng lại lưu hắn ở lại trong khuê phòng một đêm.
Dương Phàm vô tình thỏa lòng hả dạ, cũng không ngại tặng cho Vũ Văn gia một số bảo vật tu tiên.
Đối với thứ này, Vũ Văn gia từ trên xuống dưới vô cùng vui mừng, mấy ngày sau đều cung kính đưa tiễn hắn rời đi.
Dương Phàm tiêu phí phần lớn thời gian ở Dược Tiên Cốc,bạn với Vân Vũ Tịch.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch sau khi nhìn thấy Vân Vũ Tịch, tôn kính như người trời. Phát hiện Vân Vũ Tịch bình dị gần gũi, có một loại thân hòa hợp với thiên nhiên, hai người quan hệ rất thuận hòa.
Vân Vũ Tịch đối đãi với Lệnh Hồ Tiểu Tịch như một muội muội.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch ngay từ đầu tự cho mình là thị thiếp, cam nguyện hầu hạ hai vị chủ nhân Dương Phàm và Vân Vũ Tịch.
Một ngày nọ, Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch dắt tay du ngoạn danh lam cổ tích ở Ngư Dương, Vân Vũ Tịch đột nhiên thở dài sâu sắc nói:
- Dương Đại ca ở bên ngoài, có phải được rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ theo đuổi hay không?
Dương Phàm ngẩn ra:
- Hình như không có!
Trên thực tế, hiện giờ ở Bắc Tần, nữ nhân ngưỡng mộ hắn tuyệt đối không ở số ít.
Chỉ là, hắn cao cao tại thượng, đỉnh cao nhất bao trùm Bắc Tần, không có bận tâm chú ý tới chuyện này. Các nữ nhân đó cho dù dung nhan tuyệt mỹ, khí chất xuất trần mấy đi nữa, khẳng định cũng rát khó gặp mặt được hắn.
- Dương Đại ca vân du Tu Tiên giới, nếu như quả thực gặp được nữ nhân tâm đầu ý hợp, đại ca cũng không cần cố kỵ Vũ Tịch, cứ mang nàng về là được, nhưng đừng nên giấu diếm Vũ Tịch. Một Thi Dao, đã khiến trong lòng Vũ Tịch áy náy khó yên lòng. Chuyện đại ca đã đáp ứng với muội nhất định phải hoàn thành.
Vũ Tịch ôm cánh tay hắn, trong đôi mắt xinh đẹp đầy ý trong sạch, một mảnh hài hòa điềm tĩnh như nước.
Nàng cũng không có yêu cầu gì khác, cũng chưa từng có yêu cầu quá đáng, không tranh giành cũng thế tục, đối với tình yêu của Dương Phàm, như dòng nước mát thấm nhuần tha nhân, cũng như thiên nhiên bao dung vạn vật.
Dương Phàm hít sâu một hơi, ôm nàng vào lòng.
Ở sâu trong đây lòng hắn, Vân Vũ Tịch vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất, cũng là người hiểu rõ khoan dung mình nhất.
Một đoạn thời gian này, Dương Phàm mang theo Vân Vũ Tịch dạo chơi Bắc Tần, cuối cùng hai người về tới Tiên Thành.
Vụ Liễu trấn vẫn như cũ là trọng địa yên tĩnh trong Tiên Thành.
Nơi này cư ngụ rất nhiều phàm nhân, còn lại người tu tiên mỗi khi đi ngang qua nơi đây, đều rất cẩn thận, lấy thái độ chiêm ngưỡng kính sợ du lịch, quan sát.
Vụ Liễu trấn mặc dù là nơi tụ tập phàm nhân duy nhất trong Tiên Thành, nhưng là ở trong mắt trong lòng phần đông người tu tiên, nó là nơi cấm địa tuyệt đối không thể xúc phạm.
Sau trận đại chiến cùng Man di, Tu Tiên giới Bắc Tần vẫn còn nguyên khí đại thương, cần phải tĩnh dưỡng.
Mà Tiên Thành, trở thành Thánh địa hấp dẫn vô số người tu tiên hướng tới.
