Tiên Hồng Lộ

Quyển 6 - Chương 503: Hóa hình Độc Hạt Vương

Khoái Xan Điếm

09/09/2017

- Thi Dao à! Nàng thật lợi hại, không ngờ đi trước chúng ta

Trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia tươi cười vui vẻ.

Đối với Đặng Thi Dao tiến triển cùng cường đại, hắn ngược lại cảm thấy vui mừng.

Đồng thời hắn lại tự tin, tin rằng không ai có thể dưới tình huống cùng một trình tự, vượt qua mình.

Phần tự tin này, nơi phát ra từ Tiên Hồng Quyết khiến hắn nhiều năm bế quan thôi diễn tìm hiểu.

Diễn Căn Kỳ, từ cảnh giới sơ kỳ đến cảnh giới trung kỳ, thực lực tăng lên, ngay cả bản thân Dương Phàm cũng cảm thấy khó tin.

Chỉ là thực lực Diễn Căn trung kỳ, muốn hoàn toàn phát huy và triển khai, ít nhất cần nhiều lần trải qua chiến đấu sinh tử cùng cường giả cùng cấp.

Sau khi biết tình huống, Dương Phàm lại quan sát biến hóa của Tiên Hồng Không Gian, Thạch Thiên Hàn tiếp tục tu luyện ma diễm, tranh thủ sớm ngày đạt tới cảnh giới Tứ U.

Sau khi thăng cấp Diễn Căn trung kỳ, toàn bộ diện tích Sanh Tức Chi Địa lại được mở rộng, đã có phạm vi khoảng ba mươi dặm.

Đồng thời, vốn trong khu vực phạm vi Tiên Lai Cư, lại xuất hiện rất nhiều “khổ lực”.

Những khổ lực này đều đo Thạch Thiên Hàn mang từ nội hải đến, không chỉ là tu sĩ nhân loại, ngay cả yêu tu nội hải cũng có. Những nhân loại và yêu tu hiện tại này, tu vi từ Trúc Cơ Kỳ đến Kim Đan bậc cao, có một phần ở Tiên Hồng Không Gian, còn có một đám chín người đi theo Dương Phàm hỗ trợ kiến tạo Tiên Thành. Khi Dương Phàm buông xuống, trong mắt những khổ lực này đều lộ ra vẻ sợ hãi. Dương Phàm không quan tâm đến bọn họ, ngược lại đi vào Linh Thú Viên và Linh Chu Viên.

Lưu Ly Hàn Tinh Xà đạt tới cấp bốn đỉnh, kém một bước, có thể trở thành yêu tu Hóa Hình Kỳ khiến người ta kinh hãi.

Ngoài ra, ở một nơi của Linh Thú Viên, trong một ao nước như mực, một con độc hạt rất lớn đang ngâm mình,

Con độc hạt này dài hơn ba trượng, cao hai trượng, bên ngoài xác màu vàng, giống như áo giáp kim loại lóe lên, rất cứng rắn.

Một đôi độc kiềm lóe ra hàn quang hơi hơi nâng lên. Đuôi nhếch lên rất cao, gần như dài như thân thể.

Điện quang chấn động trong con ngươi màu u lam, còn ẩn chứa một chút màu hồng quỷ dị, nhìn vào mắt nó mà kinh tâm, linh hồn cứng đờ.

Nếu có tu sĩ bậc cao khác đích thân tới nơi này, cảm giác sâu sắc luồng khí tức này, chắc chắn kinh hãi thất sắc.

Độc Hạt Vương Hóa Hình kỳ.

Thời điểm Dương Phàm bế quan tu luyện, Thạch Thiên Hàn không rảnh rỗi, những con độc hạt này đều do hắn chăm sóc.

Lúc này, nhìn thấy Độc Hạt Vương thăng cấp Hóa Hình Kỳ, hắn mừng rỡ trong lòng.

Làm một trân thú hiếm thấy trong một giới, cấp độ như Phệ Hồn Độc Hạt Vương đều rất cao. Dưới tình huống ngang nhau, so với hóa hình bậc cao khác chỉ sợ cường đại hơn rất nhiều.

- Chủ nhân! Ngài rốt cuộc xuất quan rồi

Phệ Hồn Độc Hạt Vương, đôi con ngươi u lam, hào quang hơi hơi rang động, chủ động trao đổi với Dương Phàm.