Đầu tiên, Tiên Thành là một khối lĩnh vực tuyệt đối có chế độ thuộc về người tu tiên, nơi này có phường thị tu tiên Ngũ Bàn Thiên Thai nổi danh nhất Bắc Tần.
Tiếp theo, bốn phía Tiên Thành còn có thượng cổ kỳ trận, giúp cho mật độ linh khí bên trong thành dày đặc gấp mấy lần so với bên ngoài, tu luyện ở trong này làm ít công to.
Quan trọng nhất là chủ nhân Tiên Thành, lại là nhân vật truyền kỳ khiến hàng tỉ tu sĩ Bắc Tần đều phải ngưỡng mộ.
Dương Phàm.
Danh xưng này, hiện giờ ở Bắc Tần, chính là đại biểu truyền kỳ đỉnh cao quét ngang hết thảy.
Từ quét ngang Ngư Dương quốc, tiếp đến thống lĩnh mười ba nước quét ngang chín tộc man di.
Hiện giờ uy danh của hắn, ở phía trên xa ba đại tu sĩ.
Chỉ có điều là, trong lòng Dương Phàm vẫn luôn bình thản.
Hắn biết rất rõ, thực lực của mình cũng ba đại tu sĩ vẫn còn bị vây ở cùng một cấp độ, nhiều lắm là mạnh hơn một chút xíu mà thôi.
Dù sao, đại tu sĩ đã là đại thành trong cùng cấp.
Trừ phi Dương Phàm có thể chân chính nắm trong tay Bán Thiên Nhân Mô Thức, nếu không khó có thể thoát khỏi những ràng buộc này.
Thế nhưng, vị trí độ cao của hắn cùng với con đường thôi diễn Tiên Hồng, có thể giúp hắn càng đi càng xa hơn
Ở Vụ Liễu trấn, cùng người thân bạn hữu gặp nhau: đệ đệương Lỗi, muội muội Điệp Liên, lão sư Độc Vương, đệ tử Trịnh Tiêu Mạn cũng Thương Vân, còn có Hồ Phi như huynh đệ, và nữ nhân yêu dấu trong lòng kia.
Trước khi rời Bắc Tần, quả thực Dương Phàm thật hạnh phúc ấm cúng.
Từ lúc tán công tới nay, những ngày sinh sống an bình thích ý nhất, nhiều lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nhoáng lên một cái lại trôi qua thời gian mấy năm.
Tính cả thảy, Dương Phàm từ Nội Hải trở về Bắc Tần, đã có hơn sáu mươi năm.
Rốt cục, vào một ngày nọ, hắn an bài hết thảy thỏa đáng, hít sâu một hơi hắn nhìn về hướng phương Bắc Đông Thắng Đại Lục ở xa xa.
So với Bắc Tần phương Bắc càng xa xôi.
Hành trình mới sắp bắt đầu.
Cuối cùng một cái mối lo về sau của Dương Phàm ở Bắc Tần, cũng không còn nữa.
Hắn trịnh trọng thu cất quyển trục huyết khế linh hồn.
Vật ấy do hắn bảo quản, ba đại tu sĩ Bắc Tần cũng với chúng cao tầng Nguyên Anh cũng đều thập phần yên tâm.
Dương Phàm triển lộ thực lực trước đó, nghiễm nhiên trở thành đứng trên đại tu sĩ bình thường, trở thành đệ nhất nhân xứng danh với thực lực ở Bắc Tần.
Bất kể là Hắc Phong Ma Hoàng, hay là Thiên Sư man di, đối với điều này cũng không có dị nghị.
Mấy ngày sau, mấy chục vạn đại quân liên minh Bắc Tần, lấy tư thái kẻ thắng trận oanh oanh liệt liệt từ Man di Tây Nhạc bắt đầu kéo về.
Mười vạn tu sĩ Man di trong Thánh điện Khổng tước, bao gồm Hắc Phong Ma Hoàng, Thánh nữ Dạ Hạm, ba đại Thiên Sư, nhìn theo bọn họ rời đi.