Vù vù.

Bỗng nhiên, quầng sáng quanh thân nó lóe lên, hóa thành một gã đại hán dáng người khôi ngô.

Tuy nhiên hai tay đại hán này là một đôi độc kiềm khiến người ta không rét mà run.

- Chúc mừng ngươi thăng cấp Hóa Hình Kỳ.

Dương Phàm mỉm cười.

Giờ phút này, hai người có thể đối mặt nói chuyện với nhau.

- Đây cũng là kết quả chủ nhân bồi dưỡng.

Đại hán cung kính nói.

Thân là linh thú của Dương Phàm, nó hiểu được sự cường đại đáng sợ của chủ nhân.

Đừng nói nó vừa mói thăng cấp Hóa Hình Kỳ, cho dù tu vi đạt tới Hóa Hình hậu kỳ đại yêu tu, cũng không dám có chút bất kính với Dương Phàm.

- Được rồi! Không có chuyện gì thì ngươi tiếp tục tu luyện. Nếu ngươi muốn đi ra ngoài chơi cũng được, nhưng không thể dễ dàng đả thương người rồi gây chuyện càng không thể rời cách nơi này ngàn dặm.

Dương Phàm thản nhiên nói.

Độc Hạt Vương nghe vậy mừng rỡ, dưới sự đồng ý của Dương Phàm, từ Sanh Tức Chi Địa biến mất, ngay sau đó liền xuất hiện ở trong y quán.

Tuy nhiên, có chủ nhân phân phó trước, nó cũng hóa đôi độc kiềm kinh thế hãi tục thành hai tay.

Cứ như vậy, hắn nhìn qua không có bất cứ điểm gì khác nhân loại.

Dưới tình huống cố ý ẩn dấu, chỉ có cường giả bậc cao, mới có thể cảm nhận được chỗ bất đồng khí tức trên người nó.

Trong phòng khách y quán.



Đại hán khôi ngô do Độc Hạt Vương Hóa Hình trống rỗng xuất hiện.

- Hả?

Cha con La Nham kinh hô một tiếng, nhìn chằm chằm đại hán bên cạnh Dương Phàm.

- Hắn là người hầu của ta.

Dương Phàm thân tình tươi cười, giải thích.



- Người hầu?

Hai người cha con La Nham gật gật đầu, nhưng khi nhìn về phía Độc Hạt Vương, trên mặt còn có mấy phần kiêng kị và sợ hãi.

Không biết vì sao, khi đối mặt với người này, sâu trong linh hồn bọn họ, một trận rung động bất an.

Hiện giờ Độc Hạt Vương đạt tới Hóa Hình Kỳ, chỉ cần ý niệm vừa động, liền có thể khiến cho thần thông độc lực, trong nháy mắt độc giết linh hồn bọn họ.

- Được! Ngươi đi ra ngoài đạo đi, ngàn vạn lần không được gây chuyện.

Dương Phàm phân phó.

- Dạ! Chủ nhân.

Thần tình Độc Hạt Vương hưng phấn, thân hình nhoáng lên một cái, liền biến mất trong y quán.

Cha con La Nham chính đang dại ra một hồi.

Chờ bọn hắn phản ứng lại, đại hán khôi ngô kia cũng không biết mất tích nơi nào.

Vẻn vẹn tốc độ đại hán biểu hiện ra, đều phải nhanh hơn Kim Đan bậc cao bên cạnh hắn mấy lần.

Thậm chí, ngay cả thần thức cũng không nắm giữ được, hắn biến mất như thế nào.

Chuyện này khiến cho bọn họ chịu đả kích lớn. Tùy tiện một người hầu bên người Dương Phàm, đều đạt tới một trình độ khiến cho bọn họ muốn ngưỡng mộ.

Không lâu, Trịnh Tiểu Mạn cũng trở lại, nhìn qua dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, phong thái mê người. Trái lại, La Nham kia có vẻ tuổi năm mươi, liền rất ảm đạm rồi.

- Sư tôn! Ngài xuất quan rồi.

Trịnh Tiểu Mạn kinh hỉ không hiểu, hạ thấp giọng thi lễ.

Ở trong phòng khách này, Trịnh Tiểu Mạn một nhà ba người đều cùng một chỗ.