Chúng bậc cao tầng man di, thần sắc đều nặng trĩu.
Cuộc chiến tranh tu tiên ngàn năm khó gặp này, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ, không phải trận đại chiến của ngàn vạn tu sĩ giằng co, cũng không phải cảnh quan đầy trời pháp bảo pháp thuật tráng lệ.
Mà chỉ có một thân ảnh như ác mộng, luôn xuất hiện trong đầu bọn họ không thể phai nhòa.
Người kia, ở trong lịch sử sau này của Man di Tây Nhạc, sẽ khắc thật sâu trong huyết mạch, vừa oán hận vừa sợ hãi, cùng với phần lớn là ngưỡng mộ.
Thậm chí, ở mấy ngàn năm sau, sự tích truyền kỳ về người kia ở trong chín tộc Man di, đều bị coi là cấm kỵ.
Những chuyện này về sau cũng không đề cập tới.
Hai tháng sau, đại quân mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần, lục tục rút khỏi nơi hoang mạc man di Tây Nhạc ngoài mấy trăm vạn dặm.
Sau đó liên minh Bắc Tần thắng lợi khải hoàn, hội sư ở cổ Lương Thành.
Đồng thời, tin tức liên minh Bắc Tần đạt được toàn thắng, quét ngang Man di, truyền đi khắp mười ba nước, chấn động Tu Tiên giới Bắc Tần.
Trong tin tức này, phần nhiều nhắc tới một cái tên như trước mang đầy sắc thái truyền kỳ.
Ở trong mắt mọi người, nhân vật truyền kỳ đó chính là vào thời khắc Bắc Tần nguy cấp nhất đã ngăn cơn sóng dữ, rồi tổng hợp quốc lực của mười ba nước, càn quét Man di.
Quét sạch man di.
Ở trong lịch sử vạn năm của mười ba nước Bắc Tần, từ trước tới nay không có một cường giả nào có thể dùng khí thế cứng rắn như thế đánh thẳng vào Tây Nhạc, càn quét toàn bộ chín tộc man di, khiến cho Man di Tây Nhạc đầu hàng vô điều kiện
Cái tên tuổi truyền kỳ đó, khiến vô số tu sĩ rơi vào cảnh khói lửa cảm kích kính ngưỡng, cũng làm cho ngàn vạn tu sĩ nhiệt huyết sôi trào, nảy sinh lòng sùng bái.
Khi Dương Phàm trở lại cổ Lương Thành, lục tục có một số tu sĩ địa phương cũng với tu sĩ khắp nơi đến bái phỏng.
Có số là mộ danh mà đến, có số là cảm tạ chiêm ngưỡng, còn có một số là tìm tới bái sư học nghệ.
Mấy ngày đầu, Dương Phàm dù sao cũng nhàn hạ vô sự, còn có thể tiếp kiến một chút.
Nhưng vài ngày sau, khi cánh cửa đều bị san bằng, Hồ Phi rất vinh hạnh trở thành "cận vệ" kiêm "gác cổng" của Dương Phàm!
Từ đó về sau, trừ ba đại tu sĩ và một số ít bậc cao Nguyên Anh, ngoài ra những người khác muốn gặp mặt Dương Phàm, đều muôn vàn khó khăn.
- Hà hà! Dương lão đại! Ngươi hiện giờ coi như là người nổi danh, liên quan ta cũng dính chút vinh quang.
Hồ Phi ưỡn cao ngực, có vẻ đắc ý.
Mấy ngày nay, mỗi khi hắn đứng ở cửa đuổi đi những kẻ sùng bái bám riết không tha kia, hắn cũng nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và kính sợ.
Dương Phàm không hề bận tâm, ánh mắt luôn hướng về phương xa, thanh âm có vẻ xa vời:
- Không cầu lưu danh thiên cổ, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, chỉ mong phụ thân có thể được sống lại.
Nếu không phải Bắc Tần còn có đại tai nạn man di này và tồn tại một số rắc rối, có lẽ từ sau lúc tấn chức Diễn Căn trung kỳ, hắn đã bước trên hành trình về phương xa rồi.
Từ rất lâu trước đây, hắn luôn có một loại trực giác, sớm hay muộn mình cũng sẽ rời khỏi Bắc Tần.
Mà giờ khắc này, tai nạn và rắc rối ở Bắc Tần đã giải quyết xong, hắn vô sự buồn chán, cái loại tâm tình đó lại càng ngày càng thôi thúc mãnh liệt.
Không chỉ có tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy, mà còn vì con đường truy tìm tiên đạo, trong lòng hắn hướng tới đã lâu.
Còn cócái thanh âm tự tin siêu nhiên của Vô Song kia luôn quanh quẩn trong đầu hắn không thôi: "ở đâu có nhiều cường giả, ta sẽ đi tới đó"
Khi Dương Phàm chân chính đứng ở đỉnh cao Bắc Tần, cái loại cảm giác ở chỗ cao không chịu nổi giá rét này càng ngày càng mãnh liệt, tâm tình theo đuổi đỉnh cao của hắn càng cấp bách.
- Dương lão đại! Ta tin rằng ngươi nhất định có thể tìm được Thiên Nhất Hồn Thủy. Đến lúc đó người một nhà các ngươi là có thể đoàn tụ rồi
Hồ Phi theo bản năng an ủi khích lệ Dương Phàm, nhưng thời điểm vừa nói xong lời cuối mấy chữ "người nhà, đoàn tụ", cả người hắn bỗng dưng ngẩn ra.
Người nhà?
Ánh mắt hắn chợt ảm đạm, có vẻ bất lực đơn độc.
Dương Phàm tuy rằng mất đi phụ thân, nhưng ít nhất còn biết phụ thân là ai, thậm chí còn có một tia hy vọng làm sống lại Dương Thiên.
Mà hắnngay cả cha mẹ là ai cũng không biết.
- Hồ Phi! Lão yêu đã nói qua cha mẹ của ngươi đều là nhân vật huyết mạch cực kỳ cường đại trong thiên địa, chỉ cần chúng ta không ngừng theo đuổi đỉnh cao, rốt cục phải có một ngày, có thể tìm được đáp án trong lòng mình.
Dương Phàm giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi.
Hai mắt Hồ Phi hơi ửng đỏ, hắn nắm chặt nắm tay, nói lời thề son sắt:
- Dương lão đại nói rất đúng, chỉ cần thực lực đủ cường đại, ta nhất định có thể tìm được cha mẹ thân sinh, của mình.
- Kỳ thậtcòn có một người, so với ta hắn càng đáng thương hơn.
Hồ Phi đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Ngươi là nói Vô Song?
Dương Phàm dò hỏi.
Hồ Phi gật gật đầu:
- Trước kia ở kinh đô, thời điểm cùng nhau luận bàn, hắn nói chính mình căn bản là không có ấn tượng về cha mẹ chân chính.
Không có cha mẹ?
Bỗng nhiên Dương Phàm tim đập nhanh hơn, hắn đã nhiều lần suy đoán có liên quan tới thân phận của Vô Song, gần như là thiên địa sinh ra.
Đương nhiên, đó vẻn vẹn chỉ là suy đoán của hắn không đến thời điểm cuối cùng ai cũng khó có thể kết luận.
Ở lại cổ Lương Thành một thời gian, cũng xử lý một số chuyện, Dương Phàm mang theo Hồ Phi quay về Vụ Liễu trấn.
Khi hai người quay về Vụ Liễu trấn, liền nhận được chiêm ngưỡng của vô số tu sĩ trong phạm vi mấy ngàn dặm.
Dương Phàm lập tức đánh bài chuồn.
Những ngày sau đó, Dương Phàm quả thực quá an nhàn.
Hắn hiểu rõ rằng một đoạn thời gian an nhàn kế tiếp ở Bắc Tần này, sẽ thập phần quý báu.
Một khi hắn rời Bắc Tần, sau này không biết phải bao nhiêu năm mới có thể trở về, đoàn tụ cũng người thân bằng hữu cũng với người yêu dấu.