Đôi mắt Dương Phàm đảo qua cha con La Nham kia, trầm ngâm nói:

- Nhiều năm qua như vậy, các ngươi cần cù và thật thà thu xếp y quán cũng một lần nữa hối cải làm người mới. Ta liền ban cho các ngươi linh đan diệu dược bước lên bậc cao.

Nghe nói lời ấy, Trịnh Tiểu Mạn mừng như điên, vội kéo chồng và con trai quỳ xuống nói lời cảm tạ.

Dương Phàm đồng dạng cho hai người ăn vào Tam Sinh Tuệ Thủy và Thất Linh Quỳnh Tương, tin rằng bọn hắn hẳn là có hy vọng thăng cấp bậc cao.

Cho dù vẫn không đủ nhưng trong tay Dương Phàm còn có Ngưng Thần Đan, cũng có thể lại luyện chế thêm vài viên.

Hiện giờ, chỉ có linh đan thánh được cấp Hóa Anh Đan, khiến Dương Phàm cảm thấy khó giải quyết.

Cùng toàn gia Trịnh Tiểu Mạn hàn huyên, Dương Phàm liền đi ra y quán, ánh mắt quét về phía Vụ Liễu trấn. Hồ Phi đang ngủ gà ngủ gật ở một góc nào đó dưới mái hiên.

Khò khò khò khò.

Hồ Phi ngủ như chết, chảy nước miếng, một dáng vẻ biếng nhác không thể tưởng được.

Dương Phàm phát hiện. Hồ Phi tới gần Nguyên Anh trung kỳ. Chỉ là bình thường hắn chơi bời lêu lổng, cũng không tĩnh tâm. hơn phân nửa thời gian đều dựa vào chiến đấu tăng lên lực lượng, tiến tới đột phá tu vi.

Cũng không biết. Hồ Phi này gần năm mươi năm qua, đã tìm bao nhiêu cường giả đánh nhau.

Vừa rồi nghe Trịnh Tiểu Mạn nói, Nguyên Anh bậc cao trong Ngư Dương quốc, đều bị hắn đánh bại, không ai lại nguyện ý đánh nhau với hắn.

Trên mặt không hiểu của Dương Phàm lộ ra một chút cân nhắc, cười dài đi tới Hồ Phi.

Khi đến gần nơi này, nói với vẻ đều đều:

- Tam U lão ma đến

-Hả?

Hồ Phi nhảy lên kêu gào lên, cả người giật mình một cái, nói như sẵn sàng lâm trận :

- Ở đâu? Để ta đánh bẹp lão?

- Ha ha! Hắn đang ở Cửu U địa ngục.

Dương Phàm nói với giọng nhích lên.

- Ngươi... Ngươi xuất quan rồi?

Hồ Phi nhìn chằm chằm Dương Phàm, đầu tiên là sửng sốt, chợt mừng như điên nói:

- Dương lão đại! Ngươi cuối cùng xuất quan, ta đang chuẩn bị cùng ngươi đi cửu tộc man đi giết một móng không còn. sau đó liên thủ xử lý Hắc Phong Ma Hoàng, cuối cùng hai chúng ta thiên hạ vô địch ở Bắc Tần, xưng vương xưng bá.

Xử lý Hắc Phong Ma Hoàng? Xưng vương xưng bá?

Dương Phàm vẻ mặt cổ quái, nhìn chằm chằm hắn thật sâu.

Thẳng đến Hồ Phi bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, mới thình lình nói:

- Quấy rầy giấc mộng xinh đẹp xuân thu của ngươi rồi, về thực lực của ngươi còn chưa đủ nhét kẽ răng cho Hắc Phong Ma Hoàng.

Ngay cả tam đại tu sĩ Bắc Tần, đều bại trận trước mặt Hắc Phong Ma Hoàng, còn nói gì tu sĩ sơ kỳ Hồ Phi.



- Ha ha! Đương nhiên cần nhờ Dương lão đại làm chủ lực rồi.

Da mặt Hồ Phi kỳ thật rất dầy, thậm chí còn học xong vuốt đuôi ngựa:

- Lão đại năm mươi năm trước, lấy tu vi sơ kỳ chém giết Nguyên Anh đại tu sĩ, mà nay sau khi bế quan năm mươi năm, toàn bộ Bắc Tần chỉ sợ không ai là đối thủ của ngươi.