Vì thế thừa dịp trong khoảng thời gian này, hắn đi tới đi lui rất nhiều địa phương.
Trước đi tới kinh đô nhìn xem Tiên Hồng Y quán, dưới quản lý của Thương Vân, Tiên Hồng Y quán trở thành Thánh địa Dược Đạo thế ngoại siêu nhiên của Tu Tiên giới.
Thương Vân về học thức kinh nghiệm được đạo càng ngày càng phong phú, lại tự mình mò mẫm nghiên cứu ra một con đường trường sinh y đạo riêng.
Dương Phàm không khỏi tán thưởng, Thương Vân bất kỳ là thiên phú, nghị lực, tính người, đều là nhất đẳng hơn người.
Nếu đã tới kinh đô, Dương Phàm lại đến thăm Vũ Văn gia tộc.
Kết quả, hắn ngạc nhiên phát hiện, nguyên vốn Vũ Văn gia chủ đã thoái vị, truyền lại cho Vũ Văn Nhu kế thừa vị trí gia chủ.
Đối với Dương Phàm đến thăm, Vũ Văn Nhu thập phần phức tạp, màn đêm buông xuống nhưng lại lưu hắn ở lại trong khuê phòng một đêm.
Dương Phàm vô tình thỏa lòng hả dạ, cũng không ngại tặng cho Vũ Văn gia một số bảo vật tu tiên.
Đối với thứ này, Vũ Văn gia từ trên xuống dưới vô cùng vui mừng, mấy ngày sau đều cung kính đưa tiễn hắn rời đi.
Dương Phàm tiêu phí phần lớn thời gian ở Dược Tiên Cốc,bạn với Vân Vũ Tịch.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch sau khi nhìn thấy Vân Vũ Tịch, tôn kính như người trời. Phát hiện Vân Vũ Tịch bình dị gần gũi, có một loại thân hòa hợp với thiên nhiên, hai người quan hệ rất thuận hòa.
Vân Vũ Tịch đối đãi với Lệnh Hồ Tiểu Tịch như một muội muội.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch ngay từ đầu tự cho mình là thị thiếp, cam nguyện hầu hạ hai vị chủ nhân Dương Phàm và Vân Vũ Tịch.
Một ngày nọ, Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch dắt tay du ngoạn danh lam cổ tích ở Ngư Dương, Vân Vũ Tịch đột nhiên thở dài sâu sắc nói:
- Dương Đại ca ở bên ngoài, có phải được rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ theo đuổi hay không?
Dương Phàm ngẩn ra:
- Hình như không có!
Trên thực tế, hiện giờ ở Bắc Tần, nữ nhân ngưỡng mộ hắn tuyệt đối không ở số ít.
Chỉ là, hắn cao cao tại thượng, đỉnh cao nhất bao trùm Bắc Tần, không có bận tâm chú ý tới chuyện này. Các nữ nhân đó cho dù dung nhan tuyệt mỹ, khí chất xuất trần mấy đi nữa, khẳng định cũng rát khó gặp mặt được hắn.
- Dương Đại ca vân du Tu Tiên giới, nếu như quả thực gặp được nữ nhân tâm đầu ý hợp, đại ca cũng không cần cố kỵ Vũ Tịch, cứ mang nàng về là được, nhưng đừng nên giấu diếm Vũ Tịch. Một Thi Dao, đã khiến trong lòng Vũ Tịch áy náy khó yên lòng. Chuyện đại ca đã đáp ứng với muội nhất định phải hoàn thành.
Vũ Tịch ôm cánh tay hắn, trong đôi mắt xinh đẹp đầy ý trong sạch, một mảnh hài hòa điềm tĩnh như nước.
Nàng cũng không có yêu cầu gì khác, cũng chưa từng có yêu cầu quá đáng, không tranh giành cũng thế tục, đối với tình yêu của Dương Phàm, như dòng nước mát thấm nhuần tha nhân, cũng như thiên nhiên bao dung vạn vật.
Dương Phàm hít sâu một hơi, ôm nàng vào lòng.
Ở sâu trong đây lòng hắn, Vân Vũ Tịch vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất, cũng là người hiểu rõ khoan dung mình nhất.
Một đoạn thời gian này, Dương Phàm mang theo Vân Vũ Tịch dạo chơi Bắc Tần, cuối cùng hai người về tới Tiên Thành.
Vụ Liễu trấn vẫn như cũ là trọng địa yên tĩnh trong Tiên Thành.
Nơi này cư ngụ rất nhiều phàm nhân, còn lại người tu tiên mỗi khi đi ngang qua nơi đây, đều rất cẩn thận, lấy thái độ chiêm ngưỡng kính sợ du lịch, quan sát.
Vụ Liễu trấn mặc dù là nơi tụ tập phàm nhân duy nhất trong Tiên Thành, nhưng là ở trong mắt trong lòng phần đông người tu tiên, nó là nơi cấm địa tuyệt đối không thể xúc phạm.
Sau trận đại chiến cùng Man di, Tu Tiên giới Bắc Tần vẫn còn nguyên khí đại thương, cần phải tĩnh dưỡng.
Mà Tiên Thành, trở thành Thánh địa hấp dẫn vô số người tu tiên hướng tới.
Đầu tiên, Tiên Thành là một khối lĩnh vực tuyệt đối có chế độ thuộc về người tu tiên, nơi này có phường thị tu tiên Ngũ Bàn Thiên Thai nổi danh nhất Bắc Tần.
Tiếp theo, bốn phía Tiên Thành còn có thượng cổ kỳ trận, giúp cho mật độ linh khí bên trong thành dày đặc gấp mấy lần so với bên ngoài, tu luyện ở trong này làm ít công to.
Quan trọng nhất là chủ nhân Tiên Thành, lại là nhân vật truyền kỳ khiến hàng tỉ tu sĩ Bắc Tần đều phải ngưỡng mộ.
Dương Phàm.
Danh xưng này, hiện giờ ở Bắc Tần, chính là đại biểu truyền kỳ đỉnh cao quét ngang hết thảy.
Từ quét ngang Ngư Dương quốc, tiếp đến thống lĩnh mười ba nước quét ngang chín tộc man di.
Hiện giờ uy danh của hắn, ở phía trên xa ba đại tu sĩ.
Chỉ có điều là, trong lòng Dương Phàm vẫn luôn bình thản.
Hắn biết rất rõ, thực lực của mình cũng ba đại tu sĩ vẫn còn bị vây ở cùng một cấp độ, nhiều lắm là mạnh hơn một chút xíu mà thôi.
Dù sao, đại tu sĩ đã là đại thành trong cùng cấp.
Trừ phi Dương Phàm có thể chân chính nắm trong tay Bán Thiên Nhân Mô Thức, nếu không khó có thể thoát khỏi những ràng buộc này.
Thế nhưng, vị trí độ cao của hắn cùng với con đường thôi diễn Tiên Hồng, có thể giúp hắn càng đi càng xa hơn
Ở Vụ Liễu trấn, cùng người thân bạn hữu gặp nhau: đệ đệương Lỗi, muội muội Điệp Liên, lão sư Độc Vương, đệ tử Trịnh Tiêu Mạn cũng Thương Vân, còn có Hồ Phi như huynh đệ, và nữ nhân yêu dấu trong lòng kia.
Trước khi rời Bắc Tần, quả thực Dương Phàm thật hạnh phúc ấm cúng.
Từ lúc tán công tới nay, những ngày sinh sống an bình thích ý nhất, nhiều lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nhoáng lên một cái lại trôi qua thời gian mấy năm.
Tính cả thảy, Dương Phàm từ Nội Hải trở về Bắc Tần, đã có hơn sáu mươi năm.
Rốt cục, vào một ngày nọ, hắn an bài hết thảy thỏa đáng, hít sâu một hơi hắn nhìn về hướng phương Bắc Đông Thắng Đại Lục ở xa xa.
So với Bắc Tần phương Bắc càng xa xôi.
Hành trình mới sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.