Dương Phàm lại theo dõi hắn nửa ngày, sắc mặt cổ quái nói:

- Khi nào thì ngươi bắt đâu học được vuốt mông ngựa? Lấy tu vi hiện tại của ta, tuy rằng không sợ Nguyên Anh đại tu sĩ chút nào nhưng cũng không thể cuồng vọng có thể chân chính vô địch Bắc Tần.

- Hồ lão đại! Hồ lão đại.

Đúng lúc này, từ một chỗ nào đó trên đường phố Vụ Liễu trấn, du côn chạy tới lăng nhăng, chạy đến trước mặt Hồ Phi, thở hổn hển nói:

- Đại sự không tốt, bên kia có người tu tiên đánh nhau.

- Cái gì? Bọn họ dám kiêu ngạo trên đại bàn của chúng ta, ăn gan báo hay sao?

Hồ Phi trừng mắt, lờ mờ phóng ra một luồng sát khí.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Dương Phàm nhướng mày.

Cảm xúc của Hồ Phi này gần một số năm không có chuyện gì, cùng nhau lêu lỏng vói những tên du côn này.

Ủa! Không đúng! Trên mấy tên du côn, có linh khí dao động mỏng manh.

- Ha ha ... Điều này ... Mục Quân Vương giao cho ta trị an Vụ Liễu trấn.

Hồ Phi có chút xấu hổ, nói:

- Những người này đều là thủ hạ của ta.

- Hồ lão đại! Người này là ai vậy, dám nghi ngờ quyết định của ngài.

Một tên đầu trọc trong đó quát lạnh, một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm, hiện lên một luồng hàn quang.

Lấy tu vi không đến Luyện Khí Kỳ của hắn, căn bản không thể cảm giác được đối phương đáng sợ như thế nào.

- Ngươi đi chỗ khác.

Hồ Phi một cước đá hắn lảo đảo, hung tợn nói:

- Ngươi dám vô lễ với lão đại ta sao?

- Ôi

Mấy tên du côn này trợn tròn mắt.

- Các ngươi đều nghe ta đây, vị này là lão đại của ta. Dương lão đại.

Ánh mắt Hồ Phi lăng lệ, mang theo một chút sát khí, đảo qua mấy tên du côn này.

- Dương lão đại.

- Bái kiến Dương lão đại.

- Dương lão đại! Ngài đại nhân không trách tiểu nhân. Vừa rồi tiểu nhân không biết, hiện tại hướng ngài dập đầu tạ tội.

Tên đầu trọc trước kia lập tức quỳ trên mặt đất cầu tình.

Dương Phàm đương nhiên không trách đám tiểu du côn bất tri, nâng tay lên bảo hắn đứng lên.

Khi mấy tên du côn nhìn về phía Dương Phàm, cùng kính sợ còn mang vài phần tò mò.

Theo bọn họ biết, Hồ lão đại hoành hành vô địch ở vùng này, tất cả tiên sư cũng rất e ngại ngài.

Mà người đàn ông nho nhã chưa bao giờ thấy qua trước đây, không ngờ là lão đại của Hồ lão đại bọn hắn.

Hắn sẽ là nhân vật khó lường đến mức nào?

Bọn họ suy đoán trong lòng, lại đoán không ra một nguyên nhân.

Trước khi Dương Phàm bế quan, bọn họ đều vẫn còn trong bụng mẹ chưa ra.

- Đúng rồi! Rốt cục xảy ra chuyện gì? Vụ Liễu trấn đã lâu không ai đến gây sự?

Hồ Phi nhướng mày lên, lại hỏi mấy tên du côn kia.

- Mấy người tu tiên kia thật sự đáng sợ, ăn mặc cũng rất kỳ quái, những người tu tiên còn lại nhìn thấy bọn họ đều rất sợ hãi, thậm chí tuyên bố muốn chiếm một thế hệ Tiên Thành của Vụ Liễu trấn này làm của mình.

Một tên đu côn trong đó giải thích.

- Ngao ngao

Hồ Phi tức giận hơn, hung hăng nói:

- Thật sự khinh người quá đáng, không ngờ dám đến làm loạn địa bàn của lão tử.

Dương Phàm nghe vậy, triển khai thần thức, trong mắt hiện lên một chút dị sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồng Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook